Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

51

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 51

Quái vật trên gác mái

Ngọn lửa phốt pho cháy dữ dội, khói đen nghẹt thở nhanh chóng lấp đầy tháp chuông, những bậc cầu thang đá được nung nóng.

Một bóng đen khổng lồ khủng khiếp từ từ bay lên giữa ngọn lửa, những xúc tu mạnh mẽ của nó xuyên qua làn khói đen, gác lên cửa sổ tháp chuông. Xúc tu cuộn tròn từ trái sang phải, để lại những vết răng đáng sợ trên nham thạch cứng.

Chất lỏng làm cháy chảy trên cầu thang đã bị cơ thể con quái vật đè lên dập tắt.

Nó như một kẻ hủy diệt thành phố, một thần chết báo trước ngày tận thế của loài người, xuất hiện trong đêm tối hỗn loạn rối ren.

Grào. Tiếng gầm thét nghe như núi đang sụp đổ, kéo theo cả tiếng vọng kinh hoàng.

Các bức tường rung chuyển, tất cả cửa sổ kính gần đó vỡ tan, sóng âm vang vọng giữa các tòa nhà, lan rộng ra khắp thành phố. Nước không hiểu sao lại dâng cao, tất cả thuyền mắc kẹt trên kênh đào đều bị va đập, có người ngã xuống, có người bị đồ vật đập phải.

"Ôi Chúa ơi!" Con người gào khóc trong khi không tỉnh táo.

Sự hỗn loạn lắng xuống một cách kỳ diệu trong một phút, vì rất nhiều người đã nằm bẹp dưới đất, không có sức để đứng dậy. Lúc này phốt pho trắng đã cháy hết, ngọn lửa trong tháp chuông cũng tắt, chỉ còn lại những luồng khói gây ngạt thở.

Trên quảng trường dưới tháp chuông.

Gymir đeo mặt nạ lên, ngẩng đầu nhìn lên "sân khấu biểu diễn" vừa rồi, có vẻ rất hài lòng với khung cảnh hoành tráng mà mình nhanh trí nghĩ ra.

Mùi khói từ đám cháy phốt pho nồng nặc khiến Johnson luôn có cảm giác như cơ thể dính phải thứ một mùi khó phai, y cúi đầu ngửi với vẻ mặt chán ghét, không hiểu tại sao Gymir lại không cảm nhận được điều đó?

Thực ra thì trải nghiệm "mát-xa ấm áp" bất ngờ của giáo phái bí mật cũng khá là hiệu quả. Điểm bắt lửa của lửa phốt pho thấp. Ngay cả khi cháy dữ dội, nhiệt độ của ngọn lửa vẫn thấp hơn so với đám cháy thông thường. Nếu không sợ loại lửa có thể ăn sâu vào tận xương này như tà thần, quả thực có thể cảm thấy ấm áp dễ chịu, khiến ta muốn ngủ khi nó đang nướng mình.

Điều này càng khiến Johnson muốn tìm đến giáo phái bí mật kia hơn nữa, nếu căn hầm của giáo phái này đầy những "thiết bị tự hủy" như vậy, y... chắc chắn sẽ thử lại lần nữa.

"Anh cố tình ngụy trang ra cái bóng giống con bạch tuộc đó à?" Johnson quay lại nhìn Gymir, đồng thời cố gắng nghĩ xem có tà thần nào trông giống con bạch tuộc không.

Không có bạch tuộc. Nhưng có khá nhiều tà thần có xúc tu. Phải chiếm tỷ lệ ít nhất là ba trên mười! Cái gì, ba mươi phần trăm nghe có vẻ không cao à? Tà thần là một sinh vật hỗn loạn, mất trật tự, ngoại hình không có bất cứ quy luật nào cả. Xúc tu đã là một đặc điểm rất nổi bật trong số các đồng loại. Tuy nhiên, hình dạng xúc tu của mỗi người rất phong phú đa dạng. Ví dụ, các xúc tu của Johnson không liên quan gì đến vòi của bạch tuộc.

"Đừng nghĩ nữa, ta không ngụy trang thành đồng loại khác đâu." Gymir bày tỏ rằng hắn không đổ lỗi cho tà thần khác.

"Vậy thì..."

"Em không để ý sao? Trong thần thoại và truyền thuyết của con người, những con quái vật khổng lồ giống bạch tuộc rất thường xuất hiện." Gymir tiện tay lấy ra một cuốn sách, lật ra trang minh họa rồi đưa cho Johnson.

Hình ảnh trên đó là một con mực khổng lồ quấn quanh con tàu ba cột buồm, cố gắng kéo con tàu xuống đáy biển trong cơn bão dữ dội.

"Ừ, em đã nhìn thấy rồi, nhưng chúng không thể là quyến thuộc của tà thần."

Trông nó quá "bình thường", không hỗn loạn gì cả. Nó chỉ là con bạch tuộc hay con mực phóng to lên rất nhiều thôi... Thôi được, con người quá mỏng manh, những con quái vật như thế này quả thực đã đủ đáng sợ.

Johnson cẩn thận nhớ lại, xác định rằng những sinh vật như vậy đã phát triển mạnh mẽ trên trái đất từ ​​hàng trăm triệu năm trước, có thể vẫn còn một số cá thể sống sót dưới biển sâu, sau đó, chúng hoặc xác của chúng được vài con người không may nhìn thấy, và những truyền thuyết tương tự xuất hiện.

"Con người luôn tin vào những gì có cơ sở." Gymir cất cuốn sách vào cái bóng.

Johnson phần nào hiểu ra: "Vậy là anh đang tạo ra một truyền thuyết tà thần mới?"

Gymir lắc lắc ngón tay, nghiêm túc nói: "Không phải thần, mà là một loại quái vật mạnh mẽ mà con người có thể đối phó."

Lỡ như giáo phái bí mật biết tà thần đã đến Venice, không muốn chống cự mà rủ nhau bỏ chạy hết thì sao? Thế thì còn chơi gì nữa? Chìa khóa đầu tiên để tìm ra kẻ địch là không để kẻ địch chết. Trò chơi thám tử khi ngụy trang thành con người thật là khó!

"Tiếng gầm vừa phát ra không phải từ em, cũng không phải ta, mà là âm thanh của một ngọn núi lửa phun trào dưới rãnh đại dương."

Gymir đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu. Hắn đã phát hiện ra rằng con người khó có thể chống lại được các sóng âm ở một tần số nhất định. Hắn đã lục tung bộ sưu tập của mình, thấy rằng âm thanh này là thiết thực nhất, tiếng nổ hỗn loạn cũng còn có thể bị che lấp bởi tháp chuông đang cháy.

"Con người sẽ bị đau đầu, mệt mỏi, hôn mê... Nếu như thám tử của chúng ta ở đây, anh ta có thể phân biệt rõ ràng hai cái này, nhưng anh ta lại không có mặt!"

Gymir vui vẻ giang rộng hai tay, bắt chước nghi thức khai mạc trong rạp hát của con người, nói với Johnson: "Thành phố này sắp trở thành một sân khấu khổng lồ, đã sẵn sàng cho cuộc phiêu lưu chưa?"

***

Bốn người mặc áo choàng xám khiêng một người đàn ông bất tỉnh, long khom đi qua lối đi vừa thấp vừa chật hẹp.

Các bức tường của lối đi được vẽ đầy những ký tự kỳ lạ. Màu sắc của các ký tự rất quỷ dị, có màu đen sẫm bóng nhờn như dầu mỡ tinh luyện, có vài cái lại đỏ tươi đến rợn người. Những hình thù đen và đỏ đan xen này tạo thành những họa tiết phức tạp nối tiếp nhau. Nếu chúng được vẽ trên mặt đất quảng trường, nhất định sẽ có người hét lên là pháp trận triệu hồi ác quỷ rồi ngất đi, vì những đường nét này như đang sống, chúng chảy trong các rãnh tường như có sinh mệnh.

Mỗi lần đi được một đoạn đường, nhóm người phải dừng lại chờ vài giây. Lối đi vang vọng tiếng bánh răng chuyển động lạch cạch, hiển nhiên có bẫy ẩn sau bức tường và trần nhà. Khi cánh cửa đá cuối cùng từ từ mở ra, nhóm người áo choàng xám nhanh chóng bước vào, tất cả đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Phía trước là những căn phòng bằng đá sơ sài, giống ngục tối thời trung cổ. Lối vào ngục tối cắm một ngọn đuốc.

Phía trên ngọn đuốc là một thứ không tương thích với toàn bộ ngục tối: một chiếc đèn treo thủy tinh. Thủy tinh được nung thành màu đỏ đẹp mắt với nhiều sắc thái khác nhau. Nhìn từ xa, nó trông giống như những dây leo trong vườn mà bà chủ nhà tự hào, chúng được cắt tỉa cẩn thận, cành lá uốn lượn theo quy luật nhất định, những bông hồng hé nở vươn đầu ra ngoài. Kiệt tác này có thể gọi là một kho tàng nghệ thuật, tỏa ra màu của lớp caramen ngọt ngào trên chiếc bánh dưới ánh sáng vàng của ngọn đuốc.

"Đừng nhìn cái đó." Tên áo choàng xám cầm đầu nghiêm giọng quát.

Những người khác buộc mình phải cúi đầu xuống, bước dọc theo các bậc thang vào ngục tối. Họ tìm một căn phòng bằng đá tương đối sạch sẽ, sau đó đặt người mà mình đang khiêng lên một cái bệ đơn giản làm bằng những phiến đá.

"Có chăn không? Ở đây lạnh quá!" Tên áo choàng xám cầm đầu lớn tiếng hỏi.

Chẳng mấy chốc, có người tìm thấy một chiếc chăn bẩn thỉu trong tủ. Nó có màu xám đen, chắc chắn không phải màu nguyên bản của nó. Tuy nhiên, nó đủ dày. Thật kỳ lạ, đang là tháng bảy nhưng trong ngục tối lại lạnh lẽo khôn tả.

"...Chăn có mùi hơi mốc, thôi kệ, dùng được là đủ."

Nhóm người bận rộn một lúc, cuối cùng cũng tìm đủ đồ, là gom góp từ những căn phòng khác. Người cầm đầu lắc chiếc bình đất trống trong tay, ra lệnh cho một tên thủ hạ ra ngoài tìm ít sữa về.

"Hans sẽ ở lại đây vài ngày đấy."

"Hans rất may mắn, cho đến nay vẫn chưa có dấu hiệu đột biến nào."

"Khi tỉnh dậy sẽ được Giáo chủ tán thưởng, trở thành nhân vật hàng đầu trong giáo phái."

Nghe thấy đoạn đối thoại đầy vẻ ngưỡng mộ này, tên áo choàng xám cầm đầu cười khẩy nói: "Cho các người dùng Con mắt Hoa Hồng để nhìn cái tháp chuông đang cháy đó, các người có vui lòng không?"

Ba người còn lại lập tức ngậm miệng.

Người cầm đầu khóa cửa phòng đá, bốn người rời khỏi ngục tối.

Lúc này, tiếng kêu rên thảm thiết mơ hồ văng vẳng vọng ra từ sâu trong ngục tối.

"Cái tên đấy còn chưa chết à?"

Gã đàn ông thấp bé kéo chiếc áo choàng xám của mình, vừa bước đi vừa nói: "Tính ra hắn cũng sống dai thật, hình như đã sống trong ngục của giáo phái hơn một năm rồi?"

"Cái đó không phải sống dai." Người cầm đầu lập tức mắng mỏ: "Cậu gia nhập giáo phái đã mười năm rồi, chưa thấy đủ nhiều người tiếp xúc với sức mạnh của tồn tại huyền bí, bị ô nhiễm, bị nguyền rủa à?"

"Ừm, thực ra hầu hết mọi người đều có thể thoát khỏi ác mộng bằng cách dựa vào ký tự rune, nếu bị ô nhiễm hoàn toàn, thường sẽ không kéo dài được bảy ngày. Nhưng tên đó đã sống được hàng trăm ngày! Vậy còn không phải là sống dai, là ý chí mạnh mẽ sao?"

Người cầm đầu lạnh lùng nói: "Có ý chí mạnh mẽ hay không, tôi không biết. Tôi chỉ nghe Giáo chủ nói, tồn tại huyền bí mà tên này khiêu khích muốn hắn tiếp tục lang thang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết. Nghĩ thử xem, biến thành quái vật rồi trực tiếp bị xử tử tốt hơn, hay là chật vật sinh tồn như một đống bùn tốt hơn?"

Nhóm người: "..."

Tiếng bước chân dần dần xa dần, mí mắt của Hans đang nằm trên phiến đá cũng bắt đầu run run.

Người đàn ông này có cảm giác như mình đang bước đi trong một hành lang tối tăm. Trước mặt chỉ có một luồng ánh sáng vàng ấm áp, phía sau sâu không thấy đáy, anh cứ thế đi, phát hiện ra hành lang lại biến thành một cầu thang bằng gỗ.

Cầu thang rất sơ sài, ván gỗ hơi mục nát, khi dẫm lên sẽ phát ra tiếng cọt kẹt đáng báo động, tưởng chừng như có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Thân hình Hans cao lớn, anh phải khom lưng xuống, nghiêng người sang một bên mới có thể leo lên.

Hình như có một căn gác mái ở phía trên.

Lúc này, Hans đột nhiên nghe thấy âm thanh phát ra từ bên trong.

"Mày là con quái vật, thứ sâu bọ tội nghiệp!" Giọng một đứa trẻ the thé chửi rủa một cách gay gắt.

Hans thò đầu ra khỏi cầu thang. Anh thấy một cậu bé mặc quần áo của gia đình thuộc giai cấp thân hào nông thôn nước Anh mấy chục năm trước, tay vung vẩy chiếc roi ngắn chỉ vào một đống gì đó trong bóng tối sâu thẳm của căn gác mái mà chửi bới.

"Đều do mày! Đều tại mày! Nên tao mới bị đưa đến đây để mạo danh mày!"

Roi ngựa đập lên sàn nhà mục nát, hất tung đám bụi lớn, thằng bé quất vào thứ không rõ hình dạng kia như đang đánh một con vật.

Hans lập tức tiến lên ngăn cản, nhưng anh không thể cử động, buộc phải sử dụng một tư thế và vị trí kỳ lạ để nhìn lén những chuyện đang xảy ra trong gian gác mái này.

Hành động tra tấn của thằng bé kia không thể tiếp tục, nó lùi lại từng bước một.

Một ông già bước ra từ trong bóng tối, khuôn mặt lão đầy dấu vết của tử thi, đôi môi tím tái, thân hình lắc lư, dang hai tay về phía thằng bé: "Linde, đứa nhỏ nghịch ngợm này, con nên tuân theo mệnh lệnh của ta, ở lại trong trang viên này đi."

Thằng bé hét lên, đánh rơi roi ngựa, quay người bỏ chạy. Kết quả là nó đụng phải một người đàn ông khác mặc quần áo mục sư.

Sắc mặt mục sư tái nhợt, mặt hơi sưng lên vì bị ngâm trong nước, lão giữ lấy cơ thể thằng bé, vừa cười vừa nói: "Linde, cha tới đón con đây, cuối cùng cha cũng tìm được kho báu, có thể đến nhà Brandon đổi con về rồi."

Gian gác mái rung chuyển dữ dội, biến thành một cái cối xay gió lớn đang quay tròn trước mặt Hans.

Thằng bé dường như bị giam cầm ở đó, đầu gối dính chặt vào sàn, buộc phải chuyển động thật nhanh theo đó, nó gào thét lạc cả giọng.

Một cái bóng khổng lồ vặn vẹo từ từ hiện ra từ góc gác mái, vô số dây leo nhỏ xíu màu đen mọc ra từ thân nó, giữ vững gác mái đổ nát, rồi con quái vật nhìn thằng bé mà không nói một lời.

Thằng bé cũng nhanh chóng mất đi vẻ non nớt, chỉ trong vài giây, từ một cậu bé thành một thanh niên, rồi thành một ông già với mái tóc trắng. Cuối cùng, toàn bộ tóc đều rụng hết, gã gầy gò đến mức không nhìn ra hình dạng, chỉ còn lại một đôi mắt nâu đầy sợ hãi và hận thù.

"Quái vật! Quái vật!" Linde hét lên như điên.

Con quái vật im lặng nhìn Linde, như đang chờ đợi điều gì đó, như đang thưởng thức dáng vẻ điên rồ của Linde.

Cơ thể Linde dần dần biến dạng, da của gã bong tróc ra, như bùn hôi thối.

Con quái vật phát ra một tiếng thì thầm kỳ lạ, những biến đổi của Linde chợt dừng lại.

Khung cảnh gác mái như bị một cơn lốc màu xám nuốt chửng, rồi thằng bé cầm roi lại bắt đầu đánh đập và chửi bới trong cơn giận dữ.

"Tao vốn có tương lai tươi sáng, có xuất thân tốt, lại bị buộc làm vật thay thế cho một đứa con ngoài giá thú! Lại còn là một con quái vật xấu xí như mày!

"Cha của chúng ta là ác quỷ tham lam! Mày là con ác quỷ nhỏ! Tại sao tao lại bị lũ điên các người liên lụy? Mày đáng phải chết ở chỗ này, thối rữa ở chỗ này!"

Bấy giờ ông già và mục sư lần lượt xuất hiện, gác mái rung chuyển, quái vật xuất hiện.

Linde già nua bị buộc phải quỳ xuống, đầu gần như bị ấn xuống sàn bởi một sức mạnh vô hình, lưng gã phát ra một âm thanh kèn kẹt khi phải gánh trọng lượng quá nặng, gã không thể di chuyển, "đối mặt" với con quái vật màu đen trong gác mái.

"Giết tao đi!" Linde gào thét điên cuồng.

Sau đó lại biến đổi, lặp lại lần nữa.

Khi vòng quay thứ ba sắp kết thúc, Hans cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tức giận hỏi: "Ông là đồ ngốc à?"

Con quái vật màu đen ở gác mái và Linde cùng lúc vặn cổ lại, nhìn sang với tư thế kỳ quái.

Toàn thân Hans cứng đờ, tóc dựng đứng lên. Tấm gỗ trước mặt anh đổ sập xuống. Một đôi mắt nâu và một đôi mắt xanh lam nhạt đang nhìn chằm chằm vào Hans đang nằm cuộn tròn ở cửa gác mái.

Hans: "..."

Cảm giác được hơi thở kinh hoàng sắp nuốt chửng mình, Hans thầm chọn lọc từ ngữ trong đầu, nói thật nhanh: "Giải pháp cho cơn ác mộng là tìm ra nguồn gốc! Ông nên xin lỗi, Linde!"

"Mày nói cái gì?" Linde quát lên. Khuôn mặt gã dần dần biến dạng, răng nhô ra, hộp sọ méo mó.

Hans nhìn Linde lại sắp biến thành quái vật, anh nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi không hiểu được quan hệ phức tạp giữa các người, cái gì là người thay thế, cái gì mà liên lụy ai, là một mớ hỗn độn... Nhưng tôi rất giỏi giúp mọi người thoát khỏi ác mộng, đó chính là điều khiến ông bị rối, phải không?"

Động tác của Linde khựng lại.

Hans nói ngay: "Hãy nghĩ về sự khởi đầu của mỗi cơn ác mộng, khi ông còn nhỏ có hành vi bạo lực với một đứa trẻ khác, ông có nghĩ điều này là đúng không?"

Linde gầm lên, bắt đầu biến đổi lần nữa.

Lần này Hans không sợ hãi chút nào.

Quả nhiên, trước khi Linde kịp lao tới, gã đã bị dây leo màu đen quấn chặt lại, con quái vật màu đen vẫn luôn im lặng kia đang đánh giá Hans.

"...Và khi kết thúc giấc mơ của ông, nó chỉ nhìn ông như thế này, nó đang chờ đợi lời xin lỗi của ông, đứa trẻ cũng đang ở gác mái lúc đó."

Hans lo lắng nếu không nói xong càng sớm càng tốt sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nên anh cố gắng nói nhanh hơn: "Ông luôn oán trách Brandon Lớn đó, căm ghét người cha mục sư của ông, căm hận đứa bé bị tráo đổi với ông, nhưng ông không bao giờ nghĩ về những sai lầm của mình. Cho nên Linde, ông sẽ bị ác mộng nuốt chửng, chịu tra tấn vô tận, vĩnh viễn không thoát ra được!"

--------------------

Tác giả nói thế này:

Người trong giấc mơ của Linde không phải là bản thể của Johnson, nó chỉ có thể coi là một phần rất rất nhỏ trong sức mạnh của Johnson.

Vì vậy Hans sẽ không phát điên khi nhìn thấy nó, dù sao ý chí của anh ấy cũng đạt đến 80.

Nói chính xác hơn thì đó là nhân cách của đứa trẻ Johnson Brandon đã biến mất trong ý thức tà thần.

Tính tình của nhân cách này rất đơn giản, nó hành hạ Linde, đồng thời nó cũng đang chờ Linde xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com