Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 212 : Ngày hè rực rỡ (3)

“Cậu không có mối liên hệ nào với Colpos cả mà, phải không? Sao cứ như thể cậu đã quen biết người quản gia ở đây từ trước vậy…”

“Tài ​​năng của quản gia Whitley ở trang viên Chatwin-Talbot nổi tiếng ngay cả ở thủ đô mà.”

“Vậy ra quản gia cũng là người nổi tiếng, chứ không chỉ riêng cha sao?”

“Việc bán trang viên Chatwin-Talbot và các điền trang của nó là giao dịch bất động sản được bàn tán xôn xao nhất thời bấy giờ đấy. Ngay cả người hầu cũng được giữ lại hiếm khi xảy ra mà.”

Lời của Cel cuối cùng cũng giải đáp được một trong những nghi ngờ của cậu.

Người quản gia già, dường như đã sống cả đời trong trang viên này, trông có vẻ lớn tuổi hơn Gideon.

Cậu đã tự hỏi tại sao một người trông giống người hầu của một quý tộc giàu có trong những bức họa lại làm việc cho một gia tộc mới nổi như Asel, hóa ra có lý do.

“Sao cậu lại biết nhiều về gia đình này hơn cả tôi vậy?”

Kleio nghiêng ly để che giấu vẻ mặt ngượng ngùng. Chủ đề này, đúng như dự đoán, hơi khó chịu.

Cạch.

Cel đang nhâm nhi ly cocktail, đáp nhẹ.

"Được mời đến một nơi như này mà lại chẳng biết gì cả thì sao mà được? Cậu đã nói mình không nhớ gì nhiều về khoảng thời gian trước khi đến học viện vì vụ tai nạn hai năm trước. Cha cậu thì có vẻ không phải kiểu người hay kể lại những kỷ niệm đẹp.”

Câu chuyện chính thức là ‘Kleio Asel’ đã rơi xuống hồ và mất trí nhớ.

Dùng những lời bào chữa tạm bợ, cậu cố gắng khôi phục lại một số kiến ​​thức đã học, nhưng lại không thể nhớ lại bất kỳ ký ức nào về gia đình hay những người xung quanh.

Việc Cel cứ xoáy vào chi tiết đáng lo ngại này khiến Kleio khó xử.

"Hừm, dù sao thì ông ấy cũng không có thời gian cho chuyện đó, và dù có thì ông ấy cũng không tình cảm đến thế.”

Gideon ngồi xuống kể lại từng mảnh ký ức cũ cho con trai nghe, từng chút một cho đứa con chẳng còn nhớ gì, thật là một cảnh tượng đáng lo ngại.

"Tuyệt vời. Nghe này. Khi tôi nói với cậu là tôi sẽ đến, mẹ đã gọi tôi đến quán trà và kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện.”

Cho dù Gideon Asel và Katarina không phải là đối thủ kinh doanh, chẳng phải sẽ rất khó xử nếu Cel gây rắc rối hoặc gặp rắc rối vì thiếu thông tin sao? Vậy nên, Katarina dường như đã gạt bỏ những mối quan hệ trước đây và cung cấp cho con gái mình một số thông tin sơ bộ.

Tất nhiên, Cel vẫn giữ lời bằng cách chia sẻ thông tin này với Kleio đúng lúc.

"Những người cùng thế hệ với mẹ tôi vẫn còn bàn tán về những bữa tiệc của Thelma Asel. Những bữa tiệc tại các dinh thự trong thủ đô thật hoành tráng, nhưng bữa tiệc mùa hè được tổ chức tại dinh thự Chatwin-Talbot này 19 năm trước mới là huyền thoại.”

"Vậy sao?”

"Hình mẫu mà mẹ tôi dùng cho buổi dạ hội ra mắt tại Khách sạn de Neige Est cũng chính là bữa tiệc mùa hè cũ tại Biệt thự Chatwin-Talbot.”

Cel kể cho Kleio một chút về bí mật của gia tộc Asel, điều mà cậu chưa từng biết trước đây.

Nói thẳng ra, những bữa tiệc của Thelma Asser không chỉ để giải trí.

Thông qua những bữa tiệc của mình, nữ chủ nhân của gia tộc Asel đã phổ biến hóa quần áo, trang sức, đồ trang trí nội thất, hàng xa xỉ và nhiều công cụ ma thuật khác nhau trên khắp Lundane. Các xu hướng ở thủ đô sẽ lan rộng ra vùng nông thôn khi các quý tộc trở về nhà sau mùa giao lưu. Xu hướng này dẫn đến việc tiêu thụ một lượng lớn đá ma thuật và các sản phẩm làm từ chúng mà Gideon nhập khẩu từ Centrum.

Thelma đóng một vai trò quan trọng trong việc biến những viên đá ma thuật và mà cụ, trước đây chỉ dành riêng cho một số ít người trong giới thượng lưu, thành sản phẩm dành cho giới quý tộc cấp thấp và tầng lớp tư sản giàu có nhờ đầu tư và kinh doanh.

Gideon vẫn quyên góp rất nhiều cho hoàng gia và giới chính trị nhưng khi mới bắt đầu sự nghiệp, những nỗ lực vận động hành lang của ông thậm chí còn quyết liệt hơn.

Với tính cách tươi sáng, nồng hậu và được mọi người chào đón, Thelma đã tặng những viên đá ma thuật tinh xảo nhất cho các quý bà thuộc hoàng gia và khéo léo khuyến khích họ đeo chúng ở nơi công cộng.

Kết quả của nỗ lực đó là danh tiếng và sự giàu có mà Công ty Thương mại Asel đang có ngày hôm nay.

Ngay cả khi còn độc thân, Thelma Laska đã tuyên bố rằng nếu bà không cưới Gideon Asel, bà sẽ trở thành một nữ tu sĩ. Bà là một người phụ nữ không bao giờ thất hứa.

Khi Gideon lần đầu tiên giương buồm đến Centrum, ít ai tin rằng ông sẽ thành công. Ngay cả vào ngày ông dự kiến ​​trở về cũng không ai ra chào đón. Sau hơn một tháng trì hoãn, mọi người đều cho rằng hạm đội đã bị đắm.

Trong khi đó, Thelma đã đến nhà thờ nhằm chống đối lại những nỗ lực của Tử tước Laska nhằm ép buộc bà đính hôn với một quý tộc khác.

Năm tháng sau, khi con gái của Tử tước Laska hoàn thành bước đầu tiên để trở thành một nữ tư tế, một đoàn tàu của Công ty Thương mại Asel đã trở về cảng Colpos, chất đầy một lượng lớn đá ma thuật và quặng ma thuật. Mọi tờ báo trong kinh đô đều đưa tin về chuyến đi của Gideon, và ông trở thành một ngôi sao đang lên trong giới thương nhân.

Ngày hôm đó, Thelma Laska rời khỏi đền thờ và đính hôn với Gideon.

Gideon bắt đầu sự nghiệp với tư cách là một người hầu cấp thấp từ năm mười một tuổi, nhưng đến năm hai mươi hai tuổi, ông đã nắm quyền điều hành cả một công ty thương mại nhỏ. Từ đó trở đi, ông đã củng cố công ty thông qua các khoản đầu tư và thương mại có tầm nhìn xa.

Năm hai mươi bảy tuổi, ông đã hoàn thành thành công chuyến đi đến Centrum, quyên góp một khoản tiền đáng kể cho hoàng gia và được phong tước Nam tước.

Vì vậy, Thelma Laska đã trở thành nữ chủ nhân của gia tộc Asel, thay vì một nữ tư tế.

"Và dinh thự này, cha cậu đã tặng mẹ cậu làm quà cưới.”

"Mẹ cậu kể với cậu thế à?”

"Không.”

"Thật sao?”

"Irene đáng yêu, người trông coi phòng của tôi là cháu gái của bảo mẫu ở đây. Cô ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện thú vị.”

"Lại nữa à?”

Cel, người đã ghi nhớ tên của tất cả các hầu gái chỉ trong hai ngày, biết đủ thứ chuyện về dinh thự.

Không giống như Kleio, người đã từ bỏ việc giao tiếp với người hầu lịch sự nhưng lại xa cách một cách kỳ lạ kia, Cel đã thu thập được kha khá thông tin.

Tất nhiên, dinh thự tráng lệ này phải có một quá khứ.

Cho đến ba mươi năm trước, nó là dinh thự ở nông thôn của Lãnh chúa Chatwin-Talbot. Hầu tước Chatwin-Talbot, một gia đình quý tộc Carolingian, từng sở hữu toàn bộ Colforth, nhưng họ đã bán đi phần lớn đất đai theo thời gian.

Tuy nhiên, những đồng cỏ, vườn cây ăn quả và khuôn viên còn lại của dinh thự rất rộng lớn.

Khi Lucius Chatwin-Talbot, Hầu tước thứ 12, suy sụp đau khổ vì thất bại trong đầu tư cổ phiếu, ông ấy không có người thừa kế.

Tuy nhiên, dưới triều đại của vị vua hiền lành Edward, việc lấy lại tài sản của các quý tộc không có người thừa kế và sung vào ngân khố là rất hiếm.

Nếu nộp thuế thừa kế và thuế chuyển nhượng phù hợp, tài sản có thể được phân chia và xử lý bởi một người quản lý tài sản. Nhiều nhà tư sản mới đã mua được những ngôi nhà cổ ở nông thôn theo cách này.

Tuy nhiên, các điền trang và thái ấp của Chatwin-Talbot khá phiền phức bởi quy mô quá lớn và các khoản nợ tồn đọng từ trước. Khi thái ấp và đất đai chưa bán được sắp bị hoàng gia thu hồi, một người mua đã trả một khoản tiền lớn và tiếp quản toàn bộ nhân viên và người thuê đất. Người mua đó là Gideon Asel, người đã kiếm được khoản lợi nhuận khổng lồ từ Centrum.

Bà Canton, người hiện đang quản lý dinh thự của Asel tại thủ đô, được cho là đã bắt đầu làm việc với tư cách là một người hầu gái trong gia đình Chatwin-Talbot 40 năm trước.

Kleio há hốc mồm khi nghe Cel kể.

"Đó thực sự là chuyện của cha tôi sao?”

"Chuyện này đâu cần giấu giếm, nó là minh chứng cho tình yêu vô bờ bến của ông dành cho vợ mà. Ngay cả người hầu cũng tự hào về điều đó, nên tôi không nghĩ đó là lời nói dối.”

"Không thể tin được.”

Một người đàn ông vụng về về mặt cảm xúc, người dù lo lắng cho đứa con trai thứ hai của mình đến vậy nhưng lại không thể nói một lời tử tế, sẵn sàng tát vào mặt cậu khi miệng vẫn nhắc đến tiền, lại có thể có được tình yêu thuần khiết đến vậy.

Hình như chuyện tình vĩ đại cũng chỉ là chuyện tình.

"Người ta nói rằng những người thuê đất rất tận tụy với cha cậu, chủ sở hữu mới của dinh thự này. Ông đã không tăng giá cho thuê trong hai mươi năm nay rồi.”

"À, tiền thuê nhà là của công ty, còn đất thì chỉ để giữ thể diện thôi.”

"Ồ, cậu nói thẳng đấy. Dù sao thì, tiền thuê nhà thấp cho phép họ kiểm tra chất lượng trái cây cẩn thận trước khi vận chuyển, nên Vườn cây ăn quả Chatwin-Talbot có tiếng tốt.”

"Thì ra là vậy. Hiểu sao mỗi lần Arthur đến nhà chúng tôi, cậu ấy lại xách cả một giỏ trái cây lại ăn rồi.”

"Đúng vậy. Họ không bán trái cây ở chợ, họ chỉ dùng nó cho dinh thự của gia đình cậu và làm quà tặng thôi.”

Kleio tặc lưỡi, nghĩ thầm, ‘Thật xa xỉ.’

Cel xoay xoay ly cocktail vừa uống xong, rồi đặt nó xuống một chiếc đĩa bạc.

Chiếc ly chạm khắc tinh xảo và chiếc đĩa bạc nặng trịch, cả hai đều sáng bóng như gương chỉ trừ vài vệt hơi nước do chênh lệch nhiệt độ.

"Ngôi biệt thự này thật sự tráng lệ. Nó còn vượt trội hơn cả Lâu đài Novantes nữa. Không chỉ tòa nhà, mà cả đồ đạc, đồ trang trí, và tình trạng người quản gia. Người hầu vẫn trung thành như thế hệ trước, và cầu thang xuống đến lan can kim loại đều sạch bong kin kít.”

"Cậu thật là một người quan sát tinh tường.”

"Thì, đó là căn nguyên của gia đình tôi mà.”

Cel lơ đãng vuốt ve chiếc rương trà dùng để trang trí phòng khách nhỏ liền kề phòng ngủ của Kleio. Nó nằm hờ hững trên bàn, nhưng ngay cả thứ này cũng không phải là vật bình thường. Nó là một món đồ cổ tinh xảo, được chạm khắc từ gỗ cẩm lai và khảm đá jasper màu ngọc lam.

"Người ta nói ngay cả chiếc rương trà này cũng được Thelma Asser chọn đó.”

Toàn bộ khu điền trang Chatwin-Talbot đều như vậy.

Mặc dù chỉ là một dinh thự được mua cách đây ba mươi năm, nhưng nó vẫn toát lên vẻ thanh lịch như thể được truyền qua nhiều thế hệ. Ngay cả những phần đổ nát khi được mua lại được cải tạo lại cũng không hề có chút thô tục nào.

"Thật khó tin là dinh thự này đã không có ai ghé thăm trong hai mươi năm. Dấu hiệu duy nhất cho thấy điều đó là thiết kế nội thất vẫn là phong cách được Phu nhân Thelma phổ biến cách đây hai mươi năm. Nó được làm tinh xảo đến mức mọi thứ đều trông tinh tế chứ không hề lỗi thời.”

"Đúng vậy.”

"Vậy là, ở đây chẳng thay đổi gì kể từ khi cậu sinh ra.”

Nói xong, Cel hướng ánh mắt sắc bén quan sát Kleio.

Kleio cảm nhận được ánh nhìn liếc xéo kia, nhưng vẫn tiếp tục nhìn về phía chân trời xa xăm phía sau ban công.

‘Đây là điều mình chưa từng nghĩ đến.’

Như bà Canton nhớ, Kleio Asel là một cậu bé hiếm khi ra khỏi phòng ngủ.

Hình như cậu ấy hay ở một mình trên bãi biển, nhưng cũng chỉ những lúc vắng người thôi.

Mặc dù họ sống cùng một biệt thự, nhưng ngoài vài người hầu và bà Canton ra, cậu ấy chẳng biết mặt của bất kỳ ai khác.

Vậy nên, cậu đã nghĩ việc lâu lâu đến thăm nhà chính sẽ không thành vấn đề.

‘Tuy nhiên, những việc ngoài dự đoán vẫn có thể xảy ra.’

"Ừm, thì ra là vậy. Hèn gì, vì lý do nào đó, tôi không thực sự cảm thấy mình đã về nhà.”

"Đúng chứ? Chẳng phải tự nhiên mà người hầu lớn tuổi lại đối xử với cậu cẩn thận như thể họ đang chạm vào một cái nhọt, còn những người trẻ tuổi thì bối rối không biết làm sao đâu.”

"Tôi không nhớ, nên tôi cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó. Nhưng mà, chắc tôi nên nhờ họ thông báo trong giờ cầu nguyện buổi sáng của người hầu. Tôi không còn lo nữa, nên cứ thoải mái đi.”

"Thôi nào.”

Giấu nỗi xấu hổ bằng một câu đùa nhạt nhẽo, Kleio uống cạn ly rượu.

Quả là một môi trường tuyệt vời.

Nếu cậu thực sự là ‘Kleio’ được sinh ra trong dinh thự này, chẳng phải cậu sẽ cảm thấy như bị cô lập ngột ngạt suốt thời thơ ấu sao?

Nơi tưởng niệm phu nhân đã khuất cũng là nơi trừng phạt những kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của bà ấy.

.

.

.

Bữa tối theo kế hoạch sẽ bắt đầu lúc 9 giờ tối.

Bữa tiệc tối thịnh soạn, với sự tham dự  của quản gia và những người hầu cao lớn, diễn ra trong phòng ăn dưới mái vòm cao theo phong cách La Mã. Những chiếc đèn chùm tỏa ra những bóng tối rực rỡ, hoa và trái cây nhiệt đới trang trí trên bàn thơm ngát và đẹp đẽ.

Giữa tất cả những điều này, cuộc trò chuyện giữa chủ nhà và khách mời vô cùng căng thẳng.

Điều này là do Gideon vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng khi chào đón bạn bè của con trai út. Ông không nói gì cụ thể. Ông biết rõ về tiền sử bệnh tật và thương tích của Kleio, và ông nói thẳng ngay lập tức.

"... Đứa trẻ này, giống như người mẹ quá cố của nó ở khoản sức khỏe không tốt, và kế thừa thể chất tệ từ thần. Xin Điện hạ đừng đẩy nó vào tình thế khó khăn và đầy thử thách như vậy nữa.”

"Ta sẽ cố gắng hết sức.”

Gideon nói năng lịch sự và gián tiếp ám chỉ "Ngài định đẩy con trai ta vào nguy hiểm chỉ để giành lấy ngai vàng sao?" trông khá đáng sợ. Dường như Gideon tin rằng Arthur chính là thủ phạm khiến Kleio rơi vào tình huống nguy hiểm liên tục.

Gideon không biết chi tiết về mối quan hệ giữa Kleio và nữ thần. Ông chỉ có thể đoán Arthur đã dùng một mánh khóe bí ẩn nào đó để lừa Kleio, một đứa chẳng có chút động lực sống nào, về phe mình.

Arthur trông khá lo lắng, vẻ thoải mái thường ngày biến mất.

Giả vờ không để ý, Kleio nhấp một ngụm rượu khai vị và nghĩ,

‘Ăn mặc chỉnh tề thế này để làm gì? Chậc. Cái vẻ thường ngày đâu rồi?’

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ngoaituyen