Quyển 1 : Chương 12
Mẫn Doãn Khởi đứng trong nhà vệ sinh, có chút chua xót nhìn bản thân trong gương. Buồn gì cơ chứ ? Cậu cũng biết chỉ có bản thân mới là cái đồ đồng tính chết tiệt, chứ Tuấn Chung Quốc làm sao mà lại đi thích một đứa như cậu ? Chẳng qua chỉ là bạn gái đòi chia tay, sau đó hắn buồn nên chọn về nước tìm cảm giác mới lạ, bởi cậu là người quen dễ lừa nên hắn lừa cậu sao ? Chẳng phải thế sao ? Hít một hơi thật sâu, Mẫn Doãn Khởi đi về lớp, tâm tình vẫn như cũ, an an ổn ổn mà vẽ tranh, thực sự khiến Tuấn Chung Quốc bên cạnh muốn cười cũng không dám cười.
" Tuấn Chung Quốc, chia tay đi. À mà, người muốn tìm cảm giác mới lạ như cậu, vốn dĩ có yêu đương gì đâu mà đòi chia tay ? Phi phi, thôi, nếu như bạn gái về nước rồi thì cứ tiếp tục theo đuổi tình yêu đi ha. "
Mẫn Doãn Khởi nói, ngoài mặt vẫn không chút biểu cảm, nhưng sâu bên trong đổ vỡ ầm ầm, vốn dĩ, cậu định sẽ hỏi người kia là ai trước, nhưng hiện tại...
" Chiều nay, hẹn dưới sân bóng rổ, chúng ta làm một trận thi đấu, sau đó tôi có chuyện cần làm với cậu. "
Mẫn Doãn Khởi tâm đau như cắt gật đầu, rồi lại hít thật sâu, chính là đau muốn khóc, chẳng lẽ con người mạnh mẽ cũng không được khóc sao ? Chính vì thế, cậu muốn khóc, cũng không có gì lạ lắm.
Tuấn Chung Quốc nhìn người bên cạnh, tuy rằng hắn hiện tại đang trêu chọc cậu, nhưng có lẽ nào cậu bị trêu tức quá mức sẽ đòi chia tay thật không ? Rồi tránh mặt hắn, chuyển đi ? Có thật nhiều điều tồi tệ có thể xảy ra trong ngày hôm nay.
" Mẫn Doãn Khởi–– "
Tuấn Chung Quốc vỗ vai cậu, định mở miệng giải thích, nhưng cậu hơi né tránh, chợt nhận ra vừa mới ' chia tay ' xong, nên Mẫn Doãn Khởi đành lấy lệ trả lời một câu.
" Ừ "
Tuấn Chung Quốc nóng lòng muốn nói ban nãy chỉ là sợ thật, nhưng lại muốn trêu đùa mèo nhỏ, hai ý nghĩ cứ vờn qua vờn lại, rút cuộc hắn cũng không nói ra.
" Có gì sao ? Nếu như không có phiền đừng gọi tôi. "
Mẫn Doãn Khởi thầm mong một câu giải thích từ hắn, vừa nghe hắn gọi mà tim như được gắn lại, vui mừng khôn xiết, nhưng sau đó, không có sau đó nữa.
*
Bữa trưa, Mẫn Doãn Khởi ngồi ăn cùng một lũ con trai khác, nhưng tuyệt nhiên không có trò chuyện cùng, cậu cứ cúi đầu ăn hết phần cơm của mình, cho tới khi Tuấn Chung Quốc đem phần ăn của hắn đến đối diện Mẫn Doãn Khởi mà ngồi.
" Cùng ăn, dù sao cũng là bạn cùng bàn. "
Bạn cùng bàn, bạn cùng bàn. Trong tâm trí Mẫn Doãn Khởi lặp đi lặp lại câu nói của hắn, tức giận đêm phần cơm còn dở của mình đổ đi, về lớp nằm gục xuống bàn mà ngủ.
Tuấn Chung Quốc biết bản thân lỡ lời, nhưng vẫn muốn trêu chọc cậu tức đến phát khóc nên cứ chậm rãi ăn hết cơm, lũ người xung quanh dường như đoán được hai con người này chia tay trong cưỡng ép nên mới ra thế này, rồi ai nấy tự động cách xa Tuấn Chung Quốc một chỗ ngồi, tránh hắn nổi khùng lên lại tương cho cả lũ một trận.
" Này, tôi vừa nghĩ ra cái này hay lắm.— "
*
Do tư thế ngủ sai, lúc tỉnh lại, cổ Mẫn Doãn Khởi như muốn rụng xuống đất.
" Doãn Khởi, muốn chơi với bọn tôi không ? "
Một nam sinh trong lớp cầm bóng rổ trên tay, đếm đi đếm lại đội hình lại thiếu mất một người, mà dù sao tiết đầu tiên của buổi chiều cũng là thể dục, Mẫn Doãn Khởi do dự một chút rồi đồng ý.
Ra tới sân bóng rồi, đột nhiên cậu cảm thấy hối hận, bảo sao mấy tên này bình thường có xin cũng không cho chơi cùng, nay lại tốt bụng mời cậu, hoá ra, đội bên kia có Tuấn Chung Quốc đứng đầu. Được rồi, Mẫn Doãn Khởi cũng chả ngán bố con thằng nào cả, Tuấn Chung Quốc thì Tuấn Chung Quốc, Mẫn Doãn Khởi đã thắng một lần, thì phải biết điểm yếu của hắn.
" Thôi được rồi, nể tình hôm nay ở đây có bạn cùng bàn của tôi, nên tôi sẽ chơi, còn lần sau có hắn sẽ không có tôi. "
Mẫn Doãn Khởi chưa thay đồng phục, vẫn một thân sơ mi trắng cà vạt đỏ caro, quần tây, nhìn lại nhỏ bé đến mức dễ thương. Mà dĩ nhiên, người có cảm nhận này chỉ có mình tên Tuấn Chung Quốc thôi.
Thời gian chỉ có hạn, hai bên còn chưa phân thắng bại thì đã vào tiết, hôm nay thầy cũng không cho chơi bóng rổ, nên cuối cùng chiều nay cũng chỉ có hai người tự phân thua thắng.
Mẫn Doãn Khởi đút tay vào túi quần ung dung đi vào lớp, sau lưng là Tuấn Chung Quốc cười muốn nội thương, hắn quả nhiên chọc cậu tức muốn chết đi rồi kìa.
*
Tan học, học sinh nhanh chóng ùa về, sân bóng chỉ còn lại hai người, trong mắt Mẫn Doãn Khởi tràn ngập bi thương, còn trong mắt Tuấn Chung Quốc, thôi, bỏ đi.
" Tôi không muốn đấu nữa, lại đây, Doãn Khởi, tôi có chuyện muốn nói với cậu. "
Đại não Doãn Khởi dường như rất biết nghe lời, cứ thế đi đến trước mặt Tuấn Chung Quốc, ngẩng đầu lên, vô tình môi chạm vào cằm hắn.
" Cậu còn nhớ Tuấn Ngoạn Phương không ? "
Mẫn Doãn Khởi lắc đầu, cái tên nghe thì quen, nhưng mặt lại không nhớ.
" Em gái tôi, sáng nay người tôi ôm là em gái tôi. "
Tuấn Chung Quốc cười cười, khoe hai chiếc răng thỏ, thật ra răng thỏ đối với Mẫn Doãn Khởi chính là bàn nạo, xoa xoa mái tóc cậu rồi ôm cậu vào lòng, Tuấn Chung Quốc chôn mặt vào vai cậu cười khúc khích.
" Doãn Khởi ca ca ! "
Tuấn Ngoạn Phương ở phía sau từ bao giờ, trên người không còn mặc bộ đồng phục ban sáng, thay vào đó là một bộ đồ năng động, vừa khoe được vóc dáng lại khoe được sự trẻ trung của tuổi mười bảy.
Mẫn Doãn Khởi quay ra đằng sau, nhìn kĩ, thì đúng thật là cô gái tóc vàng ban sáng, lại còn giống Tuấn Chung Quốc đến tám chín phần, Mẫn Doãn Khởi liền biết chuyện gì vừa xảy ra.
" Anh đừng để Tuấn Chung Quốc lừa, sáng nay lúc anh ấy ôm em, em có bảo đi giải thích rồi nhưng anh ấy không đi, em đoán không lầm anh bị lừa rồi chứ gì ? Ha ha, thôi em cứu anh trai em xong rồi, em đi gặp đám bạn cũ của em đây. "
Tuấn Ngoạn Phương nói xong liền chạy đi, Mẫn Doãn Khởi trong lòng Tuấn Chung Quốc liền hoá cứng ngắc, biểu cảm liền hoá mèo nhỏ xù lông muốn cắn người.
" Tuấn! Chung! Quốc! "
Mẫn Doãn Khởi nhảy vào lòng Tuấn Chung Quốc, cắn hết từ má xuống tận cần cổ, cuối cùng là đè người ta xuống hôn như muốn cắn môi người ta.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động hôn môi, người kia còn cảm thấy trêu chưa đủ liền cắn chặt răng lại, Mẫn Doãn Khởi lần nữa bị trêu tức muốn phủi mông bỏ đi, chưa kịp đứng lên đã bị kéo lại, môi sát môi, má kề má.
Rồi thế là, từ hôm sau đó, Tuấn Chung Quốc cùng Mẫn Doãn Khởi dính nhau đến hết đời.
Hết
-
Đùa thôi chứ chưa hết đâu mọi người =))
[ Berryssi ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com