Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

64

Chương 64

Thời gian gần đây, Vinh Kinh nhân lúc rảnh rỗi để xem hết những tác phẩm của Cố Hy từ trước đến giờ. Nghĩ lại thì đúng là Cố Hy hiếm khi nhận phim tình cảm, đa số là loại phim xem trọng nội dung và nghệ thuật, hoặc là tính cách của nhân vật rất đặc biệt, ví dụ như vai phản diện có chiều sâu trong bộ phim mới nhất. Dù là trong các cảnh tình cảm, anh cũng sẽ dựa vào góc máy quay để quay cảnh.

Nhờ nguyên tác, Vinh Kinh biết Cố Hy không phải chưa đủ chuyên nghiệp, mà là vì quá mẫn cảm và bài xích do nhiều lần bị nhòm ngó từ nhỏ đến lớn. Anh vẫn luôn nghi ngờ Cố Hy có thể mắc PTSD, nghiêm trọng đến mức có phản ứng sinh lý cũng là bình thường.

Vinh Kinh dừng một lúc rồi đáp: "Không sao cả." Thế nhưng đạo diễn Lưu này, phải cho tôi suy nghĩ đã chứ.

Vinh Kinh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề quan trọng: Ừm, hôn, hình như Cố Hy từng nhắc đến.

Đạo diễn hài lòng gật đầu, nếu mà Vinh Kinh cũng giằng co như những Alpha trước kia thì ông ta lại còn mất công dạy bảo một phen. Đám Alpha kia vừa nghe đến chuyện có thể đóng chung với Cố Hy là đã gào khóc ầm ĩ rồi, sau đó biết không thể hôn thì lại càng thất vọng nặng nề, tên này cũng quậy phá.

"Còn nữa, gần đây cậu và Cố Hy có mâu thuẫn gì à. Nếu có thì nên nói thẳng thắn với nhau, tôi cũng có thể giúp cậu. Xem xem mỗi bên có thể lùi một bước, bắt tay làm hòa không." Đạo diễn định làm người hòa giải.

"Sao lại thế, anh Cố rất tốt với tôi mà." Vinh Kinh nói thật.

"..." Cậu nói vậy làm sao chúng ta tâm sự tiếp được chứ.

"Cố Hy không nhận quay phim có cảnh hôn, cảnh nóng, nhưng đây không phải là nhằm vào cậu, đừng để bụng. Trước kia phim nào cũng vậy thôi. Tuy tôi cũng từng khuyên rồi, nhưng tôi thấy triệu chứng của cậu ấy càng lúc càng nặng. Tôi kể cho cậu nghe một chuyện ít người biết nhé, ngay mới đây thôi, chúng tôi đi tham gia Liên hoan phim đúng không. Ngay trên đường đi, triệu chứng của Cố Hy đột nhiên bộc phát, cứ như là nổi mề đay ấy, trông đáng sợ lắm."

Vinh Kinh không biết chuyện này. Khi đó, cả hai vẫn giữ liên lạc như thường, nhưng Cố Hy không nhắc đến.

"Sau đó thì sao?"

"Có lẽ là uống thuốc hay gì đó nên mới khỏi dần."

"Thật ra, khi ký với bất cứ đoàn nào, Cố Hy cũng đều có một quy tắc không bao giờ thay đổi, đó là cậu ấy có thể từ chối bất cứ cảnh thân mật nào. Về mặt này, cậu ấy quả thực..." Lưu Vũ không nói rõ, nhưng ý nghĩa thì quá hiển nhiên, "Cậu hiểu chứ."

"Hiểu..."

Vinh Kinh cũng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng mà anh phải lập tức xử lý. Chính anh cũng biết trong kịch bản có cảnh hôn, thậm chí là cảnh giường chiếu. Nhưng trước đó, anh vẫn luôn tập trung vào việc diễn giải tình tiết và nhân vật, đây là thói quen từ kiếp trước.

Bây giờ nghĩ lại, có thể anh không diễn được. Cũng như lần trước khi Ngô Phất Dục suýt nữa đã hôn mình, anh cũng chuẩn bị đập chết tên đó rồi.

Sự việc vốn đơn giản, nhưng bây giờ lại thành câu hỏi khó.

Vinh Kinh thăm dò: "Đạo diễn, cảnh hôn không thể xóa bỏ hoặc mượn góc máy à?"

Lưu Vũ từ chối thẳng thừng: "Cảnh hôn không chỉ có một hai lần, sau này còn cảnh nóng thì cậu định làm sao? Nếu cắt bỏ thì cả bộ phim sẽ thiếu đi phần thăng hoa cảm xúc. Yên tâm đi, tôi đã chọn những người đóng thế rất xinh đẹp rồi, khi đó cho cậu tự chọn, thích ai thì dùng người đó, thế nào?" Cố Hy mắc bệnh thì thôi, cậu không bệnh thì từ chối cái gì?

Vả lại, được hôn Omega thì chẳng phải Alpha có lời rồi à.

Đôi khi Vinh Kinh cảm thấy dù Alpha có vẻ như luôn được lợi từ Omega, nhưng trên thực tế, sau khi dung nhập vào thế giới này, anh mới phát hiện mỗi giới tính đều có phiền não của riêng mình. Ví dụ như Alpha, bị người ta sàm sỡ cũng sẽ bị nói thành đã lời còn than.

Vinh Kinh biết mình từ chối thì không thích hợp, quan niệm giới tính của thế giới này đã khá cởi mở. Điều này liên quan trực tiếp đến sáu loại giới tính và pheromone, người ta nhắc đến chuyện tình dục rất thẳng thừng. Thà chỉ dẫn chứ không ngăn chặn, tình tiết và tình cảm cần phải được tiến hành đồng bộ thì mới giành được sự công nhận của đa số khán giả.

Tâm trạng của Vinh Kinh bỗng nhiên trở nên nóng nảy, không nói thành lời. Nguyên nhân có lẽ nằm ở việc bản thân anh chưa bao giờ hôn một người cùng giới tính, bất kể việc anh tôn trọng các xu hướng tính dục khác mình. Không cần nhắc đến sáu giới tính, trong mắt anh đàn ông vẫn là đàn ông.

Vinh Kinh nhìn quanh, phó đạo diễn đang quay các phân cảnh của vai phụ ở một khu khác, không thấy bóng dáng Cố Hy đâu. Bấy giờ anh mới nhớ ra hôm nay Cố Hy xin nghỉ nửa ngày để đi quảng bá cho phim mới. Cố Hy luôn làm tròn trách nhiệm của mình, chắc chắn sẽ có mặt ở những sự kiện trong cùng một địa phương, còn nếu tổ chức ở nơi khác thì đành chịu vì thời gian không đủ.

Vinh Kinh mở khung chat, gõ một hàng chữ, do dự chốc lát rồi xóa đi. Không ai biết rõ tình trạng của Cố Hy hơn anh. Có thể vì chuyện này mà Cố Hy sẽ cố gắng tự mình ra trận.

Cùng lúc đó, giám đốc Cao của Giải trí Tà Thiên gửi tin nhắn thông báo việc chiêu sinh của Perfect Idol đã hoàn tất. Tổng cộng 65 công ty truyền hình tham gia, gần 200 thực tập sinh đã đăng ký, cần phải chọn một nửa trong số họ để tiến hành ghi hình. Bên kia hỏi Vinh Kinh có muốn đến tham gia phỏng vấn không.

Số lượng công ty đăng ký nhiều như vậy đương nhiên là vì thể mặt tập đoàn họ Tạ, cùng với mạng lưới quan hệ mà Vinh Kinh xây dựng.

Vinh Kinh suy nghĩ rồi đồng ý, nhân cơ hội này để thay đổi tâm trạng một phen.

Vả lại, Perfect Idol là một trong số những lợi thế thuộc về Ngô Phất Dục trong nguyên tác. Hắn là một trong số những nhân vật chính, sau khi chữa trị khỏi vết thương, hắn bắt đầu hối hận vì những hành vi điên cuồng của mình trước đó, rồi đền bù cho Cố Hy, có thể xem như là một người khá bình thường. Nhưng không thể bỏ qua sự thật rằng những việc như phóng hỏa đe dọa, ngăn chặn tài nguyên và vân vân là do Ngô Phất Dục làm ra sau khi bị thương ở vùng kín. Cố Hy đã quá sợ hãi thủ đoạn của hắn, dù sau này hắn có cố gắng theo đuổi ra sao, anh cũng chưa từng tha thứ.

Không tha thứ, chính là một điểm thỏa mãn độc giả.

Vinh Kinh vẫn luôn cảm thấy CP cuối cùn trong nguyên tác có thể là Ngô Hàm Thích với danh hiệu 6X hoặc Ngô Phất Dục chưa cặn bã đến tận cùng. Anh đã nhanh tay giành lấy chương trình này thì phải cố gắng phát triển nó thật tốt.

Vinh Kinh không ở lại trường quay, dành thời gian đến Giải trí Tà Thiên một chuyến.

Đại sảnh diễn ra cuộc phỏng vấn đầy những thực tập sinh đang mỏi cổ ngóng trông. Vinh Kinh thậm chí còn bắt gặp vài người bạn cùng lớp của mình.

"Vinh Kinh, sao cậu lại ở đây?" Lã Tiến kinh ngạc kêu lên, khiến người xung quanh chú ý.

Vinh Kinh nhìn lại hắn, cứ cảm thấy hình như mình đã gặp ở đâu rồi.

Thấy anh không nói gì, cùng với ánh mắt đầy nghi hoặc, Lã Tiến nghi ngờ mình đã bị quên mất tiêu rồi.

"Tôi là Lã Tiến! Cậu không nhớ à, dọn sách, thư viện!"

Nhờ vài từ quan trọng, Vinh Kinh cuối cùng cũng nhớ ra đây chính là tên Alpha cầm đầu cô lập nguyên chủ, sau khi bị anh dạy cho một bài học thì đã biến mất một thời gian khá dài.

Trong trí nhớ, nguyên chủ không hề trách những người bạn cùng lớp này. Cậu ta cũng biết nguyên nhân là do bản thân làm sai trước. Tuy nhiên Vinh Kinh không phải nguyên chủ, anh không thể thay mặt cậu ta tha thứ được, nên chỉ có thể giữ khoảng cách xã giao của người thường.

Vinh Kinh gật đầu chào.

Giám đốc Cao đi ra ngóng trông, khi thấy Vinh Kinh thì cười toe, vẫy tay với anh.

"Còn nhớ, không quên. Tôi còn việc khác, xin thất lễ." Vinh Kinh học theo phong cách xa lạ lạnh lùng của anh hai Tạ Lăng, đáp.

Đám đông thấy anh vào trong, các thực tập sinh khác tỏ ra khá bất mãn, có người kêu lên: "Người này chưa được gọi số, vì sao có thể vào?"

"Bọn tôi chờ rất lâu rồi, cậu ta là ai chứ!"

Tuy người oán trách khá đông, nhưng đa số vẫn quyết định im đi cho êm chuyện. Họ đều chỉ là thực tập sinh, các công ty đều rất xem trọng chương trình này, ít nhất là vì chưa từng có tiền lệ trên thị trường. Đây là chương trình giải trí tổng hợp độc nhất hiện tại, mọi người đồng nhất trí không nên gây chuyện.

Hầu hết mọi người chỉ dám giận nhưng không dám nói, một vài người tỏ ra bất bình. Nhưng những thực tập sinh này sau khi ra khỏi phòng phỏng vấn thì không còn dám oán thán gì nữa, thậm chí còn sợ hết hồn. Có người nói rằng Alpha trông tuổi tác không lớn, ngoại hình tuấn tú đến mức có thể debut center kia hình như không phải thực tập sinh, mà là... ông chủ.

Đúng vậy, chính là nhà đầu tư lớn nhất. Anh không đến để thi đấu, mà là một trong các giám khảo.

Nhóm Lã Tiến cũng nghe được lời đồn, lập tức cảm thấy hôm nay thật xui xẻo. Khi đến lượt họ, quả nhiên vừa vào đã thấy Vinh Kinh ngồi cùng các quản lý cấp cao trong công ty. Hơn nữa, anh còn đang ngồi ở vị trí trung tâm, được mọi người vây quanh. Thỉnh thoảng, vị CEO bên cạnh còn hỏi anh cần ăn hay uống gì không. Ngược lại, vẻ mặt của Vinh Kinh vẫn luôn bình thản như không.

Vinh Kinh đang đọc hồ sơ của nhóm thí sinh, đã lật được vài trang. Anh vẫn chưa lên tiếng, mà để cho người khác phỏng vấn thực tập sinh.

Sau một vòng, Vinh Kinh mới hỏi: "Các cậu đến từ cùng một công ty, vậy trước đó công ty đã định ra kế hoạch thế nào cho tương lai của các cậu?"

Nhóm thí sinh lần lượt trả lời, nói đơn giản thì có hát, nhảy, đóng phim, tham gia show truyền hình, làm MC, tất cả đều phát triển theo hướng nghệ sĩ toàn năng.

"Toàn năng?" Vinh Kinh không hề tỏ ý châm biếm, nhưng nhóm người Lã Tiến nghe xong đều đỏ bừng mặt.

Vinh Kinh nói bằng giọng điệu thản nhiên này càng khiến người nghe cảm thấy như bị tát thẳng vào mặt. Ngay cả người đã giành giải thưởng quốc tế như Cố Hy cũng không dám tự xưng mình là nghệ sĩ toàn năng, chẳng hiểu bọn họ lấy đâu ra can đảm nói vậy.

Vinh Kinh gõ mặt bàn, hỏi: "Tôi đã xem rồi, kinh nghiệm nhảy múa của các cậu "

Thế giới này chưa ai từng nói lời vàng ý ngọc như vậy, Vinh Kinh vừa lên tiếng, xung quanh đều lặng thinh. Giờ phút này, khí thế của Vinh Kinh toát ra lấn át hết thảy, các quản lý công ty xung quanh không ai dám lên tiếng giảng hòa. Cậu út nhà họ hoặc là không nói, hoặc là rất độc miệng, không hổ là em trai sếp Tạ, người một nhà có khác.

"Chúng tôi sẽ cố gắng, xin hỏi có phải anh cố ý nhằm vào chúng tôi không?" Có phải là do bọn tôi từng bắt nạt cậu, nên bây giờ cậu trả thù. Đương nhiên lời này không thể nói ra, nhưng Lã Tiến quả thực nghĩ như vậy.

"Đã đến tham gia chương trình mới cố gắng?" Vinh Kinh cười, "Hồ sơ đã liệt kê đầy đủ tình trạng thật của các cậu, tôi chỉ căn cứ theo sự thật để hỏi. Đầu tiên, không cần biết một nghệ sĩ cần có những tố chất gì, chỉ tính riêng thần tượng, các cậu cho rằng chỉ cần có gương mặt là đủ à? Mà cho dù đúng thế thật, các cậu nghĩ gương mặt của mình có gì đặc biệt để khán giả vừa nhìn đã nhớ?"

Nhóm Lã Tiến: "..." Hình như không có thật.

Vinh Kinh: "Có lẽ các cậu cũng biết một thần tượng đúng nghĩa cần phải có nhiều tài nghệ. Nhưng quan trọng nhất là hát và nhảy không phải điểm cộng, mà là hạng mục cơ bản, là điều kiện cần. Các cậu nộp cho tôi một tờ giấy thi trắng, hỏi tôi có nhằm vào các cậu không? Ha, nhằm vào cậu thì tôi được lợi gì."

Lã Tiến nghe vậy không biết nói gì hơn, những người khác kéo áo hắn, ý bảo đừng chống đối giám khảo.

Nhóm này hiển nhiên được xếp vào hàng chờ.

Đến giờ nghỉ, Vinh Kinh bận đọc hồ sơ của nhóm phỏng vấn tiếp theo. Còn các quản lý thì tụm lại thì thầm.

Mấy người kia hỏi giám đốc Cao: "Có nên cho cậu út biết chuyện phỏng vấn vòng loại cũng sẽ được đưa vào bản phát thử không?"

Giám đốc Cao: "Cậu út mà biết chuyện có máy quay là đảm bảo không chịu làm đâu."

Có người phụ họa: "Sếp Vinh mắc chứng chứng sợ ống kính, vả lại, cứ để thế này mới chân thực!"

"Khó khăn lắm mới kéo được sếp Vinh đến làm, các ông đừng có để lộ."

"Thật ra chỉ riêng bản phát thử này đã đủ thú vị rồi. Tôi dự đoán lần này Giải trí Tà Thiên chúng ta sắp trở mình!"

"Đừng có lập flag trước, không sợ bị vả mặt à, quên chúng ta đầu tư lần trước, lần trước của trước, và lần trước trước nữa rồi hả?" Lần này cũng lỗ!

"Sếp Tạ đã ra thông điệp cuối cùng rồi, lần này không có thành tích thì dự toán cho năm sau chỉ còn một nửa thôi đấy."

Nhóm người vừa nghĩ đến chuyện phòng Giải trí như mặt trời sắp lặn thì thi nhau thở dài, cuộc sống thật vất vả.

Nhóm Lã Tiến ra ngoài thì đều ủ rũ.

"Tôi vốn chỉ muốn đóng phim, nhưng công ty bảo đến đây thì biết sao được chứ. Tôi làm gì có thời gian học nhảy? Vinh Kinh rõ ràng cố ý hỏi chúng ta những câu đó. Với lại, cậu ta học kỹ năng châm chọc người khác ở đâu vậy." Quá tàn độc.

"Cậu ta nói cũng đúng, nếu chúng ta đã đồng ý đến tham dự thi đấu thì phải nhắm vào thứ hạng cao. Bây giờ không thèm chuẩn bị thì chúng ta có năng lực gì để bước tiếp?"

Nhóm người thay phiên an ủi nhau, ai cũng nghĩ lần này mình tiêu đời rồi.

"Ít nhất thì có một việc đã chứng thực, trên thế giới này có công tử nhà giàu thích đóng vai ăn mày thật đấy, nhập vai 100% nữa chứ." Không chỉ bản thân Vinh Kinh tin, mà tất cả mọi người đều tin.

Có người lên tiếng hỏi kết quả thi tuyển trong nhóm chat của lớp, nhưng bọn họ cũng ngại nói. Họ vẫn biết Vinh Kinh còn trong nhóm, chẳng ai muốn nghe anh nói những lời độc địa bằng giọng điệu bình dị mộc mạc như vừa rồi. Alpha trước kia hướng nội đến mức mặc cho Thích Ánh đánh mắng sao cũng được nay đã thay da đổi thịt, khi nghiêm khắc còn khiến người khác có cảm giác muốn đầu thai lại cho rồi.

Một vài thực tập sinh bỗng nhiên chỉ vào một người rồi xì xào bàn tán.

"Trời, các cậu xem kìa, người đó đẹp ghê."

"Chỉ hơi mập thôi, nhưng đường nét gương mặt thật tinh tế."

Vinh Kinh cũng đang đọc hồ sơ của một người là sinh viên năm nhất của học viện Điện ảnh.

Một Alpha hơi mập mạp nhưng có ngoại hình xuất sắc bất ngờ bước vào, người này vừa thấy Vinh Kinh thì hai mắt sáng bừng lên. Thế nhưng cậu ta lại không dám bước đến nữa.

Vinh Kinh cười ôn hòa: "Đừng sợ, chúng tôi không ăn thịt người."

Cậu sinh viên căng thẳng gật đầu, tự giới thiệu bản thân. Các quản lý đều hài lòng gật gù. Với chương trình chọn idol thì ngoại hình chưa phải là vấn đề mấu chốt, nhưng nếu quá đẹp thì có thể hạ thấp các điều kiện khác một phần.

Vinh Kinh cũng nhìn ra điều kiện cá nhân của người này rất tốt, thậm chí, cậu ta đã từng tham dự lớp huấn luyện của nước ngoài từ nhỏ rồi. Tư liệu này khá giống với Cố Hy, khiến Vinh Kinh cảm thấy thân thiết.

Anh thấy những người khác đều tỏ ra hài lòng, không dự định hỏi gì khác đã cho qua, thế nên chỉ đành tự mình làm người xét duyệt, vừa đọc hồ sơ vừa hỏi: "Hồ sơ của cậu cho thấy cậu nặng đến 100kg, nhưng bây giờ thì..."

Người kia rất kích động, đôi mắt tỏa sáng rực rỡ nhìn Vinh Kinh: "Vâng, em đã giảm cân khá nhiều trong thời gian này."

"Nghị lực đáng khen." Giảm từ 100kg xuống còn như hiện nay đòi hỏi một ý chí rất kiên cường, "Nhưng hình thể của cậu bây giờ vẫn còn cách thần tượng một đoạn nữa. Từ đây đến ngày ghi hình còn nửa tháng, cậu có thể giảm xuống hơn nữa không?"

"Có thể!" Cậu trai quả quyết đáp.

Vinh Kinh đánh dấu cho qua trên tài liệu, sau đó cho nhân viên gọi người tiếp theo vào.

Chỉ có điều, cậu trai trắng trẻo kia còn chưa đi ngay, mà nhìn Vinh Kinh hỏi: "Anh Vinh, anh..." không nhớ em sao?

Vinh Kinh nhân chút thời gian trống để kiểm tra app Kinashi, nhìn thấy điểm màu xanh đại diện cho Cố Hy đang di động trong phạm vi nhỏ, bất giác nở nụ cười.

Anh ngẩng lên: "Hử?"

Cậu trai chỉ cúi đầu chào rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.

Chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt một lần, có lẽ anh Vinh đã sớm quên mất nhóc mập mà mình từng giúp đỡ ngày đó. Có lẽ chỉ khi nào đứng trên sân khấu lớn hơn nữa, anh mới có thể nhìn thấy em.

Ở đầu kia của thành phố, Cố Hy đang chuẩn bị trong phòng trang điểm, thỉnh thoảng lại mở khung chat với Vinh Kinh, nhưng nhìn một lúc rồi lại tắt đi. Anh bắt gặp dòng thông báo "đang gõ", nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy gì. Nhân viên ngoài cửa đang gọi tên, Cố Hy cầm điện thoại lên sân khấu cùng các diễn viên khác.

Bộ phim này đã đóng máy nửa năm, gần đây mới được cấp phép phát hành. Cố Hy và các diễn viên khác đã khá lâu không gặp nhau. Vả lại, nữ chính của phim là một Omega từng có tin đồn với anh, nên khá thân thiết trên sân khấu. Studio bên kia cũng đã trao đổi trước với Giải trí Thịnh Đằng, để hai bên cùng đưa ra vài lời đồn nửa thật nửa giả, tạo thêm sức hút cho phim mới.

Khi chơi trò chơi, cô gái kia bất cẩn ngã vào lòng Cố Hy. Dưới khán đài lập tức có tiếng ồn ào hoan hô vang lên, trong mắt khán giả đây là một đôi trai tài gái sắc. Dù cả hai đều là Omega, nhưng thật ra Cố Hy lại rất thường đóng vai Alpha trong phim. Anh là một trong những ngôi sao hiếm có, là Omega lại mang khí thế của Alpha.

Cố Hy lịch sự đẩy cô gái ra. Rất nhiều ống kính bên dưới đang nhắm vào họ, anh có thể đoán được hot search hôm nay sẽ có gì.

Sau khi rời sân khấu, anh mở khóa màn hình, phát hiện Vinh Kinh không gửi tin nhắn gì. Không biết Vinh Kinh định nói gì, sao bỗng nhiên lại không nhắn nữa? Có biết cảm giác này rất giống đang xem phim nữa chừng thì để lại một câu "xem hồi sau sẽ rõ" không?

Cố Hy từ chối lời mời ăn cơm với ngôi sao nữ kia, đi cùng Mặc Điểm xuống hầm gửi xe. Gần đây tài xế đang nghỉ phép, Cố Hy vẫn tự lái xe. Chỉ có điều khi xuống đến hầm, anh cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình.

Cố Hy nhìn quanh, không phát hiện ra kẻ khả nghi.

*

Buổi phỏng vấn của Vinh Kinh kéo dài từ chiều đến tận tối muộn, cuối cùng sau khi tranh luận dữ dội, họ đã chọn được 100 thực tập sinh. Anh cảm thấy đi phỏng vấn người khác còn đau khổ hơn đi dự thi, sau này nhất định phải giảm bớt những công việc kiểu này, bằng không lại tự hại mình mệt cả người lẫn cả đầu. Sau đó, một vài thực tập sinh chờ anh tan làm, còn đòi hướng dẫn riêng. Hướng dẫn cái quái gì, tôi vừa không biết hát cũng không biết nhảy.

Giám đốc Cao còn tỏ ra ai cũng hiểu, nhắc nhở: "Nếu cậu út thích thì có thể chọn vài người, xem như là tìm niềm vui mà."

Lại còn vài người, một người cũng không được. Trinh tiết của Alpha không đáng giá à? Nhìn bọn họ đi, nghĩ xem là ai ngủ ai?

Cả đời này tôi thề sẽ không bao nuôi ai hết.

Vinh Kinh vừa nằm xuống giường thì nhận được rất nhiều tin nhắn @ mình trong nhóm chat của lớp. Bình thường anh hiếm khi vào đọc, dù được thêm vào nhóm từ lâu rồi cũng không mấy khi lên tiếng. Nguyên nhân có người nhắc đến anh hôm nay là vì nhóm người gặp được lúc chiều.

Ba người nhóm Lã Tiến ban đầu tưởng rằng mình sẽ bị đánh trượt, nhưng đến khi nhận được thông báo về thời gian ghi hình, bọn họ mới vui sướng đến mức gào thét trong phòng ký túc xá và trong nhà thuê. Tiếp đến, bọn họ kết bạn với Vinh Kinh nhưng không được chấp nhận, chỉ đành nói lời cảm ơn trong nhóm chat.

Những người khác trong lớp đều không hiểu ra sao. Ban đầu tất cả mọi người đã thống nhất sẽ không đi nịnh nọt, bất kể Vinh Kinh có phải đại gia thật không. Đã nói là sẽ kiên trì đến cùng, thế mà bây giờ lại có kẻ lén lút phản bội. Khung chat lập tức xuất hiện một dãy biểu cảm [Khinh bỉ.jpg].

Vinh Kinh đồng ý cho họ vào vòng trong đơn giản chỉ là vì có người còn tệ hơn, anh không thiên vị mà thôi. Về phần những người khác trong lớp, anh cảm thấy khá thú vị, nhưng chuyện xưa cũng không thể bỏ qua như vậy, nên vẫn tiếp tục không để ý.

Vinh Kinh nhìn sang định vị trên app Kinashi, xác nhận Cố Hy đã trở về.

Ngay lúc này, Cố Hy gọi video call đến. Vinh Kinh bấm đồng ý, nhưng nào ngờ lại được nhìn thấy một hình ảnh hết sức sinh động. Trên màn hình, Cố Hy chỉ mặc áo choàng tắm, đang ngồi bên bàn trang điểm sấy tóc, có lẽ chưa chú ý đến việc đã bấm sai chức năng gọi. Dưới cổ áo choàng tắm thấp thoáng xương quai xanh, cơ bắp như ẩn như hiện, làn da mượt mà đàn hồi. Một giọt nước chảy xuôi từ cằm xuống, khuất bóng dưới lớp áo.

Vinh Kinh thấy mi mắt giật giật, anh lập tức cúp máy. Tuy vậy, tim anh vẫn đập lỗi nhịp. Nét đẹp của Cố Hy đã vượt qua hạn chế của giới tính, hình ảnh có sức công phá quá mặt đập vào mắt, khiến anh không kịp suy nghĩ mình đang nhìn một người đàn ông, mà chỉ muốn... cởi chiếc áo kia ra.

Vinh Kinh ấn xuống nơi có phản ứng của mình, vừa chờ pheromone cuộn trào dịu lại, vừa gửi tin nhắn: ?

Lát sau, khi anh sắp ngủ thì Cố Hy trả lời. Vinh Kinh lập tức mở mắt ra.

Cố Hy: Ngại quá, vừa rồi bất cẩn bấm sai, tôi vừa về đến nơi, mới tắm xong.

Cố Hy: Còn cậu, chiều nay không có cảnh quay, không nghỉ ngơi à? Tôi nghe mọi người bảo cậu ra ngoài.

Phản ứng của Cố Hy quả thực rất bình thường, có lẽ đúng là bấm lầm thật.

Lỗi không phải của Cố Hy, mà do linh hồn của anh dao động khó kiểm soát.

Vinh Kinh suy nghĩ một lúc rồi đáp: Ừ.

Đèn đã tắt, căn phòng chìm trong bóng tối.

Hình ảnh vừa rồi lại nhảy ra trong đầu óc.

Vinh Kinh bực dọc ấn vào nơi vẫn đang rất tỉnh táo, đột nhiên nhớ ra có vẻ mình đã lâu không giải phóng rồi. Anh trùm chăn lên quá đầu, chỉ vào chỗ nọ lầm bầm: "Mày quá đáng rồi đấy."

*

Ngày hôm sau, cảnh diễn của Vinh Kinh và Hạ Man Ni. Trước đó, Cố Hy bận đi quảng bá phim mới ra mắt và quay hình cho tạp chí đã hẹn trước nên không có dịp được xem hai người này đối diễn.

Nội dung kịch bản đã đến phần thái giám Phó Khiên Minh sau khi trải qua nhiều nguy nan thì được Thất hoàng tử Thiệu Hoa cứu giúp và thu nhận làm thuộc hạ. Thiệu Hoa giao cho hắn một nhiệm vụ, đó là giành lấy lòng tin của Đức Phi trong thời gian ngắn nhất.

Trong cảnh này, một con búp bê yểm bùa bị phát hiện ra trong cung của Đức Phi. Nhờ sự giúp đỡ của Phó Khiên Minh, nàng ta đã rửa sàch hiềm nghi đồng thời vạch mặt một vài phi tần đang ôm lòng hiểm độc trong cung.

Sau khi thoát nạn, tình cảm giữa Đức Phi và Phó Khiên Minh đã phát triển đến giai đoạn mới. Nàng điều Phó Khiên Minh vào cung của mình, rồi gọi người vào trong.

Tiếng clapper board vang lên, cảnh quay bắt đầu.

Đức Phi đang tựa người trên sập, cung nữ đứng bên cạnh sơn móng tay cho nàng. Nàng chỉ mặc lớp váy lụa mỏng cho mùa hè, trông nhu mì lại bay bổng.

Ngoài cửa, một thái giám với gương mặt tuấn tú và làn da trắng cúi khom người, cất lời: "Nương nương, người cho gọi nô tài?"

Đức Phi liếc hắn một cái biếng nhác, khẽ ừ.

Phó Khiên Minh lại gần, cho các cung nữ lui xuống, tự mình nghiền hoa. Trong phòng chỉ còn lại tiếng chày và cối va chạm.

"Mời nương nương nhấc tay." Phó Khiên Minh cúi đầu, tư thế rất thấp hèn.

Đức Phi đặt tay ngọc lên. Phó Khiên Minh quét từng chút màu sơn lên móng tay nàng.

Đức Phi ngước mắt, thoáng vẻ quyến rũ: "Lần trước chưa kịp hỏi ngươi, vì sao lại cho rằng chuyện búp bê yểm bùa là do Hoàng hậu bày trò?"

"Đường may trên người búp bê."

"Đường may?" Đức Phi nảy sinh hứng thú.

"Loại chỉ này do nước Xiêm La dâng lên. Bệ hạ chỉ ban cho bốn vị, là Thái hậu, Hoàng hậu, Quý phi và nương nương. Thái hậu được loại trừ từ đầu, Quý phi đố kị có hiềm nghi lớn nhất, nhưng nàng ta lại thích màu đỏ. Trong khi đó, chỉ may trên người búp bê lại đúng là màu đỏ, thử hỏi, đã muốn nguyền rủa một người mình ghét thì ai lại dùng màu sắc yêu thích kia chứ?"

Đức Phi nhìn thái giám bằng vẻ mặt kì lạ, không ngờ hắn có thể phát hiện ra sơ hở từ trên đường may, quả đúng là nhạy bén đến đáng sợ. Người như vậy mà chỉ là một tên thái giám.

"Nhưng Hoàng hậu vẫn luôn có tiếng là nhân hậu đoan trang..." Đức Phi không nghĩ đến việc này.

"Vậy nên nàng ta là Hoàng hậu." Phó Khiên Minh nói nước đôi.

"Đúng, vì thế nên nàng ta là Hoàng hậu."

Vì là Hoàng hậu nên mới có thể tiêu hủy hết bằng chứng.

Vì là Hoàng hậu nên mới có vẻ không hề đáng nghi.

Đức Phi nhìn xuống Phó Khiên Minh đang cúi đầu bên dưới. Bàn tay chưa được sơn móng khều nhẹ cằm hắn.

"Lần này ngươi đã lập công lớn, muốn gì nào?"

"Chỉ cần nương nương bình an, nô tài đã thỏa mãn."

"Trên đời này ai mà chẳng có mục đích, nói đi."

Ánh nhìn của hai người vừa mờ ám vừa thận trọng.

Dù sống tại nơi tôn quý nhất trong thiên hạ này, nàng vẫn luôn rất cô độc. Từ ngày được đưa vào cung, thứ bầu bạn với nàng chỉ có ân sủng của Hoàng thượng. Ban đầu là mê đắm, đến nay chỉ còn thỉnh thoảng ghé lại, rồi phải đối diện với những người đẹp liên tục được tuyển vào, nàng đã mệt mỏi.

Nàng tranh đấu chỉ vì đây là thói quen. Nếu không, kết cục của nàng cũng sẽ như những vong hồn khác trong cung.

Nàng chỉ buộc phải vui buồn hợp tan, ngươi tranh ta đoạt trong chiếc lồng son này.

Bây giờ, có một người xuất hiện. Hắn nói không có mục đích gì, chỉ cần nàng được bình an.

Đức Phi khẽ cười, rạng rỡ như đóa hoa dưới ánh nắng hè.

"Phó Khiên Minh, nhớ kĩ lời ngươi nói."

Dưới đáy mắt họ, dường như chỉ có người đối diện.

"Cut!" Lưu Vũ hô lên.

Vinh Kinh nhanh chóng thoát vai, nhưng Hạ Man Ni vẫn còn đang choáng váng. Ánh mắt của Vinh Kinh vừa rồi quả thực có thể cướp đi linh hồn người khác. Cô hình như có thể hiểu được vì sao một người phụ nữ đầy lý tính và trí tuệ như Đức Phi lại dần dần xiêu lòng trước một tên thái giám không quyền không thế như vậy.

Lưu Vũ xem lại đoạn ghi hình, thỉnh thoảng gật đầu.

Phó đạo diễn luôn yêu cầu rất nghiêm khác, ban đầu vô cùng bất mãn với Vinh Kinh lên tiếng trước: "Tốt!"

Vinh Kinh dường như không bị ảnh hưởng, thậm chí còn cho rằng vừa rồi phát huy chưa đạt: "Đạo diễn Lưu, phó đạo diễn, hai anh xem lại đoạn này. Thật ra, Phó Khiên Minh có thể quỳ dưới đất để sơn móng tay cho Đức Phi, như vậy sẽ tạo thành cảm giác chênh lệch địa vị, hiệu quả thị giác sẽ có ấn tượng hơn."

Lưu Vũ là người chịu tiếp thu ý kiến, nghe vậy liền suy nghĩ: "Vậy quay lại lần nữa, Man Ni được không?"

Thời hiện đại không dùng phim truyền thống mà là loại kỹ thuật số, không sợ phí, diễn viên muốn quay lại thì đạo diễn có gì không hài lòng. Ông ta đã gặp nhiều người không yêu nghề kính nghiệp, còn Vinh Kinh chính là loài quý hiếm cần được bảo tồn.

Hạ Man Ni đang có hứng diễn: "Đương nhiên là được, mười lần nữa cũng được!" Diễn với Vinh Kinh rất thoải mái.

Mọi người đều cười, không khí rất hài hòa.

Sau khi quay lại cảnh vừa rồi, đạo diễn so sánh một lúc, quyết định dùng bản thứ hai. Sau vài ngày ghi hình, Vinh Kinh đã dùng khả năng thật sự của mình cùng thái độ ứng xử để giành lấy sự tán thành của đa số người trong đoàn.

Vinh Kinh vừa thảo luận với Hạ Man Ni xong thì nhìn thấy Cố Hy đang đứng dưới ánh nắng cách đó xa xa.

Cố Hy lén lút giơ ngón tay cái lên như muốn nói: Cậu rất tuyệt!

Nhưng ở nơi Vinh Kinh không nhìn thấy, nụ cười của Cố Hy lập tức biến mất, vẻ mặt lại lạnh lùng như trước. Cảm giác trong lòng chẳng khác nào ly nước chanh trong tay, bong bóng sủi lên chua loét.

Tuyệt cái méo gì.

Dựa gần thế, còn sờ tay nữa.

Ha ha.

Bên này, Lưu Vũ quay thêm vài cảnh. Đến khi mặt trời lặn, màn đêm xuống, các nhân viên bắt đầu chuyển cảnh. Đã đến cảnh số 37, cũng là cảnh hôn giữa Phó Khiên Minh và Thiệu Hoa.

Cố Hy vừa đi vài bước. Khoan, cảnh 37... Ký ức còn nguyên, không phải chính là... cảnh hôn à?

Cố Hy nhận ra Vinh Kinh đã đứng sẵn tại vị trí quay rồi, xung quanh là các nhân viên đang bận rộn qua lại.

Còn người vốn sẽ đóng cặp với Vinh Kinh là Cố Hy thì không ai thông báo cả.

Đạo diễn gọi vài diễn viên đóng thế đến, rồi kéo Vinh Kinh sang một bên, có vẻ đang giải thích cảnh quay.

Cố Hy sững sờ đứng nguyên tại chỗ, tựa như bị lãng quên.

Khoan đã, sao không có tôi?

Tôi đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com