Chương 23*. Điếu Ảnh
Thời Kính Chi sững sờ.
Không chỉ mình hắn hãi hùng, ngay cả Ô Huyết bà cũng không ngờ Doãn Từ lại quyết đoán đến thế - bà ta ngẩn người chốc lát, ánh mắt không ngừng lia qua lia lại khắp người y.
"Ngươi thừa nhận phái Khô Sơn các ngươi che giấu bảo vật? Hay là, ngươi chính là người áo trắng đấy?"
Doãn Từ không trả lời ngay.
Y trưng ra cái vẻ nghé không sợ cọp mà buông tay Thời Kính Chi, ngay sau đó bước lên chắn trước người sư phụ gà mờ: "Xưa kia ta kiếm ăn trong núi nên không nhận ra các tiền bối. Nhưng dễ đoán các vị đều là danh nhân giàu tri thức, chắc chắn các vị sẽ nhận ra phản ứng của sư tôn không hề giả dối, người hoàn toàn không biết chuyện này."
Thời Kính Chi có xảo quyệt mấy thì cũng mới chỉ hai mươi bảy tuổi, giữa giang hồ chưa phải kẻ lõi đời. Đối mặt với biến cố giờ đây, hắn không giấu được cảm xúc thật với thế hệ đi trước hắn như hòa thượng Giác Hội và Ô Huyết bà.
Khác với Doãn Từ.
Y đã vật lộn mấy trăm năm ngoài trần thế, đừng nói là nhịp thở, nhịp tim, sắc mặt, ngay cả toát mồ hôi mà Doãn Từ còn giả vờ được nữa.
Quả nhiên, hòa thượng Giác Hội quan sát Thời Kính Chi hồi lâu rồi gật đầu với Thi Trọng Vũ, lúc bấy giờ hai người mới có vẻ thở phào - miễn Thời Kính Chi không bất nghĩa là họ có thể che chở hắn một cách quang minh chính đại.
Dù chỉ là che chở một mình hắn.
Với ánh mắt sắc như cú vọ, Ô Huyết bà cười gằn: "Thời chưởng môn không biết thì sao? Dù là sư phụ hay đồ đệ phạm quy thì phái Khô Sơn cũng đã phá hỏng quy tắc... Dĩ nhiên, nếu Thời chưởng môn bằng lòng trục xuất gã ra khỏi sư môn, mặc cho mọi người xử trí, thì ta sẽ không ngáng đường phái Khô Sơn."
Doãn Từ không lấy làm ngạc nhiên.
Thậm chí y còn dấy lên chút mong đợi mơ hồ - liệu họ Thời có vì tự vệ mà vứt bỏ y bất chấp lí do không?
Nào ngờ Thời Kính Chi đã kiên quyết đáp: "Tính A Từ thật thà hiền hậu, không phải một kẻ hư vinh hám tài. Nếu cậu ấy giấu giếm ta thì chắc chắn phải có lí do riêng, tại sao không nghe cậu ấy giải thích trước?"
Doãn Từ nhìn hắn, Thời Kính Chi vẫn dựng tóc gáy, nhưng giọng lại khá kiên cường.
Hay lắm.
Doãn Từ tỏ ra hơi hoảng hốt: "Chắc chắn Phật châu là do người áo trắng lén đưa ta. Thời gian trước ta vẫn luôn căng thẳng, không để ý gì, hôm qua mới tìm thấy trong túi."
"Ta không có sức mạnh gì đáng nói, không biết đây có phải Phật châu mọi người muốn tìm không, ban nãy mới dám khẳng định."
Thi Trọng Vũ: "Sao không thử báo lên?"
Doãn Từ cười khổ: "Nếu là Phật châu thật thì ai tin lời ta? Mọi người sẽ thắc mắc ta mà đã không quen người áo trắng thì sao hắn phải lén đưa Phật châu cho ta đúng chứ? Khi ấy bà bà sẽ nói phái Khô Sơn cấu kết với người áo trắng, mà chúng ta thì không cãi được. Dục gia chi tội, hà mắc, hà mắc..."
"Hà mắc vô từ." Thời Kính Chi nhắc nhỏ.
(*Dục gia chi tội, hà mắc vô tội - nghĩa gọn: muốn vu oan thì thiếu gì cớ)
Doãn Từ mỉm cười với hắn, tiếp đó quỳ một chân thi lễ với Ô Huyết bà.
Chỉ nghe roạt một tiếng.
Doãn Từ xé trang phục môn phái, để lộ lớp lót màu trắng bên trong. Khi thấy rõ y phục này thì mọi người đều nín thở.
Trên lớp áo trong viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo bằng máu đã khô đét từ lâu:
[Ngày thứ hai sau khi quan tài hình người bị phá, phát hiện một hòn Phật châu trong túi áo]
Doãn Từ thành khẩn nói: "Nếu để sư tôn biết trước thì bất cứ điều gì ta làm giờ đây đều sẽ bị bà bà vu là do sư tôn xúi giục. Nhưng bà bà đã thấy, sư tôn không hề biết chuyện gì, tất cả là do ta tự làm tự chịu."
"Để chứng minh ta không rắp tâm cất giấu nên ta đã viết huyết thư trên áo vào ngày tìm thấy Phật châu. Ra khỏi mộ là bang Kim Ngọc sẽ kiểm tra trang phục, ta muốn giấu cũng không được. Các vị đều là cao thủ, hẳn phải đoán được vết máu mới cũ thế nào."
Thi Trọng Vũ hiểu ra: "Doãn tiểu hữu sợ Thời chưởng môn bị cuốn vào?"
Quả nhiên Phái Thái Hành sẽ ra mặt giải vây, không ngoài suy đoán của Doãn Từ. Y đã tính đến đường lui này ngay khi quyết định "chơi thêm tí nữa".
Doãn Từ ngẩng đầu: "Phải. Phật châu là giả thì tốt. Nhưng nếu chẳng may nó là đồ thật thì ta cũng không thể lén nhét vào người kẻ khác rồi hại người ta cho được."
"Bất luận là trình bày với Duyệt Thủy các hay lén báo với sư tôn thì đều có thể làm liên lụy đến sư tôn. Thế nên ta trong cơn lúng túng ta mới bất đắc dĩ nghĩ ra kế hoạch thảm hại này."
Giọng giả của y êm ái, chân thành, khiến người ta bất giác tin tưởng.
Nói đoạn y lại nhìn Ô Huyết bà: "Đúng là sư tôn từng đắc tội giáo Xích Câu, bà không ưa người cũng là lẽ thường tình, nhưng chuyện này thật sự không liên quan đến sư tôn. Còn vấn đề bà hỏi ta có phải người áo trắng không..."
Doãn Từ cởi lớp máu dính máu, để trần thân trên được bao bởi Áo Da Quỷ.
"Vị đại sư này đã thấy mặt người áo trắng, mà người xuất gia thì không nói dối. Đại sư còn nhớ tướng mạo của người nọ không?"
Hòa thượng chắp hai tay: "Người nọ da trắng như ngọc, dung nhan thoát tục, thoạt nhìn đã biết không phải người bình thường. Y không có nét tương đồng với tiểu thí chủ đây."
Cơ bắp Doãn Từ căng ra, eo gầy mà khỏe khoắn. Áo Da Quỷ mang lại cho y một làn da thô ráp xám xịt trải đầy sẹo nhỏ, trông như một con thú hoang tràn trề sức sống.
Tiếc rằng ngoại hình ấy chẳng hề liên quan gì đến "Da trắng như ngọc" và "dung nhan thoát tục" cả.
"Ta lớn lên trong núi từ nhỏ, năm nay tròn hai mươi. Vừa chịu tang cha tròn ba năm thì được sư tôn dẫn xuống núi, các ngươi có thể tra thỏa thích. Bà bà, một người như ta thì liên quan đến cao thủ áo trắng đấy kiểu gì?"
Bị chặn họng đủ đường nên Ô Huyết bà hơi giận: "Phái Khô Sơn, phái Khô Sơn... hay cho một ổ cáo."
Giáo Xích Câu đề cao tinh thần tôn sư nên không thể vô liêm sỉ như Lăng giáo. Ô Huyết bà dù khôn ngoan đến đâu thì cũng sẽ tôn trọng gia quy của mình - bà ta khó lòng tìm cớ phạt một người "thấm nhuần tư tưởng kính thầy" như Doãn Từ.
Lúc này Doãn Từ mới hít sâu một hơi, phơi bày cú chốt: "Ta biết quy tắc, dù có vì sư môn thì sai vẫn là sai. Ta có một đề nghị, không biết các vị có chấp nhận không..."
Trịnh Phụng Đao bực bội: "Nói thẳng đi."
"Ta tạm thời giao viên Phật châu này cho chùa Kiến Trần giữ, đợi lên mặt đất lại rập ra mấy tấm địa đồ, mỗi phe một tấm. Còn ta... bà bà đánh ta một chưởng đi, chỉ cần giữ được mạng, còn đâu ta không có vấn đề gì."
Ban đầu Thời Kính Chi vẫn bình tĩnh nghe, nhưng nghe đến nửa câu sau hắn tức thì nôn nóng: "Ngươi nói nhăng nói quậy cái gì vậy A Từ?!"
Hắn toan lao tới thì bị Thi Trọng Vũ ghì lại: "Tất cả chúng ta đều có mặt ở đây, Ô Huyết bà sẽ không dám giết người... Thời chưởng môn bình tĩnh lại!"
"Chỉ xin bà bà không làm khó sư tôn." Doãn Từ cúi đầu.
Ô Huyết bà lạnh lùng nói: "Một chưởng của ta ắt sẽ khiến kinh mạch ngươi tổn hại, hóa thành phế nhân. Sư phụ ngươi vốn chỉ nhận đại ngươi để xuống mộ, sau này còn cần ngươi không thì không ai biết trước. Dù thế ngươi cũng bằng lòng?"
Doãn Từ hơi co rúm người, sau đó lại run rẩy đáp: "Bất kể ra sao, sư tôn cũng có ơn tri ngộ với ta."
"Giỏi lắm nhóc." Ô Huyết bà nói bằng giọng bộn bề cảm xúc, "Thôi được, con cáo nhỏ nhà ngươi đã gánh một chưởng của ta thì ta sẽ không động vào con lớn nữa."
Chưa dứt lời, không đợi mọi người kịp phản xạ, bà ta đã vỗ thẳng một chưởng lên ngực Doãn Từ.
Doãn Từ bị đánh lùi mấy bước, va mạnh vào tường, nôn ra kha khá máu. Y thử động đậy nhưng không đứng dậy nổi, trông đến là yếu ớt.
Bên kia, Thời Kính Chi gạt phắt cánh tay Thi Trọng Vũ, cặp mắt như bốc lửa.
Ô Huyết bà dừng bước: "Làm sao, đồ đệ ngươi mất bao công sức mới đẩy được ngươi ra khỏi vùng nguy hiểm mà giờ ngươi lại muốn đâm đầu vào chỗ chết à?"
Thời Kính Chi mở miệng, giọng xen lẫn chút âm u: "Không dám. Chẳng qua ta sẽ ghi nhớ chuyện hôm nay."
Dứt lời hắn xông đến cạnh Doãn Từ rồi cởi áo ngoài đắp lên mình đồ đệ. Ngay sau đó hắn vội vàng lấy hòm thuốc, cẩn thận bón thuốc cho y.
"Ra ngoài xong ta lại tính sổ với ngươi." Thời Kính Chi nghiến răng nghiến lợi. "Nhỡ bà ta đánh gãy tay gãy chân ngươi thì sau này ngươi định làm sao?"
"Sau này? Chẳng lẽ 'sau này' sư tôn không cần ta nữa?"
Thời Kính Chi run tay, làm đổ gần nửa bát thuốc: "Bậy, vi sư không bao giờ đốn mạt như thế, đừng nghĩ đến khả năng này."
Doãn Từ cười khẽ.
Gãy tay gãy chân chỉ là ngoại thương, vẫn có cơ hội chữa lành. Nhưng giáo Xích Câu là ma giáo, hiển nhiên Ô Huyết bà không nhân từ thế.
Chắc chắn bà ta sẽ sử dụng Xích Ly thủ nhằm cắt đứt kinh mạch, hoàn toàn phế bỏ mình. Tiếc rằng kinh mạch Doãn Từ đã hỏng từ lâu, thêm lỗ cho sàng là một hành vi vô nghĩa.
Mà để Ô Huyết bà ra tay thì được lợi ở chỗ không để lại ngoại thương, như vậy sẽ giảm bớt lòng nghi ngờ của kẻ khác.
Còn nội thương... lần đầu kiểm tra Thời Kính Chi sẽ dò ra đúng nội thương chưa lành của y. Tiếp theo Doãn Từ chỉ cần diễn tròn vai, đợi mấy ngày nữa Thời Kính Chi kiểm tra lần hai là được.
Doãn Từ càng diễn càng mê, còn khổ sở nôn ra ít thuốc - cơ bản là vì thuốc Thời Kính Chi sắc quá đắng, nuốt vào mà cay xè cả họng.
"Sư tôn đừng bón nữa, ngực ta đau, không nuốt trôi." Y nói vẻ ấm ức, nói xong lại vờ nôn.
Ánh mắt Thời Kính Chi bỗng đầy ẩn ý, thế rồi hắn tự nhấp một ngụm thuốc.
Doãn Từ bỗng có linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, một giây sau, Thời Kính Chi đã níu tóc y rồi áp thẳng môi xuống. Sức hắn khỏe bất thường, chế trụ hoàn toàn mấy cái vùng vẫy theo bản năng của Doãn Từ.
Doãn ma đầu quen thói chòng ghẹo người ta nhưng chưa bao giờ bị trêu lại.
Doãn Từ vốn định đẩy phắt ra, mỗi tội xung quanh có người nên y đành diễn nốt vai yếu đuối, ngoan ngoãn mặc cho Thời Kính Chi mớm thuốc.
... Thằng nhãi này ghi thù ghê thật.
Doãn Từ nghiến răng theo phản xạ có điều kiện, ngờ đâu sư phụ gà mờ vói cả lưỡi vào làm y kinh hoàng, vội vàng há miệng nuốt sạch số thuốc.
Mớm thuốc xong xuôi, Thời Kính Chi lạnh lùng lau miệng, im lặng khảm Phật châu.
Khí thế chính trực đến kỳ ba quanh người hắn làm không ai thốt nổi lời nào. Diêm Thanh chứng kiến từ đầu đến cuối đứng ngây ra như phỗng, sau cùng cậu ta chậm rãi ngồi xuống, tay bó gối, làm bộ mình là một chậu hoa.
Doãn Từ ngồi tại chỗ, miệng nồng vị thuốc đắng. Xem ra kế hoạch của mình cũng chẳng hoàn hảo mấy, y bình tĩnh chép miệng.
Bình phong ngăn cách hiện lên trong nháy mắt, mặt đất ầm ầm rung chuyển, mặt sàn chậm rãi nâng cao.
Mọi người nhìn lên trần với vẻ cảnh giác, lo lắng sẽ có gì đánh úp. May thay lần này bình an, tấm đá đưa họ đến không gian quen thuộc là cổng tầng một.
Những người bị thương tay ôm hành lý, mình dính sát tường, mặt lơ ngơ và hoảng hốt.
Mọi người rút Phật châu ra là bình phong biến mất. Theo kế hoạch đã định, Thời Kính Chi đưa một viên cho chùa Kiến Trần, sau đó hắn cõng đồ đệ "trọng thương" rồi đứng chờ bên cửa.
Trên cửa giờ mới xuất hiện thêm tám chữ lớn màu đỏ, nét bút khoáng đạt mà gọn ghẽ, thoạt trông giống được viết bằng máu.
Trịnh Phụng Đao lập tức quỳ xuống thi lễ đầy cung kính.
"'Xương chất thành gò, chẳng màng thuận gió'..." Thời Kính Chi lẩm bẩm, đoạn nhìn Diêm Thanh. "Đây là do Diêm Bất Độ để lại à? Ý hắn ta là gì thế Diêm Thanh?"
Mặt Diêm Thanh trơ như khúc gỗ: "Ta không biết gì thật."
Doãn Từ cũng chẳng hiểu ra sao, nhưng y biết ý nghĩa quan trọng nhất của việc khắc tám chữ này. Diêm Bất Độ thoải mái để lại lời nhắn trước lối ra quỷ mộ chứng minh rằng:
"Diêm Bất Độ thật sự không ở dưới mộ này." Ô Huyết bà mở miệng, "Hay rồi đấy."
"Giáo chủ, chúng tôi... chúng tôi không tìm ra cách phá cổng." Thấy Ô Huyết bà trở về bình an, giáo chúng giáo Xích Câu liền xúm lại gần. "Vẫn phải nhờ giáo chủ ra tay."
"Đã đến đây rồi thì Diêm Bất Độ sẽ không thiết lập bẫy rập khó quá làm gì nữa. Nhỡ Phật châu mắc kẹt trong này thì còn rắc họa xuống nhân gian kiểu gì nữa? Tránh ra, để ta xem thử."
Bà ta quan sát cánh cổng, hồi lâu bỗng phá lên cười.
"Giỏi lắm, chẳng trách lúc trước lão thân không tìm ra nguyên cớ, thì ra dòng chữ máu là lời nhắc nhở. Các vị, cứ ra ngoài trực tiếp là được."
Nhớ lại thảm trạng của đầy tớ phái Trường Nhạc, Kim Lam run lập cập: "Cổng này ăn thịt người đấy!"
"Thế hả? Vậy sao nó không nuốt cả dòng chữ máu luôn? Ta xem rồi, chữ máu thấm sâu trong cổng mà vết máu không tan. Khả năng là cổng này chỉ cho máu thịt đi xuyên, dùng công cụ e rằng không phá được."
Nói đoạn Ô Huyết bà dùng gậy chống gõ lên tùy tùng bên cạnh.
"Này, ngươi qua đấy xem xem. Nhớ kỹ, dùng chân khí phủ lên quần áo, rời khỏi xong chớ chạm vào thêm. Qua bên kia nhớ đánh tiếng."
Người này gật đầu rồi sải bước tiến về phía cánh cổng. Mới tiếp xúc với bề mặt, hắn ta đã bị nhấn chìm theo phương thẳng đứng, như cách người ta đắm xuống đầm lầy.
Hắn ta đi rất vững vàng, không giãy giụa hay kêu gào thảm thiết. Chẳng qua sau đó mọi người đợi hồi lâu mà không nghe được bất cứ tiếng vọng nào từ đầu kia.
"Ồ, xem ra bên kia có gì đó khác. Không cần lo lắng, lão thân sẽ không đoán sai tính nết của tên Diêm Bất Độ này đâu. Đám nhóc, đi thôi."
"Thí chủ dừng bước." Hòa thượng Giác Hội đột nhiên lên tiếng.
Ô Huyết bà không hề khách khí: "Làm sao?"
Hòa thượng Giác Hội lấy ra ba viên Phật châu rồi đem để chung với viên của Doãn Từ: "Quý giáo vẫn còn rượu nếp phải không?"
"... Hòa thượng nhà ngươi có ý gì?"
"A Di Đà Phật. Địa đồ trên Phật châu là thứ chẳng lành, chùa ta chỉ vô tình tham gia tranh chấp. Không bằng mở bốn viên Phật châu này tại đây. Sau khi tạo xong bản dập ta sẽ tự tay phá hủy chúng."
Diêm Thanh cả kinh: "Chưởng môn, ngài từng nói 'dĩ nhiên có thể thu về'... Ngài đoán ra đại sư Giác Hội sẽ làm vậy hả?"
"Ừ. Hòa thượng không khao khát trường sinh. Lấy được [Kinh Vô Mộc] là họ đã hoàn thành mục đích, cũng không nỡ nhìn giang hồ loạn lạc." Thời Kính Chi nói với vẻ lơ đãng, "Họ không quản được các môn phái lớn khác nhưng chí ít sẽ kiểm soát được phe mình."
Diêm Thanh: "Nhưng mà..."
"Sau khi A Từ giao nộp Phật châu, chùa Kiến Trần sở hữu bốn viên, các phái còn lại mỗi phái hai viên. Công khai như vậy thì tất cả đều nắm giữ ba phần bảy địa đồ, giảm được nhiều phiền toái."
Hắn xoay đầu liếc Doãn Từ qua bả vai: "Ta chỉ không ngờ A Từ cũng có ý kiến tương đồng. Ngươi ăn ý với các hòa thượng phết đấy A Từ ạ."
Doãn Từ lầm bầm hai tiếng rồi tiếp tục nhắm mắt làm bộ bị thương.
Thời Kính Chi và Doãn Từ có cùng suy nghĩ, y đưa ra đề xuất ấy đúng là bởi suy xét đến tâm tư của các hòa thượng. Bây giờ lẽ ra y nên nói vài ba câu ngu xuẩn chứng minh mình vô tội. Nhưng cái vị kinh khủng của thuốc làm y chẳng muốn mở miệng thêm. Chưa kể đến việc cảm giác về Thời Kính Chi vẫn còn lưu lại trên môi y nữa.
Do đó Doãn Từ chẳng nói chẳng thưa, chỉ nằm nghĩ xem nên ghẹo lại hắn thế nào.
Diêm Thanh cứ phải đâm đầu vào ngõ cụt: "Ta không hiểu. Ngài đã đoán vậy rồi mà vẫn đưa Phật châu trong quan tài hình người cho hòa thượng? Thế chẳng phải không dưng cấp lợi cho tất cả mọi người à?"
"Nếu mỗi phe không có nhiều Phật châu thì sẽ chăm chăm đi cướp đoạt của phe khác, chúng ta vì vậy sẽ bị nhăm nhe. Nhưng nếu đã gom được một lượng mảnh ghép địa đồ vừa đủ thì mọi người sẽ lại sinh ra tâm lý sợ các môn phái khác dòm ngó, bớt năng lượng kiếm chuyện với chúng ta."
Trong lúc phái Khô Sơn xì xào trao đổi thì Giác Hội đã tạo xong bản dập địa đồ và bắt đầu phân phát. Sau khi chia đều cho người đại diện các môn phái, hòa thượng Giác Hội nghiền nát bốn hòn Phật châu thành phấn bụi ngay trong lòng bàn tay.
Phấn bụi tan đi, Giác Hội mới thở dài khe khẽ.
"Xong chưa? Lão thân đi trước." Ô Huyết bà khoát khoát tay, dặn dò giáo chúng dùng chân khí bảo vệ hành trang rồi đi xuyên qua cửa.
Toàn giáo Xích Câu đã sang bên kia cánh cửa mà vẫn không có lấy một âm thanh nào.
Thời Kính Chi hít thở sâu: "Chúng ta cũng đi thôi."
Diêm Thanh sợ cứng cả người, cuối cùng bị Thời Kính Chi túm cổ áo kéo về phía trước: "Yên tâm, có chuyện thì cũng không phải ngươi gặp chuyện."
Thời Kính Chi vừa nói vừa phủ nội lực ấm áp lên người Doãn Từ. Doãn Từ thoải mái vùi đầu vào vai sư phụ, nhắm nghiền hai mắt.
Ô Huyết bà đoán không sai.
Chỉ là "mặt bên kia" của cánh cổng không còn tồn tại nữa. Đường vào mộ chất đầy tay chân yêu vật, đống tay chân vừa trơn vừa lạnh toát này đẩy họ về phía cửa ra. Không mất bao lâu, ba người đã bị yêu vật đẩy cho ngã nhào xuống đất.
Bọn họ mở mắt.
Yêu vật đỏ sậm nào đó bít kín đường hầm, tay chân to bằng bắp đùi và dính nhớp của nó xoắn vào nhau. Khả năng những người không thể vào mộ ngày đầu đã bị thứ quái quỷ này nghiền chết.
Diêm Thanh lặng lẽ lôi di thư từ ngực áo ra rồi ngồi xé nát. Thời Kính Chi thì ngồi bệt xuống đất, vừa thở hồng hộc vừa vẩy bay đống chất nhầy dính trên người, vẩy mạnh đến độ sắp lủng cả đầu.
Doãn Từ nhìn lên trời - đã lâu y không được đối mặt với trời xanh, suýt quên mất cảm giác sảng khoái khi nhìn thấy nó.
Có lẽ Diêm Bất Độ đã có được cơ duyên, thật sự tìm thấy con đường trường sinh. Mà bọn họ, những kẻ nắm trong tay ba phần bảy địa đồ, nay sẽ phải chơi trò chơi tìm kho báu cùng các môn phái lớn. Mình chỉ cần hưởng thụ quá trình, để đến cuối giành mất báu vật là xong chuyện.
Bất luận trong kho báu có manh mối về thị nhục hay không thì một năm tới đây, y cũng sẽ không thấy buồn chán nữa.
Không bao lâu sau các môn phái khác đều bị yêu vật quẳng ra ngoài. Đợi tất cả rời đi, đám yêu vật phát ra một tiếng rít, lùi về, rồi để lộ đường vào mộ đen ngòm.
Quỷ mộ khép lại.
Nhưng truyền thuyết về thị nhục lưu truyền trăm năm không khép lại cùng nó mà thấp thoáng có dấu hiệu lửa cháy lan trên khắp thảo nguyên.
Mọi người nằm la liệt trước mộ. Bang Kim Ngọc tới đưa áo choàng khô, cung cấp nước ấm, khăn tay và cháo ngọt. Bang Kim Ngọc cũng sửa sang danh sách bảo vật nhân lúc mọi người sửa soạn đồ nghề.
Trừ phái Khô Sơn, các môn phái còn lại đều coi như được vụ mùa lớn. Giữ lại bảo vật trấn phái thì họ vẫn còn vô số bảo vật có thể đem ra giao dịch.
Dưới địa bàn của bang Kim Ngọc, nhân sĩ các phái không phát sinh mâu thuẫn. Sau đó bang Kim Ngọc sẽ kiểm tra và thu mua bảo vật rồi bán sang tay cho người khác. Ai không muốn tham gia mua bán thì đóng gói bảo vật và trù tính con đường an toàn để trở về nhà.
Quảng trường lạnh lẽo trở nên náo nhiệt, loáng thoáng giống chợ phiên.
"Phái ta không có mấy đồ nên sẽ không dừng chân tại nơi này. Chúng ta về khu nghỉ ngơi đợi trước, xin nhờ cô nương báo lại cho bang Kim Ngọc." Thời Kính Chi thi lễ với Thẩm Chu.
Đệ tử bang Kim Ngọc gần đó sáp đến gần: "Sao Thời chưởng môn lại nói thế, không bán thì cũng có thể mua mà! Lần này đưa lên được một lượng lớn thần binh, bang chủ đang nhờ cao nhân tu sửa, ấy, sửa xong còn mới hơn cả mới."
Thời Kính Chi lề rề móc cây trâm vàng, ánh mắt bi thương: "Ta chỉ có chút của này."
Nụ cười trên mặt đệ tử bang Kim Ngọc khựng lại: "Chuyện này... ấy, ngài đeo kiếm Điếu Ảnh phải không? Kiếm này do bậc thầy chế tạo, có thể đổi được khoản tiền lớn đấy."
Thời Kính Chi: "Không được. Đây là quà ta tặng đồ đệ, bán là bán thế nào."
Nhìn bộ dạng bi đát của Thời chưởng môn, Diêm Thanh nhấp môi, dâng tay nải của mình: "Chưởng môn."
"Hả?"
"Lúc ở con đường người giấy, Thi tiền bối cho ta ít châu báu coi như trả công. Ngài lấy một nửa dùng đi."
Thời Kính Chi giật mình: "Sao làm thế được?"
"Nếu Thời chưởng môn không nhận ta thì ta đã chết dưới mộ rồi. Nửa còn lại ta sẽ trả về cho Thi tiền bối... coi như cảm tạ ơn cứu mạng của hai vị."
Thời Kính Chi rưng rưng nước mắt: "Được, được. Diêm Thanh, tăng tiền công hàng tháng cho ngươi đến tám trăm đồng!"
Diêm Thanh im thin thít.
Nhờ có cái danh bị thương mà Doãn Từ lại được Thời Kính Chi cõng. Y hắng giọng: "Còn ta thì sao hả sư tôn?"
Thời Kính Chi: "A Từ à, trải qua trắc trở gập ghềnh, chúng ta đã sớm thành cha con một nhà. Của ta chính là của ngươi, ngươi cần gì phải để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này chứ?"
Doãn Từ: "?" Bậy, ai cha ai con.
Thời Kính Chi biết kinh mạch Doãn Từ vốn đã hỏng sẵn, thế nên một chưởng của Ô Huyết bà sẽ chỉ khiến y gánh thêm ít nội thương, dưỡng dần là được. Tuy nhiên đồ đệ đã thích hắn cõng thì hắn sẽ cõng.
Sau khi chớp mắt tỏ ý bảo Thẩm Chu lui ra, Thời Kính Chi đi sâu vào trong phiên chợ.
Hắn hiểu tính cách Diêm Thanh, Thi Trọng Vũ cho cậu ta châu báu nhưng chắc chắn tên ngốc này sẽ không lấy quá nhiều. Thời Kính Chi đưa mắt nhìn thần binh, tiếng rên rẩm nhỏ bé vang lên trong cổ họng.
Doãn Từ nằm ì thì sướng đấy, nhưng nghe Thời Kính Chi lẩm bẩm nhiều quá lại thành ra đau đầu. Y liền cắn tai sư phụ: "Này sư tôn, Diêm Bất Độ sống rất xa hoa, vật dùng hàng ngày cũng toàn đồ thượng hạng. Cờ người hỏng rồi, chẳng bằng qua đó xem có chất liệu nào thay thế được không..."
Nào ngờ Doãn Từ còn chưa dứt lời đã bị Thời Kính Chi hất văng xuống đất, phóng vút đi.
Doãn Từ: "?"
Diêm Thanh vỗ vai y đầy thông cảm: "Huynh đệ vất vả rồi."
Doãn Từ nghiến răng nghiến lợi: "Quá lời rồi."
Nửa canh giờ trôi qua, Thời Kính Chi hồ hởi ôm theo đống đồ về.
"A Từ nói đúng, vật phẩm thường ngày được chôn cùng toàn hàng báu vật... Thân trúc Trừng Ngân, chẻ xuống từ cây quạt tuẫn táng, bền hơn cả đao kiếm bình thường. Thấy tấm vải này không? Vải gai Hàn Ti nước lửa được dùng như thần binh đấy. Ôi xem cảm giác khi sờ vào nó này, chậc chậc chậc."
Thời chưởng môn trông sướng quá thể, nhìn như sắp sấn tới ôm hôn bọn họ đến nơi.
Thấy Doãn Từ và Diêm Thanh trưng ra bộ mặt người chết, Thời Kính Chi lại để lộ một nụ cười thần bí.
"Còn đây là mua cho các ngươi... Đây! Mua cho Diêm Thanh kiếm phòng thân. Không phải một thanh kiếm lừng danh gì nhưng dẫu sao cũng là đồ trong quỷ mộ, chắc chắn sẽ mạnh hơn binh khí được bán theo đường chính thống khắp chín thành. Diêm Thanh này, số tiền dư lại do ngươi phụ trách, tiền ăn uống tiêu dùng về sau do một tay ngươi lo liệu."
Diêm Thanh nhận túi tiền và thanh kiếm, hồi lâu không nói, cuối cùng khẽ nở nụ cười.
"Tiếp theo là A Từ, vi sư mua cho ngươi bao kiếm gỗ Long Diên, đã sơn đen cho hợp với kiếm Điếu Ảnh."
Thời Kính Chi thu kiếm Điếu Ảnh vào vỏ kiếm rồi đưa cho Doãn Từ bằng hai tay: "Dao sắc hại mình, nhất định phải thu gai cẩn thận... Thứ này ta đổi bằng cây trâm vàng, về sau là của riêng ngươi, vi sư sẽ không hỏi tới."
Doãn Từ ngẩn ra.
Thời Kính Chi xoa đầu y một cách rất tự nhiên: "Chúng ta làm một cặp sư đồ ăn ý, nhé?"
Giọng hắn dịu dàng với nụ cười vảng vất trên môi, chẳng qua ánh mắt lại có vẻ ngấm ngầm đề phòng, thêm chút ít khẩn cầu một cách hơi buồn bã.
Doãn Từ làm bộ không hiểu, đáp lấp lửng: "Sư tôn nói gì thế? Chỉ cần không đuổi ta đi thì ngài vẫn sẽ là sư phụ của ta."
Nụ cười của Thời Kính Chi rạng rỡ hơn: "Ừ."
Tiếp đó hắn lấy ra hai chiếc bánh rán đường: "Xem này, đồ ngọt cao cấp mà bang Kim Ngọc bán đấy. Hai người vất vả đã lâu, giờ ăn trước đi rồi hẵng khởi hành."
Nói vậy nhưng hắn không hề động tới, mà chỉ rút cái bánh bột ngô dang dở trong tay nải ra ăn.
Doãn Từ toan ăn thì khựng lại: "Sư phụ không ăn hả?"
"Vi sư ăn rồi."
Dối trá, mình hắn dính đầy chất nhầy yêu vật nhưng lại hoàn toàn không thấy mẩu vụn bánh nào. E là hắn vì tiết kiệm mấy đồng mà chẳng nỡ mua cho mình.
Người ta nói đời người được có bao năm, đời tên nhãi này thì lại càng ngắn ngủi, việc gì cơ chứ.
Doãn Từ đưa cho hắn miếng bánh của mình: "Ta không thích đồ ngọt, sư tôn ăn đi."
Thời Kính Chi nhận lấy đầy trịnh trọng: "Vi sư nạp được đồ đệ tốt như ngươi, quả là được ông trời thương xót."
Chẳng qua, vào khoảnh khắc cầm miếng bánh lên, Thời Kính Chi đã thoáng khựng lại.
Nhưng hắn vẫn ăn rất nhã, vẫn nhai chậm nuốt kỹ, vẫn ăn đến say đắm triền miên, khiến cho thoáng đứng hình của hắn như chỉ là ảo giác. Doãn Từ không phát hiện gì thêm nên chỉ đành cho qua.
Y gặm đại chiếc bánh bột ngô mà Thời Kính Chi đang ăn dở. Mặc dù đã làm được mấy ngày nhưng nhiệt độ lạnh căm dưới mộ vẫn khiến chiếc bánh có vẻ tươi mới.
Doãn Từ cũng đã ăn quen món mình nấu từ lâu, chiếc bánh chẳng mấy chốc đã trôi xuống bụng. Ấy thế mà quay sang, y lại thấy Thời Kính Chi và Diêm Thanh chẳng khác nào hai con ốc sên, nhấm nháp đủng đỉnh, lại còn vừa ăn vừa tám chuyện.
Thời Kính Chi nhai miếng đường bọc bánh, nói năng nhồm nhoàm: "Các ngươi biết gốc gác của kiếm Điếu Ảnh này không?"
Diêm Thanh liếm vụn bánh trong lòng bàn tay, lắc đầu.
"Đã bao giờ nghe nói đến Trang Vô Phong chưa? Cao thủ rèn kiếm trăm năm trước, kiếm Quán Ô trong quan tài hình người là do lão tự tay làm. Lão rèn nên kiếm Điếu Ảnh khi đã về già, còn trộn lẫn quặng Ô Sơ vào thân kiếm - quặng Ô Sơ vừa nhẹ, vừa có thể làm tan chân khí. Bây giờ người ta không đào quặng Ô Sơ nữa vì giá thì cao mà không ai cần đến lắm."
Diêm Thanh nể mặt hắn, đặt câu hỏi: "Thế là thanh kiếm này quý lắm nhỉ?"
Thời Kính Chi cười lúng túng: "À thì, bình thường quặng Ô Sơ được dùng chế tạo áo giáp. Giáp Ô Sơ có thể khuấy tan chân khí tấn công mình, là bảo vật phòng thân quý giá nhất. Chẳng qua kiếm được rèn nên từ quặng Ô Sơ sẽ khiến người sử dụng không thể dùng được chân khí trong chiêu kiếm của mình, tình cờ là nó lại hợp với A Từ."
Diêm Thanh: "Nhưng hẳn nó cũng sẽ ngăn được nội lực của kẻ địch như giáp Ô Sơ chứ?"
Doãn Từ bình tĩnh tiếp lời: "Cũng phải cản được đòn đã. Kẻ địch sẽ không tấn công kiếm mà sẽ tấn công ngươi."
"Vậy hay là nung chảy nó ra làm thành giáp Ô Sơ?"
Thời Kính Chi lắc đầu: "Quặng Ô Sơ trong kiếm không nhiều. Có mang đi chế giáp thì cũng chẳng chế nổi cái giáp mu bàn tay ấy chứ."
Diêm Thanh vắt óc: "Nếu nó phá được nội lực thì ít ra vẫn có thể dùng để ám sát."
Vẻ mặt Thời Kính Chi trông đầy trìu mến: "Trang đại sư cũng từng nghĩ vậy đấy mà rồi vẫn bị hội sát thủ chê - thuốc độc của họ cứ vào máu kẻ thù là kẻ thù tắc thở, cần gì phải loằng ngoằng vô ích. Kiếm là kiếm tốt, tiếc rằng lão cao thủ không tìm được người mua nên tức chết. Bấy giờ lão mới đặt tên cho kiếm là 'Điếu Ảnh'... chắc bởi cho rằng 'kiếm Cô Đơn' thì nghe không hào hoa lắm."
Doãn Từ vỡ nhẽ, chẳng trách y thấy kiếm này cứ quen quen, hóa ra là vì năm xưa Trang Vô Phong cũng từng chào hàng với y.
Lúc ấy mình đã nói gì nhỉ? Hình như là "Dù không có nội lực thì bổn tọa vẫn có thể dùng thanh kiếm đứng đầu. Kiếm này cùng lắm chỉ có thể coi như đồ trang sức, đứa nào dùng là ngu."
Đạo trời giáng xuống, báo ứng luân hồi. Có là giáo chủ ma giáo thì cũng đừng nên gáy sớm.
Doãn Từ yên lặng ôm chặt thanh kiếm Cô Đơn của y, lén lút thở dài.
Dẫu sao Trang Vô Phong cũng có tay nghề cứng cựa, mà y thì đã thoát khỏi sự lệ thuộc vào binh khí từ lâu, nên thôi cứ tạm dùng đi vậy.
Ba người phái Khô Sơn lảng vảng ở phiên chợ mấy ngày. Sau khi được Thời Kính Chi bồi bổ bằng đủ loại thuốc, Doãn Từ không còn "yếu" nữa, y đã đi lại được bình thường.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Bang Kim Ngọc kiếm chác đầy hòm, thu mua được từng tảng từng tảng ngọc ngà châu báu, giờ đã sẵn sàng rời núi để đem ra ngoài thét giá cao hơn. Đêm nay là đêm chè chén say sưa cuối cùng, đèn hoa chăng khắp chốn phủ lên bầu không khí sắc đỏ tươi rạo rực.
Chỉ là càng gần ngày Phật châu xuất thế, đối với những người trong giang hồ, sắc đỏ nơi nơi sẽ càng dễ hóa thành màu máu đỏ.
Đêm ấy, Ô Huyết bà ngồi trong trướng suy tính về manh mối địa đồ. Có tiếng động rất khẽ từ bên ngoài truyền tới, Ô Huyết bà nhúc nhích đôi tai rồi lập tức ném mẩu giấy trên bàn vào chậu lửa.
"Ai?" Bà ta nghiêm giọng quát, nhưng các giáo chúng ở gần không ai đáp lại.
Sau đó bà ta nhìn thấy một bóng trắng.
"Suỵt." Doãn Từ giơ ngón tay.
Ô Huyết bà trợn trừng cặp mắt, sát ý bỗng phai đi: "Ngươi chính là người áo trắng kia? ... Trông ngươi..."
Môi bà ta run rẩy: "Trông ngươi giống bức họa Túc giáo chủ y như đúc, rốt cuộc ngươi là ai?"
Doãn Từ mỉm cười: "Người họ Túc."
"Không thể nào!" Ô Huyết bà khẳng định, "Nếu Túc giáo chủ có đời sau thì không có chuyện giáo ta không biết!"
"Dĩ nhiên phải có lí do để ông ấy không nói với các ngươi."
Doãn Từ tiện tay đoạt gậy chống của bà ta rồi khua đại mấy chiêu. Ô Huyết bà - với thân phận giáo chủ giáo Xích Câu - chắc chắn sẽ nhìn ra được...
"Kiếm pháp Tảo Cốt... Thì ra là truyền nhân của Túc giáo chủ, chẳng trách có thể giấu mình hoàn mỹ khiến lão thân không tìm được manh mối nào." Ô Huyết bà nói bằng giọng khàn khàn, "Ép ngươi phải hiện thân trong mộ là đã đắc tội rồi."
Dứt lời, bà ta cầm cổ tay trái, vừa toan bẻ gãy thì bị Doãn Từ dùng gậy chống đẩy ra.
"Không biết là không có tội. Ta vốn xuống mộ âm thầm, trong khi bà là giáo chủ thần giáo, có để ý tới cũng là chuyện thường tình." Doãn Từ chậm rãi nói, "Dù sao cũng không tra ra ta thì chi bằng bỏ qua đi. Ta không muốn hành hạ một người già."
"Nếu đã muốn xuống mộ thì vì sao tiểu hữu không nương nhờ thần giáo? Lão thân có thể cung cấp bất cứ thân phận nào cho tiểu hữu ngoại trừ chức giáo chủ."
Doãn Từ nhướng mày: "Ta không muốn dựa hơi tổ tiên. Được rồi, nay đã biết thân phận của ta thì thu quân đi, đừng tìm kiếm khắp nơi nữa."
"Được."
"Một vấn đề khác. Công việc trong giáo bận rộn, dù có là quỷ mộ thì giáo chủ cũng không nên đích thân có mặt thế này."
"Ta đã chọn xong người kế nhiệm, đang được đào tạo trong giáo."
"Ra là vậy." Doãn Từ gật đầu, xoay người toan đi.
"Xin tiểu hữu dừng bước!" Ô Huyết bà ho khan, "Tiểu hữu không muốn xem bảo đồ Phật châu à?"
"Đến nước này còn phải thăm dò?" Doãn Từ không quay đầu, giọng ngậm cười. "Ta không đam mê thứ này. Đã không lấy trong mộ thì lại càng không tranh đoạt bên ngoài."
Nói đoạn y ném gậy ra sau.
"Ta vốn định cho bà cơ hội đoạt châu nên mới lén thả Phật châu lên người tiểu đồ đệ phái Khô Sơn. Ai ngờ thằng nhóc này ương bướng, nhất quyết không trình lên chỉ vì bảo vệ sư môn."
Nếp nhăn trên mặt Ô Huyết bà hơi nhúc nhích: "Là tại lão thân cố chấp, không thể tạo thời cơ đoạt bảo, làm phí công sức của tiểu hữu."
Doãn Từ cười nói: "Thấy bà bảo vệ quy tắc của tổ tiên như vậy ta phải mừng mới đúng... Còn gì muốn hỏi không?"
Ô Huyết bà cúi đầu: "Tiểu hữu đi thong thả."
Rời khỏi lều vải, Doãn Từ nhanh chóng mặc Áo Da Quỷ rồi quay về địa bàn của phái Khô Sơn. Vừa phủi được mối liên quan giữa "người áo trắng" và "phái Khô Sơn" nên giờ đây y thấy rất nhẹ nhàng và khoan khoái.
Lều vải của phái Khô Sơn kém xa Ô Huyết bà, đã chật hẹp lại còn lọt gió.
Cảnh tượng bên trong giống hệt lúc y đi.
Diêm Thanh ôm chăn, cuộn tròn thành một bó lớn, lủi vào tận xó. Thời Kính Chi ngủ say sưa, chân mày xoắn chặt, có lẽ là mơ thấy ác mộng.
Doãn Từ vừa nằm xuống bên người Thời Kính Chi thì hắn trở mình, một tay vắt ngang eo Doãn Từ.
Doãn Từ: "..."
Y toan bóc cái móng heo nọ ra thì lại thấy chân mày Thời Kính Chi giãn ra chút ít, sắc mặt cũng nhẹ nhàng hơn.
Sao đây?
"A Từ." Hơi vận thêm sức lên tay, Thời Kính Chi mơ màng mở miệng: "Đừng đi A Từ... Vi sư sẽ đối tốt với ngươi..."
Doãn Từ không cử động, kiên nhẫn lắng nghe.
"Nếu ngươi đi, vi sư... lại phải tốn công tìm một... một trò ng..."
Sau mấy tiếng lầm bầm, Thời Kính Chi không nói nốt câu nữa.
Ngưng kịp thời đấy, Doãn Từ khịt mũi. Sau đó y kiên quyết gỡ tay hắn ra và nhét vào trong chăn của hắn. Thời Kính Chi ngủ như heo, không hề hay biết.
Hôm sau Thời Kính Chi tỉnh lại khi trời còn chưa sáng. Hắn múa cây trúc Trừng Ngân, chọc tỉnh cả Doãn Từ lẫn Diêm Thanh.
Doãn Từ không khách khí: "Sư tôn lại đói?" Lại là giờ Dần*, khỉ mới biết tên chúa lười này làm sao để dậy đúng giờ như vậy.
(*3-5am)
Thời Kính Chi: "Vi sư nhiễu sự thế chắc? Đứng dậy, chúng ta phải chạy trốn."
Diêm Thanh ngáp ngắn ngáp dài: "Chúng ta còn chưa ra khỏi ranh giới của bang Kim Ngọc mà..."
"Chẳng lẽ ngươi muốn đi với người ta? Các môn phái lớn đều có chi viện bên ngoài, chúng ta là chuột lạc giữa bầy dã thú, ai ai cũng muốn bắt. Hai ngươi đừng mặc đồ môn phái, ta mua mấy món đồ cũ rồi đây, thay hết cả đi."
Diêm Thanh ngoan ngoãn thay đồ: "Chưởng môn định đeo mặt nạ mãi à?"
Chiếc mặt nạ trừ tà này trông còn nổi bật hơn cả đồ môn phái.
"Không, họ sẽ chú ý những tổ hợp ba người. A Từ có tướng mạo phổ thông, bôi linh tinh lên mặt là sẽ không bị chú ý. Diêm Thanh ngươi còng lưng híp mắt, dán thêm râu giả vào. Lát nữa ta trốn trong rương, hai ngươi khiêng rương theo sau bang Kim Ngọc, chúng ta thừa cơ xuống núi."
Mười năm theo phái Thái Hành làm Diêm Thanh đã quen với việc hành động có tổ chức, tuần tự từng bước, rắc rối đổ ập thế này khiến cậu ta hơi đờ người. Doãn Từ thì tiếp thu rất nhanh: "Theo cách nói của sư tôn thì ngài đã quyết định được nơi đến rồi nhỉ."
"Ta đã làm xong bản dập địa đồ trước khi hai ngươi tỉnh dậy. Đầu tiên chúng ta sẽ đến châu Tê theo bang Kim Ngọc, sau đó lại tiến về hướng tây, đi Vĩnh Thịnh." Thời Kính Chi lắc lắc mẩu giấy trên tay. "Địa đồ nhắc tới Vĩnh Thịnh, chưa biết chừng sẽ có manh mối ở đây."
Diêm Thanh: "Khoan đã, Vĩnh Thịnh cách châu Tê cả dãy núi Tung Vụ kia mà, thế chẳng phải đi đường vòng à. Lẽ ra chúng ta phải ra bắc chứ?"
"Các môn phái khác cũng sẽ nghĩ như vậy, thế nên chúng ta phải leo núi Tung Vụ." Thời Kính Chi hồ hởi. "Diêm Bất Độ đã cố tình vẽ cả ngọn núi này thì hẳn phải có lí do."
Diêm Thanh ngơ ngác: "Leo núi này sợ phải mất hơn một tháng..."
Doãn Từ tiếp lời: "Sư tôn không sợ các môn phái khác chiếm báu vật trước à?"
"Manh mối của Diêm ma đầu đâu dễ giải vậy. Lại nói chúng ta không mang nhiều hành lý, thể lực cũng dồi dào, mười mấy ngày là qua được."
Lúc gần đi, Thời Kính Chi vẫn thắp đèn và chất cho chăn nệm phồng lên, làm bộ như có người nằm. Ba người nấp cuối đội ngũ của bang Kim Ngọc, người bang họ vận chuyển hàng hóa cả ngày, giờ đã lim dim buồn ngủ. Phái Khô Sơn thừa nước đục thả câu, đi đường tương đối suôn sẻ.
Cho đến khi họ rời khỏi đất của bang Kim Ngọc. Đoàn người của bang Kim Ngọc đang nghỉ chân thì bỗng từ đâu bay tới một thanh đao chín vòng, ghim thẳng lên một chiếc rương lớn.
Đội ngũ này vẫn luôn vận chuyển mấy đồ dùng lặt vặt nên phòng bị không nghiêm. Nay bất thình lình bị tập kích, ai nấy đều đứng trơ ra không hiểu.
Ai lại cả gan đắc tội bang Kim Ngọc chỉ để cướp cái đống bát nồi gáo chậu?
Hai người phụ trách khiêng chiếc rương nọ không những không chạy thoát thân mà còn nhấc rương phóng ra ngoài đội ngũ. Mới tảng sáng, xung quanh còn nhập nhoạng, hai người một rương biến mất rất nhanh.
"Họ khiêng báu vật gì thế? Tưởng đoàn ta vận chuyển phế phẩm chứ?"
"Vớ vẩn, nếu là báu vật thật thì sao kẻ kia dám phi đao vào?"
"Dù có là báu vật thì cũng là sai lầm của người phụ trách sắp xếp vật tư... Đi nhanh lên, không khéo lại bị dây vào."
Kẻ tấn công không ra tay với đám tôi tớ. Ga cười khẩy, chân lướt trên ngọn cỏ mà đuổi theo hai "nô bộc" gánh rương.
"Chưởng môn không chết đấy chứ?" Diêm Thanh thở phì phò.
Doãn Từ khớp nhịp theo bước chân cậu ta: "Không sao. Vừa rồi mà đâm trúng chưởng môn thì chúng ta đã nghe được tiếng gào thê thảm rồi."
Diêm Thanh: "..."
Diêm Thanh: "Vậy sao chúng ta vẫn phải khiêng ngài ấy? Tất cả cùng chạy không nhanh hơn à?"
Doãn Từ nói ngắn gọn: "Đao do Trịnh Phụng Đao phi tới, chúng ta tuyệt đối không trốn..."
Chưa dứt lời, đao Cửu Hoàn đã bị người khác rút từ xa. Trịnh Phụng Đao đáp đất trước mặt hai người, mặt mày gã đằng đằng sát khí, đứng cách bảy tám bước mà cũng thấy ớn lạnh.
Cái rương hơi động đậy rồi mở ra đánh rắc. Thời Kính Chi hổn hển thò đầu. Mặt nạ của hắn cong vênh ghê gớm, đầu hắn còn đang đội một chiếc quần.
Trịnh Phụng Đao phớt lờ bộ dạng của hắn: "Giao Phật châu ra đây đi Thời chưởng môn. Các ngươi đã chọc tức lão yêu bà của giáo Xích Câu nên ta có thể tha mạng cho các ngươi."
Thời Kính Chi ưỡn thẳng người: "Không giao thì sao?"
Trịnh Phụng Đao: "Không giao? Vậy ông tính cả nợ của Lục trưởng lão với các ngươi lần này."
"Lục Phùng Hỉ là do người áo trắng giết, liên quan gì đến phái Khô Sơn chúng ta?"
"Lão bị giết cạnh đồ đệ ngươi, chẳng khác nào bị đồ đệ ngươi giết." Trịnh Phụng Đao vung đao, lưỡi đao còn có vết máu chưa khô.
Thời Kính Chi: "..."
Doãn Từ hắng giọng: "Ông ta từng dặn là khỏi cần đôi co với người ma giáo. Sư tôn, đại ca kia có thể ngang cơ Ô Huyết bà, chắc là cao thủ đấy, chúng ta làm gì đây?"
Không sai, Trịnh Phụng Đao mạnh hơn Lục Phùng Hỉ nhiều, tạm thời có thể đánh được chừng năm Thời Kính Chi.
Trịnh Phụng Đao được tâng bốc mà vểnh cả râu lên trời: "Ái chà, thằng nhóc nhà mi hiểu chuyện đấy. Thế này đi Thời chưởng môn, nếu ngươi không giao Phật châu thì đầu tiên ta giết nô bộc nhà ngươi trước, sau đó lại giết đồ đệ của ngươi. Sao, nghĩ xong câu trả lời chưa?"
Diêm Thanh: "?!"
Doãn Từ lấy làm hứng thú. Thời Kính Chi định xử lý thế nào đây? Kiên quyết giao chiến, bỏ chạy, hay là...
Sắc mặt Thời Kính Chi chùng xuống để lộ ra vẻ khủng hoảng như lúc bị Ô Huyết bà làm khó.
"Ta quyết định rồi." Hắn gian nan nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com