Chap6: Tâm tính rắc rối của bảo bối
Nói anh là đầu gỗ vẫn luôn là câu nói sáng suốt nhất cuộc đời cậu. Là một người không hiểu phong tình điển hình của thẳng nam chân chính, anh không biết thể hiện tình cảm, cũng không biết cho đối phương một chút ngọt ngào. Chỉ có thể âm thầm đứng phía sau chăm sóc một chút. Cậu không cảm nhận được, cũng chẳng quá kỳ vọng vào cái gọi là sự thay đổi từ anh. Cậu từ sáng tới tối ngày càng bận rộn hơn cho dự án tiếp theo .
Sau khi hoàn thành xong dự án của Chân Vinh, Vinh Tể bước vào tuần luyện tập để chuẩn bị cho chuyến lưu diễn. Vì vậy việc luyện tập sẽ không làm ở nhà mà cậu sẽ ra công ty của Chân Vinh luyện tập, nếu không ra vào hội trường nhạc viện cũng rất tiện. Thôi lão tiền bối đến tập đàn chắc chắn có vài người đến xem, tiện thể luyện tập làm quen với không khí khán giả cũng tốt.
Bận rộn như vậy, sáng nào cũng ra khỏi nhà trước Tại Phạm, lúc về trời cũng đã tối, về sau anh luôn. Lâm Tại Phạm mỗi khi thức dậy hay về nhà đều có cảm giác rất trống trải, anh chợt hiểu ra ngày trước Tiểu Tể nhà anh đã từng cô đơn thế nào, mong ngóng anh về nhà thế nào, bây giờ chính anh cũng đang cảm nhận được nó. Vinh Tể mỗi khi về nhà đều rất mệt mỏi, có khi chào anh cũng không chào, cứ thế đi vào phòng tắm rồi ngủ một mạch, có hôm đến cơm tối cũng quên không ăn luôn.
Tính ra cả hai nói chuyện với nhau cũng chưa đến một tiếng trong suốt cả tuần đó đâu nhỉ.
Thứ ba tuần sau sẽ đáp may bay sang Mỹ, quản lý của cậu nói nên ở nhà nghỉ ngơi, luyện tập như vậy đã là quá nhiều rồi. Dưỡng sức hai ngày, sang thứ ba đi là vừa. Tại Phạm thấy Vinh Tể hôm nay ở nhà trong lòng vui mừng, còn nấu một bữa thịnh soạn. Vinh Tể buổi sáng ngủ đã no mắt, tới trưa ra ngoài phòng khách cày nốt bộ ngôn tình tuổi thanh xuân hôm trước còn xem dở, mặc cho ai kia lúi húi một mình trong bếp. Trong phim nữ chính với nam chính là đang ghen tuông mà giận nhau, cậu nằm dài trên sofa, miệng gặm bánh, tay tua tua cho qua mấy cái cảnh khóc lóc bi thảm này đi. Cậu thích đồ ngọt, thích đường, không ăn dấm chua kiểu này.
- Tiểu Tể, ngừng ăn bánh được rồi đó, dành bụng ăn cơm đi, anh có nấu canh gà cho em.- Tiếng Tại Phạm trong bếp vọng ra
Vinh Tể liếc mắt vào trong một chút, trong lòng có chút chán nản lẫn thất vọng với cái bản mặt trong bếp kia liền quăng ra lựu đạn dấu kín mấy tuần nay!
- Ngày mai em đi công tác, nửa tháng sau mới về!
Cậu nói dối , dù rằng chuyến công tác này chỉ kéo dài một tuần. Trong bếp chợt im ắng lạ lùng, tiếng nồi niêu lanh canh chợt dứt hẳn. Vinh Tể để ý cái sự thay đổi thoắt chốc đó, trong lòng khấp khởi mừng thầm, ung dung gặm bánh tươi cười nhìn đôi nam nữ chính thắm thiết hôn nhau.
Một lát sau, phía sau lưng cậu có tiếng bước chân rồi Tại Phạm vòng qua ngồi bệt xuống nền nhà dưới chân sofa, nắm lấy tay Vinh Tể nắn bóp
- Đi đâu mà lâu vậy?
- Em có một chuyến lưu diễn tại Mỹ.
- Đi nửa tháng sẽ không về sao?
- Ừ.
Mặc dù không nhìn nhưng cậu cảm nhận được bàn tay của anh đang cầm lấy cổ tay cậu rất chặt, có lẽ trong lòng là đang rầu đến nát ruột. Vinh Tể bỗng nhiên buông một câu nói vu vơ.
- Nếu không thể ngọt ngào thì cũng không nhất thiết phải làm. Phạm Phạm không muốn, em cũng không ép được. Cùng lắm bị người ta nói chia tay chứ gì? Không sao, em ở nhà xem mấy bộ phim này cũng thấy ngọt lắm rồi, không phiền anh phải làm nữa.
Nói xong bản thân tự nhiên có chút chua xót. Trong đầu thoáng nảy ra suy nghĩ buông bỏ, cậu vì cái gì mà lại trở nên ngu ngốc thế này.
-Phạm.....Hay là, chúng ta....chia tay đi..
- Tiểu Tể......?
Ánh mắt anh trở nên bàng hoàng, dường như còn hoảng hốt tột độ. Cậu đều thấy, chỉ là cậu muốn thử anh ấy sẽ nghĩ thế nào, liệu có giữ cậu lại hay không.
- Em sẽ chuyển ra ngoài. Ở gần công ty có căn hộ rất đẹp, còn là phòng cách âm rất tiện nữa!
Vinh Tể thấy lực ở cổ lay mình càng chặt và nóng hơn. Cậu quay đầu về phía anh, phát hiện Lâm Tại Phạm đang cúi gằm mặt xuống đất. Cậu càng không muốn nói gì nữa. Nếu như có thể, dịp này trốn sang Mỹ du lịch một chút, trở về chia tay cái tên mặt gỗ này luôn đi.
- Anh...không muốn em chuyển đi. Chúng ta....có thể không chia tay không?
Cuối cùng cũng lên tiếng.
- Có thể đừng chuyển đi không? Cũng đừng xem mấy cảnh ngọt ngào trong phim nữa. Anh....anh đã rất nhớ em. Cả tuần nay em đều bận rộn như vậy, chúng ta nói chuyện không được mấy câu. Anh thực sự rất nhớ em Tiểu Tể. Em bận rộn lâu như vậy, cuối cùng lại muốn dùng cách này để kết thúc sao?
Chỉ khi trải qua khó khăn mới hiểu phải trân trọng những gì đang có. Bàn tay anh nắm chặt cổ tay cậu như là không muốn để cậu tuột mất. Có một loại cảm giác chính là không biết cách thể hiện tình cảm, chỉ lặng lẽ chăm sóc đối phương, cho đó là tình yêu chân thành. Mỗi sáng vui vẻ gọi câu thức dậy, ngày ngày nấu cơm cho cậu rồi nhìn đối phương ăn ngon lành. Mỗi lần Vinh Tể nhận dự án mới, phải làm việc đến khuya đều mang cho cậu một ly trà thảo mộc. Biết Vinh Tể cơ thể cảm biến nhiệt không tốt liền lắp điều hoà hai chiều, bốn mùa đều dùng được. Ngày cậu đề nghị ngủ chung phòng, bản thân còn mừng rỡ tưởng rằng đó là mơ, hí hửng xếp đồ cho cậu, bày trí đồ đạc của cậu thật cẩn thận rồi ngây người ngắm nhìn căn phòng một chốc thật lâu.
- Em rất ngột ngạt, Phạm!
-...............
- Thực ra em rất xấu tính, không hề hiểu chuyện như anh nghĩ.
-....
- Em cũng muốn giận dỗi, muốn yêu đương chân chính, anh hiểu không?
- Tiểu Tể,anh............
- Em nghe người ngoài nói chúng ta chia tay đến phát chán rồi Lâm Tại Phạm.
Cậu nhìn xoáy vào đôi mắt đang bối rối của anh . Đôi mày cau lại thành một đường, dường như đã cạn tình vậy, tìm đại một lý do để tách nhau ra. Cuối cùng anh là người thỏa hiệp, nhỏ giọng dỗ dành.
- Đừng đi đâu nữa được không?
- Sẽ không đi, cho đến ngày chúng ta chia tay.
- Sẽ không có ngày đó!
- Sớm thôi, một ngày nào đó anh chán em, ghét bỏ em hoặc một ngày nào đó em vì thiếu đường mà chết, hoặc nhìn bên ngoài người ta ngọt ngào đến tức chết. Sẽ sớm thôi, lúc đó anh yên tâm sống với cái bản mặt lạnh như xác sống của anh, cũng không lo bị em làm phiền, không lo......a....ưm....
Chưa nói hết câu đã bị Tại Phạm dùng môi chặn lấy. Cứ cho đây là một phương thức phát đường đi. Tại Phạm nhịn không nổi khi nghe mấy cái lời tuyệt tình mà thản nhiên này của cậu, lập tức không muốn nghe, càng không muốn cho cậu nói nữa. Nụ hôn này không nhẹ nhàng thoáng qua như mọi lần, anh kịch liệt tấn công cậu, hung hăng xâm nhập vào khoang miệng của ai đó, dùng đầu lưỡi của mình quấn lấy đầu lưỡi cậu, lại cắn xé đôi môi mỏng đẹp đẽ kia đến ửng đỏ vì sưng tấy. Vinh Tể rơi vào vòng giam cầm không thể chống cự, chỉ có thể mặc người ta xâm lấn , ngồi yên bám lấy vai anh cho đến khi nhận thức việc mình phải thở mới đập vào lưng anh một cái. Bấy giờ, Tại Phạm mới lưu luyến rời đôi môi ấy ra, giận dữ ghì lấy cậu.
- Anh không cho phép em nói mấy lời đó. Anh sẽ không chán em, cũng không bao giờ ghét em. Em đừng có hòng viện cớ rồi chạy trốn khỏi anh. Không cho em đi đâu hết. Cho dù Tiểu Tể có chán ghét anh, anh cũng sẽ khiến em yêu anh lại từ đầu. Ngọt ngào gì đó anh đều có thể cho em, đừng có xem phim rồi suy diễn lung tung nữa. Anh không muốn nhìn em như vậy!
Cuối cùng Vinh Tể cũng nhếch lên một nụ cười đắc thắng. Xem ra họ Lâm nhà cậu quyết tâm hơn rồi đấy. Trong bếp có tiếng nước sôi reo vang. Tại Phạm không nói không rằng bế cả người cậu vào phòng ăn, ở đó thức ăn đã bày sẵn, anh đặt trước mặt cậu một bát canh gà vừa mới nấu.
- Em ăn không hết đống này!
Anh không nói gì chỉ im lặng đưa thìa canh tới trước mắt cậu, trừng mắt ép cậu ăn chúng. Có một điều phải công nhận rằng điều duy nhất Vinh Tể dù khôn ranh đến đâu cũng không thể thắng được đó là ánh mắt của anh. Nhìn nửa giây thôi đã khiến đối phương đầu hàng luôn rồi. Cậu ăn hết một chén cơm với bát canh gà, nhìn bát cơm của anh vẫn chưa vơi hạt nào.
- Phạm Phạm, anh còn chưa ăn?
- Không muốn ăn nữa!
Nói xong quay ra tủ lạnh lấy một hộp mứt dâu, xúc một thìa đưa vào miệng Vinh Tể. Đó là đồ tráng miệng ưa thích của cậu. Vinh Tể ngậm trong miệng miếng mứt vừa chua vừa ngọt tự nhiên thấy sợ hãi không yên, yên lặng suy ngẫm lại. Từ trước đến giờ cả hai đều độc lập, thuộc tuýp người đàn ông trưởng thành. Cậu chưa từng làm nũng với anh, cớ gì bắt tên đầu gỗ kia làm nũng với cậu, thôi thì làm mẫu cho hắn học hỏi vậy!
Nghĩ là làm, cậu vươn người cướp lấy chén cơm của Tại Phạm rồi xúc một thìa đưa trước mặt hắn.
- Ăn xong chén này chúng ta cùng nhau thoả hiệp.
Cơm nước xong xuôi cả hai mặt đối mặt ngoài phòng khách
- Rốt cuộc em muốn chúng ta thoả hiệp cái gì?
- Em nghĩ lại rồi, em biết chúng ta đều giống nhau, đều là kiểu người độc lập, đối với một số chuyện ngọt ngào sến sẩm thế này có chút không quen. Thế này đi, coi như mấy ngày qua là em suy diễn vớ vẩn , giận dỗi lung tung, anh đừng để ý'
- Thôi Vinh Tể, em muốn làm anh tức chết hả?
Con cáo ranh Vinh Tể ngay lập tức bò qua ôm lấy eo anh , đoạn cọ cọ vào ngực Tại Phạm nũng nịu.
- Có trách cũng là trách mấy bộ phim thần tượng kia diễn quá lố làm em ghen tỵ. Em xin lỗi mà, là em không nhận ra bấy lâu nay anh chăm sóc em đều rất tốt.
- Tiểu Tể!
- Dạ.....
- Em xoay anh như xoay chong chóng vậy sao? Em coi anh là đồ chơi cho em thử nghiệm tình cảm đấy à?
- Tiểu Tể biết sai rồi! Phạm Phạm đừng có trách nữa mà! Đợi em đi lưu diễn chuyến này về sẽ tạ tội đàng hoàng với anh được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com