Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.2

- Anh ta -

Đáng lẽ tôi phải rời khỏi khách sạn từ hai ngày trước. Tôi có việc phải làm. Nhưng dường như tôi không thể rời xa cô ấy. Con người mới đó. Có mái tóc đen và đôi mắt to, nói chuyện bằng giọng khàn khàn khiến tôi nóng máu. Cô ấy tuyệt đối không thuộc về nơi này, và ngay từ đầu tôi đã không thể hiểu được làm cách nào mà cô ấy có được công việc này.

Quản lý và cũng là bạn của tôi, Haddrix nói rằng xu hướng ám ảnh của tôi là một đặc điểm tiêu cực, nhưng tôi hoàn toàn không đồng ý. Nỗi ám ảnh khiến tôi làm tốt công việc của mình. Chỉ là... nỗi ám ảnh thường kèm theo một bản án tử hình mà tôi chịu trách nhiệm thực hiện. Thật kỳ lạ vì bị ám ảnh bởi một con người khi bạn có tuổi thọ cao hơn nhiều.

Tôi đã thấy cô ấy lúc cô bước vào sảnh khách sạn và tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy. Có điều gì đó ở cô ấy thật... tươi sáng. Gần như loá mắt. Hông và ngực nhỏ, mái tóc đen dài xõa xuống lưng và đôi mắt to mà tôi muốn chúng nhìn chằm chằm vào tôi. Bàn tay đầy móng vuốt của tôi ngứa ngáy muốn chạm vào cô ấy, điều đó chỉ khiến tôi càng bực bội hơn. Không đời nào tôi để phần đó của mình chạm vào cô ấy. Tôi thậm chí sẽ không bao giờ để cô ấy nhìn tôi. Tôi đã nghe Mizz nói Nessa là tên của cô ấy.

Nhưng chết tiệt, cô ấy quá hoàn hảo. Và đó là lý do tại sao bây giờ tôi đứng giữa phòng cô ấy trong bóng tối ngắm nhìn cô ấy ngủ.

Để bào chữa cho bản thân, cửa phòng không khóa. Không phải cửa khóa có thể ngăn cản tôi, nhưng về mặt kỹ thuật thì tôi đã không đột nhập vào. Tất nhiên tôi biết con người này có thể có tài ngủ ngon mà không nhận ra có một con quái vật đang quan sát. Đây không phải là điều đúng đắn trong mọi trường hợp. Nhưng rồi bản thân tôi không làm những điều đúng đắn. Tôi bị bao phủ một nửa bởi kẻ thù, bị cả gia tộc tẩy chay xua đuổi và là một tên giết thuê. Người bạn duy nhất chỉ chấp nhận tôi vì tiền. Ngay cả đối với một Malice bốn trăm tuổi, tôi hoàn toàn thảm bại.

Quỳ bên giường cô ấy, làn da đầy sẹo kéo quanh đầu gối tôi. Cô nằm sấp với tấm chăn quấn quanh eo. Áo phông rộng thùng thình đã tuột xuống cánh tay để lộ bờ vai nhỏ, nhợt nhạt. Kẹp dưới một cánh tay là một con mèo bông ghẻ lở. Hơi thở sâu của cô rít lên giữa hai hàm răng. Sợi dây đeo quanh cổ có mặt dây chuyền bằng đá màu xám nép vào một trong hai tai con mèo bông. Tôi để ý thấy cô ấy đã đeo nó kể từ khi đến đây và viên đá trông khá buồn tẻ nhàm chán. Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại mang nó.

Tôi cuộn những ngón tay đầy móng vuốt thành nắm đấm để không đưa tay ra chạm vào cô ấy. Khoảng cách gần này, mùi hương của cô ấy thật say đắm, rất gần với... à, mùi hương mà tôi đã ao ước được ngửi trong suốt hai trăm năm. Nhưng đây là một sự so sánh nhạt nhẽo với những gì tôi tìm kiếm. Thế nhưng, tôi vẫn bị cô ấy mê hoặc - cách mái tóc đen của cô ấy quấn quanh người thành những lọn xoăn và bóng của hàng mi dài trên đôi má hồng.

Liệu cô ấy có thể nghe thấy tiếng tim tôi đập không? Tiếng gầm gừ bảo vệ dâng lên trong cổ họng tôi?

Cô ấy đã uống rất nhiều. Tôi có thể ngửi thấy mùi rượu rỉ ra từ các lỗ chân lông. Cô ấy sẽ rất đau đầu vào ngày mai. Tôi lục túi tìm thuốc chữa nôn nao lấy trộm từ nhà bếp khi tôi nhìn thấy cô nàng kia - Betty? Bufy?-mang một chai rượu vào phòng Nessa. Sau khi thả bột vào chai nước trên bàn, tôi lắc đều cho đến khi mọi thứ tan hết. Bây giờ cô ấy sẽ cảm thấy tốt hơn vào ngày mai.

Tôi vẫn ở chỗ cũ một thời gian dài - thành thật mà nói thì quá lâu - trong khi tôi cân nhắc xem phải làm gì với nỗi ám ảnh này. Da tôi ngứa ngáy vì cần phải có cô ấy trong tầm mắt để đảm bảo rằng cô ấy được an toàn. Tôi đã không cảm thấy như vậy suốt hai trăm năm rồi, kể từ khi tôi còn Người bảo vệ được giao nhiệm vụ giữ cho ai đó sống sót. Nhưng tôi mang trong mình những vết sẹo của sự thất bại và lời nhắc nhở hàng ngày như làn da thứ hai. Tôi đã thề sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm về cuộc đời của ai đó nữa. Bây giờ tôi chỉ lấy mạng thôi.

Vì vậy, tôi sẽ chỉ ngắm nhìn cô ấy vì lần đầu tiên sau một thời gian dài, cảm giác hồi hộp của nỗi ám ảnh len lỏi dưới da tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy thực sự đang sống trong suốt hàng thế kỷ đã trôi qua.

Điện thoại rung lên trong túi, Nessa giật mình khịt mũi một chút nhưng vẫn ngủ say. Nhìn cô ấy một lúc lâu, tôi rời khỏi phòng. Tôi biết người gọi là ai trước khi trả lời. Chỉ có một người có số này. "Cái gì?"

"Khách hàng sẵn sàng trả gấp đôi nếu cậu đẩy nhanh tiến độ." Haddrix nói bằng giọng ầm ĩ thông thường khiến tôi nhớ đến một trận tuyết lở.

Da kéo căng quanh miệng khi tôi cau mày. Tôi không muốn đẩy nhanh tiến độ. Bây giờ tôi có việc để theo dõi. "Tôi bận cho đến khi mặt trời lặn." Haddrix dừng lại một chút. "Cậu đang bận ? Bận làm gì?" Anh ta lưỡng lự. "Cậu giết Quas à? Tôi có thể xử lý cái xác."

Quas không phải là bạn. Thậm chí không phải kẻ thù. Hắn ta giống như một con ruồi phiền toái mà tôi muốn bóp chết cho đến khi ruột hắn ta lòi ra ngoài. Phòng hắn ngay đối diện tôi trong khách sạn. Tôi lắc đầu. "Lúc khác."

"Cậu muốn tôi xử lý cái xác vào lúc khác?"

"Không, tôi sẽ giết hắn vào lúc khác."

"Ừ, đó là điều không thể tránh khỏi."

Tôi chỉ có thể đi săn ngoài giờ làm việc.

Một lần nữa, anh ta dừng lại. "Cậu đang là cái quái gì vậy? Giờ làm việc của ai?" Đếm ngón tay, tôi tính toán trong đầu thời gian đi lại. "Tôi sẽ đi săn khi cô ấy đang ngủ."

"Cô ấy?"

Tự tin mình có thể hoàn thành công việc nhanh chóng, tôi gật đầu dứt khoát. "Hãy coi việc đó sẽ được thực hiện trong ba đêm nữa."

"Chết tiệt, cô ấy là ai vậy?"

Tôi không có câu trả lời nên tôi im lặng.

Hơi thở của anh ta tăng lên và tôi biết mình sắp phải nghe một bài giảng. Haddrix không phải kiểu mềm mỏng. Thế là anh ta ném thẳng vào mặt tôi. "Đã hai trăm năm rồi và đó đã là kiếp sống cuối cùng của cô ấy."

Tôi nghiến răng nghiến lợi từng lời đâm như dao găm. "Tôi biết rõ hơn bất cứ ai." Giọng tôi phát ra một tiếng rít có thể khiến bất cứ ai ngoại trừ Haddrix sợ hãi. Nhưng rồi chúng tôi đã quen nhau được một thời gian dài. Chúng tôi đã cùng lớn lên ở thành phố Pluria của người Malice, nơi người Malice định cư trên Trái đất từ lâu khi chúng tôi phải chạy trốn khỏi hành tinh của chính mình ở một thiên hà xa xôi - nơi chúng tôi đã cùng nhau tập luyện vì cả hai chúng tôi đều thể hiện bản năng bảo vệ có giá trị cho gia tộc. Và chúng tôi đã từng bảo vệ những điều cao quý cho đến khi cả hai đều thảm hại.

Haddrix thở dài và tôi có thể hình dung ra cảnh anh ta đang xoa bóp vùng nhạy cảm xung quanh sừng anh ta. "Cậu biết không, đừng bận tâm. Tôi cần sự phủ nhận hợp lý khi cậu chắc chắn hành động và làm điều gì đó mà cậu không nên làm."

"Hãy coi như việc đó đã được thực hiện."

"Vì sức mạnh của Malice." anh ta chửi rủa.

"Nếu tôi muốn trở nên nhỏ mọn," tôi vung móng vuốt. "Tôi có thể nhắc đến một trong những lần cậu để cảm xúc lấn át và đốt cháy toàn bộ-"

"Cậu đúng là một tên khốn," anh ta càu nhàu. "Được thôi, làm cái trò rình mò chết tiệt hay bất cứ điều gì cậu đang làm. Nhưng đừng... đi quá xa. Hãy nhớ rằng, đó không phải là cô ấy."

"Ba ngày," tôi ngắt lời và kết thúc cuộc gọi bằng một cú đâm mạnh đến nỗi điện thoại của tôi bị nứt.

Chà, đó là cái thứ ba tôi làm hỏng trong tháng này. Haddrix sẽ thích bản báo cáo chi phí. Tôi đổ lỗi cho anh ta về điều này.

Khi tôi nhét cái điện thoại hỏng vào túi, Vic đi vòng quanh trong góc, đuôi vẫy cao. Bằng một cái búng tay, tôi ra hiệu cho con quái vật nhỏ. Nó nhảy lên cánh tay, lao lên bắp tay và đậu trên vai tôi và liếm mép. Tôi đưa cho nó một món quà mà tôi luôn giữ trong túi, thường là một khúc xương kỳ lạ từ nạn nhân cuối cùng của tôi. Vic chộp lấy và nhai một cách tham lam. Tôi không nghĩ Vic thích tôi. Nó thực sự không thích ai ngoại trừ Mizz, nhưng giống như bất kỳ sinh vật sống nào, nó sẽ không cắn vào bàn tay đã cho nó ăn.

Hài lòng với món ăn của mình, nó nhảy khỏi vai tôi và chạy khuất xuống hành lang thiếu ánh sáng. Tôi không chắc nó đến từ đâu. Nó xuất hiện vào một ngày nọ, và khi một trong những vị khách cố gắng đuổi nó ra ngoài, Mizz đã ra lệnh cấm vị khách đó một năm ở nơi này. Bị cấm vào Khách sạn Castle Verna sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc. Tất cả các vị khách ở đây đều là thành viên của Mạng lưới sát thủ Malice (Malice Assasin Network, gọi tắt là MAN) và trong khi một số thành viên của MAN sống ở nơi khác thì Khách sạn Castle Verna là trung tâm cung ứng của chúng tôi. Không ai trong chúng tôi thực sự hợp với nhóm Malice bình thường khác. Tôi đã không xuất hiện ở Pluris suốt hai trăm năm rồi. Tôi không cần nhiều phẩm chất đạo đức để giết người, nhưng tôi đặc biệt thích bất kỳ công việc nào liên quan đến việc hạ gục lũ Moxic vì chúng là kẻ thù từ xa xưa từ khi lịch sử của chúng tôi được ghi chép lại.

Chúng tôi trốn đến Trái đất từ nhiều thế kỷ trước để tránh các cuộc chiến giữa người Moxic và người Malice đe dọa sự sống còn của chính dân tộc chúng tôi. Ngoại trừ... người Moxic gần đây đã tự mình tìm thấy Trái đất. Bọn chúng cố gắng chiếm lấy tài nguyên của hành tinh này và lý do duy nhất chúng không thành công là nhờ vào sức mạnh của cộng đồng Malice đã bí mật ẩn náu ở đây. Đúng vậy, chủ yếu là bí mật. Các lãnh đạo cấp cao nhất của các quốc gia hùng mạnh nhất biết chúng tôi ở đây và làm việc với chúng tôi. Chúng tôi đã chống trả trong các cuộc tấn công và có thể ngăn Moxic chiếm lấy toàn bộ hành tinh. Nhưng sức mạnh của chúng tôi nằm ở quần thể người deos - những người có phản ứng hóa học đặc biệt khi họ kết hợp với cơ thể chúng tôi và tạo ra một tinh chất mạnh mẽ giúp khơi dậy và tăng sức mạnh, cũng như tuổi thọ. Chúng tôi đã phát hiện ra những con người đặc biệt này khi khám phá Trái đất và chúng tôi không còn như trước đây nữa. Theo luật Malice, chỉ thành viên của ba gia đình hoàng gia Malice mới có thể giao phối với deos.

Khi Moxic cố gắng xâm chiếm Trái đất, bọn chúng cũng đã tìm hiểu về deos và nhận ra rằng nếu bọn chúng bắt và vắt lấy tinh chất của họ, bọn chúng có thể điều khiển một số người Malice như những con rối. Bảo vệ deos trở thành công việc của những Người bảo vệ, đó từng là công việc của tôi trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ. Tôi thích đổ lỗi cho Moxic nhưng đó cũng là lỗi của tôi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy đặc biệt phấn khích khi được cắt thịt chúng bằng tay phải, chủ cũ của nó là một Moxic. Giờ đây cánh tay khổng lồ có vảy đỏ với móng vuốt đen sắc nhọn là của tôi.

Tôi trở về trước phòng mình, đặt một tay lên tay nắm cửa, thậm chí qua lớp vải của mặt nạ, tôi đã ngửi thấy mùi của tên đó trước khi tôi nghe thấy tiếng hắn. Cánh tay Moxic ngứa ran vì bạo lực khi nó vẫn bị nhét trong túi áo khoác.

"Này, mày ra ngoài muộn thế này làm gì?" Giọng Quas vang lên từ phía sau, tiếng rên rỉ trong mũi khiến tôi căng thẳng. Trời ạ, tôi tưởng tượng trong đầu. Hộp sọ của hắn nứt ra. Mồm hắn im bặt. Hòa bình trở lại.

"Đang âm mưu phân xác mày," tôi nói qua vai.

"Thằng khốn kiếp." Cánh cửa cọt kẹt khi nó mở rộng hơn.

Thở dài, tôi quay lại đối mặt với hắn ta. Cắn vào bên trong má cho đến khi nếm được vị máu là điều duy nhất giúp tôi không xé cổ họng hắn ra. Có vẻ như hắn không làm điều gì đặc biệt khủng khiếp với tôi. Nhưng hắn thật là khó chịu, và tôi thường tự giải trí bằng cách nghĩ ra mọi cách để giết hắn.

Haddrix nói với tôi rằng đó không phải là một cơ chế đối phó lành mạnh và tôi hỏi anh ta liệu có muốn thay thế Quas trong những giấc mơ giết người của tôi không. Anh ta không nói chuyện với tôi suốt một năm trời sau đó, và tôi không thể hiểu tại sao. Anh ta muốn tôi xin lỗi, và tôi không chắc để làm gì.

Quas đứng trước cánh cửa mở với đôi mắt nhỏ bé như hạt bi nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Như thể đang cố gắng nhìn vào tâm hồn tôi, thật buồn cười vì tôi không có. Bộ đồ của hắn vẫn hoàn hảo như mọi khi, bởi vì hắn là một kẻ kiêu căng có tính cách đều dựa trên nhãn mác. Hắn chỉ sử dụng những con dao cổ do người Xerius rèn, thật buồn cười. Sẽ mất chút công sức, nhưng tôi có thể giết tất cả mọi người trong khách sạn này chỉ bằng một cây bút chì nếu bắt buộc.

Tại sao Mizz phải đặt phòng hắn đối diện với tôi? Cô ấy biết tôi muốn mổ bụng hắn vì những trò đùa và kiểu cười khúc khích.

"Mày không được giết tao trong khách sạn, biết không?" hắn quát.

Tôi đoán là tôi đã không che giấu đôi mắt chết người của mình. "Tao biết." Khách sạn Castle Verna có những quy định cụ thể để bảo vệ những vị khách đặc biệt. Tất cả chúng tôi đều làm cùng nghề, hoặc có quan hệ rất gần gũi và là những người giỏi nhất trong những việc chúng tôi làm. Để ngăn chặn sự hỗn loạn, không có vụ giết người nào được phép xảy ra trong khuôn viên khách sạn. Phá vỡ quy tắc đó có nghĩa là đẩy toàn bộ MAN lên đầu mình. Điều cuối cùng tôi cần là mọi tên khốn Malice ở đây đi săn lùng tôi. Nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ khiến Quas đổ máu. Bên ngoài. Hắn chỉ cần cho tôi một lý do tầm thường để thực hiện điều đó.

Hầu hết khách và nhân viên đều quá sợ hãi để nói chuyện với tôi, nhưng Quas không dũng cảm; hắn thật ngu ngốc. Hắn đổ lỗi cho tôi vì đã đánh mất tình yêu quý giá của Laytrian, nhưng tôi không liên quan gì đến việc đó. Vậy mà, hắn đã mang mối hận thù suốt ba trăm năm và đã biến nó thành toàn bộ tính cách của hắn bây giờ .

Tôi kết thúc cuộc đối đầu mà Quas hết sức tìm kiếm. Tôi quay lưng và đang xoay tay nắm cửa thì hắn lại nói. "Mày có thấy người mới thuê không?"

Mọi cơ bắp trên cơ thể tôi đều không thể phản ứng. Tôi tiếp tục xoay tay nắm cửa ngay cả khi phần đồng thau rắn chắc bị oằn xuống dưới sức mạnh những ngón tay. "Không, bận làm việc." Tôi trả lời rồi lẻn vào trong. Cẩn thận không đóng sầm lại, đứng yên trong phòng và sôi sục. Quas đã nhìn thấy cô ấy. Tôi đang bận làm nhiệm vụ từ Mizz nhưng tôi đã nhìn thấy cô ấy rời khỏi tầng này. Cô ấy đã giao hàng cho Quas sao? Liệu hắn ta... có chạm vào cô ấy không? Ngửi mùi cô ấy không?

Tôi muốn xé tung cánh cửa phòng, dẫm nát hành lang và xé xác tên khốn đó ra thành từng mảnh. Nhưng nếu tôi cho hắn biết Nessa đã thu hút sự chú ý của tôi, hắn sẽ không ngần ngại lợi dụng cô ấy để chống lại tôi.

Luồn tay vào tóc và kéo mặt nạ khỏi mặt. Tôi cần hàng được giao. Nhanh chóng. Bởi vì có điều gì đó mách bảo tôi rằng tôi phải chuẩn bị cho một cơn bão.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com