Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 27

Quỷ biển

Tháp cao của cầu Tháp Luân Đôn cách mặt nước khoảng 140 feet (tức là 43 mét).

Sóng nước trên mặt sông dâng lên như một gã khổng lồ đang gào thét, kéo lê những bước chân nặng nề, tứ chi đen ngòm bẩn thỉu đang cố trèo lên cây cầu thép.

Ánh trăng bạc chiếu vào cơ thể người khổng lồ, tỏa ra những làn khói trắng như tưới axit sunfuric.

Móng tay sắc nhọn của người cá khoét bốn lỗ sâu trên đá hoa cương, đuôi cá vỗ nhẹ theo sợi dây sắt đung đưa. Người khổng lồ chưa kịp leo lên nơi cao đã bị một sức mạnh vô hình đánh bay ra, dòng nước đen ngòm văng tung tóe tại chỗ, rơi trở lại sông Thames.

Tiếng la hét giận dữ vang lên từ đáy sông. Âm thanh đó the thé và chói tai. Đầu tiên là toàn bộ cửa sổ của các ngôi nhà hai bên bờ sông bị vỡ tan tành, sau đó lan sang các tòa nhà cao tầng ở thành phố Luân Đôn. Trên tháp chuông Gothic của Cung điện Westminster, một vết nứt dài và sâu xuất hiện trên mặt kính đồng hồ nặng 13 tấn.

Tiếng gào thét đột nhiên dừng lại, người cá như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía một nhà máy bỏ hoang ở hạ lưu sông Thames.

Đột nhiên cả nhà máy phát nổ.

Đó không phải là lửa, "ánh sáng xanh" do vụ nổ tạo ra đã thắp sáng một nửa bầu trời đêm. Vô số sợi tơ xanh tím nhanh chóng đan lại với nhau, một cái "kén" tỏa ra ánh sáng xanh lam từ từ bay lên, thậm chí che khuất cả ánh trăng.

Cùng lúc đó, một bóng đen to lớn và đáng sợ xuất hiện.

Nó trông như một cơn lốc tối tăm. Vốn dĩ nó vô hình, nhưng ánh trăng bạc cộng thêm ánh sáng do cái kén tỏa ra đã tiết lộ bộ mặt thật của sinh vật này.

Dây leo màu đen điên cuồng kéo dài, mỗi đầu chia ra làm hai nhánh, biến thành hai dây leo. Dây leo được bao phủ bởi gai sắc nhọn và răng xoắn ốc. Chúng cũng như những chiếc răng xoắn ốc trên vòi của các sinh vật biển sâu, một khi cắn được con mồi, chúng sẽ cắt mạnh vào tứ chi của con mồi.

Những dây leo hướng về phía kén đã sinh ra những vũ khí này, số dây leo còn lại chỉ trông cứng chắc và đáng sợ, chúng bám vào đống đổ nát trên mái nhà xưởng, vậy mà có thể "giữ chặt" tòa nhà sắp sập lại. Nhà máy không tiếp tục sụp đổ mà ở trong tình trạng lắc lư sắp sập.

Giờ đây, lơ lửng phía trên đống đổ nát là một cái kén phát sáng, một sinh vật giống dây leo màu đen không thể miêu tả.

Những dây leo này phát triển theo hình tròn xòe ra, khi cuộn tròn thành quả bóng trông rất lộn xộn và hỗn loạn, chỉ cần nhìn thấy chúng cũng có thể khiến người ta phát điên.

Để duy trì nhà máy đổ nát này, dây leo bắt đầu vươn ra, từng đường gân hiện rõ dưới ánh trăng.

Hóa ra nó là một sinh vật về cơ bản tuân thủ tính thẩm mỹ đối xứng xuyên tâm.

Những xúc tu như dây leo đó phân bố đều khắp cơ thể theo quy luật, từ dày đến mỏng, chia thành mười sáu thân chính, ba mươi hai nhánh phụ và sáu mươi bốn cành nhỏ... Nó phân chia một cách điên cuồng như thế, đến cuối nhánh, màu sắc bắt đầu nhạt đi, trở nên mỏng manh và mềm mại, giống như cành của một tán cây rậm rạp, hoặc là như những hệ thống thần kinh tuần hoàn phức tạp.

Bắt mắt nhất là phần trung tâm của lốc xoáy, phần lõi được dây leo cuộn tròn bảo vệ. Đó là một cục rau câu lớn trông vô cùng mềm mại, với kết cấu màu đen rải đầy những hạt vàng nhỏ.

Nhìn từ xa, dưới đáy vực thẳm được hình thành bởi những xúc tu không thể miêu tả, trung tâm cơn lốc tối tăm thực ra là một bông hoa tám cánh màu đen, thậm chí còn có vài nhánh nhị vàng kim mỏng manh đang tỏa sáng.

Chất thạch mềm mại co lại rồi giãn ra khi dây leo căng ra. Những hạt vàng rực rỡ tỏa sáng được khảm vào đĩa hoa hơi mấp máy.

Đôi mắt vàng kim của Gymir vô thức không dừng lại ở đó.

Thứ ấy như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên co rút lại, giấu thật chặt cục rau câu kia, đồng thời các xúc tu dây leo cuốn cái kén xuống sông như đang giận cá chém thớt.

"Ephanodil!"

Giọng nói tuyệt diệu của người cá thốt ra cái tên, gợi lên một phản ứng đáng sợ.

Từng khối gạch của mỗi tòa nhà đều rung chuyển nhè nhẹ, mọi sinh vật sống đều có thể nghe thấy tiếng máu chảy róc rách của chính mình cùng tiếng tim đập điên cuồng khi rơi vào hôn mê.

Đây là phản ứng bất lợi khi nghe, khi tiếp xúc với bản thể tà thần.

Dù chỉ là một cái tên.

Đây không phải là bất kỳ ngôn ngữ nào trong lịch sử loài người, nó được trộn lẫn với nhiều âm thanh cao thấp khó phân biệt, chỉ có thể miễn cưỡng ghép lại cách phát âm gần đúng là "Ephanodil".

Con người không nên biết tên thật của tà thần.

***

Trong nhà máy đổ nát, John cảm thấy đầu mình vừa bị đấm mạnh một cú, miệng và mũi chảy máu.

Các triệu chứng của anh chỉ ở mức nhẹ nhất, còn các tín đồ dị giáo khác thì hét lên và lăn lộn trên mặt đất.

"Chiến tranh, thần, chiến tranh..."

Các quyến thuộc của tà thần kêu lên một tiếng khàn khàn, rồi mất tự chủ bay ra ngoài.

Con bướm đầu tiên lao ra khỏi lỗ trên mái nhà, cơ thể nó run rẩy dữ dội rồi tan biến như làn khói.

"Không!"

John thở hổn hển dữ dội, tầm nhìn mờ dần, anh chỉ có thể hét lên với cái bóng của những con bướm đang bay: "Eileen! Susan rất lo lắng cho em, cô ấy đang tìm em!"

Anh mơ hồ nghe thấy tiếng súng ngắn cướp cò.

Khi John khôi phục ý thức, anh bàng hoàng phát hiện thủ lĩnh tín đồ dị giáo bị bắn vào ngực và nằm bất động trên vũng máu.

John: "..."

Anh lảo đảo đứng dậy. Lúc này, nhà máy lại rung chuyển, John không thể đứng vững, sắp sửa lăn xuống cái hố khổng lồ phía trước theo dòng nước cuốn.

John nhanh chóng vứt bỏ chiếc găng tay da cá của mình, nắm lấy một thanh xà gỗ và trèo lên một cách khó khăn. Đúng lúc này, anh chợt cảm nhận được một sức mạnh từ phía sau truyền đến, đồng thời có một ít bột vảy rơi xuống trước mắt, những ngón tay lộ ra ngoài đều tê dại.

Ngay lúc John vừa buông tay, anh cũng bị sức mạnh phía sau "nâng" lên.

"Eileen?"

Chân John vẫn còn bị kéo lê trên mặt đất, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, anh lập tức cử động ngón tay, nắm lấy hòn đá nhô ra khỏi tường và leo lên nơi cao hơn.

Sự rung chuyển dường như đã dừng lại, sự im lặng chết chóc bao trùm đống đổ nát.

Những tín đồ dị giáo kia bị "treo" lung tung trên đống gạch vụn, đều đã bất tỉnh. Eileen đang trốn trong một góc, nó trốn rất kín, nhưng đặc tính phát sáng đã tiết lộ tung tích của nó.

John tìm một cái bục nhỏ nơi anh có thể tạm thời ẩn náu, rồi bắt đầu đếm số đạn và kiểm tra đồ đạc trên người. Có vẻ như không cần phải đánh dị giáo nữa. Đàn tế đã bị Johnson trực tiếp lật tung, đồng thời thủ lĩnh tín đồ dị giáo cũng bị John vô ý giết chết.

John thở dài, cởi chiếc áo choàng đen đang mặc ném cho Eileen.

Eileen theo bản năng bắt được nó.

"Mặc nó vào, che ánh sáng em phát ra. Rồi tìm một chiếc mặt nạ che nửa trên khuôn mặt, hoặc chỉ đơn giản hóa trang thành nhà chiêm tinh Gypsi, sẽ không thu hút sự chú ý." Đây chính là nguồn cảm hứng mà John có được từ một tà thần nào đó.

Eileen run rẩy phát ra âm thanh như vừa cười vừa khóc: "Không, không cần. Anh có phải là thám tử mà Susan thường nhắc đến không?"

"Là tôi."

John chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt kép đáng sợ đó, không thể phân biệt được biểu cảm của Eileen trên khuôn mặt đầy lông của nó. Anh muốn nói điều gì đó để an ủi Eileen, nhưng không nghĩ ra được điều gì cả. Bất cứ ngôn ngữ nào cũng nhạt nhòa trước hiện thực.

Nhưng khi mọi việc đến nước này, John buộc phải hỏi rõ mọi thứ.

"Em có biết dị giáo mà em tôn thờ là cái gì không?"

"Nó... tôi không thể nói được." Eileen lẩm bẩm như đang nói mớ: "Nếu tôi vẫn là cô thợ giặt Eileen, tôi có thể nói cho anh biết, nhưng..."

"Vậy em nói cho tôi biết những gì nói được, bởi vì bướm xám cũng xuất hiện trên người Susan." John nhấn mạnh để nhắc nhở.

"Cái gì?" Eileen hét lên thất thanh, sau đó nó như lấy lại bình tĩnh, vội vàng giải thích: "Không phải tôi, tôi không thể truyền nhiễm cho chị ấy, lúc tôi lột xác cũng không gặp lại chị ấy, chắc chắn là lũ bướm xám mà Giáo hội lưu giữ... Susan từng đến Giáo hội sao?"

"Đúng vậy, để tìm em, sau khi cô ấy phát hiện em mất tích." John nghiêm túc nói.

Eileen lại khóc, âm thanh khủng khiếp như tiếng bàn chải sắt cọ vào kính.

"Tôi sẽ cho anh biết hết..."

***

Ánh bình minh chiếu sáng thành phố, hai bờ sông Thames đầy dấu vết do nước sông dâng lên để lại.

John trèo ra khỏi nhà máy bỏ hoang, giật mặt nạ phòng độc trên đầu xuống.

"Vẫn còn sống?"

John ngước lên, thấy Johnson đang đứng ở nơi cao bên trên đống đổ nát, hình bóng đứng ngược sáng trông như một bức tranh sơn dầu vẽ một màn sương mù mờ ảo.

"Phải, vẫn có thể phục vụ ngài, hưởng thụ tiền vàng cùng đá quý ngài trả cho tôi."

Thám tử lẩm bẩm, rồi loay hoay cởi đôi giày cao su dính đầy bùn ra. Anh nhìn đống bừa bộn ở nơi này với vẻ khó chịu, rồi bịt mũi lại. Nơi này thực sự quá hôi thối. John chợt nhận ra Johnson đứng cao như vậy là vì không muốn chạm vào bùn và nước bẩn!

"Mẹ kiếp." John vất vả thoát ra khỏi vũng lầy. Anh không nhịn được hỏi: "Sao Gymir lại xuất hiện, sao lại đánh nhau với Bướm Xám?"

Johnson im lặng một phút rồi kể cho thám tử nghe một câu chuyện bằng lời lẽ đầy ẩn ý.

Một thanh niên đang đọc sách nghiêm túc bỗng bị hành vi tự sinh sản điên cuồng của đồng loại làm phiền, kẻ đó còn đang la hét ầm ĩ trên dòng sông rộng lớn, lan tỏa mùi của mình và gây ồn ào khắp thành phố, khiến chàng trai không thể không ném một viên gạch ra, sau đó đánh bất tỉnh đối thủ.

"Hành vi của một quý ông thường là gõ vào tường hoặc cửa sổ bằng gậy batoong để nhắc nhở." Khóe miệng John giật giật, anh nhắc nhở, làm gì có ai trực tiếp tung nắm đấm?

Nhưng nghĩ đến đàn bướm xám bay ra từ dưới đáy sông, John lại không nói nữa, nếu Johnson không ra tay, để tình trạng này kéo dài thêm một tháng nữa thì hơn một nửa số người dân thành phố Luân Đôn sẽ toi đời. Thành cổ này sẽ hoàn toàn biến thành hang ổ của tà thần.

"Gymir cũng bị Bướm Xám làm phiền khi đang đọc sách à?"

"... Gần như vậy." Johnson nói qua loa.

Thực ra, nguyên nhân cơ bản là y và Gymir đang ở trong một giai đoạn rất đặc biệt. Lúc này bọn họ rất dễ bị quấy nhiễu, vô tình gặp phải một tên Bướm Xám không biết kiêng dè.

Nghiêm túc mà nói, Bướm Xám có vẻ cũng bị oan? Dù sao nó cũng chiếm lãnh địa trước, dù nó ngang ngược đến đâu thì tà thần bình thường cũng khó có thể bị ảnh hưởng. Nếu có hứng thú với Bướm Xám thì sẽ đến giao lưu, nếu không có hứng thú thì cứ coi như chưa gặp là xong. Về cơ bản không có ai như Johnson và Gymir, chọn phương thức xã giao là đánh một trận.

"Gymir có định lực tốt hơn ta, lúc hắn phát hiện ra ta đi đánh Bướm Xám cũng không hề có ý định tới, nhưng ta lại gặp phải anh giữa đường." Johnson chỉ ra thủ phạm.

Vẻ mặt thám tử đầy kinh ngạc, vậy là sao, chuyện này có liên quan gì đến anh?

"Anh đang tìm người nên ta đã lãng phí thời gian, ở lại hang ổ của Bướm Xám quá lâu, làm cho Gymir tưởng rằng... ta không thể giải quyết được Bướm Xám." Johnson nói một cách vô cảm.

John nhướng mày, rồi anh nghĩ thầm, chắc Gymir đang ngồi đợi ý trung nhân đập Bướm Xám, nhưng chờ mãi mà chẳng có chuyện gì xảy ra, nên lòng nghi ngờ nổi lên! Ha, nghi ngờ Johnson để mắt đến Bướm Xám, thế là ném sách lại xông đến đây?

"Anh đang nghĩ cái gì?" Johnson tinh tường phát hiện ra tâm trạng của thám tử có gì đó sai sai.

Ý chí tinh thần vốn có phần hỗn loạn của thám tử đột nhiên hồi phục với tốc độ kinh người.

"Không có gì?" Thám tử cảm thấy đầu óc mình nhẹ đi, ngay cả mùi nước thải cũng không còn rõ ràng nữa, anh bắt đầu đổi chủ đề: "Tôi nghĩ tôi đã nghe thấy giọng của Gymir, đang gọi tên ngài... Thật kỳ lạ, tôi không biết tên ngài là gì, nhưng ý thức của tôi đã mách bảo tôi câu trả lời. Quỷ biển tà ác, khung xương của con thuyền ma, ngài rất thích dùng cơ thể cột một đống tấm gỡ lại rồi lênh đênh trên biển sao?"

Không thể nhìn thấy biểu cảm của Johnson trong ánh sáng ngược, nhưng John có thể nghe thấy giọng điệu của y trở nên lạnh lùng hơn.

"Đó là ý thức còn sót lại từ trải nghiệm của anh trong vụ đắm tàu ​​Gió Tây. Thì ra anh vẫn nhìn thấy một phần bản thể của ta vào thời điểm con tàu ma tan rã."

"Sợi dây màu đen, giống như rắn." John tự nhủ, nhưng thực ra anh chỉ nhớ được phần này.

Johnson nghiêm giọng: "Quên nó đi, kể cả cái tên mà anh đã nghe thấy."

Thám tử xòe tay: "Tôi quên rồi."

Đây là sự thật, cái chuyện thích cột mình vào ván gỗ rồi lênh đênh trên biển để phơi nắng là do Gymir nói!

--------------------

Tác giả nói thế này:

Sinh vật tham khảo cho hình dạng bản thể của Johnson: sao biển đuôi rắn Gorgon. Đây là một sinh vật có thật, ảnh động của nó rất dễ gây sụt giảm điểm SAN, phá hủy ý chí. Nên xem ảnh tĩnh, nhất là ảnh bản thể trong trạng thái duỗi ra (sợ lỗ thì đừng xem). Tất nhiên, nếu bạn không thể chấp nhận sinh vật khó tả này, thì ảnh tĩnh cũng đừng xem luôn.

Loài da gai này rất nguyên thủy, nếu không nhìn hình và nghe mô tả khoa học thông thường thì coi như nó là phiên bản đột biến của sao biển. Ví dụ, họ hàng gần của nó, sao biển giòn, là một con sao biển có năm nhánh biến thành những xúc tu dài như rắn, một số loài sao biển giòn thực sự có thể mạo danh rắn biển...

Nhưng sao biển đuôi rắn Gorgon thì trông như một giỏ cành cây lớn với những xúc tu bị chẻ đôi liên tục, ờm... Mỗi xúc tu tách làm đôi, đến tận cùng, nên khi chúng co lại trông rất khủng khiếp, một đống thứ lúc nhúc không thể mô tả được, có người gọi là mớ tóc rắn của Medusa. Còn khi chúng xòe ra thì lại là một hình đối xứng ở trung tâm, lõi là ngôi sao năm cánh khá đẹp.

Về bản chất, vẻ ngoài hỗn loạn mất trật tự này gây sụt giảm điểm SAN rất mạnh, nhưng nếu nhìn kỹ vào các xúc tu, chúng có vẻ khá trật tự và đúng quy luật, rất phù hợp với hình tượng của nhân vật chính.

Ở đây còn có một thiết lập vô ích khác, khi tà thần thấy đối phương hiện ra bản thể thì có thể biết được tên thật của đối phương.

Đừng sợ cái tên thật đó (không ai sợ cả, được chứ). Đó là mô phỏng theo cách phát âm của lớp Ophiuroidea, vì tên tiếng Anh của sao biển đuôi rắn Gorgon là Gorgonocephalus, khụ...

.........

Tại sao Gymir lại yêu Johnson từ cái nhìn đầu tiên, ờm, từ lần đầu tiên thấy bản thể ấy nhé.

Có xúc tu (√) (Chú thích: Gymir không có)

Thanh lịch và mảnh mai (√) Mềm mại và linh hoạt (√) (Chú thích: bản thể của Gymir không có)

Còn có nhụy hoa trông như rau câu (?), dễ thương chết đi được.

Đá ngầm quái quỷ mà khoác sao biển đuôi rắn Gorgon trông rất đẹp, người cá mà đội sao biển đuôi rắn Gorgon phiên bản mini lên sẽ thành Medusa thật (ê này)

Gymir thoạt nhìn đã thấy: Đây là người tình trong mộng của ta, ngoại hình đúng theo thẩm mỹ của ta.

(Tác giả ôm đầu bỏ chạy)

.........

Người dịch:

Con sao biển giòn đó còn gọi là sao biển đuôi rắn, danh pháp khoa học Ophiuroidea, mà nó xấu òm, nên tôi không thèm lưu hình.

Còn con đuôi rắn Gorgon kia đẹp thật á, giống tác giả tả khi nó xòe ra. Xem hình ở đây, nhập pass là "Johnson" vào nha.

Bạn đọc trên Wattpad thì có thể tự Google, hoặc là vào chương này trên Wordpress lấy link xem hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com