Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

79

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 79

Rắc rối

Juan mơ mơ màng màng mở mắt ra. Anh nghe thấy có người đang nói chuyện với mình, nhưng không phân biệt được nội dung. Vài câu từ đứt quãng trôi vào não anh.

"...Tấn công... la bàn... có thể đã rơi xuống biển..."

Sau đó là bóng dáng của Nick da đen, hình như gã đang nói gì đó với bác sĩ. Xung quanh nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Tường trắng, trần nhà cũng trắng, có cả nhân viên y tế đeo khẩu trang.

Juan có thể nghe thấy giọng nói của những người đó, nhận ra một số gương mặt quen thuộc, nhưng bộ não của anh không thể suy nghĩ, không thể ghép các thông tin thu thập được lại với nhau, cũng không thể nhận ra mình đang trải qua điều gì, chuyện gì đang xảy ra. Ý thức của anh chỉ có thể suy trì trong vài giây, cứ thế lúc có lúc không.

Đột nhiên một ngày anh cảm nhận được sự hiện diện của cơ thể, bộ não của anh bắt đầu hoạt động bình thường. Những ký ức rời rạc đó được "xô đẩy" ra trước mắt anh như dòng nước chảy, nối liền với nhau. Trước hết, đây là bệnh viện, anh đã được đưa đến bệnh viện. Sau đó, anh gặp rắc rối. Nếu chỉ bị cảm và sốt thì không cần phải nhập viện.

Juan cảm thấy cổ họng mình khô rát, anh vùng vẫy ngồi dậy, lúc này có tiếng hét vang lên từ ngoài cửa. Cô y tá da nâu nhanh chóng gọi bác sĩ, đồng thời cho Juan một ly nước.

"...Sốt cao không rõ nguyên nhân, chúng tôi đã kiểm tra máu và phân của cậu, loại trừ các bệnh truyền nhiễm cấp tính, viêm ruột thừa, viêm màng não..." Tiếng Anh của bác sĩ chuẩn hơn nhiều so với tiếng y tá.

Mặc dù ngôn ngữ chính thức của Jamaica là tiếng Anh, nhưng Juan không thể hiểu được nhiều từ mà người dân địa phương nói. Ban đầu, Juan chọn thuê Nick giữa một nhóm người làm trợ lý cho mình vì anh có thể hiểu được Nick đang nói gì. Thật không may, trong bệnh viện còn có một tình huống khác mà anh không thể hiểu được tiếng Anh.

"Xin lỗi, bác sĩ, tôi thực sự không hiểu thuật ngữ y khoa, ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi là tiếng Tây Ban Nha." Juan chỉ vào đôi chân bị trói vào giường bệnh và cánh tay vừa được giải thoát ra khỏi dây trói, mặt vô cảm hỏi: "Tôi muốn biết, tôi có bị bệnh tâm thần không?"

Bác sĩ nhìn Juan và nói thẳng: "Trong ba ngày qua, cậu có triệu chứng mê sảng, nói những điều vô nghĩa, la hét, thực hiện các hành động lặp đi lặp lại."

Đồng tử của Juan co lại, anh ngập ngừng hỏi: "Tôi đang chạy trốn?"

"Cậu đang bơi." Bác sĩ mở hồ sơ bệnh án ra, nói mà không nhìn lên: "Cái này có liên quan đến việc cậu từng rơi xuống biển, giờ cậu đã tỉnh táo, tôi nghĩ không cần giám định tâm thần, Tiến sĩ Marat của đội khai quật khảo cổ cũng có thể tiết kiệm được một khoản chi phí."

Ông ta buông lời một cách đâu ra đấy: "Nếu cảm thấy khó chịu thì hãy bấm chuông gọi y tá, tôi sẽ tan làm lúc năm giờ, nếu Tiến sĩ Marat đến bệnh viện trước giờ đó, vui lòng mời đến văn phòng gặp tôi."

Juan nhìn bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh.

Nick da đen suýt đụng phải bác sĩ ở cửa. Nick hoảng sợ lùi lại ba bước, liên tục xin lỗi rồi nhìn bác sĩ rời đi trước khi loạng choạng bước qua cửa.

"Ôi Chúa ơi! Ông Juan, cuối cùng ông cũng tỉnh lại!" Nick giống như một con cừu đi lạc cuối cùng đã tìm được vị linh mục, gã lấy tay ôm đầu, còn đứng tại chỗ quẫy vài lần, nhấn mạnh sự phấn khích và suy sụp của mình.

Sau khi y tá đo nhiệt độ rồi rời đi, Juan hỏi ngay: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ông không nhớ gì sao?" Nick kêu lên, gã sợ hãi nói: "Chính là tay buôn đồ cổ đó, gã nói rằng chúng ta đã ăn trộm la bàn, đây là lần đầu tiên gã làm ăn ở Jamaica, quyết định dạy chúng ta một bài học vì không biết điều. Thế là gã thuê mấy người nửa đêm lẻn vào lều ở công trường bên bờ biển..."

Bởi vì công tác trục vớt mới bắt đầu, chưa có thu hoạch gì, người chịu trách nhiệm canh gác trại cũng không để ý nên người ngoài mới dễ dàng lẻn vào.

"...Rồi bọn chúng cướp lấy la bàn, ném ông xuống biển, cũng may là Tiến sĩ Marat ban đêm không ngủ được, nhìn thấy bóng người khả nghi liền gọi người đuổi theo, bắt quả tang tại trận. Sau đó ông được phát hiện đang trôi nổi trên biển, thương tích khắp người. Nếu chậm hơn, ông có thể đã bị chết đuối rồi."

"Đợi đã, ý anh là tôi đã bị đánh?" Juan hoàn toàn không nhớ điều này. Anh chỉ nhớ chiếc la bàn kỳ quái đó. Không hiểu sao rơi xuống biển? Đúng là vậy, còn suýt nữa bị cơn sóng lớn cuốn trôi!

"Lúc đó là mấy giờ?"

"Ờ, hình như đã mười giờ tối."

"Không thể nào." Juan nhớ rõ ánh mặt trời chói chang, quả cầu pha lê bên trong la bàn đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng.

Nick có vẻ do dự, rõ ràng là không biết trả lời như thế nào, chủ yếu là vì bộ dáng không còn lý trí của Juan mấy ngày trước khiến gã sợ hãi, gã lo lắng mình có thể nói sai điều gì đó khiến Juan khó chịu.

Juan cũng đang nhìn chằm chằm vào trợ lý của mình. Việc Juan giỏi nhất không phải là trắc địa, hay khai quật khảo cổ mà là "nhìn người". Anh đánh giá con người rất chính xác, điều này đã giúp ích rất nhiều cho công việc và cuộc sống của anh. Juan từng nghi ngờ Nick đã đánh cắp chiếc la bàn khi thấy nó xuất hiện trở lại, nhưng dựa trên những phản ứng mà anh quan sát được bây giờ, Juan tin rằng sự việc không liên quan gì đến Nick.

"Hãy kể cho tôi nghe về chiếc la bàn đó." Juan ngồi dậy trên giường bệnh, bình tĩnh hỏi.

"La bàn?" Nick vô thức lộ ra vẻ phản kháng.

Juan liền hỏi: "Có phải cảnh sát tin tay buôn đồ cổ đó, cho rằng chúng ta đã lấy trộm la bàn không?"

"Đúng!" Nick ôm đầu giận dữ nói: "Tôi giải thích thế nào họ cũng không tin, Tiến sĩ Marat cũng trách tôi... Tay buôn đồ cổ đó còn nhận diện được ông, nói rằng gã tìm thấy chiếc la bàn trong lều của ông."

"Sau đó thì sao?"

"Ôi Chúa ơi! Vấn đề nằm ngay ở đây, tay buôn đồ cổ nhất quyết là đã lấy la bàn trong lều của ông ra, sau đó đánh mất trong lúc hỗn loạn, có thể là rơi xuống biển, nhưng gã không chịu thừa nhận, còn vu cáo cho Tiến sĩ Marat và bệnh viện, nói sau sự việc có người lợi dụng lúc hỗn loạn lấy trộm la bàn, dù sao đó cũng là một sợi dây xích bằng vàng."

Nick gần như phát khóc lên, những ngày này gã phải chịu rất nhiều áp lực. Juan bị đánh khắp người, vừa nói nhảm vừa sốt cao nên không giúp được gì cho gã. Đội khảo cổ và bệnh viện rất tức giận vì bị tay buôn đồ cổ cắn ngược, sự việc lại do Juan và Nick khơi ra, nên đương nhiên chẳng ai thèm nể mặt họ. Trên thực tế, Nick đã bị đội khai quật khảo cổ sa thải. Nếu đây không phải là Jamaica, hoặc nếu họ dễ dàng tìm được một kỹ sư trắc địa có tay nghề cao để thay thế Juan thì anh cũng sẽ mất việc.

"Để tôi suy nghĩ xem, giờ tay buôn đồ cổ đó ở đâu?" Juan đau đầu hỏi.

"Trong cục cảnh sát."

Nick nói điều này là nhờ Tiến sĩ Marat.

Với tư cách là người phụ trách dự án khai quật dưới nước, Tiến sĩ Marat chất vấn rằng tại sao người ngoài có thể lẻn vào công trường, tại sao họ có thể tìm ra chính xác vị trí lều của Juan, nếu sau này văn vật và kho báu vàng ròng bị mất thì ai sẽ chịu trách nhiệm. Những lời này trực tiếp chặn miệng các quan chức chính phủ Jamaica. Tiến sĩ Marat sau đó lại chất vấn tay buôn đồ cổ có bằng chứng nào chứng minh kỹ sư trắc địa Juan đã ăn trộm và lừa tiền không, việc tìm thấy chiếc la bàn trong lều là do tay buôn đồ cổ và người của gã nói, không ai nhìn thấy cả.

Tiến sĩ Marat cũng gay gắt chỉ ra rằng chẳng qua tay buôn đồ cổ không biết tại sao mình lại đánh mất đồ, nhưng muốn bù đắp tổn thất nên mới nhắm vào Juan và đội khảo cổ. Kế hoạch thực sự của tay buôn đồ cổ là nếu chiếc la bàn bị Juan đánh cắp, gã sẽ lấy lại đồ, nếu không phải thì rất có thể Juan sở hữu những món đồ tương tự, lấy về bán kiếm bộn tiền cũng không lỗ, ai bảo Juan đã bị lộ là người của đội khảo cổ chứ? Trong mắt tay buôn đồ cổ, Juan đích thực là một con cừu mập mạp chờ bị xẻ thịt.

Tiến sĩ Marat cũng không vu khống suông, bởi vì có rất nhiều thứ được tìm thấy trên người những kẻ đó, tất cả đều bị đánh cắp khỏi khu cắm trại. Nhưng ai cũng biết rằng đây không phải là bằng chứng, những người đó chỉ có thói quen trộm cắp vặt, trong đó có cả những công nhân làm việc ban ngày trong công trường. Vậy là Tiến sĩ Marat thực chất vẫn nghi ngờ Nick đã lấy trộm la bàn, gây ra vụ việc rắc rối này, còn về phần sau này ai đã lấy la bàn thì không ai biết.

Nick rất tủi thân.

"Tôi sẽ giải thích cho Tiến sĩ Marat." Juan vỗ vai Nick nói.

Trái tim của Juan nặng trĩu. Điều gì đang xảy ra với chiếc la bàn này?

Nick thận trọng nhìn Juan: "À thì... Ngoài những tên khốn đó, cảnh sát sau đó cũng lục soát lều của ông, biến mọi thứ thành một mớ hỗn độn. Nghe nói bọn cướp đã lấy trộm kính viễn vọng, bút máy, mực, dao cạo râu của ông... có điều những thứ này đã được tìm lại, chỉ có vài cái bị đập vỡ thôi..."

Juan xoa đầu, đau khổ hỏi: "Còn có tin tức nào tệ hơn sao?"

"Có!" Một giọng nói vang lên ngoài cửa.

"Tiến sĩ Marat?" Juan và Nick cùng kêu lên.

Tiến sĩ Marat của đội khai quật khảo cổ là một người Nam Âu ở độ tuổi bốn mươi, đã rụng hết tóc, dáng người cao lớn, để râu quai nón, trông rất khỏe mạnh cường tráng.

Tiến sĩ Marat bước đến giường bệnh, khoanh tay thở dài: "Juan thân mến, cậu đã gây ra chuyện lớn rồi."

Juan rất xấu hổ, chỉ có thể xin lỗi.

Thế rồi Tiến sĩ Marat tung ra một quả bom.

"Tay buôn đồ cổ đã chết đêm qua."

"Sao cơ?"

Nick sốc đến nỗi mắt gần như lồi ra ngoài.

Juan cảm thấy ớn lạnh toàn thân, anh nhớ lại cái ký ức kỳ lạ mà mình không chắc là mơ hay thực đó. Anh đang ngâm mình trong nước biển, trên tay cầm một chiếc la bàn phát sáng, bên tai nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, sau đó là con sóng che trời lấp đất.

"Gã chết thế nào?"

"Không biết, nghe nói không có dấu hiệu gì cả, mũi miệng chảy máu." Tiến sĩ Marat rất bực bội.

Juan nhớ ra lời bác sĩ dặn, vội vàng báo về cuộc hẹn đến văn phòng cho Tiến sĩ Marat.

"Hay quá, tôi vừa định hỏi, nghe nói có người từ bệnh viện đến đồn cảnh sát khám nghiệm tử thi, có lẽ họ biết nguyên nhân cái chết của tay buôn đồ cổ." Tiến sĩ Marat vừa nói vừa liếc nhìn Nick.

Juan ngay lập tức làm chứng cho trợ lý của mình rằng vấn đề la bàn không liên quan gì đến Nick, nếu có thể, anh muốn thuê lại Nick sau khi điều tra rõ ràng mọi chuyện.

"Được rồi, sau khi cậu xuất viện chúng ta sẽ nói chuyện." Tiến sĩ Marat rời đi, nhưng Juan lại không thể bình tĩnh được.

Trực giác mách bảo anh rằng cái la bàn kia đã bị nguyền rủa, còn lý trí của anh lại bác bỏ suy đoán phản khoa học đó.

***

Đêm đó, cơn bão làm cửa sổ bệnh viện rung bần bật lên.

Juan nằm trên giường không tài nào ngủ được. Anh đi vòng quanh phòng bệnh và hành lang, đóng tất cả các cửa sổ lại, nước mưa ướt đẫm nửa người. Y tá nhìn thấy liền đẩy Juan trở lại phòng bệnh, lo lắng anh bị sốt, cô còn đo nhiệt độ cho anh, nghiêm khắc ra lệnh cho Juan không được rời khỏi giường.

Juan đã rất đau đầu khi biết chuyện các nhân viên y tế do bệnh viện cử đến sơ cứu cho anh trên bãi biển lại bị tay buôn đồ cổ vu cáo là kẻ khả nghi đã lấy trộm la bàn. Bây giờ đứng trước yêu cầu nghiêm khắc của cô y tá, Juan không tranh cãi mà chọn tiếp tục nằm ngắm trần nhà.

Anh vòng tay ra sau đầu làm gối. Đột nhiên, anh cảm thấy có vật gì cứng cứng dưới gối. Juan nhấc chiếc gối lên, dán mắt vào chiếc la bàn gắn dây xích vàng. Cánh tay anh run rẩy không thể kiểm soát.

Juan biết rằng nếu thứ này đã ở đây ngay từ đầu thì sẽ có ai đó phát hiện ra nó. Vậy đó có thể là ai? Ai đã đặt thứ này dưới gối khi anh đi ra hành lang? Anh là người duy nhất ở phòng này, các giường khác đều trống, cửa sổ vẫn đóng. Phòng nghỉ của y tá ở hướng khác. Juan tuy rời khỏi phòng bệnh nhưng vẫn không ngừng chú ý đến động tĩnh trong hành lang. Anh thề rằng không có ai bước vào căn phòng này cả. Trừ khi có ai đó có thể bất chấp gió mưa vào ban đêm để cạy cửa sổ ra, lẻn vào phòng bệnh. Tại sao một người có kỹ năng như vậy lại đặt một chiếc la bàn dưới gối của anh? Đây là để vu oan cho anh, hay là để dọa chết anh?

Lần này Juan không dám chạm vào la bàn, anh dùng ga giường để lót tay, cẩn thận nhặt la bàn lên, băn khoăn không biết giấu nó ở đâu. Juan dám nói sự thật với Tiến sĩ Marat, nhưng anh không dám nói những điều tưởng như điên rồ đó với cảnh sát Jamaica. Sẽ còn tệ hơn nếu có người ở bệnh viện phát hiện ra. Quần áo không có túi nên chỉ có thể nhét vào trong gối.

Juan dự định sẽ mở to mắt cho đến bình minh.

Lại có chuyện kỳ ​​lạ xảy ra, vừa rồi anh không buồn ngủ chút nào, nhưng mí mắt lại nặng trĩu như thể treo cả tảng đá trên đó.

Juan đặt chiếc gối trở lại vị trí ban đầu rồi cuộn mình xuống, gác đầu lên ván giường chứ không ngủ trên gối.

Anh dần mất đi ý thức, chìm vào giấc mơ.

***

Ào ào.

Lại là tiếng sóng biển rì rào.

Juan cảnh giác nhảy dựng lên tại chỗ, vào tư thế chiến đấu.

Sau đó, anh va vào bậc thang gỗ, phải ôm chân phải nhảy lò cò vì đau.

"Ha ha, đúng là thanh niên." Một giọng Anh trầm thấp vang lên.

Juan nhìn thấy trong sân bày một cái bàn và một cây dù che nắng, một ông già với mái tóc hoa râm đang dựa vào một chiếc ghế bành, miệng ngậm tẩu thuốc.

Xa xa là làn nước biển trong xanh, còn đây là một ngôi nhà nằm trên sườn núi. Gần đó là những biệt thự mái đỏ có kết cấu tương tự như nhau, hoa nở rộ trong sân, trời nắng và trong, gió biển mát lạnh. Đây chắc chắn không phải là Jamaica ở vùng biển nhiệt đới.

"Xin chào ông, tôi có thể hỏi nơi này ở đâu không?" Juan thận trọng hỏi, đứng cạnh bậc thang.

"Đây là một giấc mơ." Ông lão chậm chạp nói: "Cái này thì phải hỏi cậu đấy, vì sao lại chạy vào trong giấc mơ của tôi la hét ba ngày liền."

"Cái gì?" Juan kinh hãi. Anh vô thức cảm thấy đối phương đang đổ tội cho mình. Cuộc sống của anh đã rối tung hết cả lên, đủ thứ chuyện không thể giải thích được đã xảy ra. "Thưa ông, con người không thể đi vào giấc mơ của người khác được."

"Thông thường thì đúng là không thể." Ông già đập tẩu thuốc xuống bàn, lúc này, một người đàn ông từ cuối con đường rải sỏi bước tới.

Juan từng nghĩ Tiến sĩ Marat là nhà thám hiểm cường tráng nhất mà anh từng thấy, nhưng bây giờ anh biết mình đã sai, người đàn ông cõng chiếc ba lô cao bằng nửa người, tay cầm một cây gậy leo núi kia mới đúng là cường tráng thật, giống hệt như một con gấu nâu đứng thẳng người. Đôi mắt của ông ta có màu đỏ kỳ lạ, và khi Juan bị ông ta nhìn một cái, lông tóc trên người anh dựng đứng cả lên.

"Nạn nhân thứ hai bị cậu quấy rối trong mơ mấy ngày nay đến rồi." Ông già mỉm cười nói.

Gấu Nâu dừng lại trước cửa sân, bỏ mũ ra và gật đầu với Juan.

Juan phân tích theo bản năng, trực giác nói cho anh biết người kia không phải là một tên xã hội đen hung ác, anh thậm chí còn cảm thấy ông ta thân thiện? Quả là hoang đường!

"Nào, mời ngồi." Ông già vỗ nhẹ lên bàn, trong sân đột nhiên xuất hiện thêm hai chiếc ghế bập bênh.

Lúc này Juan mới nhìn rõ dáng vẻ của ông già.

Trông ông ta như sáu mươi tuổi, nhưng lại giống bốn mươi, những nếp nhăn đó không hề chứng tỏ sự già nua của ông, mà như tô điểm thêm chút dấu vết năm tháng. Đôi mắt ông ta rất sáng, chứa đựng ánh sáng trí tuệ, cánh tay rất khỏe mạnh, có thể thấy được cả cơ bắp bên dưới lớp quần áo. Dường như ông ta có thể nhấc chiếc ghế bên cạnh lên bất cứ lúc nào rồi đánh bất tỉnh kẻ thù.

"Cậu có thể gọi tôi là John." Ông già cười tủm tỉm, nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com