Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

128

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 128

Lũ lụt trong hang động

Tách.

Giọt nước rơi trên trán Juan.

Juan giật mình.

Nghe thấy những giọt nước từ trên vách đá rơi xuống như mưa rào, Juan nhanh chóng cất chiếc túi ngủ quấn quanh người đi.

"Nước dâng lên?" Juan kinh hãi hỏi.

Đang là tháng Tư, khi đợt tuyết cuối cùng trên núi tan, mực nước trong các sông ngầm dâng cao. Những hang động ban đầu không chứa nước cũng đã bị ngập nước, nước tràn qua các khe hở trên đá đi đến nơi khác. Khi một người đi trong hang động, dòng sông không nhất thiết phải ở bên cạnh hoặc dưới chân anh ta, mà có thể là ngay trên đầu, ví dụ như bây giờ, nghe âm thanh là biết được.

Chỉ sau vài phút, nước đã tích tụ trên mặt đất. Nếu toàn bộ lối đi ngập trong nước, con người sẽ giống như những con bọ bị mắc kẹt bên trong, không thể trốn thoát. Hơn nữa, đường đi trong hang rất phức tạp và rất khó để thay đổi lộ trình, đôi khi đi suốt ba tiếng đồng hồ mà không thấy một ngã rẽ nào trên đường. Đôi khi chọn ngã rẽ thì thấy rõ ràng là một con đường đi lên dần dần, nhưng chưa được vài phút sau là lối đi đột ngột rẽ xuống, một đường thẳng xuống lòng đất. Nếu lũ lụt kéo đến thì hối hận cũng đã muộn.

"Ngài Johnson?" Juan hoảng loạn kêu lên.

Đèn pin của anh đã hết pin, đèn pin trong ba lô của giáo sư Telegin cũng bị lục ra, giấu vào túi, chưa đến thời điểm quan trọng là không nỡ dùng. Bây giờ anh buộc phải bật lên, ánh sáng của đèn pin rất yếu, hầu như chỉ có thể nhìn thấy rõ trong phạm vi vài bước.

Telegin nằm bất động trong túi ngủ, nửa người đã bị ngâm trong nước đọng. Tim Juan đập thình thịch, anh vội chạy tới kiểm tra tình hình. Chưa chết, còn thở. Trán ông ta vẫn nóng hừng hực, miệng lảm nhảm nói những điều vô nghĩa. Chỉ có điều ông ta đã tiêu tốn rất nhiều sức lực do phải "đi" một quãng đường dài trong ngày, còn phải thực hiện một loạt các động tác khó như leo dây trong hang, ngồi xổm di chuyển, bơi qua sông. Ngay cả trong trạng thái mê sảng, được điều khiển bằng sức mạnh kỳ lạ, giáo sư Telegin cũng không còn sức để đứng dậy làm gì nữa, chỉ có thể nói mớ.

Juan không có tâm trạng nghe những lời vô nghĩa của Telegin. Anh dùng đèn pin soi khắp xung quanh, không thấy bóng dáng của Johnson.

"..." Có bắt chước con người thì cũng nên bắt chước cho ra dáng chứ, hết giờ làm rồi đi về là thế nào?

Tà thần biến mất vào thời điểm quan trọng, Juan chỉ có thể kéo Telegin lên để chuyển đến vùng đất cao hơn. Đồng hồ của Juan bị ngâm trong nước, đã ngừng hoạt động. Anh không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể ước tính đại khái mình đã ở trong hang bao lâu. Dù sao thì cũng chưa đầy ba ngày, Telegin chắc chắn sẽ không tỉnh lại. Sau khi gian nan đi một đoạn, chiếc túi ngủ quấn quanh người Telegin hoàn toàn chìm trong nước, nhờ sức nổi của nước, việc kéo nó trở nên dễ dàng hơn một chút, ít nhất thì đáy túi ngủ cũng giảm ma sát với đá.

"Nguy rồi."

Juan đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy thay đổi. Anh cầm đèn pin lên soi, giật mình nhìn thấy trước mặt có một khe hở mà mắt thường có thể nhìn thấy, nước đang chảy ào ào từ đó vào. Juan hít một hơi, nhận ra tình hình còn tệ hơn anh tưởng, có thể có một con đường bên cạnh cũng ngập trong nước, mực nước còn cao hơn ở đây. Nước dần dâng cao, Juan vẫn bị mắc kẹt trong con đường này, không có lối thoát.

Đột nhiên, tầm nhìn của anh mờ đi. Juan như bị một bàn tay to lớn vô hình kéo "trượt" đi gần trăm mét thật nhanh trong lối đi, rồi rơi xuống một con dốc chéo phía trên. Juan xoa xoa cái mông đau nhức của mình, trợn mắt ngơ ngác nhìn nước lũ chảy ào ào trước mặt.

Không đúng, sao ở đây sáng thế?

Juan quay lại và thấy Johnson đang cầm trên tay một chiếc đèn pin rất quen thuộc, đứng đó lặng lẽ nhìn anh.

"...Thứ ta tìm thấy ở doanh trại." Johnson nhấc cái ba lô màu xanh quân đội lên.

Juan vươn đầu ra nhìn, hay thật, có khoảng mười mấy cái đèn pin. Bên cạnh đèn pin là năm hộp cá và một chai vodka.

Juan: "..."

Lúc này, Juan nhớ lại trải nghiệm khi mình mất trí nhớ trong thị trấn đổ nát ở Ý. Khi đó Juan thật lòng cảm thấy mình rất may mắn vì luôn có thể tìm được thức ăn nước uống trong những ngôi nhà còn nguyên vẹn. Tại sao những thứ này không bị những người sống sót khác phát hiện? Bởi vì anh là người tỉnh táo duy nhất trong thị trấn. Những người sống sót đó ở trong trạng thái mê sảng, chỉ lấy đồ ăn đặt lộ liễu bên ngoài, còn những cái thùng giấu dưới gầm tủ sách và lon đồ hộp dưới gầm giường thì chắc chắn là an toàn, dù có điều lạ là người Ý lại thích tích trữ đồ hộp của Anh.

Hóa ra tất cả đều do tà thần sắp đặt!

Juan đờ đẫn cầm lấy "gói tiếp tế vật tư", anh nghi ngờ tà thần đã cướp kho của doanh trại. Chuyện này sẽ sớm bị phát hiện thôi, không biết những người Liên Xô kia sẽ nghĩ thế nào. Thức ăn và rượu thì có thể bị ăn vụng, nhưng đèn pin bị đánh cắp thì sao? Đóng quân tại doanh trại là đơn vị lính của cơ quan bí mật quốc gia đang điều tra sự kiện huyền bí nữa đấy, lớn chuyện rồi!

Nhưng Juan không thể từ chối nguồn cung cấp vật tư này, dù sao mạng sống của mình vẫn quan trọng hơn. Những thứ khác thì chỉ có thể lo lắng sau khi rời khỏi hang động này một cách an toàn.

"Nhân tiện, ta còn tìm thấy một người trên đường." Johnson bước sang một bên, cho Juan nhìn thấy ông Lotta nằm trong vũng bùn.

Juan tưởng rằng nhà thám hiểm này đã gặp chuyện bất hạnh rồi, không ngờ ông ta vẫn còn sống.

"Thật tốt, ba người chúng tôi đã cùng nhau đi vào." Juan đến gần Lotta, vẻ mặt anh đột nhiên cứng ngắc.

Mặt ông ta đỏ bừng vì cơn sốt, môi trắng bệch và bong tróc, miệng còn lẩm bẩm những từ lạ lùng. Một bệnh nhân khác bị mê sảng. Tuyệt vời, một cái thây ma mới đã được thêm vào đội. Juan cảm thấy mình sống khó quá.

"Ồ, ta có một tin tốt và một tin xấu." Johnson nói, bắt chước giọng điệu trong tiểu thuyết.

Juan thấy da đầu tê dại, anh nói khô khan: "Tôi đoán cả hai tin tức này đều không tốt cho tôi?"

Johnson bật cười. Juan luôn thú vị, không thông minh bằng John nhưng đùa với anh rất vui.

"Đồng minh... của ta đã đến, anh đã từng gặp rồi." Johnson đưa ra một tín hiệu rõ ràng cho Juan.

"Là ngài Gymir?" Đồng tử của Juan co lại.

Juan không biết chuyện đó khi ở Jamaica, nhưng sau này anh đã liên lạc với Hans nhiều lần, thậm chí còn đi đọc sách cổ, sao có thể không biết Gymir là ai? Theo kiến ​​thức huyền bí học, thần Biển Gymir trong thần thoại Bắc Âu là một vị thần cổ xưa với hùng mạnh, sở hữu của cải vô tận và giọng nói đầy mê hoặc.

"Tin xấu là doanh trại đã sụp đổ, tà thần trong hang động này cố gắng trốn thoát nhưng lại gặp phải Gymir, bây giờ vị thần mới mà ta rất muốn gặp này đã trốn sâu hơn vào hang động... căn cứ theo thể lực của con người, chúng ta có thể phải mất mười ngày mới đến được đó!"

Juan: "..."

Johnson ôn hòa nói: "Anh có thể đổi cách nghĩ khác để an ủi chính mình, lần trước có bốn tà thần, lần này chỉ có ba."

***

Giáo sư Telegin thức dậy trong mùi thịt bò thơm phức quanh mình. Ông ta đã quen với mùi vị của loại đồ hộp này, vài ngày trước, lính trong doanh trại thích cho nó vào nồi hầm chung với khoai tây và hành tây. Nếu ở Pháp, ông sẽ không bao giờ nhìn đến món ăn này lần thứ hai. Tuy nhiên, dạ dày và ruột của ông ta không chịu nghe lời, cứ kêu ùng ục, cổ họng thì rất khô.

Telegin cảm thấy tay mình cứng ngắc giơ lên ​​rồi đưa một thìa thức ăn vào miệng.

Thật thơm, thật ấm áp.

Ở đây lạnh quá.

Telegin không nhịn được nghĩ. Ý thức hỗn loạn của ông ta vừa mới cảm nhận được đau đớn thì đã nhanh chóng được cảm giác ấm áp này xoa dịu.

Telegin lại ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Telegin nghe thấy có người gọi tên mình, còn tát thật mạnh vào má.

"Tỉnh lại... tỉnh nhanh lên, không xong rồi, giáo sư Telegin vẫn chưa tỉnh lại, ông ấy đã hạ sốt rồi kia mà?"

"Có lẽ là quá mệt."

Đây là một người Anh đang nói, nghe giọng cũng có thể nhận ra, Telegin mơ màng nghĩ. Mí mắt của ông ta nặng như có một khối sắt đè lên, dù cố gắng thế nào cũng không thể mở được.

"Nếu như ông ấy vẫn không tỉnh lại, có khi nào sẽ xảy ra đột biến không?" Juan lo lắng hỏi.

Không!

Telegin không biết sức mạnh từ đâu đến, ông đột nhiên mở mắt ra, cố gắng dựng thẳng người lên, kinh hãi nói: "Tôi không sao, tôi không biến thành quái vật!"

"..."

Mười phút sau.

Telegin sờ vào chiếc túi ngủ dùng làm đệm bên dưới, kéo chiếc lều được ghép bằng vải bạt không thấm nước, nhìn chai rượu Vodka nằm trong góc, suýt nữa thì tưởng rằng mình đã trốn thoát khỏi hang động ma quái trên núi Arabika. Thật không may, bên ngoài tối như mực, đưa tay ra là có thể chạm vào cái trần ẩm ướt của hang động nham thạch. Phía trước là một dòng sông ngầm đang chảy xiết, chiếc lều được dựng khéo léo trên một mỏm đá nhỏ nhô ra. Trước lều có một đống lửa, trên đun một nồi canh.

"Cậu vừa nói... khu doanh trại của Liên Xô sụp đổ, rất nhiều thứ trôi xuống sông ngầm? Cậu đã vớt được tất cả những thứ này? Kể cả cái lều và cái nồi này à?" Giáo sư Telegin ôm đầu, nghi ngờ mình vẫn đang bị ảo giác.

"Là thật đấy." Giọng của Juan hơi yếu ớt.

Trên thực tế, chỉ một phần nhỏ là trôi dạt đến thật. Hệ thống mạch nước ngầm đan xen với nhau cực kỳ phức tạp, làm sao mà tất cả lại tình cờ trôi đến ngay trước mặt anh cho thỏa sức lựa chọn được? Đừng hỏi, tất cả là vì tà thần đam mê phiêu lưu và săn tìm kho báu nên đi thu thập vật tư từ khắp nơi trong hang động.

Giáo sư Telegin vẫn không thể hiểu nổi: "Tại sao doanh trại lại sụp đổ?"

"Ờm, chắc là tà thần đó đã tức giận, người Liên Xô tưởng quân địch ở ngọn núi đối diện, nhưng không ngờ rằng tà thần đã chạy đến dưới chân họ phát động tấn công." Juan đã nghĩ sẵn mọi cái cớ rồi, bây giờ anh giải thích hết sức thuần thục.

Sao cơ? Sự thật?

Johnson có thể nói thẳng mọi sự thật cho Juan biết, nhưng Juan không thể nói sự thật cho Telegin... nếu không Juan sẽ phải giải thích tại sao mình quen biết tà thần. Và sẽ khiến Telegin sợ chết khiếp.

"Ngài Johnson đây, là do tôi... do tôi cứu lên, ngài ấy là người Anh, ngoài ra còn có một người bạn đồng hành bị bắt vào doanh trại, lúc nửa đêm, họ chưa kịp vào hang thì mặt đất sụp đổ, thế là rơi vào hang rồi bị dòng sông ngầm cuốn trôi đến đây."

Juan đã cố gắng hết sức để bịa ra câu chuyện dối trá này. Hết cách rồi, Johnson không thích bộ quần áo leo núi mà họ đang mặc. Người thám hiểm hang động làm sao có thể mặc bộ quần áo phổ biến cách đây năm mươi năm.

"Người Anh..." Đúng như dự đoán, Telegin không hỏi thêm câu nào nữa. Trong mắt ông ta, đám người Anh đều rất kỳ cục.

Johnson cũng không nói gì, chỉ đứng đó quan sát dòng sông.

Giáo sư Telegin sờ trán rồi đột nhiên hỏi: "Làm thế nào chúng ta đến được đây? Tôi dường như đã hôn mê rất lâu, hình như còn ăn súp thịt bò, hành tây và khoai tây trong lúc mộng du?"

"Là tôi đút cho ông, sao ông có thể mộng du chứ?" Khóe miệng Juan hơi co giật, anh nhanh chóng đổi chủ đề: "Chúng ta cũng bị lũ cuốn đến đây, nhưng tôi tỉnh sớm hơn ông."

Telegin có cảm giác như mình đã giẫm phải thứ gì đó, khi cúi đầu xuống thì thấy đó chính là ông Lotta. Lotta vẫn đang hôn mê.

Telegin thở dài: "Dù thế nào đi nữa, ba người chúng ta vẫn còn sống đã là may mắn lắm rồi."

Vẻ mặt của Juan đờ đẫn.

Không, nếu không có Johnson, cả ba người họ đã chết rồi.

Ngoài lương thực và đồ dùng, trong ba ngày qua, họ còn nhiều lần trải qua những nguy hiểm như suýt chết đuối, suýt ngã chết, suýt bị vách đá sập đè chết, thậm chí là suýt bị mắc kẹt giữa chừng một lối đi hẹp, không thể di chuyển rồi chết đói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com