Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

138

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 138

Đếm ngược (1)

Ánh lửa làm biến dạng thành phố đang bị bao trùm trong bóng tối.

Từ cửa sổ khách sạn nhìn ra, nó thấp thoáng mơ hồ như quỷ dữ đang nhe nanh múa vuốt.

Davy nằm trên sàn, anh nghi ngờ mình đã rơi vào một cơn ảo giác nghiêm trọng hơn. Có tiếng la hét vọng tới từ xa xa vờn quanh tai anh, mặt đất rung chuyển, trần nhà cũng lắc lư. Những con đường sáng sủa bên ngoài khách sạn bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, như thể bị bao phủ trong bóng tối vô tận, con người không ngừng lao vào bóng tối và không bao giờ quay trở lại.

Rầm.

Một chiếc xe hơi mất lái lao thẳng vào cửa khách sạn.

Khung cửa sập xuống, gạch rơi xuống khắp sàn, Davy không may bị một mảnh kính vỡ bay qua cứa rách trán. Nhưng anh cũng rất may mắn, mảnh thủy tinh không cắm vào mắt hoặc vùng giữa hai lông mày của anh... không giết chết anh tại chỗ. Cơn đau cuối cùng đã đánh thức ý chí uể oải, Davy nhận ra khách sạn hiện đang trống rỗng, anh nằm đằng sau chiếc sô pha bị lật úp, chỉ lộ ra phần đầu. Phần lớn đá vụn và kính đều bị cái ghế sô pha to và nặng chặn lại, một con cá duy nhất lọt qua lưới đã "giúp" Davy tỉnh táo trở lại.

Davy loạng choạng đứng dậy, đúng lúc nhìn thấy có người đang khó nhọc trèo ra ngoài cái xe.

"Cứu tôi! Cứu tôi với!" Đầu của người phụ nữ nọ đầy máu, không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Davy phát hiện nửa đầu cái xe đã bị đá vụn vùi lấp, chỉ có người ngồi ghế sau còn sống. Cửa xe bị vặn vẹo biến dạng, hoàn toàn không thể mở ra được. Davy không hiểu được tiếng Tây Ban Nha mà người phụ nữ đó đang nói, anh nhặt một cây lau nhà làm đòn bẩy, cố gắng nhấc mảnh gạch lớn đè trên mui xe phía trước ra, giúp người bên trong có thêm không gian để di chuyển. Nhìn thấy thi thể tài xế, tiếng khóc trong xe càng lớn.

Đầu Davy kêu ong ong, từng cơn đau nhói lên liên hồi, anh cố kéo mở cửa xe hồi lâu, đột nhiên bên ngoài vang lên những âm thanh hỗn loạn cùng với ánh lửa lờ mờ. Anh cảnh giác nấp sau chiếc xe đã tan tành, đồng thời ra hiệu cho người phụ nữ bên trong xe. Bất chấp rào cản ngôn ngữ, may mắn thay, họ đều nhận thức được sự nguy hiểm. Người phụ nữ ngay lập tức nằm xuống gầm ghế xe, Davy cũng trốn về dưới ghế sô pha.

Tiếng ồn ào ngày càng gần hơn, Davy nhìn thấy bọn côn đồ đang cầm đuốc. Trên người chúng bê bết máu, tay cầm chai rượu, vung gậy gỗ, gậy sắt và say khướt. Trên con phố này có rất nhiều cửa hàng do người nước ngoài mở, bọn chúng lao vào cướp đồ, nhưng con người chỉ có một đôi tay, khi nhìn thấy thứ gì đó tốt hơn, chúng không cần thứ mình đang cầm nữa, tiện tay vứt xuống đất, giẫm nát thành từng mảnh trong nháy mắt.

Davy càng lo lắng hơn, anh muốn tìm khẩu súng ngắn trong vali của mình, nhưng tình trạng của anh quá tệ, nhìn cái gì cũng có bóng chồng, một hồi lâu vẫn không vặn được mật khẩu chính xác của khóa vali. Chẳng bao lâu sau, điều anh lo sợ đã xảy ra.

Những tên côn đồ này là người địa phương, biết rõ khách sạn này nên có lẽ định cướp của những vị khách giàu có ở đây. Chúng xông vào, cạy quầy thu ngân, vừa hò reo vừa chia tiền.

Lúc này, từ ngoài đường truyền đến tiếng súng. Bốn giờ sau trận động đất, cảnh sát cảng Montt cuối cùng cũng có mặt. Trong đêm tối hỗn loạn, không chỉ có bọn côn đồ bị trúng đạn mà còn có người dân hoảng sợ chạy trốn. Vì vậy những người trốn ra khỏi nhà mình đều bị buộc phải quay trở lại căn nhà chật chội.

Cảnh sát đã giải cứu người phụ nữ mắc kẹt trong xe cũng như Davy bị "đè bẹp dưới ghế sô pha".

"...Trận động đất có gây ra nhiều thiệt hại không?"

"Các bệnh viện đang quá tải." Viên cảnh sát tưởng Davy muốn tìm bác sĩ để băng bó vết thương, anh ta nói bằng tiếng Anh dở tệ: "Chúng tôi không còn nhân lực dư thừa, các anh phải ở lại đây."

"Có xe nào rời cảng Montt không?"

"Dư chấn vẫn chưa kết thúc, nếu anh lái xe ra ngoài, kết cục của anh rất có thể sẽ như thế này." Viên cảnh sát liếc nhìn Davy, chỉ vào chiếc xe đang cắm đầu trên tường khách sạn.

Davy bức thiết hỏi: "Xe lửa thì sao? Cảng cũng có tàu..."

Viên cảnh sát mất kiên nhẫn đáp: "Một đoạn đường ray bị sập, xe lửa không thể chạy được, bến tàu có quá nhiều người, một số người bị giẫm chết. Này anh, tôi khuyên anh không nên đến đó đâu, trước những thảm họa do Chúa mang đến, không có người dân từ bất kỳ quốc gia nào được đối xử đặc biệt."

Davy phát hiện ý chí của mình lại dần dần yếu đi, anh nhìn viên cảnh sát há miệng rồi ngậm miệng nhưng lại không thể phân biệt được những từ ngữ mà anh ta đang nói. Dường như có một âm thanh trầm thấp quái dị khác ẩn giấu trong những phát âm bập bẹ đó. Anh không thể hiểu được, nhưng nhịp điệu rất giống với nhạc chơi trong tang lễ. Davy kinh hãi lùi lại vài bước.

Viên cảnh sát cảm thấy người nước ngoài này quá nhát gan, anh ta không lãng phí thêm thời gian nữa mà dứt khoát rời khỏi khách sạn.

Cửa sổ bị vỡ, trong khách sạn rất lạnh. Davy cảm thấy như đang ngồi trong nước đá, trên người không có chút hơi ấm nào, anh chộp lấy vali chạy ra khỏi cửa.

"Không được, bên ngoài rất nguy hiểm!" Người phụ nữ còn sống sót hoảng sợ hét lên.

Davy không thể nghe thấy gì. Anh đứng trên đường, cảm thấy hơi thở của bóng tối và cái chết vây quanh mình như thủy triều. Đột nhiên anh dường như cảm thấy điều gì đó, nhìn lên nóc nhà ở phía đối diện. Nhờ ánh lửa từ xa, Davy nhìn thấy cái bóng mơ hồ.

Lại là người Anh lại mặc trang phục thế kỷ 19 đó.

Lần này Davy nhìn thấy khuôn mặt của y. Dù ở rất xa nhưng đôi mắt xanh đó dường như có ma lực, nó in sâu vào trái tim anh. Davy run rẩy không ngừng, mặt tái xanh, không thở được, anh ngã vật xuống đất.

"Chạy... chạy trốn... chỉ còn 20 giờ nữa..." Davy vô thức lẩm bẩm, loạng choạng đứng dậy rồi chạy nhanh về phía trước.

***

Johnson yên lặng nhìn Davy ngã xuống rồi đứng dậy.

Gymir nghiêng đầu sang hỏi: "Em không thích con người đó à?"

Theo thói quen của Johnson, y không bao giờ chỉ "nhìn" một cái, đưa ra gợi ý để trốn thoát rồi thôi. Y thường sẽ bước tới trò chuyện, hoặc giả làm người Anh cũng đang bị mắc kẹt trong thành phố, cùng chơi trò trốn thoát trong đêm với con người này mới phải.

"Chúng ta đang điều tra âm mưu của thần Trí tuệ Thoth!" Johnson nghiêm túc nhấn mạnh, hiện giờ không phải lúc chơi trò chơi!

Nếu suy đoán trước đó là đúng thì Leviathan chính là đồng phạm của Thoth, chịu trách nhiệm thực hiện kế hoạch nuốt chửng trái đất này. Sản phẩm thành công chịu trách nhiệm thực hiện kế hoạch do thần Trí tuệ Thoth tạo ra hiện đang nằm dưới chân họ. Tính theo thời điểm Thoth rời trái đất, âm mưu này đã kéo dài ít nhất ba ngàn năm.

Bây giờ không ai biết tiến độ của kế hoạch này đến đâu, vật thí nghiệm thành công này đã chui sâu vào lòng đất đến mức nào? Nếu lõi trái đất bị tổn hại, hành tinh này về cơ bản không còn đường cứu sống nữa, sau khi xử lý xong Leviathan, mọi người cứ chuẩn bị thu dọn hành trang rồi đi lang thang trong vũ trụ đi! Nếu lõi trái đất chưa bị tổn hại thì càng không nên đánh động tà thần ẩn náu dưới lòng đất, kẻo nó phát hiện ra không còn đường trốn thoát lại chơi bài phá nhà tự sát.

Vậy nên Johnson không tùy tiện sử dụng sức mạnh của mình, cảng Montt cũng không phải là sân chơi an toàn, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Sau khi nói xong về tình hình hiện tại, Johnson bắt đầu giải thích "những khuyết điểm" của Davy: "...Ý chí của anh ta đã suy yếu, cho dù lần này có trốn thoát, sau này lại tiếp xúc với sự kiện huyền bí cũng khó mà giữ được mạng."

Yêu cầu cơ bản để trở thành một thám tử xuất sắc là gì? Phát sáng à? Không, là có thể tái sử dụng nhiều lần! Nếu không phải vì điều này, tại sao Johnson lại phải trả thù lao bằng những thứ khác ngoài tiền? Tại sao lại quan tâm đến tính mạng và trạng thái tinh thần của những thám tử này?

Giá trị của phóng viên tên Davy này quá thấp, không có tiềm năng nào cả. Thảm họa sắp xảy ra với cảng Montt lại quá lớn, đến mức không thể tưởng tượng được, Johnson không thể đảm bảo rằng một con người có thể sống sót sau thảm họa như vậy.

"Hơn nữa, chúng ta có thể ủy thác cho anh ta làm gì? Điều tra động thái của những cơ quan bí mật của chính phủ loài người? Chúng ta có quan tâm đến chuyện này không?" Johnson xòe tay.

Sự kiện lần này hoàn toàn không yêu cầu sử dụng thám tử loài người. Dù mối quan hệ giữa Leviathan và thần Trí tuệ Thoth cũng như toàn bộ sự thật của âm mưu này vẫn chưa được làm sáng tỏ, nhưng nó đã nằm ngoài phạm vi mà con người có thể "giúp đỡ". Cảng Montt không phải là vực sâu không đáy của núi Arabika, không cần con người làm mồi nhử trong bẫy để lôi ra tà thần ẩn sâu trong lòng đất.

Vì vậy, hỡi những con kiến ​​phát sáng bị mắc kẹt trong thành phố này, hãy chạy đi, chạy càng nhanh càng tốt.

Johnson cảm thấy mình xử lý như vậy là rất chính xác.

"...Mấu chốt không phải là những nguyên tắc này, mà là em không thích con người này." Gymir lặp lại với vẻ mặt thích thú: "Nếu John ở đây... hắn đã già, không còn sức lực để đi mạo hiểm cho chúng ta nữa, theo lý thuyết vừa rồi của em thì hắn cũng là một thám tử vô giá trị, nhưng em nhất định sẽ không nghĩ như vậy, em sẽ tìm cách đưa hắn đi thay vì để hắn tự mình chạy."

Johnson: "..."

Nói cũng phải.

Nghĩ đi nghĩ lại, ychợt phát hiện ra sự khác biệt.

"Vậy tại sao đây, vì không vừa mắt sao?" Gymir tiếp tục hỏi.

Johnson rất say mê trò chơi đóng vai con người, Gymir lại rất chú ý đến sở thích của Johnson, dù sao cũng không có việc gì để làm, tà thần đó phải mất hai mươi tiếng nữa mới xuất hiện kia mà.

Johnson cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời: "Em không thích thói quen uống thuốc mỗi khi bị ảo giác của anh ta."

Tinh thần rệu rã là chuyện của bản thân con người, nhưng vì con người này không muốn đối mặt với sự thật và tồn tại huyền bí nên đương nhiên không có khả năng giao tiếp. Tất nhiên là tà thần cũng không thích qua lại với thám tử loài người như vậy.

"Anh nghĩ xem, anh ta có thể trốn thoát khỏi thành phố này không?" Johnson nhìn theo bóng lưng Davy.

"Thật khó nói, còn phải xem vận may." Gymir cho rằng điều kỳ diệu nhất trên thế giới này chính là vận may. Sinh vật càng yếu ớt thì tác động của nó sẽ càng lớn.

***

"Có một trận động đất ở cảng Montt!"

"Cường độ bao nhiêu?"

"Có lẽ là khoảng cấp năm, không mạnh lắm..."

Người này chưa kịp nói xong thì mặt đất lại rung chuyển nhẹ, ánh đèn trong văn phòng khu khai thác mỏ đung đưa từ trái sang phải. Sau khoảng vài giây, mọi thứ trở lại bình thường.

Gã đàn ông mặt đầy sẹo xách cổ áo tên cấp dưới vừa báo tin, vẻ mặt hung dữ hỏi: "Đây là cái mà cậu bảo là không mạnh lắm à?"

"Báo báo Thượng tá Stanley, là dư chấn. Loại động đất này luôn đi kèm với một số dư chấn..."

"Dư chấn lớn hơn cả cơn chấn động vừa rồi?" Stanley Mặt Sẹo giận dữ hỏi.

Người kia lắp bắp trả lời: "Có lẽ vùng động đất xảy ra dư chấn gần khu mỏ này hơn."

Lúc này, ông lão ngồi trong góc ho khan.

Stanley Mặt Sẹo buông tay ra, giọng lạnh lùng hỏi: "Hình như giáo sư Moore có ý kiến ​​khác?"

"Chúng ta không thể tiếp tục ở lại khu mỏ." Ông già đơ mặt ra, nói.

Cơ quan bí mật của Mỹ do Stanley chỉ huy đã bắt được vài sinh vật đột biến ở khu mỏ này, sau đó phát hiện ra rằng điện đài ma quái vẫn hoạt động, hầu như mỗi lần sử dụng đều sẽ xảy ra một vụ lở đất quy mô nhỏ, nhưng những sinh vật đột biến đã bị bắt giữ cả rồi, thứ còn đang ẩn náu dưới lòng đất thật ra là cái gì?

"Chúng ta không thể đi được, chúng ta đã ở đây quá lâu rồi... vừa không đạt được điều mình muốn, vừa thu hút thêm cả người Anh, người Pháp..." Stanley thở hổn hển giận dữ.

Giáo sư Moore cao giọng: "Thượng tá, tôi tin rằng anh đã nhận được thông tin đó, khoảng hai mươi ngày trước, người Liên Xô đã chịu tổn thất nặng nề ở Gruzia, sự việc đáng tiếc được cho là xảy ra ở vùng núi Arabika, chúng ta chưa biết chi tiết cụ thể, nhưng chắc chắn rằng họ cũng đang sử dụng điện đài ma quái để bắt những sinh vật đột biến, anh không tin hỏa lực của người Liên Xô sao? Bọn họ không chống cự được cái thứ đó thì chúng ta làm sao có thể?"

Câu nói này rõ ràng đã chọc giận Stanley, gã gầm lên như một con thú.

"Mấy con gấu ngu ngốc chỉ biết uống rượu đó à? Giáo sư Moore, ông đang xúc phạm tôi và cấp dưới của tôi... Ngay cả chuyện họ sử dụng điện đài ma quái cũng chỉ là đang bắt chước Hoa Kỳ."

Giáo sư Moore nghe xong liền chửi thầm, điện đài ma quái ở ngay đó, ai cũng có thể sử dụng, không ai có thể ngăn cản người khác sử dụng. Khoa học cũng như huyền bí học, chúng là một loại chân lý, và chân lý là thứ đã tồn tại sẵn trên thế giới này, chỉ chờ con người khám phá ra nó. Người Mỹ có thể phát minh ra bom nguyên tử, lẽ nào các nhà khoa học nước khác lại không thể phát minh ra vũ khí hạt nhân?

Lúc này, bóng đèn treo trên dây lại bắt đầu lắc lư trái phải.

Giáo sư Moore nhìn ánh sáng ban mai mờ nhạt bên ngoài, sắc mặt tái nhợt: "Động đất mỗi lúc một mạnh hơn, đây không phải là dư chấn! Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi quá muộn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com