Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

163

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 163

Bão cát

Châu Phi, sa mạc Nubian.

Nền văn minh huy hoàng một thời bị nhấn chìm dưới lớp cát vàng, những tấm bia đá bị phong hóa, những ngôi đền biến mất.

Bọn cướp sa mạc từng phi nước đại qua đây, đạn pháo chiến tranh từng bay qua đây, cùng với vô số truyền thuyết về kho báu.

Hiện nay chỉ còn lại đội khảo cổ.

Đội lạc đà ngồi nghỉ ngơi dưới cái bóng của vách đá sa thạch, gần đó là khu lều trại, tiếng máy phát điện kêu ong ong. Không khí khô hanh một cách bất thường nhưng đó lại là điều tốt cho việc khai quật khảo cổ, những bức bích họa trong lối đi lăng mộ sẽ không đổi màu và bong tróc trong vòng một phút sau khi được mở ra, địa điểm khai quật sẽ không bị sập khi trời mưa bất chợt. Máy phát điện kêu ong ong, những chiếc quạt lớn và cồng kềnh đang quay. Người ngồi trong lều không làm gì cả mà chẳng mấy chốc quần áo đã ướt đẫm.

"...Tại đây chúng tôi phát hiện ra rằng các đường hầm dưới lòng đất rất phức tạp, giống như một mê cung khổng lồ. Dựa trên phân tích các tấm bia đá được khai quật và đặc điểm kiến ​​trúc bề mặt, đây là một ngôi đền Ai Cập, rất kỳ lạ... có thể được xây dựng sau chiến thắng của Ai Cập trước vương quốc Nubia vào thời kỳ Vương triều thứ mười chín... Ông Juan, ông đang nghe chứ?"

"A, mời nói tiếp." Juan nhanh chóng hoàn hồn, cúi đầu nhìn xuống bản đồ vẽ tay trên bàn.

Là người phát hiện ra di tích của nền văn minh Babylon cổ đại, anh đã rất nổi tiếng, từng tham dự nhiều cuộc diễn thuyết ở trường đại học. Ngoài thù lao của tà thần, Juan quả thật rất có tài trong lĩnh vực trắc địa nơi hoang dã, sau khi đạt được danh tiếng và tài sản, anh không chìm đắm trong đó mà càng tích cực tham gia cùng các đồng nghiệp hơn. Vì vậy, năng lực xuất sắc của anh càng được nhiều người khen ngợi. Ngay khi việc khai quật ngôi đền vô danh trên sa mạc đi vào bế tắc, đội khảo cổ và bảo tàng Mỹ chịu trách nhiệm tài trợ đã nghĩ ngay đến Juan, bỏ ra số tiền lớn để mời Juan đến đây một chuyến.

Juan nhẹ nhàng bóp sống mũi của mình, anh cảm thấy rất mệt mỏi, mí mắt cứ sụp xuống. Có lẽ là do lệch múi giờ.

"Sau khi đi vào lòng đất hai mươi mét, có hai con đường rẽ nhánh, và đường nhánh lại phân nhánh tiếp, cho đến nay, tổng cộng đã phát hiện được bốn mươi tám con đường, một nửa trong số chúng đã bị chặn cứng ở đoạn cuối, nghi ngờ có bẫy. Nhưng đã nhiều năm chưa được bảo dưỡng, không thể khởi động được, mạo hiểm gây nổ thì lo làm hỏng các hiện vật đằng sau tường đá."

"Tôi biết rồi." Juan bình tĩnh cầm bản đồ lên, so sánh với địa hình trước lều.

Trưởng đội khảo cổ thấy Juan không hề tỏ ra nôn nóng thì lập tức cảm thấy vui mừng, quả nhiên là Juan! Tìm đúng người rồi!

Tất nhiên là Juan rất bình tĩnh, bởi vì bản đồ này đơn giản hơn nhiều so với bản đồ vực thẳm vô tận núi Arabika mà Juan đã bí mật vẽ ở nhà, dù phức tạp đến đâu cũng chẳng thể so sánh với hố không đáy sâu hàng ngàn mét có tà thần chiếm giữ phải không nào?

"Tôi không biết nhiều về nền văn minh Ai Cập, các anh đã xác nhận đây là đền thờ nào chưa?"

"Theo bích họa, có vẻ như là Anubis..."

"Sao cơ?" Juan kinh ngạc.

Các thành viên nhóm khảo cổ thở dài: "Phải đấy, việc thờ thần Chết Anubis được cho là có từ thời kỳ đầu của Ai Cập cổ đại, khi vương quốc Nubia sụp đổ, vị trí Chúa tể Địa ngục của Anubis đã được thay thế bởi một vị thần khác, cho nên ngôi đền này thực sự kỳ lạ, nhưng máy móc phân tích cho thấy niên đại là chính xác..."

Không, Juan nghĩ, đó không phải là lý do khiến anh ngạc nhiên.

Vì không muốn lại tiếp xúc với sự kiện huyền bí trong công việc nên Juan đã "học" về các mối liên hệ giữa thần thoại, truyền thuyết của các nước với tà thần trong cõi mộng. Anh không tìm hiểu sâu nhưng vẫn nhớ thần Trí tuệ Thoth được các học giả huyền bí học tôn thờ, và thần Chết Anubis chẳng mấy khi đáp lại lời kêu gọi. Con người tôn thờ thần Trí tuệ vì họ muốn đạt được kiến ​​thức, còn việc lấy lòng thần Chết bắt nguồn từ nỗi sợ cái chết. Dù thần Chết khó tiếp xúc gấp ngàn lần thần Trí tuệ, nhưng vẫn có những giáo phái bí mật miệt mài nghiên cứu và nỗ lực.

"Đền thờ thần Anubis, các anh chắc chứ?" Da đầu Juan tê dại, giọng nói méo hẳn đi: "Từ sau khi khai quật đến nay không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra chứ?"

"..." Các thành viên đội khảo cổ ngơ ngác nhìn anh.

"Không có gì? Ác mộng? Ảo giác?" Juan tay chân luống cuống giật lấy sổ tay công việc trong doanh trại mà đọc.

Việc khai quật đã diễn ra được ba tháng, nếu tính cả công việc khảo sát sơ bộ thì tổng cộng đã mất hơn nửa năm. Juan đã đọc thông tin cơ bản trước khi đến đây, anh thực sự chưa từng nghe nói về bất kỳ tai nạn nào, nhưng điều này không đảm bảo sẽ có những tai nạn nhỏ không dẫn đến cái chết. Ví dụ như ai đó mất tích rồi được tìm thấy một ngày sau đó, hoặc ai đó đột nhiên sốt cao... đó đều là những dấu hiệu!

"Có không?" Juan hỏi tiếp.

"Không có? Ông Juan, ông có... tin vào lời nguyền chết chóc của người Ai Cập hay thứ gì đó tương tự không?" Thủ lĩnh đội khảo cổ cau mày hỏi.

Juan vẫn chưa yên tâm. Anh biết rằng nhiều tà thần có vẻ như hoàn toàn phớt lờ hoạt động của con người trong khi đang ngủ, nhưng sự an toàn này được quyết định bởi hai biến số: "thời gian" và "mức độ". Lúc đầu thì có thể ổn nhưng sẽ có chuyện gì đó xảy ra nếu cứ tiếp tục kéo dài.

"Một ngôi đền không nên tồn tại ở bất kỳ thời điểm hay địa điểm nào trong lịch sử, các anh không thấy lạ sao?"

Ý định ban đầu của Juan là nhắc nhở mọi người chú ý hơn đến những hiện tượng bất thường xung quanh, nhưng vừa nói ra thì anh đã hối hận, bởi vì những điều kiện này cũng có nghĩa là sẽ có những khám phá kinh ngạc giúp viết lại lịch sử và sách giáo khoa, sẽ không ai chịu bỏ cuộc, nhà tài trợ đằng sau đội khảo cổ này cũng sẽ không đồng ý. Juan đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Anh có thể tìm lý do để rời khỏi đây, nhưng địa điểm khai quật này thì sao, chẳng lẽ anh phải tìm biện pháp chứng minh nơi này thật sự có nguy hiểm sao?

Lúc này, đằng xa vang lên một tiếng ồn trầm đục.

"Sao lại có xe khác tới đây?" Phiên dịch viên của đội khảo cổ thấy không khí không ổn, muốn nhân cơ hội đổi chủ đề, vội vàng nói: "Là đồ tiếp tế mới được giao à?"

"Không, đây không phải là tiếng động cơ của xe địa hình."

Juan làm một cử chỉ cảnh giác, nhanh chóng nằm phục xuống đất. Anh không cảm nhận được chấn động, chứng tỏ tiếng động lạ không đến từ dưới lòng đất.

Những người khác không cẩn thận như Juan, họ cứ thế đi ra ngoài xem tình hình.

"...Ôi Chúa ơi, là bão cát sao?!"

Juan bật dậy, thò đầu nhìn xung quanh.

Sa mạc dưới nhiệt độ cao hiện ra như một ảo ảnh mông lung trong tầm nhìn của con người, không khí sẽ vặn xoắn biến dạng, tùy ý bôi xóa những cồn cát nhấp nhô, kéo dài lên tận bầu trời. Lúc này phía xa trên bầu trời xuất hiện một bóng đen đáng sợ, chồng chất lên nhau, trông như một bức tường tối tăm.

"Không thể nào, mùa này không có bão cát, chúng ta cũng không nhận được cảnh báo thời tiết như vậy!"

"Thế nhưng..."

Cái thứ quái quỷ đó là gì?

Bức tường đen di chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã tiến được một khoảng lớn, tính theo khoảng cách thực tế thì tốc độ ít nhất là hàng chục cây số mỗi giây. Nếu so sánh với một cơn bão lốc, cường độ này đủ sức phá hủy một thành phố.

"Nhanh lên, đây không phải là lúc ngơ ngác! Chạy đi chứ!" Juan kêu to.

Lúc này mọi người mới giật mình tỉnh táo lại, có người thu dọn tài liệu, có người gom thiết bị lên. Doanh trại chắc chắn không thể chịu đựng được cơn bão cát đen cỡ này, đào một nơi trú ẩn tạm thời dưới vách đá cũng đã muộn, bây giờ chỉ còn lại một sự lựa chọn: Bước vào trong địa điểm khai quật, có một lối đi ngầm bên trong ngôi đền. Mặc dù họ sẽ bị cát vàng chôn vùi, nhưng sau khi thảm họa như vậy xảy ra, thông tin liên lạc của doanh trại sẽ bị gián đoạn, đội cứu hộ chắc chắn sẽ đến trong vòng ba ngày, tọa độ vị trí ngôi đền là cố định nên hy vọng được giải cứu rất cao.

Juan muốn phản đối theo bản năng, nhưng đây quả thật là cách duy nhất để sống sót.

Bão cát đen càng ngày càng gần, bầu trời tối sầm lại, tưởng như ngày tận thế sắp đến. Cát đập mạnh vào thùng xe khiến những tấm sắt kêu lạch cạch. Chỉ trong hơn mười giây, lớp sơn trên thân xe đã không còn nữa, chiếc lều trông như một con thuyền đang vùng vẫy trước gió hay như một cái dù biến dạng trong cơn mưa lớn. Chẳng mấy chốc, lều đã bay đi mất.

Mọi người nắm tay nhau chuẩn bị bước vào đường hầm tối tăm. Họ cúi đầu, khom lưng di chuyển một cách khó khăn.

"...Chúng ta chỉ có năm phút trước khi bão cát đến!"

Lúc đó không thể nhìn thấy gì, ai không vào nơi trú ẩn kịp thời sẽ không thể sống sót. Gió thậm chí có thể cuốn một chiếc xe tải lên trời. Những hạt cát dữ dội đánh xuống đất, xô đẩy tất cả mọi người. Cơn đau này tương tự như bị hàng chục ống nước xối thẳng vào người, không thể giữ thăng bằng, nghi ngờ sức mạnh của chính mình, nghi ngờ rằng thế giới sẽ xé nát mình.

Rầm.

Những người cuối cùng lăn vào đường hầm.

"Đi nhanh lên, chỗ này sẽ bị chôn vùi nhanh thôi!"

Người ta vừa ho vừa nhổ cát trong miệng ra, đồng thời không màng đến bề ngoài mà bóp mũi, ngoáy lỗ mũi, ngoáy tai để làm sạch cát vàng.

Lảo đảo đi được khoảng vài chục mét, họ đến một không gian trống trải tương đối rộng rãi. Dưới ánh sáng của bật lửa, có thể thấy hai bên có rãnh dẫn nước nhân tạo nhưng đều khô cạn. Bây giờ đường dẫn nước cao hơn mặt đất này hầu như chỉ có thể dùng làm kệ để đựng giày dép và đồ đạc. Không gian tối tăm tràn ngập cảm giác căng thẳng và sợ hãi. Chẳng bao lâu sau có người chạy đến, nói rằng lối vào đường hầm đã bị cát vàng chôn vùi hoàn toàn. Khi gặp phải biến cố này, dù tâm lý có tốt đến đâu thì con người cũng không thể chịu đựng được, trong bóng tối vang lên những tiếng khóc lí nhí, có người đang tức giận chửi rủa.

Juan lắc đầu, sự việc xảy ra quá đột ngột khiến anh thậm chí không có thời gian để suy nghĩ. Nhưng bây giờ có một câu hỏi quan trọng đặt ra trước mắt anh... Ở đây có thực sự an toàn không? Đây sẽ không phải là một tình huống tuyệt vọng khủng khiếp hơn chứ?

Juan nhìn chằm chằm vào bóng tối, tim anh đập ngày càng nhanh.

"Chúng ta không mang theo máy phát điện, cũng không có nến, dầu trong bật lửa có hạn, oxy cũng có hạn. Ở đây không có lỗ thông hơi nên không an toàn."

"Ông Juan, có lần chúng tôi tìm thấy một căn phòng ở cuối con đường nhánh sâu một trăm mét, căn phòng có giếng trời rất cao, theo thăm dò thì nơi thông ra ngoài nằm ở giữa vách đá, cho nên chúng ta phải tới đó xem xét tình hình, nếu may mắn, chỉ cần giếng trời không bị cát rơi chặn kín thì nơi đó có thể trở thành cửa thông gió."

Juan không phản đối. Mọi chuyện đã phát triển đến mức này, cho dù dưới đất là hang ổ của tà thần cũng chỉ có thể bước vào hình thức đấu tranh sinh tồn thôi. Juan muốn đá vào tường, tại sao lại thế này cơ chứ?

Rầm.

Juan giật mình, không khỏi nhìn xuống chân mình.

Anh chỉ nghĩ vậy thôi, không có đá mà.

Rầm, rầm.

Những âm thanh vang lên nối tiếp nhau khiến tất cả âm thanh khác trong bóng tối khựng lại trong giây lát.

"Ai đá tường?" Đội trưởng đội khảo cổ tức giận hỏi. Mặc dù đường hầm này không có bích họa nhưng nó vẫn là một phần của kiến ​​trúc đền thờ có niên đại hàng ngàn năm.

Tiếng ầm ầm vẫn tiếp tục.

Đội trưởng gọi hết một lượt những cái tên trong cơn giận dữ, tất cả mọi người đều lập tức trả lời rằng không phải họ.

Juan: "..."

Juan một lần nữa thuần thục nằm xuống đất, tai áp vào phiến đá.

"Đừng nhúc nhích, đừng phát ra âm thanh, đây là tiếng động từ dưới lòng đất truyền tới!"

"Sao chứ?"

Mọi người đều giật mình, rồi ngay sau đó họ cũng đã phân biệt được. Bởi vì âm thanh càng lúc càng lớn, không thể là do người đá vào tường mà giống như một người khổng lồ đang từng bước đi lên từ vực sâu.

"Mọi người bình tĩnh, nhất định là ảo giác..." Đội trưởng đang cố gắng giải thích đã nhanh chóng nhận ra có gì đó kỳ lạ, anh ta thở gấp, run rẩy mà không thể giải thích được. Cảm giác này giống như hít phải khí độc, nhưng đường hầm trong đền đã được khai quật ba tháng rồi, ở đây thậm chí còn không có bích họa thì sao có thể có khí độc được?

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, mọi người sợ hãi hét lên, muốn chạy ra ngoài. Họ mất đi lý trí, cố gắng dùng ngón tay để đào bới cát vàng ở lối vào đường hầm.

"Mau trở về, các anh sẽ bị cát vàng chôn sống!" Người có thể miễn cưỡng duy trì được lý trí thì hét lên kinh hãi.

Juan dựa vào tường, nhắm mắt, cố gắng thở chậm lại. Bởi vì cơn đau đầu dữ dội cho anh biết rằng tà thần dưới lòng đất đã thức tỉnh và đang tiến lên mặt đất. Anh chỉ biết cầu nguyện cho bản thể của tà thần này đừng có hứng thú đi qua đường hầm do con người đào ra, nếu không thì họ sẽ sớm "gặp nhau".

***

Cồn cát.

Cindy dùng kính viễn vọng nhìn cơn bão cát đen ở phía xa, quay sang nói với Hans phía dưới: "Còn chưa thấy kết quả, chúng ta nên sơ tán trước đi!"

Hans không thể nhìn thẳng vào cơn bão cát, bởi vì đó là nơi tà thần đang chiến đấu.

Dựa trên manh mối của những viên kim cương, họ tìm ra tên nghi phạm đã dùng chúng để giết người, sau đó, kẻ này dẫn họ vào một nhà máy công xưởng... bên dưới công xưởng được nối với một khu mỏ. Người lấy được kim cương từ tà thần là một quân phiệt của một quốc gia nhỏ bé ở châu Phi.

Nguồn gốc của vấn đề là sự can thiệp của các thế lực chính trị khác nhau ở châu Phi, các nhóm lính đánh thuê có mặt ở khắp mọi nơi, hơn nữa, đối với các quốc gia ở châu Phi, lính đánh thuê từ châu Âu và Hoa Kỳ được trang bị tốt hơn, hỏa lực mạnh hơn, họ khó có thể phản kháng, chỉ có thể lựa chọn về phe các lực lượng quốc tế khác nhau, nếu không sẽ bị đuổi đi, thậm chí không đủ tư cách để cạnh tranh. Hôm nay nguyên thủ quốc gia bị ám sát, ngày mai tổng thống bị lật đổ, một nhóm lính đánh thuê khoảng trăm người là quá đủ để đánh bại quân đội ở thủ đô, thậm chí càn quét khắp đất nước nhỏ bé này. Kim cương chết chóc là thứ mà quân phiệt đó dùng để trả thù lao, đồng thời dùng để diệt trừ thế lực của đối thủ.

Khi Hans và Cindy bị cuốn vào, họ không ngờ sự việc đằng sau lại phức tạp đến vậy, họ đã nhiều lần thoát chết trong gang tấc, những nguy hiểm rình rập mà họ gặp phải đều đến từ con người chứ không phải kim cương. Cuối cùng, khi họ rơi xuống hầm mỏ bên dưới công xưởng kia, "át chủ bài" cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Johnson trên chuyến bay thuyền san hô bị hoãn "bất ngờ": "..."

Tất cả là lỗi của Gymir nên mới không được xem diễn biến của cốt truyện trước đó, chỉ có thể trút giận bằng cách đánh đồng loại tà thần vừa xuất hiện.

***

"Sức mạnh và đặc tính của tà thần này không được ghi lại trong sách cổ huyền bí học, chắc là thần mới." Hans trầm ngâm.

Lúc này, ông đột nhiên cảm thấy không ổn. Mặt đất phồng lên bất thường, ông tháo kính ra, nhìn thấy cát lún dưới mặt đất đang hội tụ về phía khu vực bão cát như một con rắn. Màu sắc bất ổn! Cảm giác bất ổn!

"Lại có một tà thần nữa, chúng ta phải đi nhanh thôi!"

"Không, hình như là... tà thần này vốn ở ngay dưới lòng đất!" Cindy vừa nói vừa chạy như điên, rất dứt khoát.

Họ nhảy lên những tấm ván trượt cát đã được chuẩn bị từ trước, lao thẳng xuống dưới cồn cát.

***

Trong cơn bão cát đen.

Johnson chợt cúi đầu.

Kỳ lạ, sao lại có mùi của Anubis?

"Còn cả Typhon nữa, có vẻ như chúng ta đã đến trước cửa hang ổ của Anubis." Gymir nói. Gymir hầu như không góp chút công sức nào, suốt cả quá trình chỉ nhìn Johnson đánh đập tên thần mới biết khuấy động bão cát vàng kia.

Bây giờ điều bất ngờ đã xảy ra.

"Chúng mày làm trò gì đó?"

Hóa thân của Typhon, Chim ba đầu Ziz phẫn nộ chất vấn. Thân hình to lớn của gã đáp xuống vách đá, mỗi bước đi đều phát ra tiếng động lớn như tiếng đá vào tường. Typhon cảm thấy mình bị thần Trí tuệ Thoth gây ô nhiễm tinh thần, đến tìm đồng minh để ngủ và tám nhảm, ai mà ngờ Gymir và Johnson lại tới đập phá trước cửa nhà?

"Khoan đã, bên đó..." Johnson chợt nhận ra một chút sức mạnh của chính mình đang trôi ra từ vết nứt dưới chân Typhon. Nó rất mờ nhạt, tà thần khác sẽ không thể phát hiện được, đó là dấu ấn mà Johnson thích đóng lên thám tử yêu thích của mình. "Ngươi dừng chân, đứng yên!"

"Há?" Typhon ngơ ngác giơ chân lên, thực sự không đạp xuống.

"Cũng đừng có nhìn!" Johnson tiếp tục ngăn cản.

Cái cổ đang cúi nửa chừng của Typhon vặn ngược ra sau, mắt chớp chớp, không hiểu.

Johnson chọc chọc Gymir.

Gymir hiểu ý, lập tức đập bẹp tên thần mới trong hình thái bão cát thành cái vỏ trứng dẹp lép.

"Ừ, ở dưới đó có con người đang hoạt động trong khoảng thời gian này, chúng hơi ồn ào. Có chuyện gì vậy?" Typhon nghi ngờ hỏi.

Johnson biến thành hình người, đi qua ngôi đền đã sụp đổ và cát vàng chất đống, nhìn thấy một nhóm người bất tỉnh nằm la liệt, một trong số họ đang phát sáng...

Juan co ro trong góc, hai tay ôm đầu, trông như một con thú nhỏ bị nhốt trong hang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com