38
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 38
Sự cố trong toa ăn
John nhìn vào khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa sổ, đen sì.
Anh không tài nào hiểu nổi, làm sao mà số tiền mình cất trong két sắt ngân hàng lại có thể bị lấy mất, chắc chắn là phải có vấn đề gì rồi.
John vội vàng đứng dậy, chạy lại cái bàn của thanh tra Martin, hỏi nhanh: "Tay chủ ngân hàng họ Ball kia, có mối quan hệ gì với Ngân hàng Pullen ở Luân Đôn?"
Thanh tra Martin sửng sốt, rồi lấy cuốn sổ ghi chú từ trong túi ra.
"...Ờm, hắn là người Thụy Sĩ, trở thành giám đốc mới của Ngân hàng Pullen cách đây vài năm, nhưng tình hình kinh tế gần đây không mấy khả quan, hắn đã bán cổ phần của mình trước khi rời Luân Đôn."
Mí mắt John giật giật, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ra là vậy, tôi biết rồi."
Là một thám tử, John sẽ đọc báo kịp thời và nắm bắt mọi loại thông tin. Vì vậy John biết rất rõ rằng cuộc Đại suy thoái gây ra tình trạng hỗn loạn ở Mỹ một năm trước vẫn chưa qua đi, thậm chí còn ảnh hưởng đến ngành tài chính châu Âu.
Cánh cửa sở giao dịch chứng khoán gần như bị đập tan, nhiều người thuộc tầng lớp trung lưu trở nên nghèo khó chỉ sau một đêm. Nhiều nhà máy đóng cửa, vô số người mất việc, một số chủ ngân hàng gặp khó khăn vì nợ không thu hồi được và đầu tư thất bại. Nếu muốn thoát khỏi rắc rối và giữ được địa vị xã hội của mình, chỉ có thể tìm cách gom tiền. Bán đồ cổ, bất động sản và chứng khoán là những phương pháp rất phổ biến.
Rõ ràng những thứ này vẫn chưa đủ, hoặc không thể bán được với giá hợp lý, nên Ball không thể cầm lòng trước một vài ý tưởng, ông ta để mắt đến những chiếc két sắt ẩn danh ở Ngân hàng Pullen.
Có hai loại két sắt tư nhân trong ngân hàng, một loại cố định và loại kia là tạm thời, cả hai đều yêu cầu thanh toán phí. Tuy nhiên, loại cố định thường thuộc về người có địa vị cao, nên không thể đụng vào.
Tình trạng của loại tạm thời rất phức tạp. Phần lớn là hàng trộm cắp không thể cho ra ánh sáng, một số là tiền hoặc đồ vật được chỉ định cho ai đó.
John từng nhận thanh toán từ nhiều khách hàng theo cách này. Khách hàng gửi tiền và vật phẩm, đồng thời đưa ra biên lai có tên và số két trên đó. Sau khi hoàn tất nhiệm vụ của mình, thám tử lấy chìa khóa và đến ngân hàng để rút.
Dù rút hay gửi đều không cần cung cấp tên thật của mình. Đồng thời, việc gửi và nhận nặc danh cũng có một nhược điểm là nếu bị mất, bị thiếu, hư hỏng thì sẽ không được bồi thường. Điều này là do khi nhiều người cất giữ các vật phẩm theo cách nặc danh, họ không muốn điền tên thật của vật đó trên biên lai, hoặc không muốn mở gói hàng đó để nhân viên ngân hàng kiểm tra. Đôi khi có thể là tranh, đá quý, đồ cổ và những đồ vật khác cần được định giá. Làm thế nào để bạn ước tính giá trị của một thứ khi mà không thể phân biệt được thật giả, không rõ nội dung của nó là gì?
Thời hạn lưu trữ của két sắt ẩn danh tối đa chỉ là năm năm. Sau khi hết năm năm, bất cứ thứ gì bên trong cũng sẽ được ngân hàng thanh lý, thuộc sở hữu của ngân hàng.
Vì vậy, có lẽ ban đầu Ball chỉ để mắt tới những chiếc két sắt ẩn danh sắp hết hạn, biến chúng thành tài sản cá nhân của mình. Sau đó, vì tham lam, ông ta đã nhìn sang những két sắt được thuê trong thời gian dài nhất và không có hoạt động gì trong vòng hai năm qua.
John bực bội mắng: "Tên khốn kiếp đó, hắn thiếu tiền dữ vậy sao? Chỉ có mấy đồng đồng tiền vàng Tây Ban Nha là đủ để đầy các khoản thua lỗ của hắn à?"
Khi ấy, anh xử lý túi tiền vàng một cách sơ sài, một phần vì đang vội, một phần vì số tiền đó là món quà trời cho đối với những người dân Luân Đôn bình thường, nhưng nó chẳng là gì đối với ngân hàng.
Tiền vàng của Tây Ban Nha rất hiếm, và vì chúng có hàm lượng vàng cao, người ta sẽ nấu chảy và đúc lại thành tiền mới. Những đồng tiền vàng Tây Ban Nha được bảo quản tốt có giá trị khá cao, nhưng không phải là vô giá, có loại tiền vàng nào mà một ngân hàng lâu đời chưa từng thấy? Họ sẽ không tự làm tổn hại đến uy tín của mình bằng cách ăn cắp tiền vàng của khách hàng.
Ai có thể ngờ rằng lại có một giám đốc ngân hàng như Ball lại quyết tâm bán cổ phần của mình và bỏ trốn?
John rời Luân Đôn vào tháng 4 năm 1928. Vào thời điểm đó, đừng nói là anh, mà không một ai có thể tưởng tượng được rằng sẽ có cuộc khủng hoảng kinh tế như sóng thần càn quét cả thế giới.
John tức giận đứng dậy, chuẩn bị đi tìm chủ ngân hàng Ball, vì ông ta không có mặt trong toa ăn.
"Cậu đang nói gì? Thứ Ball đang bán không chỉ là tiền vàng Tây Ban Nha thông thường, mà là Đồng vàng của Nhà vua đấy!" Thanh tra Martin vừa lật sổ vừa nói.
"Đồng vàng của Nhà vua?" John sửng sốt.
Tất nhiên, Đồng vàng của Nhà vua không phải là những đồng vàng có hình nhà vua, mà là được đúc riêng cho hoàng gia, thường không được lưu hành.
John chưa từng đổ hết số tiền vàng trong túi ra xem.
Khi Johnson yêu cầu tăng tiền thù lao và ném túi tiền cho anh trong con hẻm đó, John chỉ nhìn thoáng qua hai ba đồng nằm trên cùng, ai biết trong túi tiền vàng này có những "mẫu đặc biệt"?
Đầu John ong lên, anh suýt nữa đã đi hỏi Johnson có ý gì? Trộn lẫn một bất ngờ vào trong những đồng tiền vàng thông thường?
Thám tử thẳng lưng lên, chán nản quay về chỗ cũ. Anh dám cá rằng tà thần không thể phân biệt được những đồng tiền vàng này, cho rằng chúng đều giống nhau.
"Thanh tra Martin, có chuyện này tôi cần phải báo cho anh biết." John bỏ qua việc tiết lộ những đồng tiền vàng đã bị nguyền rủa, đổi sang cách nói khác: "Rất có khả năng Ball đã tìm cách rao bán những đồng xu cổ này cho các hành khách trên toa hạng nhất suốt từ đêm qua đến sáng nay."
"Cái gì?" Thanh tra Martin kinh hãi. Bởi thông tin anh ta nhận được là Ball sẽ đến Nhà đấu giá Venice để bán tiền vàng.
"...Hắn không thể đợi được nữa, hoặc là hắn không muốn lãng phí thời gian, chỉ muốn bán những đồng vàng này càng sớm càng tốt."
Thực chất, John nghi ngờ chủ ngân hàng sợ lời nguyền. Còn một điều nữa John không hiểu, những người mua tiền cổ liên tục mất mạng, tại sao bản thân chủ ngân hàng này có thể nhảy nhót lung tung cho đến tận khi xuất hiện trước mặt Johnson trên Tàu tốc hành Phương Đông?
"Chúng ta cần phải thu hồi những đồng tiền vàng này, không thể để chuyện gì xảy ra nữa, không thể... không thể để băng cướp đó tiếp tục gây ra án mạng." John cố gắng nói với thanh tra Martin.
Nếu có thể cáo buộc những đồng tiền vàng là hàng trộm cắp, buộc chủ ngân hàng phải trả lại tiền cho hành khách thì may ra còn có thể cứu vãn.
Nếu không, sau khi xe lửa đến ga, đám đông giải tán, không có tiền đền bù, hành khách cũng không muốn thừa nhận mình đã mua tiền vàng cổ trên xe lửa thì phải làm sao? Tà thần sẽ không tự nguyện làm việc vì sự an toàn của con người.
John đau đầu nghĩ, lẽ nào anh phải đi từng nhà để trộm từng đồng vàng một về? Thế thì khó khăn quá. Anh đen mặt, rời toa ăn cùng thanh tra Martin.
Lúc này, đầu bếp và người phục vụ đi tới với một chiếc đĩa bạc giơ thật cao, phía sau có người đẩy một xe đồ ăn.
Tất cả khách hàng đều quay đầu lại, nhìn đồ ăn trên cái đĩa đó.
Đó là một con tôm hùm dài bằng một cánh tay. Mùi thơm phưng phức của bơ nướng tràn ngập cả toa xe.
Johnson: "..."
Gymir: "..."
Nhìn con tôm hùm to lớn còn nguyên đầu này, cứ cảm thấy lạ lùng sao đó.
Nói thế nào nhỉ, giống như một người chán ăn khoai tây và không muốn ăn nữa, chợt phát hiện ra đàn kiến đã ghép nó với nhiều loại chất tạo mùi, biến nó thành một món ngon lành sang trọng mà mỗi con kiến đều phải chân thành ngưỡng mộ... không phải là không thể, chỉ có điều trong đầu lại nảy sinh một câu hỏi lớn: Khoai tây có đáng để làm thế không?
Gymir nghi ngờ rằng thứ trên bàn không phải là tôm hùm, mà là một loại thức ăn nào đó của con người, chỉ trông rất giống tôm hùm thôi.
Đầu bếp nấu món súp đuôi tôm hùm, mang theo chai rượu vang trắng Burgundy của Pháp để dùng kèm bữa ăn.
Đầu bếp chỉ nói được tiếng Pháp, Johnson hiểu được một nửa những gì anh ta nói, nên y chịu trách nhiệm gật đầu.
Gymir chỉ có thể hiểu được sự dè dặt và kiêu hãnh của đầu bếp con người này, cũng như vẻ mặt ngưỡng mộ của người khác, như thể tất cả đều nghĩ rằng phương pháp nấu hoàn hảo như vậy là rất hiếm gặp, và nguyên liệu cũng rất hiếm có.
Món thứ hai cũng được mang lên bàn, đúng vậy, chiếc bàn trống phía sau được tạm thời trưng dụng (vì đĩa tôm hùm to quá). Đó là một chiếc đĩa sắt lỗ tròn được chế tạo đặc biệt, trên có mười con ốc nướng còn đang kêu xèo xèo. Nó tỏa ra mùi thơm đậm đà của bơ và rượu vang, đầu bếp rắc thì là và hạt tiêu ngay tại chỗ.
"Động vật có vỏ?" Gymir thấp giọng hỏi Johnson.
"Không... à, gần như vậy, một loài động vật có vỏ trên cạn nhỉ?" Johnson vui mừng vì ít nhất y cũng biết mặt mũi ốc sên.
Thức ăn là do Gymir chọn bừa.
Tuy họ có thể ăn nhiều thứ hơn, nhưng để không hù dọa con người, hai món này đã đủ cho bữa trưa hôm nay rồi, không thể gọi thêm nữa.
"Hãy du lịch như một con người." Johnson nhắc nhở Gymir, và đồng thời cũng là nhắc nhở chính mình.
Người phục vụ rượu tự tay mở chai, rót một ít ra cho họ nếm thử rồi đặt lên bàn sau khi xác nhận.
Loại rượu này có thể uống trực tiếp mà không cần chờ thở, nhưng cả Johnson và Gymir đều không hiểu chi tiết này, chất tạo mùi của con người đa dạng đến mức có thể nhiều hơn số lượng thiên thể trong hệ mặt trời. Mặc dù chẳng hiểu tại sao con người phải khen ngợi rượu vang như thế, nhưng thử một chút vẫn được.
Chỉ cần để Johnson gật đầu, mỉm cười, trả tiền và thế là xong.
Đầu bếp nhận được lời khen ngợi và tiền boa từ khách, vui vẻ dẫn các phục vụ rời đi.
"Sở thích của con người thật kỳ lạ."
Gymir không tháo mặt nạ ra, hắn tạm thời khiến mọi người xung quanh phớt lờ sự tồn tại của mình. Bàn tay cầm nĩa biến thành một cái bóng màu đen, hắn nhanh chóng nuốt chửng tôm hùm và ốc trên đó.
Johnson thì giống con người hơn hắn, đưa nĩa lên miệng và nhai chậm rãi.
Lúc này, trong toa ăn đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
Thương nhân xe hơi Mỹ nọ ôm lấy cổ mình, hai mắt trợn trắng. Ông ta hất đổ tất cả đĩa xuống sàn, cổ họng phát ra âm thanh kỳ lạ, nước mắt nước mũi ròng ròng, mặt lộ vẻ kinh hoàng.
"Ông ta bị nghẹn!" Cô Vanessa đứng dậy và kêu lên.
Có người hoảng sợ tránh né, trong khi những người khác cố gắng vỗ vào lưng thương nhân xe hơi kia.
Nhưng những hành động này chẳng có tác dụng gì, mặt của thương nhân xe hơi càng lúc càng đỏ hơn, ông ta cố gắng hết sức để ho ra, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng khùng khục kỳ lạ.
Ông ta bất lực ngã xuống đất, trông như sắp tắt thở.
Trong lúc hỗn loạn, Johnson đá thương nhân xe hơi một cái.
"Khặc."
Thương nhân xe hơi Mỹ khạc ra một mẩu xương cừu nhỏ, rồi bắt đầu thở hồng hộc như một cái ống bễ bị thủng.
Có máu trên xương, là do nó mắc kẹt và cọ xát trong cổ họng ông ta.
"Có bác sĩ không? Trên chuyến tàu này có bác sĩ không?"
"Có đấy, ở khoang hạng hai đằng kia..."
Không lâu sau, một người đàn ông thấp lùn chắc nịch mang theo hộp dụng cụ y tế vội vã chạy tới, theo chân nhân viên phục vụ tàu.
Lúc này John cũng quay lại, anh nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, vô thức đi tìm Johnson, kết quả là trên chiếc bàn ngay bên cạnh vụ náo loạn, hai vị tà thần đang ngồi trước đĩa tôm hùm đỏ au, thong dong nhàn nhã thưởng thức rượu vang.
John: "..."
Thám tử còn chưa kịp bình tĩnh lại, nháy mắt đã nhìn thấy vị bác sĩ đang cứu chữa thương nhân xe hơi Mỹ.
"Bác sĩ Abel? Sao ông lại ở đây?" John kinh ngạc.
Abel ngẩng đầu, bối rối nhìn John một lúc lâu, rồi chợt nhận ra: "Là cậu, thám tử đến từ nước Anh? Ôi Chúa ơi, chúng ta đã không gặp nhau kể từ sau trận sóng thần ở thị trấn Đá Ngầm Đen!"
"Sao ông lại ở trên xe lửa này?"
"Tôi sắp có bài phát biểu ở Venice, một tạp chí khoa học đã mời tôi đến, cậu đã quên phép màu sống sót sau tai họa trên biển mà tôi đã tạo ra bằng khinh khí cầu à? Người Venice rất coi trọng thảm họa sóng thần, thái độ của họ tốt hơn nhiều so với người Pháp." Bác sĩ Abel không thấy Johnson ở bên cạnh, ông ta vui vẻ nói với John.
"Bác sĩ, trước tiên chúng ta xem tình trạng của quý ông đây đã!" Nhân viên phục vụ tàu lo lắng nhắc nhở.
Bác sĩ Abel vội cúi đầu đáp: "À phải, ông ta không sao đâu, chỉ bị thương ở cổ họng, có lẽ khí quản cũng bị tổn thương một chút, những ngày này không thể ăn đồ nóng, và cũng đừng uống rượu." Bác sĩ nhặt mẩu xương cừu dưới đất lên, tự hỏi làm sao mà mẩu xương lớn như vậy lại mắc kẹt trong cổ họng được.
"Đương nhiên, là bác sĩ, tôi vẫn phải dặn dò quý ông đây khi ăn uống phải cẩn thận hơn, đừng có bất cẩn như vậy nữa."
Nhưng John biết rằng việc này không liên quan gì đến cách ăn uống cả, rất có thể là lời nguyền của đồng tiền vàng đã phát huy tác dụng.
Anh đang do dự không biết có nên nói sự thật với bác sĩ Abel hay không, thanh tra Martin đã bước tới, lớn tiếng thông báo cho cả toa tàu: "Đây không phải là ngẫu nhiên, tôi nghi ngờ có người muốn sát hại quý ông này."
"Hả?"
Mọi người đều kinh ngạc nhìn anh ta.
Ngay cả thương nhân xe hơi Mỹ đang nằm dưới đất cũng phải ngạc nhiên.
"Việc đó, không thể xảy ra, chỉ là bị hóc xương, thủ đoạn giết người gì vậy?" Nhân viên phục vụ tàu vừa kinh ngạc vừa tức giận hỏi.
"Bởi vì ông ta không phải là người đầu tiên bị nghẹn chết sau khi mua tiền vàng cổ." Thanh tra Martin cao giọng: "Tuy rằng không biết làm sao thực hiện được, nhưng một lần thì là tai nạn, đến lần thứ hai, thứ ba thì chắc chắn là cố ý giết người!"
Mọi người: "..."
Bác sĩ Abel giơ tay lên: "Khoan đã, ông đây còn chưa chết."
"Đó là bởi vì ông ta may mắn, hung thủ nhất định sẽ lại ra tay!" Thanh tra Martin tức giận nói.
Anh ta và John vừa đi tìm chủ ngân hàng Ball, nhưng tên này này đã trốn trong khoang của mình, phủ nhận vấn đề về nguồn gốc của số tiền vàng, không chịu mở cửa. Vì vậy thanh tra Martin cực kỳ giận dữ.
"Có một băng cướp cực kỳ hung ác đang truy lùng những đồng tiền vàng này. Ai đã mua tiền vàng thì hãy lập tức yêu cầu Ball hoàn lại tiền, nếu không tính mạng của các vị sẽ gặp nguy hiểm!"
John đờ đẫn nhìn thanh tra Martin đưa ra lời cảnh báo.
Bác sĩ Abel ghé lại gần thám tử, thì thào: "Anh ta điên rồi sao?"
"Không, ngoại trừ chuyện băng cướp là giả, những thứ khác đều là thật, những đồng tiền vàng đó đều bị nguyền rủa." John trả lời, đây cũng là lý do khiến anh không ngăn cản thanh tra Martin, dù dùng phương pháp nào, ít nhất cũng phải đảm bảo hành khách trên xe lửa không chết.
"Nguyền rủa? Làm sao có thể?" Bác sĩ Abel kinh ngạc nói.
John: "..."
Anh quên mất, bác sĩ không còn ký ức thật về chuyện xảy ra ở thị trấn Đá Ngầm Đen.
Bác sĩ Abel hiện tại là vị bác sĩ có niềm tin vững chắc vào khoa học.
--------------------
Tác giả nói thế này:
John: Khó quá đi mất... Giải quyết thế nào đây trời.
......
Gymir: Đi du lịch như con người, tức là trên đường đi gặp phải một vụ án mạng, sau đó phá án sao?
Johnson: ...
Mặc dù không phải vậy, nhưng đó là những gì tiểu thuyết nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com