Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

40

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 40

Tạm dừng

Johnson buông nĩa xuống.

Tình hình hiện tại không cho phép y tiếp tục dùng bữa.

Những ánh mắt nóng bỏng tập trung vào y sẽ sớm gây ra những tác động tiêu cực đáng tiếc.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, tôi chóng mặt quá." Cô Vanessa là người đầu tiên tỏ ra sợ hãi, cơ thể cô co giật không thể kiểm soát. Cô muốn nhặt lọ muối ngửi, nhưng ngón tay lại chẳng có sức lực.

Bác sĩ Abel vội vàng đến đỡ cô, phát hiện dường như cô đang lên cơn bệnh gì đó. "Trời ơi, cô đây bị động kinh sao?"

Toa tàu suýt chút nữa lại trở nên hỗn loạn, lúc này thì Trưởng tàu cuối cùng cũng đến nơi.

Trưởng tàu là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, nói được nhiều thứ tiếng, có nụ cười hiền lành, thân thiện và ăn mặc cũng rất bảnh bao. Ông ta không cần phải bận rộn với những công việc thông thường trên xe lửa, chỉ có trách nhiệm ra lệnh cho các đầu bếp và trưởng ca.

Trưởng tàu liếc thanh tra Martin một cái. Ông ta rất không hài lòng, trong mắt ông ta, vị thanh tra đến từ Scotland Yard này là kẻ phá hoại. Anh ta đã quấy rối hành khách toa hạng nhất trên chiếc xe lửa sang trọng này mà không có bằng chứng, còn xác định một chủ ngân hàng Thụy Sĩ có liên hệ với bọn cướp. Ha, đám người Anh, ngoài đạo đức giả ra thì chỉ có thô lỗ.

"Thưa quý vị, tôi là Trưởng tàu Sanger..."

Trưởng tàu tuôn ra thứ tiếng Pháp trôi chảy và hay ho, khiến những hành khách không hiểu tiếng Pháp phải cau mày.

Nhưng cũng đành chịu, đây là đoàn tàu cao cấp của Pháp, còn xe lửa lại đang ở trên nước Pháp. Điều quan trọng nhất là các quý tộc châu Âu về cơ bản đều hiểu tiếng Pháp. Đây là điều họ đã học được từ khi còn nhỏ. Các hành khách toa hạng nhất chắc cũng sẽ hiểu... ngoại trừ doanh nhân người Mỹ bị thương ở cổ họng kia, ông ta chỉ có thể trợn mắt.

"Không, thưa ông Trưởng tàu, những đồng vàng này xuất hiện một cách khó hiểu trong đồ đạc của chúng tôi, điều này xúc phạm đến danh tiếng của chúng tôi." Quý phu nhân giận dữ ngắt lời Trưởng tàu.

Sanger đau đầu.

Người đàn ông Ý bên cạnh đột nhiên đứng dậy chỉ vào bàn của Johnson và hỏi: "Ông nghĩ bên đó có bao nhiêu người? Chỉ có một người thôi phải không?"

"Sao?" Sanger vô thức muốn nói, đây không phải là một cái bàn trống sao?

Lúc này, nhân viên phục vụ tàu phụ trách toa hạng nhất đột nhiên nói: "Đây là ngài Johnson và ngài Gymir ở khoang số 7 và khoang số 8."

Khi hai cái tên vừa được xướng lên, Sanger chợt nhìn thấy hai hành khách.

Ông ta nhắm mắt làm ngơ trước chiếc mặt nạ của Gymir và vẻ ngoài nổi bật của Johnson, nhưng lại nhìn người đàn ông Ý một cách kỳ lạ: "Thưa ngài, ngài mệt quá phải không?"

Người đàn ông Ý giận đỏ bừng mặt, đứng dậy định tìm người làm chứng về "thị lực" của mình.

Lúc này, Gymir như trượt tay, gõ chiếc thìa xuống mép chén canh.

Dường như có những gợn sóng vô hình gợn lên trong không khí.

John đột nhiên ngẩng đầu lên, anh cảm thấy một cơn gió lạ thổi qua mình. Gió có vẻ như mang màu xám.

Mọi người ngơ ngác đứng đó, mặt mày đờ đẫn.

Thanh tra Martin giống như một người đang cực kỳ buồn ngủ, chuyển đổi qua lại giữa trạng thái xuất thần và tỉnh táo, như đang cố gắng hết sức để giữ lại ý thức.

John rất thông cảm, nên anh quyết định lặng lẽ bước tới, tặng cho thanh tra Martin một cú đấm vào sau đầu.

Thanh tra ngã xuống đất.

Khi John nhìn lên lần nữa, anh thấy Johnson đã cầm những đồng tiền vàng lên kiểm tra.

Lúc này, bầu không khí trong xe rất kỳ lạ. Mọi người vẫn giữ nguyên động tác, vẻ mặt đờ đẫn và im lặng, như thể đã biến thành con rối.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi chói tai, tiếng bánh xe bị trục quay kéo đi và chà xát trên đường ray... John nhận thấy cơ thể ớn lạnh không thể giải thích được. Anh cảm thấy tiếng còi tàu nghe như tiếng hét thảm thiết của con người trước khi chết, tiếng ầm ầm cũng rất giống với âm thanh nền ở thị trấn Đá Ngầm Đen trong cơn ác mộng nước biển màu máu.

Có vẻ như có rất nhiều người đang la hét nhưng lại không giống tiếng người.

John rợn hết cả người.

"Rất kỳ lạ sao?"

Âm thanh vừa êm tai vừa dễ chịu này khiến trán John toát ra mồ hôi lạnh. Anh nhanh chóng định thần lại, nhìn Gymir đổ rượu trắng vào lòng bàn tay mình.

Rượu trong suốt màu vàng nhạt từ từ chảy xuống, như một dòng suối trong vắt, tỏa ra hương thơm say lòng người.

Những ngón tay co lại một cách thoải mái, những chiếc móng tay sắc nhọn trong suốt phản quang đã che khuất tầm nhìn của John, anh chỉ có thể nhìn thấy không một giọt rượu nào trượt khỏi kẽ ngón tay.

John nhanh chóng nhắm mắt lại. Anh phát hiện sau khi Gymir không dùng áo choàng che toàn thân, mỗi động tác của hắn dường như đều có thể thu hút sự chú ý của mọi người, điều này rất nguy hiểm.

Thần Biển trông như đứa trẻ đang nghịch nước, nhưng thực ra đang uống rượu, thản nhiên nói: "Ngươi đang tiến gần đến bản chất của thế giới này rồi, thám tử."

"Sao cơ?" John cảnh giác hỏi.

Gymir đặt cái chai xuống, nhìn thám tử: "Ngươi vừa nghe thấy âm thanh bất thường."

John miễn cưỡng nói: "Nồi hơi... thiết bị điện của xe lửa đều như thế này."

"Không, đó là tiếng rên xiết từ thuở xa xưa." Gymir giơ một ngón tay lên, khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ đang mỉm cười.

Dù nhắm mắt nhưng John vẫn có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo, chuyển động đồng bộ với Gymir, đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ và nói chuyện với anh.

"Vài loài thực vật, vài loài động vật... những thứ đã từng sống trên thế giới này, rồi động đất xảy ra, núi lửa phun trào, nỗi đau đớn, tiếng kêu gào trước cái chết của chúng cũng bị chôn sâu dưới lòng đất giống như cơ thể chúng, dần dần bị bóp méo và biến dạng theo thời gian. Không ngờ con người lại đào chúng lên. Nhét chúng vào lò, để những xác chết bị nghiền nát không thành hình đó bị đốt trong lửa, biến thành cặn bã và tro bụi. Những gì ngươi nghe thấy là tiếng kêu rên đau đớn được phóng thích ra... đẹp đẽ và tuyệt vời làm sao! Ta rất thích chuyến đi do Johnson sắp xếp."

Giọng nói vui sướng của Gymir lại khiến John tái mặt. Thám tử không còn nhìn vào xe lửa hơi nước và đống than đang vận hành nó bằng ánh mắt bình thường được nữa. Đây là loại xe lửa gì vậy, một đoàn tàu đang thiêu đốt những xác chết, và phát ra tiếng than khóc?

"Lẽ nào sương mù ở Luân Đôn..."

John chợt nhận ra rằng Luân Đôn là một trong những thành phố bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi ngành công nghiệp. Phải chăng đây là lý do Bướm Xám ẩn nấp ở Luân Đôn? Thứ bay lơ lửng trên thành phố ấy không phải là khói bụi mà là tro của những xác chết từ xa xưa, là dấu vết cuối cùng chúng để lại trên thế giới này.

"Đúng vậy, nó quá nhỏ nên ta khó có thể chú ý đến, Johnson cũng không biết, cho đến bây giờ ta mới có câu trả lời. Tóm lại, ở thành phố đó dễ xảy ra chuyện quái dị, tà thần mới ra đời cũng dễ bị con người nhìn thấy. Ta có một đề nghị, nếu ngươi không muốn tiếp xúc với bản chất của thế giới nhiều hơn nữa thì tốt nhất đừng quay lại Luân Đôn."

Gymir bắt chéo hai tay, nói bằng giọng thoải mái. Tựa như hắn đang quan tâm đến một con mèo hoang quen thuộc, bảo nó đừng lang thang ở những nơi nguy hiểm.

John: "..." Hiểu rồi, sau khi nhiệm vụ này kết thúc, anh sẽ quay lại Luân Đôn và bán hết tài sản.

John khó khăn quay đầu lại, mở mắt ra tìm Johnson.

"Có thể thu hồi những đồng vàng này không?"

"... Không thể."

Đồng vàng trong tay Johnson đột nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ tươi.

John kinh hãi: "Chuyện gì thế này?"

"Anh còn nhớ ta nói chứ, những đồng vàng này sau đó đã gặp phải một vài sự số, trở nên rất hung hãn?" Johnson bóp chặt đồng vàng, ánh sáng đỏ tươi chói mắt lại lần nữa nhạt đi.

Y thả những đồng vàng Tây Ban Nha lên bàn. Gymir vươn tay ra định cầm lấy chúng, Johnson đập thẳng vào mu bàn tay hắn.

Johnson ngước lên và thấy ánh mắt kỳ lạ của John, y bình tĩnh giải thích: "Những đồng vàng này đã bị vấy bẩn bởi sức mạnh khác, ta vừa kích hoạt chúng ra. Gymir, anh không thể thêm sức mạnh thứ ba vào tiền vàng nữa."

"Ta không thích những sức mạnh xa lạ trộn lẫn vào hơi thở của em." Gymir nhất quyết vươn tay ra, lòng bàn tay hắn tách ra một phần bóng tối, cố móc lấy những đồng vàng.

Những sợi dây leo mảnh lập tức xuất hiện trên đầu ngón tay của Johnson, quấn chặt vào bóng đen: "Chúng ta đi tìm nguồn gốc của vận rủi trước."

"Trước tiên cắt đứt kết nối." Gymir không chịu bỏ cuộc.

"Sau khi xóa đi sẽ khó tìm được." Johnson cau mày nói.

"Ta có thể. Vừa rồi khi kích hoạt sức mạnh, ta đã ngửi thấy mùi đó. Đó là một tên đáng ghét. Nếu giữ mối liên hệ với hắn, em sẽ gặp nguy hiểm." Giọng Gymir có phần giận dỗi.

Johnson ngước lên nhìn: "Anh quen à?"

"Đó là một thần cổ xưa, đang ngủ ở lục địa khác." Gymir liếc nhìn John, ám chỉ rằng ở đây có một thám tử, hắn không thể nói ra tên thật của tà thần kia.

Johnson phát hiện ra thám tử đút hai tay trong túi quần, mắt nhìn trần toa tàu như thể ở đó có những hoa văn tinh xảo và đẹp đẽ lắm.

Johnson im lặng rút cây leo lại, Gymir nhân cơ hội giật lấy mấy đồng vàng.

"Số tiền em không thể trả cho thám tử này, chỉ mang vận rủi ở bề ngoài. Vấn đề thực sự nằm ở bản chất của chúng."

"Bản chất của tiền là gì? Vàng?" John tiếp lời theo bản năng.

Vàng không phải là than, lấy đâu ra tiếng kêu khóc từ xa xưa.

Khoan đã!

Cả người thám tử cứng đờ.

Cổ họng anh khô khốc, cuối cùng khi hoàn hồn, anh phát hiện Gymir và Johnson đang nhìn chằm chằm vào mình, như thể đang chờ anh phát biểu ý kiến.

John phải chịu áp lực rất lớn, anh liều mình nói: "Chúng... Những đồng tiền vàng Tây Ban Nha này được đúc ở châu Mỹ, một lục địa khác mà các ngài vừa nói đến. Số vàng bạc này thuộc sở hữu của người dân bản địa châu Mỹ, bởi vì quá trình cướp bóc khá đẫm máu nên lời nguyền đến từ những người bản địa đó? Những người bản địa đó thờ một vị tà thần?"

Gymir dùng ngón tay xoay đồng tiền vàng trong tay, áp lên tai và lắng nghe, giống như con người nhặt ốc xà cừ lên để nghe, hắn nói chậm rãi: "Sức mạnh của máu và vận rủi bắt nguồn từ hàng ngàn năm trước, trải qua nhiều lần hiến tế máu của con người cho các vị thần. Chúng được chôn dưới lòng đất hoặc trong các đền thờ cùng với xương cốt. Những đồng tiền vàng này đã được con người rèn lại từ hàng trăm năm trước, nhưng sức mạnh của chúng đã suy yếu, không thể bị phát hiện, đồng thời chúng cũng có chủ nhân mới."

Gymir nhìn sang Johnson.

Johnson đang trầm tư, y thật sự không phát hiện ra hơi thở xa xưa trên những đồng vàng này. Thứ nhất, hơi thở đó thực sự rất yếu, thứ hai, y là một tồn tại huyền bí mới sinh ra, sức mạnh của y kém xa thần cổ xưa.

"Tà thần đó..."

"Vẫn còn ngủ, ta rất chắc chắn." Gymir nghiêm túc nói: "Vậy cho nên chủ ngân hàng đó chắc chắn đang sở hữu thứ gì đó có nguồn gốc tương tự, theo cách gọi của con người các ngươi thì đó là một món đồ cổ từ châu Mỹ, một vật hiến tế mạnh mẽ hơn, nó đã kích hoạt hơi thở của vận rủi trên những đồng tiền vàng. Vì không tìm thấy chủ sở hữu ban đầu nên những đồng vàng căn cứ theo liên hệ để tìm chủ sở hữu mới, đồng thời tuân theo lời nguyền vận rủi từ xa xưa, trả thù tất cả những người không được phép sở hữu chúng."

John trợn mắt, há hốc miệng.

Johnson trầm ngâm: "Vậy là ban đầu chỉ có người mua tiền vàng, về sau trở thành chỉ cần tiếp xúc với tiền vàng, thì sẽ bị chúng bám theo?"

Gymir ném đồng vàng đi, nói: "Sau khi nhiều chủ sở hữu chết đi, sức mạnh của đồng vàng đã tăng lên..."

Hắn còn chưa kịp nói xong, một tiếng hét đã truyền đến từ bên ngoài toa tàu.

Thư ký của chủ ngân hàng lảo đảo chạy vào: "Bác sĩ? Nghe nói có bác sĩ ở đây, tới cứu người đi!"

Phía sau thư ký là quản gia của Bá tước già, vẻ mặt ông ta khá bình tĩnh, nhưng sắc mặt tái nhợt.

Sự xuất hiện của họ giống như một cơ hội để phá vỡ giấc mơ. Mọi người trong toa xe lần lượt tỉnh dậy sau cơn mê, trực tiếp bỏ qua cuộc tranh luận về "có bao nhiêu người trên bàn", ký ức tiếp tục với việc thanh tra Martin tố cáo Johnson thông đồng với băng cướp, họ vô thức tránh xa bàn này.

Trưởng tàu Sanger che đầu lại, trong tiềm thức muốn ngăn cản thanh tra người Anh quấy rối hành khách, nhưng khi nhìn xuống thì thấy thanh tra nằm gục trên bàn như đã ngất đi.

Sanger chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy quản gia của Bá tước Léglise tiến lại gần thì thầm: "Trưởng tàu, chúng tôi vừa mở cửa khoang của chủ ngân hàng Ball thì thấy ông ấy chảy máu khắp người, sắp chết rồi."

"Cái gì?" Trưởng tàu hoảng hốt, vội vàng gọi người. "Bác sĩ ở đây... Ấy, bác sĩ làm sao thế?"

Mọi người phát hiện ra ánh mắt bác sĩ Abel đờ ra, mặt đầy vẻ kinh hoàng, ngón tay run rẩy cố gắng chỉ về phía trước.

John giật mình, chợt nhận ra bác sĩ Abel đã từng gặp Johnson.

Vì mọi người trên tàu đều bị ảnh hưởng bởi sức mạnh huyền bí nên ai cũng nhìn thấy Johnson và Gymir. Đối với những hành khách khác, một phần trí nhớ của họ đã bị mờ đi, họ sẽ không cảm thấy điều gì bất thường. Có rất nhiều hành khách trên xe lửa, họ đều là những người xa lạ, chưa từng gặp mặt nên ngay từ đầu ấn tượng đã không sâu sắc, nên hoàn toàn bị lừa.

Nhưng bác sĩ Abel là một ngoại lệ, thám tử sẵn sàng đánh cược, ký ức của Abel về thị trấn Đá Ngầm Đen cũng cùng nhau ùa về. Ý chí của bác sĩ tội nghiệp không thể chịu nổi thử thách này, ông ta đau đầu dữ dội và bắt đầu la hét, rồi ngất đi.

John chỉ kịp đỡ lấy ông ta.

Trong toa ăn lúc này có ba người bất tỉnh, giọng nữ cao cô Vanessa, bác sĩ Abel, thanh tra Martin, cộng thêm một thương nhân xe hơi Mỹ suýt bị hóc chết vừa rồi.

Các hành khách mặt đầy kinh hãi.

Kẻ cướp nào ở đây, họ dám chắc đây là lời nguyền!

John không có thời gian để chần chừ, anh đứng dậy, cầm hộp y tế của Abel lên, vội vàng nói: "Tôi cũng biết một chút về băng bó và thuốc, đi đến toa hạng nhất nhanh lên."

Tại sao chủ ngân hàng Ball lại đột ngột gặp nạn?

John suy đoán rằng Ball đã an toàn trong một loạt sự kiện về lời nguyền trước đó, có lẽ vì ông ta sở hữu một món đồ cổ nào đó từ châu Mỹ, nó kích hoạt vận rủi của những đồng vàng, đồng vàng coi chủ ngân hàng như trạm trung chuyển, chọn mục tiêu, giết người rồi quay lại trong tay Ball.

Giờ đây, những đồng vàng đã "tìm thấy" Johnson.

Chúng không cần con người này nữa.

Vì Gymir nhất quyết phải xóa đi hơi thở của Johnson, nên những đồng vàng hoàn toàn mất đi "chủ nhân", chúng được tự do.

Một túi đầy những đồng vàng xui xẻo vừa được thả tự do, ở ngay trên chiếc xe lửa đang lao nhanh này! Nếu không tìm được hết số vàng kịp thời thì sẽ có nhiều người chết hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com