Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 7: Trước khi kết hôn (2)

Edit: Phong Nguyệt

Bùi Dương lạnh lùng không nói gì, anh sắp đi rồi, quan tâm mèo có nhớ hay không làm chi?

Phiền chết đi được.

Nhưng về đến nhà, Bùi Dương vẫn chủ động thu dọn quần áo: "Cần mang theo đồ vest không?"

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Phó Thư Trạc: "Mang theo một bộ đi, phòng trường hợp cần dùng."

Bùi Dương thu dọn hồi lâu, quần áo, đồng hồ, khuy măng sét, cà vạt, thẻ ngân hàng, chứng minh thư, một ít tiền mặt dự phòng, quần áo thường, tất...

"Sạc pin-"

Bùi Dương tìm hồi lâu, cuối cùng mới phát hiện sạc pin trong chăn. Sáng nay ra ngoài vội quá, chăn đệm cũng chưa kịp gấp.

Cậu ngồi bên giường ngẩn người một lúc mới phát hiện Phó Thư Trạc vẫn chưa vào, không biết đang làm gì ở ngoài.

Tên khốn này, đi công tác cũng không chịu thu dọn đồ đạc.

Cậu tức giận đi ra ngoài, bỗng nhiên ngửi thấy mùi mì thơm phức. Phó Thư Trạc trong bếp luống cuống tay chân, nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu lại, nói: "Chờ thêm chút nữa là được rồi..."

Hắn đang làm mì trứng cà chua, Phó Thư Trạc không biết nấu ăn, thành ra không biết cà chua phải xào ra nước mới ngon, trứng không xào quá kỹ mới thơm.

Năm phút sau, Phó Thư Trạc lau mồ hôi trên trán, bưng hai chén mì ra: "Thử xem?"

"..." Bề ngoài đen sì, thảm không nỡ nhìn. Bùi Dương bất lực nói: "Đã cho cà chua xào trứng rồi thì không cần cho thêm nước tương đâu."

"Nhớ rồi." Phó Thư Trạc đảm bảo.

Bùi Dương cúi đầu cắn một miếng mì, vị không khó ăn như trong tưởng tượng, cũng có thể là do Phó Thư Trạc làm nên mới có bộ lọc thế này.

"Còn kịp không? Không phải tối nay phải đi ăn với họ sao?"

"Hủy rồi, anh nói với họ rồi, họ cứ ăn của họ, anh ăn ở nhà."

Bùi Dương ngẩn người: "Như vậy có được không?"

Phó Thư Trạc thản nhiên nói: "Có gì mà không được? Chúng ta đã bao lâu rồi không cùng nhau ở nhà ăn tối?"

Phó Thư Trạc thường xuyên không biết tại sao Bùi Dương giận, vậy mà lần nào cũng dỗ đúng chỗ ngứa của Bùi Dương.

Nhưng cũng không thể trì hoãn quá lâu, Phó Thư Trạc nhanh chóng ăn mì cho xong, sau đó hắn lau miệng rồi vòng qua chỗ Bùi Dương, nâng mặt cậu lên hôn một cái: "Đợi anh về."

Tức giận trong lòng Bùi Dương lập tức tan biến, cậu chủ động ôm eo Phó Thư Trạc, vùi mặt vào lòng hắn một lúc.

"Đừng quá vất vả."

"Được."

Thực ra dự án này do Bùi Dương và Phó Thư Trạc cùng phụ trách, Phó Thư Trạc vừa đi công tác về không lâu, lẽ ra lần này nên là Bùi Dương đi, nhưng Phó Thư Trạc không nỡ.

Dự án lần này có cấu trúc phức tạp, liên quan đến không ít công ty, bảy tám ngày cũng chưa chắc về được, hầu như ngày nào cũng đi sớm về khuya, tiệc tùng, họp hành, khảo sát thực tế...

Phó Thư Trạc đi rồi, trong nhà lập tức trở nên vắng vẻ. Hôm nay khó có được ngày tan làm đúng giờ, Bùi Dương cũng không biết nên làm gì.

Hơn một tiếng sau, điện thoại reo lên, là Phó Thư Trạc gửi đến một bức ảnh hoàng hôn được chụp từ xa, chắc là chụp trên đường cao tốc.

Bùi Dương mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt Phó Thư Trạc phản chiếu trên cửa sổ xe, mang theo ý cười nhàn nhạt.

Cậu im lặng thoát ra, đổi ghi chú của Phó Thư Trạc từ chó Phó thành đồ khốn.

·

Nói là khoảng bảy tám ngày, thực tế chuyến công tác này kéo dài hơn mười ngày vẫn chưa kết thúc, hai người đều không có cơ hội nói chuyện tử tế, mỗi lần gọi điện thoại đều có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của đối phương, song dù không nói gì, chỉ cần mở video hoặc gọi thoại nghe thấy hơi thở của nhau cũng sẽ cảm thấy an ủi.

Ít nhất Bùi Dương là như vậy.

Cậu biết Phó Thư Trạc rất mệt, có mấy lần buổi tối đang gọi điện thoại, đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến tiếng thở đều đều của Phó Thư Trạc, có lần Phó Thư Trạc còn ngáy nữa, đúng là mệt không chịu nổi.

Bùi Dương vừa xử lý công việc vừa lắng nghe, tiện thể ghi âm lại, đợi Phó Thư Trạc về rồi cho hắn nghe.

Tuy ở lại công ty, song Bùi Dương cũng không hề rảnh rỗi, cậu cũng phải đi tiếp khách, có lần tiếp khách đến hơn mười giờ tối, đối phương say rượu nên hỏi thẳng: "Sếp Bùi năm nay cũng hai mươi tám tuổi rồi nhỉ?"

"Vâng."

"Cậu nói thật cho tôi biết đi, cậu và giám đốc Phó rốt cuộc có dự định kết hôn không? Nếu không có thì tôi giới thiệu em họ tôi cho cậu nhé? Cô ấy là con gái của giám đốc Thang, rất có thiện cảm với cậu..."

Tất nhiên Bùi Dương biết đối phương không phải thật lòng muốn giới thiệu em họ cho cậu mà chỉ đang thăm dò xem tình cảm của cậu và Phó Thư Trạc có bền chặt hay không, dù sao quan hệ của hai người tốt hay xấu ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến công ty trong tương lai.

Bùi Dương lịch sự từ chối, nói rằng tình cảm của mình và Phó Thư Trạc rất tốt, nhưng lại không hề nhắc đến dự định kết hôn.

Nói trắng ra là, trong lòng cậu cũng không chắc chắn. Cậu và Phó Thư Trạc quen nhau quá sớm, đối với rất nhiều người, giữ được cảm giác mới mẻ ba đến năm năm đã là lâu rồi, còn cậu và Phó Thư Trạc đã sớm tối bên nhau mười năm.

Nói thực tế hơn một chút, tình cảm của cậu và Phó Thư Trạc đã "cũ" rồi, cậu cũng "cũ" rồi, đổi người mới đối với Phó Thư Trạc hiện tại cũng rất có lợi, hoặc là dứt khoát tìm một người có ích cho bản thân để kết hôn.

Nghĩ thế nào cũng thấy không cần thiết phải phí thời gian với cậu.

Cho dù sợ ảnh hưởng đến công ty, họ cũng có thể duy trì quan hệ yêu đương, nếu kết hôn rồi sau này xảy ra mâu thuẫn, cãi vã mới là thật sự ảnh hưởng đến công ty.

Khả năng uống rượu của Bùi Dương không tệ, không say lắm, cậu tiễn tất cả mọi người trong bữa tiệc lên xe rồi yên lặng ngồi trên bậc thang của hội sở đợi tài xế.

Có thể là do tối nay có nhiều bữa tiệc, phải đợi mấy chục người mới đến lượt cậu.

Lúc công ty mới thành lập, để tiết kiệm chi phí, cậu và Phó Thư Trạc chỉ thuê một tài xế, hai người vẫn luôn dùng chung đến bây giờ, không có ý định thuê người thứ hai, cả hai đều đã quen rồi.

Lần này tài xế đi công tác cùng Phó Thư Trạc, Bùi Dương mới đột nhiên phát hiện cậu và Phó Thư Trạc đã không thể như hình với bóng như trước đây nữa rồi.

Chuyện xui xẻo thường xảy ra liên tiếp, không đợi được tài xế, ngược lại đợi đến một trận mưa to, Bùi Dương chỉ đành chen chúc lên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, rốt cuộc cũng về đến nhà, nhưng người đã ướt sũng.

Tối nay có chút kỳ lạ, Bùi Dương cứ mơ mơ màng màng đợi đến tận rạng sáng cũng không đợi được điện thoại của Phó Thư Trạc, chỉ có một câu chúc ngủ ngon qua loa.

Ngày hôm sau cậu bị sốt nhẹ, vừa hay hôm nay Phó Thư Trạc sẽ về, Bùi Dương bèn xin nghỉ, một mình đến siêu thị mua một đống đồ ăn, bắt đầu làm từ chiều, chần giò, sườn, làm sạch cá, nấu chè đậu xanh...

Chắc là do đầu óc choáng váng, lại có chút mất tập trung, Bùi Dương liên tục bị đứt tay hai lần, máu chảy không ngừng. Cậu nhìn chằm chằm bàn tay bị thương hồi lâu, không biết sao lại đỏ hoe mắt.

Trong nhà trống rỗng, không ai quan tâm cậu, cũng không ai lấy băng cá nhân cho cậu.

Cũng không thể coi là nhà, bọn họ vẫn chưa mua nhà, giá nhà trong thành phố quá cao, công ty lại đang trong giai đoạn phát triển, bọn họ chưa kết hôn, muốn mua nhà thì phải trả hết tiền mới có thể đứng tên hai người.

Trước đây bọn họ đã đi xem nhà, những căn rẻ thì hầu như là chung cư cũ, hoặc là vị trí hơi xa một chút, mà loại này cũng phải ít nhất ba bốn triệu tệ mới mua được.

Sau khi xem mấy căn, Phó Thư Trạc cảm thấy không cần thiết, nếu mua rồi ba bốn năm sau lại đổi thì hơi phiền.

Bùi Dương nhịn đau làm xong bữa tối, có điều ngồi đợi mãi cũng không thấy Phó Thư Trạc về, cậu gọi điện thoại qua, đầu dây bên kia không ai bắt máy.

Cậu lại gọi điện thoại cho trợ lý Hạ Duy của Phó Thư Trạc, bên kia nói Phó Thư Trạc về công ty một chuyến, sau đó lại có một bữa tiệc, đã bắt đầu uống rồi.

Bùi Dương nhạy bén cảm thấy giọng điệu của Hạ Duy là lạ.

Bùi Dương cúp điện thoại, một mình lặng lẽ ăn cơm, cậu ăn mỗi món một chút, cuối cùng vẫn lãng phí đổ vào thùng rác.

Ngay cả tắm cậu cũng không tắm, mơ mơ màng màng nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi, mãi đến nửa đêm cảm thấy cơ thể lơ lửng mới tỉnh lại, nhận ra là Phó Thư Trạc đã về, muốn bế cậu vào phòng.

"Bị sốt sao không nói cho anh biết?"

"... Anh bận quá mà." Giọng Bùi Dương hơi khàn, cậu ôm cổ Phó Thư Trạc, sợ ngã xuống.

"Dù bận cũng phải nói với anh." Phó Thư Trạc nhíu mày đi tìm nhiệt kế, "Có phải chưa uống thuốc không?"

"Ừm... Sốt nhẹ thôi, không sao đâu."

Trên người Phó Thư Trạc có mùi rượu, tối nay chắc là uống không ít, hắn đắp chăn cẩn thận cho Bùi Dương rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi nằm xuống bên cạnh Bùi Dương, ôm người vào lòng: "Ngủ đi."

Mắt Bùi Dương cay cay. Cậu nhịn hồi lâu mới kìm nén được nước mắt.

Phó Thư Trạc hơi say, không nhận ra cảm xúc không ổn của Bùi Dương. Nhưng hắn vẫn vô thức hôn lên trán Bùi Dương theo: "Đợi bận xong đợt này, chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi đi, lâu rồi không đi du lịch..."

Phó Thư Trạc cả người mệt mỏi, vừa chạm vào giường, ôm người mình muốn rồi ngủ thiếp đi, ngay cả lời chúc ngủ ngon cũng chưa nói xong, chỉ để lại Bùi Dương một mình suy nghĩ miên man cả đêm.

Sáng hôm sau, Bùi Dương và Phó Thư Trạc khó có được ngày ăn sáng cùng nhau, cả hai chậm rãi đến công ty.

Một ngày rất bình thường, làm việc, ăn cơm, đến văn phòng của Phó Thư Trạc ngủ trưa cùng hắn một lúc, buổi chiều đến quán cà phê gặp một nhân tài đang chuẩn bị nhảy việc đến công ty.

Gần đến giờ tan làm, Bùi Dương mới chợt nhận ra hôm nay Hạ Duy không đi làm.

Trên đường về, cậu hỏi thì Phó Thư Trạc mới nói đã sa thải cậu ta.

Bùi Dương im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: "Cậu ta leo lên giường anh à?"

Phó Thư Trạc bất lực cười: "Sao chuyện gì cũng không giấu được em vậy."

"Anh còn muốn giấu em?"

"Không có, không phải là vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào sao? Sợ em giận."

Ngón tay Bùi Dương khẽ run, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Hai người có..."

Chữ "làm" có chút khó nói ra khỏi miệng, Phó Thư Trạc hiểu ý cậu, cũng không cảm thấy bị xúc phạm hay tức giận, mà nghiêm túc kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối: "Anh không chạm vào cậu ta, chỉ là tối hôm đó, trước khi kết thúc chuyến công tác anh uống hơi nhiều..."

Phó Thư Trạc cố gắng giữ tỉnh táo tắm rửa, sau đó về khách sạn ngủ li bì, nửa đêm cảm thấy có người đến gần, theo bản năng tưởng là Bùi Dương nên muốn ôm lấy, đưa tay được nửa chừng thì dừng lại- mùi hương không đúng.

Bùi Dương chưa bao giờ xịt loại nước hoa nồng nặc như vậy, cũng sẽ không làm nũng gọi hắn là sếp Phó.

Phó Thư Trạc lập tức tỉnh táo, nhanh như chớp bò dậy, ý chí cầu sinh rất mạnh mẽ. Hắn có thể cảm thấy gần đây mình và Bùi Dương có chút không ổn, tuy không rõ nguyên nhân, nhưng lại vô thức biết mình và Bùi Dương không thể chịu nổi hiểu lầm.

"Anh thề, ngay cả một ngón tay của cậu ta, anh cũng không chạm vào." Phó Thư Trạc chuẩn bị rất kỹ càng, "Anh còn liên lạc với khách sạn lấy camera giám sát, cậu ta vào phòng anh lúc 0 giờ 17 phút, 0 giờ 20 phút đã bị anh đuổi ra ngoài rồi."

Lý do Hạ Duy có thể vào phòng hắn là vì cậu ta liên lạc với nhân viên khách sạn, nói rằng sếp của mình uống say, sợ sếp xảy ra chuyện, đối phương cũng quen cậu ta, biết cậu ta là trợ lý của Phó Thư Trạc nên đã giúp cậu ta mở cửa.

Bùi Dương: "..."

Phó Thư Trạc thăm dò: "Vẫn giận à?"

Bùi Dương liếc hắn: "Ngay cả một ngón tay của người ta, anh cũng không chạm vào thì em có thể giận gì chứ?"

Phó Thư Trạc khẽ tặc lưỡi: "Sao câu này nghe quái quái thế?"

Bùi Dương đúng là có tức giận, không phải là không tin lời Phó Thư Trạc nói không chạm vào Hạ Duy, mà là tức vì lần nào Phó Thư Trạc cũng thu hút một đống nợ đào hoa, lại còn không nhận ra.

Phó Thư Trạc luôn cho rằng đã công khai chuyện tình cảm ra ngoài thì sẽ không còn ai có tiếp cận hắn với ý xấu nữa.

Nhưng sau chuyện này, điều kiện tuyển trợ lý của Phó Thư Trạc lại có thêm mấy điều, hoặc là nữ đã kết hôn, hoặc là nam đã kết hôn và là trai thẳng.

Buổi tối về nhà, không khí ăn cơm rất ngột ngạt, Phó Thư Trạc dỗ dành hồi lâu: "Ban đầu anh đã mua quà cho em..."

Bùi Dương hiểu ra: "Cậu ta mua à?"

Bây giờ ngay cả tên của Hạ Duy cậu cũng lười nhắc đến.

Phó Thư Trạc cười khẽ: "Anh đặt trước rồi, nhưng bận quá không có thời gian đi lấy..."

Cuối cùng bảo Hạ Duy đi lấy, là trợ lý, giúp lấy đồ cũng rất bình thường. Chẳng qua Phó Thư Trạc là người rất kỳ lạ, bản thân hắn không có bệnh sạch sẽ, nhưng cứ nghĩ đến món quà mình tặng Bùi Dương đã qua tay kẻ có ý đồ xấu là cảm thấy khó chịu, không muốn làm bẩn mắt Bùi Dương.

Bùi Dương im lặng hồi lâu, lạnh lùng nói: "Mang ra đây."

Món quà là một chiếc lắc chân, dây xích hơi to hơn bình thường một chút, không trông nữ tính, nhưng cũng không thô kệch, kết hợp với mắt cá chân trắng nõn của Bùi Dương vô cùng phù hợp.

Mèo nào đó cạn lời: "Rốt cuộc đây là quà cho anh hay quà cho em vậy?"

Phó Thư Trạc khẽ cười: "Nó là quà cho em, em là quà của anh."

Bùi Dương không biết cố gắng mà tim đập thình thịch, nhìn Phó Thư Trạc hồi lâu, hỏi: "Chúng ta quen nhau mười năm rồi... Phó Thư Trạc, anh có chán em chưa?"

Phó Thư Trạc khựng lại, sau đó thản nhiên hỏi ngược lại: "Còn em?"

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự thăm dò trong mắt đối phương, còn có chút thiếu tự tin.

Bùi Dương bỗng nhiên cảm thấy yên tâm hơn, nếu Phó Thư Trạc yêu cậu, vậy những lo được lo mất mà cậu đang chịu đựng, Phó Thư Trạc cũng đang chịu đựng giống vậy.

Vậy nên cậu giả vờ bình tĩnh, quyết định đánh cược một phen: "Nếu anh chán rồi, chúng ta chia tay, tình cảm là tình cảm, em sẽ không để nó ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty, anh yên tâm-"

Cậu dừng lại một chút: "Nếu anh chưa chán, chúng ta đi đăng ký kết hôn, sáng mai gặp nhau ở cửa cục dân chính."

Phó Thư Trạc im lặng hồi lâu không nói gì, thử phát âm nhưng lại tan ra trong không khí: "Xin lỗi..."

Tim Bùi Dương thắt lại, lạnh đi một nửa.

"Xin lỗi..." Phó Thư Trạc đột nhiên ôm chầm lấy cậu, tay hơi run, nhưng lại siết rất chặt, "Anh có chút... phấn khích."

"Anh muốn nói, vinh hạnh của anh."

"Gặp nhau ở cục dân chính, mèo con."

Phó Thư Trạc hiếm khi nói năng lúng túng như vậy, câu đầu không khớp câu sau, nhưng Bùi Dương lại nhận ra sự trân trọng từ giọng nói chậm rãi và nghiêm túc của hắn.

Hết ngoại truyện 7

Đuổi một Hạ Duy thêm một Thượng Trác, thật tuyệt vời 👏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com