Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

62

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 62

Ngày ấy trăng bạc ló dạng

"Tôi phải đi đây."

Giọng nói nghèn nghẹt nghe như dây thanh quản trong cổ họng bẩm sinh đã có vấn đề, khiến cho câu từ phát ra cũng không rõ ràng.

Lại là một giấc mơ.

Hans chợt giật mình, sau đó đập đầu lên mái nhà. So với chiều cao đến hơn hai mét của anh, gác mái này rõ ràng là quá thấp.

Căn gác mái thấp và tối tăm trước kia nay trở nên ấm áp và sáng sủa. Trên tường bên phải có một lỗ thủng lớn, ánh nắng vàng ấm áp như trải một lớp sa-tanh vàng óng lên sàn gỗ đã mòn. Lớp lụa này êm ấm mềm mại.

Hans ngạc nhiên nhìn ra ngoài thì thấy mây trắng bồng bềnh, từng cơn gió cuồn cuộn thổi vào, cuốn đi bụi bặm trong gác mái, thổi bay đi mùi ẩm mốc nặng nề.

Hans cúi đầu nhìn bàn cờ nhảy bày trước mặt. Trên bàn cờ cũ kỹ bạc màu, những quân cờ thủy tinh vỡ được ánh nắng chiếu vào, màu sắc long lanh, tỏa sáng lấp lánh.

Một cánh tay gầy gò đầy sẹo vươn ra nắm lấy quân cờ.

Đứa bé ngồi trong góc tối duy nhất của gác mái, đôi mắt xanh lam nhạt trông như hai viên ngọc quý hiếm. Tựa như ánh sao.

Hans cầm quân cờ lên theo bản năng, sau đó cẩn thận đặt nó lên ô bàn cờ.

"Cậu... cậu thật sự là một phần của tà thần đó sao?"

Hans không biết Johnson là tà thần nào, trong sách cổ cũng không có ghi chép. Anh chỉ biết Johnson vốn sống trên biển, vì Brandon Lớn đã tài trợ cho một chuyến thám hiểm hàng hải nên anh rất sợ bản thể của con bạch tuộc khổng lồ kia chính là đứa trẻ ở gác mái. Một con quái vật có sức mạnh cao hơn quyến thuộc của tà thần, nhưng không phải tà thần...

Đứa trẻ lặng lẽ nhìn Hans, không trả lời.

Hans cảm thấy không phải nó từ chối trả lời anh, mà là không biết trả lời như thế nào.

"Cậu không tiếp tục sống ở đây à?" Hans rất ngạc nhiên.

Có những giấc mơ là một không gian cố định, dù đang ở đâu thì chủ nhân của giấc mơ vẫn luôn giữ nguyên vẹn khung cảnh đó... Vì trái tim họ mắc kẹt ở đó nên "tôi phải đi đây" không có nghĩa là tà thần rời khỏi Venice, mà là giấc mơ này sẽ không còn tồn tại nữa.

Là một nhà trị liệu, Hans hy vọng đứa trẻ rời khỏi gác mái, nhưng nghĩ đến lời của Johnson, anh cũng không xác định được kết quả này là tốt hay xấu. Điều gì sẽ xảy ra nếu tà thần quyết định xóa bỏ ý thức của đứa trẻ loài người này?

Hans cực kỳ bất an.

Anh khẽ hỏi: "Là tà thần thả tự do cho cậu à?"

"Chính anh đã giúp tôi buông tay."

Cơ thể của đứa trẻ nhích về phía trước, khuôn mặt quái đản của nó cứ thế lộ ra dưới nắng, mái tóc lưa thưa bị gió thổi bay, trong đôi mắt xanh hiện lên nụ cười.

"Cảm ơn anh."

Đó là những lời cuối cùng đứa trẻ ở gác mái để lại cho Hans.

Gác mái lắc lư từ bên này sang bên kia, rung chuyển dữ dội.

Hans kinh hoàng nhìn cánh tay của đứa trẻ dài ra, những vết sẹo xấu xí kia cũng biến mất. Đứa bé hóa thành tà thần đã từng thuê anh làm việc, đội mũ chóp đen, mặc áo măng tô có hai hàng nút, đứng trước mặt anh như một quý ông người Anh thực thụ.

Hans: "..."

Anh bị một sức mạnh vô hình đẩy ra khỏi cái lỗ ở gác mái, xuyên thẳng qua những đám mây.

Tõm.

Dưới những đám mây thế mà lại là nước biển trong xanh trải dài vô tận. Lần này trong giấc mơ không có khói đen, dây leo hay quái vật, nó sáng sủa đến mức không có một màu sắc pha tạp nào.

Hans nổi lên mặt biển, vừa hay thấy được những tấm ván gỗ mục nát của gác mái lần lượt rơi xuống biển, rồi dần dần biến hình trước đôi mắt sửng sốt của anh, gỗ mục "lắp ráp" thành một con thuyền buồm ba cột một cách thần kỳ.

Gió biển thổi đến, cánh buồm căng đầy.

"Uuu..."

Có tiếng kêu dài của cá voi.

Thân hình khổng lồ khuấy lên từng cơn sóng trắng như tuyết, tầng tầng lớp lớp như bọt biển.

Những viên ngọc rực rỡ tỏa sáng giữa sóng nước.

Hans còn muốn nhìn rõ hơn, nhưng đuôi cá voi đập mạnh xuống mặt biển, tạo thành cơn sóng dữ cao đến tận trời.

Hans bị sóng cuốn đi. Cũng may anh là người Venice, và là nhà trị liệu giấc mơ, anh biết cách ổn định tâm trí trước những thay đổi mạnh mẽ trong mơ, nên không bị cuốn ra khỏi giấc mơ ngay lập tức.

Hans sặc nước ho, rồi lại ngoi lên khỏi mặt nước, vừa kịp thấy được bóng cánh buồm đã đi xa.

Cá voi khổng lồ đang dẫn con tàu ma đi về vùng biển mà con người không thể biết đến.

Mặt trời lặn xuống, vầng trăng lưỡi liềm màu bạc từ từ nhô lên.

***

Ào ào.

Thế giới chân thực không có vầng trăng bạc, chỉ có nước biển xanh thẫm.

Con thuyền ba cột buồm lướt trên mặt biển trong đêm tối, nhanh đến nỗi chỉ để lại một vệt bóng mờ trong kính viễn vọng. Nếu người quan sát cố gắng quan sát lại vùng biển này, anh ta sẽ thấy một làn sương mù dày đặc lạ thường.

Sương mù quấn quanh thân thuyền cổ xưa, sóng biển liên tục tràn vào những lỗ hổng trên khoang thuyền, rồi chảy ra từ phía boong thuyền.

Trong khoang thuyền luôn có tiếng sột soạt kỳ dị. Vô số dây leo đen ngòm bò trên boong thuyền, mạn thuyền, cột buồm.

Một cánh tay mảnh khảnh chợt nâng lấy mạn thuyền. Vây mỏng trong suốt trải dài dọc theo cổ tay, nước biển nhỏ giọt dọc theo làn da như sa-tanh màu bạc. Đuôi cá đỏ vàng duỗi ra trên boong thuyền, từng chiếc vảy ánh lên tia sáng đẹp đến nghẹt thở.

Người cá nghiêng đầu sang, dùng đuôi cá giữ lấy một sợi dây leo đang chạy lung tung. Thoáng cái cả con thuyền đã im lặng.

"Yên nào."

Người cá vén mái tóc dài màu đỏ xõa tung ra sau tai, rồi lười biếng nằm xuống mạn thuyền.

Thân thuyền rung chuyển. Đó là sự rung động của những tấm ván gỗ được quấn bằng dây leo.

Hòa cùng tiếng sóng biển, người cá nhẹ nhàng cất tiếng hát.

Đây là một bài thánh ca của nhà thờ, lẽ ra họ sẽ thưởng thức một buổi hòa nhạc có bài hát này tại nhà hát ở Venice. Bây giờ họ đang ở trên biển. Trên biển vắng lặng, chỉ có tiếng sóng biển và tiếng gió làm nhạc đệm.

Gymir không hát theo ngôn ngữ của con người, hắn chỉ sử dụng giai điệu cao như trên mây này thôi. Tiếng ca kỳ ảo và đẹp đẽ ngay lập tức đánh bay mọi suy nghĩ trong đầu người nghe, để rồi bị nó lôi kéo một cách vô thức, chịu sự thống trị của nó.

Nước biển đang lặng lẽ dâng lên.

Dâng qua đuôi cá, kéo đến thắt lưng của người cá.

Hình thái con tàu dần tan rã.

Thế là tiếng hát đột ngột dừng lại.

Gymir: "..."

Hắn hát vui vẻ trên chiếc thuyền do ý trung nhân "ghép thành", đang hát ngon lành mà bỗng dưng lại phải tự bơi? Một chiếc thuyền đang yên đang lành lại biến thành đống ván mục nát trôi nổi trên biển?

Khi tiếng ca biến mất, lý trí của "con tàu" nhanh chóng quay trở lại, dây leo lẹ làng vớt những tấm ván về, một giây sau lại trở thành con tàu ma.

Tấm ván gỗ mà Gymir cầm trong tay cứ rung lên không ngừng, hắn vừa buông ra, nó liền bay vụt tới trên mạn thuyền.

Sợi dây leo bị đè dưới đuôi cá ra sức vùng vẫy. Gymir nhặt cây leo lên, quấn nó quanh vai mình, rồi cứ thế quấn từng vòng kéo dài đến cổ tay, cuối cùng phần đầu mảnh mai mềm mại vừa hay nằm gọn trong lòng bàn tay người cá.

Gymir dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc cái mầm be bé ở cuối đoạn dây leo.

Dây leo bất động.

Gymir cúi đầu, môi chạm vào cái mầm kia, nhưng chưa kịp liếm thì cả sợi dây leo biến mất với tốc độ ánh sáng. Nó cuộn tròn từ phần cuối lên rồi biến mất luôn khỏi cánh tay và vai của Gymir, rụt vào trong khoang thuyền.

Một cái lỗ lớn xuất hiện trên boong thuyền gần đó, nước biển nhanh chóng tràn vào. Đây là một phản ứng dây chuyền, một dây leo nhạy cảm rụt lại, những dây leo trên cùng một thân chính (hoặc phải nói là các dây leo ở gần người cá) đều bỏ chạy.

Gymir: "..." Lại bị bắt phải bơi.

Người cá bơi về phía cột buồm nghiêng ngả, nhảy lên dễ dàng, thả đuôi cá rũ xuống ngâm trong nước biển. Những chiếc vảy sáng bóng màu đỏ vàng đặc biệt bắt mắt. Mái tóc dài bị sóng biển xối ướt rối bù và bết vào cổ, ngực và lưng.

Tiếng hát kỳ ảo lại vang lên.

***

Ai mà ngờ được rằng đối tượng mê hoặc của người cá lại là một con tàu?

Một con tàu xiêu xiêu vẹo vẹo, sắp vỡ đến nơi.

***

Thị trấn Đá Ngầm Đen.

Biển nổi bão dữ dội, kèm theo những đợt âm thanh quỷ dị khiến người nghe phải thót tim.

Một rào cản vô hình ngăn cách thế giới chân thực với khu vực hoạt động của con người.

Trên vùng biển này, trăng bạc treo cao.

Có những âm thanh kỳ lạ không thể miêu tả vọng lên từ đáy biển.

Trong dung nham đỏ rực, đáy biển tưởng chừng như được khảm bằng xương cốt và hóa thạch của các loại sinh vật cổ xưa lại "nổi lên", với lửa cháy dữ dội và khí độc khủng khiếp bao quanh.

Trong suốt năm năm qua, vị thần cổ xưa đang say ngủ vẫn luôn "điều chỉnh" cơ thể. Bây giờ, nó cuối cùng đã thoát ra khỏi đáy biển.

Đá ngầm quái quỷ trồi lên từ đáy biển lần này trông càng đáng sợ hơn xưa. Nó dường như có thể phát ra vô số tiếng rên rỉ đáng sợ, những hoa văn đen đỏ trên bề mặt của nó trông như khuôn mặt đau đớn của nhiều loài sinh vật, chúng dường như bị vặn xoắn thành những hình dạng kỳ lạ rồi hợp lại với nhau.

Thần Biển, bản thể của Gymir.

Hỗn loạn, mất trật tự.

Đá ngầm quái quỷ cũng không có hình thù gì để có thể miêu tả rõ ràng.

Bầu trời đêm bị nhuộm màu đỏ sẫm, những ngôi sao dường như đang di chuyển chậm rãi trên nền trời.

Đá ngầm quái quỷ vẫn đang tranh thủ thời gian để dung hợp hình hài của mình với những sọc đen đỏ lộn xộn, như muốn biến chúng thành một tác phẩm nghệ thuật.

Cuối cùng, sương mù dày đặc xuất hiện.

Con thuyền ba cột buồm nhẹ nhàng tiến vào thế giới dưới biển đỏ sậm và đáng sợ này.

Vòng xoáy này nối tiếp vòng xoáy khác xuất hiện trên mặt biển.

Bộp.

Tất cả ván gỗ rơi ra, chìm xuống đáy biển.

Người cá nắm tay Johnson, từ từ bơi về phía Đá ngầm quái quỷ đang đứng thẳng.

Đôi mắt vàng kim phản chiếu bóng dáng của Johnson. Đôi môi đỏ thẫm mềm mại áp vào bên tai Johnson, ngâm nga một giai điệu kỳ diệu xa xăm. Những cái bóng tỏa ra từ cánh tay, mái tóc dài và đuôi cá của người cá, quấn quanh con mồi như những sợi tơ. Tiếng ca dần trở nên buồn bã, như Siren đang hát một mình trong đêm tối vì không nhận được tình yêu.

Johnson biết rõ đây là thủ đoạn quyến rũ người khác của người cá, nhưng y không thể kiềm chế mình đi theo bước chân của Gymir. Càng đến gần Đá ngầm quái quỷ, dây leo màu đen càng không nghe lời y, cứ thế nổi lên.

Âm mưu nhỏ bé của thần cổ xưa đã trở thành con át chủ bài lớn nhất vào lúc này: sức mạnh đã được "đồng bộ" đang kêu gọi một sức mạnh khác. Bộ phận thuộc về Gymir hùng mạnh phi thường, Johnson không thể cưỡng lại được.

Linh hồn, thể xác và sức mạnh đều khao khát được hợp nhất.

Lực hấp dẫn mang tên "tình yêu".

Gymir quấn đuôi cá quanh eo Johnson. Hắn cúi đầu ngậm trái cổ của Johnson vào miệng, giữ nguyên tư thế này tiếp tục hát, để từng âm tiết cộng hưởng cùng mỗi thớ thịt, như ngọn lửa mạnh mẽ xâm chiếm não bộ, thiêu đốt lý trí trong tích tắc.

Johnson dần dần không thể duy trì hình dạng con người của mình.

Người cá nhìn đám dây leo đen quấn quanh người mình, nở nụ cười đầy yêu thương, nhưng ánh mắt lại thấp thoáng nét hung hãn của tay thợ săn.

Gymir vòng tay ôm lấy sinh vật kỳ lạ không thể nhìn rõ hình dáng có chiều cao bằng một người đàn ông (vì còn trong trạng thái cuộn tròn), nhanh chóng chìm xuống biển. Đuôi cá vung lên đưa cả hai bơi đi tạo thành một vệt trắng, trong phút chốc đã đến cạnh Đá ngầm quái quỷ.

Những dây leo đen trong giây lát bám vào đá ngầm, rồi từ từ giãn ra.

Người cá nâng một đoạn dây leo lên áp vào má, mỉm cười.

"Ta khát khao để em cảm nhận được hơi ấm của ta."

"Cùng với sức mạnh."

Một giây tiếp theo, người cá biến thành một bóng đen cao lớn không có mặt, bao phủ Đá ngầm quái quỷ và dây leo như một tấm chăn.

Dây leo nhanh chóng bung ra như đang "sinh trưởng", như sắp "nuốt chửng" Đá ngầm quái quỷ, phần thân chính của nó càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng phần hạt nhân dạng rau câu bị ẩn giấu đã xuất hiện.

Cái bóng chen vào điểm kết nối giữa hạt nhân và tám thân chính của dây leo, vuốt ve và quấn quýt.

Những hạt vàng trên nhụy hoa của hạt nhân bất an nảy lên.

Đá ngầm quái quỷ mang theo khí cực độc và dung nham nóng chảy đập thẳng vào nhụy hoa mềm mại ở gốc dây leo, tám thân chính của dây leo lập tức bùng nổ.

Làn khói trắng kèm theo những tiếng rên rỉ quỷ dị không thể miêu tả thành lời.

Những dây leo đang bò, từng nhánh mảnh mai co giật, quất lên bề mặt Đá ngầm quái quỷ, lực của chúng để bẻ gãy các thanh thép, phá hủy núi non trong giây lát.

Đá ngầm quái quỷ sừng sững bất động, chỉ có những sọc đen đỏ trên bề mặt chảy càng nhanh hơn.

Nhiệt độ nóng cháy.

Sức mạnh khủng khiếp.

Va chạm quấn quýt.

Mãi cho đến khi chúng chìm xuống vực sâu của rãnh đại dương.

Dung nham mang đến sức nóng khủng khiếp hơn, tà thần vô thức hy vọng làn nước biển lạnh lẽo có thể tạm thời làm dịu bớt.

Nước biển ở đây không đủ sâu, quá gần với thế giới con người, nên họ vô thức hướng về phía Bắc.

---

Người dịch: Không biết nói gì. Và nếu bạn đang mông lung thì, yes, bạn mới đọc cảnh H đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com