Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

110

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 110

Bề mặt mặt trăng

Mặt sau của mặt trăng.

Nơi đây là một thế giới hoang vắng. Mặt đất được bao phủ bởi những hố nông lớn nhỏ đủ loại, ngoài ra thì có đá vụn.

Theo quan điểm của tà thần, nó cằn cỗi, khô khan, màu sắc buồn tẻ. Bất kể là nhiệt độ, từ trường hay trọng lực... tất cả đều sẽ mang lại màu sắc cho vật thể. Với sức mạnh của các quy tắc, các màu sắc khác nhau sẽ tuôn chảy ra. So ra thì mặt trăng "đơn giản hơn" rất nhiều, như thể bức tường vôi thô lộ ra sau khi lột bỏ một lớp trang trí bên ngoài sống động và phức tạp.

Johnson chưa từng lên mặt trăng. Mọi thứ y nhìn thấy đều mới mẻ. Nhưng đây rõ ràng không phải là thời điểm tốt để thong thả đi dạo.

Tonatiuh đang ở đây.

Sức mạnh tàn bạo còn sót lại khiến Johnson cảm thấy rất khó chịu, y rúc sâu hơn vào cái bóng.

Gymir như một lớp khói mù lướt qua mặt trăng, phần cuối của "chiếc áo choàng" vô hình chạm xuống mặt đất, rồi cứ thế "nổi" lên cao. Gymir nhận thấy rằng một vài nội dung đã được "thêm" vào ý thức của mình, bao gồm cả sự thay đổi nhiệt độ của một hòn đá, và đây là những chi tiết mà thần cổ xưa không mấy để ý đến. Đây hẳn là thiên phú của quả cầu dây leo, chỉ cần cơ thể chạm vào vật gì đó là có thể nhanh chóng phán đoán kích thước và các đặc điểm khác của vật đó. Rất hữu ích cho Gymir.

Đá vụn trên mặt đất bắt đầu lặng lẽ lăn đi. Một người đá có vẻ ngoài quái dị đứng dậy. Thân nó làm bằng đá vụn, các khớp và hạt nhân là những vệt bóng mờ ảo đến mức không thể phân biệt được. Thêm nhiều người đá nhỏ sinh ra từ bên dưới tấm áo choàng bóng tối vô diện, chúng nhanh chóng "lăn" ra bốn phương tám hướng, tìm kiếm dấu vết thần cổ xưa.

Một trong số đó tình cờ lăn trúng vào mu bàn chân của Typhon vừa đáp xuống mặt trăng.

Bộp.

Người đá vỡ vụn, vài vệt bóng mờ mỏng manh bay về phía xa.

Typhon với hình thể như như một ngọn núi cúi đầu xuống cười toe toét, như thể đang chế nhạo.

Gymir vừa mới "thu hồi" vệt bóng mờ chợt quay lại, nhận ra đó là Typhon thì không có hứng thú, chỉ mặc kệ gã.

"Hơi thở của cuộc giao tranh giữa hai thần cổ xưa tràn ngập khắp nơi trên này."

Johnson nhìn những vết lốm đốm trên mặt đất, màu đỏ sậm và màu tím đen trộn lẫn với nhau. Sức mạnh của một bên vẫn còn sót lại nhiệt độ, của bên kia thì gây ra cảm giác tê dại khi chạm vào. Johnson vốn tưởng rằng vừa đến mặt trăng sẽ thấy được thần Mặt trời đánh nhau với thần Rắn lông vũ, nhưng cuối cùng chỉ là một mớ hỗn độn, không có thủ phạm.

Có thể không ở khu vực này, hoặc có thể ở phía bên kia của mặt trăng. Khả năng lớn hơn là Tonatiuh đã tạo ra một không gian săn bắn khép kín, còn Kukulkan xui xẻo không trốn thoát được.

Bây giờ phải tìm ra không gian săn bắn này ở đâu, còn phải phá vỡ nó. Đây là lý do tại sao có những người đá nhỏ lăn lộn khắp mặt đất. Chúng không rắn chắc, chúng chỉ là những hòn đá, dù là con người cũng có thể đập tan chúng bằng một cây gậy. Nhưng chúng lăn rất nhanh, có giác quan nhạy bén...

Johnson trơ mắt nhìn một người đá nhỏ rơi vào hố thiên thạch, lăn một lúc lâu mà không lăn ra ngoài được, rồi cứ lòng vòng dưới cái hố đó.

Johnson: "..."

Người đá vỡ ra thành một đống dưới đáy hố. Những sợi nhỏ của cái bóng vứt bỏ đá vụn, trượt ra ngoài tìm đá vụn mới tại chỗ, một người đá mới toanh lại bắt đầu công việc khám phá. Thậm chí trong lúc đi, người đá nhận thấy một bộ phận nào đó trên cơ thể mình không bằng phẳng, rất khó lăn, thế là vứt đi luôn, thay thế linh kiện mới.

Nhìn những sợi tơ của cái bóng đó khéo léo lắp ráp các bộ phận, Johnson cuối cùng cũng nhận ra Gymir đã học được gì từ mình. Chậc... Johnson không chịu thừa nhận mình đã dạy lung tung cho thần cổ xưa đâu nhé.

Càng ngày càng có nhiều viên đá lăn dưới bóng đen trong áo choàng, giống như một "cơn gió" mạnh thổi trên mặt trăng, tất cả đá vụn đều đang chuyển động. Những viên đá không đủ tiêu chuẩn sẽ bị loại bỏ, số còn lại được lựa chọn cẩn thận sẽ tự động thành lập một đội, lăn lông lốc đi.

Trên mặt trăng không có không khí, mọi âm thanh ở đây đều là những dạng dao động mà con người không thể nghe thấy. Lúc này chuyển động của đá vụn giống như tiếng đập vào tường ngoài và khung cửa của ngôi nhà, có nhịp điệu kỳ lạ trong sự hỗn loạn.

Typhon ở đằng xa nhìn lên đầy bối rối. Typhon đang sử dụng phương pháp riêng của mình (mắt) để tìm kiếm dấu vết ở bãi săn, đâu biết rằng không tìm thấy thần Rắn lông vũ, mà lại thấy đồng đội mình tạm thời chiêu mộ có hành vi như đang chiếm lĩnh lãnh thổ.

Gymir bây giờ giống như thần Chết trong truyền thuyết của loài người, một cái bóng cao lớn không có khuôn mặt, bên dưới tấm áo choàng hư vô là bệnh dịch khủng khiếp đang được gieo rắc, theo những bước chân lướt như bay của hắn, những viên đá lăn ngày càng nhiều dường như muốn trải dài khắp cả mặt trăng.

Johnson nhìn người đá dưới chân mình với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Cộc, cộc, cạch!

Người đá lăn được hai bước rồi ngã xuống.

Mặt trăng rất không bằng phẳng.

Người đá "lăn" trên mặt trăng như dòng nước lũ, đổ đầy nhiều hố thiên thạch bằng đá vụn vừa bỏ đi. Sau khi lấp đầy, chúng lại "đứng" lên. Ban đầu là một quả cầu bị cắt ra (có hình dạng như hố thiên thạch), sau đó lắc lư nghiêng ngả tách ra các chi, khó mà nói được là có năm chân hay mười chân, chủ yếu phải xem hình dạng nào di chuyển dễ dàng hơn.

Chẳng bao lâu sau chúng lại bị chặn đường bởi hố thiên thạch lớn hơn, một cái hố mặt trăng ngoạn mục. Những viên đá này miệt mài bền bỉ tập hợp lại với nhau, như một đám dân bản địa chen chúc nhảy nhót quanh một cái hố lớn. Kết quả của sự tích tụ từng lớp là một người khổng lồ có chiều cao không kém Typhon xuất hiện, người khổng lồ đá bước lên hố mặt trăng để vào dãy núi trung tâm mặt trăng.

Đây là dãy núi dài nhất trên bề mặt mặt trăng, dài khoảng một ngàn kilomét, độ cao khoảng ba đến bốn ngàn mét. Địa hình ở đây rất phức tạp, có nhiều đỉnh núi dựng đứng, vách đá và hẻm núi chồng lên nhau, giống như một mê cung khổng lồ.

Typhon hậm hực khịt mũi, cũng bước vào hẻm núi, chen cho người khổng lồ đá tan rã.

Gymir không hề tức giận, những viên đá nhân cơ hội này tản ra, tiếp tục tìm kiếm trong dãy núi mê cung.

Núi lửa và dung nham là mạch máu dày đặc của một hành tinh, Typhon đã quen tìm kiếm dấu vết đồng loại dọc theo những mạch máu này, đặc biệt là những "vết thương bề mặt" bất thường, và những bóng đen "dư thừa" ra một cách rõ ràng, làm như vậy đảm bảo bắt đâu trúng đó.

Thế nhưng mặt trăng đã "chết". Núi lửa đã bị dập tắt hoàn toàn khoảng một tỷ năm trước. Những con đường để phun trào đã bị chặn cứng, tối tăm không có chút ánh sáng nào, dù nhìn ở góc độ nào cũng hoàn toàn chết lặng.

"Trong núi không có." Typhon rầu rĩ nói.

"Giữa không trung không có." Hóa thân cái bóng của Gymir từ từ đáp xuống đỉnh một vách đá.

Men theo dãy núi trung tâm về phía nam, nơi đó có đỉnh núi cao nhất trên mặt trăng. Cao gần 10.000 mét. Typhon có cảm giác Tonatiuh đang ở đó. Gã phát ra một làn sóng âm thanh gầm rú có sức tàn phá khủng khiếp, dang rộng đôi cánh, lao vào đỉnh núi. Sau đó Typhon trượt xuống cùng với ngọn núi sụp đổ.

Gymir: "..."

Johnson: "..."

Lúc này, một đám người đá nhỏ lăn tới dưới chân họ, sợi tơ cái bóng dâng lên tạo thành một đường dài, như thể đang chỉ phương hướng.

Gymir đến "điểm được phát hiện" ngay lập tức.

Một cái hố.

Có một vật thể bằng kim loại đen thui nằm bên trong.

"Đồ do con người tạo ra?" Gymir hỏi. Con người biết ném đồ lên mặt trăng từ khi nào? Gymir không nhịn được liếc nhìn trái đất ở phía xa, sau đó nhìn mặt trăng dưới chân mình, ước tính khoảng cách giữa hai bên.

Cũng may là Johnson có đọc báo, nhớ ra cái máy thăm dò mặt trăng. Thứ này hẳn là máy thăm dò số 2 bị rơi xuốn đây vào tháng trước.

"Dưới vết nứt có mùi thần cổ xưa... Là của Kukulkan."

Gymir trôi vào cái hố, nắm lấy chiếc máy thăm dò quý giá đã ngừng hoạt động của con người rồi ném sang một bên. Những sợi tơ của cái bóng "chảy" sâu vào trong theo vết nứt, độ sâu càng gia tăng thì tâm trạng của Gymir càng trở nên nặng nề hơn.

Quả thực có một hang ổ kín ở dưới đó!

Xét theo dấu vết thì đây là nơi Kukulkan đã ngủ suốt bao năm qua.

Thần Rắn lông vũ rất cảnh giác, nó ẩn giấu rất giỏi, nào ngờ có một ngày một cái máy thăm dò của con người từ trên trời rơi xuống tình cờ đập vào đỉnh đầu nó, à không, là vào mái nhà của nó. Thần Rắn lông vũ chưa kịp phản ứng, thì hơi thở của nó đã phả ra ngoài thông qua kẽ hở.

"Vào thời điểm đó, thần Mặt trời có thể đã đến không gian vũ trụ lân cận, nó bị thu hút bởi tàu thăm dò do con người phóng ra..."

Thành thật mà nói, bất kỳ tà thần nào nhìn thấy một vòng cung bắn ra từ trái đất đều không thể không liếc nhìn nó một cái. Dẫu sau thì chỉ có thiên thạch rơi xuống trái đất, chứ làm gì có chuyện bắn ngược ra ngoài? Thế rồi sau khi nhìn thêm một cái, nó phát hiện ra một người bạn "thân và quen". Một đứa bạn rất ngon và rất quen?

Trên đây đều là nguyên nhân và hậu quả mà Johnson đoán bừa thôi. Dù sao cũng chỉ có một vết nứt, một cái máy thăm dò của con người, một cái tổ bị phá hủy hoàn toàn ở đây, mà lại chẳng tìm thấy thần Rắn lông vũ để phỏng vấn, không đoán bừa thì làm gì.

"Grào..."

Dao động vô hình lọt vào tai.

Gymir cảnh giác ngẩng đầu, nhận ra đó là giọng của Typhon.

"Lẽ nào Tonatiuh ở đó thật?"

Gymir lao tới chân đỉnh núi đã sụp đổ một nửa với tốc độ nhanh nhất.

Một con trăn khổng lồ đang cắn chặt vào cánh của Typhon.

Typhon tức giận đấm nó một cú: "Nhìn rõ ràng, là tao!"

Cơ thể con trăn khổng lồ rung chuyển.

Bấy giờ Johnson mới thấy rõ, bản thể của thần Rắn lông vũ không phải là một con rắn, nó thực ra là một đám mây đen không có hình dạng, còn cái cơ thể trông giống con trăn kia là xương lưng của nó, rất dài, có thể vặn xoắn theo ý muốn.

"Mày đừng hòng biến thành Typhon để lừa tao!" Kukulkan cũng gầm lên.

Johnson vô thức phân tích theo: Thần Rắn lông vũ thành công thoát khỏi trận chiến, nhưng không đủ thời gian để chạy, chạy về phía trái đất sẽ bị đuổi kịp nên chỉ có thể tạm thời trốn trong núi, có ngờ đâu lại bị Typhon tông một cú lộ tẩy.

Không phải! Kukulkan trông cứ như bị Tonatiuh ép cho phát điên rồi, nó thật sự trốn thoát thành công chưa? Trước đó họ suy đoán thần Mặt trời đã lập bãi săn, nên họ không tìm được dấu vết của hai thần cổ xưa, nhưng bây giờ rõ ràng không phải vậy. Thần Mặt trời đâu?

Dù là Gymir "cuộn" đá vụn trên bề mặt mặt trăng, hay là Typhon tông vào núi, và tiếng gào thét của Kukulkan cũng đều truyền đi rất xa, sao Tonatiuh có thể không biết?

"Không phải, đi mau." Những dây leo trong cái bóng giật giật một cách lo lắng.

Gymir không hề do dự, ngay lập tức làm theo ý kiến của Johnson, nhanh chóng rút lui.

Sau đó hắn nhìn thấy một ánh sáng chói mắt.

Phát ra từ mặt đất.

Giống như mặt trời đang mọc, ánh sáng và sức nóng khủng khiếp lấp đầy không gian này, đây không phải là ngọn lửa mà là một vật chất vô hình có thể đốt cháy mọi thứ, chúng dao động liên tục, tạo thành một cái lưới xé xác con mồi.

Ngọn lửa ánh sáng tuôn chảy ra, tạo thành một bóng đen. Nó có bốn cánh tay, hai cái đầu một trên một dưới xếp chồng lên nhau. Thật khó để tưởng tượng rằng tận cùng của ánh sáng lại là bóng tối khủng khiếp đến thế, ngoại trừ màu đen, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác trên cơ thể của nó, không có khuôn mặt rõ ràng, chỉ có những đường nét.

Bốn cánh tay của thần Mặt trời vươn về phía trước nhưng lại bắt hụt.

Chiếc áo choàng khổng lồ của hóa thân cái bóng bị ánh sáng chói lóa đánh tan mất một nửa, Gymir tập trung sức mạnh, kịp thời rút lui thật xa. Những sợi tơ của cái bóng thi nhau vùng vẫy trong tấm lưới được dệt bởi ánh sáng và sức nóng, phát hiện khó thoát ra được, bèn dứt khoát cắm đầu xuống đất.

Cuộc phục kích của Tonatiuh thất bại, nó cũng không tức giận, mà còn cười điên cuồng.

Kukulkan thét lên muốn bỏ chạy, thế nhưng hàm răng sắc nhọn của nó cắn quá sâu, bây giơ đang ghim sâu vào vai và cánh của Typhon, không thể thoát ra được. Typhon tức giận đá lên người thần Rắn lông vũ (chắc là vào bụng), cuối cùng cũng thoát khỏi tên ngốc đang cầm chân mình, rồi quay người hung hăng lao về phía thần Mặt trời.

"Thất vọng ghê."

Tonatiuh nuốt một phần sợi tơ của cái bóng không kịp trốn thoát, chép miệng liếc Gymir và Johnson, chê bai: "Không ngon lắm, trái đất không sinh ra đồng loại nào ngon hơn sao? Hay là chúng nó không dám tới gặp tao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com