49
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 49
Điều tra
Quá trình biến dạng kết thúc nhanh chóng.
Một con quái vật gầy như que củi có bốn cánh tay, cái đầu dài và hẹp nằm phục trên thuyền. Nó có màng màu xám giữa các ngón tay, làn da trông như nham thạch màu xám đen, quần áo rách rưới treo trên người nó, âm thanh kỳ lạ vừa khàn vừa khó nghe phát ra từ cổ họng của nó, trộn lẫn với một vài từ ngữ của con người.
"Hải âu... giáo phái bí mật... bến cảng..." Con quái vật không còn tỉnh táo, chỉ lặp đi lặp lại những lời này.
Johnson nhìn thấy vài mẩu ký ức vụn vỡ "chảy" ra, trong đó có nhóm những kẻ lập dị mặc áo choàng xám, ăn mặc như kỵ sĩ mang áo giáp hạng nặng.
"Ông ta không thể giữ lại ký ức của con người." Johnson nhắm mắt lại.
Để một kẻ bị ô nhiễm lang thang trong thành phố của con người, hậu quả thế nào là có thể lường trước được.
Gymir tháo mặt nạ bạc của mình ra, người chèo thuyền kinh hãi cuộn tròn dưới ánh mắt chăm chú của hắn, cuối cùng biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng đá quái dị.
Nhìn từ phía trước chỉ có thể thấy được phần xương lưng gầy yếu nhô ra của người chèo thuyền, cũng như hai cánh tay đang ôm đầu. Hai cánh tay thừa ra còn lại rũ xuống hai bên cơ thể, trên đó mọc ra những chiếc gai xương khiến chúng trông như đôi cánh ác quỷ teo tóp, dù có một cảm giác kỳ dị tồn tại, nhưng cảm giác này càng làm sâu sắc thêm cái gọi là "sự chân thực", khiến con người lầm tưởng rằng đó là kiệt tác của một nhà điêu khắc bậc thầy nào đó.
"Chúng ta hãy cùng thử xem cơ chế phòng thủ của thành phố này nhạy đến mức nào."
Tượng đá xuất hiện trên nóc một tòa nhà ở phía xa, bề mặt đá thô ráp nhanh chóng hòa vào làm một với môi trường xung quanh, như thể nó đã có mặt ở đó từ lâu, trải qua hàng trăm năm phơi nắng phơi gió. Mặt trời chỉ vừa kịp quét qua bề mặt bức tượng, rồi chìm xuống dưới đường chân trời. Tượng đá đứng lặng lẽ trên mái nhà.
"Không có dao động năng lượng." Johnson khẳng định.
Gymir lại đeo mặt nạ lên: "Món đồ để nhìn trộm thế giới chân thực đó có lẽ chỉ sử dụng được vào ban ngày."
Sau đó, họ nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng hướng sự chú ý về tháp chuông phía xa. Vừa rồi giáo phái bí mật đã nhìn trộm Johnson và Gymir ở đó.
"Nếu họ đủ thông minh, thì giờ này sẽ không còn ai trên tháp chuông." Johnson trầm ngâm.
Học giả huyền bí học thường đánh giá những gì mình gặp phải dựa trên "tình huống phản đòn".
Tuy Gymir và Johnson sử dụng hóa thân để thu bớt sức mạnh lại, nhưng về bản chất họ vẫn là tà thần, dù con người dùng phương pháp nào để nhìn lén tà thần, họ cũng sẽ phải trả giá đắt. Nếu giáo phái bí mật đó thực sự nghiên cứu về "huyền bí học", thì phải biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Không chạy, chẳng lẽ ngu ngốc ở đó chờ chết sao?
Mặc dù đây là một sự hiểu lầm, Johnson cũng không thể đi giải thích điều đó với con người. Giải thích rằng y đến đây không phải để phá hủy thành phố mà chỉ để vui chơi, cùng lắm là nghe opera và nếm thử thứ chất tạo mùi do con người pha chế. Thứ nhất, đối phương sẽ không tin, thứ hai, Johnson không kiên nhẫn như vậy. Suy cho cùng, chính giáo phái bí mật đó đã chủ động tìm đến cái chết, làm xáo trộn tâm trạng tốt đẹp của họ.
"Đây là tổ kiến. Chúng có đủ chỗ để ẩn náu." Gymir chậm rãi nói. Hắn trầm ngâm nhìn vào đôi mắt xanh nhạt của Johnson.
Nhân tiện, họ có thiếu thứ gì không nhỉ? Một thám tử có thể lẻn vào giáo phái kia để điều tra và xác định cái gọi là báu vật đó là thứ gì? Quả nhiên con kiến có ích luôn khiến người ta phải nhớ nhung.
"John đâu?"
"Chạy rồi." Johnson đáp.
Chạy rất nhanh, John gửi thư xin lỗi từ bưu điện của ga xe lửa, từ chối vụ ủy thác mà mà lẽ ra anh phải nhận ở Venice, đồng thời gửi kèm theo một tấm séc, đó có lẽ là tiền đặt cọc ủy thác mà thám tử nhận được từ trước.
John trả lại khoản tiền này, quay đầu mua ngay một tấm vé xe lửa. Anh không quan tâm đến chỗ ngồi tốt hay tệ, cũng không hỏi đích đến, anh chỉ muốn rời khỏi Venice và hai tà thần càng sớm càng tốt. Hết sức quyết đoán.
Tính ra bây giờ có lẽ John đã chạy xa hàng trăm cây số rồi.
Gymir im lặng một lúc rồi hỏi: "Venice còn có thám tử nào khác không?"
Sau khi thử cuộc sống nhàn nhã sai khiến kiến làm việc còn mình thì lo yêu đương trong khi chờ đợi kết quả, thần Biển vốn có bản tính lười biếng không thể không tìm kiếm giải pháp thay thế.
Johnson lắc đầu nói: "Có thì chắc chắn là có, nhưng nếu để dùng tạm, khó có thể tìm được thám tử có sức mạnh ý chí đủ cao."
Johnson không muốn thêm một hàng tượng ác quỷ đủ loại lên nóc các tòa nhà ở Venice. Tà thần để lại dấu ấn "đã ghé thăm nơi này" theo cách này nghe có vẻ khá hoang đường.
"Vậy thì chúng ta tự mình đi kiểm tra?" Gymir thử đề nghị, hắn nhận thấy Johnson đang do dự.
"Mặc dù tất cả lũ kiến đã chạy trốn, nhưng trên tháp chuông nhất định vẫn còn có manh mối." Gymir tiếp tục thuyết phục, hắn ghé sát tai Johnson, cố gắng động viên ý trung nhân của mình cùng bước vào một cuộc phiêu lưu lớn: "Tiểu thuyết trinh thám của con người đấy, em đã đọc nhiều rồi mà, có gì khó khăn đâu."
Nhân vật chính trong tiểu thuyết cũng cần sử dụng khả năng suy diễn logic, tà thần như họ thì chỉ cần không bị mù, dùng mắt nhìn một cái thôi cũng có thể phát hiện ra rất nhiều bí mật.
"Cải trang thành con người để điều tra?" Johnson kinh ngạc hỏi.
Gymir ung dung trả lời: "Đúng vậy, đây cũng là một trò chơi con người rất thú vị, em không thích sao?"
"Em..." Johnson ngẩng đầu nhìn Gymir.
Không phải y phản đối, mà chỉ nhớ lại việc trước đó mình đã tìm kiếm trong thị trấn Đá Ngầm Đen suốt ba ngày vẫn không tìm thấy "vật tế mấu chốt" được giấu trong hầm nhà thị trưởng. Mãi cho đến khi John Doe tỉnh dậy sau giấc ngủ, Johnson mới biết được manh mối quan trọng đó bằng cách theo dõi thám tử. Nói ra cái trình độ điều tra này thật sự rất xấu hổ, nhưng đó là sự thật, bằng không thì Johnson đã chẳng mất đến vài thập kỷ để tìm kiếm mục sư Cornell, suýt chút nữa thì để lão sống yên bình cho đến cuối đời.
"Không sao đâu, chơi thôi mà!" Gymir tiếp tục dụ dỗ.
Thực ra, không tìm được cũng chẳng sao, việc nhìn lũ kiến trốn chạy khắp nơi trong sợ hãi vẫn có thể xem là một niềm vui. Mặc dù các thành phố của con người trông có vẻ khác nhau, nhưng về cơ bản chúng cũng tương tự nhau, cứ coi như một trò chơi mới! Với tiền đề là cố gắng không làm tổn hại đến tính mạng của loài kiến , đi điều tra một giáo phái bí mật.
Cảm nhận được cảm xúc của Gymir, Johnson cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Đã năm năm trôi qua từ ngày ở thị trấn Đá Ngầm Đen đến Venice, đúng như Gymir đã nói, y đã đọc nhiều tiểu thuyết của con người rồi, theo lý thuyết thì hẳn cũng nên có thêm chút khả năng điều tra?
"Thôi được."
Johnson nói xong thì phát hiện ra Gymir còn vui mừng hơn trước.
Johnson: "..."
Vừa rồi còn lười biếng không muốn động đậy mà, sao mới nháy mắt đã có hứng thú với trò chơi thám tử quá vậy? Phải chăng tâm trạng của thần cổ xưa dễ thay đổi, hay sự ăn ý giữa y và Gymir chưa đủ? Sao không thể hiểu được thế này?
Gymir lặng lẽ mỉm cười sau chiếc mặt nạ.
Khi Johnson do dự, Gymir phát hiện ra mình cực kỳ muốn nhìn thấy dáng vẻ khó xử của y.
***
Dù không có người chèo, chiếc thuyền gondola vẫn nhẹ nhàng lướt về phía trước trong bóng đêm.
Venice không giống Luân Đôn. Ở đây có nhiều đèn điện tân tiến hơn, rất sáng và sẽ không nồng nặc thứ mùi gay mũi. Tuy nhiên, điều này đòi hỏi công nhân phải đi gạt từng cái cầu dao một. Do đó, đèn bật rất chậm, phải chờ hàng chục giây lại có thêm một cái đèn bật sáng, ánh sáng tập trung ở những phố tương đối thịnh vượng, hầu hết các kênh đào vẫn tối đen, chỉ có thể dựa theo những cây cầu có đèn đường ở xa xa, để lần lượt đi qua những cây cầu đá và cầu gỗ.
"Con người có thể nhảy qua mái nhà, leo lên tháp chuông đó không?" Gymir nghiêm túc hỏi.
Đi đường vòng cả nửa ngày trời, thần Biển phát hiện ra kênh đào ở Venice quá mức phức tạp, tưởng chừng như là con đường ngắn nhất, ai ngờ nó lại đột nhiên rẽ ngoặt, rồi càng đi càng xa tháp chuông hơn.
Cái gì, lên bờ đi bộ à?
Thành phố này được xây dựng bằng cách đóng những cọc gỗ khổng lồ dưới nước, rồi đặt những phiến đá và gạch trên những cọc gỗ đan xen dày đặc này. Đôi khi giữa hai ngôi nhà không có con hẻm nào, chỉ có dòng nước chảy qua.
Đường phố thường chỉ tồn tại ở một phía của dãy nhà, không thể đi vòng qua được. Chỉ có các quảng trường ở trung tâm thành phố cũng như các khu phố thương mại và bến cảng sầm uất mới có thể chứa được lượng lớn người qua lại. Nếu muốn đi đường tắt, chỉ có thể nhảy qua tấm ván gỗ trước cửa nhà, hoặc giẫm lên mái hiên để đi qua những ngã tư.
"Nếu đủ linh hoạt, có lẽ không thành vấn đề." Johnson nhớ lại cuộc chạy trốn liều lĩnh của John trên Tàu tốc hành Phương Đông, xác nhận điều đó là đúng. "Nhưng quần áo của chúng ta không thích hợp." Johnson nhìn xuống bộ trang phục của quý ông người Anh mà mình đang mặc.
"Thôi vậy, ta sẽ quan sát phương hướng từ dưới nước." Cái bóng sau lưng Gymir chìm xuống nước như một tấm thảm mỏng.
Vùng nước tối tăm tựa như một khu rừng chết. Vô số cọc gỗ rậm rạp âm thầm nâng đỡ thành phố xinh đẹp như một kỳ tích này. Chúng hoàn toàn không tiếp xúc được với không khí, chỉ có thể ngước nhìn ánh nắng mỏng manh xuyên qua sóng nước, ánh nắng đã từng nuôi dưỡng chúng.
Nước biển làm cho những cọc gỗ này trở nên đen bóng và cứng chắc... Sau khi vượt qua giai đoạn ăn mòn ban đầu, chúng hầu như không thay đổi gì nữa, chỉ còn lại tầng tầng lớp lớp hải tảo và những loài động vật có vỏ rải rác bao phủ.
Một bóng đen khổng lồ bơi trong nước, khi nó cố gắng tìm đường đi... Những cọc gỗ im lặng đó đột nhiên thức tỉnh, sò và tảo thi nhau rơi xuống, những ngôi nhà bắt đầu rung chuyển. Người trên mặt nước hét lên kinh hãi.
Cái bóng rời khỏi đáy nước với tốc độ cực nhanh, nhảy trở lại cơ thể Gymir dọc theo đuôi thuyền gondola.
Gymir mở mắt ra. Cái bóng vừa bị tách ra tương đương với một phần của hắn, nhưng không có riêng.
"Ta phát hiện ra một điều thú vị." Gymir nhìn quanh những ngôi nhà đang rung chuyển.
"Dưới nước có cái gì à?" Johnson cúi đầu nhìn xuống.
"Nền móng của thành phố này là một khu rừng... Đã từng là một khu rừng rất rộng lớn, tràn đầy sức sống, hay nói cách khác là có nhiều hơn một khu rừng. Tất cả đều là gỗ có tuổi đời hàng chục đến hàng trăm năm tuổi, những loại cây này dù có bị chặt ngã, mất đi bộ rễ thì thân cây vẫn giữ được sức sống còn sót lại."
Sau đó chúng được chuyển đến đây.
Chìm xuống biển.
Vào điểm cuối của cuộc đời và ở thế giới bên kia dài đằng đẵng, chúng không thể chạm tới ánh nắng trên mặt nước.
Còn phải dùng thi hài của mình để chống đỡ những tảng đá nặng nề, để cho kẻ thù truyền kiếp đã giết hại và tra tấn chúng - con người - sinh sống và bước đi trên chúng.
"Ta đã nhìn thấy nhiều tổ kiến, nhưng không nhiều cái giống như Venice."
Trong mắt tà thần, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng làm vật liệu xây tổ, kể cả cây cối, xác động vật thật và xác người. Tà thần không quan tâm, thậm chí còn thích thú, nhưng con người còn sáng tạo hơn tà thần, thế này có thực sự hợp lý không?
"Tại sao con người luôn vô thức sử dụng những phương pháp tàn ác nhất để giết hại đồng loại và các sinh mạng khác, sau đó xử lý thi hài của chúng một cách đầy sáng tạo, để cho những lời nguyền rủa và than khóc văng vẳng bên tai, say ngủ ngay bên cạnh gối của mình?"
Gymir không thể hiểu nổi. Hắn tận mắt chứng kiến nước biển bị nhuộm đỏ bởi xác cá voi. Hắn chắc chắn rằng con người không thể tận hưởng được tiếng rên rỉ đau đớn tuyệt vời của than đang cháy, họ cũng không thể ưa thích tiếng vang của lời nguyền xuyên suốt cả khu rừng chết chóc này.
"...Cái này à, em nghĩ đây có thể là lý do khiến giáo phái bí mật kia phải đóng quân ở Venice, cảnh giác và đề phòng sức mạnh huyền bí?" Johnson ngập ngừng nói.
Xét cho cùng, con người sống ở đây không khác gì sống trong miệng núi lửa.
Nếu có một tà thần nào đó, hoặc một vài quyến thuộc của tà thần đến gây rối, thì sẽ có nguy cơ thức tỉnh "khu rừng chết chóc".
--------------------
Tác giả nói thế này:
John: Thực lòng mà nói, với tư cách là một người Anh, lần đầu tiên đến Venice, tôi không cảm nhận được ánh mặt trời tươi đẹp, mà là một cảm giác sợ hãi, không rét mà run, tôi lập tức chọn cách bỏ chạy. Tôi có cảm giác như thành phố này được xây dựng trên một vực thẳm, dù tôi không biết tại sao...
.........
Câu hỏi của Gymir là từ góc nhìn của tà thần chứ không phải của tác giả. Venice là một thành phố xinh đẹp với những kỳ quan kiến trúc, khu rừng dưới nước, những tảng đá trên mặt nước.
.........
Gymir: Ta có thể đi trên mái nhà không, như thế nhanh hơn.
Johnson: Chắc là có thể, John cũng giẫm lên tường chạy vài bước.
Thám tử: Xin cảm ơn, đó là trong tình huống sống còn, bình thường thì tôi không thể!
Tác giả: Hãy đợi thêm tám mươi năm nữa, quý vị có thể chạy theo bản đồ trong game, như vậy sẽ không bị lạc. Vấn đề là trong game có thể đi trên mái nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com