67
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 67
Nguồn gốc của kẻ gây chuyện
Cá Voi Trắng run lẩy bẩy.
Những vảy vô hình trên bề mặt cơ thể nổi lên từng cái một, nó cố gắng giấu mình sau núi băng.
Ào ào. Sóng biển đưa đến chiếc tàu ngầm vỏ nhầy nhụa và chiếc máy bay chiến đấu rách nát, chúng được "dựng" trên sườn núi băng như thể bị mắc cạn. Mồi đã vào vị trí. Chỉ cần đợi kênh phát thanh phát sóng nữa thôi.
Tâm trạng kinh hoảng bất an của Cá Voi Trắng gần như trở thành vật chất thực trong mắt Gymir, tựa như một đám mây nhỏ trôi trên mặt biển. Có thứ này tồn tại, công dụng tàng hình của vảy biến dị còn có ích gì?
Cá Voi Trắng phát ra tiếng động cơ máy bay yếu ớt.
"Kêu to lên!" Gymir thúc giục.
Cá Voi Trắng: "..." Khó quá đi, tạo ra âm thanh sẽ thu hút sự chú ý của con quái vật, sau một phút là nó tiêu đời. Nếu không chịu lên tiếng, nó sẽ bị con cá voi lưng gù khổng lồ này giã thành tương thịt luôn.
Không phải Cá Voi Trắng nhát gan đâu, mà là động vật bẩm sinh đã kém hơn con người trong việc khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng. Vì chúng dựa vào trực giác để sinh tồn nhiều hơn, cũng nhạy bén hơn, chúng sẽ bỏ chạy nhanh chóng ngay khi cảm nhận được nguy hiểm, vậy nên Cá Voi Trắng đang chiến đấu chống lại bản năng của nó. Cái gì? Lần trước à, tại nó sợ quá nên kêu bậy bạ thôi.
Gymir đe dọa không thương tiếc: "Có lẽ mi cần giúp đỡ một chút?"
"Không!"
Cá Voi Trắng bị dọa, decibel tiếng động cơ của máy bay chiến đấu bắt đầu tăng lên. Lúc đầu nó còn lạc điệu, sau đó càng ngày càng vang to hơn. Cá Voi Trắng ra sức phun tia nước để thở, nếu không thì âm thanh không thể nối liền được.
Nước biển đột nhiên trở nên sâu hơn, một xoáy nước khổng lồ xuất hiện.
Cá Voi Trắng chưa kịp chạy trốn, nó kinh hoàng khi nhìn thấy chính mình... Không, là cả ngọn núi băng đang bị dòng xoáy cuốn đi, nó chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy. Con quái vật đó thậm chí còn không thèm quan tâm đó là tàu ngầm hay máy bay chiến đấu của con người, cũng không chỉ bắt lấy cái loa Cá Voi Trắng, nó muốn tất cả! Cả ngọn núi băng này cũng muốn!
"Cứu mạng!" Cá Voi Trắng khóc òa lên tại chỗ.
Lúc này, mực nước biển đột nhiên dâng cao, trong phút chốc ngập qua đáy núi băng. Cá Voi Trắng suýt nữa bị sóng biển cuốn trôi, nó ngơ ngác nhìn cá voi vàng kim khổng lồ đến mức khó mà tưởng tượng nổi bơi qua núi băng. Tốc độ rất nhanh nhưng thân hình lại quá lớn, nên trong cảm giác của Cá Voi Trắng, mọi thứ dường như đang chuyển động chậm.
Những mảnh vụn và hạt băng bị tông rơi xoay tròn trên biển. Những chuỗi ngọc trai dài hai bên đầu cá voi lưng gù đung đưa thật cao, thoạt nhìn giống như những hạt băng nhỏ, phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Chiếc vây khỏe mạnh đáng sợ kia đẩy nhẹ một cú, ngọn núi băng cao lớn đã rời khỏi vị trí ban đầu, lui về sau với tốc độ cao, cũng tránh được lực kéo của xoáy nước.
Cá Voi Trắng không thể tưởng tượng được sức mạnh này, chỉ là một chiếc vây, vỗ nhẹ nhàng có một cái mà thôi!
Sóng biển dữ dội sinh ra vì cá voi vàng kim khổng lồ, đuôi cá vỗ lên đỉnh núi băng, một tảng băng lớn bị rung chuyển, rơi xuống, tình cờ chắn mất tầm nhìn của Cá Voi Trắng. Núi băng rung chuyển dữ dội trong sóng biển, thế giới như đang quay cuồng.
Chiếc sừng dài trên đầu Cá Voi Trắng khoét ra một rãnh trên mặt băng, những mảnh băng bay ầm ầm xuống đầu và mặt nó. Nó lắc đầu, quay người lại, phát hiện dòng xoáy đã biến mất, chỉ có thể nhìn thấy bóng tối vô tận đang lan tràn dưới lòng biển sâu... Đó là tấm lưng sẫm màu của cá voi lưng gù, cùng đống châu báu khảm trên vàng lấp lánh... Hệt như những ngôi sao rơi xuống biển trong đêm, sau cùng biến mất nơi vực sâu của biển băng.
Phụt.
Cá Voi Trắng nổi lên mặt nước, nơm nớp lo sợ chờ đợi trong vài phút. Không có gì xảy ra cả. Con quái vật tạo ra xoáy nước chắc đã bị cá voi lưng gù kéo đi rồi phải không?
Cá Voi Trắng run run người, không nhận ra mình đang run cho đến khi nghe thấy tiếng cái sừng dài cọ vào mặt băng vang lên tiếng răng rắc. Nó cố gắng bình tĩnh lại, nhưng phát hiện vài phút sau mình vẫn còn run rẩy, nó đành phải lờ đi. Nó đào một cái hố nhỏ bên sườn núi băng, co rúm mình vào trong, không dám cử động. Lý trí mách bảo nó bây giờ nên nhân cơ hội trốn thoát, nhưng Cá Voi Trắng lại không dám ra ngoài.
***
Gymir lần theo nguồn sức mạnh của dòng xoát, nhanh chóng xác định được vị trí của đối thủ. Hình thái cá voi vàng kim khổng lồ rất thuận lợi dưới biển nên hắn không đổi sang hóa thân khác. Và khi khoảng cách ngày càng gần, Gymir đã cảm nhận được hơi thở của tà thần này, biết được thân phận của đối phương.
"Cochro!"
Tiếng gầm của cá voi vàng kim khổng lồ làm rung chuyển cả vùng biển. Nhiều sinh vật cảm nhận được một nỗi sợ hãi không thể giải thích. Gymir nhanh chóng di chuyển đến phía trên một dãy núi ngầm ở đáy biển băng.
Một sinh vật kỳ dị trông như tấm thảm từ từ bay ra khỏi vực thẳm, trên bề mặt cơ thể có những sọc phức tạp, liên tục chuyển đổi giữa màu đen, đỏ và tím, nhưng không có vạch phân chia màu sắc rõ ràng, chỉ đơn giản là một bảng pha màu lớn lấy ba màu này làm chủ đạo, toát ra vẻ đẹp kỳ lạ trong sự hỗn loạn. Cái đẹp này chỉ có tà thần mới có thể thưởng thức, những sinh vật khác chỉ nhìn thôi cũng sẽ phát điên.
Gymir nói giọng lạnh băng: "Cút!"
Thảm Bay đổi sang tư thế khác, như đang triển lãm những đường sọc của mình, màu sắc thay đổi nhanh hơn.
Tà thần tên Cochro này thường chỉ có một vòng hoa văn hình con mắt màu xanh lam ở mép sau lưng, nhưng giờ đây sắp trở thành tấm bảng trưng bày tranh trừu tượng của con người. Những màu sắc hỗn loạn đó xuất hiện dưới dạng xoáy nước, sắp xếp lộn xộn và nuốt chửng lẫn nhau, trong một giây có thể thay đổi vô số kiểu dáng, đủ để thu hút sự chú ý của bất kỳ tà thần nào.
"Tao đi qua một thành phố của con người, nơi đó tên là Luân Đôn." Thảm Bay Cochro tiếp tục đóng vai trò là bảng màu dưới đáy biển của mình, phát ra tiếng thầm thì không thể miêu tả: "Trước đây tao từng tìm mày, mày lại từ chối, ngủ say mấy chục triệu năm, không ngờ mày lại thay đổi ý định? Tìm một thần mới để sinh đẻ hậu duệ?"
Gymir thử cảm nhận, phát hiện viên ngọc tặng cho John Doe đã được sử dụng, tâm trạng của hắn ngay lập tức trở nên tồi tệ. Hắn không hề có hứng thú nói chuyện với Cochro, hóa thành cái bóng lao về phía Thảm Bay.
Nên làm gì nếu gặp một tên mặt dày trơ trẽn đến tán tỉnh mình? Bỏ chạy như Johnson sao? Không, đó là chiến lược mà thần mới thiếu sức mạnh lựa chọn. Cách xử lý đúng đắn tất nhiên là chiến đấu, đánh cho nó chết. Đánh chết rồi là sau này không còn phải lo lắng nữa.
Thảm Bay lập tức phồng lên như được bơm khí. Vừa né tránh, gã vừa tiếc nuối nói: "Hóa thân này của mày thật xứng đôi với tao."
Hóa thân bóng đen của thần Biển là một cái bóng mặc áo choàng khổng lồ, không có khuôn mặt, cũng không có hình thái nào xét về mặt ý nghĩa. Nhưng quả thực là nó trông giống như một tấm thảm.
Gymir làm lơ gã.
Bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của hai tà thần, dãy núi dưới đáy biển bắt đầu sụp đổ.
"Tao đã đến đảo Thrace xem qua, bản thể của mày đã chuyển đi nơi khác, nếu không phải là muốn sinh ra hậu duệ, tại sao thần cổ xưa như chúng ta lại dùng đến bản thể chứ?" Thảm Bay như một con dơi giữa biển, tùy ý cuộn thân mình để tránh đòn tấn công của "Chúa tể bóng tối" gần như có thể xé nát cơ thể của gã.
Âm thanh ầm ầm vang đi thật xa, rất xa.
Ở sâu trong rãnh biển Nansen, Johnson bất thình lình mở mắt ra.
"Tiếng gì thế?"
Dây leo co lại nhanh chóng, chuẩn bị phòng thủ cho trận chiến theo bản năng. Nhưng tay chân của y hơi ngang bướng. Trên dây leo còn sót lại một ít chất nhầy màu đen, văng lên vách đá, rồi từ từ chảy xuống.
Johnson không có hóa thân nào khác ngoài hình dạng con người. Y chỉ có thể duy trì hình dạng bản thể, đến gần với đáy biển đang "chảy".
Bản thể của Gymir cư trú ở đó, trông như sự chắp vá ngẫu nhiên của hóa thạch và dung nham. Nó từ từ tụ lại thành một tảng đá ngầm nhô ra, "bảo vệ" những dây leo đang cuộn tròn một cục ở sau lưng mình, sau đó thay đổi vị trí trên dưới của đá, nâng quả cầu dây leo đã rút nhỏ lại hàng trăm lần lên đỉnh đầu đá ngầm, cho Johnson một "tầm nhìn đẹp".
"Anh đang... đánh nhau với ai?" Johnson nhận ra sức mạnh của một trong hai bên. Hai mươi tám năm dung hòa với nhau không một khe hở, không thể nào nhận lầm.
Đá ngầm quái quỷ im lặng.
"Hửm?" Quả cầu dây leo giơ một cành mảnh ra, chọc chọc đá ngầm.
"Là một tên đáng ghét, Cochro."
"Em chưa bao giờ nghe đến cái tên đó." Quả cầu dây leo không hiểu.
Gymir không muốn giải thích, nhưng rắc rối đã tìm đến trước cửa nhà rồi, không giải thích cũng không xong.
Nếu nói thần Mặt trời Tonatiuh ở châu Mỹ là kẻ địch mà mọi tà thần không sẵn lòng đụng độ nhất, thì Cochro có thể bám sát và chiếm lấy vị trí thứ hai. Bản thể của Tonatiuh trông ra sao e rằng chỉ có thần Rắn lông vũ biết, bởi vì tất cả tà thần từng gặp Tonatiuh đều bị nó ăn mất rồi.
Bản thể của Cochro thì được nhiều người biết đến, hình dáng giống như cái mà con người gọi là tấm thảm. Gã thèm muốn cơ thể đồng loại giống như thần Mặt trời, điểm khác biệt nằm ở chỗ thần Mặt trời muốn thỏa mãn cái bụng của mình, trong khi Cochro lại muốn ép đồng loại sinh ra hậu duệ của gã. Dù gặp phải đồng loại nào, gã cũng sẽ không buông tha. Khác với phương thức phối hợp lẫu nhau theo thoả thuận của tà thần để sinh con, Cochro là kẻ thắng sẽ chi phối cơ thể kẻ thua cuộc. Chồi mầm mà gã truyền vào sẽ dốc sức hấp thu sức mạnh của đồng loại mang thai, sau khi hậu duệ ra đời, Cochro sẽ giữ lại những hậu duệ thừa kế hoàn hảo sức mạnh của đồng loại, trực tiếp ăn thịt những đứa chưa hoàn thiện.
Johnson nghe xong thì kinh hãi hỏi: "Cochro rất mạnh sao?" Khiêu khích đồng loại như vậy mà lần nào cũng thành công, còn chưa bị đánh chết?
"Không, nó có thiên phú chi phối không gian, nhiều đòn tấn công kích đều vô dụng. Những đồng loại chưa từng bị nó chinh phục đều rất mạnh mẽ, cũng rất ghê tởm nó, nhưng xua đuổi không xong, mà đánh thì không chết được. Hơn nữa Cochro sẽ nhân cơ hội tiêm chồi mầm vào đối thủ trong lúc chiến đấu, rất nhiều thần cổ xưa trong lúc bất cẩn bị nó ám hại, chỉ có thể vừa cắn nuốt chồi mầm vừa điên cuồng đuổi giết Cochro, thật kinh tởm. Thế là một vài tà thần dứt khoát đồng ý lời tán tỉnh của Cochro, rồi chuyển sang lập giao ước, cùng nhau chia sẻ sức mạnh nuôi dưỡng hậu duệ. Dù sao thì sức mạnh dùng để sinh ra hậu duệ cũng chẳng là gì đối với thần cổ xưa hùng mạnh."
Quả cầu dây leo chợt im lặng.
Gymir vội bổ sung ngay: "Ta không có."
Johnson: "..."
Gymir nghiêm túc nói: "Hóa thân bóng đen của ta không có thực thể, thường thì ta dùng hóa thân này để đánh Cochro, thủ đoạn của nó không có tác dụng với ta."
Johnson suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tại sao Cochro lại xuất hiện ở đây?"
"Ta cũng không biết." Gymir trầm tư.
Khi Cochro biến mất, con người vẫn chưa xuất hiện trên trái đất, nên con người không có ghi chép gì về gã. Dù là thần cổ xưa thần cổ xưa, nhưng không có cái tên quen thuộc với con người. Các thần mới ra đời không biết đến sự tồn tại của Cochro.
"Nhiều tà thần cho rằng Cochro đã chết hoặc đã rời khỏi trái đất. Ta vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng không ngờ nó vẫn còn ở đây." Gymir chợt cau mày: "Luân Đôn có thể đã gặp chuyện?"
"Cái gì?"
"Viên ngọc mà chúng ta cho thám tử đã được sử dụng."
Johnson giật mình, kiểm tra mối liên hệ theo bản năng, y lo lắng rằng thám tử John đã chết. Cũng may là chưa. Tuy nhiên, trước đó họ đã cảnh báo cho thám tử rằng Luân Đôn sẽ có nguy cơ gặp rắc rối lần nữa.
"Lẽ nào là do con Bướm Xám đó?"
"Đúng rồi, lúc chúng ta đang ngủ, Bướm Xám chạy ra gây náo loạn, nó liên tục phát ra âm thanh kêu gọi giao phối, Cochro đã bị nó đánh thức!"
Gymir rất là phiền muộn: "Ta dám chắc Bướm Xám đã bị nó bắt đi rồi, mà thôi, dù sao hai tên này cũng là cùng một giuộc với nhau. Mấu chốt bây giờ là Cochro chưa thỏa mãn, muốn tiếp tục tìm kiếm đồng loại có thể sinh ra hậu duệ, kết quả là tìm thấy chúng ta."
--------------------
Tác giả nói thế này:
Ai bảo gửi thiệp mời đám cưới tự động, xảy ra chuyện rồi chứ gì (He he).
......
Không thể dùng tư duy con người để đánh giá tà thần, Cochro không phải là một tay chơi, cũng không phải là đồ cuồng động dục, chỉ là một tà thần gia tăng sức mạnh thông qua phương thức sinh sản thôi, sự khác biệt giữa nó và Bướm Xám nằm ở chỗ nó không phải tự mình sinh con.
......
Nguyên hình của Cochro là giun dẹp biển. Một sinh vật có hình dạng dẹp trong đại dương, thường có thân hình sặc sỡ, hoa văn đa dạng, trông giống như một tấm thảm.
Giun dẹp biển là loài lưỡng tính, khi gặp đồng loại trong thời gian giao phối, chúng sẽ lao tới chiến đấu với đồng loại, để xem cơ quan sinh dục đực của con nào có thể cắm vào trong đồng loại. Điều đặc biệt nhất ở loài sinh vật này là vũ khí chúng dùng để săn bắt và tấn công hàng ngày cũng chính là cơ quan đó.
Vì vậy có thể nói, nếu hằng ngày tu luyện, siêng năng luyện kiếm, một ngày nào đó gặp được đồng loại, đó sẽ là lúc quyết định ai phải sinh con (khụ).
---
Người dịch: Con giun dẹp đó là Pseudoceros trên Wikipedia, nói chung nhìn ngoại hình cũng được, với điều kiện nhìn xa xa. Còn cái nết của Cochro trong truyện kỳ lắm nha, xứng đáng bị đập.
Ai thắc mắc vụ gửi thiệp, thì đầu đuôi câu chuyện là ở chương 47 nha quý vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com