120
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 120
Miễn tiếp khách
Cõi mộng hư vô.
Trong vương quốc của Anubis, các kim tự tháp và đền thờ vẫn đứng vững, ánh sáng của thiên hà vắt ngang qua giấc mơ gần đây vô cùng rực rỡ, các tà thần nghi ngờ đây chính là dấu vết còn sót lại của ngọn lửa ánh sáng của Tonatiuh, không tiêu hóa được thì chỉ có thể lóe sáng như thế chứ sao?
Sau khi trải qua trận chiến trăng máu, mọi người đều biết thiên hà này không phải là vật trang trí vô dụng của giấc mơ mà rất có thể là hóa thân của Anubis. Tương ứng với thiên hà trên bầu trời đêm là dòng sông Nile phía trước ngôi đền. Dòng sông tối đến mức không thể nhìn thấy đáy. Hai "dòng sông" một trên một dưới đang thong thả chảy xuôi, cái nào mới là Anubis? Chắc chỉ có Typhon mới biết.
"Yên lặng, tụi mày định làm gì?" Typhon duỗi thẳng cổ, khói lửa bừng bừng nhìn xung quanh (thật sự có lửa đang cháy).
Kỳ thật thì những tà thần tới xác nhận tình hình chủ yếu muốn hỏi hai việc. Một là tình trạng của thần Mặt trời Tonatiuh, hai là quê hương của Anubis ở đâu? Mục đích quan tâm đến vết thương của Tonatiuh là để xác nhận xem sắp tới có thể ngủ yên trong bao lâu. Về điểm thứ hai thì tình hình phức tạp hơn.
Đa số tà thần đều có ác ý với "kẻ ngoại lai". Mặc dù có vô số giọt nước giàu năng lượng trong hang động trái đất rộng lớn, tà thần có thể tăng sức mạnh của mình bằng cách tìm một vị trí tốt và nằm ở đó, nhưng nhà của mình là nhà của mình, nếu nghe tin có kẻ ngoại lai không quen biết đang ăn chực ở đây, tất nhiên là ai cũng vô cùng chán ghét. Đây không phải là đặc điểm của riêng trái đất, mà mọi "ốc đảo" trong vũ trụ đều như vậy. Anubis âm thầm ẩn náu nhiều năm, còn ngụy trang hoàn hảo như vậy chính là để tránh những rắc rối này.
Giờ đây, cái gì phải đến cũng đã đến.
"Không có Anubis thì bây giờ tụi mày đang bị thần Mặt trời làm thịt rồi." Typhon tức giận nói.
Lời Typhon nói só sức đe dọa với thần mới, nhưng với thần cổ xưa không ăn thua cho lắm. Trong lòng họ vẫn còn chút bất mãn vì bị lừa dối.
"Anubis, mày chỉ biết trốn đằng sau Typhon thế này hả?"
Dòng sông trong giấc mơ kim tự tháp vẫn tĩnh lặng.
Typhon ngẩng cao đầu, còn mấy cái đầu ở hai bên thì cúi xuống, lẻn đến gần mấy đồng minh đang có sắc mặt xấu xí của mình.
"Fenrir, Anubis không có ác ý với chúng ta hay hành tinh này, nó chỉ tình cờ khám phá ra trái đất thôi."
"Behemoth, tao đã nói Anubis có một bí mật... bí mật này có thể giúp chúng ta đánh bại Tonatiuh, tao không nói dối, à, có lẽ bí mật đó lớn hơn một chút."
Typhon vừa cố gắng lôi kéo các đồng minh đang không vui, vừa la lối với các tà thần khác.
"Anubis đã đánh đuổi Tonatiuh, nếu nó thực sự có ý đồ xấu thì đã nuốt chửng nhiều đồng loại từ hồi mới tới trái đất, nhưng nó không làm vậy, nếu hôm nay tụi mày đòi đuổi nó đi cũng phải tự hỏi liệu mình có đủ khả năng hay không."
Quả thực, có một Typhon chặn ở đây thì 1/3 số thần cổ xưa đều có vấn đề về lập trường rồi. Giả sử mà ra tay đánh thật thì...
"Đúng rồi, bên tao còn có Gymir." Typhon ưỡn ngực lên, đe dọa các vị thần.
Lại tăng thêm một lá bài tẩy, các thần cổ xưa bắt đầu lưỡng lự. Vì Gymir mới vừa giúp Typhon đánh Tonatiuh xong. Mặc dù Gymir luôn không thích qua lại với đồng loại, nhưng gần đây Gymir hành xử bất thường vô cùng, ngay cả bản thể còn chạy ra hoạt động, rất khó xác định lập trường của hắn. Các tà thần vẫn không thích rời khỏi hang ổ của mình, bởi tư thế khi nằm xuống ban đầu cũng là trạng thái tốt nhất, chỉ cần cử động một chút, những giọt nước trong hang động đã đông đặc trên "bề mặt" cơ thể sẽ chảy đi mất, tính ra là tổn thất hết sức mạnh tích lũy hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm, vậy nên họ mới chọn đến gây sự trong cõi mộng.
Đây cũng là lý do tại sao Typhon lại kiêu ngạo như vậy. Nếu đổi lại là trong hiện thực, Typhon sẽ không nói gì nhiều, mà sẽ đưa Anubis đi, chạy trước rồi tính sau, cũng chưa nói là sẽ không quay lại! He he, đám đồng loại tới gây rối có giỏi thì canh chừng ở Ai Cập, canh giữ cửa hang ổ của Anubis mãi mãi đi! Vậy cũng không sợ, Typhon có bản đồ chi tiết của cả hành tinh này, chỉ tìm tổ mới cho Anubis thôi phải không? Không thành vấn đề, quá đơn giản. Một khi hang ổ này bị phát hiện thì lại chạy trốn! Liệu các tà thần có từ bỏ giấc ngủ, không ngừng tìm kiếm kẻ ngoại lai không? Chắc chắn là không.
Typhon đắc thắng nghĩ, nên gã đã thắng ngay từ đầu rồi mà. Có điều là đồng minh thì vẫn phải dỗ dành, phải xin lỗi thì xin lỗi, phải nịnh nọt thì nịnh nọt. Còn cả loại cần lôi kéo nữa...
Typhon lại nghĩ tới Gymir, gã chia ra một hóa thân đi tìm Gymir, lấy việc giúp sửa chữa cung điện nham thạch làm điều kiện, lôi kéo Johnson và Gymir đứng về phía mình, cố gắng biến những lời bịa đặt của mình thành sự thật.
***
Vị trí của đảo Cát Lún là một bí ẩn lớn đối với nhân loại. Ngay cả khi nước Mỹ sử dụng nhiều phương pháp khác nhau, còn thông báo cho các quốc gia khác, đưa ra những lời hứa suông, bán những "công nghệ" hoàn toàn không tồn tại, mô tả sự kiện huyền bí như là một nền văn minh tiền sử và người ngoài hành tinh, tập hợp đội ngũ có sức mạnh công nghệ mạnh nhất thế giới lúc bấy giờ, thì vẫn không thể căn cứ theo điện đài ma quái để tìm ra vị trí đảo Chết Chóc.
Nhưng đối với tà thần thì việc này rất dễ, chỉ cần nghe âm thanh là có thể tìm thấy. Cung điện nham thạch hôm nay cũng đang chơi khúc giao hưởng tử thần. Tuy hơi lạc điệu, lại còn ngắt quãng nhưng không ảnh hưởng gì đến việc tìm kiếm.
Typhon nhanh chóng đến vùng biển ngoài đảo Cát Lún, rồi phát hiện ra một "không gian" bao bọc bên dưới hòn đảo như một rào chắn.
"..."
Typhon chớp mắt, thứ này quá quen thuộc với gã. Mỗi lần trao đổi sâu sắc với đồng minh mà không muốn bị làm phiền, gã cũng dựng lên một rào cản như vậy. Gymir còn nói không muốn cùng Johnson "thử" trong cung điện nham thạch đấy? Kết quả thì sao? Typhon bị chặn ngoài cửa, tức tới nỗi bật cười. Cung điện nham thạch sắp sập không dùng được thì trốn ở đáy biển dưới hòn đảo mà chơi hả?
"Gymir? Mau dậy đi coi!"
Tiếng gào thét ầm ầm khiến vùng cát lún khổng lồ quanh đảo rung chuyển.
Bản nhạc lạc nhịp hơn trước.
Những người canh chừng bên điện đài vô tuyến ở khắp nơi trên thế giới ghi nhận sự thay đổi bất thường này trong tâm trạng phấn chấn.
***
Hai dây leo nằm rũ rượi dưới đáy biển.
Nước ở đây sâu khoảng vài nghìn mét, tình cờ lại là nơi yên nghỉ của cá voi*. Xác cá voi không rõ danh tính này chỉ còn lại xương sườn màu trắng xám và một ít thịt, vốn dĩ có rất nhiều loài nhuyễn thể và cá biển sâu đang tụ tập ở đó, giờ những con có thể chạy đều đã trốn thoát, những con di chuyển chậm còn lại đã biến thành những hạt cát đen li ti.
* Kình Lạc (hay Whale Fall) là một thuật ngữ để chỉ khi cá voi chết đi, xác của chúng chìm xuống đáy biển ở độ sâu lớn hơn 1000 mét, và khi chạm xuống đáy biển, những cái xác này trở thành thức ăn cho các sinh vật ở biển sâu trong hàng chục năm. Những xác cá voi chìm xuống sẽ thu hút nhiều sinh vật. Danh sách các sinh vật quan sát được xuất hiện ở đây bao gồm: các loài chân giống khổng lồ, các loài tôm, tôm hùm, tôm thương phẩm, giun biển, các loài cá thuộc lớp Myxinidae, họ Somniosidae, cua, hải sâm và loài giun thây ma. Các hệ sinh thái Whale Fall phân bố rải rác nhưng tập trung nhiều nhất là quanh các tuyến đường di cư của cá voi.
Nước biển không ngừng rung chuyển, những bông hoa băng kết tinh rải rác khắp nơi trong nước, duyên dáng và lộng lẫy. Cá, tôm, mực và các sinh vật khác liên tục bị hoa băng "dính" lấy, đông cứng ngay lập tức. Kết quả là trong nước biển xuất hiện một loạt những khối hổ phách trong suốt, chúng vẫn giữ nguyên tư thế như khi còn sống, thậm chí màu sắc cơ thể cũng không thay đổi nhiều.
Những bông hoa băng từ từ rơi xuống, sau khi va chạm với nhau, chúng hình thành những tinh thể băng lớn hơn. Đáy biển được bao phủ bởi một lớp tinh thể băng dày, đóng băng cả những bộ xương cá voi, khiến nó trông giống như một chiếc giường tạm thời.
Có một khối vật thể không thể phân biệt được nằm giữa giường. Toàn thân nó có màu đen và đỏ, lớp màu đỏ dường như là ánh sáng phát ra từ ngọn lửa ẩn sâu bên trong. Đây là nguồn gốc tạo ra sự chấn động của nước biển.
Những dao động vô hình khiến các tinh thể băng mỏng manh lần lượt vỡ tan, "chiếc giường" này cũng vật lộn theo một chu kỳ sụp đổ, đóng băng, vỡ tan và đóng băng lại liên tục. Xương cá nhìn có vẻ đang duy trì nguyên trạng, nhưng thực chất đã được trộn lẫn với nham thạch, cá, tôm và tinh thể băng từ lâu. Bộ xương màu trắng ởn này ngày càng lớn hơn, các "xương sườn" ở hai bên không ngừng dài ra. Đó là một chiếc giường hoàn hảo biết tự động điều chỉnh vị trí và tăng diện tích.
Hai sợi dây leo mảnh mai lặng lẽ nhô ra từ khe hở giữa các xương sườn, như thể giường quá nóng, làm chủ nhân không thể không duỗi đôi chân ra. Quả thực là chúng ra ngoài để hít thở. Đầu dây leo bị cuộn lại rất chặt, nhưng cành thì chẳng có chút sức lực nào, buông thõng treo lủng lẳng dưới đáy biển. Có cành đầu tiên, thì sẽ nhanh chóng có cành thứ hai.
Hành động bỏ trốn này dường như đã bị phát hiện, biên độ dao động của nước biển đột ngột tăng mạnh hơn, không còn sự sống nào trong hàng rào chắn vây quanh vùng nước này, từ trên xuống dưới tràn ngập những âm thanh kỳ lạ quái dị, như dung nham đang sôi trào tuôn chảy, kèm theo âm thanh sắc bén của những dòng sông băng chuyển động và nứt vỡ. Tất cả những cành dây leo rũ xuống đều rụt về trong nháy mắt.
Một chiếc xương sườn bị gãy. Ngay sau đó, những xương sườn đóng băng ban đầu bao quanh "chiến trường" cùng bị bẻ gãy. Tốc độ đóng băng không theo kịp nhu cầu phục hồi, chiếc giường bằng xương cá voi bị hư hại hoàn toàn.
Vật thể đó lăn ra.
Đoạn cuối các nhánh của quả cầu dây leo bám vào đá ngầm quái dị màu đỏ rực, như một dãy những đóa hoa nở rộ. Những nhánh dây leo quấn chặt quanh những khối đá hung dữ dị hợm nhô ra, Đá ngầm quái quỷ trông như một bộ xương hóa thạch của vô số sinh vật ghép lại với nhau, càng khiến nó trở nên quái đản và kỳ dị hơn.
Đây là khung cảnh địa ngục, là một bức tranh hủy diệt, một cảnh tượng hỗn loạn mà không một cây bút vẽ nào trên thế giới có thể sao chép được. Ngay cả khi có những con người phi thường với ý chí mạnh mẽ có thể nhìn thoáng qua dù chỉ một chút hình ảnh này, họ cũng không thể diễn tả hết nỗi kinh hoàng đó, mà chỉ có thể trở thành vật tế bằng máu và thịt.
***
Typhon lê bước nặng nề lên đảo Cát Lún. Gã nằm bò ra trên đảo, một cái đầu nhẹ nhàng đập xuống đất, những cái đầu còn lại thò xuống biển, quan sát rào chắn vững chắc kia.
"Dữ dội quá vậy?" Typhon lẩm bẩm.
Mặc dù rào chắn có thể che khuất tầm nhìn của tà thần, nhưng những dao động năng lượng thoát ra từ bên trong có thể giải thích được tất cả. Rõ ràng Gymir đang say mê chìm đắm trong việc trao đổi sâu sắc với đồng minh.
Typhon biết rất rõ niềm vui của việc này, ba năm hay năm năm cũng không phải là nhiều, kéo dài mười hay hai mươi năm cũng có thể.
"Lẽ nào mình phải ngủ ở đây một giấc?"
Sau khi Typhon nhận ra dù có hét thế nào cũng vô ích, gã bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ. Dù sao cũng tới rồi. Typhon cũng rất muốn có cung điện nham thạch này.
"Không, ta không thể đi."
Typhon quyết định thảo luận việc khôi phục cung điện nham thạch với Gymir, cùng với việc chia quyền sử dụng nó.
Tà thần tập trung trước giấc mơ của của Anubis trong cõi mộng cuối cùng cũng rời đi, Typhon thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng mấy chốc lại trở nên đau khổ.
Tên thần mới được sinh ra từ đống rác thí nghiệm của thần Trí tuệ Thoth rồi gần như phá nát cung điện nham thạch bây giờ đang trốn ở đâu? Ban đầu không khó để tìm ra nó, nhưng hiện tượng trăng máu đã đánh thức tà thần trên diện rộng, sự kiện huyền bí xảy ra khắp nơi trên hành tinh này, tên thần mới kia ẩn giấu tung tích của mình trong đó, rất khó truy tìm.
Vào thời điểm quan trọng, Gymir lại không thèm đi tìm!
Đã nói là sửa cung điện nham thạch kia mà? Saoo lại đưa đồng minh đi ngủ tại chỗ luôn vậy!
Typhon tức tối nghiến răng.
Thôi, chờ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com