197 - 201 Bắt đền
Hôm đó, học sinh cả trường cùng nhau truyền một tin chấn động, Mạc Quan Sơn cưỡng hiếp một đứa con gái trường bên. Mặc dù, trong mắt mọi người cậu chẳng phải người tốt đẹp gì. Nhưng cái tội danh này quá nhơ nhớp cậu thật sự không thể tin được "chút xíu việc gánh dùm" lại là như thế này! Là làm nhục người khác. Cậu thật sự không chịu được tìm Dị Lập đồi chất.
"Thằng khốn này, mày lừa tao đấy à? Mày bảo nó chỉ ăn cắp thôi mà!""
"Dù sao mày cũng muốn nghỉ học mà, lí do nào chẳng được?"
"Tao tuyệt đối không thừa nhận đã làm trò đó đâu!" Nếu là đánh nhau, ăn cắp vặt hay là gì cậu cũng chịu hết, nhưng là.. cưỡng hiếp, chỉ cầm nghĩ đến chuyện này là cậu cảm thấy buồn nôn rồi.
"Chịu đựng chút đi, mày đã đồng ý giả danh nó rồi, với lại... nếu mày biện minh." Dị Lập cười khẩy "..thì.. cũng chẳng ai tin mày đâu!"
Quan Sơn cảm thấy tức giận, phẫn nộ và hơn hết cậu biết lời Dị Lập nói là sự thật, dù cậu có giải thích gãy lưỡi thì cũng sẽ chẳng ai tin cậu đâu, như khi cậu còn bé, đã rất nhiều lần, rất nhiều lần cậu nói "không phải!, không phải vậy đâu mà.." đổi lại đều những ánh mắt hoài nghi, chắc chắn là vậy mà, chắc chắn cậu là kẻ xấu xa, vì cậu là con của một "phạm nhân" cơ mà! Dị Lập cảm thấy biểu tình mất mát của Quan Sơn, cũng muốn an ủi cậu, nhưng thật sự, bây giờ hắn không làm thế được, cố lên, đây là cửa ải cuối cùng, qua được rồi, về sau sẽ chỉ có cuộc sống của hai đứa mà thôi. Đang trong lúc Quan Sơn thất thần thì có người đến tìm:
"Quan Sơn! Thầy gọi mày đến phòng giáo vụ kìa Với lại.., " Cậu trai kia ngập ngừng "Ổng kêu sẽ báo cho phụ huynh biết nữa."
Không phải chứ, nếu như để mẹ biết, con trai mẹ đã làm chuyện nhục nhã như thế, mẹ cậu.. mẹ cậu làm sao chịu nổi đã kích này. Người cậu run lên trong lo sợ. Nhưng cậu càng sợ hơn là, cậu sẽ chẳng có lấy một cơ hội đưa ra bất kỳ lời giải thích!
Kiến Nhất sau khi nghe chuyện vội điện thoại báo cho Hạ Thiên tình hình, vội chạy lên phòng giáo vụ xem có thể giải quyết được gì không.
Hạ Thiên sau khi nghe được tin thì cảm thấy hết sức phẫn nộ, có thể nói ra chuyện như thế... Sau thằng khốn Dị Lập kia có thể đồn như vậy hả? Thằng ngu kia... rõ ràng đến hôn cũng chưa từng hôn qua mà. Làm sao có thể làm cái chuyện đó! Nghĩ đến Quan Sơn bị đồn ôm ấp người khác, Hạ Thiện cảm thấy khó chịu vđ. Mà thằng ngu kia, biết mình bị đồn như vậy, ắt hẳn, cũng sẽ là đau lòng đi, nó đau lòng thì biểu hiện như thế nào. Hạ Thiên đã từng thấy qua, cũng từng không muốn nghĩ đến nữa, cũng từng nghĩ là sẽ không bao giờ để nó biểu hiện như thế nữa, không để nó phải đau lòng nữa. Vậy mà lại có thằng khác làm thằng kia đau lòng mất rồi. Mà thằng đó còn không phải là Hạ Thiên. Hạ Thiên siết chặt nắm đấm, dồn mọi bực tức lên một người: "Dị Lập" phải tìm hắn!
Quan Sơn bị gọi lên phòng giáo vụ, nơi đó có rất nhiều thầy cô đang công kích cậu, giáo viên, học sinh, ai cũng cho cậu là rắc rối là phiền toái. Người ta đã chướng mắt cậu lâu lắm rồi, dạy thì không nghe lời, trong lớp thì gây hấn. Đây là cơ hội tốt để tống cái gai trong mắt này đi chỗ khác, giữ vững thành tích của trường lớp. Chắc có lẽ ai ai trong lòng cũng có một chút hạnh phúc thỏa mãn vì sắp thoát được mọi rắc rối đến từ cầu. Họ dùng những từ như xa như gần, như miệt thị cậu. Quan Sơn cố tỏ ra bình tĩnh, không sợ hãi, nhưng cơ thể không nghe lời cứ run lên. Cảm giác hồi hộp làm cậu muốn nổ tung lên. Nhưng chẳng còn cách nào khác, đằng nào cũng chẳng có ai nghe cậu giải thích đâu. Có lẽ đúng như Dị Lập đã từng nói, đây là số mệnh của cậu rồi.
"Tình hình bên trong không hay rồi, hay là tao nói tình hình tối qua nghe được cho thầy biết." Kiến Nhất lén nhìn vào bên trong nghe lén động tĩnh.
"Mày im chút đi, thầy đã không tin nó, làm vậy chỉ khiến mọi việc thêm rối lên thôi!" Chính Hi nói.
"Vậy giờ phải làm sao?"
"Nhất định sẽ có cách khác."
Trong lúc cả hai người đang phân vân suy tính thì tình hình bên kia tình hình cũng căng thẳng không kém. Vì kí ức ám ảnh khi xưa, Hạ Thiên luôn cố gắng tỏ ra mình là người mạnh mẽ nhất, rằng nó không phải cũng chỉ là một thằng oắt con mười mấy tuổi đầu mà là một người đàn ông trưởng thành, một người mạnh mẽ nhất. Theo như anh nó nói chỉ cần là người mạnh mẽ nhất thì có thể sẽ bảo vệ được thứ mà nó muốn. Nhưng tại sao? Tại sao nó vẫn không bảo vệ được cậu? Thằng này hẳn là lớn hơn Hạ Thiên, kinh nghiệm đánh nhau cũng không thiếu, chiêu thì toàn là chiêu vừa ác vừa hiểm. Nhưng Hạ Thiên biết mình phải chiến thắng để Quan Sơn không bị thằng này khống chế nữa. Nhưng thật sự Dị Lập không dễ xơi như những thằng khác, hắn tung ra mấy cú, toàn nhắm ngay mặt và chỗ hiểm. Vất vả lắm mới đánh được Dị Lập ngã ra đất thì hắn lại giở trò bỉ ổi. Hạ Thiên thấy cổ mình lành lạnh. Thằng khốn này cư nhiên xài dao!
"Mày đừng có mà động đậy cổ lung tung đó!"
Nếu như thằng này nghĩ như vậy mà đe dọa được Hạ Thiên thì hơi bị lầm to rồi đó "Mày ngon thì làm xem!"
Quay lại phòng giáo vụ, hai thằng Chính Hi và Kiến Nhất đang nghĩ biện pháp làm như thế nào để chứng minh là hôm đó thằng tóc đỏ không có đi đến chỗ kia thì Tiểu Huệ đi ngang. Có vẻ hai đứa đó nói lớn tiếng và mục đích quá rõ ràng nên Tiểu Huệ nghe thấy. Và dù không có nghe thấy thì cô cũng đã tính đến phòng giáo vụ trình báo rồi, không thể để một người bị hại ngay trước mắt mình được (aka dù ai nói ngả nói nghiên lòng mình vẫn yêu tiểu Huệ lắm). Nhưng cô bé chưa có đủ can đảm đi một mình, dù sao hiện giờ trong đó cũng toàn là giáo viên và mấy học sinh đầu gấu không. Sợ bản thân lúc đó sợ quá ăn nói không mạch lạc. Nắm giữ chứng cớ đi lanh quanh thì vô tình nghe thấy Chính Hi và Kiến Nhất nói chuyện này. Hai người này thật sự là người tốt cũng muốn giúp cậu bạn kia, vậy thì cùng chung tay "Mình... mình có chứng cứ... nên có thể giúp được!"
Hai thằng Chính Hi và Kiến Nhất nhìn tiểu Huệ như thiên thần từ trên trời rơi xuống, lập tức bắt cô bé đưa ra chứng cứ, xong không nói thêm lời, dẫn lên phòng giáo vụ, dập lửa ngay lập tức. Tiểu Huệ bị kéo đi đến đau cả tay.
"Thưa thầy! Tóc đỏ, à không Mạc Quan Sơn vô tội ạ! Mấy thứ ghi trên diễn đàn trường cũng là do tụi này nghĩ ra thôi!" Kiến Nhất vừa nói vừa quát vào ba thằng học sinh đang cáo buộc Quan Sơn. Nói đoạn Kiến Nhất chìa điện thoại của tiểu Huệ ra "Đây là ảnh selfie của tiệu Huệ, có dính hình Quan Sơn bên trong, trong hình có cả thời gian và địa điểm. Lúc đó rõ ràng là là Quan Sơn đang ở trong trường mình. Đây, tụi mày nhìn cho rõ coi. Khi này nó không có ở trường bên cạnh thì làm sau mà gây án được chứ!" Lúc này thì đã đem ảnh trên điện thoại dí sát vào mặt lũ kia luôn.
Ba thằng kia cảm thấy chột dạ, vội vàng nói: "Vậy chắc là nhìn nhầm rồi."
Kiến Nhất không thở nói một hơi liên tục vẫn không cảm thấy mệt, mà vẫn rất có sức lực mà hét lên tiế: "Ủa, bêu xấu người ta như vậy rồi nói ba từ nhận nhầm người là xong rồi sao? Mau viết bản kiếm điểm 2000 từ đi!" rặc lũ mất nết.
Quan Sơn từ lúc thằng Kiến Nhất bước vào đến giờ vẫn luôn nhìn nó, từ ngạc nhiên đến bây giờ có một chút cảm giác đau lòn, đây là gì? Bạn bè sao? Thật sự người như cậu cũng sẽ có "bạn bè" sao?
Giáo Viên thấy là do tụi kia hiểu nhầm, nhưng cũng không trách tụi kia quá đáng, ai về lớp nấy, tiểu Huệ có hơi hoảng sợ nên được Chính Hi và Kiến Nhất hộ tống về lớp. Quan Sơn lại đi lang thang vô định, câu chưa muốn về lớp lúc này, cậu vẫn còn rối bời vì cảm xúc ban nãy, tự nhiên đâu ra có hai người bạn, mà khoan, có thể là....
"Tao nghe Kiến Nhất bảo chuyện bên mày đã giải quyết xong xuôi rồi!"
Quả nhiên vừa nghĩ đến tào tháo tào tháo đến.
"Phía bên tao cũng đã giải quyết xong. Mày yên tâm, thằng Dị Lập sẽ không kiếm mày gây chuyện được nữa đâu."
Vừa nói Hạ Thiên vừa cố ý đưa bàn tay bê bết máu do cầm lưỡi dao khi nãy lên, canh đúng lúc Quan Sơn quay lại nhìn để khoe chiến tích!
"Sao mày không đến phòng y tế đi?" Quan Sơn vừa nói vừa cởi áo khoát trắng bên ngoài ra. Mẹ nó cũng không phải không biết là thằng Dị Lập nguy hiểm đến mức nào nên mới không muốn lũ ngu này đụng đến nó.
"Phải tới tìm mày để đòi tiền thuốc men chứ!"
Hạ Thiên cười cười nhìn thằng nhóc kia dịu dàng hiếm thấy, lấy áo chặn máu đang rỉ ở tay cho mình, Quan Sơn cúi đầu thấp để Hạ Thiên không thấy được biểu cảm của cậu. Thế nhưng Hạ Thiên vẫn nhìn được môi cậu đang mím lại, tự trách bản thân, mình vậy mà vẫn là làm cho thằng kia mém khóc. Sau đó, lại tự hứa với lòng, chắc chắn là không có lần sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com