95
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 95
Thuyền buồm mới
Một chiếc thuyền buồm hoàn toàn mới của Anh sản xuất trong thế kỷ 17 đang lướt nhanh trên biển.
Một cánh buồm dọc bổ sung có thể giúp đổi hướng một cách linh hoạt, cánh buồm phía sau bị gió thổi bay giống như một trái vải thiều căng mọng, ánh nắng chói chang xuyên qua cánh buồm, phủ lên nó một thứ ánh sáng pha lê kỳ lạ.
"Người Anh ở Port Royal thực sự rất giỏi bảo trì thuyền buồm." Johnson rất thích món đồ chơi mới này, những xúc tu dây leo bò trên boong thuyền trơn bóng đẹp đẽ. "Nghe nói họ đổ dầu ô liu lên boong thuyền."
Trên đài quan sát ở cột buồm, Gymir uể oải ngáp dài. Đuôi cá tỏa ra ánh sáng vàng đỏ huyền ảo chói lóa dưới ánh mặt trời. Hắn chống cằm nhìn mặt trời, đôi mắt vàng nheo lại.
"Em có muốn thử con tàu cướp biển kia không?" Gymir hỏi.
Hắn đã tranh thủ chọn lựa, "thu được" hai con tàu ở Port Royal. Tiêu chuẩn của thần Biển rất cao, chất liệu ván gỗ kém là không thèm, có nhiều phần mục nát cũng không thích, khoang thuyền có mùi hôi quá thì không lấy. Tiêu chí cuối cùng loại bỏ gần như toàn bộ tàu, chỉ còn lại tàu Thống đốc Jamaica của hải quân Anh, và một chiếc tàu cướp biển đang neo đậu để sửa chữa "vinh dự được chọn".
Johnson nói con tàu cướp biển có thể thuộc sở hữu của một thủ lĩnh cướp biển nổi tiếng lúc bấy giờ. Đáng tiếc là con tàu này đã không treo cờ cướp biển sau khi vào Port Royal, mà dựa trên những kiến thức tà thần có được từ tiểu thuyết phiêu lưu mạo hiểm, chỉ nhìn vào lá cờ cũng rất khó để biết tên của thủ lĩnh hải tặc nổi tiếng lúc bấy giờ. Mà ai thèm quan tâm chứ, có thuyền là được. Johnson cho rằng con mắt thẩm mỹ của Gymir rất khá. Y đã ngắm nghía rất nhiều thuyền buồm ở Port Royal.
Trước đây, y đã rất hạnh phúc khi vớt được một con thuyền buồm Tây Ban Nha gần như nguyên vẹn từ dưới đáy biển. Bởi vì hầu hết các tàu bị chìm chỉ còn lại một lớp vỏ rỗng, các loài động vật có vỏ bám vào tàu nặng hơn chính thân tàu, cần phải được làm sạch. Nếu thiếu quá nhiều bộ phận thì việc ghép lại sẽ rất rắc rối. Nó giống như trò chơi dây của trẻ con, có những tư thế chỉ cần xòe ngón tay ra theo ý muốn, cũng có những cái rất phiền toái, buộc các ngón tay phải móc lấy nhiều sợi dây theo thứ tự. Mặc dù bản thể của y có số lượng xúc tu dây leo rất lớn, nhưng ai lại muốn thực hiện công việc lắp ráp phức tạp nếu có thể làm cho đơn giản hơn? Vì thế sau khi Johnson có ý thức, y vẫn giữ lại con tàu cũ nát đó, thân tàu có nhiều lỗ thủng đến nỗi có thể mạo danh một con tàu ma.
Mỗi chiếc thuyền ở Port Royal đều rất hoàn chỉnh, sau khi Johnson biết nơi này nhất định sẽ bị phá hủy, y cũng muốn chọn một con thuyền cho mình, nhưng nhìn tới nhìn lui đều không mấy hài lòng. Cái này có quá nhiều cánh buồm, vận hành phức tạp; cái đó có quá ít họng pháo, các xúc tu dây leo không được tự do; cái nọ quá xấu; cánh buồm của cái kia quá bẩn... Tóm lại, y nhìn hồi lâu mà không có hành động gì, thậm chí còn mất đi hứng thú lựa chọn.
Johnson không ngờ Gymir lại lấy được hai chiếc thuyền, cả hai đều khá tốt. Đặc biệt, tàu Thống đốc này rộng rãi đẹp đẽ, cabin của thuyền trưởng và cabin nghỉ được trang bị thảm mềm, trong khoang đạn có trữ lượng dồi dào, lăn lên những quả bóng sắt đặc ruột tròn vo đó rất thoải mái. Tất cả thuốc súng đen thì vứt đi, vô dụng.
Khi Johnson nghe Gymir hỏi mình có muốn đổi thuyền không, y do dự một lúc rồi từ chối. Bởi vì những xúc tu ở cuối hai dây leo của y đang ấn vào quả cầu sắt và lăn nhẹ nhàng, không hẳn là chơi mà chỉ là lăn lăn ấn ấn như xoa bóp, thú vị lắm.
Tàu cướp biển kia được Gymir kéo ra khỏi bến, khoang tàu về cơ bản là trống rỗng. Không có thảm, không có đồ nội thất sang trọng, không có những quả bóng sắt đặc ruột. Nó không phải là xấu nhưng phù hợp để dùng khi phơi nắng và ngủ gật hơn.
"John đã làm đám cưới chưa?" Johnson chợt hỏi.
Gymir lập tức cảnh giác: "Sao lại hỏi thế?"
"Anh ta chắc đã sáu mươi tuổi rồi nhỉ? Nếu không kết hôn, có lẽ sẽ không có con." Johnson nghiêm túc bày tỏ suy đoán của mình: "Em muốn xem con của anh ta có phát sáng hay không."
"Ồ, hắn có một đứa con trai, nhưng ta không gặp." Gymir từ từ thư giãn, đuôi cá lại rũ xuống trên ván gỗ.
Gymir đã kể cho Johnson nghe về ngôi biệt thự bên bờ biển nơi John sống, con mèo mà John nuôi, và bức ảnh đặt trước lò sưởi.
Khi đến Luân Đôn năm 1927, thần Biển cũng có hứng thú với máy chụp hình của con người, định chụp thử một tấm ảnh, ai ngờ máy chụp hình phát nổ ngay tại chỗ. Khung cảnh lúc đó vô cùng hỗn loạn, khói dày đặc bốc lên trong tiệm chụp hình, con người vô cùng kinh hãi, không hề biết nguyên nhân sự việc là do một tà thần vô hình đang chơi đùa với chiếc máy chụp hình để không ở đó.
"Ta đã đi ngay sau khi đưa viên ngọc cho John." Gymir cho rằng hắn không nói dối, việc hắn hỏi chuyện thám tử xảy ra trước khi đưa viên ngọc.
Họ đang phóng nhanh trên Bắc Đại Tây Dương.
Một ngày trước, Johnson đến gặp Hans ở Greenland, phát hiện ra cặp kính của Hans đã bị thất lạc trong lúc chạy trốn ở Bắc Cực. Nghĩ đến nỗ lực của Hans trong việc huấn luyện Juan trong giấc mơ, Johnson đã chế tạo một cặp kính mới, giống như viên ngọc trai đền bù cho John. Các thành viên trong nhóm của Hans đều có vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt của họ rất khó giải thích... tà thần cho đồ còn kèm theo cả dịch vụ hậu mãi, bạn có tin được không?
"Anh thực sự không muốn đi tìm con cá voi trắng đó à."
"Không tìm." Gymir kiên định đáp.
Hắn có thể cảm giác được nó vẫn còn sống, thế là đủ rồi, thù lao cái gì chứ! Tà thần không làm chuyện đó! Hơn nữa, sau này chắc chắn sẽ không cần tới Cá Voi Trắng nữa. Có phải là John đâu. Lợi ích lớn nhất của việc trả thù lao là đảm bảo rằng thám tử còn sống, nếu John cũng chết nhanh như những thám tử khác từng tiếp xúc với tà thần thì Gymir sẽ không thể nhận được lời khuyên bổ ích nào tiếp theo.
Johnson nghi ngờ liếc nhìn người cá. Những dây leo đen vươn ra từ họng pháo bên mạn tàu, treo lủng lẳng trên đó, tựa như đang hóng gió biển. Thông thường vào lúc này, người cá chắc chắn sẽ xuất hiện ở đây, nắm lấy dây leo để nghịch những xúc tu mềm mại ở đoạn cuối, hoặc là ca hát. Nó ảnh hưởng lớn đến việc điều hướng. Vì vậy hôm nay Gymir khá bất thường.
Johnson cũng không muốn nhắc nhở Gymir, từ sau khi quen biết hắn, khoảng thời gian rảnh rỗi như thế này thật hiếm có. Sóng vỗ rì rào trên thân thuyền, ánh mặt trời ấm áp, dây leo thoải mái vươn mình khắp nơi. Johnson dường như đã quay trở lại cuộc sống trôi dạt trên biển ngày xưa, ngoại trừ việc trên thuyền có thêm một người cá.
Người cá cảm nhận được cảm xúc vui sướng tỏa ra từ y. Gymir hơi nghiêng đầu, chìm đắm trong suy nghĩ. Có vẻ như thám tử nói đúng, giữ khoảng cách thích hợp sẽ thực sự gia tăng tình cảm.
Tiếp theo là bước thứ hai, không thể lúc nào cũng để mặc một bên chọn địa điểm du lịch, phải tạo ra những bất ngờ hợp lý, tốt nhất là đi nơi nào đó mà bên kia chưa từng đến. Điểm này thì khá khó khăn với tà thần, tiền bạc và thể lực không thể cản bước tà thần lang thang khắp nơi, trong khi Johnson lại trẻ tuổi và hiếu động. Vì vậy, Gymir đề nghị đến những ngôi nhà cũ của thần cổ xưa để thăm thú.
Sau khi nhiều thần cổ xưa rời bỏ trái đất, nơi ở của họ vẫn còn đó. Bởi vì thần cổ xưa không chết, sức mạnh vẫn còn, nó tiếp tục tạo ra những hiện tượng kỳ lạ, thần mới vẫn không dám đến gần, sợ sẽ chọc giận chủ nhân ở đó.
Johnson ngay lập tức có hứng thú với ý tưởng này, Gymir đã đề xuất một loạt địa điểm làm tài liệu tham khảo.
Đầu tiên là cao nguyên Nam Mỹ, nơi sinh ra thần Rắn lông vũ Kukulkan. Nơi đó thường xuyên có giông bão, hầu như ngày nào cũng có mưa, lượng nước mưa lớn tạo thành vô số dòng sông trên cao nguyên, cuối cùng đổ xuống rìa cao nguyên thành thác nước hùng vĩ. Johnson rất muốn đi, nhưng lại do dự khi nghĩ đến thần Mặt trời, lỡ như thần Mặt trời trở lại trái đất, điểm dừng chân đầu tiên là nhà cũ của thần Rắn lông vũ thì sao? Giả sử đụng độ nó thì đúng là oan quá.
Gymir lại nhắc đến "Con mắt sa mạc Sahara" của châu Phi. Đó là những vòng tròn đồng tâm khổng lồ. Các lớp vòng tròn có vẻ hỗn loạn nhưng tổng thể lại rất đều đặn, loại tà thần thích hoa văn có quy luật này rất hiếm có, Gymir nghĩ Johnson có thể thích phong cách này. Không ngờ Johnson lại nói đã từng tới đó rồi, Gymir tiếc nuối nói rằng xem ra tà thần đó đã chết, còn thần Biển ngủ một giấc là hàng ngàn năm không ra ngoài nên không biết tin tức gì cả.
Địa điểm thứ ba, Gymir không chắc nó ở đâu, vì hòn đảo đó biết di chuyển.
"Hòn đảo được bao quanh bởi cát lún có thể nuốt chửng mọi thứ. Bên dưới hòn đảo hình trăng non là một cung điện nham thạch, mái và tường của nó có thể tạo ra nhiều loại âm thanh. Hòn đảo này có lẽ vẫn còn đó... chủ nhân của nó rất mạnh mẽ."
Johnson càng nghe càng thấy quen thuộc, y liếc nhìn hướng đi hiện tại.
"Đảo Sable?"
"Hử?" Gymir ngơ ngác.
Johnson giải thích: "Đây là tên do con người đặt cho hòn đảo chết chóc biết di chuyển đó, hàng trăm con tàu bị chìm trong bãi cát lún quanh đảo, kể từ khi con người có thể vượt qua đại dương này, tàu bè đã liên tục bị nuốt chửng, mãi cho đến khi em sinh ra, con người dường như đã tìm ra cách cho tàu tránh khỏi đó."
"Hình trăng non à?"
"Phải!"
"Đúng nó rồi, chúng ta đi xem xem." Người cá nhận thấy tâm trạng vui vẻ của Johnson càng thêm đậm đà, không khỏi hỏi: "Em rất thích hòn đảo đó?"
"Đúng vậy, trước kia em không dám tới gần, dưới bãi cát lún có rất nhiều thuyền..." Johnson đột nhiên dừng lại. Một dây leo bò lên cột buồm, thân mật sáp đến gần người cá. "Nhưng bây giờ em đã có thuyền tốt hơn, không cần những thứ đó nữa."
"Không sao đâu, chủ nhà không có ở nhà, em muốn gì thì cứ lấy!" Gymir nói thẳng. Bản thân chủ nhà cũng không biết rằng có rất nhiều tàu bị chìm xung quanh, vậy thì lấy vài cái cũng có sao đâu!
Gymir cố nhịn không chạm vào dây leo mà để mặc cho dây leo cọ vào vai, lưng và má mình.
"Anh biết rõ hòn đảo kia như thế là vì muốn cướp nó?" Johnson đột nhiên hỏi, y nhớ tới Gymir đã nói gì về đặc điểm của cung điện dưới đảo.
"Không phải." Gymir phủ nhận thẳng thừng, hắn giống loại người tùy tiện đi tranh giành vật phẩm của tà thần khác à? Thế thì phiền toái lắm, hắn lười như vậy làm sao làm được? "Chủ nhân của nó dùng cung điện để chơi nhạc, ta cũng đi xem, lúc đó, hòn đảo nằm ở Địa Trung Hải, không xa hang động có thể khuếch đại âm thanh nơi ta ở."
Johnson: "..."
Thực ra là vì có chỗ ở tốt nên lười đi tranh giành chứ gì! Johnson biết rất rõ về nhóm tà thần này rồi, về cơ bản thì ai cũng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, miễn là khả năng cho phép.
"Được rồi, dù sao thì hòn đảo tên Sable này đang ở ngay phía trước chúng ta, rất gần."
"Vậy sao?" Gymir hơi ngạc nhiên.
"Chà, hơi gần với tuyến đường hàng hải của con người, em cần che đậy một chút." Johnson triệu hồi một màn sương dày, thuyền buồm nhanh chóng biến mất trong màn sương mù.
Lớp sương mù dày đặc này vẫn đang chạy với tốc độ rất nhanh, phạm vi che phủ của nó luôn được duy trì trong một vùng nhất định, nhìn từ xa trông giống như một cơn bão đang di chuyển. Chẳng qua là thời tiết kỳ lạ thường xuyên xảy ra trên biển, thuyền viên có kinh nghiệm sẽ tránh xa hiện tượng mưa lớn trong khu vực cố định như thế này.
"Thế thì lên đường thôi!" Gymir khá là tự hào vì đã chọn được một nơi mà cả Johnson và mình đều có hứng thú.
"Nhân tiện, em còn chưa hỏi ai là chủ nhân của hòn đảo này..."
"Con người gọi nó là Thoth, thần Trí tuệ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com