🔥Hồ lô oa ~ hồ lô oa ~🔥
Lượng tin tức mà Jung Haechan vừa mới tiết lộ quả thực là quá nhiều, Kim Taebyul mất nửa ngày mới hiểu hết được.
Cô nhìn bánh bao nhỏ đang dính chặt lấy mình: "Jungie, con vì muốn găp cô nên mới đập phá lung tung như thế này sao?"
Jungie gật đầu.
Kim Taebyul nhíu mày: "Con có biết làm thế là sai không?"
Jungie lắc đầu.
Giờ Kim Taebyul mới hiểu tại sao Jung Jaehyun lại nghiêm khắc đến như thế, đứa trẻ này bị người lớn trong nhà nuông chiều quá mức rồi, nó cảm thấy tất cả mọi chuyện đều phải đúng theo ý nó, đấy là chuyện đương nhiên.
Ánh mắt của Kim Taebyul dần trở nên nghiêm túc: "Thế bây giờ cô nói cho con biết nhé, con làm thế là sai rồi, chỉ có những đứa trẻ hư mới làm như vậy. Sau này không được làm thế nữa biết chưa?"
Jungie gật đầu. Vẻ mặt của Jung Jaehyun lúc này hơi khó để miêu tả.
Tính Jungie tuy ương ngạnh nhưng chỉ cần là chuyện thằng bé đã gật đầu đồng ý thì nhất định nó sẽ làm được.
Bởi vì cái thói quen xấu này mà chỉ cần hơi không vừa ý một chút là Jungie lại tuyệt thực, tự nhốt mình ở trong phòng thậm chí là đập phá lung tung, Jungie không nghe vào thì bác sĩ tâm lý không có cách nào khuyên bảo được.
Còn về phần cưỡng ép bắt nó sửa lại, hai cụ trong nhà lại không nỡ, lần nào cũng chỉ làm đến một nửa rồi lại xót cháu, nó muốn cái gì cũng cho nó hết.
Sự ảnh hưởng của Kim Taebyul đối với Jungie dường như còn nặng hơn những gì anh tưởng tượng, đối với chuyện này, anh đương nhiên là rất vui vẻ.
Kim Taebyul chỉ cho cậu nhóc đâu là đúng đâu là sai, rồi sau đó liền dịu dàng dỗ nó đi ngủ: "Ừm, hôm nay cô hát bài khác cho con có được không?"
Jungie ngoan ngoãn gật đầu.
"Khụ khụ, để cô nghĩ xem nên hát bài gì nào.... có rồi! Hồ lô oa, hồ lô oa, trên một dây leo nở bảy đoá hoa, bão táp mưa sa cũng không sợ, la la la la la la la...."
Jung Haechan đứng dựa vào khung cửa tí nữa thì ngã dập mặt, "Với trí thông minh của Jungie nhà mình sao lại có thể thích cái loại nhạc thiếu nhi ấu trĩ thế này chứ!"
Kết quả, anh càng nghe càng thấy hay, mà càng kinh ngạc hơn là, ông anh ruột của anh cũng thích nghe......
Cuối cùng cũng dỗ được cậu nhóc đi ngủ, Kim Taebyul vươn vai duỗi người: "Tôi sắp hát hết sạch những bài hát tôi biết rồi ......"
Jung Haechan dở khóc dở cười: "Cô sao cứ phải hát nhạc thiếu nhi làm gì, hát cái khác cũng được mà! Mấy cái bài này khiến tôi sởn hết cả da gà!"
Kim Taebyul lấy dây cột tóc trên cổ tay buộc hết tóc lên, khẽ nhướng đôi mắt phượng: "Cái khác ấy hả? Ngoài nhạc thiếu nhi ra, những bài mà tôi biết đều không dành cho trẻ con!"
Vừa mới nói dứt lời, thoáng cái trong đầu Jung Jaehyun đã hiện lên hình ảnh đôi tay mềm mại của cô đang.....
Jung Haechan nghe thế liền phấn khích: "Hahahaha, có thật không? Bài gì thế, hát tôi nghe xem nào!"
Jung Jaehyun liếc cho anh ta một cái.
Jung Haechan ngay lập tức trở nên quy củ, trong bụng oán thầm ông anh hai hẹp hòi!
"Vừa nãy cô đang ở gần đây sao?" Jung Jaehyun hỏi.
Bằng không sao cô có thể đến đây nhanh thế được.
"Không phải, lúc nãy tôi vẫn đang ở nhà trọ, tôi cưỡi moto phóng đến đây đấy! Nhanh lắm đúng không?" Kim Taebyul đắc ý.
Thảo nào cô lại ăn mặc thành như vậy. Cách ăn mặc hôm nay của cô đúng khiến người ta kinh diễm, hôm qua cô như một tinh linh bảo thủ khép kín mà hôm nay lại như một yêu tinh tự do phóng khoáng.
"Rất nguy hiểm." Jung Jaehyun vẻ mặt không đồng ý, sau đó lạnh lùng liếc sang Jung Haechan, dám tự chủ trương gọi Kim Taebyul đến đây.
"Không sao đâu, tay lái của tôi vững lắm!" Kim Taebyul không để ý xua tay nói, sau đó cô ngáp một cái: "Nếu như Jungie đã không có việc gì nữa thì tôi về đây!"
Nói rồi chuẩn bị đi về, Jung Jaehyun đột nhiên mở miệng: "Cô Kim, tôi có một đề nghị hơi quá đáng."
Thoát khỏi trạng thái giận dữ, Kim Taebyul ngay lập tức khôi phục dáng vẻ sợ sệt ban đầu, cung cung kính kính: "Cần gì ngài cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được tôi sẽ làm."
Nhà họ Jung ngoài sáng trong tối đều rất có thế lực, Jung đại ma vương lại là người chỉ cần trái ý là thấy máu ngay.
Jung Jaehyun nhìn con trai trong phòng ngủ, ánh mắt có chút trầm trọng: "Lần vô tình bị nhốt trong nhà kho đợt trước, Jungie phải chịu kích thích nghiêm trọng hơn những gì mà tôi tưởng tượng rất nhiều, bây giờ chỉ có cô mới có thể trấn an nó, trước khi Jungie khôi phục lại trạng thái bình thường, tôi hy vọng cô Kim có thể tạm thời chuyển đến đây ở một thời gian."
Nghe xong những gì anh nói, Kim Taebyul ngẩn ra: "Hả?...... bảo tôi chuyển đến đây á..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com