Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 22

Tình cờ gặp gỡ

Một luồng ánh sáng tím sẫm bay lên bầu trời.

Johnson đứng trên một sân thượng thoáng đãng, nhìn xuống thành phố Luân Đôn bị sương mù che phủ.

Phía sau y, những chùm đèn pha lê thắp nến phản chiếu sảnh khiêu vũ sang trọng hoa lệ.

Đàn ông trong bộ tuxedo và phụ nữ trong bộ váy dạ hội lộng lẫy xoay người một cách duyên dáng theo điệu valse do một dàn nhạc giao hưởng nhỏ biểu diễn. Những chiếc váy dài được tô điểm bằng ren và diềm xếp nếp trượt nhẹ trên sàn nhà màu nâu sáng bóng loáng.

Tất cả nến trên đèn treo tường đều được thắp sáng, độ sáng ở nơi này thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn ban ngày. Ban ngày không thấy được sợi bạc và hoa văn ngọc trai thêu trên váy, không thấy được chất liệu của chiếc váy được làm từ hàng trăm sợi len mịn trộn với bột lưu ly*. Dưới ánh sáng vàng tuyệt đẹp này, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt mỗi người cũng trông hấp dẫn hơn trước.

* Lapis lazuli, còn gọi tắt là lapis, hay ngọc lưu ly, là một đá biến chất màu lam đậm, được dùng như đá bán quý có giá trị cao từ thời cổ đại nhờ vào màu sắc rực rỡ của nó.

Nụ cười và ánh sáng trong mắt các cô gái chàng trai trẻ tuổi càng tỏa ra mạnh mẽ hơn, mọi người đều tỏa sáng như thể bước ra từ một bức tranh sơn dầu.

Vũ hội không chỉ đơn thuần là để khiêu vũ, bản thân nó còn là một giấc mơ, khiến lòng người say đắm.

Lúc này, ánh sáng ấm áp tràn ra từ cõi mộng mơ chiếu sáng trên khuôn mặt Johnson, xua tan cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được trên cơ thể y, và đôi mắt xanh nhạt của y dường như đang lấp lánh một chút ánh vàng.

Y đứng trong khoảng cách giữa ánh sáng và bóng tối, trước mặt là một thành phố tối tăm và lạnh lẽo. Y nhìn thấy sức mạnh tà ác thoáng qua ở đằng xa.

"Có sự sống bị cắn nuốt, con Bướm Xám kia đang săn mồi." Johnson tự nhủ.

Đây là một dinh thự quý tộc không biết tên, mà Johnson chỉ thích thú với sân thượng của nó. Y không muốn đến gần tồn tại huyền bí đang ẩn nấp trong thành phố này, lại muốn biết động thái của nó, nên chỉ có thể tìm một nơi có tầm nhìn rộng.

Johnson chợt nhớ ra rằng thám tử sống ở hướng đó, cách hiện trường vụ án mà y cảm nhận được không xa. Tuy nhiên, mối liên hệ giữa y với đống tiền vàng và đá quý kia không bị phá vỡ, vậy người bị giết không phải là thám tử.

Nét mặt Johnson trông có vẻ kỳ lạ trong giây lát, y nhớ đến sự "ô nhiễm" đã nhìn thấy trên người cô thợ giặt ngày hôm nay. Được rồi, Johnson tin rằng John sẽ không trở thành mục tiêu săn đuổi của Bướm Xám, bởi vì thám tử dường như không phải là một kẻ có phẩm hạnh đáng xấu hổ.

"Thưa ông." Đột nhiên một giọng nói cung kính vang lên từ bên cạnh.

Một người hầu bước tới chỗ Johnson với khay rượu vang trên tay.

Johnson: "..."

Sân thượng này rất rộng, được bao quanh bởi những tấm rèm treo bằng vải taffeta** màu xanh để chắn gió lạnh.

** Taffeta là một loại vải dệt trơn, mịn, sắc nét được làm từ lụa, nylon, rayon cuprammonium, axetat hoặc polyester.

Những người tham dự vũ hội sẽ tản bộ ra sân thượng để hít thở không khí, thỉnh thoảng cũng có những người đàn ông không muốn vào phòng hút thuốc ra đây hút xì gà, hoặc nói chuyện riêng tư dưới sự che chắn của bàn và rèm cửa, bởi vì ngoại trừ hướng dẫn đến sảnh vũ hội, ba mặt còn lại đều là sân thượng, có thể ngăn cản người ta nghe lén.

Nhiệm vụ của người hầu là mang đồ uống cho những vị khách ở một mình khi nhìn thấy họ.

Anh ta lén lút quan sát vị khách xa lạ này (điều này rất bình thường, có rất nhiều gương mặt mới xuất hiện tại Luân Đôn mỗi mùa xã giao) , suy đoán về danh tính và số lượng tài sản của y.

"Cho ta một ly whisky, đừng làm phiền ta nữa." Johnson ném nửa sovereign lên khay.

Đôi mắt của người hầu sáng lên, anh ta nhanh chóng cất đồng tiền vàng đi. Quý ông hào phóng này hẳn phải là một người nước ngoài giàu có, họ thường không có tước vị cao sang gì, không được chào đón cho lắm trong giới thượng lưu, nhưng lại rất hào phóng.

Một ly whisky nhanh chóng được mang đến.

Johnson cầm ly rượu, vén rèm rồi bước sang phía bên kia sân thượng.

Người hầu sờ sờ đồng tiền vàng trong túi, mỉm cười, đột nhiên vẻ mặt trở nên đờ đẫn. Anh ta lắc đầu, nhìn khay của mình rồi lại nhìn góc trống trước mặt, tiếp tục bưng đồ uống cho khách. Còn số tiền xuất hiện trên người, có vẻ là chút tiền boa cho việc gửi tin nhắn giúp một vị khách nào đó.

Johnson nhìn chăm chú vào thứ rượu trong suốt trong ly, nhấp một ngụm.

Vị giác của tà thần khác hẳn với con người. Loại rượu whisky đậm đà này chỉ là một thứ mới lạ đối với Johnson. Nó không ngon, cũng không dở.

Tuy nhiên, whisky là một chất tạo mùi rất hữu hiệu của con người. Johnson hơi nghiêng ly, rượu từ từ chảy ra như bị một bàn tay vô hình điều khiển, sau đó phun đều lên cổ áo, cổ tay áo và cổ của y. Trên giày cũng có thể sử dụng một chút.

Nếu muốn ẩn náu hoàn hảo trong các thành phố của con người, phải học cách sử dụng chất tạo mùi. Còn thần Biển đã ngủ nhiều năm, hoàn toàn không hiểu được con người, thậm chí có thể không hiểu được ngôn ngữ mà con người đang sử dụng. Johnson tin rằng sức mạnh lớn nhất của y là hiểu biết về con người.

Johnson hài lòng gật đầu, tìm một cái bàn, đặt ly rượu đã cạn xuống, chuẩn bị rời đi.

"... Có nghe nói Hoa viên của phu nhân Dutt xảy ra vụ án mạng thảm khốc chưa?"

Đôi lời trò chuyện lọt vào tai, Johnson dừng lại, liếc nhìn hai người đàn ông đang hút xì gà cạnh tấm rèm.

Hoa viên của phu nhân Dutt, chắc là nơi Bướm Xám đi săn lần trước.

"Án mạng thảm khốc? Lại có một kẻ xui xẻo nào bị bọn cướp giết phải không?"

"Không phải." Người nói nhìn quanh rồi ra hiệu cho người bạn đồng hành của mình lại gần, mới dám thì thầm: "Tôi nghe nói là chết trên giường của một cô gái, và rằng... thứ đó đã biến mất." Anh ta nói ra một từ rất mơ hồ, nó không có trong từ vựng của tầng lớp thượng lưu, anh ta phải dùng tiếng lóng thô tục.

"Cái gì?" Người nghe bị sặc vì khói xì gà, ho sặc sụa.

Mặc dù người ta chết ở Luân Đôn mỗi ngày, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những câu chuyện mới, nhưng loại tin tức kỳ lạ này vẫn nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.

"Ai đã làm? Cô gái đó?"

"Họ nói cô gái đó là ác quỷ, Scotland Yard đã phong tỏa ngôi nhà, gọi mục sư đến."

"Tôi cũng từng đến Hoa viên của phu nhân Dutt, không nhớ là đáng sợ đến thế... Ý tôi là, loại phụ nữ ghê gớm như vậy? Cô ta đã sử dụng vũ khí gì, kéo?"

"Không biết, tin tức giữ kín quá, người chết là cháu trai của chánh án."

"Tôi đã nghe nói về tên khốn đó, tôi không thấy kinh ngạc chút nào, hắn nhất định đã làm ra cái gì khốn nạn lắm, nếu không tại sao chuyện này chỉ xảy ra với hắn thôi chứ? Ôi chao, nghe thật khủng khiếp, Chúa ơi!"

"Anh nói đúng, một người đàng hoàng sẽ không bao giờ gặp phải chuyện như thế này."

Hai người đàn ông đạt được sự đồng thuận rồi thoải mái hẳn, như thể vừa thoát khỏi cái bóng ma quái rùng rợn nào đó, bởi vì cả hai đều là người tử tế.

Nghe đến đây, Johnson đột nhiên cảm thấy một ánh mắt kinh ngạc đang nhìn mình.

Có người thắc mắc tại sao hai người trên sân thượng lại làm như đang nói chuyện bí mật, nhưng lại không nhìn thấy một người đang công khai nghe lén cách đó không xa.

Johnson ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đó.

Đó là một gương mặt quen thuộc, một nửa số người ở Luân Đôn đã từng nhìn thấy gã trên báo... Linde Brandon, nhân vật chính của vụ án tranh chấp thừa kế.

Thật tình cờ!

Johnson nở một nụ cười lạnh nhạt.

Y bước vào sảnh vũ hội, ánh sáng vàng mờ lập tức phủ lên cơ thể y, dưới ánh sáng này, khuyết điểm và ưu điểm của mỗi người sẽ được phóng đại lên. Nhưng Johnson không có khuyết điểm. Lễ phục hai hàng nút cầu kỳ tinh tế, gương mặt điển trai nổi bật, phong thái tao nhã và điềm tĩnh.

Y đi ngang qua đám đông đang khiêu vũ, mọi người cản đường y đều vô thức tránh ra. Những chiếc váy lộng lẫy và những bộ tuxedo phất phơ đó không bao giờ chạm vào góc áo của y. Trang sức và hoa tươi tô điểm cho mái tóc búi cao và làn da thơm ngát của các quý cô, vụt qua chỉ cách Johnson một bước.

Y tựa như một bóng ma trong gương, lại như một hóa thân ác quỷ đến từ địa ngục.

Linde Brandon ngồi trên ghế trong khu vực nghỉ ngơi, trợn mắt nhìn Johnson bước tới chỗ mình. Linde đã nhận ra người này có điều gì đó không bình thường, gã cảm thấy như mình đang ngâm mình trong một dòng sông băng giá, lạnh run từng cơn.

Người đó là ai?

Tại sao không ai ở vũ hội nhìn thấy y?

Đây có phải là một ảo ảnh?

Linde nhìn người đàn ông lấy ra một lá thư, sau đó nhét lá thư vào áo khoác của gã với nụ cười lạnh băng khiến gã nổi da gà.

Linde thở hổn hển và tầm nhìn trở nên tối đen.

"Ông Brandon? Ông có sao không, ông Brandon?"

Trong tiếng hô hào và những cái đỡ tay của người xung quanh, Linde chợt tỉnh táo lại, nhưng không nhìn thấy ảo ảnh kỳ lạ kia nữa.

"Chắc là tôi mệt quá, tôi cần một ly whisky..."

Linde đột nhiên dừng nói, gã nhớ tới trên ảo ảnh kia có mùi rượu whisky, rồi gã vô thức sờ túi, phát hiện một lá thư.

Gã vội vàng bước vào phòng hút thuốc, lấy lá thư ra thì phát hiện đó là chữ viết tay của chính mình.

Một lá thư được viết cách đây hai năm.

Gửi mục sư Cornell.

***

Johnson trở lại con đường đầy sương mù của Luân Đôn.

Y biết lá thư đó sẽ gây sốc cho Linde Brandon đến mức nào.

Johnson lấy được cái này từ John vào ngày tàu Gió Tây bị chìm, cùng với một bức ảnh của mục sư Cornell. Tuy nhiên, bức ảnh sau đó lại trở về tay thám tử. Johnson định dùng nó làm chứng từ thông quan nhưng không thành, có thể bây giờ nó đã thành tro bụi, hoặc có thể vẫn bị thần Biển giữ lại.

Bức thư tay do Linde viết đã được Johnson lưu giữ trong hai năm.

"Mối liên kết" vô hình trong cơ thể Linde từ người thừa kế thực sự của Brandon sẽ càng tác động sâu sắc hơn sau khi bức thư này được trả lại vào tay Linde Brandon. Bắt đầu từ tối nay, Linde sẽ nhìn thấy đứa trẻ không may chết đi kia trong giấc mơ của mình, sẽ liên tục bị tra tấn bởi nỗi sợ hãi và đau đớn. Dù sao thì đó chỉ là một cơn ác mộng thôi, nó sẽ không giết chết ai cả.

Johnson bước đi không mục đích như vậy không biết bao lâu. Sương dày mang lại cho y cảm giác quen thuộc, như khi con tàu ma di chuyển trên biển, không ai biết sẽ gặp phải chuyện gì.

"Thưa ông, đây là thẻ của ông." Một bàn tay đưa ra trước mặt Johnson.

Johnson: "..."

Y ngẩng đầu lên, phát hiện phía trước thấp thoáng có một đám người đang đứng, mọi người đều đang yên lặng chờ đợi.

Cảnh tượng này thực sự kỳ lạ trên đường phố Luân Đôn vào đêm khuya.

"Đây là cái gì?" Johnson phát hiện mình vẫn chưa đủ hiểu rõ về con người, y không hiểu cái này.

Người thanh niên phát thẻ ngạc nhiên hỏi: "Thưa ông, không phải ông đến đây để mua tuyển tập tiểu thuyết trinh thám mới của Sir Doyle sao?"

Tay Johnson khựng lại, rồi y im lặng cầm lấy tấm thẻ.

Chàng trai trẻ là nhân viên của hiệu sách, có nhiệm vụ giữ gìn trật tự.

Trước cửa hiệu sách có hai hàng dài, những quý ông ăn mặc bảnh bao được xếp ở phía đông, phía bên kia là người hầu, thương nhân bình thường và những công dân Luân Đôn có ít tiền tiết kiệm. Không có gì đáng nghi ngờ, hàng thứ hai dài hơn.

Không bao lâu, Johnson phát hiện phía sau mình còn có thêm một người, người đó không nhìn thấy y, mà chỉ vô thức bỏ trống một vị trí.

Thời gian trôi qua, hai hàng người không ngừng dài thêm, phía bên Johnson vẫn ổn, nhưng đám đông ở phía tây gần như đã nối dài quá con phố này. Chẳng mấy chốc đã đến năm giờ sáng, một chiếc xe giao hàng màu đen chạy vào phố, nhân viên vận chuyển nhanh chóng chuyển những cuốn sách còn vương mùi mực vào trong cửa hàng.

Sau đó hàng người rút ngắn lại với tốc độ cực nhanh, mọi người thì thầm phấn khích.

Johnson bước vào cửa hàng, người thu tiền chính là thanh niên phát thẻ.

Để tránh cho chàng trai trẻ bị những nhân viên khác coi là kẻ điên vì nói chuyện phiếm với không khí, Johnson nhanh chóng đưa tiền, chuẩn bị cầm cuốn sách rời đi.

Ánh đèn trong hiệu sách mờ ảo.

Lúc này, một nhân viên đang ôm chục cuốn sách buộc bằng dây da bò, vừa đi về hướng dãy hàng phía tây hiệu sách vừa phàn nàn: "Sao lại có người nửa đêm đến mua sách khác chứ, còn mua nhiều sách như vậy nữa? Tôi suýt làm đổ đèn lồng... Tổng cộng 56 shilling 8 penny."

Một nhà chiêm tinh Gypsi quấn chặt chiếc áo choàng bước ra từ trong bóng tối, hắn ném ba đồng vàng ra: "Không cần thối tiền."

Johnson ngẩng đầu lên như bị điện giật, y sẽ không bao giờ quên được âm sắc này!

Gymir!

Johnson vô thức muốn chạy, cùng lúc đó, nhà chiêm tinh ở phía đối diện cũng nhận ra luồng sức mạnh đang di chuyển, vội vàng ngẩng đầu lên.

Ánh đèn trong hiệu sách đung đưa, như một cơn gió mạnh thổi qua rừng cây, mọi người đều mê man.

Trong màn sương dày bên ngoài hiệu sách, Johnson cảnh giác nhìn người Gypsi đang chặn đường mình.

Johnson: "..." Mùi thuốc lá nồng nặc này là sao đây? Thần Biển ném ba hộp thuốc lá vào lửa, sau đó chui vào đống lửa hun suốt một tiếng đồng hồ?

Gymir: "..." Loại chất tạo mùi do con người tạo ra này hình như được gọi là whisky? Johnson đổ trực tiếp lên quần áo của mình?

Johnson, Gymir: "..."

Thảo nào không nhận ra rằng đối phương đang ở gần đây! Chậc, chất tạo mùi của con người!

Ánh mắt Johnson rơi vào chồng sách trên tay đối phương.

Có thể thấy rõ tựa đề của cuốn sách đầu tiên là, Lý trí và Tình cảm***.

Cũng có thể thấy được phần gáy của cuốn sách thứ hai, Kiêu hãnh và Định kiến****.

Dòng suy nghĩ của Johnson bị bế tắc, những nghi ngờ nhấn chìm y như một trận lũ lụt.

*** Lý trí và Tình cảm (tiếng Anh: Sense and Sensibility) là một tiểu thuyết của nhà văn Anh Jane Austen.

**** Kiêu hãnh và định kiến (tiếng Anh: Pride and Prejudice) là tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà văn Anh Jane Austen. Tiểu thuyết được viết từ năm 1796 đến năm 1797 và xuất bản năm 1813.

--------------------

Tác giả nói thế này:

Chú thích: The Case-Book of Sherlock Holmes được xuất bản năm 1927, là một tuyển tập gồm mười hai truyện ngắn.

Sherlock Holmes rất nổi tiếng trong giai đoạn xuất bản từng kỳ, vào thời điểm đó, độc giả có mặt trên toàn thế giới, không phân biệt giai cấp, nghề nghiệp.

Luân Đôn đã có trường học miễn phí, ngoài ra còn có một số thư viện thu phí thành viên hàng năm, cho phép đọc sách không giới hạn từ 10 shilling đến 20 shilling một năm, tạp chí đăng nhiều kỳ về Sherlock Holmes có giá khoảng 1 shilling, cả gia đình có thể mua đọc, đồng thời có thể bán với giá cũ, vì vậy Sherlock Holmes có nhiều độc giả hơn chúng ta tưởng tượng.

Vì cái chết của Sherlock Holmes, người dân Luân Đôn đã xuống đường khiêng quan tài và mặc đồ tang để phản đối, nhiều người trung lưu đều mang vật phẩm tang lễ, những người khác chạy đến nhà tác giả Conan Doyle hú hét gào khóc. Từ những quý ông quý bà trong xã hội cho đến những bà nội trợ, người giúp việc trong những gia đình bình thường đều mắng tác giả Conan Doyle không phải là người (trong đó có mẹ ruột của tác giả Conan Doyle...) Độc giả khắp thế giới viết thư, gửi điện tín phản đối về Anh.

Nguyên nhân chính là vì cái chết của Sherlock Holmes không báo trước, nhân vật Moriarty xuất hiện đột ngột, tương đương với việc tác giả Conan Doyle không muốn tiếp tục viết Sherlock Holmes nên đã tạo ra giáo sư Moriarty để làm công cụ (xin lỗi giáo sư), người đọc khó lòng chấp nhận...

Vì vậy, tình hình xã hội lúc bấy giờ là như thế, nhân vật chính vô tình có được một trải nghiệm bất ngờ, y phải xếp hàng cả đêm để mua sách.

Johnson: Đến cũng đến rồi, mua thì mua thôi.

......

Khi ai đó nhìn thấy Johnson, đó thường là vấn đề của người đó, chẳng hạn như thằng bé bán báo và người đánh xe ở chương trước, và người hầu ở chương này.

Gymir thì khác, để mua sách, hắn chủ động cho con người nhìn thấy → nhân viên hiệu sách tiếp xúc với tồn tại huyền bí → nhân viên có thể nhìn thấy Johnson

Vậy nên khi nhân viên hiệu sách nhìn thấy Johnson, đó không phải lỗi của nhân viên bán hàng, mà nguyên nhân sâu xa là ở Gymir, ồ không, nguyên nhân cốt lõi là do danh sách sách của John.

Về việc tại sao Gymir muốn "mua" sách, thứ nhất là hắn không quan tâm đến tiền, thứ hai là hắn lười đi tìm nên để lại danh sách sách cho nhân viên bán hàng sẽ đỡ rắc rối hơn. Mặc dù thần Biển không thể hiểu tại sao con người lại ham học đến vậy, còn bắt đầu xếp hàng từ nửa đêm để mua sách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com