Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

76

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 76

Trò chơi mới

Cột nước hùng vĩ bắn thẳng lên trời cao.

Nó ngoạn mục đến mức có thể nhìn thấy kỳ quan này bao phủ bầu trời ngay cả từ khoảng cách xa.

"Nguy rồi, chạy mau!" Thuyền trưởng Hans ngay lập tức chạy tới bàn điều khiển, kéo cần van động cơ xuống phía dưới cùng. "Chú ý va chạm!"

Dù không hét lớn như Hans, sắc mặt các thuyền viên cũng thay đổi rõ rệt, họ nhanh chóng tóm lấy một thứ mà họ cho là chắc chắn.

Học giả huyền bí học trên tàu lấy ra mấy cái chai pha lê, đập mạnh vào mạn thuyền, miệng chai vỡ ra, một ít bột mịn tràn ra ngoài. Chữ Rune họ khắc trên boong thuyền đánh cá nhanh chóng sáng lên, hấp thụ sức mạnh của những thứ bột vô danh này. Thân thuyền lập tức sáng lên một quầng sáng màu nâu nhạt. Chàng trai gầy gò nhảy vào khoang thuyền, vừa dùng dây thừng cố định mình vừa thổi phồng chiếc bè cứu sinh đơn giản.

Một đội thám hiểm thực sự dày dặn kinh nghiệm sẽ không giống như trong phim, chỉ biết đứng đực mặt ra kinh hãi như hóa đá khi chứng kiến ​​những thảm họa thiên nhiên, để rồi lãng phí khoảng thời gian tự cứu quý giá nhất. Dù là núi lửa phun trào hay một vụ nổ lớn thì những giây đầu tiên đều thực sự rất đẹp. Khi làn sóng xung kích quét qua, tiếp theo sẽ là một sức mạnh hủy diệt.

Điều đầu tiên Hans trải qua là cảm giác không trọng lượng. Bởi vì mực nước biển giảm mạnh đột ngột, một lượng lớn nước biển bị sức mạnh không thể miêu tả đẩy về phía hố đen vực thẳm, rồi bắn thẳng lên trời. Sau đó thân tàu bắt đầu xóc nảy, chân vịt chạy không tải chật vật đẩy chiếc thuyền đánh cá ra xa.

"Rẽ trái ba mươi độ! Rẽ đi!" Học giả huyền bí học bám lấy mạn thuyền, vừa vừa cố giữ thăng bằng vừa hét lớn.

Khi đối mặt với sóng xung kích, phương hướng và vị trí của con tàu cũng rất quan trọng, nếu không thân tàu sẽ trực tiếp vỡ toang. Chiếc thuyền đánh cá gian nan điều chỉnh hướng đi. Lúc này, một đợt sóng xung kích khủng khiếp ập đến. Thân tàu rung chuyển dữ dội, như thể bị một bàn tay vô hình tóm lên không trung.

Hans gầm gừ, toàn thân treo lơ lửng trên bảng điều khiển.

Rắc.

Ông đã làm gãy cần van. Thứ bay ra ngay sau đó là cánh quạt và một phần đuôi tàu. Thuyền đánh cá thương tích đầy mình sau đợt va chạm đầu tiên. Đợt thảm họa thứ hai là một lượng lớn nước biển đột ngột đổ ập xuống. Sóng cao đến tận trời, đáng sợ nhất là trong sóng còn có vô số khối băng, thậm chí có cả núi băng.

Hans ném cặp kính của mình đi, tiếp tục quay bánh lái, những đường gân xanh trên cổ nổi lên. Trong gang tấc tránh thoát một cái bóng kinh hoàng ở giữa sóng biển. Đồng thời, chữ Rune trên thân tàu cũng đang hoạt động, miễn cưỡng chống lại sức mạnh mang tính hủy diệt này. Các thuyền viên bám lên sợi dây, bò vào trong khoang thuyền một cách khó khăn.

Lúc này, một mũi tên nhọn màu trắng cưỡi trên gió và sóng, xuyên qua nhiều chướng ngại vật tiến đến.

Hans phấn chấn hẳn lên.

Là con cá voi trắng đó!

Với tầm nhìn xuyên vào hiện thực của ông và khả năng định hướng dưới nước của Cá Voi Trắng, họ chắc chắn có thể trốn thoát!

...

Hai giờ sau, các thuyền viên đỡ Hans lên bè cứu sinh. Nước biển trong khoang thuyền đã cao bằng nửa người. Chiếc thuyền đánh cá thủng lỗ chỗ, có thể sẽ chìm trong vài phút nữa. Hans thở dốc.

Trên mặt biển cạnh đó là Cá Voi Trắng cũng đang nằm ngửa khóc thút thít. Da của Cá Voi Trắng rướm máu. Nếu không có lớp vảy biến dị bảo vệ, nó chắc chắn không thể thoát khỏi thảm họa kinh hoàng này. Nhìn chiếc bè cứu sinh rời xa, Cá Voi Trắng lật người lại, chậm rãi đi theo.

Các thuyền viên khác mang túi đựng đồ ăn và nước uống, học giả huyền bí học còn mang theo một chiếc radio.

Xẹt xẹt.

"Không được rồi, toàn là tiếng điện xẹt... Lần này chắc người Mỹ sợ tè ra quần nhỉ."

"Người Nga chắc cũng thế thôi."

Chàng trai gầy gò giận dữ nói: "Đúng là gặp ma... Sau khi rời khỏi vùng biển đó, chúng ta đã rút lui đủ xa, không ngờ vẫn còn bị ảnh hưởng."

Học giả huyền bí học cười xuề xòa: "Đừng than thở, những bốn tà thần đấy, bốn! Sao cậu không tưởng tượng họ đánh nhau thì sẽ ra sao?"

"Ờ, tôi có nghĩ tới mà. Nhưng tôi nghĩ đến lúc đó trái đất có thể bị hủy diệt, nhân loại cũng vậy, nên không cần phải suy nghĩ nhiều thế đâu."

"Đợi đã, con cá voi này đang theo chúng ta để làm gì?"

"Có lẽ muốn thịt bò?" Hans nhắm mắt nói.

Các thuyền viên: "..."

Cá Voi Trắng lấy được thịt bò, vui vẻ ra về. Không có tà thần buộc nó làm việc nữa, Cá Voi Trắng muốn một mình tiếp tục cuộc hành trình di cư đến tận cùng thế giới.

"Thật ra tôi còn hơi không nỡ để nó đi." Học giả huyền bí học lẩm bẩm.

Nhìn bóng Cá Voi Trắng đi xa, cũng có thuyền viên lo lắng thay nó, bỗng nhiên biến thành kỳ lân biển, sau làm làm sao còn tìm đồng loại chơi đùa, giao phối thế nào đây.

Hans dần chìm vào giấc ngủ.

Khi ông tỉnh dậy lần nữa, vừa hay nghe thấy một giọng nói trong trẻo phát ra từ cái radio của học giả huyền bí học. Hoa Kỳ đang có bài phát biểu trên truyền hình và đài phát thanh, chúc mừng việc tàu ngầm hạt nhân Nautilus thành công đến được Điểm cực bắc.

"...Bọn họ ngồi trên núi băng rồi trôi đến Điểm cực bắc à? Ấy, thuyền trưởng tỉnh rồi!"

Hans miễn cưỡng mở mắt ra, khó khăn hỏi: "Chúng ta đang ở đâu?"

"Chúng ta sắp đến điểm rút lui trong kế hoạch rồi, nhờ ơn cơn sóng khổng lồ đó, dù suýt chút nữa nhấn chìm chúng ta dưới đáy biển nhưng nó cũng cuốn chúng ta ra xa hàng trăm cây số, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tìm kiếm của người Mỹ. Theo đài phát thanh thì người Mỹ cũng đã tìm thấy tàu ngầm của họ."

Các thuyền viên không ngạc nhiên chút nào, vì người sống sót sau sự kiện huyền bí thường sẽ mất đi những ký ức liên quan sau khi tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, ngoại trừ những người có ý chí đặc biệt cao. Những người còn sống trong tàu ngầm có thể cho rằng mọi tai nạn đều xảy ra do từ trường vùng cực rối loạn, cộng thêm việc tông phải núi băng.

"Sự kiện bí mật ở Bắc Cực năm 1958... cột nước kinh hoàng dưới đáy biển, thiên tai sóng lớn, cùng với tàu ngầm hạt nhân mất tích ba ngày đã bổ sung thêm một hồ sơ bí mật cho người Mỹ." Học giả huyền bí học khoanh tay thở dài.

"Thuyền trưởng, nhiệm vụ của chúng ta đã kết thúc chưa?"

"Có lẽ thế..." Hans cố gắng ngồi dậy, ngập ngừng nói: "Không có sự cố nào khác xảy ra sau đó, về cơ bản có thể khẳng định tác động tiếp theo của Bướm Xám đã tạm dừng. Tất nhiên, chúng ta không thể lơ là cảnh giác, vẫn phải sử dụng máy móc để dò tìm các tín hiệu liên quan."

"Hy vọng rằng tà thần Bướm Xám này sẽ biến mất, ít nhất là một trăm hai trăm năm nữa sẽ không xuất hiện." Học giả huyền bí học lầm bầm.

Hans nhìn biển băng ở phía xa, lòng bỗng thấy lo lắng không thể giải thích được. Bởi vì Hans cảm thấy Johnson là loại tà thần sẽ quay lại để chào hỏi, y không chỉ có vẻ ngoài quý tộc mà còn tuân theo lễ nghi xã hội có đầu ắt phải có đuôi, nên tình hình hiện tại có hơi kỳ lạ.

"...Có lẽ là bị trì hoãn bởi điều gì đó, hoặc tà thần còn có nhiều bí mật mà con người chúng ta không biết, họ đã chuyển chiến trường đến khu vực ngoài tầm với của con người."

***

Johnson đẩy đẩy Gymir đang nằm bò trên vai mình.

"Trước tiên biến lại hình người đi." Johnson khó chịu ấn vào đuôi cá quấn quanh eo mình.

"Rõ ràng em rất thích..." Gymir nói nhỏ. Trước đó khi họ ở Luân Đôn, Paris và Venice, Johnson không bao giờ từ chối tiếp xúc với hắn. Tại sao sau khi thức dậy lại bắt đầu làm khác đi thế?

Gymir tự tìm cho mình một lý do rất hợp lý: "Sức mạnh của Cochro có lẽ cũng bị áp chế, nhưng Bướm Xám thì không, nên bây giờ ta cần em bảo vệ." Người cá buông tay, rơi trở lại biển, ngước nhìn Johnson với vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Johnson đột nhiên nhắm mắt lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Gymir, không, đừng quyến rũ em!"

Một tràng cười ngọt ngào vang lên, người cá lặn xuống biển. Mặt nước gợn sóng từng vòng.

"Đừng đi xa." Johnson vội vàng mở mắt. Sau đó y cảm thấy chân mình trĩu xuống.

Một con cá voi lưng gù nhỏ lấp lánh ánh vàng đang nằm đó. Độ dài có lẽ đủ để làm một chiếc áo choàng. Những món trang sức bằng vàng trên người cá voi lưng gù cũng đồng loạt thu nhỏ lại, nó tốn sức vặn vẹo cơ thể, những chiếc vây dài cố tóm lấy ống quần của Johnson. Chỉ tiếc là nó nặng quá.

Johnson buộc phải nâng con cá voi bằng cả hai tay, thế nhưng vẫn suýt nữa thì trượt tay, vì da cá voi quá trơn, y chỉ bắt được sợi dây xích vàng mỏng manh trên lưng nó.

Cá voi lưng gù quẫy đuôi, tuột khỏi tay Johnson và lại rơi xuống biển.

Johnson: "..."

Thôi vậy, theo tình hình này thì Bướm Xám tạm thời sẽ không xuất hiện, có lẽ nên tìm cách thoát khỏi khe hở thời gian này trước.

"Anh nói trước đây có tà thần gặp phải tình huống này, bọn họ xử lý thế nào?" Johnson hỏi.

Một giọng nói nghèn nghẹt từ dưới biển truyền đến: "Ta không biết, ta chỉ nghe nói thôi, không quen biết bọn họ." Thần Biển Gymir ngủ quanh năm, bản tính lười biếng, không có điều kiện cũng như cơ hội để biết những bí mật này.

"Nhân tiện, việc hợp nhất sức mạnh mà Cochro đã đề cập..."

"Nó bị điên đấy." Gymir quả quyết nói.

Bởi vì những sinh vật khác sẽ phát điên rồi chết khi đối mặt với tà thần, giữa tà thần với nhau cũng không miễn dịch trước sức sát thương này, nên phát điên là một cách miêu tả rất hợp lý, tất cả tà thần đều có thể hiểu được ý nghĩa của từ này.

Tuy nhiên, Johnson cảm thấy Cochro không điên, Thảm Bay có vẻ rất nghiêm túc, lý thuyết dung hợp đó cũng phù hợp với quan niệm của tà thần. Johnson không nhịn được hỏi: "Chúng ta, em... suy nghĩ của em phải chăng quá gần với logic của con người."

"Logic và hành vi tình yêu của con người thì có gì không hay?"

Gymir lặng lẽ xuất hiện phía sau Johnson. Lần này ở dạng con người. Không đeo mặt nạ. Mái tóc dài màu đỏ xõa trên vai, đôi mắt vàng kim phản chiếu dáng vẻ của Johnson, khuôn mặt hoàn hảo lập tức át đi cái nắng oi bức và khốc liệt nơi đây.

"Cách con người, cá voi hoặc các động vật khác hành xử... nếu chúng ta muốn, thì có gì không được chứ?" Gymir hỏi lại.

Tất nhiên không sao cả, thế giới của tà thần hỗn loạn vô trật tự, không ai có thể khống chế được ai, cũng không có quy tắc thống nhất nào cả, chỉ có cách chung sống mà mọi người cùng thích thôi. Nếu không thích hoặc không đồng ý, cứ đánh là xong. Thế nên dù Cochro có rất lý thì cũng không có đồng loại nào thèm "để ý" đến gã.

Johnson còn quá trẻ, y chưa tiếp xúc nhiều với đồng loại, khi đã hiểu ra vấn đề, y sẽ không còn suy nghĩ và rối rắm về chuyện này nữa.

"Trước tiên chúng ta hãy xác định khe hở thời gian này là thế nào đã, sau đó tìm ra cách... Phải rồi, hòn đảo này nằm ở vị trí nào trên trái đất."

Johnson lấy la bàn ra cho Gymir xem.

Gymir quả nhiên là có hứng thứ với sản phẩm được đã qua cải tạo của con người, lật đi lật lại để xem.

Johnson nhìn thế giới trước mắt nơi thời gian đứng yên, nhanh chóng phát hiện ra manh mối. Trên bến tàu nhộn nhịp, những nô lệ khuân vác hàng đang làm việc dưới sự chỉ huy của đốc công. Họ có màu da khác nhau, đều đeo cùm nặng ở chân, vài người trong số họ trông không giống nô lệ chút nào, vẫn có thể nhìn ra được sự hoàn chỉnh và tươm tất ban đầu của những bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu đó.

"Bọn họ là lính." Johnson đi đến kết luận mà không gặp nhiều khó khăn.

Đồng phục hải quân quá rõ ràng, mặc dù cái áo đã mất đi hai tay, những chiếc cúc kim loại đẹp mắt cũng mất hết. Người nô lệ vốn là binh lính vừa bước đi vừa nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đốc công với ánh mắt hung ác.

Johnson nhìn quanh những nô lệ đang khuân vác hàng hóa. "Còn có thương nhân, tội phạm lưu đày, thủy thủ..."

"Làm sao em biết được?" Gymir chộp lấy la bàn, đi theo Johnson. Thần Biển nghĩ rằng đây là trò chơi thám tử con người mới. Giống như những gì được viết trong tiểu thuyết, chỉ cần nhìn vào vẻ bề ngoài là có thể đánh giá nghề nghiệp và tuổi tác của một người.

Johnson chỉ cho Gymir nhìn: "Người này có một dấu ấn trên người, trước đây chúng ta đến rạp xem đã từng nhìn thấy hoa văn này phải không? Còn người này, quần áo vẫn còn nguyên, chắc vừa bị bắt thôi, giày của hắn có giấu đồng xu bạc, đôi giày cũng rách rồi, chiều rộng của cơ thể... hắn ta hơi mập, không giống thường dân, có thể là một thương nhân."

Thủy thủ thì càng không cần phải nói, thời bấy giờ đều là thuyền buồm, lòng bàn tay thủy thủ thường có những vết hằn sâu do dây thừng để lại.

"Em nói đúng." Gymir nhìn thủy thủ trên chiếc thuyền bên cạnh, rồi nhìn người nô lệ đang vác hàng. Ngay cả khi không hiểu, hắn vẫn có thể tìm thấy những điểm tương đồng bằng cách so sánh.

Gymir khám phá ra niềm vui mới. Trên người những con kiến ​​mà trước đây hắn không muốn nhìn nhiều lần.

"Tội phạm lưu đày thì dễ hiểu, còn binh lính, thủy thủ, thương nhân tại sao lại trở thành nô lệ? Bọn họ bị bắt sao?" Gymir nhớ lại những gì mình đã thấy từ những vở kịch và sách của con người, ngẩng đầu nhìn lên những lá cờ tung bay trên bến cảng, rồi nói thêm: "Bị người Anh bắt à?"

"Thật kỳ lạ, đây có thể không phải là một bến cảng bình thường."

Johnson phát hiện ra rằng mình vẫn biết quá ít về lịch sử loài người. Y không biết chuyện gì đã xảy ra ở nơi này trong thời đại này, thậm chí còn không biết tên của hòn đảo này. Chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm manh mối.

Johnson bước đến chỗ nhân viên thuế cảng, lục túi của gã để tìm giấy tờ tùy thân. Thì ra tên nhân viên thuế này kém cỏi đến mức không hề mang theo giấy tờ bên mình.

"Tìm được rồi!"

Gymir nắm chặt một cuốn sổ nhỏ bìa màu nâu, rõ ràng hắn có chung một ý tưởng như Johnson, và hắn may mắn hơn.

Johnson bước tới, thấy Gymir đang đứng trước một chiếc bàn. Ngồi đó là một quan chức trông như đang thẩm tra tiêu chuẩn các tàu vào cảng, bên cạnh toàn là binh lính Anh vác những khẩu súng trường dài kiểu cổ, họ còn kéo một thứ gì đó trông giống như một hàng rào cắm đầy những ngạnh sắt. Ở góc độ của con người, rất khó để vượt qua cửa ải này. Nhưng trong mắt tà thần, đây chỉ là một hàng rào sơ sài.

"...Một phần của Đế quốc Anh... Port Royal*?"

* Port Royal là một thành phố nằm ở cuối Palisadoes của Cảng Kingston, thuộc đông nam Jamaica. Được thành lập vào năm 1518, thành phố là trung tâm thương mại vận tải biển trong vùng biển Caribe trong nửa sau của thế kỷ 17. Năm 1692, Nó đã bị phá hủy bởi một trận động đất, một cơn sóng thần và sau đó là hỏa hoạn. Các cơn bão nghiêm trọng đã thường xuyên làm hư hại thành phố này và một trận động đất nghiêm trọng xảy ra trong năm 1907.

Johnson đọc những chữ trên cuốn sổ: "Hình như em đã nhìn thấy cái tên này ở đâu đó."

Gymir hỏi: "Một tờ báo, hay một cuốn tiểu thuyết? Hay một tấm áp phích dán trên cửa hàng?"

"Tiểu thuyết phiêu lưu!" Johnson đáp một cách chắc chắn. Trí nhớ của tà thần vượt xa con người, nhưng đối với những điều không thú vị và chưa được chú ý đặc biệt thì cần phải sắp xếp lại trí nhớ.

"Em phải suy nghĩ." Johnson thuận tay lấy ra một chồng tiểu thuyết của con người với nhiều bìa khác nhau, nhét cho Gymir một nửa. Ý nghĩa quá rõ ràng, hoặc là dựa vào trí nhớ hoặc là đọc sách.

Tất nhiên là lựa chọn thứ hai nhanh hơn, dù sao thì tà thần cũng có thể đọc được mười trang nội dung trong một giây, mà đây còn là hiệu ứng kéo dài do không quen với ngôn từ của con người.

Mười phút sau.

Một đống sách đã chất cao trên mặt đất.

"Tìm được rồi, ở đây." Johnson giơ ​​một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu săn tìm kho báu trên biển lên, đầu tiên mắt y bắt gặp từ đó, sau đó dừng cuốn sách lại tại trang này.

"Biển Caribe... Port Royal, Thủ phủ của cướp biển?"

"Ta biết trong số con người còn có hải tặc, bọn họ không phải đang hoạt động trước cửa nhà ta sao?" Thần Biển Gymir nghi ngờ hỏi.

Johnson cho rằng Gymir đang nói về người Viking, là một thần mới đồng thời yêu thích con tàu ma, y biết sau này có những tên cướp biển chuyên cướp tàu chở vàng của Tây Ban Nha.

"Sách kể rằng vào năm 1692, Port Royal đột ngột chìm xuống đáy biển. Thành phố tội lỗi từng là nơi cư trú của vô số tên cướp biển này cùng với toàn bộ tài sản của nó đã bị biển cả giận dữ nuốt chửng... Vô số nhà thám hiểm đã cố gắng lặn xuống để trục vớt kho báu chứa đầy vàng ròng xưa kia..."

Johnson ngừng đọc, vẻ mặt trông có vẻ kỳ lạ.

Gymir vô thức chỉ vào chính mình: "Vậy đây là do chúng ta làm ra?"

Johnson nhìn thị trấn phồn hoa này, muốn nói lại thôi.

---

Người dịch: Có ông chồng nhiều hóa thân cũng thú vị ha, biến tới biến lui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com