Chương 13.1
- Lanis -
Nessa khuấy nồi súp đang sôi bằng một chiếc thìa lớn. Hơi nước thổi vào mặt cô ấy làm xoăn mái tóc mỏng ở thái dương. Cô nếm thử một ngụm súp. "Mmm," quay sang tôi với nụ cười rạng rỡ. "Ngon lắm! Muốn nếm thử một chút không?"
Tôi lắc đầu. Lẽ ra tôi không nên vào bếp. Tôi muốn kiểm tra lại camera. Tôi cần phải viết báo cáo sự cố về chiếc xe. Tôi đã có cả một đống việc phải làm, nhưng thay vào đó, tôi lại đứng trong bếp nhìn Nessa nấu ăn như một kẻ ngốc si tình.
Tôi đã cho cô ấy xem tủ đựng quần áo, và cô ấy rất vui khi thay một chiếc quần legging ôm lấy cặp mông và một chiếc áo phông crop trễ một bên vai để lộ làn da mềm mại. Bộ ngực nhấp nhô theo mỗi bước đi nên tôi không nghĩ cô ấy có cái gì nịt chúng lại. Mẹ kiếp, tôi thà xé toạc cổ áo cô ấy ra để nhìn đôi gò bồng đảo tròn trịa mềm mại được giải phóng. Cô đi chân trần và khuôn mặt tươi tắn, không một chút trang điểm, và tôi thực sự chưa bao giờ thấy cô ấy tươi sáng và xinh đẹp hơn thế.
Deo được chiều chuộng và sở hữu vẻ đẹp của thế giới khác. Nessa là một cô gái hồn nhiên, ngây thơ và có tinh thần hy sinh. Tôi đã nghe chuyện cô làm cho bạn mình ở khách sạn. Cô dường như khao khát tình bạn, tình yêu và sự đồng hành khi nói chuyện và đi theo tôi quanh nhà cả ngày. Trong khi tôi lau chùi vũ khí, cô ấy kể cho tôi nghe tất cả về việc cô ấy muốn trở thành bác sĩ thú y khi lớn lên như thế nào. Tôi nhớ cô đã chạy đến chỗ con quạ và đã quan sát thấy cô tỏ ra thân thiện với Vic như thế nào. Cô ấy sẽ làm một bác sĩ thú y tuyệt vời, nghĩ rằng cô ấy sẽ không trở thành một bác sĩ thú y khiến tôi tỉnh táo. Tôi ước gì mình không phải đưa cô ấy đến Pluris, thay vào đó có thể xem cô ấy làm việc tại khách sạn, kiếm đủ tiền cho học phí ở trường và thực hiện ước mơ của mình.
Trong khi sửa khung cửa bị hư, cô ấy thì thầm về Gary và việc nó đã khiến người chủ nhà cũ sợ hãi như thế nào khi ông ấy đến thu tiền thuê nhà sớm hai ngày. Rõ ràng, người đàn ông chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy trước khi ông ấy chết. Tất nhiên, Nessa bày tỏ rằng cô ấy cảm thấy có lỗi, nhưng bản thân tôi thì chắc chắn không. Tôi suýt phụt cười và phải giấu mặt đi. Nụ cười của tôi không phải là thứ tôi muốn ai nhìn thấy. Cô nhất quyết đòi nấu bữa tối và loay hoay trong bếp cả tiếng đồng hồ. Tôi đã ở đó suốt, như một kẻ ngốc, bởi vì dường như tôi không thể để cô ấy rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ một giây. Nếu cô dùng dao cắt vào ngón tay thì sao? Bị bỏng tay trên bếp? Cô có thiên hướng vụng về, và tôi phải đảm bảo an toàn cho cô ấy. Đó là nhiệm vụ của tôi, dù sao cũng là Người bảo vệ của cô ấy. Chỉ là một nhiệm vụ. Đó là những gì tôi tự thuyết phục bản thân.
"Em nghĩ mọi thứ đã xong rồi," cô vui vẻ tuyên bố khi nhấp một ngụm rượu. "Mmm, cái này ngon đấy, anh có muốn một ít không?"
Tôi lắc đầu. "Anh ổn."
Cô ấy nhún vai. "Được rồi, vậy thì cho em thêm nhé." Với nụ cười toe toét, cô nói thêm, "Còn thêm thuốc chữa nôn đó không?"
"Rất có thể."
"Em chỉ đùa thôi, em không cần đâu. Này, chúng ta có thể xem phim ở đây không? Lâu lắm rồi em chưa xem phim. Em đoán anh thích phim hành động, phải không?"
Cô lảm nhảm về những diễn viên yêu thích thì một tia nhiệt lóe lên trong khóe mắt Moxic của tôi.
Cơ bắp căng cứng, tôi chậm rãi quay người. Dấu hiệu nhiệt rất nhỏ, không hẳn là Moxic trưởng thành, nhưng chúng được biết là sử dụng các con non làm gián điệp.
Nessa vẫn đang nói. "Anh muốn bao nhiêu súp-?"
Tôi quay người, ấn ngón tay lên môi. Quai hàm cô nghiến chặt, lông mày nhướng lên khi giơ cao một cái bát và một cái muôi. Gật đầu chậm rãi, cô nhẹ nhàng đặt món đồ lên quầy bếp. Cái muôi vang lên một tiếng leng keng nhỏ, cô nhăn mặt và nói: Xin lỗi.
Tôi quay lại với nguồn nhiệt. Nó ở gần phía sau ngôi nhà, qua hai bức tường, nhưng đang tiến gần hơn đến nhà bếp. Đút tay vào túi, tôi rút con dao yêu thích ra rồi ngồi xổm xuống cạnh quầy bếp ở giữa.
Nguồn nhiệt dừng lại, tôi rón rén tiến về phía cửa ở sau bếp. Từ vị trí thuận lợi này, tôi có thể nhìn thấy sinh vật đó khi nó bò xuống phía sau hành lang. Tiếng cọt kẹt trên sàn khiến vai tôi cong lên khó chịu. Phía sau tôi, Nessa cúi đầu gối vào ngực, nghển cổ nhìn xung quanh tôi.
Tôi ra hiệu cho cô ấy quay trở lại chỗ an toàn, nhưng cô ấy ra hiệu "cứ mặc kệ em". Tất nhiên, cô không biết tôi đã nhìn thấy gì, và tôi cũng không muốn nói với cô ấy. Sinh vật này đã phát hiện sự hiện diện chúng tôi, khi di chuyển về hướng chúng tôi.
Tôi chuẩn bị sẵn con dao, sẵn sàng phóng nó ngay khi có người đến gần. Bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ nhìn thấy kẻ đột nhập. Chỉ còn vài bước nữa... ở ngay đó. Hai đôi tai nhỏ hiện ra, sau đó là cặp mắt màu vàng. Tôi rút cánh tay cầm dao lại đúng lúc có bóng người vụt qua trước mặt.
"KHÔNG," tôi hét lên khi Nessa lao dọc hành lang, hướng thẳng về phía mối đe dọa. Cô ấy thở hổn hển, đột nhiên khuỵu gối xuống, ngực tôi như lõm xuống. "Nessa" Tôi nhảy đến bên cô ấy, sợ hãi trước những gì mình sẽ tìm thấy.
Nessa quay người lại, mái tóc bóng mượt xõa xuống vai và cười toe toét. Trên tay cô ấy là một con mèo sọc cam đang há miệng, rít lên với tôi. "Nhìn này!" Nessa vui vẻ nói, như thể tim tôi gần như chưa bao giờ ngừng đập. "Một con mèo." "Vì sức mạnh Malice ơi," tôi nguyền rủa. Con dao của tôi rơi xuống sàn nhà, tôi dựa lưng vào tường trước khi trượt xuống nghỉ ngơi trên sàn nhà. Tay trái ôm đầu, tôi cuộn ngón tay vào da đầu.
"Chuyện gì vậy?" Nessa hỏi, hoàn toàn không biết gì về sự suy sụp của tôi. "Anh bị dị ứng với mèo à?"
Tôi chớp mắt nhìn thứ đó, nó rít lên với tôi trong khi âu yếm và gừ gừ với Nessa. "Anh không bị dị ứng."
Cô đứng dậy, vẫn ôm con mèo vào ngực rồi quay trở lại nhà bếp. Khi đi theo sau, tôi thấy cô ấy đang cho con mèo ăn những miếng thịt gà từ món súp. Con mèo háo hức liếm nó.
"Nó đói," cô bĩu môi nói. "Tội nghiệp." Giọng thay đổi khi cô gãi đôi tai đầy sẹo của nó. "Con có nhà không? Con hơi gầy đó." Cô ấy ngước nhìn tôi. "Anh có thể ôm nó trong lúc em lấy một bát nước được không?"
Khi tôi không trả lời, cô ấy chun mũi. "Được rồi, được thôi. Em sẽ tự làm. Trời ơi. Điều gì khiến anh đột nhiên gắt gỏng vậy?"
"Nessa." Tôi đã rất cố gắng để giữ giọng điệu đều đều. "Đừng làm thế nữa."
"Ừm?" cô hỏi qua tiếng vòi nước đang chảy. "Đừng làm gì cơ?"
"Anh cảm nhận được có kẻ đột nhập. Đó có thể là Moxic hoặc một trong những gián điệp của chúng. Đó có thể là ai đó muốn làm tổn thương và bắt giữ em. Đáng lẽ em nên đợi cho đến khi anh đảm bảo nó an toàn."
Cô ấy cau mày nhìn tôi. "Nhưng em có thể thấy đó chỉ là một con mèo."
Tôi véo sống mũi của mình. "Nessa."
"Thôi được rồi, em xin lỗi." Cô đặt con mèo xuống đất cùng với cái bát, con vật có lông bắt đầu uống nước ngay lập tức. Cô đặt tay lên hông. "Nhưng em đã thấy đó chỉ là một con mèo. Nó ngửi thấy mùi súp."
"Sao em lại cho nó ăn? Nó sẽ nghĩ có thể kiếm được thức ăn ở đây bất cứ lúc nào."
Cô ấy cắn bên trong má và nhìn tôi. "Có lẽ chúng ta có thể... mang nó theo-"
"Không," tôi ngắt lời. "Chúng ta không thể đến Pluris với một con mèo chết tiệt được."
"Tại sao không?"
Tôi không có câu trả lời cho điều đó. Chỉ là... toàn bộ chuyện này có cảm giác như đang vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Chỉ vì." Tôi ghét cái giọng nóng nảy của mình. "Chúng ta không thể."
"Anh có nghĩ nó sẽ hòa hợp với Vic không?" Cô ấy không bỏ cuộc. "Có lẽ chúng ta có thể thả nó ở khách sạn."
Máu tôi bắt đầu sôi lên. "Chúng ta không có thời gian làm việc vặt. Em đã quên chuyện xảy ra trên cầu à? Em có hiểu Moxic sẽ làm gì em nếu chúng tóm được em không?"
Cằm rung lên nhưng cô không lùi bước. "Cho anh biết, em đã không làm gì khác ngoài việc tưởng tượng những điều tồi tệ kể từ khi thứ đó hét vào mặt em bên ngoài cửa xe."
Tôi đi quá xa trong cơn giận hoang tưởng để có thể từ bỏ nó. "Bọn chúng sẽ trói em lại và vắt từng tinh chất của em ra, Nessa. Tạo ra những cơn cực khoái khó chịu hết lần này đến lần khác, chỉ giữ em sống cho đến khi em quá yếu để có thể cung cấp tinh chất cho bọn chúg nữa. Sau đó, em sẽ bị giết." Tôi đập nắm tay có móng vuốt lên quầy. "Đây không phải là một trò đùa."
"Em không nghĩ đó là một trò đùa!" Cô hét lại, mặt đỏ bừng tức giận khi đấm vào ngực mình. "Nhưng em không thể ngừng là chính mình. Em luôn cố gắng tìm cách thoát khỏi những tình huống tồi tệ nhất. Em sẽ luôn quan tâm đến những con mèo đi lạc . Và xin lỗi vì đã trì hoãn chuyến đi của chúng ta, vì em thích ở đây với anh hơn là đi đến một tòa án bí ẩn nào đó để bị một người lạ đụ"
Giọng cô kết thúc bằng một tiếng hét, và con mèo phóng đi trốn dưới gầm ghế dài. Ngực cô phập phồng, đầu tôi quay cuồng với những lời của cô ấy. Tôi không nghe thấy chúng. Tôi không nên nghe thấy chúng.
Trong quá khứ, tôi từng tưởng mình yêu deo, nhưng bây giờ tôi đã phải suy ngẫm hàng trăm năm mới nhận ra đó chỉ là sự mê đắm mà thôi. Một mối tình. Tôi đã quá tự phụ và quá tự tin, nghĩ rằng có thể thách thức Hoàng Gia Malice để có cơ hội sánh đôi với cô ấy, và điều đó đã khiến tôi phải trả giá bằng mọi thứ.
Nessa thật khác biệt với deo của tôi đến mức tôi đã hy vọng nỗi ám ảnh về cô ấy sẽ chỉ ở một khoảng cách xa. Nhưng thay vào đó, tôi nhận ra mình đang yêu cô ấy sâu sắc. Tôi cảm thấy bản năng bảo vệ dâng trào và biến thành sợi dây liên kết với cô ấy, điều mà tôi lo sợ thậm chí còn mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì tôi từng cảm nhận về deo trong quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com