Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

98

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 98

Nơi trú ẩn

Đảo Sable đằng sau làn sương mù dày đặc lộ ra bộ mặt tàn bạo lạnh lùng trước mắt Cindy.

Bãi cát vàng quanh đảo đang ngâm nga khúc nhạc chết chóc, cỏ dại mọc trong các kẽ nứt của nham thạch, chúng có màu xanh xám xù xì, thiếu sức sống khiến người ta thậm chí còn nghi ngờ đó là cây giả.

Đá, đá, đá có ở khắp nơi.

Đất mà cỏ dại có thể mọc lên được tích lũy qua vô số năm tháng là "món quà" được gió mang đến từ những vùng đất liền xa xôi. Tương tự như vậy, các cơn bão hàng năm cũng cuốn đi một lớp "đất nổi trên bề mặt" khỏi đảo. Cuộc giằng co qua lại này diễn ra trong một thời gian thật dài, trên đảo Sable đã lâu không còn cây cối. Cho đến khi chu kỳ khí hậu của hành tinh lại thay đổi, các cơn bão đột nhiên giảm bớt, cuối cùng đất đã tích lũy được một chút lợi thế, nuôi dưỡng những hạt cỏ dại theo gió bay đến, bộ rễ mạnh mẽ và phát triển của cỏ dại cũng bám lấy đất, cuối cùng chúng đã thành công... Mặc dù trước đó, vô số cỏ dại đã biến mất.

Những đám cỏ dại này giống như những người nông dân bị đày đến đây làm việc vất vả. Những cơn bão sẽ tàn phá nhà cửa của chúng hết lần này đến lần khác, cùng với mạng sống của chúng. Cuối cùng, một ngày nọ, chúng đứng vững được, tích cực lớn mạnh, lan rộng trong các kẽ đá của đảo Sable, cho đến khi làm thay đổi bộ mặt xám xịt của hòn đảo Chết Chóc.

Cindy đương nhiên không có cách nào biết được những câu chuyện này, cô chỉ nghe thấy giọng nói.

Âm thanh của cỏ dại.

Dù chỉ là một loại cỏ dại bình thường, nhưng chúng mọc bên ngoài ngôi nhà của thần cổ xưa, không tránh khỏi bị nhiễm mùi của tồn tại huyền bí. Tuy nhiên, thứ hơi thở này quá yếu, không có chút sức mạnh nào. Chúng chỉ là những cây cỏ dại "biết nói". Âm thanh nhỏ đến mức không nghe được, ẩn trong tiếng sóng biển.

"Con nghĩ, trạm cứu hộ ở hướng đó." Cindy nhìn theo hướng cỏ dại mọc um tùm.

Người và ngựa trong trạm cứu hộ, ngay cả chính ngôi nhà cũng có thể làm nơi trú ẩn cho cỏ dại, không giống như những tảng đá lạnh lẽo đó. Trùng hợp thay, Cindy cũng cần một nơi ẩn náu.

"Có lẽ chúng ta không thể ở lại trạm cứu hộ quá lâu, hy vọng ở đó có bản đồ hòn đảo, và mấy thứ vật tư." Bà Fresnel thì thào. Bà đã nghỉ ngơi đủ, được Cindy đỡ, bước thấp bước cao tiến về phía trước.

Mặc dù họ muốn tránh xa bờ biển, nhưng mặt đất không bằng phẳng, khu vực gần bãi cát lún tương đối bằng phẳng hơn. Cindy dùng gậy batoong của bà nội để dò đường, liên tục gõ xuống mặt đất.

Lúc đầu, Cindy còn lo sẽ gặp phải rắn bò ra khỏi bãi cỏ giữa những tảng đá, sau khi đi được một lúc, cô nhận ra rằng mọi chuyện có thể còn tệ hơn cả việc gặp rắn, vì không có côn trùng hay động vật nhỏ nào trên đảo Sable cả, cô bắt đầu kinh hoàng suy nghĩ về ý nghĩa thực sự của "đảo Chết Chóc". Suy cho cùng, với hoạt động hàng hải của con người, một số loài động vật sẽ được du nhập ngoài tầm kiểm soát ra khắp thế giới, chẳng hạn như loài chuột. Đảo Sable có người và ngựa sống lâu dài, nên tàu tiếp tế chắc chắn sẽ đến đảo Chết Chóc này định kỳ. Một lần đến không mang theo, hai lần không có, nhưng nhiều lần rồi mà cũng chẳng có gì?

Hay là... đã chết cả rồi?

Cindy cảm thấy lạnh sống lưng.

***

Dưới góc nhìn của tà thần, sau khi Cindy rời nhóm người sống sót, cô đã vượt qua nhiều nguy hiểm bất ngờ trên đường đi. Cô đã chọn một con đường quanh co vòng vèo, nhìn thì có vẻ phi logic, nhưng chỉ cần có tầm nhìn đủ rộng là hiểu được lý do cô làm như vậy... Cô đang tránh vùng cát lún mở rộng đột ngột, vòng qua bầy chim khổng lồ đang nghỉ ngơi.

Nếu có một thợ săn xuất sắc ở đây, anh ta sẽ cẩn thận chọn hướng ngược gió để tránh xung đột với những con quái vật này. Cindy và bà Fresnel thì rắc cát khắp đầu khắp mặt rồi hoàn toàn dựa vào "trực giác" của Cindy để tiến về phía trước. Trên đảo không có nhiều chim khổng lồ, theo tiếng gọi của đồng loại, chúng dần tập trung về phía bãi cát lún nơi tàu Elizabeth bị chìm, giống như một đội đi săn đang tập hợp. Nhiều lần, chim khổng lồ suýt đánh hơi được con mồi, tìm thấy Cindy. Tình huống tương tự như kẻ mạo hiểm cầm trong tay một cây gậy thăng bằng, đi trên dây thép băng qua eo biển. Nguy hiểm nhưng lại đẹp mắt.

"Cô ta đang sợ cái gì?"

Cindy đột ngột thay đổi lộ trình, còn Gymir vô thức tìm kiếm chim khổng lồ gần đó. Không có.

Johnson đang xem xét cát lún, loại cát này phân bố không đều, thường tập trung với số lượng lớn ở những nơi có nhiều đá hơn, và tập trung ở hai đầu hòn đảo. Tàu Elizabeth bị hút bởi lực hút khủng khiếp này, thật không may, đây cũng là khu vực có nhiều cát lún nhất, chỉ cần bước ra ngoài thì tình hình sẽ khá hơn rất nhiều.

Johnson cũng nhìn thấy một bến tàu sơ sài, giống như trạm dừng của một trạm tiếp tế, cát lún ở đó rất mỏng, chỉ cần mở đủ công suất là tàu có thể thoát ra. Tất nhiên đó là trước khi đảo Sable xảy ra đột biến. Diện tích bãi cát lún đang ngày càng mở rộng trên quy mô lớn, một nửa bến tàu đã bị cát vàng nuốt chửng.

Cindy như đang lội trong đầm lầy chết chóc, bước đầu tiên cát lún chỉ đến mắt cá chân, bước tiếp theo đã là một cái hố lớn đủ khiến cô mắc kẹt cả người. Nhưng Cindy có thể nghe thấy tiếng cười hung ác của thần chết, cô luôn có thể kịp thời tránh những cạm bẫy này.

Lúc này Cindy lại đi vòng quanh, phản ứng đầu tiên của tà thần là tìm kiếm mối đe dọa, nhưng không tìm thấy.

Nhìn Cindy thỉnh thoảng lại chiến đấu với không khí, Johnson trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi: "Có phải là căng thẳng quá mức không?"

"Không, không, con người có thể phát hiện ra những dấu vết nhỏ mà chúng ta không hề biết." Gymir nhấn mạnh.

"...Em có cảm giác như cô ta đang sợ thứ gì đó vô hình nên liên tục đổi sang hướng khác an toàn hơn."

Con đường an toàn không chỉ có một, Cindy đã thay đổi nhiều lần do nội tâm rất bất an.

"Họ sắp tới rồi."

Thứ xuất hiện trong làn sương mù dày là một ngọn hải đăng.

Đúng vậy, so với trạm cứu hộ, địa điểm gần nơi tàu Elizabeth bị chìm nhất thực ra là ngọn hải đăng ở đầu này của hòn đảo. Hải đăng đứng ở nơi nguy hiểm nhất để nhắc nhở tàu thuyền không đến gần. Bây giờ đèn đã tắt. Ngọn hải đăng cao lớn như một người khổng lồ làm bằng đá đen, đứng im lìm trong làn sương dày.

"Tốt quá." Bà Fresnel rất hài lòng với nơi trú ẩn này.

Bức tường bên ngoài ngọn hải đăng thẳng và dốc, độ cao đáng kinh ngạc, chim khổng lồ không thể bay tới đó. Cầu thang dẫn lên nơi cao thường có hình xoắn ốc và rất hẹp, đó là loại địa hình dễ phòng thủ. Nhược điểm là không có lối thoát. Một khi phải liên tục rút lui, trèo lên đến đỉnh tháp thì chỉ có đường chết. Nhưng điều bà Fresnel cần không phải là một lối thoát. Trên hòn đảo hoang vắng, nơi sương dày không tan quá đỗi kỳ quái này, chạy ra khỏi hải đăng cũng có kết cục giống như nhảy xuống khỏi đỉnh tháp.

Sau khi Cindy xác nhận rằng không có con chim khổng lồ nào trong tháp và trong sương mù, bà Fresnel gần như muốn cầu nguyện Chúa ngay để cảm ơn Ngài đã ban cho nơi trú ẩn này.

"Bà nội, cửa đang khóa." Cindy không mở được cửa. Cửa của ngọn hải đăng rất chắc chắn, mục đích là để có thể chống chịu được bão tố.

"Có vẻ như cô ta không biết mở khóa." Johnson cau mày.

Cindy từng học bắn súng, có thể đã học được một vài kỹ năng sơ cứu y tế, nhưng rõ ràng là một cô gái Luân Đôn trẻ tuổi và giàu có sẽ không đi học cách bẻ khóa. Cả giáo dục gia đình lẫn nền giáo dục xã hội đều không có nội dung này.

Điều này khiến khán giả lo lắng. Cô đã đánh bại chim khổng lồ, không sợ chết, lội qua cát lún và sương mù dày đặc, cuối cùng cũng tìm được nơi ẩn náu lý tưởng, ai ngờ cô lại không mở được ổ khóa? Tất nhiên, tà thần có thể giúp đỡ mà không để lại dấu vết, nhưng cả Johnson và Gymir đều cho rằng sự "giúp đỡ" của mình sẽ dùng ở chỗ quan trọng hơn chứ không phải... mở một cái ổ khóa sắt thông thường?

Cindy không hề biết rằng có "ai đó" đang lo lắng cho mình. Cô đang nghĩ về tất cả những gì mà lái chính của tàu Elizabeth nói về đảo Sable.

Hòn đảo này rất rộng lớn, việc tuần tra và bảo trì hàng ngày tốn rất nhiều thời gian. Các ngọn hải đăng được xây dựng ở hai đầu hòn đảo, khoảng cách giữa chúng là xa nhất. Nhân viên cứu hộ đóng ở đảo Sable phải có chìa khóa bên mình, nhưng lỡ họ làm mất thì sao? Ngay cả khi đánh mất chìa khóa trên sân bóng, người ta cũng phải nằm rạp xuống đất hoặc cúi xuống và đi theo con đường mình đã đi, rồi kiên nhẫn và cẩn thận tìm kiếm. Còn đây là một hòn đảo biệt lập với đá ở khắp mọi nơi, cỏ dại mọc trong các vết nứt giữa các tảng đá! Hòn đảo này lại có diện tích bằng 1/9 thủ đô của Canada. Nếu quên chìa khóa ở trạm cứu hộ, lẽ nào phải cưỡi ngựa quay lại lấy sao?

Nghĩ rằng có người thích để chìa khóa dự phòng dưới tấm thảm chùi chân hoặc chậu hoa, Cindy nhanh chóng nảy ra ý tưởng. Cô tìm kiếm xung quanh tòa tháp, và thấy chìa khóa cửa dưới một tảng đá.

Đối với tà thần thì nó hơi giống phép thuật. Johnson không thể nghĩ ra được, không phải vì y không có năng khiếu làm thám tử, cũng không phải vì thiếu trí tuệ, mà vì y không có loại "kinh nghiệm sống" này.

Tóm lại, Cindy và bà nội của cô - bà Fresnel - đã thành công tiến vào ngọn hải đăng, ngay lập tức bắt đầu tất bật chuẩn bị biến nơi đây thành một nơi ẩn náu lý tưởng.

Và điều kỳ diệu đã xảy ra.

Sau khi Cindy kiểm tra cầu thang, cô bất ngờ tìm thấy vài chai rượu trong góc. Không bám bụi, nhãn mác còn nguyên vẹn và giá cả thì đắt đỏ. Chúng nên được tìm thấy tại các cuộc đấu giá hoặc các khách sạn nghỉ dưỡng sang trọng chứ không phải trong một ngọn hải đăng trên đảo hoang. Chất tạo mùi của con người do tà thần cung cấp.

Bà Fresnel tìm thấy vài cái bánh mì trên bàn của ngọn hải đăng. Chúng tươi đến mức trông như vừa mới nướng, thậm chí còn rắc cả hạt mè bên trên. Vài tờ báo được lót dưới bánh mì, vài cuốn tạp chí chất bên chân bàn, những thứ này có thể dùng làm nhiên liệu để đốt.

Tất cả đều lấy ra từ bộ sưu tập vô dụng của Johnson. Johnson luôn tiêu tiền để mua những thứ y không cần dùng đến, mua không phải là vấn đề, cái chính là người bán thứ đó "nhìn thấy" y.

Cindy cũng tìm thấy một túi đậu nành trên đỉnh tháp, hiển nhiên là khẩu phần ăn cho ngựa. Vấn đề là người của trạm cứu hộ không thể vận chuyển đậu nành lên nơi cao như vậy. Gymir đã tiện tay lấy nó từ trạm cứu hộ và đặt lên tháp cao, chỉ bởi vì Cindy và bà Fresnel đều ở dưới chân tháp.

Đây không còn là nơi trú ẩn nữa, nó chẳng khác gì căn nhà cầu được ước thấy của phù thủy.

"Bà nội!" Khi Cindy quay lại, cô thấy bà Fresnel đang ăn bánh mì, làm cô giật mình. Sao có thể tùy tiện ăn những thực phẩm không rõ nguồn gốc này?

"Chúng ta phải cầm cự ở đây rất lâu, có thể phải bảy ngày sau mới được cứu." Bà Fresnel ám chỉ rằng nếu không ăn thì sẽ chết đói.

Họ chỉ kịp mang theo một ít kẹo, một lọ muối, một chiếc bật lửa và những con dao làm bếp từ trong bếp. Bà Fresnel không ngần ngại quyết định tự mình ăn thử, nếu không có vấn đề gì thì để Cindy ăn.

"Một số loại thuốc phản ứng rất chậm. Sau khi dùng, chúng ta có thể..." Trở thành một con quái vật.

Cindy nuốt lời định nói vào. Cô nhặt tờ báo lên, thấy đó là tờ The Times, xuất bản năm 1927.

"Hãy nhìn mặt tích cực đi Cindy, nếu đây là bẫy của ma quỷ thì ít nhất đó cũng là một con quỷ nước Anh, hoặc có thể nói được tiếng Anh." Bà Fresnel đã đi được một con đường dài, giờ đã kiệt sức, bà ngáp dài và nói: "Khi cần bán linh hồn, chúng ta vẫn có cơ sở để mặc cả!"

"Bà nội!" Cindy ngăn bà Fresnel tiếp tục nói những lời chẳng lành.

"Không... thành thật mà nói, bà không thực sự quan tâm đây là món quà của Chúa hay hợp đồng của ma quỷ... miễn là con có thể sống sót..." Bà Fresnel lẩm bẩm, nhắm mắt lại, gà gật ngủ.

Cindy lặng lẽ cầm nửa chiếc bánh mì trong tay bà nội, đặt dưới mũi và cẩn thận ngửi. Còn rất mới, không thấy dấu hiệu gì bất thường.

Ác quỷ sao?

Cindy do dự vài giây rồi đưa bánh mì lên miệng, cắn miếng bánh đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com