Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

71

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 71

Hành khách tạm thời

Những tảng băng trôi nổi trong nước, trông như một chiếc ly thủy tinh chân cao màu xanh thật lớn, bên trong chứa đầy đá viên.

Có lẽ trong mắt tà thần, thế giới thực sự là như thế này, họ có thể uống hết nước trong "ly" chỉ bằng một hơi. Tàu ngầm và máy bay của con người không gì khác hơn là những viên đá trong ly cocktail này, cùng những lát chanh và vỏ cam được trang trí trên mép ly.

Sau đó, Hans thực sự nghe thấy tiếng rót rượu whisky vào ly đá.

Khi quay lại, ông nhìn thấy một thành viên thành thạo pha chế rượu trong đội của mình đang nơm nớp lo sợ đứng trước mặt hai tà thần, phục vụ cho họ.

Hans: "..."

Thuyền trưởng Gấu Nâu bất lực ngồi xuống chiếc bàn đơn sơ, một mình ông ta đã chiếm lấy hai chiếc ghế.

Hans nhìn Johnson và Gymir, nói: "Xin đừng hù dọa bạn đồng hành của tôi, sẽ không có ai lái thuyền mất. Thuyền ngày nay không dùng mái chèo, nếu hỏng thì phải có thợ cơ khí sửa chữa, khó sửa lắm."

Khoang thuyền rất tối, chỉ có một bóng đèn treo trên sợi dây điện. Sau khi lênh đênh trên biển một thời gian dài, chắc chắn trong khoang thuyền sẽ có mùi lạ. Nhiều vật dụng trên chiếc thuyền đánh cá này đã rách nát, và vô cùng cũ kỹ, nếu kéo nó vào bờ có thể trực tiếp biến thành quán bar dành cho những thuyền viên già hoài cổ. Dưới ánh sáng mờ mờ này, trên mặt mọi người như bị bôi một lớp dầu sáp, người ngợm lấm bụi, chẳng khác gì bộ bàn ghế tồi tàn ở khoang thuyền.

Nhưng hôm nay thì khác. Trên bàn bày đầy những thứ rượu đắt tiền và những chiếc ly thủy tinh trong suốt như pha lê (ly được mua từ Venice, nằm trong bộ sưu tập của tà thần). Những thứ này phản chiếu ánh sáng, tỏa ra mùi rượu thơm ngát êm dịu.

Johnson lại càng không bị ảnh hưởng bởi môi trường tối tăm này. Bản thân y là một tồn tại tỏa sáng với nguồn sáng của riêng mình, đôi mắt xanh nhạt trong veo tuyệt đẹp, là một người đàn ông điển trai và vô cùng quyến rũ.

Thuyền viên vô thức nhìn đi nơi khác, nhưng lại vô tình chạm phải Gymir ở bên cạnh.

Chiếc đèn điện treo ngay phía trên bàn khiến chiếc mặt nạ Venice tinh xảo trở nên đặc biệt rực rỡ. Thủy tinh xoắn ốc pha trộn màu đỏ vàng dường như có sự sống, ánh sáng làm say lòng người của nó nhấp nháy theo quy luật, như một trái tim tươi sống.

Đôi mắt của thuyền viên pha chế rượu đơ ra, miệng chai whisky cứ nghiêng nghiêng, rượu đã sắp tràn ra khỏi mép ly.

Tách.

Hans một tay cầm chai rượu, tay còn lại giơ lên ​​búng ngón tay trước mắt thuyền viên.

Thuyền viên chợt tỉnh táo, quay người lại rồi đập đầu thật mạnh vào ván của khoang thuyền.

Johnson: "..."

Tư thế thật thuần thục, chọn lựa thật dứt khoát, phải chăng đây chính là cái mà Hans gọi là "đội điều tra tồn tại huyền bí chuyên nghiệp được thuê"? Nói thế nào nhỉ, ý chí tuy không cao nhưng khả năng hồi phục lại tốt.

Johnson nhịn không được hỏi: "Cứ đập như vậy lâu ngày, đầu óc không có vấn đề gì sao?" Suy cho cùng, con người còn mong manh hơn cả sứa.

Hans thở dài, đưa mắt ra hiệu cho thuyền viên kia ra ngoài hóng gió nghỉ ngơi một lát.

"Vì vậy tôi mới nói, xin đừng hù dọa họ. Hành động vô ý của ngài sẽ ảnh hưởng đến sự tỉnh táo của họ, họ nhạy bén hơn người thường, đây vốn là một điều tốt, nhưng bây giờ lại thành một việc xấu. Hơn nữa họ không phải là những người mà ngài thường trò chuyện, cả về thể chất lẫn tinh thần đều không được... kiên cố như vậy?"

Hans suy nghĩ ba giây, cố gắng tìm được một từ thuận tiện cho tà thần lý giải.

Vẻ mặt Johnson trở nên cổ quái: "Tức là không thể đối xử với bọn họ như thái độ với anh, bởi vì bọn họ không tài giỏi bằng anh?"

Hans xua tay, lúng túng nói: "Không thể nói là tài giỏi đâu nhỉ... Ý chí không phải là thứ bẩm sinh đã có sao?"

"Thiên phú là một chuyện, nhưng sẽ trở thành thế nào còn tùy thuộc vào mỗi người." Johnson có quyền lên tiếng hơn Gymir trong chuyện này, vì y đã quan sát con người nhiều hơn thần cổ xưa: "Có những đứa trẻ bẩm sinh đã có năng khiếu, nhưng khi lớn lên ý chí của chúng trở nên tầm thường."

Johnson liếc nhìn Hans, chợt nhận ra mặc dù mắt của Hans có thể nhìn thấy hiện thực, nhưng chỉ có thể nhìn thấy người khác, không nhìn thấy chính mình. Mà thể biến dị "Con mắt Hoa Hồng" do con người tạo ra không quá mạnh mẽ và hoàn hảo, cũng như không thể đánh giá hiện thực qua hình ảnh phản chiếu. Dù Hans nhìn vào gương hay nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên mặt nước, ông cũng chỉ có thể nhìn thấy một ảo ảnh méo mó.

Johnson chỉ có thể lấy ví dụ: "Nếu tính theo độ phát quang, hiện nay anh đã tăng lên một chút so với năm xưa."

"Vậy sao?" Hans lẩm bẩm.

Vẻ mặt Hans không có chút vui vẻ nào. Bởi vì ông biết rằng cái gọi là phát quang kia thực chất được tạo nên từ sự thất vọng, đau khổ và mất mát liên tục. Hans đã chứng kiến ​​nhiều người chìm trong đau đớn tột cùng, họ không thể vượt qua được. Ngay cả sau khi chiến tranh kết thúc, ý chí tinh thần của những người đó vẫn tiếp tục suy giảm nhanh chóng, cuối cùng họ bị cái chết nuốt chửng... Đó không phải là bệnh tật về thể xác, nhưng nó còn khủng khiếp hơn bệnh tật thể xác.

"Nếu đó là ánh sáng, thì có lẽ đó là ngọn nến soi sáng loài người ra khỏi bóng tối!" Hans dường như đã nhớ ra điều gì đó, nghiêm túc nói: "Người sáng nhất mà tôi từng thấy là John Doe. Khi đó, Luân Đôn bị bao phủ trong một làn sương mù dày đặc khủng khiếp, khiến ánh sáng ấy càng rõ ràng hơn..."

Hans chợt nghĩ, không phải chứ, sao tự nhiên lại bắt đầu kể chuyện. Tuy nhiên, hai hành khách có địa vị đặc biệt vẫn rất hứng thú, Johnson dùng ánh mắt thúc giục ông ta tiếp tục nói.

"Hai vị nên về Anh gặp John thì hơn! Về việc trục xuất Bướm Xám, còn có nhiều chi tiết tôi không biết, chỉ có John biết." Hans chân thành nói.

Johnson: "..."

Y dám cá rằng nếu John biết những gì Hans vừa nói, có lẽ sẽ rời khỏi nước Anh ngay trong đêm. Nhìn vẻ mặt thật thà chất phác như gấu của Hans, Johnson không thể xác nhận liệu Hans có cố ý hay không.

Kết quả, Hans đã chủ động thừa nhận là mình cố ý, nhưng không có ác ý.

"Viên ngọc của John vỡ rồi, anh ấy đã mất bùa hộ mệnh, nếu Bướm Xám hoặc các tà thần khác xuất hiện trở lại, John sẽ gặp nguy hiểm."

Gymir gật đầu, nói rất đúng. Tình cờ là hắn cũng muốn nói chuyện với thám tử xem cuộc sống hôn nhân của con người sẽ như thế nào, kể từ khi Johnson tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, y cứ tránh né sự tiếp xúc của hắn.

Gymir đã từng nghĩ sau khi "thức dậy" sẽ trải qua khoảng thời gian lười biếng và thư giãn ra sao. Đầu tiên phải nổi lên mặt biển, người yêu trẻ tuổi của hắn không thích đáy biển tối tăm, ngủ mấy chục năm là quá nhiều rồi, vậy nên phải ra vùng biển có nắng ấm, để Johnson có thể trôi lờ lững và đắm mình trong ánh nắng thỏa thích. Sau đó đi tìm ván gỗ, thay vỏ "con tàu ma" cho Johnson. Tốt nhất phải là gỗ sồi mới toanh và chắc chắn. Giải pháp cụ thể là đánh cướp tàu của con người. Sau khi xong việc, Gymir sẽ ngồi trên tàu và hát trong hình hài người cá. Hắn tin chắc Johnson đã phơi nắng đủ nhiều sẽ lại bị mê hoặc, rơi vào vòng tay của hắn, lần này phải chọn đến Nam Cực đánh một giấc nữa.

Bây giờ kế hoạch đã rối tung cả lên. Thần Biển rất chi là không vui.

Gymir bí mật quan sát mọi ngóc ngách trong khoang thuyền. Không được, quá rách nát. Chất lượng gỗ cũng kém, thân chính của thuyền là kim loại, chắc chắn Johnson sẽ không thích. Con người đang làm trò gì thế? Càng đóng thuyền càng kỳ lạ! Nghĩ đến chiếc tàu ngầm lúc trước, thần Biển hiếm khi sầu lo như bây giờ, lẽ nào phải quay lại thị trấn Đá Ngầm Đen để cướp thuyền đánh cá nhỏ?

Johnson không biết Gymir đang nghĩ gì. Sự chú ý của y dời sang cuốn tạp chí cạnh bàn, trang bìa có hình một nhóm cao bồi. Những chiếc mũ mới lạ, những bộ trang phục y chưa từng thấy trước đây...

Hans im lặng cầm lấy cuốn tạp chí. Ông không tìm được mảnh vải nào sạch nên đành phải dùng áo của mình lau, sau đó cầm lên lắc mấy cái, sau khi chắc chắn rằng không còn vết dầu hoặc vụn thức ăn nào trên đó mới đặt tạp chí trở lại trên bàn.

Johnson: "..."

Mặc dù thái độ của Hans rất tốt, nhưng Johnson đột nhiên không muốn đọc quyển sách này nữa.

"Khụ, chúng ta nói về cái này đi." Johnson chỉ vào thiết bị vô tuyến cạnh đó và nói: "Chúng ta còn cách đích đến bao xa?"

"Với tốc độ hiện tại thì khoảng nửa ngày đường."

Hans cũng an tâm hơn, ông thực sự không có kinh nghiệm trong việc tiếp đãi tà thần, nhưng lại rất giỏi điều tra các sự kiện huyền bí. Tình hình hiện tại có thể nói là Hans đã "bị động" nhận lời ủy thác, đưa Gymir đi tìm hang ổ tạm thời của Cochro. Tuy nhiên, mục tiêu ban đầu của Hans cũng là ở đó, nên coi như hai tà thần gia nhập đội nửa chừng.

Các thuyền viên sợ hãi trong vô thức, nhưng lý trí biết rằng để tà thần đối phó với tà thần là cách tốt nhất để hoàn thành nhiệm vụ. Thế là họ cố gắng hết sức để vượt qua nỗi sợ hãi, nhớ lại quy tắc cứu mạng mà sách cổ đã dạy: "Đừng đến gần tà thần. Nếu không còn cách nào khác, hãy lấy lòng tà thần", rồi chăm chỉ áp dụng. Suy nghĩ kỹ lại, muốn lợi dụng tà thần mà còn không chịu nói vài lời tử tế thì coi sao được, nên chủ động một chút thì hơn. Thế nên mới có chuyện chủ động chạy đến pha rượu cho tà thần. Thực ra, kế hoạch ban đầu là chia sẻ áp lực với thuyền trưởng Hans đang phải kể chuyện cho tà thần. Đáng tiếc là họ không thể chịu nổi những dao động sức mạnh vô thức phát ra từ hai vị tà thần "vừa kết thúc cuộc sống hạnh phúc", bây giờ tập thể cùng đứng nhếch nhác trên boong thuyền hóng gió.

Gymir rất hài lòng với Hans. Hắn chọn cách đi thuyền chậm là vì không muốn đánh động Cochro, cái tên này rất giỏi chạy trốn. Vả lại Hans còn có một bản dữ liệu định vị, là thành quả của nhiều năm kiên trì ghi lại của những con người này. Khi đó, Gymir vẫn còn đang ôm ý trung nhân của mình mà ngủ, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài. Bây giờ Bướm Xám đã im lặng từ lâu, nếu Hans không bị Cá Voi Trắng lôi về, Gymir đã chẳng thể tìm ra hang ổ tạm thời của Cochro dựa trên manh mối này.

Gymir nhìn bản đồ Hans trải ra, thận trọng gật đầu: "Đến nơi đó xong, các ngươi lập tức quay đầu về."

"Thế nhưng..." Hans muốn nói rằng khu vực này rất rộng lớn, có thể cần phải định vị thêm.

"Cá Voi Trắng sẽ đảm nhận nhiệm vụ thăm dò thay ngươi, tàu của con người quá ồn ào, không phù hợp." Thái độ khinh thường của thần Biển thể hiện hết sức rõ ràng, quang minh chính đại.

Johnson nói thêm: "Vùng nước sâu rất lạnh, con người sẽ khó thoát ra ngoài nếu gặp nguy hiểm."

Hans không còn gì để nói.

***

Sáng sớm ngày 4 tháng Tám.

Trời vẫn sáng bừng, vùng biển băng này chẳng có gì khác biệt.

Một thuyền viên cầm chiếc máy vô tuyến đã tháo rời, cẩn thận đưa cho Johnson.

"Ấn vào chỗ này, nếu khoảng cách rất gần, nó sẽ lập tức khởi động."

"Không thể ngâm nước?" Johnson xác nhận lại.

Thuyền viên kinh hãi nói: "Đương nhiên là không."

Johnson im lặng đòi lấy một cái chậu trên thuyền để đặt thứ này vào, nếu không để lâu trên băng trôi cũng sẽ bị hỏng.

Giống như khi con tàu cập bến, Hans tiễn hai hành khách có thân phận đặc biệt, sẵn tiện còn tháo kính ra chào hỏi Cá Voi Trắng bên cạnh mạn thuyền.

Cá Voi Trắng bơi theo suốt chặng đường đến nơi này, đây không phải là hướng của dòng hải lưu, nó chưa có gì bỏ bụng, đang rất không vui, không nhịn được dùng chiếc sừng dài của mình húc vào mạn thuyền.

"Không xong rồi, biến dạng rồi!"

Thuyền viên hoảng sợ hét lên, chiếc thuyền bị móp vào rất rõ ràng. Cũng may đây là một chiếc thuyền đánh cá có vỏ bằng sắt rất kiên cố, nếu làm bằng gỗ thì có lẽ sẽ bị thủng mất.

Hans lấy một miếng thịt bò sống trong bếp ném xuống biển.

Cá Voi Trắng nghi ngờ bơi tới. Nó rất cảnh giác, sẽ không ăn bất cứ thứ gì nó chưa từng thấy trước đây. Nhưng cái này có mùi thơm quá! Cá Voi Trắng háu ăn cứ há miệng, hút mạnh vào, sắp để lại vết trên miệng.

Gymir mất kiên nhẫn liền biến thành một cái bóng, vớt miếng thịt bò đang chìm dưới biển nhét vào miệng Cá Voi Trắng.

"Đi tìm thứ khiến mi thấy , cảm nhận được nó thì lập tức bỏ chạy." Gymir để lại dấu vết sức mạnh bên ngoài cơ thể Cá Voi Trắng, giúp sinh vật đột biến này có mối liên hệ trực tiếp hơn với hắn, hữu ích hơn Hans là con người về mọi mặt.

Gymir dùng tay giữ Cá Voi Trắng, lạnh lùng đe dọa: "Không cho kêu, không được phát ra âm thanh nào, nếu không mi sẽ bị biến thành miếng thịt này."

Cá Voi Trắng: "..." Vừa tủi thân vừa sợ hãi lặn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com