Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🎰 [Canh Bạc Cuối] #10

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

Gộp 3 chương, tổng 8k từ

.

.

.

———

259

———

Nguyễn Thanh chuẩn bị xong mọi thứ từ sớm, rồi cứ thế ngủ một mạch đến hơn năm giờ chiều mới chậm rãi cầm hai khẩu súng còn lại đi đến khu hai của Sòng Bạc Sinh Tử.

Trước khi vào sòng, ngoài mấy nghìn đồng vàng bắt buộc phải giữ, cậu đã đổi toàn bộ phần dư ra vàng cược.

Cậu đến nơi vẫn còn sớm, khoảng mười phút nữa mới tới giờ bắt đầu. Dù vậy, phía trước sân cược đã tụ lại không ít người.

Người chơi theo phe Nguyễn Thanh đều đã có mặt.

Bên thiếu niên hầu gái thì vẫn chưa có động tĩnh gì. Thậm chí một người cũng chưa thấy xuất hiện.

Các người chơi đều thấp thỏm. Họ căng thẳng không biết phe thiếu niên hầu gái sẽ mang đến bao nhiêu người tham chiến.

Bởi nếu chỉ riêng cậu ta đã đủ mạnh, thì thêm vài người nữa, tình hình bên họ chỉ càng thêm tuyệt vọng.

Thực tế, chẳng ai trong số người chơi tin rằng họ có thể thắng được thiếu niên hầu gái. Nhưng họ chọn đặt niềm tin vào Nguyễn Thanh.

Tin rằng cậu sẽ làm tất cả những gì có thể để đánh ván cược này.

Đây không phải thứ niềm tin mù quáng, mà là một quyết định có lý trí, sau khi phân tích tất cả dữ kiện.

Bởi lẽ tiền cược không chỉ là chính Nguyễn Thanh, mà còn là sức mạnh của thiếu niên hầu gái.

Sức mạnh của một tay trùm trong phó bản cấp cao, dù có là đại lão trên bảng xếp hạng đi nữa thì cũng khó mà không động lòng.

Một phút cuối cùng trước khi bắt đầu, thiếu niên hầu gái xuất hiện.

Cậu ta vốn luôn mặc đồng phục hầu gái, hôm nay thay bằng sơ mi trắng và quần thường, nhìn như một thiếu niên trong trẻo bước ra từ khuôn viên trường.

Nhưng chẳng ai còn tâm trí để ngắm vẻ ngoài của cậu ta. Tất cả ánh mắt đều dừng lại ở ba người đi bên cạnh.

Thiếu niên hầu gái không đến một mình, mà dẫn theo ba nhân viên của Sòng Bạc Sinh Tử.

Không thể có tình huống nào tệ hơn.

Sắc mặt Nguyễn Thanh không đổi. Cậu chỉ bình thản nhìn lướt qua ba người kia, rồi quay sang thiếu niên hầu gái, "Bắt đầu được chưa?"

Cậu ta khẽ cười, "Tất nhiên rồi."

Ván cược bắt đầu.

Sân chơi lần này cực kỳ rộng, gần như không thấy ranh giới đâu, xung quanh là vô số cao ốc tạo ra hàng loạt chỗ trốn cho các con bạc.

Tuy nhiên, Nguyễn Thanh hiểu rõ trốn chẳng giúp được gì. Thiếu niên hầu gái chắc chắn có thể cảm nhận được vị trí của họ.

Nhưng ngay khi tiến vào ván cược, Nguyễn Thanh vẫn dẫn mọi người tản ra, tìm chỗ núp.

Trong nhóm người chơi có người mang theo giấy và bút không thuộc về Sòng Bạc Sinh Tử.

Nguyễn Thanh lấy giấy viết kế hoạch tác chiến, rồi đưa từng người xem qua.

Một vài người còn chưa hiểu rõ ý đồ, nhưng đều cố gắng ghi nhớ vị trí và nhiệm vụ của mình.

Ván cược này tuy không đặt cược tính mạng một cách trực tiếp, nhưng trên thực tế, chẳng khác nào đang đặt cược chính sinh mệnh của họ.

Tất cả đều dốc toàn lực vào ván này.

Cô bé trong nhóm tuy là người chơi nhưng hoàn toàn không có sức chiến đấu. Giống hệt Nguyễn Thanh.

Vì vậy, em không được phân công nhiệm vụ, cũng không được nhận vũ khí. Cậu thậm chí không đưa cho em khẩu súng nào.

Em là người chơi duy nhất không có súng trong tay.

Cô bé mím môi, tự ti cúi đầu, siết chặt góc áo.

Thấy vậy, ông chú râu rậm nhẹ nhàng xoa đầu em, "Y Y ngoan, đừng nghĩ nhiều. Con rất hữu dụng, chỉ là phó bản này không phù hợp với con thôi."

Cô bé ấy tên Hạ Y, là một người chơi đặc biệt sở hữu kỹ năng cá nhân.

Kỹ năng của Hạ Y là có thể kết bạn với ma, và được con ma trong phó bản ấy dốc lòng che chở.

Trong những phó bản có ma, em là trung tâm. Nhưng khi không có quỷ, em lập tức trở thành gánh nặng.

Dù ông chú râu rậm an ủi em như vậy, Hạ Y vẫn trông rất u sầu.

Thấy thế, ông đưa con dao găm quen thuộc của mình cho cô bé.

"Giờ bác chính thức giao cho con một nhiệm vụ."

Hạ Y đỏ hoe mắt, ngẩng lên nhìn ông.

Ông chú râu rậm nhìn về phía Nguyễn Thanh đang chăm chú viết kế hoạch gần đó, giọng nghiêm túc, "Hãy bảo vệ cậu ấy."

Hạ Y cũng nhìn theo ánh mắt ông. Cuối cùng, em kiên định nhận lấy con dao găm, rồi gật đầu dứt khoát.

Em bắt đầu lấy lại tinh thần.

Nguyễn Thanh nhanh chóng hoàn thành bảng phân công nhiệm vụ. Lo sợ ai đó quên, cậu xé tờ giấy, trao tận tay từng người chơi.

Không ai từ chối hay phản đối. Ai nấy đều nghiêm túc nhận lấy.

Ngoài giấy ghi nhiệm vụ, Nguyễn Thanh còn lấy từ ba lô ra tai nghe, đưa cho những người được giao nhiệm vụ.

Dù tai nghe cũng thuộc về Sòng Bạc Sinh Tử, nhưng có lúc liên lạc còn quan trọng hơn việc tránh bị thiếu niên hầu gái phát hiện.

Làm xong tất cả, Nguyễn Thanh mới quay sang Hàn Trạch, viết vài dòng ngắn trên giấy.

—— Ba nhân viên đó giao cho anh đấy.

Hàn Trạch sửng sốt. Gã ta tuyệt đối không ngờ nhiệm vụ mình nhận lại là thế này, "Nhưng tôi tưởng......"

Nguyễn Thanh không để gã ta nói hết, tiếp tục viết.

—— Anh chỉ có một tiếng đồng hồ.

Một tiếng là giới hạn tối đa Nguyễn Thanh có thể dành cho gã ta.

Nếu trong thời gian đó, Hàn Trạch không xử lý được ba nhân viên, hoặc không kịp quay về, khả năng thắng của Nguyễn Thanh sẽ gần như bằng không.

Đây là lần đầu tiên cậu đặt cược tương lai và hi vọng của mình lên vai người khác.

Hàn Trạch nhìn vào mắt Nguyễn Thanh. Ánh mắt quá mức nghiêm túc, khiến câu nói dang dở của gã ta nghẹn lại nơi cổ họng.

Từ trước đến nay, Hàn Trạch chỉ đấu tay đôi với nhân viên của Sòng Bạc Sinh Tử.

Lần này là một chọi ba.

Nhưng gã ta không hề do dự. Gã ta nghiêm túc gật đầu với Nguyễn Thanh.

Một tiếng là đủ.

Sau khi nhiệm vụ được phân chia, tất cả tản ra theo vị trí đã định.

Bên cạnh Nguyễn Thanh giờ chỉ còn lại hai người không có sức chiến đấu giống cậu là Hạ Y cùng Lý Như Thơ chuyên phụ trách hỗ trợ trong đội.

Lý Như Thơ cũng không nhận được nhiệm vụ nào cụ thể.

Nhưng cô hiểu nhiệm vụ thật sự của mình là bảo vệ Nguyễn Thanh.

Chỉ cần cậu không thể chỉ huy tiếp, họ tuyệt đối không thể thắng được ván cược này.

Nguyễn Thanh không giao nhiệm vụ cho Lý Như Thơ, bởi chính cậu cũng ngầm hiểu điều đó.

Tuy rằng Lý Như Thơ không mấy tự tin, cũng cảm thấy trận chiến vừa rồi cứ như ảo giác, nhưng thực tế thì trong số những con bạc hiện tại, cô là người mạnh nhất.

Hơn nữa, chỉ cần ở bên cạnh cậu, sức mạnh của cô sẽ tăng lên đáng kể.

Chính vì vậy, cậu mới giữ cô lại để bảo vệ mình.

Địa điểm đánh cược lần này giống hệt một đô thị hiện đại, đâu đâu cũng là những tòa cao ốc chọc trời, tầm nhìn bị che khuất hoàn toàn.

Cũng chính điều đó khiến bóng dáng những người tham gia bị ẩn đi, khó mà tìm ra.

Nguyễn Thanh không chắc liệu thiếu niên hầu gái có thể cảm nhận được vị trí gần đó có người, hay thậm chí có thể xác định luôn ai đang ở đâu. Trong tình huống mù mờ như vậy, cậu chọn cách giả định khả năng xấu nhất, rằng cậu ta có thể cảm nhận mọi thứ.

Cậu dẫn theo Lý Như Thơ và Hạ Y liên tục thay đổi vị trí, không ở lại chỗ nào quá năm phút.

Từ sau lần thoát chết trong phó bản Sống Sót Ngày Tàn, cơ thể của Nguyễn Thanh đã tốt hơn rất nhiều, thể lực gần như chẳng khác gì người bình thường. Dù phải liên tục di chuyển, cậu vẫn có thể gắng gượng.

Nhưng Hạ Y thì không.

Thể chất của em vốn yếu vì mang âm khí, cơ thể gầy guộc lại không thể cường hóa như người thường, nên chỉ một lúc sau khuôn mặt nhỏ nhắn của em đã trắng bệch như tờ giấy.

Dù vậy, Hạ Y không chịu bỏ cuộc. Cô bé cắn chặt răng, lặng lẽ đi theo sau Nguyễn Thanh và Lý Như Thơ mà không rên lấy một tiếng.

Lý Như Thơ đã sớm để ý thấy điều đó. Tuy cô cũng xót xa, nhưng nếu cô bế Hạ Y lên, hai tay sẽ bị vướng víu, không thể rút súng kịp thời nếu có bất trắc xảy ra. Khi đó, cô sẽ không bảo vệ được Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh cũng đã nhận ra. Cậu dừng lại dưới chân một tòa nhà cao tầng, dựa lưng vào tường, khẽ nhắm mắt, "Chúng ta nghỉ một chút."

Hạ Y không phải đứa trẻ ngốc. Dù thở dốc, em vẫn vội vàng lắc đầu, "Không cần đâu....... Em không sao ạ, em vẫn chịu được."

Nguyễn Thanh vẫn tựa lưng vào tường, khẽ ngẩng đầu, "Anh mệt."

Nghe vậy, Hạ Y chỉ im lặng, cắn môi không nói gì. Em không vạch trần lời nói dối ấy, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống góc tường, siết chặt con dao găm trong tay, cố điều chỉnh lại nhịp thở và trạng thái tinh thần.

Những con bạc khác có thể vẫn chưa hiểu rõ nhiệm vụ của mình, nhưng ông chú râu rậm thì rất rõ ràng.

Nhiệm vụ của ông là dụ thiếu niên hầu gái đến địa điểm đã định, tạo điều kiện cho Hàn Trạch ra tay loại bỏ ba nhân viên Sòng Bạc Sinh Tử, đồng thời bảo đảm kế hoạch của Nguyễn Thanh có thể tiếp tục được.

Dù có bị đào thải, ông cũng không tiếc.

Ông mai phục ở một địa điểm gần khu vực được đánh dấu, chỉ cách thiếu niên hầu gái khoảng hơn một ngàn mét.

Thiếu niên hầu gái lúc này bước đi thong dong trên con phố, không hề vội vã lao đến chỗ Nguyễn Thanh, dường như đang cố ý cho cậu thêm thời gian chuẩn bị.

Ba nhân viên Sòng Bạc Sinh Tử lặng lẽ theo sau cậu ta.

Ngay khi phát hiện cậu ta, ông chú râu rậm lập tức nâng súng nhắm thẳng về phía thiếu niên hầu gái.

Thế nhưng ngay khi ông vừa nhắm chuẩn, cậu ta như thể đã cảm nhận được điều gì, lập tức nghiêng đầu liếc nhìn về phía ông đang nấp.

Ông chú râu rậm giật mình, vội bóp cò, rồi quay người bỏ chạy, mặc kệ viên đạn có trúng hay không.

Ông cần dẫn cậu ta đến đúng vị trí Nguyễn Thanh chỉ định, cho dù có phải chết giữa đường cũng chấp nhận.

Thật ra, nếu không nhờ nửa số tiền đồng mà Nguyễn Thanh chia cho Hạ Y lần trước, ông đã chết từ lâu rồi.

Hồi đó, ông và Hạ Y đã bước vào con đường cùng, ngay cả 50 đồng vàng cơ bản để tồn tại ở Sòng Bạc Sinh Tử cũng không có. Lúc ấy ông đang bị thương nặng, sẵn sàng mang thân thể mình đi cầm cố.

Nhưng việc đó chỉ giúp ông ở lại Sòng Bạc thêm chút thời gian, muốn sống sót để rời khỏi đây gần như là điều không tưởng.

Có thể nói, nếu không có Nguyễn Thanh, ông và Hạ Y chắc chắn đã chết. Vì vậy, ông chẳng sợ bỏ mạng giữa ván cược lần này, chỉ cần Nguyễn Thanh chiến thắng, Hạ Y có thể vượt qua được phó bản này.

Thiếu niên hầu gái và ba nhân viên kia đều có thực lực đáng sợ, không hề sợ bị tách lẻ, nên cậu ta lập tức đuổi theo.

Tốc độ của cậu ta còn khủng khiếp hơn ông chú râu rậm tưởng tượng. Trong chớp mắt, cậu ta đã áp sát.

Râu đại thúc cảm thấy tim mình chùng xuống, dùng hết tốc lực lao về phía vị trí đã định.

Nhanh lên......

Nhanh nữa lên......

"Phụt."

Một cơn đau dữ dội bùng lên nơi ngực. Ông chú râu rậm phun ra một ngụm máu.

Ông cúi nhìn ống thép đã xuyên thủng ngực mình.

Ống thép cố tình tránh tim, khiến ông chưa chết ngay lập tức.

Do quán tính, ông loạng choạng chạy thêm mấy bước rồi ngã đập mạnh xuống đất.

Một người chơi đang phục kích gần đó siết chặt nắm đấm, định lao ra cứu giúp.

Nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn phải kiềm chế.

Vị trí chưa đủ gần, ông chú râu rậm chưa kéo được thiếu niên hầu gái vào đúng tầm tấn công của hắn.

Tại điểm hắn ta đang mai phục, chỉ có thể bắn trúng ông chú râu rậm, không thể chạm đến kẻ phía sau.

Hắn ta gồng mình chịu đựng, mắt nhìn chằm chằm vào ông chú râu rậm đang nằm sõng soài trên đất, tràn đầy căng thẳng và bất lực.

Đứng lên đi!

Làm ơn, hãy đứng dậy mau!

Nguyễn Thanh thông qua tai nghe đã đoán được tình hình.

Lông mi cậu khẽ run lên, không nói lời nào. Cậu nhanh chóng gạt bỏ kế hoạch cũ, lập tức viết lại toàn bộ chiến lược mới.

Trong số những người tham gia ván cược lần này, chỉ có Hàn Trạch không phải là con bạc. Vì vậy, qua kênh phát sóng trực tiếp của Sòng Bạc Sinh Tử, ngoại trừ gã ta thì khán giả có thể theo dõi tất cả tình huống của các con bạc khác.

Và họ cũng đang chứng kiến toàn bộ diễn biến kia.

【 Chồng tôi đúng là vô tình, người ta sắp chết đến nơi rồi mà trong mắt em ấy chỉ có kế hoạch, hu hu hu hu. 】

【 Mọi người đều chỉ là quân cờ thôi, quân cờ vô dụng thì bị bỏ mặc, đại nhân của tui đúng là vô tình mà vẫn quá đẹp trai! 】

【 Chú râu rậm kia đừng chết mà! Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành kìa! Đừng làm khó chồng mị nữa! 】

Ngay lúc Nguyễn Thanh chuẩn bị gửi đi kế hoạch mới cho các người chơi khác, tai nghe vang lên một âm thanh rất nhỏ.

Cậu dừng lại, xóa sạch mọi dòng chữ vừa soạn, lặng lẽ tựa lưng vào tường.

Chờ đợi kết quả cuối cùng.

Âm thanh đó truyền đến từ phía ông chú râu rậm.

Người đàn ông nằm sõng soài dưới đất sau vài giây lặng im bắt đầu cử động. Không màng đến thanh sắt xuyên qua ngực, ông chống tay gắng gượng quỳ dậy.

Ông cố đứng lên, nhưng thân thể không còn chút sức lực. Dẫu vậy, ông vẫn không từ bỏ.

Ông cứ thế quỳ xuống đất, dùng toàn bộ ý chí còn sót lại, chậm rãi bò về phía vị trí được chỉ định.

Cho đến lúc này, ngoài máu của chính mình, ông chưa hề nhiễm phải màu đỏ nào khác. Vẫn chưa bị loại. Thiếu niên hầu gái tuyệt đối sẽ không để ông chết dễ dàng như thế.

Luật cấm giết người của ván cược chính là cơ hội cuối cùng ông còn lại.

Nhưng sức lực cứ theo máu mà rút cạn. Đến cuối, ông không còn gượng nổi, lại lần nữa đổ gục xuống đất.

Dù vậy, ông chú râu rậm vẫn không từ bỏ. Ông cố bò tiếp, mặc kệ phần ngực bị thanh sắt ma sát với nền xi măng khiến máu chảy nhanh hơn, đau đớn hơn.

Không xa phía trước, một người chơi khác nghiến răng không nỡ nhìn cảnh đó, nhưng hắn ta không quay đầu. Ánh mắt vẫn dán chặt vào ông chú râu rậm đang rướm máu, và cả phía sau lưng ông.

Chỉ cần thiếu niên hầu gái xuất hiện, hắn ta sẽ lập tức nổ súng.

Từng giây trôi qua, trên nền đất kéo dài một vệt máu loang ngoằn ngoèo.

Vừa rùng rợn, vừa khiến người ta kinh hãi.

Khi chỉ còn cách điểm được chỉ định chưa đầy hai mét, ông chú râu rậm đã cạn kiệt sức lực. Hơi thở yếu dần, ông sắp không qua khỏi.

Trước mắt bắt đầu mờ dần. Khi ông cố dõi theo đoạn đường ngắn ngủi trước mặt với đầy nuối tiếc, một đôi chân dài thẳng tắp bất ngờ hiện ra.

Ông chú râu rậm dùng hết chút sức lực cuối cùng ngẩng đầu lên.

Là thiếu niên hầu gái.

Khóe môi ông chú râu rậm khẽ cong. Cuối cùng, ông an tâm nhắm mắt lại.

Thiếu niên hầu gái nhìn ông nở một nụ cười nhạt, rồi nhẹ nhàng búng ngón tay.

Ngay khi tiếng búng tay vang lên, khẩu súng của ông chú râu rậm lập tức xuất hiện trước mặt cậu ta, nòng súng chĩa thẳng vào người ông.

"Đoàng—!!"

Phát súng đó không phải của thiếu niên hầu gái, mà là từ người chơi đang phục kích gần đó.

Ngay khoảnh khắc thiếu niên lọt vào tầm bắn, hắn ta không chần chừ bóp cò, cắt ngang hành động định nổ súng của cậu ta.

Thực ra, người chơi đó đã nổ súng sớm hơn thời điểm Nguyễn Thanh chỉ định. Hắn ta nhìn ông chú râu rậm sắp chết mà trong đầu nảy ra một ý nghĩ liều lĩnh.

Nếu ông chú râu rậm chết vì thiếu niên hầu gái, thì cậu ta chính là kẻ giết người.

Theo luật cấm giết người của ván cược, thiếu niên sẽ bị xử thua ngay lập tức. Khi đó, chiến thắng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Vì thế, người chơi kia bất chấp mệnh lệnh của Nguyễn Thanh mà nổ súng.

Thế nhưng, thiếu niên hầu gái đã động ngay trước khi tiếng súng vang lên. Cậu ta nhảy vọt, né viên đạn đang bay tới.

Đồng thời, giữa không trung, khẩu súng lơ lửng trong tay cậu ta cũng khạc đạn, bắn trúng cánh tay trái của ông chú râu rậm.

Viên đạn mang thuốc màu, nhuộm đỏ cánh tay ông ngay lập tức.

Ông chú râu rậm chính thức bị loại.

Còn thiếu niên hầu gái không hề hấn gì, tóc cũng không rối lấy một sợi.

Nghe tiếng súng, Nguyễn Thanh giơ tay chỉnh lại tai nghe, trầm giọng, "Chạy đi."

Người chơi kia thấy ông chú râu rậm bị loại, biết mình đã sai. Ban đầu hắn ta còn định bắn thêm một phát, nhưng vừa nghe lệnh, lập tức thu súng bỏ chạy.

Thiếu niên hầu gái cũng không chần chừ, liền đuổi theo, bỏ lại ba nhân viên giám sát phía sau với khoảng cách ngày càng xa.

Vậy là giai đoạn đầu trong kế hoạch của Nguyễn Thanh đã hoàn tất.

Cậu buông tay khỏi tai nghe, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, ánh mắt mang theo một chút trầm ngâm.

Thiếu niên hầu gái đã phản ứng trước cả khi súng nổ, chứng tỏ cậu ta cảm nhận được sự tồn tại của người chơi kia.

Nhưng cậu ta không tấn công ngay, dù với độ trễ vài giây đó, người chơi kia đã có thể bị thương chí mạng.

Thiếu niên hầu gái không phải người mềm lòng. Việc không hành động sớm có khả năng là do không xác định được người nổ súng là ai.

Rất có thể cậu ta chỉ cảm nhận được có người ở đâu đó, chứ không biết là ai.

Nói cách khác, nếu các người chơi giữ khoảng cách tương đương với nhau, thiếu niên hầu gái sẽ khó xác định chính xác từng người.

Đó là một tin tốt.

Giờ Hàn Trạch đã được dẫn đi, phần còn lại là kìm chân thiếu niên hầu gái, chờ tin từ bên phía gã ta.

Việc ba nhân viên sòng bạc chưa bị loại là trở ngại lớn nhất với Nguyễn Thanh lúc này, khiến cậu không thể dồn toàn bộ sức lực vào đối phó thiếu niên hầu gái.

Nguyễn Thanh quyết định không quản phía Hàn Trạch nữa, tập trung toàn lực cho nhóm người chơi bên này.

Họ yếu hơn, không thể trực tiếp đối đầu thiếu niên hầu gái. Họ chỉ có thể lợi dụng địa hình để kéo dài thời gian cho cả Hàn Trạch và chính cậu.

May mắn là cảnh tối hôm trước không tái diễn. Dù các người chơi không hiểu rõ ý nghĩa từng mệnh lệnh, họ vẫn tuân thủ tuyệt đối.

Càng tuân lệnh, họ càng thấy sợ.

Vì thiếu niên đang hoàn toàn làm chủ trận đấu, dẫn dắt nhịp độ mà thiếu niên hầu gái phải bước theo.

Thậm chí còn đoán trước hành động kế tiếp.

Họ không hiểu mệnh lệnh vì mọi thứ còn chưa xảy ra, mà thiếu niên đã đoán ra và điều hướng được tương lai.

Chỉ trừ những lúc bất khả kháng khiến một hai người chơi không thể hoàn thành nhiệm vụ, mọi kế hoạch đều gần như hoàn hảo.

Nếu đối thủ không phải trùm cuối của phó bản, họ có lẽ đã thắng từ lâu.

Thiếu niên đang chứng minh rằng ngay cả khi sức mạnh tuyệt đối nằm ở phía địch, mưu lược vẫn có giá trị.

Hơn thế nữa, lúc ra lệnh, giọng thiếu niên luôn bình tĩnh, không hề hoảng loạn.

Như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay cậu.

Mỗi khi nghe được mệnh lệnh từ cậu, đám người chơi đều không khỏi xúc động, xen lẫn một cảm giác khó tả.

Cảm xúc ấy rất lạ.

Vừa giống như chờ mong, vừa giống như khao khát được phục tùng.

Dù biết nhận lệnh có thể dẫn tới cái chết, họ vẫn không thể kìm nén cảm xúc trong lòng.

Thiếu niên cứ như ác ma trêu đùa nhân gian, khiến người khác vì cậu mà nghiêng ngả, vì cậu mà si mê, để rồi sau tất cả lại vô tình gạt họ ra khỏi cuộc chơi.

Cậu giống như một vị thần trên cao, mang theo vẻ thờ ơ lạnh nhạt, phảng phất mọi thứ trên đời đều chẳng đáng lọt vào mắt mình.

Người xem trong kênh cảm thán kinh ngạc không ngớt.

【 Đây là người chơi có vẻ ngoài yếu ớt nhất tôi từng thấy, nhưng cũng là kẻ tàn nhẫn và thông minh nhất. Cái thân hình mảnh mai kia không thể che giấu nổi sự áp đảo đáng sợ bên trong. 】

【 Quá đỉnh! Nếu tui là đối thủ của ẻm, chắc chắn tui sẽ bị nghịch đến chết mà còn chẳng biết mình ngỏm thế nào. 】

【 Đẹp trai vãi ò! Sao có thể đẹp trai đến vậy được?! Tim mị sắp nhảy khỏi lồng ngực rồi! 】

Không chỉ người xem phát song bị Nguyễn Thanh làm cho rung động, ngay cả đám con bạc đang vây quanh theo dõi trận cược này tại Sòng Bạc Sinh Tử cũng chẳng khác gì.

Trong loại phó bản mà bất cứ điều gì cũng có thể bị đem ra đặt cược, áp lực và nỗi sợ sẽ đẩy con người đến chỗ phát điên.

Và điên cuồng chính là điểm kết cuối cùng của dân cờ bạc, và đó cũng là lựa chọn duy nhất.

Nhưng thiếu niên lại không giống họ. Cậu dù điên cuồng, vẫn giữ một vẻ bình thản không đổi. Bình thản đến mức gần như thanh nhã, thong dong.

Như thể đang thưởng trà trong một buổi tiệc cao nhã, tai nghe du dương khúc nhạc nhẹ nhàng, từng bước đều thấm đượm sự tinh tế đến tận xương tủy.

Nhưng nếu nhìn vào những mệnh lệnh táo bạo đến cực điểm mà cậu đưa ra, mọi người sẽ dễ dàng nhận ra thiếu niên ấy điên cuồng đến mức tính toán tất cả.

Bao gồm cả sinh mạng con người.

Bao gồm tất cả người chơi.

Và bao gồm cả chính bản thân cậu.

Một thiếu niên như vậy, thậm chí còn hấp dẫn và nguy hiểm hơn cả những kẻ điên thực thụ.

Người xem và đám con bạc không thể rời mắt khỏi cậu. Chỉ cần nghe thiếu niên ra lệnh bằng giọng nói bình thản không đổi ấy, tim họ đã đập loạn không kiểm soát, như thể tâm trí bị kéo căng đến tột độ.

Bọn họ không thể không dõi theo từng chỉ thị của cậu, như thể sinh ra chỉ để chờ đợi giây phút này.

Vô số điểm trắng phát ra từ cơ thể những con bạc đang gào thét điên loạn, đồng loạt đổ về phía Nguyễn Thanh.

Hệ thống chẳng còn tâm trí để theo dõi khung cảnh đó nữa, toàn bộ sự chú ý giờ đều dồn về phía Hàn Trạch.

Lực chiến của gã ta quả thực mạnh, nhưng để trong một giờ mà loại được cả ba nhân viên thì không dễ chút nào.

Còn bên Nguyễn Thanh lại đang thiếu nhất là thời gian. Mỗi giây kéo dài, bên đó lại thêm một phần nguy hiểm.

Dù Nguyễn Thanh có tính toán đến đâu, thì cũng không thể phủ nhận một điều.

Thiếu niên hầu gái quá mạnh. Mạnh hơn bất cứ người chơi nào.

Hàn Trạch cần phải sớm giải quyết ba nhân viên kia càng nhanh càng tốt.

———

260

———

Thiếu niên hầu gái thực sự là một mối đe dọa khủng khiếp. Dù Nguyễn Thanh đã tính toán mọi khả năng, thì vẫn khó tránh được sự truy đuổi sát sao từ cậu ta.

Dù có người chơi tuân theo mệnh lệnh của Nguyễn Thanh để dẫn dụ thành công, cũng rất khó thoát khỏi việc bị hầu gái truy giết. Bên cậu đã chịu tổn thất nặng nề, ba người chơi bị loại trực tiếp dưới tay cậu ta.

Ngay cả bản thân Nguyễn Thanh cũng suýt nữa nhiều lần bị lộ. Mà một khi bị lộ, cho dù thiếu niên hầu gái không lập tức loại cậu, thì những người chơi khác cũng sẽ không còn cơ hội sống sót.

Lúc này, cuộc đánh cược mới chỉ diễn ra chưa tới nửa giờ. Thế nhưng tất cả người chơi đều cảm thấy thời gian như bị kéo dài vô tận, dài đến mức không thấy điểm kết thúc.

Nguyễn Thanh vì tránh né thiếu niên hầu gái nên có thể leo tường thì leo, có thể luồn hẻm thì luồn, hoàn toàn không màng tới việc mình có bị lộ hay không, cũng chẳng bận tâm tới hình tượng nữa.

Nếu đổi lại là người khác, chắc hẳn đã chật vật không chịu nổi như chó mất chủ, nhưng Nguyễn Thanh không như thế.

Dù cả người cậu lấm lem, đến khuôn mặt trắng ngần như ngọc cũng không còn nguyên vẹn, nhưng sự dơ bẩn ấy lại không hề khiến cậu xấu đi chút nào. Ngược lại, còn khiến vẻ đẹp ấy nhuốm thêm nét rách rưới, tựa như một thiên thần sa ngã.

Khiến người khác không khỏi tim đập thình thịch.

Khiến người thương cảm, mà cũng khiến kẻ khác muốn đẩy cậu rơi xuống đáy thêm chút nữa. Chật vật hơn. Tuyệt vọng hơn.

Không ai có thể cưỡng lại việc kéo một vị thần trên cao rơi xuống mây, cũng không ai có thể kháng cự sức hấp dẫn của một kẻ từng sạch sẽ giờ lại nhuốm đầy bụi trần.

Con bạc và khán giả xem kênh dõi mắt không rời khỏi thiếu niên chật vật kia. Trong ánh mắt họ là sự si mê và điên cuồng, không ai nỡ chớp mắt, như thể chỉ một cái chớp mắt thôi, khoảnh khắc ấy sẽ vụt qua mãi mãi.

Kể từ lúc cuộc cá cược bắt đầu, Nguyễn Thanh vẫn luôn thay đổi vị trí. Dù thể lực cậu vượt trội, dù gương mặt sắc nét ấy giờ đây đã hiện rõ mệt mỏi, cậu vẫn không thể dừng lại nghỉ ngơi.

Thiếu niên hầu gái dường như đã nhận ra cậu đang kéo dài thời gian, vì vậy trở nên càng tàn nhẫn, càng khó đối phó hơn trước.

Cậu ta bắt đầu ra tay cực đoan với những người không phải Nguyễn Thanh, không hề cho họ cơ hội trốn thoát.

Nguyễn Thanh không còn tâm trí nghĩ xem Hạ Y có kịp hội họp hay không. Cậu ôm lấy ngực đang đập dồn dập vì chạy trốn, từ từ trượt xuống bên bức tường, cuối cùng bất lực ngồi thụp xuống mặt đất.

Càng ít người bên cậu, khả năng bị lộ của cậu lại càng cao.

Cậu không thể để mất thêm một người chơi nào nữa. Nếu không, tuyệt đối không thể cầm cự tới lúc Hàn Trạch trở lại.

Nguyễn Thanh cố gắng điều chỉnh nhịp thở và nhịp tim, rũ mắt nhìn mặt đất, trong đầu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại.

Thiếu niên hầu gái đã bắt đầu thích nghi với chiến thuật mà cậu dùng trước đó. Cậu ta hiểu rằng Nguyễn Thanh sẽ không trực tiếp ra mặt đối đầu, và bắt đầu ra tay không chút nương tay.

Cậu ta cũng dần nhận ra quy luật dẫn dụ một chọi một trong từng đợt tấn công.

Suy nghĩ theo lối mòn và khinh thường đối thủ là hai điều cấm kỵ, và đây cũng chính là kết quả do chính Nguyễn Thanh dẫn dắt.

Cậu rút điện thoại ra, gửi kế hoạch mới đến từng người chơi.

Chiếc điện thoại mà người chơi đang dùng là loại chuyên dụng của trò chơi vô hạn, không thể bị thiếu niên hầu gái phát hiện. Nguyễn Thanh luôn phát lệnh qua đó, trừ khi khẩn cấp không kịp gõ thì mới dùng tai nghe để chỉ đạo.

Lý Như Thơ cũng nhận được bản kế hoạch mới.

Cô nhíu mày khi xem, cảm thấy lần này quá mạo hiểm. Bởi vì không chỉ một người tham gia di chuyển. Chỉ một sơ suất nhỏ, cả đội có thể bị xóa sổ.

Nhưng cô không nói gì cả. Chỉ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.

Các người chơi sau khi nhận được lệnh đều nhanh chóng di chuyển đến địa điểm tiếp theo.

Đến nơi rồi họ mới phát hiện lần này không phải chỉ một người, mà sáu bảy người tập trung cùng một chỗ.

Mấy người nhìn nhau thoáng chốc, không ai nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Trong ánh mắt họ hiện lên sự áp lực, hưng phấn xen lẫn kích động.

Cuối cùng cũng được phản công rồi sao?

Kể từ lúc bị kéo vào trò chơi kinh dị này, chưa khi nào họ có cảm giác mãnh liệt như lúc này, được đối đầu trực diện với một phó bản cấp cao.

Tuy họ chưa từng chính diện giao chiến với trùm, nhưng chỉ cần có thể sống sót qua nửa giờ dưới tay trùm đã là kỳ tích rồi.

Huống hồ hiện tại, bọn họ đang khiến tay trùm đó phải chạy theo nhịp của mình.

Phải biết rằng trước đây, mục tiêu duy nhất của họ chỉ là sống sót và vượt qua. Nhưng giờ đây, họ muốn thắng.

Muốn tiêu diệt trùm cuối của phó bản.

Táo bạo đến mức điên rồ.

Nếu không phải đang ở trong Sòng Bạc Sinh Tử, chắc họ đã nghĩ mình phát điên rồi.

Từng người đặt tay lên ngực cảm nhận nhịp tim cuồng loạn của chính mình, chưa từng có lúc nào mà họ cảm thấy rõ rệt sự tồn tại của bản thân như vậy.

Và tất cả là nhờ Nguyễn Thanh.

Cậu cho họ hiểm nguy và sợ hãi, nhưng cũng cho họ hi vọng, cho họ khả năng.

Hệ thống dõi theo từng luồng sáng trắng trào ra từ cơ thể người chơi, không hề ngạc nhiên. Bởi vì không một ai có thể từ chối Nguyễn Thanh sau khi đã thực sự hiểu cậu. Cũng giống như không có con thiêu thân nào từ chối ánh lửa trong đêm tối.

Dù ánh lửa ấy có dẫn họ tới cái chết.

Các người chơi mai phục đúng vị trí đã định, chờ thiếu niên hầu gái xuất hiện.

Lần này không có ai dẫn dụ. Địa điểm là do Nguyễn Thanh phân tích địa hình và phán đoán ra.

Với họ, Nguyễn Thanh nói gì thì tin nấy. Dù đã mười phút trôi qua chưa có động tĩnh, không ai tỏ ra hoài nghi hay sốt ruột.

Và rồi thiếu niên hầu gái xuất hiện.

Cậu ta đút tay túi áo, thản nhiên bước đi giữa lòng phố. Không chút căng thẳng. Không một tia cảnh giác.

Tựa mèo vờn chuột. Như thể cả Nguyễn Thanh lẫn đám người chơi chẳng là gì trong mắt cậu ta.

Tất cả người chơi lập tức nín thở, siết chặt khẩu súng trong tay, chĩa vào vị trí Nguyễn Thanh chỉ định.

Không ai nhắm trực tiếp vào cậu ta, trừ hai người. Những người còn lại nhắm đúng vị trí chiến thuật đã vạch sẵn.

Thiếu niên hầu gái càng lúc càng tiến gần.

"Đoàng ——!!!" Một phát súng vang lên.

Cậu ta không hề hoảng loạn, lướt sang một bên tránh đạn.

Nhưng còn chưa kịp chạm đất, loạt đạn tiếp theo đã gào tới, nhắm thẳng vào hướng cậu ta né tránh.

Thiếu niên hầu gái liếc nhìn viên đạn đang lao tới, không bận tâm, đạp tường, bật người sang một hướng khác.

"Đoàng ——!!!"

Thiếu niên hầu gái nheo mắt khi một viên đạn nữa bay thẳng tới. Cậu ta nhảy lùi về sau giữa không trung, lại tránh được lần nữa.

Nhưng những viên đạn sau đó tiếp tục bám sát, rõ ràng người nổ súng đã đoán trước được hướng di chuyển. Từ viên thứ hai trở đi, đạn đều nhằm sẵn vào điểm mà cậu ta sẽ né tới. Nếu phản ứng không đủ nhanh, có khi chính cú né đó lại khiến cậu ta đón thẳng viên đạn.

Người nổ súng đang đoán trước hành vi của cậu ta.

Thiếu niên hầu gái bắt đầu thu lại vẻ thờ ơ, nhanh chóng lắc người tránh từng viên đạn. Bởi vì đạn được bắn từ nơi cao, mà những công trình bên dưới lại chen chúc san sát, khiến cậu ta không dễ xoay sở.

Cậu ta vừa né, vừa dẫm lên tường nhảy lên cao, định tìm cơ hội kết liễu người nổ súng.

Nhưng rõ ràng, người đó cũng đã tính tới bước này. Ngay khi cậu ta còn đang ở giữa không trung, một loạt đạn khác lại vang lên từ súng ở sân thượng.

Thiếu niên hầu gái lắc người tránh đạn, đang chuẩn bị vọt về phía trước thì đứng trên nóc sân thượng, Lý Như Thơ bóp nát lọ sơn móng tay màu đỏ trong tay.

Thứ chất lỏng đỏ ấy đã được trộn thêm vật liệu đặc biệt. Khi vỡ, nó nhanh chóng rơi thẳng xuống vì trọng lực, rơi đúng vào vị trí giữa không trung nơi thiếu niên hầu gái đang bay tới.

Sơn móng tay đó không phải vật phẩm từ Sòng Bạc Sinh Tử, nên cậu ta sẽ không có cách nào phát hiện. Mà lúc này, cậu ta đang phải tập trung né đạn, hoàn toàn không có khả năng tránh né thứ kia.

Con bạc lẫn dân cá cược theo dõi đều nín thở nhìn chằm chằm.

Lần này sẽ thắng thật ư?

Từng viên đạn đã phong tỏa toàn bộ đường lui. Trên đỉnh đầu lại có thêm sơn móng tay, đối với người thường, chuyện sống sót là điều không tưởng. Dù là những tay chơi cấp cao, cũng khó mà tránh khỏi trong hoàn cảnh tính toán khít như vậy.

Nhưng thiếu niên hầu gái vẫn né được.

Cậu ta dẫm tường bật ra, gần như dịch chuyển tức thời rời khỏi vòng vây trước khi đạn kịp đến. Tốc độ nhanh đến mức mắt thường gần như không kịp theo dõi.

Cậu ta khẽ liếc về phía xa, trong mắt mang theo ý cười mỉa mai.

Dường như đang chế nhạo những con bạc vì ảo tưởng ngu xuẩn của họ.

Khi các người chơi đang nghiến răng vì không cam lòng, thì một tiếng súng bất ngờ vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tất cả.

Mọi người chết lặng.

Ai vừa bóp cò?

Các người chơi liếc nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu, ra hiệu không phải mình.

Giờ không còn quan trọng ai đã nổ súng. Quan trọng là lần này, thiếu niên hầu gái chắc chắn không kịp tránh.

Cậu ta cũng biết thế. Khi nghe tiếng súng vang lên, mắt cậu ta mở to, không kịp quay đầu mà chỉ liếc về phía sau nghiêng người.

Một viên đạn đang xé gió lao thẳng đến.

Vừa rồi cậu ta đã dùng tốc độ cao nhất để lao khỏi vòng vây. Bây giờ muốn dừng lại gần như là không thể.

Mọi người đều tưởng lần này đã là chiến thắng.

Tiếng nổ lớn vang lên.

Từ sàn nhà cực kỳ cứng chắc, vô số dây leo màu xanh lục đồng loạt phun ra, mọc lên với tốc độ đáng sợ, bao phủ lấy thiếu niên hầu gái và đẩy cậu ta lên còn cao hơn tầng thượng.

Viên đạn kia cũng bị dây leo chắn hoàn toàn bên ngoài.

Biến cố này khiến tất cả trố mắt. Ánh mắt họ hiện lên sự kinh hoàng và hoảng sợ.

Ngay cả những người chơi đang đặt cược cũng không ngoại lệ.

Dây leo ấy tỏa ra luồng khí lạnh rợn người, khiến cả khán phòng ngập trong cảm giác chết chóc.

Giống như trước mặt họ không còn là người nữa, mà là một con quái vật vượt ngoài sức tưởng tượng.

Dùng con kiến để chống lại voi vốn là chuyện không thể xảy ra.

Họ...... thật sự có thể thắng được sinh vật kiểu này sao?

Ở phía xa, Nguyễn Thanh vẫn cầm súng trong tay. Khi thấy cảnh đó, cậu bình thản buông súng xuống.

Quả nhiên, dù không còn trong mê cung, thiếu niên hầu gái vẫn có thể điều khiển được đám dây leo đó.

Sau khi chắn viên đạn, đám dây leo bắt đầu rút lại, để lộ thân hình thiếu niên hầu gái bên trong.

Cậu ta đứng trên đỉnh dây leo, mắt cụp xuống, ngạo nghễ nhìn xuống mặt đất, hệt như đang thị sát vương quốc của chính mình.

Ánh mắt cậu ta quét qua phía dưới một vòng, cuối cùng dừng lại ở một khu nhà cao tầng.

Chính là nơi viên đạn vừa rồi bay tới.

Cũng là vị trí của Nguyễn Thanh.

———

261

———

Phát súng đó không ai có thể tránh nổi. Dù là Tô Chẩm, Lục Như Phong hay bất kỳ tay chơi kỳ cựu nào cũng không ngoại lệ.

Ở tốc độ cực hạn, việc dừng lại đã vô cùng khó khăn, huống chi lại còn đang lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn không thể đổi hướng kịp.

Nhưng không ai ngờ rằng, dù không còn trong mê cung, thiếu niên hầu gái vẫn có thể điều khiển được đám dây leo khủng khiếp kia.

Cả đám người lặng im nhìn đám dây leo xanh rùng rợn vươn lên giữa trời, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên, như con thiêu thân đối mặt với cuồng phong trời đất.

Nhỏ bé và hoàn toàn bất lực.

Dù vậy, những người chơi đặt cược cũng không còn thời gian để sợ. Khi thấy thiếu niên hầu gái nhìn về phía Nguyễn Thanh, bản năng khiến họ siết chặt vũ khí trong tay.

Ai cũng mang dáng vẻ như thể đang đối mặt với tử thần, nhìn chằm chằm vào thiếu niên hầu gái.

Chỉ cần cậu ta có bất kỳ hành động nào, họ sẽ lập tức ra tay dù có phải trả giá bằng mạng sống.

Bởi vì họ đều có thể bị loại, nhưng trung tâm chỉ huy thì không thể.

Nguyễn Thanh là hy vọng duy nhất để họ thắng ván cược này. Là tia sáng mong manh trong bóng tối.

Khi nhìn thấy thiếu niên hầu gái đạp trên dây leo, hướng về phía mình lao tới, cậu nhanh chóng ấn gửi một tin nhắn từ điện thoại.

Sau đó, cậu lập tức lùi vài bước, thẳng đến rìa sân thượng. Không một giây chần chừ, Nguyễn Thanh nghiêng người, nhảy thẳng xuống dưới.

Mái nhà rộng lớn, gió thổi tung áo và tóc cậu lên một đường cong duyên dáng, trông đẹp vô cùng.

Và cũng điên cuồng đến cực độ.

Tòa nhà này cao hàng chục tầng, nhưng Nguyễn Thanh không hề ngập ngừng. Bóng dáng cậu nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của thiếu niên hầu gái.

Cậu ta trợn mắt nhìn theo, tăng tốc hết mức nhưng vẫn chậm một nhịp. Không còn thấy bóng dáng Nguyễn Thanh quanh tòa nhà.

Các người chơi vừa chuẩn bị lao lên chặn thiếu niên hầu gái thì bất ngờ nhận được tin nhắn trên điện thoại, khiến họ khựng lại.

Là mệnh lệnh Nguyễn Thanh gửi ra.

Trong đó ghi rõ lộ trình chạy trốn của từng người, thậm chí yêu cầu cụ thể cả tốc độ không được quá nhanh, cũng không được quá chậm. Và phải chạy theo cặp, hai người một nhóm.

Cuối cùng là một dòng chú thích lạnh lẽo.

[Lần này sẽ có hai người bị loại. Hãy chuẩn bị tinh thần.]

Dòng thông báo đó không mang tính khuyến nghị, mà là một sự khẳng định tuyệt đối. Mệnh lệnh không bắt buộc, nhưng là một phép thử ý chí.

Mọi người có thể chọn tuân theo chỉ đạo, cũng có thể tự ý chạy trốn theo cách của riêng mình.

Chỉ có một dòng, nhưng ai nấy đều hiểu rất rõ hàm ý: nếu chạy theo chỉ đạo, nhất định sẽ có người bị loại. Còn nếu tự ý chạy trốn, có thể không sao cả.

Ai cũng biết rõ sự tàn nhẫn của thiếu niên hầu gái, người bị loại có thể sẽ không còn đường sống.

Cậu ta thường loại người chơi ngay khi họ cận kề cái chết, điều đó không vi phạm quy tắc của Sòng Bạc Sinh Tử. Nhưng sau khi bị loại, họ có sống nổi hay không thì chẳng ai đảm bảo.

Vì vậy, mệnh lệnh lần này chẳng khác nào một bản án tử hình được ký sẵn cho hai người.

Ấy vậy mà không ai trong số họ do dự. Không một ai. Ánh mắt họ lấp lánh quyết tâm, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.

Bởi vì họ hiểu, nếu không làm thế, cả đám sẽ chết sạch.

Người chơi ở những vị trí khác nhau nhanh chóng xác định đồng đội. Một cái liếc mắt là đủ hiểu ý nhau. Họ chọn người đi cùng mà không cần nói một lời.

Ngay lập tức, tất cả bắt đầu tản ra, chạy trốn theo các lộ trình đã được chỉ định.

Không một ai từ chối, dù kết quả cuối cùng có thể là cái chết.

Ai cũng hiểu vì sao Nguyễn Thanh lại sắp xếp như vậy, lộ trình không quá dài, nhưng cũng không dễ dàng. Yêu cầu tốc độ phải vừa đủ, không quá nhanh cũng không quá chậm, chính là để chia nhỏ cảm giác của thiếu niên hầu gái, khiến cậu ta không thể dễ dàng định vị Nguyễn Thanh.

Trong số tất cả, sẽ có hai người phải hy sinh. Còn ai sẽ là người bị loại, chỉ có thể trông vào vận may.

Đã bị thiếu niên hầu gái nhìn thấy, muốn thoát khỏi ánh mắt của cậu ta chẳng dễ chút nào.

Nguyễn Thanh biết rõ điều đó. Cậu đang mạo hiểm cực lớn. Nhưng với cậu, hai người hy sinh đã là cái giá nhỏ nhất rồi.

Các lộ trình Nguyễn Thanh phân cho những người khác đều phức tạp nhưng đủ để cắt đuôi. Chúng hoàn hảo cho việc đánh lạc hướng.

Còn bản thân Nguyễn Thanh thì hoàn toàn làm ngược lại, chỉ cần thấy có đường là chạy thẳng, không qua bất kỳ phân tích hay tính toán gì.

Cách chạy này hợp với phong cách của những người chơi khác, khiến cậu không quá nổi bật.

Nếu chỉ có cậu và Hạ Y chạy kiểu này thì sẽ rất dễ bị phát hiện. Vì thế, Nguyễn Thanh còn gửi mệnh lệnh chạy trốn đến những người chơi chưa tham gia trước đó, không kèm theo lộ trình.

Những người này sẽ chạy loạn, hòa lẫn với đám còn lại, khiến cục diện càng hỗn loạn.

Khi bị quấy nhiễu như vậy, thiếu niên hầu gái sẽ không thể biết Nguyễn Thanh ở đâu, chỉ có thể chọn hướng có khả năng cao nhất và đuổi theo.

Nếu phát hiện người mình đang đuổi không phải Nguyễn Thanh, cậu ta chắc chắn sẽ lập tức loại người đó.

Nguyễn Thanh đã cho mọi người cơ hội lựa chọn và đồng thời, đó cũng là một canh bạc sinh tử.

Mà hiệu quả quả nhiên rõ rệt, thiếu niên hầu gái vẫn chưa thể tìm thấy Nguyễn Thanh.

Nhưng mười phút sau, Nguyễn Thanh nhận được thông báo hai người chơi đã bị loại.

Tính cả họ, tổng cộng đã có sáu người bên cậu bị loại.

Trong khi bên Hàn Trạch, đến giờ vẫn không có bất kỳ tin tức nào.

Thời gian còn mười phút cuối cùng.

Nguyễn Thanh dựa người vào góc tường, toàn thân rã rời vì chạy trốn hết sức lực. Nếu còn bị phát hiện lần nữa, cậu e rằng không còn sức để trốn tiếp.

Hạ Y cũng chẳng khá hơn là bao. Sau đợt vận động quá gắt, sắc mặt em trắng bệch như tờ giấy, môi đã bắt đầu tái xanh, hơi thở thoi thóp.

Nhưng em vẫn không bỏ cuộc, vẫn ôm chặt con dao găm mà ông chú râu rậm đã đưa cho, kiên quyết bám sát Nguyễn Thanh từng bước.

Hạ Y thấy Nguyễn Thanh dựa lưng vào góc tường, mệt mỏi ngồi sụp xuống, vẫn ôm chặt con dao găm do ông chú râu rậm đưa cho. Em không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xuống bên cạnh cậu.

Nguyễn Thanh lúc này đã không còn chút sức lực để để ý tới Hạ Y. Ngay khi vừa ngồi xuống, cậu lập tức lôi điện thoại ra, gọi cho Lý Như Thơ vẫn chưa có bất kỳ tín hiệu nào từ đầu trận đến giờ.

Vị trí của Lý Như Thơ không hề thay đổi từ lúc cô ra tay, cũng không có tin nhắn hay phản hồi nào, kể cả khi cậu gửi lệnh chia tách.

Đây rõ ràng là một dấu hiệu bất thường.

Dù chưa nhận được thông báo cô bị loại, nhưng 'không tin tức' chính là tin tức tồi tệ nhất.

Dù gì thì lúc trước, khi đám dây leo màu xanh bất ngờ trồi lên từ mặt đất, không chỉ có thiếu niên hầu gái ở tầng dưới mà cả Lý Như Thơ ở tầng cao nhất cũng suýt bị cuốn vào. Hai người gần như đứng cùng một trục dọc, và cô có khả năng cao đã bị dây leo tấn công trực tiếp.

Nguyễn Thanh gọi điện, chuông đổ rất lâu không ai bắt máy.

Cậu vẫn kiên trì gọi tiếp, giống như chỉ cần đầu dây bên kia còn chưa ngắt hẳn, thì cậu vẫn sẽ không buông tay.

May mắn thay, đến lần thứ tư hay thứ năm, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.

Một giọng nói yếu ớt truyền đến, "......Cậu, cậu Nhan...... tôi là Lý Như Thơ ạ......"

"Cậu, cậu có...... gì......"

Còn chưa kịp nói hết, đầu dây bên kia vang lên âm thanh nghẹn lại trong cổ họng và tiếng ho gấp gáp đầy máu.

Xem ra tình trạng của cô vô cùng tệ.

Lúc này, Lý Như Thơ đang quỳ rạp dưới đất, một tay ôm chặt lấy bụng đã bị dây leo xuyên qua. Dù biết bản thân chẳng còn mấy sức lực, cô vẫn cố gắng ép máu ngừng tuôn ra.

Cô đã bỏ lỡ khung thời gian cho phép để 'chết', đó là một luật ngầm tại Sòng Bạc Sinh Tử nhằm tránh việc bị thương quá nặng rồi nằm đó chờ chết trong vô vọng. Một khi bị tấn công, người chơi chỉ có 10 phút để 'chết' đúng cách. Nếu vượt quá thời gian này, cái chết của họ sẽ không được tính cho thiếu niên hầu gái, mà sẽ trở thành trách nhiệm cá nhân.

Khi bị đám dây leo cuốn lên, cô đã bất tỉnh ngay lập tức. Chỉ khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới bừng tỉnh.

Một tay vẫn cố ép chặt vết thương đang rỉ máu, tay còn lại cô đưa điện thoại ra xa để tránh máu bắn vào. Nhưng máu vẫn không ngừng trào ra từ miệng, nhuộm ướt cả quần áo, cảnh tượng khiến ai nhìn vào cũng rùng mình.

Hạ Y ngồi sát bên Nguyễn Thanh cũng nghe rõ tiếng thều thào kia. Em đỏ hoe mắt, cố gắng cắn chặt môi để không bật khóc.

Nguyễn Thanh nghe được giọng nói đứt quãng đó, lông mi khẽ run lên, rồi bình tĩnh hỏi, "Cô chịu đựng được bao lâu?"

Không đợi Lý Như Thơ trả lời, cậu tiếp tục, "Nếu không cầm cự nổi nửa tiếng nữa, thì tự tìm cách thoát khỏi ván cược này."

Cô cắn chặt răng, cố gắng ngăn cơn ho, nhưng máu vẫn chảy không ngừng từ khóe miệng, nhuộm đỏ bàn tay đang run rẩy.

Lý Như Thơ cúi nhìn vết thương nơi bụng bị dây leo đâm xuyên sâu hoắm, rồi cố điều chỉnh lại giọng nói sao cho bớt yếu đuối, "Anh Nhan...... tôi...... tôi vẫn ổn......"

Nhưng dù cố gắng thế nào, giọng nói đứt quãng kia vẫn không thể giấu nổi tình trạng tồi tệ hiện tại của cô.

Nguyễn Thanh trầm mặc vài giây, rồi chậm rãi nói, giọng khẽ nhưng dứt khoát, "Phải sống."

"Dù chỉ vì tôi thôi cũng được."

Lý Như Thơ nghe vậy sững sờ. Rồi cuối cùng khóe môi cô cong nhẹ, nở một nụ cười nhợt nhạt, "......Vâng."

Hạ Y trông thấy Nguyễn Thanh cúp máy, đỏ mắt hỏi khẽ, "Chị Lý cũng sẽ chết ạ?"

Nguyễn Thanh hơi khựng lại, rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu em, giọng bình thản, "Sẽ không."

Hạ Y đứng yên, bất động. Cảm nhận được bàn tay dịu dàng trên đầu, em như chết lặng.

Em siết chặt con dao trong tay, cuối cùng nhìn Nguyễn Thanh và gật đầu dứt khoát.

Em tin cậu.

Chỉ cần là cậu nói, em đều tin.

Từng phút trôi qua, chỉ còn vài phút nữa là hết giờ.

Nhưng Hàn Trạch vẫn chưa quay lại.

Số người bị đào thải bên phía Nguyễn Thanh càng lúc càng nhiều, đến mức cậu gần như không thể tiếp tục che giấu vị trí của mình.

Cậu đã đến giới hạn.

Thể lực cạn kiệt, cậu không còn khả năng liên tục di chuyển, chỉ có thể tìm nơi ẩn nấp, đánh cược vào khả năng không bị tìm ra.

Nhưng thiếu niên hầu gái có thể cảm nhận vị trí của họ bằng đủ loại phương pháp quái đản. Việc ẩn nấp cũng chẳng an toàn hơn bao nhiêu, hoàn toàn là đang đánh cược.

Mà từ trước tới nay, Nguyễn Thanh chưa bao giờ là người gặp may trong những ván cược kiểu này.

Cậu khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía có thiếu niên hầu gái đang mỉm cười rạng rỡ.

Đồng tử Nguyễn Thanh khẽ co lại.

Cậu lùi về sau theo bản năng, cả người lạnh toát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com