115
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 115
Kết quả đại chiến
Johnson chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa thực sự của câu "Typhon có nhiều đồng minh, Typhon không thích hợp để trở thành kẻ thù" sâu sắc như bây giờ. Johnson chẳng thể nào hiểu nổi, quan sát Typhon rồi, y vẫn không làm sao nhìn ra được sức hấp dẫn đặc biệt của gã. Cochro có bề ngoài đẹp là do màu sắc và hoa văn trên lưng, còn Typhon có gì, nhiều đầu à?
Cảm nhận được sự tò mò của đồng loại trẻ tuổi, Typhon lại càng tự hào hơn.
Gymir đẩy một sợi dây leo đang ngóc lên cao trên vai xuống, không cho Johnson đến gần Typhon.
Johnson: "..." Nhìn cái thì đã sao? Họ ở một bên của dòng sông đen, còn Typhon ở bên kia, cách nhau rất xa.
"Kukulkan sẽ trả thù chúng ta." Gymir tìm một cái cớ để chuyển hướng sự chú ý của Johnson.
Lúc này Johnson mới nhớ tới sự tồn tại của thần Rắn lông vũ, đuôi dây leo vô thức cuộn tròn lại, cứ thế treo trên tóc và vai của Gymir.
Thần Rắn lông vũ đang "kiểm tra" những tổn thất của mình. Cơ thể bằng mây khói phồng lên như cá nóc, Johnson nhìn rõ những lỗ thủng lỗ chỗ, tất cả đều là dấu vết bị ngọn lửa ánh sáng của thần Mặt trời đốt cháy, ngoại trừ cái xương sống ra, về cơ bản không có bộ phận nào còn nguyên vẹn. Kukulkan giận dữ thu nhỏ cơ thể lại, lấp chỗ này một tí, vá chỗ kia một tẹo, làm cho những cái lỗ ít lộ ra hơn, vậy mới coi như tạm giữ được vẻ ngoài tươm tất của tà thần. Nhìn vào mức độ thương tích này, Johnson cảm thấy thần Rắn lông vũ phải mất đến vài ngàn năm mới mong bình phục. Cho dù Kukulkan có muốn gây rắc rối thì cũng không thực tế.
Quả nhiên thần Rắn lông vũ liếc Typhon, vô thức tránh xa dòng sông đen, liếc nhìn người cá đang đội dây leo trên đầu, không nói một lời mà rơi thẳng xuống trái đất.
Sau khi đi qua bầu khí quyển trái đất, đám mây đen với thể tích khổng lồ ngay lập tức bao trùm một vùng biển. Sấm sét tím liên tục xẹt qua xẹt lại trong mây đen, thần Rắn lông vũ khuấy động sóng gió dữ dội, tiến về phía Nam Mỹ. Tất cả tàu bè xuất hiện trên đường đi của cơn bão đều vỡ tan tành thành từng mảnh như bánh quy, chìm xuống đáy biển. Một tà thần dù có bị thương nặng thì sức mạnh của nó vẫn là điều con người không thể tưởng tượng được. Kukulkan không trút giận lên con người, nó không rảnh để nhìn đến lũ kiến, nó chỉ muốn trở về hang ổ, về nơi nó được sinh ra - cao nguyên Nam Mỹ - càng sớm càng tốt. Tốc độ của thần Rắn lông vũ rất nhanh, từ đầu đến cuối cơn bão này chỉ mất vài phút là kết thúc, nơi nó đi qua, đất liền đều biến thành đầm lầy.
Cơn bão này còn xảy ra trong bóng tối. Bởi vì bản thể dòng sông đen của thần Chết Anubis còn đang treo ngang trên bầu trời của trái đất, che hết ánh mặt trời. Johnson muộn màng nhận ra rằng cuộc phục kích do Typhon dàn dựng sẽ gây ra nỗi kinh hoàng như thế nào đối với con người trên trái đất.
Sau nhiều ngày liên tục xuất hiện trăng máu, một vật thể phát sáng trông giống như mặt trời nhưng có kích thước nhỏ hơn nhiều đột nhiên xuất hiện trên bầu trời... Do Typhon bỏ chạy, Gymir và Johnson mang Kukulkan đi, ánh sáng cũng không còn bị che khuất nữa... Cái thứ giống như sao chổi này lại đang rơi thẳng về phía trái đất. Không ai biết sao chổi này đến từ đâu. Nó đột nhiên xuất hiện, bất ngờ hướng về phía trái đất. Tình huống này... dù muốn cũng không thể giấu được, hầu hết con người trên trái đất đều có thể nhìn thấy. Bất cứ ai có mắt, đứng ngoài nhà ngẩng đầu nhìn lên là đều có thể chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này.
Ngọn lửa ánh sáng khủng khiếp của Tonatiuh sẽ khiến nó trông sáng hơn cả mặt trời thật, con người thậm chí sẽ không nhận ra ngay rằng trái đất bị sao chổi đâm vào, mà cảm thấy rằng cả thế giới sẽ bị thiêu rụi. Dù thần Mặt trời vẫn ở ngoài bầu khí quyển, người có ý chí yếu ớt sẽ phát điên ngay tại chỗ. Không, sau khi nhìn thấy trăng máu trong nhiều ngày, nhiều người đã bị tra tấn khủng hoảng, tinh thần đang ở trên bờ vực suy sụp... Đây là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà.
Bản thể của Anubis mang đến bóng tối, tạm thời cứu rỗi loài người, để rồi mang đến... nỗi sợ hãi lớn hơn. Bởi vì thứ bóng tối này đã đạt đến mức tận cùng, kỳ dị hơn cả nhật thực toàn phần hoặc nguyệt thực toàn phần, nhìn lên bầu trời sẽ thấy mặt trời, mặt trăng và các vì sao dường như đều biến mất, ngay cả kính viễn vọng thiên văn cũng không thể bắt được bất kỳ dấu vết nào của một ngôi sao hay một hành tinh.
Con người sẽ nghĩ gì? Các hành tinh khác trong hệ mặt trời đã biến mất hay trái đất bị một con quái vật vô danh nuốt chửng? Có lẽ họ sẽ cảm thấy trái đất đã rơi vào một không gian khác mà khoa học không thể giải thích được!
Sức mạnh của Anubis không đáng sợ bằng Tonatiuh, nhưng sức ảnh hưởng của nó cũng không hề nhỏ. Trong bóng tối vô tận này, những cảm xúc sâu kín nhất trong nội tâm con người sẽ bị kích thích.
Trời ạ!
Dây leo lại một lần nữa nóng lòng vươn mình về phía trước, lần này hướng về phía trái đất.
Gymir biết ngay Johnson đang lo lắng điều gì. Bộ sưu tập đồ chơi yếu ớt dễ vỡ ấy mà.
"Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc." Gymir giải thích, họ vẫn phải chờ kết quả, nếu Anubis không thể đấu một chọi một, họ có thể phải chơi ván thứ hai.
Johnson đè nén lo lắng của mình, quay đầu nhìn lại dòng sông đen. Đúng, sự tồn tại của Tonatiuh là nguy cơ lớn nhất.
Typhon đã sẵn sàng ngay bên cạnh, gã tách ra vài cái đầu cắm vào dòng sông đen, như đang nói chuyện với Anubis. Ngọn lửa ánh sáng của thần Mặt trời nhấp nháy trong dòng sông đen, rất khó nhìn rõ. Nó suýt nữa thì "đốt cháy" đầu Typhon. Typhon đột nhiên rút đầu ra, gần như nhảy ra khỏi dòng sông đen.
"Tonatiuh..."
Typhon chửi rủa, có lẽ cảm thấy xấu hổ, gã lập tức lấy lại tư thế uy nghiêm, bay lơ lửng trên dòng sông đen để quan sát trận chiến.
Johnson: "..."
Bóng tối vây quanh ngọn lửa ánh sáng, xung đột bạo lực liên tục nổ ra ở những khu vực ngoài tầm với của Typhon, Gymir và Johnson. Johnson chỉ thấy dư âm vang vọng trên dòng sông đen, "nước sông" như một dải lụa sa-tanh nhẹ nhàng rung lên. Ngọn lửa ánh sáng nhìn từ bên kia lớp "vải" dày dặn và lộng lẫy, như những điểm đỏ pha vàng kim đang nhuộm lên đó.
Johnson không kìm được quay sang nhìn Gymir.
Màu này rất hợp với người cá. Nền là một vực thẳm vô tận ngoằn ngoèo (trái đất), một dòng sông đen đang chảy, giấu bên trong nó là một quả cầu ánh sáng nóng đỏ. Bên dòng thác đổ vào vực thẳm, người cá với mái tóc dài đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào con mồi giữa dòng sông đen. Vai và lưng hắn căng cứng, cánh tay duỗi thẳng tắp được quấn dây leo đen sẫm, các xúc tu cuối cùng bò trên vây mỏng trong suốt ở cổ tay.
Dây leo khẽ chuyển động, những đầu mềm và mảnh của nó cuộn thành từng vòng dọc theo cành, biến thành từng "quả cầu nhỏ" treo trên khuỷu tay và vai của người cá. Bản thể của Johnson có mười sáu thân chính, ba mươi hai nhánh phụ, sáu mươi bốn cành nhỏ... tiếp tục phân nhánh cho đến ngọn cuối cùng. Bây giờ y rút gọn lại chỉ còn thân chính, còn những nhánh phụ khác trở thành những quả cầu nhỏ xinh xắn treo trên thân chính, khiến ngoại hình của người cá trông càng kỳ dị hơn.
Đầu của Typhon vẫn ở tư thế chính diện để theo dõi trận chiến, nhưng ánh mắt lại cứ vô thức hướng về phía Gymir.
Gymir rất không vui. Hắn lại biến về dạng áo choàng bóng tối, giấu quả cầu dây leo đi mất.
"Được rồi, nếu mày đã sẵn sàng để đánh Tonatiuh lần nữa... Anubis, tao tới đây." Typhon hét lên, nhảy xuống dòng sông đen.
Johnson tưởng rằng dòng sông đen sẽ hợp tác với Typhon để biến thành một hình thái dung hợp mới, nhưng nào ngờ dòng sông đen vẫn tiếp tục rung chuyển.
Phụt.
Typhon bị dòng sông đen phun ra, đầu trên chân dưới. Mắt Typhon đờ đẫn, tất cả đầu của gã đều có vẻ rất ngu ngốc.
Cái bóng giật giật không đều, đó là do quả cầu dây leo đang cười. Johnson không nhịn được.
Typhon mất mặt, vô cùng tức giận, vừa hét gọi tên Anubis vừa tìm cách cắm đầu vào dòng sông đen để trao đổi.
Dòng sông đen bỗng "cuộn" thành từng vòng một, như dải lụa đang điên cuồng quấn lấy thứ gì đó, đầu Typhon cắm hụt.
Trước khi Typhon kịp nổi giận lần nữa, một quả cầu ánh sáng lao vụt ra khỏi dòng sông đen.
Gymir phản ứng cực nhanh, tóm lấy Typhon đang choáng váng làm lá chắn, chặn trước quả cầu ánh sáng.
"Á!"
Typhon tru lên, khi mở mắt ra lần nữa, gã phát hiện thần Mặt trời đã trốn về phía nơi sâu thẳm trong vũ trụ.
Ngọn lửa sáng rõ ràng đã trở nên tối hơn. Tonatiuh bị thương. Vết thương này cũng nghiêm trọng không kém gì thần Rắn lông vũ. Thần Rắn lông vũ có thể trở về nơi nó sinh ra để ngủ cho vết thương mau lành hơn, Tonatiuh lại không phải là tà thần "sinh ra tự nhiên", cái giá của sức mạnh là không có nơi để ẩn nấp chờ ngày hồi phục. Tonatiuh không dám ở lại trái đất, ở đây có quá nhiều kẻ thù, nên nó chỉ có thể liều mạng thoát ra khỏi vòng vây, bỏ chạy thật nhanh.
"Đuổi theo không?" Gymir hỏi ý kiến của Typhon một cách tượng trưng.
Typhon vùng vẫy thoát khỏi tay cái bóng, quay lại nhìn dòng sông đen.
Dòng sông đen cuộn lại thành hình trụ bắt đầu quay tròn, nước sông tạo thành hình dạng hóa thân rất quen thuộc với con người của Anubis: một người Ai Cập với cái đầu chó rừng.
"Rất khó bắt kịp, nó tăng tốc bằng cách tiêu hao sức mạnh của chính mình." Anubis nói chậm rì: "Tao tính rồi, chúng ta phải đuổi tới đầu kia của hệ Ngân Hà, quá nguy hiểm, không thể xác định trên đường đi có chuyện gì."
Mắt của Typhon sáng lên, dùng móng vuốt giữ chặt Anubis, hỏi tình hình chi tiết. Anubis không muốn nói nhiều, nhưng Typhon không chịu để hắn yên, cuối cùng là Typhon liên tục lay, còn hắn thì cứ mỗi câu hỏi chỉ đáp một tiếng.
Tóm lại là lần này Tonatiuh đã chịu tổn thất lớn, ít nhất phải mấy chục ngàn năm nữa mới dám mò về trái đất báo thù. Tuy nhiên, thực lực và đặc tính sức mạnh của Anubis đã bị lộ, hắn không thể nào làm con át chủ bài của Typhon để lừa Tonatiuh thêm lần nữa.
Typhon rầu rĩ.
"Có lẽ mấy chục ngàn năm sau sẽ có tà thần mới ghé thăm trái đất?" Anubis nói bừa: "Không phải bảy ngàn năm trước tao đã tới đây sao?"
"Vậy thì phải nói với đám đồng loại kia, không được đuổi họ đi." Typhon chớp mắt.
Tâm trạng của Gymir rất phức tạp. Hắn rất khâm phục Anubis, Anubis lo lắng danh tính của mình sẽ bị tà thần của trái đất phát hiện, gây ra rắc rối không đáng có, bèn tìm một chiếc giường để ngủ, rồi không bao giờ di chuyển. Hoá thân cũng ngụy trang khéo léo, rõ ràng là có hiểu biết về nền văn minh của lũ kiến trên trái đất lúc bấy giờ, ngay cả giấc mơ cũng trang trí một cách hoàn hảo. Nếu Typhon và thần Mặt trời Tonatiuh không "gây rối", không chừng Anubis có thể sống ở trái đất cho đến khi hắn thấy chán.
Cảm xúc của Johnson càng phức tạp hơn. Y dùng tư duy của con người để đưa ra các giả định, luôn cảm thấy rằng Typhon sắp lấy một tờ rơi quảng cáo hôn nhân ra dán bên ngoài trái đất, trân trọng mời các tà thần có hứng thú với ốc đảo trái đất vào ở, Typhon chịu trách nhiệm lựa chọn địa điểm làm tổ, tìm đồng minh lý tưởng... Thậm chí có thể xuất bản về một tấm gương đã thành công, Anubis. Mà khoan, Anubis đến từ thiên hà nào? Tình hình phát triển sức mạnh trên trái đất như thế nào? Có hài lòng về đồng minh Typhon này không?
Johnson còn đang suy nghĩ, Gymir đã nhanh chóng xoay người hướng về phía trái đất.
"Ấy, khoan đã." Johnson thực sự muốn biết câu trả lời cho những câu hỏi đó.
"John, Hans, Juan, Cindy..." Gymir lần lượt đọc tên các thám tử.
"A!" Johnson đột nhiên tỉnh táo trở lại, y không còn muốn hóng chuyện nữa, đang vội về trái đất đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com