9
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 9
Ác mộng
John đã dễ dàng tìm được két sắt ở ngăn bí mật phía sau giá sách.
Bác sĩ Abel giúp cầm đèn pin, miệng liên tục lẩm bẩm mấy con số và từ ngữ.
"...Tôi nghĩ mật khẩu có thể là ngày sinh nhật. Không, không, nó quá đơn giản. Có thể đó là một con số được mã hóa từ chữ sự tồn tại huyền bí theo một quy tắc nào đó."
John lắc đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ của bác sĩ Abel: "Cho tôi mượn ống nghe của ông."
"Hả?" Bác sĩ Abel đực mặt ra.
"Mau lên, không cần mật khẩu, loại két sắt kiểu cũ này rất dễ mở." John thúc giục.
Bác sĩ moi chiếc ống nghe trong vali ra. John cầm lấy rồi áp đầu ống nghe vào két sắt, đồng thời từ từ xoay nút và lắng nghe những âm thanh bên trong. Khoảng ba phút sau, có tiếng "cạch" giòn giã từ khe cắm bên trong két, cửa két mở ra.
"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?" Bác sĩ Abel trợn mắt sửng sốt, vẻ mặt như thể thế giới quan đã tan nát. Trước ngày hôm nay, ông ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng công cụ chẩn đoán bệnh mà mình dùng cũng có thể dùng để mở khóa.
John muốn giải thích đây không phải là dụng cụ phá khóa mà là dụng cụ phụ trợ, tuy nhiên nhìn vẻ mặt suy sụp của bác sĩ, tốt hơn hết là đừng nói thêm gì làm ông ta sốc hơn.
"Đây chỉ là thủ thuật nhỏ thôi, bác sĩ không cần dùng đến đâu, được rồi, chúng ta cùng xem bên trong có gì nào." John lấy đèn pin chiếu vào két.
Đồ đạc trong đó được sắp xếp ngay ngắn, John xem qua chúng, tìm thấy một số chứng khoán Hà Lan và Tây Ban Nha, một hộp đựng tiền cổ và một cuốn sổ bút ký bìa màu xám.
"Là cái này." Bác sĩ Abel xác nhận.
Cuốn bút ký đã cũ, bìa da có dấu hiệu sờn rách rõ ràng. Khi mở ra, nửa phía sau có dấu vết bị phồng lên do ngâm nước, chữ viết hơi nhòe và mờ.
John lướt qua sơ sài, không đọc kỹ mà nhanh chóng cất cuốn bút ký đi, đóng két lại.
"Về phòng khám, đừng ở đây quá lâu."
"Hả?" Bác sĩ không hiểu, sao không xem ở đây luôn?
John giải thích: "Ở đây không an toàn, Johnson đã từng tới đây vào ban ngày. Tuy không hiểu về sức mạnh huyền bí, nhưng tôi nghĩ thần Biển nhất định có thể cảm nhận được dấu vết mà sức mạnh này để lại, chỉ cần nó tỉnh dậy, rất có thể sẽ đến đây kiểm tra. Vì vậy khả năng xảy ra chuyện gì đó nếu chúng ta ở lại đây là rất cao."
"...Vậy thì hãy nhanh chóng rời khỏi đây thôi!"
Bác sĩ Abel chạy như bay. Chạy được nửa đường, ông ta chợt nhận thấy nhà thờ sáng trưng, khác hẳn với bóng tối đáng sợ khi họ bước vào.
"Ánh trăng?" Bác sĩ bối rối nghĩ, trăng sáng thế sao? Ông ta sống ở thị trấn Đá Ngầm Đen đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy thứ ánh trăng sáng như ánh đèn điện này.
"Nguy rồi!"
John chợt phát hiện nữ tu đã biến mất. Họ đã chuyển nữ tu đang ngủ say lên chiếc ghế dài trong nhà thờ, nhưng bây giờ nó trống rỗng.
John kéo bác sĩ vào bóng tối cạnh tường, rồi thận trọng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quả nhiên, trên bầu trời đêm có vầng trăng non, ánh trăng bàng bạc bao phủ mặt đất như một tấm lụa.
John nhìn thấy nữ tu đang bước đi loạng choạng, trước mặt cô là bốn bóng người với dáng đi kỳ lạ.
"Những người còn sống sót trên tàu Gió Tây."
John cảm thấy hối hận khi nghĩ đến việc mình đã cởi trói cho những người này. Khi đó, anh không hề biết rằng mọi chuyện sẽ phát triển như thế này.
"Bọn họ cũng tiếp xúc với tồn tại huyền bí?" Bác sĩ ngơ ngác hỏi, nếu không sao lại dính đạn thế này?
Chẳng bao lâu bác sĩ lại nhớ lại lời nói huyên thuyên của những người này khi cơn sốt vẫn dai dẳng.
Tàu, bão tố, trăng non...
Răng bác sĩ Abel va vào nhau cành cạch, ông ta run run hỏi: "Tàu Gió Tây gặp thần Biển ở ngoài biển sao?"
"Tôi không biết, chúng tôi chỉ nhìn thấy mặt trăng kì lạ này trong cơn bão." John hạ giọng, anh đang nghĩ về con tàu ma.
Có vẻ như hôm đó tàu Gió Tây đã gặp phải hai sự kiện huyền bí trên biển, một là trăng non, một là con tàu ma.
"Này, sao chỉ có bốn người?" Bác sĩ Abel nhìn những bóng người mộng du đó, thắc mắc.
"Thuyền trưởng không có trong đó, hình như người còn lại bị gãy chân..."
Giọng nói của John đột ngột dừng lại, vì anh nhìn thấy một bóng người khác đang bò một cách khó khăn trên đường mòn.
Những người không thể đi được đang bò.
Khiến người ta phải rùng mình.
Sắc mặt bác sĩ Abel tái nhợt, ông ta đang định nói gì đó thì ý thức đột nhiên mơ hồ.
John phát hiện nửa người bác sĩ bị ánh trăng chiếu sáng, anh biến sắc, vội vàng kéo ông ta vào trong hành lang.
Nhưng đã quá muộn, John nghe thấy tiếng hát du dương từ xa vọng lại, mí mắt anh càng lúc càng trĩu nặng, hai tay không còn sức lực.
John ngã xuống đất.
***
John biết mình đang nằm mơ.
Anh đang đứng trên một bãi biển, nhưng nước biển lại có màu đỏ.
Dường như có thứ gì đó đang lăn lộn trong nước, nhưng nước đục quá, anh không nhìn rõ được gì.
Sau đó nước bắt đầu sôi lên, tảng đá ngầm màu đen khổng lồ từ từ nhô lên từ đáy biển.
Tảng đá này không có gì đặc biệt, nó giống như đá ngầm thông thường, có màu đen tuyền, có nhiều lỗ thủng và bị nước biển ăn mòn nghiêm trọng. Tuy nhiên, không có gì bám trên đá, cũng không thấy dấu vết của sò ốc hay rong biển.
Ngoài ra, nó quá lớn.
Trong giấc mơ, đá ngầm có độ cao gần bằng bầu trời đầy sao, cả vùng biển đều bị bóng của nó bao phủ.
Vầng trăng bạc nhô lên từ đáy biển, đá ngầm bắt đầu rung chuyển dữ dội, những khối đá vụn không ngừng bong ra, rồi những âm thanh khủng khiếp vang lên tràn ngập cả giấc mơ.
John đau đớn khom người, cố hết sức bịt tai lại nhưng âm thanh vẫn vang lên liên tục.
Dường như vô số người đang khóc lóc, la hét và vùng vẫy.
Đó là âm thanh từ địa ngục.
John không thể nghe rõ những giọng nói này đang nói gì, anh chỉ có thể nghe thấy nỗi đau vô tận ẩn chứa trong đó. Ý thức của anh bị cuốn vào, trong đầu chỉ còn lại nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất. Anh chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ vô nghĩa.
Cảm xúc sợ hãi và đau đớn này mạnh mẽ vô cùng, dường như nó có thể xóa sạch bộ não con người ngay lập tức.
Cho đến khi một cơn ớn lạnh làm John cứng người.
Cơn ác mộng rút đi như thủy triều.
***
John tỉnh dậy vì lạnh. Anh phát hiện trên mặt và tay có một tầng sương trắng, chân bị mắc kẹt trong vũng nước đóng băng, gần như không thể rút ra được.
Johnson đứng cạnh lan can, cầm một chiếc dù màu đen. Những hạt mưa dày và tán dù che phủ, hoàn toàn không nhìn thấy được khuôn mặt của y.
Đây không phải là nhà thờ, John thấy mình đang đứng trên bệ cầu tàu. Cách đó không xa là biển, sóng biển nối tiếp nhau xô vào bờ. Trước mặt John có mấy người, họ trông rất giống John, chân họ bị đông cứng và không thể di chuyển.
John đếm thử thì thấy hai hành khách của tàu Gió Tây đều ở đó, thuyền trưởng và thủy thủ đều biến mất, cả nữ tu cũng vậy. Bác sĩ Abel cuộn tròn người, bị đông cứng trong vũng nước gần anh nhất.
Dường như bọn họ bị ánh trăng ảnh hưởng, tất cả đều rơi vào ác mộng, sau đó đờ đẫn đi về phía biển, và Johnson lại cứu bọn họ.
"..."
John liếc nhìn Johnson với vẻ mặt phức tạp. Lý trí nói cho John biết, anh không thể nói chuyện với người này, càng tiếp xúc nhiều, anh sẽ càng nguy hiểm. Nhưng có quá nhiều bí ẩn, lại có quá ít thông tin và manh mối.
"Tại sao?"
John đột nhiên lên tiếng, anh không hiểu tại sao Johnson lại muốn cứu người? Mà y chỉ cứu được anh và bác sĩ Abel, những người khác thì sao?
Johnson nhận thấy John đang nói chuyện với mình, y hơi nâng dù lên, để lộ đôi mắt xanh lam nhạt.
"Vật tế sẽ tăng sức mạnh của nó, giúp nó thức tỉnh."
"Vật tế?" Đồng tử của John co lại.
Cho nên không phải là cứu người, chỉ là không muốn "góp sức cho giặc". Nhưng vẫn còn một vài người mất tích ở đây.
"Họ bị mê hoặc quá sâu, không cứu được nữa." Johnson tựa hồ chú ý tới thắc mắc của John, bèn chủ động giải thích: "Tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân, ta nhìn thấy anh đang tìm kiếm."
John vô thức ôm chặt lấy cuốn bút ký trong túi.
Johnson phớt lờ ánh mắt cảnh giác của John, vẻ mặt ung dung, bình tĩnh như thể đang nói về thời tiết: "Đêm qua, sức mạnh của nó bao trùm toàn bộ thị trấn Đá Ngầm Đen, sau đó sẽ ngày càng mạnh lên. Dưới ảnh hưởng của sức mạnh này, người dân trong trấn sẽ dần rơi vào ác mộng, rồi lần lượt bước xuống biển. Bây giờ không ai có thể rời khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen."
"Nó là ai?"
"Là thần Biển mà người dân thị trấn Đá Ngầm Đen hay nói đến, Đá ngầm quái quỷ."
Thái độ của Johnson rất tốt, hỏi gì trả lời nấy. Chính thái độ này càng khiến John cảnh giác hơn.
"Không ai có thể rời khỏi... kể cả ngài?" John đột nhiên ném ra một câu hỏi sắc bén.
"Kể cả ta." Vẻ mặt của Johnson không thay đổi.
John chưa bao giờ gặp khó khăn khi phân tích biểu cảm của một người như lúc này, theo lý mà nói, động tác theo thói quen và sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt sẽ bộc lộ suy nghĩ bên trong của một người, nhưng Johnson không có những biểu cảm dư thừa nào.
Lúc này, bác sĩ cũng tỉnh dậy, ông ta hét lên một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của John.
Khi John hoàn hồn, anh thấy Johnson đang cầm dù rời đi.
"Khoan đã!"
Trong đầu John vẫn còn rất nhiều câu hỏi.
Nhưng Johnson không hề quay đầu lại, y giống như một bóng ma, lặng lẽ biến mất vào bóng tối của những ngôi nhà bên đường.
"...Tôi chết chưa?" Bác sĩ Abel sợ hãi ôm đầu, hắt hơi vì lạnh.
"Người chết không thể hắt hơi."
"Đủ rồi, cậu John, tôi không thể chịu nổi sự hài hước của người Anh các cậu đâu." Bác sĩ Abel vùng vẫy một cách khó khăn, cuối cùng vẫn phải chờ John đá vỡ lớp băng rồi đến giúp, bác sĩ mới thoát được khỏi vũng nước đóng băng.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chúng ta bị Siren mê hoặc rồi sao?" Bác sĩ sợ hãi hỏi.
"Đúng vậy." John nhớ lại cơn ác mộng đó, vừa hỏi về giấc mơ của bác sĩ vừa cứu những người khác.
Quả nhiên, bác sĩ Abel cũng nhìn thấy nước biển đỏ, Đá ngầm quái quỷ, và những âm thanh than khóc kinh hoàng.
"Chuyện là..."
"Sao cơ?" John ngẩng đầu lên.
Bác sĩ Abel có vẻ khó xử, sau đó ấp a ấp úng nói: "Tôi không nghĩ đó là ác mộng, là săn cá voi!"
John vô cùng kinh ngạc. Anh biết về cái này, mặc dù truyền thống săn bắt cá voi có từ rất sớm và cũng rất xa xưa, nhưng trong khoảng một trăm năm trở lại đây, con người mới săn bắt cá voi một cách điên cuồng.
John chưa bao giờ tận mắt chứng kiến cảnh săn bắt cá voi, nên khi bước vào cơn ác mộng, anh cũng không nghĩ tới điều đó.
Bác sĩ Abel nói một cách khó khăn: "Trước đây tôi cũng tò mò về truyền thuyết thần Biển của thị trấn Đá Ngầm Đen, từng tìm đọc tài liệu về nó. Tôi được biết, trước khi bị nước biển nhấn chìm, thị trấn Đá Ngầm Đen trở nên thịnh vượng và sầm uất nhờ nghề săn bắt cá voi, ban đầu ngư dân ở đây chỉ săn cá voi trong vịnh, sau này các đội tàu châu Âu đến chiêu mộ số lượng lớn thủy thủ, giao dịch dầu cá voi* và tấm sừng hàm**. Một trận mưa lớn và lũ lụt xảy ra bảy mươi năm trước đã nhấn chìm một nửa thị trấn, giết chết nhiều người, cảng biển tốt đẹp ban đầu đã không còn, tàu thuyền không thể cập bến, thị trấn Đá Ngầm Đen không bao giờ săn được cá voi nữa. Thế nên tôi luôn cho rằng huyền thoại thần Biển là lời đồn thổi do cha ông chúng tôi lan truyền vì sợ thiên tai..."
* Dầu cá voi: là loại dầu thu được từ mỡ của cá voi.
** Tấm sừng hàm: là một hệ thống lọc thức ăn bên trong miệng của cá voi tấm sừng hàm. Để sử dụng tấm sừng hàm, trước tiên cá voi mở miệng dưới nước để hút nước. Sau đó, cá voi đẩy nước ra ngoài và các động vật như nhuyễn thể được lọc bởi tấm sừng hàm, trở thành nguồn thức ăn cho cá voi.
"Vật tế." John chợt lên tiếng.
Bác sĩ Abel sửng sốt một lúc, rồi nhận ra John đã lấy bút ký của mục sư già ra, lật thật nhanh, cuối cùng dừng lại ở một trang có ghi chú thị trấn Đá Ngầm Đen.
"Máu và cái chết sẽ đánh thức những thứ đang ngủ yên. Chúng được gọi là thần vào thời cổ đại. Chúng ta không nên tàn sát trên biển, ít nhất là không được tiến hành ở cùng một nơi. Thần sẽ tưởng đó là vật hiến tế do con người dâng lên, rồi xuất hiện và nuốt chửng tất cả những vật tế dính máu."
--------------------
Tác giả nói thế này:
Trước khi các giếng dầu được thăm dò, trước khi đèn điện và nguồn điện được nghiên cứu ra, trong nền văn minh của xã hội phương Tây lúc bấy giờ, sản xuất và đời sống của con người không thể tách rời khỏi ngành đánh bắt cá voi.
Muốn làm đồ da, muốn chiếu sáng, muốn luyện thép, muốn máy móc trong nhà máy vận hành thì dầu cá voi là thứ không thể thiếu.
Vì vậy sau cuộc Cách mạng Công nghiệp, ngành săn bắt cá voi bùng nổ, đạt đến đỉnh cao vào thế kỷ 19.
Với sự suy giảm mạnh của quần thể cá voi, sự ra đời của điện và việc đào giếng dầu, nghề này mới dần biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com