56
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 56
Tiếp tục trò chơi
Johnson đen mặt đẩy Gymir ra.
Y có hơi bồn chồn bất an.
Gymir theo sau, không quá xa cũng không quá gần, nắm bắt một khoảng cách vừa phải.
Những tòa nhà ven đường như đang buông xuống từng bức rèm mưa, tạo thành một tấm chắn trong suốt độc đáo. Khi họ đi qua chúng, nước mưa tự động tránh ra, dường như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng ánh đèn tỏa ra từ vài tòa nhà đã phơi bày những bí mật của tà thần.
Cái bóng đang thay đổi.
Bóng của Gymir lặng lẽ vươn ra một đoạn, chọc chọc cái bóng của Johnson.
Johnson bước đi nhanh hơn.
Cái bóng buông tay ra, sau đó cẩn thận vòng ra phía tới trước bóng của Johnson, vẫy vẫy cái chi tròn vo không có ngón tay của mình, nó đột nhiên "dựng" lên khỏi vũng nước đọng trên mặt đất, cái bóng chuyển từ mặt phẳng sang hình ba chiều, nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay Johnson như một cái đuôi. Trước khi Johnson cúi đầu xuống, nó đã nhanh chóng rút lại, biến mất không còn dấu vết.
Johnson: "..."
Y nghĩ Gymir đang tận hưởng việc này. Nếu Johnson không phá vỡ sự im lặng, Gymir có thể chơi trò này theo nhiều cách khác nhau.
"Chúng ta nên nói chuyện." Johnson đột nhiên dừng bước, quay người lại.
Gymir ngẩn ra trong giây lát, những xúc tu bóng đen vươn dài ra "ôm" hụt.
Lúc này, một bức tường đá trắng xám tình cờ phải chiếu bóng của họ: Cái bóng cao lớn không nhìn rõ khuôn mặt nhanh chóng vặn vẹo rồi sắp xếp lại, biến thành một người cá với mái tóc dài buông xõa chiếm cứ tảng đá ngầm. Người cá ngẩng đầu lên, góc nghiêng hoàn hảo khiến ánh nhìn của người khác bất giác chìm đắm trong đó.
Chuyển động của người cá cũng trùng khớp với Gymir một cách lạ thường, hắn nhìn Johnson như thể đang nhìn kho báu yêu quý của mình.
Johnson: "..." Tà thần cũng thực sự không dễ gì giữ được tỉnh táo trước sự quấy rối thế này, thật đấy.
Johnson rất muốn dùng dây leo che đi đôi mắt và khuôn mặt Gymir, hoặc là giật phăng chiếc mặt nạ rồi đeo lại lên mặt thần Biển. Đây là cách gọn gàng đơn giản nhất. Nhưng Johnson không dám. Không một dây leo nào dám vươn ra. Gần một nửa cơ thể y vẫn còn đang tê cứng.
"Vì ta quá vội vàng? Em không vui sao?" Gymir hạ giọng thì thầm.
Dù lần này Gymir không cố ý dùng âm thanh quyến rũ, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn tồn tại. Sức mạnh của tà thần là bẩm sinh, và gắn liền với cảm xúc của họ, họ có thể kiểm soát được cường độ nhưng không thể xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của nó.
"Sau này khi chơi trò chơi thám tử loài người, ta chắc chắn sẽ nghiêm túc." Gymir hứa hẹn.
Johnson muốn nói lại thôi.
Gymir đứng yên bất động. Nhưng trong bóng tối trên tường, người cá đã duỗi tay ra bám lấy vai Johnson, chiếc vây mỏng trên cổ tay cọ nhẹ vào cổ y, đuôi cá quấn quanh eo y.
Mưa trút xuống ào ào, nước đọng dần dâng lên cao hơn phần đuôi của cái bóng, hệt như Siren trong truyền thuyết đang mê hoặc con người, chờ thủy triều dâng cao là có thể đưa con mồi về hang ổ dưới biển sâu.
Johnson khó khăn nói: "Không phải việc ngụy trang con người."
"Ừ?"
Gymir rất bối rối, và vì không có thám tử John làm cố vấn tình yêu ở đây, hắn bắt đầu nhớ lại những gì vừa xảy ra. Trí nhớ của tà thần cho phép hắn dễ dàng nhớ lại khung cảnh xung quanh, âm thanh, mùi vị, thậm chí cả một cơn gió nhẹ thổi qua.
Lẽ nào là bạch tuộc khổng lồ? Con người tên Andreas kia nói rằng con quái vật trong ngọn lửa trên tháp chuông có thể là hậu duệ của một tà thần nào đó, hoặc là sản phẩm của sự kết hợp giữa hai tà thần.
Suy đoán của Andreas thực ra rất có lý. Những con quái vật mạnh hơn quyến thuộc của tà thần nhưng lại yếu hơn tà thần thông thường chỉ có hai nguồn gốc này. Cái gọi là hậu duệ của tà thần không có nghĩa là nó được sinh ra từ sự kết hợp của hai tà thần, bởi vì tà thần có thể tự mình duy trì nòi giống, ví dụ như Bướm Xám ở Luân Đôn, hậu duệ của nó cũng là một phần sức mạnh của nó. Điều này rất phổ biến.
Gymir đột nhiên nghĩ tới tình huống hiện tại giữa mình và Johnson, lập tức hiểu ra y muốn nói chuyện gì.
"Em muốn hỏi về hậu duệ?" Gymir nhướn mày thật cao.
Johnson không muốn nói về chuyện đó, nhưng lại không thể không nói.
Tà thần và tà thần cũng có thể sinh ra con cái... chỉ cần họ muốn là được... Tuy nhiên, trường hợp này hiếm gặp, chủ yếu là vì quá tốn thời gian và công sức, tà thần lại chẳng có nhiều kiên nhẫn đến thế.
Johnson đột nhiên nhận thấy Gymir rất có hứng thú với sự tồn tại của con quái vật bịa đặt kia, lẽ nào... Nghĩ đến khả năng này, Johnson chống cự theo bản năng, y lùi lại một bước.
Gymir không khỏi bật cười, hắn hơi cúi đầu áp vào trán Johnson, âm thanh phát ra như tiếng ngâm tụng, lại như lời thì thầm của ác quỷ: "Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Mặc dù có con là một cách để mở rộng lãnh thổ, tăng thêm những thuộc hạ trung thành, nhưng nó sẽ làm suy giảm sức mạnh của chính chúng ta. Chúng ta không phải là những vị thần có sức mạnh sinh sản, có thêm con cái cũng không khiến chúng ta mạnh mẽ hơn."
Cái con Bướm Xám ngu ngốc đó lại khác. Đó là loại tà thần chỉ cần sinh đẻ, sinh đẻ nữa, sinh đẻ mãi thì có thể trở nên mạnh mẽ. Những tà thần như vậy hoặc cực kỳ yếu ớt, hoặc là cực kỳ hùng mạnh, không có cấp bậc tầm trung nào khác. Vì trên con đường trở nên mạnh mẽ hơn, mô hình tự sinh sản sẽ sớm trở nên vô dụng, nếu muốn trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ có thể tìm đồng loại để sinh sản, mà các tà thần khác có thể sẽ không quan tâm cũng chẳng kiên nhẫn.
Tà thần nào đã có vô số kinh nghiệm tìm kiếm bạn tình mà vẫn sống sót thì chắc chắn rất mạnh mẽ. Tương tự, việc tà thần có con cháu hay không thường không liên quan gì đến mong muốn của chính mình. Nếu gặp một đồng loại đến tán tỉnh, mà mình đánh không lại, không muốn chết thì đành phải đồng ý thôi.
Đây cũng là lý do thứ hai khiến Johnson rối rắm, y không biết về quá khứ của Gymir cả.
Gymir bắt đầu phát ra một chuỗi âm tiết dài quái dị.
Từng hòn đá trong thành phố, từng cọc gỗ dưới nước đều đang run rẩy.
Bóng tối bao trùm cả thành phố, nỗi sợ hãi lấp đầy trái tim con người.
Thần Biển đang đọc tên thật của mình.
"...Ta không có hậu duệ, trước kia không có, tương lai cũng sẽ không có."
Bóng của người cá nằm lên vai Johnson, nhẹ nhàng vui vẻ nói: "Ta cam đoan, bạch tuộc khổng lồ chỉ dùng để lừa gạt con người."
***
Hans đứng loạng choạng, đập đầu vào bức tường hầm ngục. Anh tái mặt khi nghe những tiếng hét hoảng loạn ở phía xa vọng lại.
"Chấn động vừa rồi, là tà thần..." Hans lẩm bẩm một mình.
Cảm giác của anh không thể sai được, hai tà thần đó có lẽ đã mất kiên nhẫn rồi!
Đó là cơn thịnh nộ của thần!
Hans đã mắc kẹt ở đây hai ngày nay và bị giáo phái thẩm vấn, không thể thực hiện lời hứa điều tra sự thật.
"Thả tôi ra, tôi có thể cứu Venice!" Hans sốt ruột vô cùng, không nhịn được hét to.
Nhưng không ai để ý đến anh. Vì tiếng chuông cảnh báo cao nhất trong căn cứ của giáo phái vang lên, có người hoảng sợ muốn bỏ chạy, người khác lại định lao ra ngoài liều mạng.
Hans đập mạnh hết mức có thể vào cánh cửa hầm ngục, anh càng lúc càng lo lắng.
Đúng lúc này, tiếng bước chân gấp gáp đột nhiên truyền đến từ lối đi, Hans chưa kịp vui mừng thì đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lên.
"Đưa hắn đi, dùng tốc độ nhanh nhất ra biển!"
"DỪNG TAY!"
Tiếng hét giận dữ của Andreas cũng vang lên, ông ta nhanh chóng chạy về phía Hans.
"Thả nó ra!"
"Cú Xám, đây là lệnh của Giáo chủ, sự sống còn của Venice phụ thuộc vào ngày hôm nay! Nếu tình cảm của anh và Hans sâu sắc như vậy, Giáo chủ cho phép các người cùng sống chết!" Người vừa nói là Thống lĩnh kỵ sĩ của giáo phái, gã ngạo nghễ ngẩng đầu, dễ dàng ném Hans về phía Andreas.
Hans cao to cường tráng như một con gấu, lại bị Thống lĩnh kỵ sĩ ném đi dễ như ném một con Shar-Pei. Anh nhìn chằm chằm vào Thống lĩnh kỵ sĩ.
"Thằng mù này đang nhìn gì?"
"...Ô nhiễm." Hans thấp giọng lẩm bẩm, sau đó anh nhìn thấy Andreas, vẻ mặt càng thêm phức tạp.
Andreas siết chặt nắm tay, ngay lập tức dẫn Hans ra ngoài hầm ngục.
Trong lối đi có rất nhiều cạm bẫy, Hans lảo đảo bước đi, khi gần đến lối ra, cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa: "Chú Andreas, mọi người... các người đều chấp nhận sức mạnh ô nhiễm của tà thần để tăng cường sức mạnh cho bản thân?"
"Con thấy rồi." Giọng Andreas rất thấp, ông ta nói một câu khẳng định.
Lúc đầu, ông ta còn đỡ Hans bước ra ngoài, nhưng rồi phát hiện ra rằng Hans dường như có thể nhìn thấy chữ rune trên lối đi và biết chính xác cách tránh nó, ông ta biết ngay mắt của Hans có thể đã biến đổi theo cách mà mình không muốn thấy.
"Đừng bao giờ để ai biết! Đôi mắt của con!" Andreas cảnh cáo.
Ngoài lối đi có rất nhiều người đang chờ đợi, cơ bản đều là người mặc áo choàng xám, còn có một đội kỵ sĩ giáo phái, họ đã được thông báo phải đi thuyền ra biển để "dụ" bạch tuộc khổng lồ xuất hiện. Mặc dù khuôn mặt của họ bị che khuất bởi áo choàng hay mũ sắt, vẫn có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi và nghi ngờ không sao xua tan được.
Andreas không muốn dẫn họ đi vào chỗ chết, nhưng ông ta không còn lựa chọn nào khác.
Vừa rồi nhà thờ bị một sức mạnh vô danh nhìn lén, chứng tỏ nơi này đã bị tà thần nhắm đến... Mặc dù thế lực của giáo phái Màu Xám ở Venice đã ăn sâu bén rễ, nhưng họ chỉ có ba căn cứ phòng ngự hoàn thiện, một là tháp chuông, hai là nhà thờ này, giờ đây giáo phái buộc phải rút lui về nơi cuối cùng. Hầu hết con cái và người thân của các thành viên giáo phái đều sống gần đó. Vì vậy không có thời gian để do dự.
Andreas nắm lấy vai Hans, vội vàng nói: "Hãy thông minh lên... khi xuống biển, ngay khi quái vật xuất hiện, thì con chạy đi."
***
"Hửm?"
Cái bóng của người cá trên tường vặn vẹo một lúc rồi lại biến thành một bóng đen cao lớn.
Gymir đeo mặt nạ lên, nhắc nhở Johnson: "Người của giáo phái bí mật kia rời khỏi nhà thờ rồi."
Một nhóm người đi thẳng đến bến tàu, trong khi một nhóm khác tản ra, lợi dụng tác dụng che giấu của ký tự rune để bước đi trong mưa.
"Đi hướng nào?" Gymir hỏi.
"Tất nhiên là tìm Giáo chủ." Johnson buột miệng.
Johnson vẫn còn hơi xấu hổ vì vừa mới nói về một chủ đề nào đó. Đây có lẽ là nhược điểm của tuổi trẻ, trước đây y không cân nhắc đến những chi tiết này, nhưng khi chợt nhận ra vấn đề thì lại bị thần cổ xưa đem ra bàn luận thẳng thắn không chút cố kỵ. Bây giờ sự việc đã được giải quyết, nhưng y lại nhận ra khuyết điểm trẻ tuổi và thiếu kinh nghiệm của mình đã bị vạch trần, rất xấu hổ.
Johnson cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, y rất biết ơn những con người ở giáo phái kia đã nhảy ra kịp thời để chuyển hướng sự chú ý.
"Hơi thở của Hans đã ra đến bờ biển, kế hoạch nhằm vào bạch tuộc khổng lồ có thể rất thú vị, nhưng nếu mất dấu Giáo chủ, chúng ta sẽ không biết lũ kiến này trốn đi đâu." Johnson đề nghị.
"Em nói đúng, vở kịch nội chiến trong giáo phái không thể kết thúc sớm như vậy được." Gymir thở dài.
Khi ở trên Tàu tốc hành Phương Đông, thần Biển cũng rất mong chờ đến nhà hát kịch ở Venice. Kết quả là khi đến cổng nhà hát kịch, họ lại phát hiện ra đã ngừng biểu diễn.
Các dàn nhạc và đoàn kịch khắp thành phố đã ngừng biểu diễn!
Xin hỏi là tại sao?
Động đất đấy, cả thành phố hỗn loạn suốt nửa đêm.
Trời mưa như trút nước này, tất cả các quý tộc quyền thế đều bỏ chạy...
Đây chính là lý do tại sao sau khi thuê được một Hans, tà thần lại không nhàn nhã lang thang trong thành phố để giết thời gian, mà tiếp tục ngụy trang thành con người để chơi trò thám tử, nằm trên nóc nhà thờ nghe lén.
--------------------
Tác giả nói thế này:
Tiết mục: Mạo hiểm kích thích! Đại chiến bạch tuộc khổng lồ!
Tà thần nói rằng chúng ta không hợp tác, các ngươi cứ tự mình lênh đênh trên biển đi.
Tiết mục: Nội chiến giáo phái Màu Xám
Tà thần nói tuyệt vời, chúng ta muốn xem cái này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com