66
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 66
Nỗi buồn của Cá Voi Trắng
Một tiếng sau.
Hồ nước trên núi băng vang lên tiếng đuôi Cá Voi Trắng vỗ dữ dội.
Nước biển bay lên không trung mang theo những mảnh băng trắng xóa, tạo thành cảnh tượng sương mù hòa lẫn pha lê băng kỳ diệu.
Cá Voi Trắng đã tạo nên tuyệt tác này đang ra sức vùng vẫy. Đầu nó bị kẹt mất rồi. Nơi này là ở đâu? Khe núi băng à? Khi bất tỉnh, nó đã bơi vòng vòng, đâm đầu vào nơi sâu nhất trong núi băng?
Cá Voi Trắng cố gắng hết sức mà cũng không "rút" đầu ra được. Cá voi có lớp mỡ dày dưới da nên nó không thấy quá lạnh, nhưng những loài động vật bị mắc kẹt trong khe núi băng chỉ có hai số phận, một là chết đói, hai là bị những kẻ săn mồi mò đến vì nghe thấy tiếng kêu cứu ăn thịt.
Tại sao đầu mình lại to thế? Cá Voi Trắng suy nghĩ trong hoảng loạn và buồn bã. Đợi đã, cảm giác này hơi sai sai. Đầu dường như có thể di chuyển? Cá Voi Trắng thử quay đầu sang trái sang phải, phát hiện mình quả thực có thể di chuyển được với biên độ nhỏ, nhưng chỉ có giới hạn ở mức này, không có không gian rộng hơn để hoạt động. Nó không nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra phía sau, chỉ biết nước ở đây rất nông, mỗi khi bụng nó chìm xuống là sẽ chạm vào mặt băng.
Sau khi Cá Voi Trắng giãy giụa lung tung một lúc, mực nước giảm xuống đáng kể, nó không dám cử động nữa, cố gắng suy nghĩ về tình hình hiện tại. Nếu nơi này thông với biển thì sau khi nước biển bị hất văng ra sẽ có nước khác chảy vào, nhưng lưng của Cá Voi Trắng đang lộ ra trong không khí lạnh, như vậy đây chính là phần núi băng gồ lên cao, hoàn toàn tách biệt với nước biển. Vậy làm thế nào nó đến được đây?
Đầu nó nhức buốt, nhất là chỗ bị kẹt.
Rắc, rắc.
Những hạt băng mịn cọ vào đầu nó rồi lăn xuống.
Cá Voi Trắng vừa cố gắng chơi trò kéo co với núi băng, vừa nhớ lại những gì mình đã nhìn thấy trước khi hôn mê. Lúc này nó có cảm giác như bị cái gì đó lạnh buốt vỗ vào lưng, va chạm rất nhỏ, kích thước này thường là vây của một con cá hồi, hoặc một con hải cẩu nhỏ.
Cá Voi trắng phớt lờ, tiếp tục giằng co.
Vị trí bị vỗ lần này chuyển sang lỗ phun nước.
Phụt.
Cá Voi Trắng giận dữ phun nước.
Phiền quá nha, bộ không thấy đang bận sao? Hải cẩu non nhà ai vậy, có thể nắm đầu về được không? Còn quậy nữa là cho một cái đuôi thật đó!
Gymir biến thành người đứng bên bờ hồ trên núi băng: "..."
Sau đó Cá Voi Trắng nghe được một giọng nói thật hay, bảo nó đừng cử động.
Cá Voi Trắng ngạc nhiên dừng lại. Các loài cá voi khác nhau có ngôn ngữ khác nhau, giọng nói lúc này nghe hơi giống cá voi lưng gù, với âm sắc trầm và dài. Bây giờ là mùa hè, cá voi lưng gù sẽ di cư ra vùng biển có nhiệt độ thấp hơn, có điều đây là Bắc Cực, không lẽ là là một con cá voi lưng gù non bị lạc đường? Nó nhớ đến những "đôi cánh" thật dài ở hai bên của cá voi lưng gù, vỗ lên người quả thực giống hải cẩu!
Cá Voi Trắng vội phát ra tiếng kêu cứu: "...Đầu tôi bị kẹt rồi." (Từ sau trở đi sẽ dùng phương pháp đàm thoại mô phỏng ngôn ngữ cá voi)
Cá Voi Trắng vừa cựa quậy, vừa thể hiện tình thế khó khăn của mình, còn không quên căn dặn chú "cá voi lưng gù non" nhỏ tuổi nghịch ngợm: "Đừng kêu to, sẽ thu hút cá voi sát thủ, chúng nó thích ăn lưỡi của cá voi con nhất, còn có gấu Bắc Cực, cào một vuốt là có thể xẻ đôi bụng cá voi!"
Gymir: "..." Đây chính là lý do làm con cá voi nhà mi vùng vẫy trong hồ nước trên núi băng mà có chết cũng không phát ra một tiếng động?
"Phụ cái coi, bộ nghe không hiểu à?" Cá Voi Trắng sốt ruột, nó sợ nhất là những con cá voi ngu ngốc không hiểu được lời nói, không hiểu được ý của nó.
Lúc này, một bàn tay ấn vào đầu nó, "kéo" nó ra một cách dễ dàng.
Cá Voi Trắng choáng váng hết cả đầu, máu từ trán chảy vào cái miệng đang há hốc. Nó nhìn chằm chằm vào sinh vật có hai tay và hai chân trước mặt, hét lên hoảng hốt: "Người, con người?"
"Ta không phải con người." Gymir túm đuôi Cá Voi Trắng lên, ném nó xuống biển.
Từ độ cao hàng chục mét, Cá Voi Trắng suýt nữa thì bị đập cho bất tỉnh. Nhưng nó có một cơ thể khỏe mạnh, sau khi bị sặc nước biển thì tỉnh lại, nó không cần suy nghĩ đã cắm đầu bỏ chạy ngay.
Đang chạy, Cá Voi Trắng đột nhiên thấy trước mắt tối đen như mực. Tiếp theo đó là nước biển dâng cao, một nỗi kinh hoàng không thể miêu tả cứ thế xuất hiện. Nó vội quẫy đuôi đổi hướng khác, càng bơi càng sợ hãi, mặt biển dường như đã lật úp, sắp đè thẳng xuống rồi! Bầu trời sụp đổ rồi sao? Tại sao bầu trời có thể sáng lấp lánh?
Cá Voi Trắng cuối cùng cũng nhìn rõ, đó là một con cá voi cực kỳ to lớn.
Khi cá voi khổng lồ nổi lên mặt nước, tất cả những đàn cá vốn ở phía trên sinh vật này đều buộc phải "rơi" xuống lưng nó, sau đó cá voi khổng lồ lật người giữa biển, tấm lưng nghiêng đi kết hợp với dòng nước chảy ngược tạo nên hiệu ứng trời đất đảo lộn.
Cá Voi Trắng sững sờ. Nó chưa bao giờ nhìn thấy một con cá voi lưng gù lớn đến như vậy. Chiều dài cơ thể của Cá Voi Trắng khoảng bốn mét, chỉ tương đương với một rãnh dọc hình thoi ở bên cạnh bề mặt cơ thể của cá voi khổng lồ... vừa hay cùng có màu trắng.
Phần lưng cá voi khổng lồ có màu đen sẫm, xương lưng gồ lên rõ ràng như mọi con cá voi lưng gù khác, chỗ lõm do khớp và da hình thành vừa hay được dùng để "đặt" đống châu báu khảm trên đế bằng vàng, chúng được kết nối với nhau bằng những sợi dây xích vàng tinh xảo, cùng với mười mấy xâu chuỗi ngọc trai trắng như tuyết rũ xuống hai bên đầu. Mặt trời và băng trôi của Bắc Cực phản chiếu ánh sáng rực rỡ của đống vàng ròng và châu ngọc, vô cùng chói mắt.
Cá Voi Trắng không biết những vật phát sáng này là gì, nhưng vẻ ngoài khoa trương của chúng khiến nó sốc vô cùng, suy cho cùng, trong suy nghĩ của nó, cả con mồi và kẻ đi săn đều cần học cách ẩn náu để tồn tại.
"Đừng nhìn ta, soi lên mặt biển hay núi băng, nhìn lại chính mình đi." Gymir nhắc nhở.
"Chít cù?"
Cá Voi Trắng bối rối nổi lên, ngơ ngác tìm vị trí có thể nhìn thấy cái bóng của mình. Sau đó nó choáng váng. Trên đầu nó có một chiếc sừng thật dài, màu trắng, có hoa văn không đều trên vỏ.
"Tôi đã biến thành kỳ lân biển?" Cá Voi Trắng cuối cùng cũng biết tại sao mình lại mắc kẹt ở núi băng. Là tại cái sừng này! Thảo nào làm gì cũng không thể rút ra được.
"...Khi ta thả mi ra khỏi bong bóng, mi vẫn chưa mọc ra thứ này."
Gymir cũng nhìn Cá Voi Trắng. Hắn có thể giúp những sinh vật có ý chí mạnh mẽ ổn định sự ô nhiễm trên cơ, điều này không hẳn là tốt, bởi vì về cơ bản đó là việc thay thế ô nhiễm của tà thần này bằng ô nhiễm của tà thần khác, nên ô nhiễm mà Cá Voi Trắng phải gánh chịu thực sự ngày càng nghiêm trọng hơn.
Sự biến dị của con cá voi trắng này rất kỳ lạ. Sau khi nó sợ hãi, trên da nó mọc ra rất nhiều vảy trong suốt, phản chiếu màu sắc và ánh sáng xung quanh, khiến bản thân trở nên "vô hình". Cái sừng dài hai mét kia chứa đầy sức mạnh hỗn loạn mất trật tự, là khu vực ô nhiễm tập trung. Kỳ lân biển thông thường có sừng màu đen với hoa văn xoắn ốc, những đường nét trên chiếc sừng trước mặt hắn lại thay đổi liên tục, nếu con người và những sinh vật bình thường nhìn chằm chằm vào nó sẽ nhanh chóng mất ý thức.
Gymir: "..."
Hắn muốn đánh thức Johnson dậy để xem con cá voi trắng này. Sao lại có một sinh vật may mắn thế chứ? Biến ô nhiễm thành "đột biến có lợi", rồi "tập trung và dự trữ" phần còn lại lên trên đầu, biến nó thành vũ khí?
"Khi sắp chết lúc trước mi đã nghĩ gì?" Gymir không kìm lòng được, hỏi.
Cá Voi Trắng đờ đẫn trả lời: "Hối hận vì đã không trốn kỹ."
"Còn gì nữa không?"
Lý do này chỉ có thể giải thích được chức năng thay đổi màu sắc để tàng hình của vảy chứ không thể giải thích được tại sao lại mọc sừng.
"...Nếu tôi là kỳ lân biển, tôi có thể dùng cái sừng dài của mình để chọc vật thể lạ đó, không cần phải bơi quá gần."
Cá Voi Trắng tủi thân vô cùng, nó kể cho Gymir nghe những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua. Nó đang vui vẻ bắt nạt hải cẩu và ăn cá tuyết, thì bất ngờ bị tàu dưới đáy biển của con người quấy nhiễu, rồi một con quái vật khủng khiếp xuất hiện, khiến nó sợ hãi suýt chết. Lần thứ hai thì tàu của con người đổi thành tàu bay của con người (Cá Voi Trắng không phân biệt được tàu bay và máy bay), những thay đổi khác đều giống nhau. Lần thứ ba Cá Voi Trắng tưởng mình đã đến vùng biển an toàn nên buông lỏng cảnh giác, nhìn dù nhảy nổi trên biển thì thấy rất thú vị nên bơi lại nhìn (Gymir không ngạc nhiên chút nào, cá voi trắng là loài hay tò mò nhất trong tất cả các loài cá voi), kết quả là con người trong dù nhảy bất ngờ phụp một cái biến thành quái vật sứa truy đuổi Cá Voi Trắng một cách hung hãn.
"Uuuuu." Cá Voi Trắng đau lòng. Răng của nó rất ngắn, không thể dùng để tấn công con mồi, nó cũng không có cái sừng dài oai phong như kỳ lân biển, vì thế khi tấn công con quái vật sứa đó, nó rất tuyệt vọng, chỉ muốn tạm thời làm kỳ lân biển. Bây giờ mạng sống và cái thân mạp mạp của nó đã được cứu, nhưng nó đã thực sự biến thành chủng tộc khác mất rồi!
Nó không muốn làm kỳ lân biển! Kỳ lân biển không biết ca hát, thích đánh nhau, vào mùa hè ngày nào cũng húc đầu vào đồng loại, biến thành đồ ngốc hết cả rồi! Vào mùa xuân thì lang thang qua những khe nứt của núi băng, chiều rộng của "đường di chuyển" có hạn, kỳ lân biển bơi phía trước sẽ bị con phía sau chọc cho thành đồ ngốc! Nếu vô tình "đụng mặt trong ngõ", phải dùng chiếc sừng dài của mình để đối đầu với nhau! Thật ngu ngốc!
"Tôi có thể biến trở lại được không?" Cá Voi Trắng mong ngóng hỏi.
"Không thể."
Cá voi vàng kim khổng lồ nhìn cái tên đang hú hét này, muốn quất nó vào trong hồ nước trên núi băng lần nữa cho bộ óc nguội đi, tỉnh táo trở lại. Không được, hắn còn cần dùng con cá voi trắng này để tìm ra tên khốn đã quấy rầy giấc mơ của hắn và Johnson.
Gymir kiên nhẫn nói: "Mi không có biến thành kỳ lân biển, con kỳ lân biển nào có thể nói được thứ ngôn ngữ cá voi phức tạp như vậy?"
"Ả?" Cá Voi Trắng sững sờ, sau đó thử phát ra nhiều âm thanh khác nhau mà nó ghi nhớ.
Gymir buộc phải thưởng thức một buổi phát sóng sinh thái bốn mùa Bắc Cực. Tiếng cá voi sát thủ kêu, tiếng gấu Bắc Cực gõ mặt băng, tiếng hải cẩu kêu, tiếng sói Bắc Cực tru... May mà bây giờ là mùa hè, lại còn ở trong biển băng, nếu ở gần bờ biển với vùng đất hoang đóng băng, tiếng sói tru quá giống thật có thể gây ra phản ứng dây chuyền.
Gymir khá kinh ngạc. Hắn nhận ra con cá voi trắng này cũng là kẻ nổi bật trong các loại đồng loại, âm vực rất rộng, khả năng kiểm soát ngữ điệu tốt.
"Bắt chước lại âm thanh mi vừa tạo ra trong bong bóng dưới đáy biển xem."
"Không được đâu, con quái vật sẽ xuất hiện sau khi nghe thấy âm thanh đó." Sau cú sốc, khả năng tư duy của Cá Voi Trắng đã hồi phục, não của nó hoạt động bình thường trở lại. Nó kinh hoảng nói: "Con quái vật đó, xoáy nước đó... xuất hiện sau khi nghe thấy âm thanh của con tàu và thuyền máy con người mà tôi tạo ra!"
Đúng vậy, tà thần không nhìn xem Cá Voi Trắng là gì, mà chỉ "định vị" Cá Voi Trắng phát ra âm thanh thông qua quái vật sứa đột biến kia, xem nó như một tạo vật của con người mà kéo vào dòng nước xoáy.
Thần Biển: Cá Voi Trắng có thể tổng kết ra nguyên nhân khiến nó suýt mất mạng, giỏi lắm.
"Ta đang ngủ ở phía dưới." Gymir đột nhiên lên tiếng.
Cá Voi Trắng ngu ngốc nhìn đôi mắt to của cá voi vàng kim khổng lồ.
Gymir nói tiếp: "Dòng xoáy dẫn thẳng tới hang ổ của ta, phía trên giường của ta."
Cá Voi Trắng hét lên một tiếng ngắn ngủi.
"Con quái vật tấn công con người và mi, thực ra là đến đây để tìm ta."
Cá voi vàng kim khổng lồ giương cao vây phải to lớn của nó, như một ngọn núi đè lên đầu, đồng thời kéo theo nước biển tạo thành một sức mạnh khủng khiếp, chỉ cần một đòn là có thể dễ dàng vỗ con mồi thành từng mảnh xác chết, máu thịt và xương cốt đều hòa nhau không thể tách rời.
Cá Voi Trắng muốn chạy, nhưng lại phát hiện mình không thể cử động được. Nỗi sợ hãi vô bờ bến lại vây quanh nó. Nó bất lực nhìn cơn sóng biển do cá voi khổng lồ vỗ ra cuốn lấy mình rồi hất tung lên mặt biển. Cá Voi Trắng vừa ho sặc sụa vừa phun nước.
Gymir như một cái bóng bơi dưới mặt biển, hắn nhìn Cá Voi Trắng nói: "Lập tức bắt chước tiếng kêu, càng to càng tốt! Ta phải bắt được tên khốn đó!"
--------------------
Tác giả nói thế này:
Thám tử không phải là con người thì sẽ không bị bắt nạt à?
Ai nói thế chứ?
.........
Kỳ lân biển và cá voi trắng cùng một họ về mặt sinh học, chỉ khác chi.
Chiếc sừng dài của kỳ lân biển thực chất không phải là sừng theo nghĩa thông thường, mà là những chiếc răng dị dạng, nhô ra ngoài, chỉ có ở con đực.
Ngoài ra cũng có ghi chép về cá voi có hai sừng (răng).
Kỳ lân biển có màu đen nhưng màu sắc nhạt dần khi trưởng thành. Người ta cho rằng cũng đã ghi nhận được những cá thể già có màu trắng.
Kỳ lân biển trắng, thú một sừng chân chính (tăng điểm ngoại hình) bơi lội trong làn nước vùng cực xanh băng giá, đẹp như tranh vẽ.
---
Người dịch: Kỳ lân biển (Monodon monoceros) (tiếng Anh: Narwhal) là một loài động vật có vú sống ở biển kích cỡ trung bình thuộc phân bộ Cá voi có răng (Odontoceti), sống quanh năm ở vùng Bắc Cực. Cùng với cá voi trắng, chúng là hai loài duy nhất còn sinh tồn trong Họ Kỳ lân biển (Monodontidae). Đặc trưng của kỳ lân biển là con đực có một chiếc ngà dài, thẳng, có rãnh xoắn ở hàm trái phía trên của chúng (do đó mới được gọi là "kỳ lân"). Chúng được tìm thấy chủ yếu ở vùng biển Bắc Băng Dương thuộc Canada và xung quanh đảo Greenland, nhưng hiếm khi dưới vĩ tuyến 65° Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com