Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 23

Gặp mặt

Johnson nghi ngờ mình đã rơi vào ảo ảnh, ở Luân Đôn chắc còn một tà thần khác có năng lực bóp méo hiện thực mà y không biết, nếu không thì làm sao giải thích được việc một thần cổ xưa đã ngủ say nhiều năm xếp hàng hàng giờ trước hiệu sách lúc nửa đêm để mua vài cuốn tiểu thuyết tình yêu của con người?

Dù những tác phẩm này quả thực rất hay, ngay cả vua nước Anh cũng là một độc giả trung thành của những cuốn tiểu thuyết này, thì vẫn thật vô lý!

Tình huống hiện tại là họ đang đối mặt nhau trên con đường sương mù của Luân Đôn, Gymir đang xách một chồng tiểu thuyết bìa cứng chủ đề tình yêu, còn Johnson thì cầm trên tay một cuốn tiểu thuyết trinh thám.

Mùi thuốc lá và rượu whisky nồng nặc cũng không thể che giấu bầu không khí xấu hổ này. Không, phải nói rằng hai thứ chất tạo mùi của con người này càng làm cho sự việc trở nên lúng túng hơn.

Tà thần với khả năng động não tốt hơn con người gấp mười lần cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, làm thế nào để giải quyết bầu không khí ngượng ngùng này.

Dù là thần cổ xưa hay thần mới, họ cũng không bao giờ giao lưu, không có thói quen chào hỏi nhau! Cách gặp gỡ thân thiện nhất là giả vờ như không nhìn thấy đối phương và thờ ơ đi qua. Tất nhiên tà thần có thể kết bạn với đồng loại, nhưng Gymir chưa từng gặp trường hợp đó, mà Johnson cũng chưa từng nghe nói đến.

Cách giao tiếp duy nhất giữa tà thần, ngoài đánh nhau thì chỉ có giao phối.

Johnson nhìn Gymir, rồi nhìn tên đống sách, cuối cùng nhận ra điều gì đó.

Lúc này, một nhóm người dân Luân Đôn cầm sách chạy ra. Họ reo hò, muốn lao về nhà càng sớm càng tốt để chia sẻ cùng người thân, hoặc để khoe khoang trước mặt bạn bè. Những niềm hân hoan ấy giống như những nét vẽ màu cam đỏ trên bức tranh sơn dầu xám xịt, bầu trời sắp hiện ánh bình minh, màn đêm sắp tàn.

"Anh..."

Johnson không thể tập trung, điều này thường là không thể xảy ra. Y vẫn không thể hỏi trực tiếp câu hỏi đó. Điều này thực sự quá lạ lùng, Johnson lặp đi lặp lại trong đầu, nếu y đoán sai thì sao?

Nếu thần Biển không hề có ý này, chỉ đơn giản là nảy sinh hứng thú với con người ở thời đại này sau khi thức tỉnh, rồi khi nhìn thấy Johnson có thể đóng vai con người một cách hoàn hảo, hắn lại càng tò mò, muốn trải nghiệm sâu sắc về cuộc sống của con người thời đại này, nên mới đuổi theo Johnson mãi không tha? Còn hóa thân gây ra sự hiểu lầm kia, chắc là hóa thân trông giống con người nhất của thần Biển rồi!

Không, suy đoán này là sai rồi, cảm giác nguy hiểm và đáng sợ lúc đó không thể nhầm lẫn được! Johnson thề rằng đối phương muốn dụ dỗ y sa đọa, để y đến gần hắn, sau đó bị hắn bắt giữ, bị hắn thao túng. Chỉ là mục đích đi săn của Gymir khác với những gì Johnson nghĩ.

Johnson: "..."

Nghe có vẻ còn đáng sợ hơn. Y muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng vì hiểu đồng loại, Johnson biết rằng tình hình sẽ tồi tệ hơn nếu y chạy. Hắn thậm chí còn không thèm ngủ nữa!

Nếu thần cổ xưa không bị quấy rầy thì có thể ngủ cho đến khi trái đất bị hủy diệt, những kẻ bị đánh thức thấy tình trạng của trái đất vẫn ổn thì sẽ trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ. Nếu tất cả thần cổ xưa đã thức tỉnh và tiếp tục các hoạt động của mình, theo một nghĩa nào đó thì tượng trưng cho ngày tận thế.

Nếu đói đến mức phát điên, thấy một đồng loại ăn được trước cửa nhà, thần cổ xưa sẽ thức dậy vì muốn ăn, điều này cũng dễ hiểu thôi. Nhưng Johnson đã chạy được hai năm, trên đường cũng gặp phải dấu vết của một vài tồn tại huyền bí, thần Biển cũng không hề phân tâm đi tìm kiếm thức ăn.

Hiện nay ngay trong thành phố Luân Đôn có một con Bướm Xám, nhìn có vẻ ngon miệng, mà lại ngu ngốc không biết ẩn nấp. Thần Biển có thể dễ dàng nuốt chửng nó trong một miếng, chẳng phải dễ hơn đuổi theo một Johnson rất giỏi chạy trốn hay sao? Johnson còn muốn dùng Bướm Xám để đánh lạc hướng sự chú ý của Gymir kìa!

Kết quả là thần Biển đến nhanh hơn y tưởng tượng, không những âm thầm lẻn vào Luân Đôn mà còn nói được tiếng Anh, thậm chí còn xảo quyệt sử dụng chất tạo mùi của con người để che giấu tung tích. Vì không muốn dùng quá nhiều sức mạnh dẫn đến để lộ sự tồn tại của mình, hắn sao chép phương thức trả tiền để cắt đứt liên lạc của Johnson! Hắn còn xếp hàng ngoài hiệu sách vào đêm khuya để mua sách?

Tà thần sẽ không tuân theo trật tự con người, mọi hành vi có vẻ hợp pháp đều là quyết định của họ dựa trên lợi ích riêng của bản thân. Nói cách khác, nếu không có mục đích nào đó thì ai thèm quan tâm đến loài người nhỏ bé như kiến?

Thà rằng tuân theo trật tự cũng phải ẩn mình? Đây không phải là thần Biển mà Johnson "biết"!

Ánh mắt Johnson không tự chủ rơi vào cuốn sách.

Lý trí và Tình cảm là gì, Kiêu hãnh và Định kiến ​​là gì? Điều này ám chỉ gì?

Hành vi của y có thể được coi là định kiến sao? Ai mà không sợ hãi bỏ chạy khi thấy thần cổ xưa lật mình đứng dậy khỏi đáy biển?

Biểu hiện của Gymir là kiêu hãnh sao? Rõ ràng là quá trực tiếp, lần đầu tiên gặp đã muốn quan hệ ngay tại chỗ, nếu vị thần cổ xưa này hài lòng, có lẽ hắn sẽ lại đi về ngủ tiếp. Vì thế cho dù Johnson không hiểu lầm ý của Gymir, y vẫn sẽ lựa chọn chạy nhanh bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nhưng bây giờ thì...

Với vẻ mặt phức tạp, Johnson nhìn hóa thân bóng đen, quấn chặt áo choàng che đi khuôn mặt từ mọi phương hướng, tay đang ôm một chồng tiểu thuyết lãng mạn của con người.

Được rồi, y biết thần cổ xưa này quyết tâm như thế nào!

Johnson quyết định suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

Sau khi sửa lại một số quan điểm thiên lệch của mình về Gymir, hình ảnh người cá tóc đỏ khuấy động nước biển dưới vầng trăng bạc ngay lập tức hiện lên trong tâm trí Johnson. Trước đây Johnson cố ý không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại y lại có ý tưởng khác...

Nguy rồi.

Johnson nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, chủ động phá vỡ bầu không khí cứng ngắc, nói khô khốc: "Anh có nhìn thấy Bướm Xám đang ẩn nấp trong thành phố này không?"

Một con Bướm Xám to đùng, ngon miệng như thế mà không thấy sao?

Bóng đen trong áo choàng vặn vẹo một lát, sau đó những ngón tay đen đang cầm sách đột nhiên biến đổi, trở nên trắng nõn, thon dài, cùng với những móng tay nhọn hoắt. Những chiếc tua đỏ ánh vàng trên mũ trùm đầu đung đưa, thể hiện tâm trạng vui vẻ của chủ nhân.

Sự thay đổi này cũng khiến mùi thuốc lá nồng nặc biến mất, chỉ có điều Johnson nhìn sao cũng thấy bộ quần áo lụa mỏng này rất quen mắt.

Đây là phù thủy Ả Rập trên tấm áp phích cửa sổ nào đó ở Paris!

Bởi vì bộ trang phục này giúp che giấu khuôn mặt rất tốt nên Johnson dừng lại nhìn vài phút, quyết định chú ý hơn đến những người ăn mặc như vậy kèm theo mùi hương liệu sực nức gay mũi, có thể họ là những người bị tà thần ô nhiễm hoặc là chính bản thân tà thần!

Kết quả thì sao?

Gymir giành trước một bước "dùng" hình tượng này, đích thân chứng minh người mặc loại trang phục này có vấn đề?

Johnson không nói nên lời.

Đó là tấm áp phích cửa sổ Paris, chứ không phải Luân Đôn!

Tức là, Gymir đã xem những gì mà y từng đọc, đi qua con phố y từng đi qua, nhận ra rằng y đã dừng lại quá lâu và nhìn chằm chằm vào tấm áp phích cửa sổ trong vài phút?

Tâm trạng của Johnson thật khó tả. Cảm giác bị theo dõi như một con mồi hoàn toàn khác với kiểu theo dõi và phân tích kỹ càng từ đầu đến cuối rồi thu thập mọi tin tức.

Johnson không thể hiểu được điều gì ở mình đã thu hút Gymir. Y là thần mới, sức mạnh yếu và không có khả năng đặc biệt.

Nếu nhất định phải có gì đó, thì là bản thể của y từng sống ở biển? Nhưng điều này không thể lấy làm tiêu chuẩn tham khảo, dù sinh ra ở đâu, bản thể của tà thần cũng rất hỗn loạn và mất trật tự, chúng có thể tồn tại ở bất cứ đâu trên trái đất, kể cả trong các ao magma trên núi lửa.

Gymir tuy được gọi là thần Biển, nhưng chủ yếu là do thần cổ xưa này có phạm vi hoạt động khá hẹp và đang ngủ dưới đáy biển. Mối quan hệ của Gymir với biển cũng không hẳn là rất thân thiết, vả lại có rất nhiều tà thần mang hình dạng sinh vật biển, nhưng không thấy Gymir đuổi theo chúng bao giờ.

Có năng lực tư duy vượt xa con người, cũng có nghĩa là sắp xếp hết những thứ có thể nghĩ ra trong thời gian cực kỳ ngắn. Vẻ mặt Johnson tuy bình tĩnh nhưng trong lòng thì hoảng sợ, y trơ mắt nhìn Gymir chuyển từ trạng thái bóng tối sang hóa thân mới.

Gymir lấy ra một bức ảnh từ đâu đó, đưa cho Johnson.

Johnson "liếc nhìn" nó rồi đưa tay nhận lấy với những cảm xúc lẫn lộn.

Đúng, đây là bức ảnh mà Johnson từng sử dụng làm chứng từ thông quan. Bức ảnh chụp mục sư già cùng với Brandon Lớn, được chụp vào ngày Brandon Lớn bỏ tiền tài trợ cho chuyến thám hiểm. Vì hai người này chìm đắm trong cơn nghiện sức mạnh huyền bí nên mới có chuyện xảy ra sau đó.

Hai năm trước, John đã mang theo bức ảnh này lên tàu Gió Tây đi tìm Mục sư Cornell. Johnson lấy được bức ảnh, phát hiện ra mục sư bốn mươi năm không tìm thấy đang ẩn náu ở thị trấn Đá Ngầm Đen. Y giải quyết được một sự việc cũ, trên bức ảnh vẫn còn sót lại sức mạnh của Johnson. Johnson mượn tay thám tử gửi bức ảnh cho Gymir.

Bây giờ bức ảnh đã trở lại trong tay y.

Johnson phát hiện ra chút sức mạnh của y còn sót lại trên ảnh đã được hơi thở của Gymir bao bọc cẩn thận và chặt chẽ. Hai luồng sức mạnh đã được trộn lẫn với nhau, duy trì sự cân bằng nguy hiểm thông qua vật môi giới là bức ảnh.

Nếu Johnson chủ động nhận bức ảnh, đồng thời mang nó theo bên mình, có nghĩa là y chấp nhận mối liên hệ mới được tạo ra này. Từ đây trở đi, mối quan hệ giữa y với Gymir không còn đơn giản nữa.

Đèn khí đốt cháy lờ mờ chiếu sáng đầu con phố, sương mù bay lơ lửng xung quanh hai người.

"...Tôi phải đến ngân hàng có việc, tôi đã nói rồi, thưa ông cảnh sát tuần tra! Tối qua tôi không thấy có gì đặc biệt cả, mặc dù anh chàng đó đã chết ngay trước căn hộ chung cư tôi thuê."

Một giọng nói quen thuộc vang lên giữa màn sương dày, John đang nói chuyện với một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát tuần tra với vẻ mặt mệt mỏi.

Johnson: "..."

Luân Đôn, một thành phố mà bạn không bao giờ biết được ai sẽ bước ra từ sương mù.

John cũng vội vàng dừng bước, nét mặt và biểu cảm của anh dường như mất kiểm soát, co rúm lại một cách rối rắm.

Hai người đứng dưới đèn khí đốt... Một quý ông đội mũ chóp cao, mặc áo khoác nhung cầm một cây gậy batoong khảm sapphire trong tay, đang vươn tay nhận lấy bức ảnh do người đẹp bí ẩn đội mũ trùm đầu và áo choàng, toát ra nét phong tình ngoại quốc đưa sang.

Quý ông bên trái hiển nhiên là có khí chất lịch lãm, gương mặt điển trai. Nhưng người đẹp ngoại quốc bên phải lại quá cao, dáng người quá khỏe khoắn, trông giống như một con báo săn nguy hiểm. Tuy đường nét đẹp đến mức có thể đánh lừa thị giác, nhưng sức mạnh linh hoạt và bùng nổ ẩn chứa trong từng cơ bắp lại đầy hơi thở sắc bén và nguy hiểm. Xét về khí thế, người mặc quần áo lộng lẫy xa hoa hơn thực sự chiếm thế thượng phong.

Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, mấu chốt là John biết hai người này!

Một trong hai người đã ủy thác cho anh điều tra và giải quyết tranh chấp thừa kế của gia đình Brandon vào sáng hôm qua. Một người khác đến nhà anh vào tối hôm qua, nói rằng đang tìm ý trung nhân mà hắn gặp trong giấc mơ. Theo suy luận của John, ý trung nhân này rõ ràng là khách hàng trước đó của anh!

John vất vả lắm mới dùng một danh sách các cuốn sách để đuổi tên kia đi, chưa kịp nghĩ ra cách báo cho Johnson thì hai kẻ này đã đụng độ rồi?

Luân Đôn, một thành phố mà bạn không bao giờ biết được chuyện gì đang xảy ra trong làn sương dày, tràn ngập những sự việc hồi hộp đến hết hồn.

Lúc này, John chỉ muốn biết, anh không hoàn thành nhiệm vụ mà là khách hàng tự tìm thấy người tình trong mộng, liệu anh có phải trả lại phí ủy thác không?

--------------------

Tác giả nói thế này:

Chú thích: Năm 1923, tiểu thuyết của Jane Austen được sửa lại và bắt đầu được nghiên cứu như một tác phẩm văn học nghiêm túc, nên nó không chỉ là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn.

Mặc dù đối với dòng thời gian hiện tại của truyện, đây là tác phẩm được sáng tác cách đó một trăm năm, nhưng khi chúng ra đời, Vua George IV của Anh đã là một fan cuồng nhiệt của những cuốn tiểu thuyết này. Những cuốn sách này cũng rất nổi tiếng trong xã hội nước Anh lúc bấy giờ, dù không quan tâm, chưa đọc sách thì cũng đã từng nghe tên và biết đại khái là gì.

Điều này rất thú vị, cả Gymir và Johnson đều cầm trong tay những cuốn sách bán chạy nhất toàn cầu được chính Nhà vua khen ngợi, Johnson cho rằng Gymir vô lý, nhưng chính y cũng chẳng khá hơn là bao.

.........

Cho hỏi: Làm thế nào để cảm nhận được quyết tâm giết mình của người khác?

Johnson: Hắn ta thậm chí còn không thèm ngủ tiếp.

Cho hỏi: Làm sao để cảm nhận được quyết tâm yêu mình của người kia?

Johnson: Anh ấy tuân thủ rất đúng trình tự...

Chà, trong trường hợp này, tôi luôn cảm thấy thần cổ xưa là một loài thần kỳ nào đó, mê ngủ như mạng sống lại còn hay phá hoại lung tung, trừ khi họ muốn yêu (chắc không).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com