Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 11

Phát hiện

Ăn xong một tô súp bắp cải, cuối cùng John cũng lấy lại được chút sức lực.

Tay và chân của anh vẫn còn những vết bầm tím xanh đậm do bị trói, rất đau đớn.

Dù sao đi nữa, cuối cùng anh vẫn giữ được tính mạng.

"Có chuyện gì đó không ổn." John nói rất nặng nề.

"Cậu đang nói phương diện nào?" Bác sĩ Abel có vẻ bối rối. Nói cái gì không ổn chứ, mấy ngày nay cái gì cũng không ổn hết, lời thám tử nói thật khó hiểu.

John hỏi: "Nếu một con chuột lẻn vào nhà và đánh thức ông, ông sẽ phản ứng thế nào?"

Không cần suy nghĩ, bác sĩ liền trả lời: "Tôi phải tìm cách đánh chết nó, hoặc đuổi nó ra ngoài!"

John hỏi tiếp: "Có khi nào ông lười di chuyển vì chăn quá nặng, phòng quá lạnh... hay vì bất cứ lý do quỷ quái gì khác không?

"Không thể nào!"

Lần này người giành trả lời là lão Jack chủ quán rượu.

Lão Jack ngồi bên kia bàn, đã nghe bác sĩ kể hết đầu đuôi câu chuyện, ông ta không theo phái khoa học gì đó, mà rất tin vào truyền thuyết thần Biển, cho nên lập tức xác theo bắp cải khoai tây và cá khô đến phòng khám, mấy ngày nay còn giúp chăm sóc John đang hôn mê. Món súp trên tay John bây giờ chính là do ông ta mới nấu xong.

"Nếu thần Biển bị đánh thức bởi sự xâm nhập của Johnson, thì rõ ràng phải giải quyết vấn đề ngay lập tức, nhưng thần Biển có vẻ không vội vàng." John khoanh tay phân tích.

Vẻ mặt của bác sĩ Abel có chút kỳ quái. Bác sĩ vẫn chưa quên cái ngày cả thị trấn đang chạy trốn để thoát thân, John đã miêu tả sự thức tỉnh của thần Biển như một chú gà con đang phá vỏ.

Thần Biển mà nằm nướng trên giường, chuyện này... nhất định không ổn!

"Có lẽ vì Johnson đã nhắc nhở chúng ta, rất nhiều người cảnh giác, dù ở nhà cũng khóa cửa, cửa sổ, gặp ác mộng cũng không có cách ra ngoài nhảy xuống biển?" Bác sĩ đưa ra một ý kiến.

Chủ quán rượu liền phản bác: "Không đúng, thị trưởng và gia đình ông ấy đều mất tích. Cảnh sát trưởng Alson cũng đi điều tra, cửa được mở từ bên trong, có nghĩa là họ biết mở cửa khi mộng du."

Lão Jack một hơi báo cả loạt cái tên, nói rằng những người này đều mất tích, bình thường họ đều rất thông minh lanh lợi.

"Không, bốn ngày trước tôi đã không còn gặp những người mà anh nhắc đến." Bác sĩ Abel đột nhiên cau mày nói. Ngày hôm đó khi cả thị trấn cùng bỏ chạy, ông ta cũng không nhìn thấy những người này, có lẽ bọn họ đã bị đất đá đập chết trong trận động đất, hoặc là rơi xuống khe nứt chết rồi.

"Làm sao có thể, họ là nhóm người đầu tiên biến mất." Lão Jack vừa nói xong đã thấy bác sĩ Abel và John quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mình.

"Cái gì là nhóm mất tích đầu tiên, họ biến mất khi nào?"

"Vào ngày đầu tiên cơn bão ập đến, ngoài cầu và đường, những ngôi nhà ven biển cũng bị sập, khi cảnh sát trưởng Alson đi cứu người thì phát hiện một số ngư dân sống ở đó đã mất tích... Sau đó mọi người tìm kiếm xung quanh, tình cờ gặp những nạn nhân bị sóng cuốn trôi trên bãi biển... Nếu không mưa lớn như vậy thì ai mà rảnh chạy ra bờ biển chứ!"

Lời nói của chủ quán rượu khiến John chìm vào suy nghĩ.

Bác sĩ nóng lòng hỏi: "Những người này từ đó đến nay chưa từng xuất hiện lại?"

"Nói chung là tôi không thấy." Chủ quán rượu dường như lại nhớ ra điều gì đó, nói tiếp: "Nhưng bọn người đó luôn lén lút, có mấy lần tôi thấy bọn họ chuyển mấy thùng hàng gần cảng vào lúc sáng sớm."

Bác sĩ hoàn toàn không hiểu gì cả, thị trấn Đá Ngầm Đen suy tàn lâu rồi, ở đây không có thương lái hay đội tàu nào cả, chở hàng gì vậy?

"Buôn lậu?" John đột nhiên lên tiếng.

Cả phòng im lặng.

"Ở đây có bản đồ không?" John ngước lên hỏi.

Bác sĩ Abel lập tức đi tìm trong ngăn kéo: "Có, nhưng nó khá cũ rồi."

John trải bản đồ lên bàn, chỉ vào một khu vực biển không được đánh dấu gần mũi đất của thị trấn Đá Ngầm Đen, nói: "Ở đây chắc có một hòn đảo hoang ."

Không phải đảo nào cũng có tên trên bản đồ hàng hải, nhiều đảo nhỏ không được đánh dấu trên bản đồ, chỉ những ngư dân và thủy thủ quen thuộc với các tuyến đường vận chuyển gần đó mới biết.

Bác sĩ vẫn ngơ ngác, chủ quán rượu suy nghĩ kỹ một lúc rồi gật đầu xác nhận: "Tôi nghĩ tôi đã nghe nói, hòn đảo này không lớn, chỉ toàn đá trơ trọi, không có nước ngọt cũng không có thảm thực vật."

"Tôi thấy trong bút ký của mục sư Cornell có vẽ bản đồ hàng hải gần thị trấn Đá Ngầm Đen." John gõ mạnh ngón tay lên bản đồ, mặt bàn phát ra âm thanh, như thể phối hợp với giọng điệu nghiêm túc của anh: "Các hòn đảo được khoanh tròn màu đỏ, chú thích bên cạnh là Foresier."

Trong thần thoại Bắc Âu, thần Biển Gymir sống ở đảo Thrace, tại một nơi gọi là Foresier.

Quê hương của thần Biển, có thể là "đàn tế đời trước".

"Nhưng việc này thì có liên quan gì tới việc buôn lậu?"

"Tôi nghe lén thuyền viên trên tàu Gió Tây nói chuyện, vì thuế nặng nên nhiều giao dịch hàng hóa không còn được thực hiện tại cảng nữa, bởi vì phải đóng phí quản lý cảng ngay khi tàu cập cảng, sau đó đóng thuế theo trọng lượng và số lượng hàng hóa vận chuyển khỏi tàu, nếu mua hàng thì khi tàu rời cảng còn phải đóng thêm một khoản thuế nữa dựa trên số thùng và loại hàng hóa. Vì vậy, để trốn thuế, cũng để lừa dối chủ tàu, họ đã dùng thuyền để buôn lậu."

John chỉ vào bản đồ hàng hải, hai người còn lại nhanh chóng nghĩ ra.

Nếu hàng không xuống tàu, hai bên thỏa thuận giá tại thương cảng rồi chèo thuyền ra đảo hoang giao dịch thì có thể trốn thuế. Không những có thể tiết kiệm được nhiều tiền đóng thuế mà thuyền trưởng và thủy thủ còn có thể lợi dụng công việc của của mình để buôn hàng cấm.

"Vậy... những ngư dân mất tích đó đã ra đảo hoang vào ban đêm để làm việc cho thuyền buôn lậu à?" Bác sĩ bàng hoàng hỏi.

"Không, những tàu đó có thủy thủ riêng, tôi sợ là có người xây cứ điểm trên hoang đảo đó để tạo điều kiện thuận lợi cho tàu buôn lậu, dù sao khi hai chiếc thuyền đã thống nhất cùng nhau ra hoang đảo giao dịch, mà còn ở trên biển, khó tránh khỏi chuyện thanh toán lẫn nhau, nhất định phải có bên thứ ba."

John ngẩng đầu lên, nhìn chủ quán rượu và bác sĩ đang sửng sốt rồi nói nhỏ: "Là thị trưởng."

Bác sĩ lắp bắp: "Tôi không hiểu, chuyện này có liên quan gì đến thần Biển..."

John vừa ấn trán vừa nói: "Đơn giản lắm, vào cái đêm tàu ​​Gió Tây bị bão cuốn đi, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó trên đảo hoang là căn cứ buôn lậu kia! Mùa này không thể nào có bão như vậy được, và tôi chắc chắn hàng của tàu Gió Tây vẫn ổn, trước khi lên tàu tôi đã tìm hiểu, chỉ là thuốc lá và rượu rum. Hơn nữa, dù có chở dầu cá voi, thì những năm gần đây có rất nhiều tàu thuyền buôn bán trên biển, thần Biển sẽ không dễ dàng bị đánh thức như vậy."

Nếu thần cổ xưa trong bút ký của mục sư dễ tỉnh giấc thì thế giới đã diệt vong từ lâu rồi.

"Còn nữa... nếu tàu Gió Tây đánh thức thần Biển, ông nghĩ chúng tôi còn may mắn được sóng biển cuốn vào bờ không? Chẳng phải sẽ bị thần Biển nuốt chửng luôn sao?"

Lời giải thích duy nhất là vầng trăng bạc mà họ nhìn thấy chỉ là tàn dư sức mạnh của thần Biển chứ không nhằm vào tàu Gió Tây. Sau đó, họ mới gặp con tàu ma, xét theo trình tự thời gian thì con tàu ma không phải là nguyên nhân chính khiến thần Biển thức dậy, John thầm nghĩ trong lòng.

Bác sĩ Abel cũng bừng tỉnh.

"Vậy..." Vẻ mặt bác sĩ hơi vặn vẹo.

Theo bút ký của mục sư già và cơn ác mộng, tiếp theo là máu tươi và giết chóc?

"Thần Biển mới thức tỉnh bảy mươi năm trước, nên điều kiện đánh thức nó có lẽ dễ dàng đạt được hơn...so với việc săn bắt cá voi." John đan các ngón tay vào nhau, như thể anh đang chứng kiến ​​​​điều đó bằng chính mắt mình, nói với giọng điệu đã phát hiện ra sự thực của một thám tử: "Ở hoang đảo có thể đã xảy ra nhiều hơn một vụ xung đột buôn lậu, không biết là mấy năm hay mười mấy năm trước, như tóm lại là đêm đó đã nổ ra một cuộc xung đột quy mô lớn."

Máu nhuộm đỏ đá ngầm trên đảo hoang.

Thi thể chắc chắn đã bị ném xuống biển.

Nơi đó là Foresier, được cho là nơi thần Biển từng cư ngụ.

Vào thời xa xưa, con người tổ chức lễ tế, dâng vật tế tại đây.

Ai bảo thần Biển chỉ được có một đàn tế? Sau khi bị đánh thức, theo bản năng ăn sạch đĩa cơm cũ, rồi từ từ ngáp một cái, rồi ăn đến đĩa khác?

Bác sĩ Abel đột nhiên lắc đầu lia lịa, muốn xua đi hình ảnh con quái vật khổng lồ nằm sấp nhìn vào đĩa ăn, ông ta vội vàng hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì đây?"

"Đương nhiên là vứt hết vật tế dính máu ra ngoài! Nếu thần Biển lấy đi vật tế đó thì nó sẽ tiếp tục ngủ." John ấn lòng bàn tay xuống bàn, quả quyết nói.

Không có gì để ăn, ra khỏi giường làm gì nữa!

***

Trận mưa lớn sắp làm ngập toàn bộ thị trấn, nước ngập đến thắt lưng.

Hai người đang lê bước qua vùng nước đọng.

"Nhà thị trưởng ở ngay phía trước." Bác sĩ Abel vừa lớn tiếng nói vừa ấn chặt cổ áo mưa.

Gió thổi mạnh, mưa tạt vào mặt, lúc nói chuyện có ảo giác như đang chết đuối.

Bác sĩ Abel bị sặc mấy cái liền, khó nhọc leo lên mái hiên cao hơn, chưa kịp nghĩ ra cách nào thì John đã khéo léo cạy mở cửa sổ nhảy vào nhà.

Bác sĩ: "..."

Đây có thể là kỹ năng của thám tử nhỉ!

Ngôi nhà này có tổng cộng hai tầng, vì tầng một đã bị nước ngập nên dù tầng hai tạm thời chưa bị ngập cũng đã bị ngấm cái ẩm ướt và lạnh lẽo, gió mạnh khiến đồ đạc trong nhà lăn khắp nơi.

John đợi bác sĩ bò vào, rồi đóng ngay cửa sổ lại.

"Vật tế thần Biển mà cậu nói là gì? Thị trưởng và gia đình ông ta đã biến mất, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, chẳng biết còn ai khác trong thị trấn có tham gia buôn lậu không nữa." Bác sĩ bật đèn pin soi sáng căn phòng.

John kiểm tra xung quanh một lượt, rồi mắt anh dừng lại ở chai rượu trong tủ.

Bác sĩ lau nước mưa trên mặt và tóc, sau đó cũng để ý đến tủ rượu sang trọng, kinh ngạc bước tới nhìn.

"Giá của những chai rượu này đủ để mua một con tàu."

John quay người đi xuống cầu thang, lội qua nước và mò mẫm, sau đó dường như bật lên một thứ gì đó, làm nước chảy ồ ạt vào một căn phòng bí mật.

"Đèn pin!" John xòe tay ở phía dưới ra hiệu cho bác sĩ ném dụng cụ chiếu sáng xuống.

Bác sĩ Abel nổi lòng tò mò, tự mình mò mẫm xuống.

Ánh sáng yếu ớt chiếu vào căn phòng tối, ánh vàng tỏa sáng lấp lánh.

"Đây, đây là..."

"Vàng ròng."

Một đống vàng thỏi và đồng vàng đặt trên bàn trong phòng bí mật.

John cũng tìm thấy một chiếc két sắt lớn bên tường. Lần này, Abel chủ động đưa ống nghe ra, không cần anh phải nhắc nhở.

Sau khi mở két, bên trong chứa đầy tiền mặt, tiền giấy, chứng khoán, chủ yếu là bảng Anh và đồng franc.

Bác sĩ Abel kinh ngạc choáng váng, bắt đầu tự hỏi liệu mình có thực sự sống ở thị trấn này hay không. Người dân địa phương hiếm khi nói chuyện riêng tư, khi đi trên đường nhìn thấy người khác cư xử kỳ lạ, họ sẽ không tò mò hỏi thăm hay điều tra cái gì, thậm chí còn cố ý không chào hỏi. Cảm giác xa cách này khiến bác sĩ Abel lúc này cảm thấy rất vô cùng phức tạp.

"Đây là sổ sách kế toán, ông đưa cho cảnh sát trưởng Alson đi."

"Hở? Chúng ta không đến phá án chứ?" Bác sĩ ôm sổ kế toán, cẩn thận không để nó bị ướt.

John lắc đầu: "Không, chúng ta đến đây để tìm hàng giấu trong nhà thị trưởng, loại hàng tạm giữ trong tay chờ bán giá cao. Nếu tôi đoán đúng thì đó là những thùng dầu cá voi đã tinh chế rồi..."

John đột ngột quay lại, chiếu đèn pin về phía cửa.

Một bóng người lặng lẽ đứng đó.

Bác sĩ sợ đến nỗi suýt vấp phải cầu thang, lòng nghĩ Johnson thực sự là một hồn ma.

"Anh đã tìm thấy nơi này." Johnson cởi mũ ra, vẻ mặt cuối cùng cũng thay đổi, dường như y rất ngạc nhiên.

"Ngài theo dõi chúng tôi."

Johnson bình tĩnh trả lời: "Không, ta đang đợi một điều tra viên tìm kiếm manh mối, ta biết quá ít về thị trấn Đá Ngầm Đen, cũng không biết vật tế thu hút Gymir được giấu ở đâu, mấy ngày nay ta đã đi khắp thị trấn, cũng đã đến ngôi nhà này, nhưng..."

"Nhưng ngài không có phát hiện ra khóa bí mật, cũng không hiểu thiết kế của nó." John khẳng định.

Johnson không tức giận, còn thẳng thắn nói: "Ta thật sự không hiểu những thứ này, ai tìm được vật tế không quan trọng, quan trọng là con đường rời khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com