162
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 162
Cái giá của tiền tài
Johnson phát hiện sau khi ngủ một giấc dậy, thế giới lại lần nữa thay đổi.
Ngày càng có nhiều đồ vật do loài kiến sáng tạo bay ngoài quỹ đạo trái đất, các máy thăm dò liên tục được đưa lên mặt trăng, sao Hỏa, thậm chí là sao Kim. Còn các thám tử mà y nhặt được đã bắt đầu chủ động đến cung cấp manh mối về trò chơi mới?
Thực ra, nếu Cindy không nhắc tới, Johnson gần như đã quên mất cái gương cầm tay cổ đó rồi. Trái đất là cái giường chung của các tà thần, ai cũng có thể chơi đùa với con người, chỉ cần không lén giấu thể ký sinh từ máu thịt của Nidhogg, Johnson sẽ không nhớ mãi một sự việc, ít nhất là không quan trọng bằng bí mật mà Gymir cất giấu.
Johnson thản nhiên nhìn hộp kim cương mà Cindy đặt trên bàn. Sau đó, dưới cái nhìn lo lắng của Cindy, y nhặt mấy viên lên chơi rồi chậm rãi nói: "Ta không biết tà thần này."
Tim Cindy chợt như bị treo ngược lên. Chẳng mấy chốc cô nghĩ đến điều gì đó, mắt cô sáng lên: Nếu nguồn gốc của số kim cương tai họa này là một tà thần mạnh mẽ thì Johnson không biết sao được?
Tiếp theo Cindy không đưa ra yêu cầu gì, Johnson cũng không hỏi cô và Hans dự định làm gì. Johnson thậm chí không thèm nhìn đến Davy đang bất tỉnh nữa, y nâng vành mũ lên, bóng dáng dần dần biến mất.
Cindy rất vui mừng, cô đã đạt được mục đích của mình. Cô xác định được mức độ nguy hiểm của tà thần liên quan đến đống kim cương này!
Johnson không phải là loại tà thần cố tình đưa ra những manh mối mơ hồ để thám tử hiểu lầm rồi tự đâm đầu vào chỗ chết. Được rồi, y thường treo thù lao dưới mũi thám tử , để bọn họ chủ động đi liều mạng. Hơn nữa, lần này còn không phải trả thù lao, liệu Johnson có bỏ lỡ không? Ngay cả khi Johnson biết Cindy có được một con át chủ bài cứu mạng, nhưng cũng chính thám tử đã chủ động "mời" y đi xem trò chơi mới!
"Vì vậy, đây là xu hướng phát triển hoàn hảo của sự việc, chỉ cần đứng giữa dẫn dắt theo xu thế, kéo dây bắc cầu là có thể đáp ứng được nhu cầu của mọi người..." Đây là nguyên văn lời John nói trong cõi mộng.
Cindy nghĩ đến đây, cô lại cảm nhận được cảm giác thiếu hài hòa kỳ lạ: Cô không biết tà thần có hài lòng hay không, dù sao sau khi sự việc giải quyết xong, nhu cầu được che giấu của John nhất định đã được đáp ứng.
Cindy hít một hơi thật sâu, so với ông lão này, cô vẫn còn phải học hỏi nhiều điều nữa!
***
Con tàu rời cảng Peru, để lại một nhóm nhân viên của cơ quan đặc nhiệm Mỹ đang tìm kiếm manh mối về tồn tại huyền bí tại địa điểm lở tuyết, chở theo nhóm nhân viên cơ quan bí mật của Anh đã bắt cóc Davy, lao băng băng trên biển.
Nhưng ở ba trăm mét dưới mặt biển... một bóng đen khổng lồ lặng lẽ đi theo con tàu.
Sau khi biến mất khỏi ban công khoang hạng nhất của con tàu, Johnson đã xuống biển.
Cái bóng lao theo rồi chìm xuống, chạy rất nhanh.
Johnson: "..." Nếu thực sự muốn trốn tránh, tại sao lại chủ động xuất hiện? Đã theo y đến tận đây, tại sao lại muốn chạy trốn?
Johnson không hiểu nổi, nên y dừng lại. Tầm nhìn của y có thể đạt đến rất xa, không bị ảnh hưởng bởi các vật cản trong không gian.
Cái bóng từ từ nở ra, biến thành thành một con cá voi khổng lồ. Cơ thể của cá voi khổng lồ tuy to lớn nhưng khi ở trong nước biển, nó vẫn linh hoạt như trôi trong hư không, vả lại đây là hóa thân của tà thần, Gymir có thể điều khiển biên độ của sóng. Ở độ sâu ba trăm mét, tác động của ánh sáng mặt trời đã bị suy yếu đến mức tối thiểu, chỉ còn chùm tia sáng mờ nhạt yếu ớt, lại còn bị các dòng hải lưu ảnh hưởng nặng nề. Cá voi khổng lồ xuất hiện đã xua đuổi hết đàn cá, cả vùng biển bắt đầu trở nên vắng tanh, điều này tạo ra một sự trùng hợp ngẫu nhiên... không có đàn cá ở tầng biển nông cản trở, nơi đây cũng sáng hơn một chút. Đống trang sức vàng và ngọc treo trên tấm lưng đen tuyền có thể tỏa sáng, phản chiếu lại những tia sáng mạnh hơn.
Vì vậy, cái bóng khổng lồ vô danh xuyên qua tấm vải mỏng mờ ảo được dệt bởi ánh sáng huyền ảo, đột nhiên... Nó xuất hiện từ trong bóng tối, thắp sáng thế giới sâu thẳm yên tĩnh này.
Thời gian ngừng trôi.
Không, không phải, Johnson chợt nhận ra Gymir không hề sử dụng đến sức mạnh.
Thời gian vẫn trôi, chẳng qua là những chuyển động uyển chuyển chậm rãi của cá voi khổng lồ dường như đang kéo suy nghĩ của Johnson và mọi thứ xung quanh y vào một không gian khác. Đồng hồ thời gian đang chậm lại, lý trí và suy nghĩ đang dần trồi lên như bong bóng, chậm chạp lan ra. Cứ thế, y dần dần mất đi nhận thức có ý thức, chỉ còn lại con cá voi khổng lồ này trong mắt và trong tim, y thậm chí còn vô thức di chuyển cơ thể theo chuyển động của nó.
"..." Johnson nhắm mắt lại, bắt đầu lùi về sau.
Không, y muốn đi xem kim cương, đề phòng thám tử vô tình chết mất! Y còn muốn xem mấy món đồ chơi bằng kim loại do con người phóng ra có thể bay đến sao Hỏa hay không!
Không đi xuống biển sâu!
Không ngủ!
Ào ào.
Sóng biển do áp suất tạo ra dâng trào rồi vỗ đến. Giống như bàn tay của người khổng lồ đang đẩy Johnson hết lần này đến lần khác. Mặc dù không gian mà Johnson đang ở có một mức độ biệt lập nhất định, nhưng sức mạnh của nước biển đến từ bốn phương tám hướng cứ như một bàn tay đang gõ cửa liên tục. Không thể nói rằng khó chịu, nhưng cũng không thể bỏ qua nó.
Người gõ cửa kia vẫn rất kiên trì. Gõ bên trái, vỗ bên phải, thêm một chút nhịp điệu, còn thay đổi nặng nhẹ khác nhau, nghe lâu có cảm giác như đang chơi nhạc.
Johnson: "..."
Cho dù y giả chết không để ý tới, đối phương cũng không vội, thậm chí đã bắt đầu có xu hướng tự giải trí. Johnson tiến về phía trước, áp lực của sóng biển giảm bớt, dường như đang đẩy y về phía trước.
Johnson đến trước mặt cá voi khổng lồ với một tâm trạng kỳ lạ.
"Anh đang làm gì vậy? Anh đã nói gì với John?"
Cá voi đúng lúc này lật từ từ người lại, để lộ cái bụng thon gọn trắng như tuyết.
Johnson: "..."
Cái đuôi của cá voi khổng lồ quẹt ngang một cái, một chiếc "thuyền" bất ngờ xuất hiện giữa biển. Kiểu dáng của chiếc thuyền này rất lạ, nó chỉ có hình dáng cơ bản, bên ngoài có phủ một lớp vỏ sò và rong biển. Tổng thể nó có màu trắng xám nhạt, là san hô đã chết. Không...thứ này là cả một rạn san hô, chỉ là...
"Trong đó có thuyền sao?" Johnson kinh ngạc nói.
Đúng thế, nó còn là một con tàu chìm rất cũ, có lẽ nó đã chìm xuống vùng biển nông, sau đó được "bọc" trong san hô.
"Khi vừa đào nó lên, san hô có màu đỏ." Gymir trả lời.
Đáng tiếc là rơi vào tay tà thần thì chỉ có thể chết. Những con sò và rong biển cũng vậy, vì vậy một con thuyền san hô đầy màu sắc rực rỡ là không thể tồn tại, Gymir chỉ mang đến một con tàu đắm chết chóc dưới hiệu ứng thời gian ngừng trôi. Chỉ có hóa đá và đóng băng vĩnh viễn bằng cái chết mới có thể đảm bảo cho san hô không bị biến dạng, vỏ sò không rơi ra, rong biển trang trí vẫn giữ được hình dạng căng đầy vốn có dưới biển.
"Thế nào?" Gymir rất thích con thuyền đá ngầm san hô này. Vừa là thuyền, vừa là đá ngầm. Mặc dù không thể tháo rời nhưng cũng giúp thân tàu không bị vỡ ra sau khi Johnson ngủ quên.
Gymir chọn hình thái cá voi khổng lồ để thu hút Johnson đến là vì hóa thân này đủ lớn, lại ít tiếp xúc với Johnson nhất. Phải có cảm giác tươi mới, phải tạo ra cảm giác tươi mới. Gymir vốn muốn Johnson đuổi theo hắn, vì John đã nói có thể thay đổi quá trình phát triển của lần gặp gỡ đầu tiên, lần nào cũng sẽ mới mẻ. Nhưng Johnson không hợp tác! Đuổi theo một khoảng cách nhất định là y dừng lại mất rồi! Gymir chỉ có thể lấy con tàu của mình ra.
Trên thực tế, Gymir đang nghĩ đến việc tạo ra một hóa thân mới. Trước đây thì không cần thiết nhưng bây giờ hắn lại thấy chưa đủ. Nhưng đây không phải là điều dễ giải quyết, nó phải phù hợp với mong muốn, còn phải mạnh mẽ, phải khác biệt.
Cá voi vàng kim khổng lồ vẫy những chiếc vây dài, vỗ ra sóng biển với một lực vừa phải, đẩy con thuyền đá ngầm san hô lên xuống. Nhìn từ xa, nó trông như một con tàu ngầm đặc biệt. Ngoài ra còn có rong biển sẫm màu rậm rạp bên ngoài lớp vỏ màu trắng xám, vừa hay cho phép những dây leo của bản thể Johnson lẩn vào trong đó.
Johnson muốn nói rằng không thích, nhưng cái này thực sự thú vị. Nếu người cá ngồi trên con thuyền này... Johnson không ngăn được mình nghĩ đến tư thế của Gymir khi dựa vào boong thuyền, những dây leo "trong" hóa thân này đang rục rịch chuyển động.
Không được! Johnson nhắm mắt lại, gạt bỏ mọi cảm xúc và suy nghĩ đó.
"Đây là những gì anh học được từ John?" Johnson vô cảm hỏi.
Mọi chuyện đã phát triển đến mức này, Johnson lại không ngốc, sao có thể không đoán được chuyện gì đang xảy ra. Johnson còn nghi ngờ rằng cuộc gặp hôm nay với Cindy là do John đứng đằng sau sắp đặt. John chỉ hy vọng rằng y và Gymir sẽ không đi tìm mình thôi!
"Anh cho anh ta bao nhiêu thù lao?" Johnson rất tức giận, y muốn đến gặp John, trả gấp đôi miễn là John lặp lại những gì họ đã nói khi gặp nhau.
Cá voi khổng lồ làm ra vẻ suy nghĩ, cặp vây dài chắp lại dưới thân thể, đầu hơi ngẩng lên.
"Ta không cho gì cả."
"Sao cơ?"
"Mục đích của việc trả thù lao cho con người là để cắt đứt mối liên hệ sâu xa giữa họ và tồn tại huyền bí, sau này thì em dùng nó để dụ dỗ con người làm việc cho mình, ta có cần không?" Gymir hỏi lại.
Đúng vậy, kể từ khi John nhận viên ngọc đó, ông đã có một "mối liên hệ" kỳ lạ với Johnson và Gymir. John không thể và cũng không dám từ chối yêu cầu của Gymir. Thậm chí có thể chỉ là... tà thần muốn tham khảo lời khuyên về cách yêu của loài kiến.
Johnson im lặng. Y không biết nên khen Gymir là thông minh xảo quyệt, hay thương hại cho thám tử đáng thương xui xẻo. Quả nhiên, mỗi khoản tiền bắt nguồn từ tà thần đều tương đương với một cái giá rất đắt... Nếu tạm thời không rút ra thì chỉ là vì chưa đến lúc mà thôi. Hãy tưởng tượng xem, nếu mỗi thám tử đều có một thân chủ tà thần có thể mò đến cửa bất cứ lúc nào, chắc hẳn anh ta sẽ toi đời từ lâu nếu tâm lý và ý chí không đủ mạnh mẽ.
"John... đã nghỉ hưu lâu rồi phải không?" Johnson nhớ lại lần trước khi y tỉnh lại hình như có nghe nói John đã nghỉ hưu, không làm thám tử nữa.
Gymir tò mò hỏi: "Nghỉ hưu?"
"Có nghĩa là tình trạng con người không còn muốn làm việc khi đã có tuổi."
"Ồ, nhưng hắn vẫn còn sống mà!" Gymir nói một cách đương nhiên: "Nhưng ta nghĩ hắn chỉ cần cầm cự thêm hai mươi năm nữa là có thể nghỉ ngơi."
Johnson: "..." Đó là yên nghỉ mãi mãi thì có!
Mặc dù đã có ví dụ về Cá Voi Trắng nhưng đến thời điểm này Johnson vẫn cảm thấy mình thực sự quá tốt với thám tử, nhất là khi so với thần cổ xưa. Nếu những con kiến phát sáng từ chối cống hiến hết mình cho một cuộc phiêu lưu kỳ thú thì quả là không thể chấp nhận được!
Johnson lại quan sát con thuyền san hô, lòng thầm nghĩ xem con người phải mất bao lâu để đi được một quãng đường dài... Kể từ khi con người biết bay, tốc độ đã tăng lên rất nhiều.
"Chúng ta có thể sử dụng nó để đến châu Phi, ừ, trong vòng ba ngày, nhanh hơn một chút."
Chắc là có thể bắt kịp phần mở đầu của cốt truyện phiêu lưu. Dù muộn hai ngày cũng không sao, Johnson tin rằng cả Cindy và Hans đều sẽ không chết trong thời gian ngắn. Họ không phải Davy chỉ dựa vào may mắn để nhìn thấy dấu hiệu của cái chết. Đặc biệt là Hans, cho dù gặp phải một bầy quyến thuộc của tà thần cũng có thể đánh nhau một hồi. Huống hồ kẻ địch của nhóm thám tử lần này chỉ là thần mới.
Chỉ cần không ngủ là có thể bắt kịp!
Johnson duỗi ra mấy sợi dây leo, mò mẫm con thuyền san hô.
Khi y quay lại, người cá đã ngồi trên "mũi thuyền", cái đuôi cá rũ thấp vừa vặn sượt qua má y.
---
Người dịch: Tư bản nào vắt kiệt sức lao động bằng tà thần =)) Và Johnson lại bị dụ nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com