14
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 14
Thất vọng
Tách.
Một giọt nước chảy dọc theo ngón tay của Johnson, rơi xuống biển.
Sương giá đang tan.
Johnson chợt hoàn hồn, phát hiện mình đã bị mê hoặc. Đây là một việc rất nguy hiểm, thần cổ xưa chưa bao giờ lương thiện, y đã bất cẩn, lẽ ra không nên lơ là cảnh giác chỉ vì thần Biển đã ngủ say từ rất lâu rồi.
Nước biển lặng lẽ dâng lên mái nhà thờ.
Quả cầu pha lê lại biến thành đại dương bao la, chỉ để lại một con dốc nhỏ và một cây thánh giá màu đen.
Người cá với mái tóc đỏ rực như lửa đang bơi lội quanh "hòn đảo đơn côi", đuôi cá tạo thành những gợn sóng nước duyên dáng, những chiếc vảy màu đỏ vàng vô cùng nổi bật giữa làn nước biển.
Đáng tiếc, trong mắt Johnson, đây là một thợ săn đang tiếp cận con mồi.
Con mồi đã bị mắc kẹt trong khu vực nhỏ này.
Ào ạt.
Người cá nổi lên mặt nước.
Những giọt nước đua nhau chảy xuống từ tóc và mặt, làm bốc lên một lớp sương mù mờ ảo. Đôi mắt vàng kim long lanh tựa như hũ mật ong nguyên chất, màu sắc hấp dẫn, trong trẻo và tươi sáng. Đuôi cá khẽ đung đưa, thân thể dựa vào mép mái nhà nghiêng nghiêng, tựa như tò mò hoặc đang quan sát Johnson.
Mặc dù truyền thuyết của con người đã nhắc đến sinh vật này vô số lần, nhưng không có ngôn ngữ hay hình ảnh nào có thể miêu tả được một Siren hoàn chỉnh. Từng đường nét trên cơ thể đều hoàn hảo, biểu cảm có vẻ ngây thơ nhưng cũng rất tàn nhẫn, và con mồi mà nó nhắm tới sẽ sẵn sàng dâng lên máu thịt và linh hồn của mình.
Đây là hóa thân hoàn hảo của một thợ săn mồi!
Johnson cảnh giác, những chiếc răng sắc nhọn trên những sợi dây leo màu đen giữa các ngón tay y mọc ra nhiều hơn.
Người cá nhẹ nhàng dùng ngón tay có vây mỏng xoa xoa đôi môi đỏ thắm của mình, đâu đó trong thần thái khi ngẩng đầu lên toát ra dục vọng sâu xa.
Johnson: "..."
Đúng vậy, Gymir muốn ăn y.
Mặc dù Johnson cảm thấy mình không ngon chút nào, ăn thực thể vào sẽ bị mắc xương, nhưng trong mắt thần cổ xưa thì chưa chắc đã vậy.
Không cần phải nói thêm gì nữa, chạy thôi.
Phải chạy.
Nhiệt độ giảm mạnh ngay lập tức, sương giá điên cuồng lan tràn, bao phủ mọi thứ xung quanh.
Một lớp băng mỏng nhanh chóng hình thành trên mặt nước biển, chỉ có người cá là không bị ảnh hưởng.
Gymir vô thức nắm lấy sợi dây leo màu đen đang bò lên người mình, dây leo co giật như thể đang sợ hãi, rồi chỉ đơn giản gọn gàng "đứt" mất.
Rơi vào tay địch, bị Johnson cắt đứt.
Phần trên của quả cầu pha lê vốn không bị nước biển nhấn chìm giờ đây đã bị bao phủ bởi băng và sương mù dày đặc.
Vô số xúc tu đen như dây leo đang vùng vẫy, tấn công khu vực khép kín này.
Người cá phát hiện ra ý định của Johnson, lập tức phá vỡ lớp băng mỏng, sóng biển dâng cao, khuấy động những con sóng khổng lồ cao hàng chục, thậm chí hàng trăm mét, xua tan sương mù dày đặc và băng giá.
Nhà thờ cũng chìm trong nước, sắp sụp đổ trong cơn bão dữ dội.
Ánh trăng bạc biến mất, tiếng hát tuyệt diệu vang lên giữa sóng biển.
Con người không thể hiểu được lời hát này, họ chỉ có thể cảm thấy ý thức của mình dần dần trôi nổi, như xuyên qua những đám mây, có làn gió ấm áp dễ chịu vuốt qua má, hoặc như nửa chìm nửa nổi trong nước biển, không có bất kỳ ràng buộc nào, thân xác yếu đuối và bất lực, tâm hồn tìm thấy niềm vui tột đỉnh.
"Đến đây, đến đây... Ta ban cho ngươi tất cả."
Những nốt nhạc này mang sức mạnh huyền bí, giống như sợi dây kéo con rối, bám vào từng dây thần kinh truyền tải khoái cảm.
Một sự cám dỗ không thể cưỡng lại được.
Cơ thể sẽ lao về nơi phát ra tiếng hát, trái với ý muốn của lý trí.
Johnson đang vùng vẫy. Y không yếu ớt như con người, nhưng Siren này quá mạnh mẽ, ảo ảnh do sức mạnh tạo ra đang kéo ý thức của y xuống.
Mặt biển êm đềm dưới ánh trăng bạc, Siren ngồi trên đá ngầm chờ đợi con tàu đi lạc. Với nụ cười nguy hiểm và quyến rũ trên môi, mỗi bài hát đều bộc lộ tình yêu sâu sắc. Cho dù biết đây là một cái bẫy, cũng khó có thể ngăn cản ý chí chìm đắm vào.
Bởi tình yêu mà nó đang thổ lộ quá trong sáng, vượt qua mọi hiện thực trên thế giới, mà sức mạnh của nó thì quá đáng sợ, có khả năng cướp đi linh hồn và ý chí, Johnson không hề nghi ngờ số phận con mồi rơi vào tay Siren sẽ ra sao. Vào thời điểm bị xé nát, có lẽ vẫn còn đắm chìm trong tiếng hát không thực kia.
Johnson đau đớn co giật, y sắp không thể chống cự được nữa.
Tiếng hát mà người dân thị trấn Đá Ngầm Đen từng nghe trước đây thậm chí còn chưa bằng một phần ngàn sức mạnh của ảo ảnh trước mặt.
Thần Biển thật xảo quyệt!
Johnson không sợ đánh nhau, dù không đánh lại cũng có thể bỏ chạy, ai ngờ đối thủ lựa chọn hóa thân Siren. Nó cho phép con người cảm nhận rõ ràng quá trình trái tim, khối óc, linh hồn và cơ thể dần dần đắm chìm, cuối cùng mất đi ý thức và trôi nổi trên biển, mặc người tàn sát.
Johnson cảm thấy mình dần dần yếu đi, y không cổ xưa và mạnh mẽ như thần Biển Gymir, lại bị giới hạn bởi không gian lãnh địa này. Trong mơ màng, y nhìn thấy một vệt đỏ rực đang tiến đến gần.
Người cá bơi đến bên cạnh Johnson, khéo léo tránh khỏi những dây leo màu đen bất lực rũ xuống, ôm lấy khuôn mặt tái nhợt tuấn tú của Johnson, hơi cúi đầu xuống.
Phía dưới họ là nhà thờ dưới nước giăng đầy những gai góc và dây leo.
Đuôi cá vung lên, cây thánh giá màu đen lập tức đổ xuống, từ từ chìm xuống.
Rầm!
Chấn động phát ra từ sâu trong nhà thờ, quan tài của mục sư Cornell bất ngờ vỡ tung, biến thành bột.
Một luồng sức mạnh tích trữ lao ra, khuấy động một cột nước trên mặt biển.
Johnson bất thình lình mở mắt.
Với một tiếng động lớn hơn, cột nước biến thành những gai băng đáng sợ, quả cầu pha lê bị Johnson phá nát bằng sức mạnh bộc phát.
Với đôi tay trống rỗng, người cá giận dữ xua đi đống đổ nát của nhà thờ, đôi mắt vàng rực như ngọn lửa.
Bóng dáng của Johnson biến mất.
Một vòng xoáy đen như mực, bao quanh là vô số bóng đen kỳ dị đan xen vào nhau, nó đang khuấy động nước biển, nhanh đến mức biến thành một vệt đen kéo dài.
Nếu nhìn từ trên cao xuống biển, vẫn có thể thấy một dòng nước màu đỏ vàng đang đuổi theo nó với tốc độ cực kỳ nhanh.
Gió và sóng dữ dội dường như đang di chuyển ra biển cùng với chuyển động của kẻ chạy trốn và kẻ truy đuổi.
Mây đen bị rẽ ra, tia nắng đã tắt từ lâu lại chiếu xuống thị trấn Đá Ngầm Đen.
Ranh giới của thị trấn, nơi bị bao phủ bởi mưa lớn và bóng tối trong nhiều ngày, đã trở nên rõ ràng.
Một chiếc xe ngựa công cộng dừng cách rãnh sâu ngoài thị trấn Đá Ngầm Đen không xa. Người đánh xe nhìn dòng lũ xối xả bao phủ thị trấn Đá Ngầm Đen phía trước rút đi, để lộ thị trấn hoang tàn mà không dám tin vào mắt mình.
"Chuyện gì vậy, mưa đã tạnh? Đã tìm được đường đến thị trấn Đá Ngầm Đen chưa?" Những người khác trên xe hỏi.
"Thị trấn Đá Ngầm Đen... thị trấn Đá Ngầm Đen vừa bị sóng thần ập đến?" Người đánh xe lắp bắp: "Rồi sóng thần lại rời đi."
"Cái gì?"
Mọi người kinh ngạc bước ra khỏi xe, rồi há hốc miệng trước cơn sóng lớn cứ lùi lại một mét thì lại thấp xuống một chút.
Cảnh tượng đại hồng thủy trong kinh Sáng thế là như thế nào? Đây có phải là phép lạ của Đức Chúa Trời không?
***
John được nhân viên cứu hộ từ thị trấn bên cạnh kéo ra khỏi bùn.
Trước khi bị sóng thần cuốn trôi, mọi người đều ẩn náu ở những nơi khác nhau, nhưng sau khi lũ rút, họ đều nằm trên bãi biển trước bến tàu như những con cá mắc cạn, một nửa hoặc gần hết cơ thể chìm trong cát và bùn, không thể di chuyển.
Nhưng mọi người trên bãi biển vẫn còn sống.
Thị trưởng biến mất, một số ngư dân biến mất, không tìm thấy thi thể nào.
Chiếc quan tài ban đầu chứa mục sư Cornell đã biến mất, người ta nghi ngờ rằng nó đã bị sóng biển cuốn đi.
Nhà thờ bị hư hỏng hoàn toàn, một đầu thánh giá bị lún sâu trong bùn, đầu còn lại đâm qua cửa sổ tầng hai của phòng khám rồi kẹt ở đó.
Thị trấn Đá Ngầm Đen không còn một ngôi nhà hoàn chỉnh, nếu không bị sập thì cũng đổ nát. Bên trong nhà cũng trong tình trạng tồi tệ, nhiều đồ đạc đã bị nước lũ cuốn trôi, ngoại trừ một số đồ đạc cố định trên sàn nhà thì hầu như không còn lại gì.
Người dân thị trấn Đá Ngầm Đen giống như những con khỉ vừa tắm bùn, đứng ngơ ngác trên đường phố đổ nát.
"Nơi này đã xảy ra những gì?"
"Mưa lớn, lũ lụt, trốn đi..."
Cảnh sát trưởng Alson nói như bị mộng du.
"Đá ngầm quái quỷ!"
Một trong những người dân thị trấn hét lên kinh hãi, như thể họ vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng. Có người ôm đầu ngã xuống đất, trong khi những người khác kêu cứu.
John và chủ quán rượu dìu đỡ nhau, tìm ra bác sĩ Abel đang tự đập đầu vào tường. Rất may trên tường có lớp bùn dày nên bác sĩ không chết, mà chỉ ngất đi.
"Bác sĩ!"
Bác sĩ Abel uể oải mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của John, liền hỏi với vẻ mặt xa lạ: "Cậu là ai?"
Sau đó ông ta nhìn đám người điên cuồng trên đường, vẻ mặt càng thêm bối rối.
"Tôi đang ở đâu?"
John buông tay ra, anh không biết mình đang thất vọng hay vui mừng. Không nhớ là điều tốt, đồng nghĩa với việc thoát khỏi ảnh hưởng của tồn tại huyền bí. Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của người dân thị trấn được thay thế bằng sự hoang mang, John biết rằng sự việc thần Biển thức tỉnh đã bị lãng quên, trở thành một bí ẩn khác.
"Đợi đã, tôi nhớ cậu là người sống sót sau vụ đắm tàu Gió Tây, cậu đã bình phục chưa?"
Bác sĩ Abel đột nhiên lên tiếng, sau đó nhìn đống hỗn độn xung quanh, như nghĩ ra điều gì đó, ông ta hưng phấn nói: "Cơn bão này thật khủng khiếp! Chúng ta đã sống sót như thế nào? Tôi hình như đã làm một chiếc khinh khí cầu, đúng, tôi ngồi trên khinh khí cầu, cột mọi người lại với nhau bằng dây thừng, cho nên chúng ta không bị sóng biển cuốn đi! Tuyệt vời, tôi đã tạo ra kỳ tích sống sót sau cơn sóng thần, tôi sẽ gửi nó lên tạp chí khoa học! Nó sẽ gây chấn động thế giới!"
"Nói bậy!" Mặt nữ tu đỏ bừng, cô khàn giọng hét lên: "Là Chúa bảo vệ chúng ta!"
John: "..."
Khoa học và thần học đều khá tốt, nhưng huyền bí học thì tốt hơn hết là nên quên nó đi.
John vô thức sờ vào trong áo mình, nhưng trống rỗng. Bút ký của mục sư Cornell bị mất, tập thư không còn, cũng như con dấu và tấm ảnh của mục sư!
John nhất thời bất lực.
Không hoàn thành được vụ ủy thác.
Tuy nhiên, thị trấn đã hứng chịu một trận sóng thần, đây thực sự có thể xem như nguyên nhân dẫn đến nhiệm vụ thất bại, nó sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của thám tử, nhưng anh sẽ không giải quyết được vấn đề tiền thuê nhà.
Còn vấn đề tranh chấp thừa kế liên quan đến khách hàng, ông Brandon, chỉ có thể hy vọng luật sư sẽ làm việc chăm chỉ, dù sao thì John cũng đã bất lực.
"Cậu có sao không?"
Chủ quán rượu thấy thám tử đột nhiên ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt như thể đã mất đi ý nghĩa cuộc sống.
"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy mọi thứ đều quá không chân thực." Ánh mắt John trống rỗng, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, anh nhìn chằm chằm lão Jack: "Ông có nhớ mục sư Cornell đã chết như thế nào không?"
"Ông ấy ngã bệnh vào ngày đầu tiên của cơn bão." Chủ quán rượu suy nghĩ một lúc rồi nói không chút do dự: "Ông ấy đã quá già, qua đời sau ba ngày lâm bệnh nặng. Chúng tôi cũng đã tổ chức lễ tang cho ông ấy tại nhà thờ, nơi có địa hình tương đối cao, sau đó là trận sóng thần đến... bác sĩ đã cứu chúng tôi bằng khinh khí cầu."
Tốt lắm, việc trốn trong nhà thờ thay nhau ngủ đã trở thành tình trạng cả thị trấn sợ lũ lụt, và tụ tập tại nhà thờ để cầu nguyện cho mục sư đã khuất.
Rất logic và hoàn hảo.
John không khỏi thắc mắc, đây là sự che giấu và sức mạnh của huyền bí học, hay là do con người rất giỏi tự lừa dối bản thân?
Dù sao thì anh cũng sẽ không bao giờ đến cái nơi chết tiệt này nữa.
John ngồi trong bùn, nhìn lên mặt trời trên bầu trời.
Xung quanh anh, người ta ngơ ngác đi lại, tìm kiếm người thân của mình.
Bác sĩ Abel và nữ tu đang cãi nhau, chủ quán rượu thì đào được bắp cải từ dưới bùn.
Những người cứu hộ ở xa hét lớn: "Biển không có đá ngầm, cũng không có đá ngầm mang mùi lưu huỳnh và trông giống quái vật như người dân thị trấn nói!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com