Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

74

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 74

Không phải như thế

Nước biển đang cuộn trào.

Không phải vì hoạt động núi lửa dưới đáy đại dương, mà vì quá lạnh.

Mặt biển là mái vòm lộng lẫy của mê cung, khổng lồ, và không thể phá hủy. Những cột băng tiếp tục kéo dài xuống dưới trở thành cột trụ của mê cung, cuối cùng nối từng đôi lại với nhau tạo thành một bức tường băng kín gió.

Giờ đây vùng biển này như bị úp bên dưới một chiếc lồng băng úp ngược. Mặc dù rất nhiều nước biển đang chảy trong lồng, nhưng mọi thứ đang có những thay đổi dữ dội. Bởi khi nước biển đóng băng, một lượng lớn muối bị đẩy ra khỏi băng, hòa vào nước biển gần đó, nồng độ muối khác nhau khiến nhiều dòng chảy ngầm xuất hiện ở vùng biển này, có cái dâng lên, cái lại hạ xuống. Phạm vi đóng băng càng lớn, tốc độ càng nhanh thì những dòng nước ngầm vô hình này càng mãnh liệt, cuộn trào như trong một nồi súp.

Rắc.

Những mảnh băng mỏng trôi nổi trên biển, va chạm vào nhau.

Dòng chảy ngầm dễ dàng phân tán lớp băng mỏng. Nhưng lớp băng mỏng ần lượt xuất hiện nhiều hơn, dòng nước ngầm mang theo những tinh thể băng nhỏ này, tựa như một dải Ngân hà treo trên "bầu trời" tối tăm. Các ngôi sao của dải Ngân hà tỏa sáng rực rỡ, cho thấy cái lạnh cực độ đã hoàn toàn thống trị vùng biển này.

Băng chưa bao giờ xâm chiếm vùng nước có độ sâu như vậy. Rãnh đại dương vốn lẽ ra không hề thay đổi trong hàng chục ngàn năm qua nay bị bao phủ trong cơn bão lạnh giá, sương giá lan rộng trên bề mặt đá biển rắn chắc, tạo thành những hình thù vặn vẹo hỗn loạn.

Bướm Xám đang nằm trong tổ tập trung sinh sản hậu duệ cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, cơ thể nặng nề bọc trong kén bỗng bắt đầu rung chuyển. Những tấm thảm trắng kia nhận được mệnh lệnh, điên cuồng dồn lại thành một vòng vải che phủ, bảo vệ chặt chẽ Bướm Xám bên trong. Kiểu bảo vệ này có vẻ nực cười và yếu đuối trong mắt ba tà thần còn lại.

"...Thật đáng tiếc, mấy đứa con này dường như không nghe lời mày." Gymir chế giễu không thương tiếc. Tất nhiên Gymir biết Cochro không quan tâm đến những "hậu duệ" này, nhưng thần Biển làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội làm cho Cochro buồn nôn?

Những họa tiết trên Thảm Bay không ngừng thay đổi, giống như những suy nghĩ phức tạp của Cochro.

Ngày càng có nhiều tinh thể băng trong nước biển.

Gymir chọn đối đầu, vì hắn không chắc những "đứa con thật" của Cochro ở đâu.

Những hậu duệ đó ​​đều được tà thần sinh ra, nếu được Cochro giữ lại thì chắc chắn chúng đã thừa hưởng một năng lực đặc biệt nào đó, chúng không phải là thứ ăn hại như bọn quái vật thảm da, ngay cả một con cá voi trắng cũng không bắt nổi. Nhưng khi Cochro biến mất thì những quyến thuộc này cũng biến mất. Đây là một yếu tố không xác định.

Dù Gymir rất muốn đánh cho Cochro tàn phế ngay lập tức, nhưng hắn sẽ không để cơn tức giận chi phối mình. Trên thế giới này chỉ có Johnson mới có thể khiến Gymir từ bỏ lý trí, bị cảm xúc thao túng.

Cochro không có tư cách này!

Gymir vừa câu giờ để chờ đợi vương quốc băng giá mở rộng, vừa chế nhạo Cochro, muốn thăm dò xem những hậu duệ của Cochro rốt cuộc thì đang ẩn náu ở đâu. Nhưng Cochro vẫn không có phản ứng gì, chỉ lơ lửng giữa biển, màu sắc bên ngoài cơ thể đổi qua đổi lại.

"Mày đang làm trò gì? Thể hiện sự quyến rũ đáng thương của mình?" Gymir cảnh giác hỏi.

Cochro luôn tỏ ra như đang tán tỉnh người khác bất cứ lúc nào, Gymir đã quen rồi, kết quả bây giờ hắn mới nhận ra mình đã bất cẩn, để cho gã này khoe khoang trước mặt Johnson trong một thời gian dài như thế.

Quả cầu dây leo ẩn mình trong cái bóng, không nhịn được chọc chọc Gymir.

Thảm Bay bật ra một tiếng cười quái đản.

Johnson: "..."

Trước đó Johnson đã có một cảm giác kỳ lạ, bây giờ y có thể chắc chắn. "Cochro tìm anh, hình như không phải để sinh con."

"Không, đầu óc nó không thể nào nhét thêm bất cứ thứ gì khác được!"

Cái bóng và dây leo liên tục thì thầm.

"Gã tốn bao công sức tìm kiếm anh ở Bắc Cực, nhưng lại chỉ chọn mấy thứ vật dụng của con người để ném xuống, tại sao? Ném đống thảm da này không được sao?"

"Nó tình cờ gặp phải tàu ngầm và máy bay? Nghĩ rằng chúng quá ồn ào?" Gymir trả lời theo bản năng.

Johnson: "..."

Gymir nhanh chóng nhận ra rằng hắn đang suy đoán về Cochro dựa trên những sở thích của chính mình. Đối với Gymir, vùng biển băng ở Bắc Cực yên bình mà lại có tàu ngầm và máy bay của con người vòng quanh, thực sự ồn ào và chướng mắt. Vì khoảng cách quá xa nên ngay cả muỗi mà hắn cũng không thèm đối phó, nhưng nếu muỗi bị ném tới trước giường thì lại khác. Không tháo dỡ luôn thì còn chờ gì? Nghe nói sức nổ của chiếc tàu ngầm đó rất mạnh, gây tiếng độn rất lớn, nhìn thấy thứ này, thần Biển có tức giận không?

"Cả hai đều là thần cổ xưa, cũng như anh hiểu hành vi khó ưa của gã, Cochro cũng hiểu thói quen của anh." Johnson nghiêm túc suy đoán, y nghi ngờ Cochro cố ý tìm những thứ này về để đánh thức Gymir, còn đống thảm da kia à, Gymir sẽ chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, thần Biển quá lười (lời đồn từ trước khi gặp Johnson), hắn sẽ không chịu thức dậy.

Bị Johnson ám chỉ là lười biếng, Gymir: "..."

Gymir còn không thể phản bác, bởi vì hắn quả thực lười biếng, không muốn động đậy.

"Ta nghi ngờ nó đang nhắm vào em." Gymir nói, rồi lại vô thức ôm chặt lấy quả cầu dây leo hơn nữa.

"Sinh ra một tấm thảm da có thể sử dụng năng lực băng giá? Hay một tấm thảm da mọc đầy những xúc tu dây leo?" Johnson rất muốn đập cho người yêu của mình tỉnh lại, y chỉ là một thần mới bình thường, không có năng lực sinh sản như Bướm Xám, Cochro nhắm vào y làm gì kia chứ?

"Hậu duệ do Bướm Xám sinh ra tuy là rác rưởi nhưng lại có khả năng lan truyền ô nhiễm khủng khiếp nhất, chúng ta đã thấy ở Luân Đôn rồi, vô số bươm bướm bay ra từ sông Thames, bột vảy có thể từ từ ăn mòn người dân toàn thành phố."

Chồi mầm của Cochro thoắt một cái đã làm tăng kích thước của hậu duệ Bướm Xám lên vô số lần. Một tấm thảm lớn có thể rắc được bao nhiêu bột vảy? Trước khi vùng biển này bị Johnson đóng băng, chỉ có vài chục mét nước biển phía trên cùng là còn dấu hiệu hoạt động của sự sống, tại sao các sinh vật khác lại biến mất, cái này cần phải hỏi sao?

Cá Voi Trắng rất may mắn, nó đã có đột biến do tà thần mạnh hơn gây ra, nên không bị ảnh hưởng bởi quái vật thảm da. Những quái vật thảm da này có sức mạnh thấp kém đáng thương trong mắt tà thần, nhưng đối với sinh vật bình thường và con người, chúng vẫn là một thảm họa.

Johnson cho rằng nếu Cochro đi cướp đoạt hậu duệ do thần mới sinh ra, một hậu duệ đơn lẻ dù trông có vẻ hữu ích nhưng cũng không đáng để liệt vào "hậu duệ ưu tú", không so sánh được với hậu duệ Bướm Xám có số lượng khổng lồ. Thảm da có sức chiến đấu rác rưởi và hậu duệ mà sức chiến đấu hạng nhất hạng nhì thật ra đều giống nhau trong mắt tà thần.

Gymir không mấy hài lòng với lời Johnson nói, nhưng lý trí mách bảo hắn rằng Johnson nói đúng. Gymir đã khám phá Johnson từ trong ra ngoài, từ tinh thần đến thể xác, hắn biết rất rõ rằng y thực sự không có gì "đặc biệt".

"Nó có thể giống ta thì sao, thích em ngay khi nhìn thấy em." Gymir vẫn lo lắng.

Johnson không nhịn được nói: "Theo logic thì Cochro vẫn luôn thèm muốn anh, đột nhiên phát hiện ra anh có ý trung nhân, như vậy nhiều khả năng gã sẽ có hứng thú với em phải không?"

"Không, đây là logic của con người!" Gymir kiên quyết phủ nhận.

"... Bất kể logic đó là của ai, Cochro mất kiên nhẫn rồi kìa." Johnson bất lực nhắc nhở.

Cái bóng có vô số xúc tu ngừng lời thì thầm không thể miêu tả, ngước nhìn lên Thảm Bay ở đối diện.

Thảm Bay khoe bản thể của mình rất lâu, chủ yếu là những sọc có thể biến đổi đa dạng kia, rồi bên kia bắt đầu thì thà thì thầm, nghe có vẻ như đang cãi nhau?

Cochro rất muốn nhìn thấy đôi đồng minh kia cãi nhau, nhưng gã không thể đợi được nữa. Kích thước của "Ngân hà" ngày càng lớn hơn, các tinh thể băng trôi theo dòng chảy đã hình thành nên vài "Ngân hà" mới, chờ khi cơn bão cực lạnh ảnh hưởng triệt để đến vùng biển này, tốc độ đóng băng sẽ không thể tưởng tượng nổi. Đối với tà thần, muốn phá những lớp băng này chỉ hơi tốn sức thôi, nhưng chúng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng di chuyển trong không gian của Cochro khi né tránh trong trận chiến.

"Thần mới mà mày để mắt tới rất phù hợp với năng lực của mày..."

"Hừ."

Gymir cười khẩy, phù hợp cái gì? Hắn và Johnson phải mất một thời gian rất dài mới có thể phối hợp với nhau được. Đóng băng cực lạnh ở quy mô này tất nhiên không chỉ nhờ vào năng lực của Johnson, mà còn có sức mạnh của hắn trợ giúp. Điều này chỉ có thể đạt được bằng sự dung hợp sức mạnh không một kẽ hở, nếu không thì tại sao tà thần lại gọi mối quan hệ này là "đồng minh"? Ngay cả sức mạnh cũng có thể hòa vào làm một trong khoảng thời gian ngắn, mối quan hệ này có thể không bền chặt à?

"Tao luôn nghĩ là mày thông minh đấy, Gymir." Thảm Bay phớt lờ tiếng Bướm Xám gào thét phía dưới, chậm rãi nói: "Trông mày có vẻ lười biếng, một khi gặp được thứ mình thực sự mong muốn, mày sẽ giành lấy nó bằng mọi giá."

Quả cầu dây leo và cái bóng: "..."

Thảm Bay cuộn lại rồi xòe ra, như một nhà diễn thuyết với hai cánh tay dang rộng, phía sau là "bầu trời" đêm đầy sao.

"Nhìn đi, hóa thân bóng đen của mày có khả năng làm thời gian ngừng trôi, hoàn toàn dung hòa với sức mạnh của băng giá, chúng ta hiện đang trải nghiệm sức mạnh của ."

Quả cầu dây leo lặng lẽ chọc cái bóng, cái bóng mất tự nhiên nói: "Đừng chọc nữa, ta biết em thích hóa thân người cá hơn."

Gì mà cái bóng kết hợp hoàn hảo với quả cầu dây leo chứ, thật phi lý!

Đó là logic của con người!

Logic tà thần biến mẹ đi!

Ngoại trừ những tà thần không có não, số còn lại chắc chắn hoàn toàn ủng hộ nhận định của Cochro. Nếu không muốn trở nên mạnh mẽ hơn thì tại sao phải tìm bạn đời? Tại sao phải sinh con? Rảnh quá à?

"...Tao nhìn thấy sức mạnh của mày và đồng minh của mày, tao tán thành với lựa chọn của mày." Thảm Bay lầm bầm.

Johnson ngây người, rồi nhanh chóng có dự cảm chẳng lành.

"Mày ghét hậu duệ, chúng ta không cần phải có con, nhưng tao phải nhắc mày, mày nên thử với tao... sức mạnh không gian của tao và sức mạnh làm dừng thời gian của mày, tại sao không nghĩ xem sẽ xảy ra những thay đổi sẽ mạnh mẽ như thế nào sau khi chúng được dung hợp hoàn hảo."

Gymir: "..."

Cùng lúc đó, quả cầu dây leo trong cái bóng co rụt lại một cách khó chịu. Johnson chưa bao giờ nghĩ rằng lý luận logic yếu kém của mình thực sự có thể giành chiến thắng. Cochro quả thực đã luôn nhắm vào Gymir, gã thậm chí còn từ bỏ ý định có con, nhưng sự thật này lại khiến Johnson thấy tức giận.

Đó là thần cổ xưa, một thần cổ xưa hùng mạnh. Cochro nói đúng, nếu hai sức mạnh này kết hợp hoàn hảo thì không ai biết nó sẽ mạnh đến mức nào. Tà thần sẽ ăn tà thần, tà thần cũng sẽ chọn cách hợp nhất với một tà thần khác mãi mãi, trở thành một vị thần hùng mạnh hơn. Nghe nói thần Mặt trời Tonatiuh có lai lịch như thế, đây cũng là giao ước mạnh mẽ và thành công nhất mà Johnson từng nghe đến, thần Mặt trời Tonatiuh thực ra là sản phẩm của sự kết hợp giữa hai tà thần. Rất ít tà thần sẵn sàng đưa ra quyết định như vậy, bởi vì sau khi dung hợp hoàn toàn sẽ không còn phân biệt được ai và ai, không có bản thể nguyên thủy, dung hợp sẽ chỉ sinh ra thần linh mới và ý chí mới.

Thảm Bay nhìn chằm chằm Gymir, nói bằng giọng điệu quỷ dị: "Mày chọn một thần mới, chẳng phải là để hoàn toàn áp chế ý chí của nó, để mình làm kẻ nắm quyền chủ đạo sao?"

Gymir bùng nổ. Cái bóng mọc ra những chiếc xúc tu dài, quất mạnh về phía Thảm Bay: "Mày câm miệng!"

Gymir sốt ruột.

Nhờ trò chơi ở thành phố con người, thần Biển mới biết được sự tồn tại của cậu bé tên Johnson Brandon kia. Tất cả đều rất giống nhau, so với sức mạnh mênh mông cuồn cuộn của thần cổ xưa, thần mới chẳng khác gì đứa trẻ ngày ấy, chỉ là một vật tế. Một khi hai tà thần lựa chọn hợp nhất, Johnson sẽ giống như đứa trẻ đó, trở thành một phần rất nhỏ trong ý thức của thần mới. Quá chính xác, đây là điều cấm kỵ của Johnson!

Gymir tức giận đến mức muốn xé xác Thảm Bay thành từng mảnh, nhưng hắn cũng sợ Johnson trúng kế ly gián của Cochro.

Gymir vội giải thích: "Không phải vậy, ta không muốn ăn thịt em, cũng không muốn chúng ta trở thành một... Không đúng, chúng ta có thể duy trì là một, nhưng chúng ta không thể trở thành một thân thể."

Johnson: "..."

Sau khi hiểu được ý của Gymir, quả cầu dây leo vô thức bảo vệ hạt nhân rau câu. Johnson không biết nên xấu hổ, hay thả lỏng. Đúng thế, Gymir sẽ từ bỏ "một số hoạt động trước khi ngủ say dưới đáy biển" à? Dung hợp à? Làm sao được chứ!

Lúc này, tiếng gầm của Bướm Xám đã thay đổi, những hoa văn kỳ lạ sáng lên xung quanh hang ổ của nó khiến Johnson chợt tỉnh táo lại.

"Đây là cái gì?"

Những sinh vật thảm da đó dường như bị một sức mạnh vô hình kéo đi, nuốt chửng. Bướm Xám cuối cùng cũng rũ bỏ cái kén, hai đôi cánh lộng lẫy trong nháy mắt bao phủ cả vùng biển.

Johnson cảm thấy ý thức chìm xuống, toàn thân nóng bừng.

"Nguy rồi."

Johnson cố gắng suy trì tỉnh táo, nhưng sức ảnh hưởng của Bướm Xám quá lớn.

Ngân hà đang sụp đổ.

Băng đang vỡ.

Bướm Xám cũng đang ra sức vùng vẫy như con côn trùng tội nghiệp mắc vào lưới.

"Cảm nhận được chưa? Sức mạnh do xung đột của chúng ta tạo nên... bị tao chuyển vào cơ thể của Bướm Xám, nó lột xác thành công rồi, có thể kiểm soát số phận của đồng loại không đủ cho mày hài lòng sao?"

Thảm Bay cười điên dại, tiếp tục phóng ra sức mạnh của mình một cách bất chấp.

"Mày có thể giữ đồng minh của mình, và chấp nhận tao nữa. Tao nghĩ làm thế cũng dễ dàng, thần mới mà mày đang bảo vệ rất yếu, không ảnh hưởng gì đến sự hợp nhất sức mạnh của chúng ta..."

"Cút!"

Gymir hoàn toàn bùng nổ.

Hắn quan tâm đến Johnson, lý trí hoàn toàn mất kiểm soát.

Cái bóng nhanh chóng bành trướng, sức mạnh khủng khiếp làm xáo trộn mọi thứ ở đây.

Trật tự bị đảo ngược, các quy tắc hỗn loạn.

Với một âm thanh rung chuyển kinh khủng.

Một cái động rỗng hỗn loạn và mất trật tự xuất hiện ngay tại chỗ, giống như một góc của thế giới đã sụp đổ.

Động rỗng tồn tại khoảng ba giây, sau đó co rút mạnh, tiếp đó vang lên một tiếng động lớn còn đáng sợ hơn trước.

Âm thanh này làm gián đoạn sự chuyển động của hành tinh, lan truyền đi rất rộng rất xa.

Sau đó mọi thứ khôi phục lại yên bình.

Băng tan, sức mạnh bay tán loạn, các tà thần đều biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com