46
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 46
Truy đuổi
Ý thức của John trôi đi.
Vô số loại âm thanh kỳ lạ cứ quẩn quanh trong tai anh. Rắn độc rít lên, côn trùng gặm lá, ve sầu chật vật hút nhựa cây... Những âm thanh này được khuếch đại vô số lần, như thể chúng đang diễn ra bên trong cơ thể anh, cảm giác thật rùng rợn.
Sau đó, những âm thanh này càng lúc càng lớn. Hầu hết mọi người sẽ thức dậy vào lúc này, người đầy mồ hôi lạnh, co ro trong chăn và run rẩy vì sợ hãi.
John vẫn đang dần chìm xuống trong giấc mơ.
Những âm thanh khiến anh cảm thấy khó chịu tột độ đó chứa đầy ác ý không thể giải thích được, chúng điên cuồng lao tới, như thể muốn biến John thành một phần của chúng.
John đột nhiên cảm thấy một luồng ánh sáng xanh mờ nhạt phát ra từ cơ thể mình, anh vô thức muốn chạm vào viên ngọc.
Phụp.
Một bong bóng khổng lồ bao bọc lấy anh.
Những tiếng thì thầm kỳ lạ đó, nghe như ma cà rồng phơi mình dưới nắng rồi ngay lập tức biến thành làn khói đen, gào thét và thoát khỏi cơ thể John.
Thế giới hỗn loạn và đen tối này cũng được chiếu sáng.
John nhìn thấy những kiến trúc cổ xưa. Có những thành phố, đền thờ và kim tự tháp.
Bong bóng bay nhanh đến mức John không có cơ hội nhìn lại chúng lần thứ hai, vả lại vị trí của chúng ở quá xa, chỉ là một bóng dáng mờ ảo.
Không biết đã trôi qua bao lâu, dường như chỉ vài giây, mà lại dài như hàng thế kỷ. Tiếng sóng biển vỗ tràn vào tai John. Anh thấy mình ngâm mình trong biển. Nước biển trong xanh tựa như một viên ngọc quý, trong vắt tuyệt đẹp.
Thế nhưng John lại cảm thấy sợ hãi, vì anh không nổi trên mặt biển. Từ tầm nhìn của mình, anh thấy mình dường như đang nằm dưới đáy biển, không thể cử động.
Không có rạn san hô, không có đàn cá, chỉ có làn nước trong xanh.
Trống rỗng, chẳng có bất cứ thứ gì.
Tiếng sóng biển vẫn tiếp tục. Chúng nghe có vẻ đều đặn và dễ chịu, nhưng khi đập vào tai, chúng còn đáng sợ hơn những lời thì thầm ác ý vừa rồi. Với sự trống rỗng hàng nghìn năm không hề thay đổi, chúng có thể dễ dàng hủy diệt tinh thần và ý thức của một người.
John đang cố gắng giữ tỉnh táo, lúc này, bong bóng màu xanh nhạt lại rung lên.
Một cái bóng dài và hẹp xông vào thế giới trống rỗng này.
Đó là một con tàu.
Một con tàu ba cột buồm Tây Ban Nha cổ xưa đang đi trên mặt biển, bóng của nó soi thẳng xuống đáy biển.
Con tàu này trông quen mắt vô cùng, John thề rằng đó chính là con tàu ma anh nhìn thấy trong sương mù dày đặc vào ngày tàu Gió Tây bị nạn.
Câu hỏi đặt ra là tại sao con thuyền buồm đen kỳ quái, nát bươm và đáng sợ kia, từ góc độ đáy biển nhìn lên lại trông có vẻ nhẹ nhàng và nhanh nhẹn đến thế? Người nhìn không khỏi bị thu hút bởi nó, và còn vẽ những vòng cung trong lòng theo quỹ đạo luôn thay đổi của nó, ngắm nhìn nó khi chạy chán rồi sẽ tự động thu cánh buồm lại dưới ánh nắng gắt, thả mình trôi theo dòng nước.
Trôi rồi lại trôi... Đợi đã, con tàu đang vỡ vụn!
Con tàu đang thực sự vỡ tan ra, chỉ có điều tốc độ rất chậm chạp. Thân tàu như những cánh hoa nở rộ. Từng tấm ván được tháo xuống, mở ra nhưng không trôi đi. Cột buồm đổ xuống, boong thuyền cũng cong vẹo. Nó mất đi hình dạng lập thể hoàn chỉnh, trở thành một đống vật thể trôi nổi lộn xộn trên biển.
Sóng biển bỗng lớn hơn, như có người cố tình gây rối, sóng liên tục xô đẩy đống ván gỗ.
Vèo.
John kinh ngạc nhìn đống ván ngay lập tức phục hồi, ghép lại thành một chiếc thuyền buồm.
Thuyền buồm ba cột lắc lư, xoay tròn trên mặt biển như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Vì không tìm thấy gì, cánh buồm một lần nữa thu lại, tiếp tục trôi theo dòng nước. Và chẳng bao lâu nó lại vỡ ra, trở thành một đống vật thể trôi nổi trên biển.
John: "..."
Chợt hiểu tại sao con tàu ma lại đụng phải tàu Gió Tây. Nhìn bề ngoài, tà thần nào đó trông như một con tàu ma khủng khiếp, thủng lỗ chỗ khắp nơi, nhưng thực chất là đang ngủ say như chết mất rồi.
Đây là ý trung nhân mà thần Biển nhìn thấy trong giấc mơ?
Thám tử cảm giác như mình đang bị nuốt chửng bởi một cảm giác phi lý vô hạn.
"Em ấy thích ván gỗ, gỗ sồi và gỗ tếch là tốt nhất, em ấy thích tự do nổi lên trên mặt biển tắm nắng, em ấy còn trẻ, không quá thích việc chìm xuống đáy biển, và ngủ ở rãnh sâu không có ánh sáng mặt trời... Em ấy quyến rũ, thanh lịch và mảnh mai, mỗi tấc trên cơ thể đều rất linh hoạt, và chạm vào sẽ rất mềm mại..."
John lặng lẽ nhắm mắt lại, ngăn mình không nghĩ đến lời miêu tả của Gymir khi hắn đến gặp anh ở Luân Đôn để ủy thác tìm người (thần).
Một tiếng cá voi kêu thật dài vang đến từ đằng xa.
John ngạc nhiên ngẩng đầu lên và mở to mắt.
Mặt trời đã biến mất, mặt nước chuyển sang màu xanh thẫm mộng mơ, những giọt nước lấp lánh như sao.
Một con cá voi khổng lồ đang chậm rãi nổi lên từ dưới đáy biển. Nó có cặp vây rộng, như thể đang hỗ trợ nó bay vút lên trong lòng biển. Tấm lưng cong với những đốt sống khổng lồ nổi lên, đường cong rất duyên dáng. Nó to khủng khiếp nhưng lại không hề vụng về chút nào, chiếc đuôi mạnh mẽ tạo thành từng đợt cơn dồn dập.
Đầu và lưng của nó được bao phủ bởi vàng ròng sáng chói. Vàng ròng làm nền, vô số ngọc trai và đá quý được khảm bên trên. Những sợi dây chuyền đầy châu báu sáng loáng đung đưa trong sóng biển rồi rơi trở lại lưng cá voi. Số còn lại treo trên đầu thì rủ xuống hai bên khóe miệng khổng lồ, cùng những đường rãnh và đường gân dọc song song trên bề mặt cơ thể.
John không che mắt lại. Anh nghĩ mình sẽ bị đánh tan xác bởi cơn sóng biển đang ập tới.
Lúc này, bong bóng màu xanh bao quanh anh lại cuốn anh lên, nổi lên mặt biển cùng với con cá voi khổng lồ.
Cá voi khổng lồ dang rộng vây và nhảy lên không trung. Ánh trăng bạc phủ lên nó một màu sắc tuyệt vời.
Cá voi khổng lồ phát ra âm thanh du dương tuyệt đẹp, rồi bơi nhanh về phía vùng biển đằng trước. John chỉ kịp bắt được bóng dáng con thuyền buồm đen thấp thoáng.
John đang nhức đầu: "..."
Lẽ nào con cá voi khổng lồ này là hóa thân của thần Biển? Không thể nào lầm được, một vị vua dù giàu có đến đâu cũng sẽ không đeo cho cá voi nhiều châu báu lấp lánh như vậy.
John dám thề rằng viên kim cương lớn nhất kia còn lớn gấp mấy lần viên Koh-i-Noor* trên vương miện của vua nước Anh.
* Có nghĩa là "Mountain of Light" ("Ngọn Núi của Ánh Sáng" theo ngôn ngữ người Ba Tư), là một viên kim cương nổi tiếng với trọng lượng ban đầu 793 carat (khi chưa cắt) kể từ khi được tìm thấy, cách đây 3000 năm TCN. Nó được dùng làm quà tặng cho Nữ vương Anh Victoria và được gắn lên vương miện hoàng gia. Sau khi Ấn Độ giành độc lập năm 1947, Koh-i-Noor đã là trung tâm của cuộc chiến giành quyền sở hữu giữa 4 bên: Anh, Ấn Độ, Pakistan và Afghanistan. Ấn Độ kiên quyết đòi Anh trao trả lại viên kim cương.
Những món châu báu có trọng lượng và độ lớn quá mức này chỉ có thể nói là đồ trang trí trên người cá voi khổng lồ. Điều đáng ngạc nhiên là số vàng ròng kia. Chúng phát ra ánh sáng rực rỡ và nóng cháy, tựa như những ngôi sao, khiến người ta nghi ngờ rằng đây là bộ mặt thật của chúng, còn vàng trong tay con người chỉ là tro tàn sót lại.
Phải thật lâu sau, John mới hoàn hồn. Lúc này, con tàu ba cột buồm và cá voi khổng lồ đã biến mất. Dưới ánh mặt trời, mặt nước lại một lần nữa chuyển sang màu xanh trong veo.
John cố gắng thoát khỏi giấc mơ, anh véo mạnh vào mặt nhưng không thành công. Bong bóng vẫn còn bao quanh anh.
Vùng biển trống rỗng này...
Không, từ khi nào mà dưới đáy biển có thêm san hô vậy?
John cúi đầu, phát hiện nơi này đã từ một thế giới yên tĩnh trở nên sôi động náo nhiệt.
Tiếng kêu của cá voi lại vang lên, lần này là một đàn cá voi bình thường đang đuổi nhau. Một con cá voi bơi cực nhanh phía trước, theo sau là hơn chục con cá voi khác... "Cá voi dẫn đầu" ở phía trước không hề bị quấy rầy, những con khác đuổi theo, húc đầu vào nhau, dùng đuôi để vỗ nhau, những con bị hất ra phía sau vẫn không chịu từ bỏ.
Ban đầu John không hiểu ra sao, nhưng dần dần anh nhận ra rằng đây không phải là một trò đùa mà là một nghi lễ kỳ diệu.
Vì cuộc rượt đuổi này đã kết thúc. Con cá voi đã thành công "bắt kịp" con dẫn đầu hiện đang bơi vòng quanh con dẫn đầu. Sau đó chúng cùng nhau nổi lên, rồi chìm xuống. Chúng bắt đầu tiến lại gần nhau hơn, như thể đang cố tình giữ nguyên tốc độ và tư thế, trông như hai vũ công đầy sức sống.
Những cơn sóng vỗ lên cơ thể to lớn.
Chúng ngập ngừng xòe vây, chạm vào nhau. Cuối cùng, chúng đã đạt được sự ăn ý hoàn hảo, những chuyển động hoàn toàn đồng bộ đưa chúng lại gần nhau hơn mà không làm tổn thương nhau.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai con cá voi cùng nhau chìm xuống, chìm xuống vùng biển sâu mà con người không thể nhìn thấy.
...
...
Bịch.
John lăn thẳng từ giường xuống sàn, tạo ra một tiếng động lớn.
Giường trên của anh trước kia là thư ký của chủ ngân hàng, nhưng bây giờ trống không, nên không làm bạn cùng khoang sợ hãi.
Cộc cộc.
Ngoài cửa khoang có tiếng gõ vội vàng, sau đó nhân viên phục vụ tàu lo lắng hỏi: "Ông John Doe, ông không sao chứ?"
John nhe răng xuýt xoa bò dậy, may mắn là anh đang nằm ở giường dưới, chăn vẫn còn quấn quanh người nên không bị ngã quá mạnh.
"Không sao đâu, do giường quá hẹp." John nói qua loa. Anh mở rèm cửa ra thì thấy mặt trời bên ngoài đã lên rất cao, có lẽ đang là khoảng chín, mười giờ.
John vội mặc áo khoác vào, mở cửa cho nhân viên phục vụ tàu.
"Mọi người đều đã dậy, chỉ có ông là người duy nhất im lặng, tôi có hơi lo lắng." Nhân viên phục vụ tàu ngầm nhắc nhở rằng họ sẽ đến Venice sau bốn giờ nữa.
"Tôi đã có một giấc mơ dài." Đầu John vẫn còn hơi nặng nề, tiếng kêu dài của những sinh vật to lớn đó còn văng vẳng bên tai anh.
Anh chỉ nhớ mình đã uống rượu rồi đi đến toa xã giao tìm Gymir và Johnson, hỏi một câu tai hại chết người. Anh dường như đã mất ý thức! Làm thế nào mà anh quay trở lại khoang của mình được?
John gượng cười rồi đóng cửa khoang lại.
Có một chiếc hộp cổ lồi lõm lung tung trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.
Thám tử vội vàng mở ra.
Ánh sáng xanh như sóng biển tràn ngập không gian chật hẹp này.
Bộp.
John đóng ngay lại trong một giây, lo lắng ánh sáng phát ra từ cửa sổ và khe cửa sẽ bị người khác chú ý. Sau đó anh nhớ tới lời của Johnson, người bình thường không thể nhìn thấy loại ánh sáng này.
John thở phào nhẹ nhõm, ngồi ngơ ngác trên giường.
Không gian đầy những lời thì thầm đáng sợ đó có phải là giấc mơ của các vị thần?
Viên ngọc đưa anh nhanh chóng đi qua những giấc mơ xa xăm nhạt nhòa, cho đến khi đến với giấc mơ của thần Biển. Sau đó, anh nhìn thấy vùng biển trống trải, vắng lặng, con tàu ba cột buồm bất ngờ xông vào, cá voi khổng lồ khoác đầy những vàng ròng và châu báu... Cá voi khổng lồ đuổi theo con tàu ma và biến mất.
Trong nửa sau của giấc mơ, anh được cho xem cảnh một đàn cá voi đang tìm phối ngẫu?
Mí mắt thám tử giật giật, khóe miệng cũng giật giật.
Nhớ lại cuộc rượt đuổi của đàn cá voi, điệu nhảy của kẻ chiến thắng cuối cùng và bạn đời... Được rồi, anh đã hiểu.
John biết chuyện gì đang xảy ra trong giấc mơ ly kỳ đêm nay của mình rồi. Đây chính là câu trả lời của thần Biển, dành cho câu hỏi thám tử.
Thần Biển về bản chất không phải là con người, đã đọc tiểu thuyết lãng mạn của con người vì muốn tán tỉnh một người bạn đời theo cách của con người?
Không, đó là cùng nhau nhảy múa, mà là bắt chước động tác của ý trung nhân.
Cuộc rượt đuổi đã kết thúc từ lâu. Gymir không có đối thủ, hắn không cần thắng ai cả, chỉ cần đuổi kịp Johnson là được.
Sau đó là một quá trình bắt chước và đồng bộ lâu dài, trong bước này, cả hai bên phải thể hiện đủ sự ăn ý và thấu hiểu lẫn nhau. Đối với tà thần, có thể còn phải điều chỉnh bước sóng của sức mạnh và hòa nhịp hơi thở. Trong giai đoạn sau nữa, họ sẽ bắt đầu thử tiếp xúc với nhau.
Johnson và Gymir lang thang khắp các thành phố của con người, du lịch như con người. Nhìn thì có vẻ họ rất quan tâm đến con người nhưng thực ra họ chỉ mượn một địa điểm. Con người chỉ là vùng biển đó, là những con sóng tầm thường mà thôi.
Johnson sẽ không chủ động làm hại những sinh vật yếu ớt này, Gymir cũng vậy. Họ chỉ đang "chơi với nước". Vừa chơi vừa duy trì sự ăn ý. Họ gia tăng tình cảm thông qua trò chơi này, trở nên thân thiết hơn bằng cách bắt chước chuyển động của nhau.
Đây là một nghi lễ cổ xưa, cũng là cách trực tiếp nhất để thể hiện "không gây hại cho đối phương". Người được theo đuổi nhìn thấy sự kiên trì và nghị lực, còn người theo đuổi thể hiện sức mạnh và sự toàn năng của mình.
Đó là một trò chơi đầy niềm vui cho cả hai bên tham gia buổi lễ. Khi ngừng rượt đuổi nhau và bơi cùng nhau trong đại dương bao la, họ đã vô cùng thân thiết dù là nổi lên hay chìm xuống, siết chặt, va chạm với nhau, rồi tình yêu nảy sinh.
Bước cuối cùng sẽ diễn ra sâu dưới đáy biển, nơi không còn ánh sáng, trong một thế giới mà con người không thể chạm tới.
Cho nên...
"Đây không phải là tuần trăng mật, là một chuyến du lịch tình yêu!" John tự nhủ.
--------------------
Tác giả nói thế này:
Hóa thân của thần Biển đã đề cập trước đó, cá voi khổng lồ khoác đầy những vàng và châu báu, một bóng đen cao lớn không có khuôn mặt.
Cá voi xuất hiện trong chương này là một con cá voi lưng gù.
Bóng đen là một loại thủy quái trong thần thoại Bắc Âu, có hình dáng giống như một tên Giám Ngục** to lớn. Trong nhiều phiên bản, bóng đen trong áo choàng nó đột nhiên nổi lên từ biển, bao phủ con tàu... Còn cái tôi dùng thì cho rằng đó là cá đuối, một con siêu siêu lớn.
** Chính là con Giám Ngục trong Harry Potter đó quý vị.
Cá voi lưng gù, cá đuối đều là những loài chơi trò rượt đuổi khi tìm kiếm bạn tình, đuổi kịp rồi sẽ lao vào nhảy đôi →_→
Cách tán tỉnh này cũng xảy ra ở một số loài chim.
......
Gymir và Johnson lần đầu gặp nhau, Gymir đã thất bại vì dùng quy trình trực tiếp nhất của tà thần, nên quyết định chuyển sang phương thức này.
Đúng, những tà thần khác không làm như thế này.
......
Vậy giấc mơ của thám tử chính là câu trả lời của Gymir.
Đuổi theo √
Đồng bộ√
Tiếp xúc √
Ở bước thứ ba, hơi thở và sức mạnh đang thử dung hòa (sức mạnh ổn định phong ấn trong viên ngọc là biểu tượng của sự thành công), còn biểu hiện bên ngoài là dây dưa hàng ngày, đồng thời tiếp tục nội dung bước thứ hai.
Bước thứ tư sẽ không bao giờ xảy ra ở thế giới loài người.
Không có chuyện đó đâu, hai tà thần mà gì gì đó thì cái xe lửa này còn tồn tại không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com