59
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 59
Đêm hủy diệt
Đêm nay là đêm bi thảm nhất trong lịch sử của giáo phái Màu Xám.
Nó bắt đầu chỉ bằng một đám cháy, một vài sự hỗn loạn.
Điểm hỏa hoạn nằm ở phía đông nam căn cứ của giáo phái.
Giáo chủ nhận được tin tức liền biết Andreas đã xông ra ngoài cùng một nhóm thuộc hạ thân cận.
"Ngu xuẩn! Cú Xám không thấy kết cục của Trưởng lão trước đó sao?"
Thống lĩnh kỵ sĩ vừa giận vừa lo, gã cho rằng Andreas đã chết rồi. Đúng là gã rất ghét Andreas, nhưng gã cũng mong giáo phái có thể tiết kiệm sức chiến đấu để chống lại con quái vật trong trận chiến cuối cùng, Andreas được coi là lưỡi dao mạnh nhất, bây giờ con dao lại tự đâm đầu vào đá? Cú Xám Andreas mà chết, chẳng phải xác suất sống sót của họ sẽ giảm xuống thêm nữa sao?
Trên khuôn mặt già nua của Giáo chủ hiện lên vẻ giễu cợt: "Giám sát kênh đào hướng tây bắc, chuẩn bị thuyền bè, chúng ta sẽ rút lui từ đó!"
"Cái gì?" Thống lĩnh kỵ sĩ kinh hãi không thôi. Thống lĩnh kỵ sĩ luôn tin rằng Giáo chủ có quân bài bí mật, đây cũng là nguyên nhân khiến gã kiên trì đến cùng, không trở mặt với Giáo chủ.
Giáo chủ liếc nhìn Thống lĩnh kỵ sĩ, kẻ ngang ngược không khác gì Andreas nhưng lại thiếu đầu óc hơn Andreas.
"Andreas quả thực định đi tự sát, hắn đã phát hiện chỉ có người bình thường mới có thể rời khỏi nơi này."
Bất cứ ai có được "sức mạnh phi thường" bằng phương pháp bí mật của giáo phái sẽ trở thành mục tiêu của bạch tuộc khổng lồ. Trong tình huống này, Cú Xám sẽ lựa chọn thế nào?
Giáo chủ lãnh đạm nói: "Hắn sẽ dẫn người của mình đi thu hút sự chú ý của bạch tuộc khổng lồ, đồng thời bí mật chỉ thị cho người khác trốn thoát."
"Đáng hận!" Thống lĩnh kỵ sĩ nổi giận, trong mắt gã, một kẻ không tuân lệnh như Andreas còn tệ hơn cả một tên hèn nhát chạy trốn khỏi chiến trường, dám trực tiếp vứt bỏ giáo phái, tự mình quyết định mọi việc. "Hắn đã phá bỏ lời thề! Hắn không đổ tới giọt máu cuối cùng vì giáo phái!"
"Đủ rồi, chúng ta đi thôi." Giáo chủ cau mày, lão mỉa mai hỏi: "Hay là cậu muốn ở lại đây, gia nhập đội của Andreas?"
Thống lĩnh kỵ sĩ: "..."
Cho đến lúc ra đi, Thống lĩnh kỵ sĩ vẫn tin rằng Andreas đã phá hỏng toàn bộ cục diện, giáo phái vốn còn sức chiến đấu, nhưng bây giờ mọi chuyện đã kết thúc.
"Thống lĩnh, gia đình chúng tôi còn ở trong những ngôi nhà phía sau." Vài kỵ sĩ giáo phái ngập ngừng nói.
"Vậy thì cậu trở về!" Thống lĩnh kỵ sĩ cáu kỉnh nói.
Lúc này, từ xa xa vang lên những âm thanh kỳ quái ngắt quãng. Có cái như tiếng kêu khi hấp hối của những sinh vật cỡ lớn, cái lại như tiếng gió rít gào phá hủy nhà cửa. Không ai biết Andreas còn sống hay đã chết, nhưng khi nghe thấy những tiếng động này, mọi người đều cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
"Đi thôi!"
"Nhưng thưa Thống lĩnh, gia đình chúng tôi..."
"Không đi thì cút!"
Thống lĩnh kỵ sĩ giận dữ vung roi. Gã nhìn thuộc hạ của mình quay đầu bỏ chạy với đôi mắt đỏ hoe, chạy về phía hiện trường vụ cháy có những bóng đen và tiếng động kỳ lạ, một số người khác thì do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không quay lại.
Trong bóng tối, liên tục có thuyền tiến vào kênh đào.
"Đợi đã, đó là thuyền của tôi!"
Dường như có giọng nói phát ra từ trên bờ, theo sau đó là một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt.
"Giáo chủ, đã phát hiện ra người của Andreas, bọn chúng đang ở bên phải bến tàu."
Giáo chủ nhìn chằm chằm vào những bóng người đông đúc ở phía xa, lão dễ dàng nhận ra Hans, thấy Hans đang giận dữ tranh cãi với kỵ sĩ giáo phái.
Khắp nơi trên đảo đều có thuyền, nhưng hầu hết đều dùng để di chuyển trong kênh đào trên đảo, nếu muốn rời khỏi nơi này thì phải dùng thuyền lớn. Hans muốn giữ một con thuyền cho người của mình, ngay khi chuẩn bị ra tay, anh đã nhận thấy nhóm người thứ hai đang đến bến tàu. Là thân tín của một Trưởng lão khác.
Hans nghiến răng nghiến lợi rời đi. Những người ở bên anh đều được Andreas giao phó cho anh, họ là người thân được những người mặc áo choàng xám trung thành đi theo Andreas gửi gắm lại. Một nửa trong số họ là người già và trẻ em, còn lại là phụ nữ, trong đó có mẹ của Hans.
Ngoại trừ Hans, chỉ có vài thiếu niên mang vũ khí. Họ phải nhịn nhục, bất đắc dĩ rẽ vào một con hẻm khác, tìm kiếm một chiếc thuyền nào đó đã được giấu đi.
Phía đông hòn đảo là lửa cháy hừng hực, bến tàu phía sau lưng cũng hỗn loạn.
Hans đột nhiên dừng chân, kinh hãi nhìn ngôi nhà phía xa.
Anh nhìn thấy một con quái vật, một con quái vật trông như thằn lằn lao ra khỏi đám cháy, điên cuồng phá hủy các tòa nhà.
***
Johnson nhìn con quái vật rồi nhìn sang Andreas cả người đầy vết thương.
Vốn dĩ trong đêm nay, y và Gymir sẽ ngồi trên mái nhà xem vở kịch do giáo phái Màu Xám dốc hết sức biểu diễn. Andreas quyết định đưa Hans đi, bản thân ông ta thì dẫn người đâm đầu vào chỗ chết, đây là một diễn biến cốt truyện rất hay.
Thực chất, bạch tuộc khổng lồ chỉ là một cái bóng được phóng to, dù có mang theo sức mạnh của tà thần khiến con người đau đầu, khiến mặt dây chuyền hoa hồng tan nát, nhưng nếu muốn đại chiến với bạch tuộc khổng lồ, diễn màn kịch tính như cái chết của một anh hùng gì đấy, thì còn phải xem tà thần có hợp tác hay không.
Gymir nghĩ diễn biến bên phía Hans thú vị hơn. Hans vừa khóc vừa chảy nước mũi, chật vật trốn chạy trong màn đêm hỗn loạn này, thật đáng xem biết bao!
Johnson: "..."
Mặc dù một lời khó nói hết, còn hơi quá đáng nữa chứ, nhưng những gì Gymir nói đều có lý.
Hans là con người đã nhận lời ủy thác của tà thần, họ vẫn phải cứu mạng Hans đấy! Tốt nhất là nên xem qua, kẻo Hans sẽ bị nhóm lãnh đạo giáo phái giết chết trên đường chạy trốn mất.
Còn Andreas thì cứ bỏ đấy cũng không sao, dù sao Andreas cũng không tìm được bạch tuộc khổng lồ, ông ta sẽ không thể tự sát, đúng không nào!
Ai ngờ lại xảy ra chuyện!
Andreas vẫn thực hiện kế hoạch "dẫn dụ bạch tuộc khổng lồ" của Giáo chủ, chẳng qua là đổi mồi nhử từ Hans thành một Trưởng lão cấp cao của giáo phái. Cú Xám trực tiếp đánh bất tỉnh người đó, rồi mang ra "luyện" bằng phương pháp bí mật của giáo phái.
Không phải là hiến tế, mà là luyện.
Nghe nói đó là thuật luyện kim của một học giả huyền bí học thời Trung cổ, Trưởng lão đã biến thành một con quái vật trong pháp trận ký tự rune, sau đó bị bùa chú kìm hãm đứng tại chỗ gào thét. Sự cân bằng trên người nhóm lãnh đạo giáo phái rất dễ bị phá vỡ, Andreas chẳng ngần ngại gì khi "luyện" lão.
Ý tưởng này vốn rất hay ho. Nếu trong bãi săn của mình xuất hiện một "đồng loại" tới giành con mồi, bạch tuộc khổng lồ chắc chắn sẽ ra mặt tiêu diệt con quái vật này. Sau đó Andreas và những người khác thừa cơ hỗn loạn để tấn công, nếu may mắn thì có thể diệt trừ được bạch tuộc khổng lồ, còn nếu xui xẻo thì kéo dài thời gian, tạo cơ hội cho Hans trốn thoát.
Thế nhưng bạch tuộc khổng lồ chỉ là sự tồn tại giả tạo. Chỉ có bộ sưu tập các nguồn âm thanh kinh dị do Gymir sưu tầm rồi phát ra thôi.
Đây là lần đầu tiên Andreas làm chuyện này, bạch tuộc khổng lồ mãi vẫn chưa xuất hiện, con quái vật do Trưởng lão biến thành vẫn còn một chút ý thức, có lòng căm thù mãnh liệt đối với Andreas. Thế là con quái vật đã mất kiểm soát.
Johnson đi theo Hans xem tình hình bên phía Giáo chủ, đến khi vội vàng quay về thì phát hiện nơi này gần như đã bị san bằng thành bình địa.
"Xem như hắn may mắn." Johnson tiện tay ném Andreas trên mái nhà.
Con quái vật đang lao vào Johnson dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên dừng lại, quay đầu bỏ chạy.
Cái bóng phía sau Gymir đã duỗi ra vô số chi, chuẩn bị xé nát nó. Hắn nhìn theo con quái vật chạy trốn, không nhịn được nói: "Cái này cũng rất may mắn."
"Nguy rồi, nó chạy về phía xưởng thủy tinh."
Mặc dù đồ thủy tinh trong nhà kho thật sự không bền chắc chút nào, nhìn cái đã vỡ, nhưng Johnson không vui khi thấy chúng bị một thể biến dị ô nhiễm phá hủy.
"Để ta đuổi theo." Gymir phát hiện ra rằng thực sự không thể ngồi yên xem màn kịch này.
***
"Nó tới rồi!"
Tiếng hét khủng hoảng đến độ lạc cả giọng phá tan sự im lặng của màn đêm.
Mặt đất rung chuyển rất nhẹ, theo sau là tiếng vỡ của các sản phẩm thủy tinh khác nhau.
Những người trốn trong nhà hoàn toàn tuyệt vọng, tuy đang ôm đầu nhưng tiếng hét thảm thiết bên ngoài vẫn vang vọng bên tai. Các cửa sổ được che kín bằng vải đen không xuyên thấu, còn được đóng gỗ chắc chắn, nên họ không thể thấy được chuyện gì đang diễn ra bên ngoài.
Những người ở lại đây có rất ít khả năng chiến đấu, họ là bác sĩ và thợ thủ công, trong cơn hoảng loạn, họ đã chọn kho của xưởng thủy tinh để trốn. Mặc dù nơi này đủ kín đáo, nhưng đối với lũ quái vật, con người ẩn náu trong nhà chẳng khác nào thịt trong hộp, dù có trốn kỹ đến đâu cũng vô ích, đập vỡ hộp lon là phá hủy xong xuôi. Vì thế cái chết chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Mặc dù các thành viên của giáo phái đã được giáo dục theo cách này, họ biết rõ tà thần có sức mạnh như thế nào, quyến thuộc của tà thần tàn bạo ra sao, nhưng khi thảm họa ập đến, không ai có sự chuẩn bị sẵn sàng, bình tĩnh chấp nhận số phận của mình.
"Tại sao? Tại sao ác quỷ lại tới Venice?" Một ông già hét lên đầy bị phẫn.
Người thợ bên cạnh lo lắng giọng nói của ông ta sẽ thu hút sự chú ý của quái vật nên vội vàng bịt miệng ông già lại. Đôi bàn tay thô ráp cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của ông lão chảy dọc theo những nếp nhăn, bản thân người thợ cũng đang khóc thầm trong bóng tối.
Tiếng la hét ngoài cửa sổ ngày càng lớn hơn, kèm theo đó là những tiếng gầm rú kinh hoàng của lũ quái vật đang hoành hành. Có vẻ như một ngôi nhà bị sập, rồi có một vụ nổ lớn đã xảy ra.
"Phương hướng không đúng."
Những người trốn thoát đang dựa vào tường lắng nghe.
Bị Gymir truy đuổi, con quái vật quay trở lại, tiến thẳng về phía bến tàu.
Johnson: "..."
Gymir: "..."
Vì sợ vô tình làm hỏng các tác phẩm nghệ thuật bằng thủy tinh nên Gymir và Johnson không phát huy sức mạnh thực sự của mình. Kết quả là con quái vật còn đủ sức để chạy trốn, lại còn chạy trong trạng thái sợ hãi điên cuồng, hoàn toàn không theo hướng mà Gymir xua đuổi.
"Hans cũng đang ở gần bến tàu." Johnson nói.
Quên đi, dù sao thì xưởng thủy tinh cũng đã được cứu rồi, giờ có thể quay lại cứu Hans.
Đêm nay chẳng giống như xem diễn kịch gì cả, cứ như đội cứu hỏa trong thành phố của con người, cố gắng hết sức để cứu những thứ mỏng manh biết phát sáng đó.
***
Con quái vật hoảng sợ bỏ chạy, dễ dàng phá hủy các tòa nhà trên bến tàu.
Gymir đang chuẩn bị tiêu diệt thể biến dị này.
Lúc này, một cái bóng vặn vẹo quái dị hơn thế nữa đứng lên. Nó cao bảy tám mét, toàn thân đen kịt, trên đầu có mười mấy cái sừng cong, nước bọt nhỏ xuống từ hàm răng sắc nhọn có thể ăn mòn đá.
Ai nhìn thấy nó cũng cảm thấy cơn đau như đầu mình nổ tung, những kỵ sĩ giáo phái còn sống thì kinh hãi bỏ chạy khắp nơi.
Con quái vật sừng cong dường như vẫn còn chút ý thức, nó chộp lấy con thằn lằn da xanh do Trưởng lão biến thành vừa chạy thoát khỏi đống đổ nát, bắt đầu đánh nhau.
"Giáo chủ đâu?"
Thống lĩnh kỵ sĩ đầu đầy máu bức thiết hỏi trong đống đổ nát.
Kỵ sĩ giáo phái bị gã túm lấy thì hai mắt trống rỗng, dường như đã mất trí.
Thống lĩnh kỵ sĩ đấm mạnh vào người kia. Người nọ thở hổn hển dữ dội, máu đen chảy ra từ miệng, lắp bắp nói: "Ở ngay... Ngay phía sau chúng ta, chính là thứ đó."
Thống lĩnh kỵ sĩ choáng váng, gã cảm thấy mình lúc thì nóng lúc thì lạnh. Gã buông tay ra, loạng choạng rời khỏi đống đổ nát, nhưng bất ngờ bị một lực mạnh đánh văng ra ngoài.
Cuộc chiến giữa thằn lằn da xanh và quái vật sừng cong đã lan đến đây.
Nhìn móng vuốt của quái vật sừng cong càng lúc càng gần mình, đầu Thống lĩnh kỵ sĩ như muốn nổ tung. Gã không cam lòng gào lên, tứ chi vặn vẹo, sau đó gã bị tưới nước bọt có độc khắp toàn thân, tiếp đến nữa là vô số gạch vụn chôn vùi gã.
Nửa phút sau, một con thú không da màu đỏ như máu, ngoại hình giống sói lao ra khỏi đống đổ nát, hung hãn lao về phía quái vật sừng cong.
Gymir: "..."
Thần Biển im lặng nhìn con quái vật thứ tư bò ra khỏi đống đổ nát, hùng dũng gia nhập vào cuộc chiến.
Khi Johnson xách Hans trèo lên mái nhà, cả y lẫn Hans đều kinh ngạc ngây người.
"Chuyện gì xảy ra?"
Sự ăn mòn của sức mạnh tà ác có khả năng lây lan, nhưng sức mạnh mà nhóm lãnh đạo giáo phái sử dụng tương đối ổn định, cứ nhìn Andreas là biết, nếu có ý chí kiên định, không bị ai hãm hại thì không thể vô duyên vô cớ biến thành quái vật.
"Người của giáo phái tụ tập ở bến tàu này, rồi... ừm, bọn họ không kịp trốn thoát, bị trọng thương, thế là biến dị."
Gymir chỉ con quái vật sừng cong, giới thiệu với Hans đây là Giáo chủ, rồi chỉ vào con sói máu hung dữ, nói là Thống lĩnh kỵ sĩ. Vở kịch tiếp tục diễn ra, mọi người chuẩn bị vứt bỏ mặt nạ của mình, thay bằng mũ trùm quái thú hết cả rồi.
Hans ngồi ngơ ngác.
Ngôi nhà họ đang đứng rất gần bến tàu, chỉ cần chèo qua hai con kênh đào là có thể biến mất trong vùng biển được màn đêm bao phủ. Nhưng lúc này Hans lại bị Johnson "bắt" lên nóc nhà, còn người trên bảy tám chiếc thuyền trên kênh đào đều đã bất tỉnh. Họ bị thương bởi những làn sóng âm thanh khủng khiếp do bốn con quái vật phát ra ở bến tàu gần đó. Những kỵ sĩ giáo phái đã được huấn luyện, người trốn trong nhà hoặc dưới hầm còn có thể giữ lại chút tỉnh táo, nhưng người già và phụ nữ trên thuyền thì không chịu đựng được.
Đầu óc Hans lơ mơ, hình như anh nghe thấy tiếng mẹ mình khóc, và những người quen đang cầu nguyện.
"Chúa ơi, tại sao ác quỷ lại đến Venice?"
Bởi vì ác quỷ trước mặt chúng ta là Giáo chủ, là chính chúng ta...
"Lạy Chúa ở trên cao, xin hãy cứu con tôi."
Có thể trên thế giới này có Chúa thật, nhưng ngài không quan tâm đến sự sống hay cái chết của con người.
Con người chỉ thấy được tà thần, chỉ có những tồn tại không thể miêu tả, con người mượn sức mạnh của tà ác, rồi thất thủ trước sức mạnh.
Vảy trắng mờ dần, mắt Hans đỏ rực chảy máu.
Anh chợt gầm lên giận dữ, nhảy khỏi mái hiên, nhặt một cây trường thương bằng bạc bên cạnh thi thể kỵ sĩ giáo phái, hướng về phía con thằn lằn da xanh đang bị thương nặng trong trận chiến. Trên trường thương có khắc ký tự rune, là một vũ khí được giáo phái tận tâm rèn ra.
Thằn lằn da xanh hét lên thảm thiết, bị trường thương bằng bạc đâm xuyên qua ngực.
Hans lại vung thanh kiếm bản rộng trong tay, chém đứt một cánh tay của quái vật, phần bị chém lìa ngay lập tức biến thành tro bụi.
Ba con quái vật còn lại đều quay sang nhìn Hans. Cảm giác khủng hoảng đủ để phá hủy một người bình thường, nhưng Hans có thể nhìn thấy vết thương trên cơ thể chúng, bắt kịp thân hình nhanh nhẹn của chúng. Anh không hề sợ hãi, vung vũ khí của mình, lao vào bóng tối vô tận.
--------------------
Tác giả nói thế này:
Johnson: ...
Gymir: ...
Dứt khoát ngồi xuống xem Hans đại chiến thể biến dị của nhóm lãnh đạo giáo phái thôi.
Treo máy một cách hợp lý, dù sao thì quái vật có thể bị thương, nhưng Hans không thể chết.
.........
Những con quái vật này đều do con người biến đổi mà ra, Hans được buff thêm Con mắt Hoa Hồng, sức mạnh ý chí cao, sau đó... anh phát huy sức sát thương cao của các đòn tấn công vật lý.
---
Người dịch: Hai ông tướng phá tanh bành cái đảo của người ta rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com