9
Tác giả: Đào Lý Sanh Ca
Dịch: Mặc Thủy
Chương 9
Sếp Lãnh tủi thân quá
Ngồi trên xe bóc vỏ hạt dẻ, Vương Chiêu Mưu nghiêng đầu nhìn sang khu dân cư cạnh đó, rồi đưa phần thịt hạt dẻ còn nóng hổi vào miệng.
Việc mua lại công ty bất động sản diễn ra vô cùng suôn sẻ, Lão Tề tìm được nhiều công ty, trùng hợp thay có một công ty chỉ nắm trong tay một mảnh đất duy nhất, chính là khu dân cư đối diện Săn Đêm.
Chủ công ty bất động sản này thấy phố đêm sầm uất nên đấu giá lô đất đối diện, mong muốn chuyển đất ở thành đất thương mại, xây cửa hàng để kiếm bộn tiền.
Ban đầu mọi chuyện suôn sẻ, ông chủ này liên hệ được với sở kế hoạch Tô Thành, sắp lo liệu xong xuôi thì phó thị trưởng phụ trách mảng này của Tô Thành nhận thấy tình trạng ở đây, cho rằng khu đất này ban đầu được chỉ định là đất ở nên kiên quyết không đồng tình với việc thay đổi mục đích sử dụng đất.
Thế là việc này đành gác lại như thế, công ty bất động sản đã bỏ ra rất nhiều tiền để đấu giá mảnh đất này, nhưng giờ thậm chí còn không thay đổi được mục đích sử dụng đất chứ đừng nói đến những dự án tiếp theo.
Khi Lão Tề tìm đến công ty này, ông chủ đã nợ nần chồng chất, nhân viên bị nợ lương ba tháng, ai nấy đều hoang mang.
Sau khi quyết định mua lại công ty, Vương Chiêu Mưu liền tổ chức họp mặt nhân viên để trả số lương còn nợ trước đó của công ty, ổn định tinh thần nhân viên. Anh mất một tuần để thành lập căng tin công ty, cung cấp bữa ăn miễn phí cho nhân viên, thiết lập chế độ nghỉ phép có lương và trợ cấp chi phí di chuyển.
Những hành động này đã ổn định bầu không khí của công ty, một số nhân viên ban đầu muốn rời đi sau khi được trả lương bị nợ cũng quyết định ở lại.
Sau khi mọi người đã đồng lòng rồi, Vương Chiêu Mưu xác định phương hướng ngắn hạn của công ty, nói rõ rằng khu đất trong tay sẽ không chuyển thành đất thương mại, mà sẽ dùng để xây dựng những khu nhà ở cao tầng nhỏ. Mặc dù nhiều người không dám chắc liệu số tiền vốn này liệu có mất trắng hay không, nhưng sếp mới đã quyết định rồi nên họ chỉ có thể cố nén nghi ngờ của mình.
"Phải rồi, mấy hôm nay Vương Chiêu Vân ở Vương Thị làm ăn thế nào?" Vương Chiêu Mưu vừa bóc hạt dẻ, vừa hỏi Lão Tề.
"Quen biết một đám bạn xấu chỉ biết tâng bốc trong công ty." Lão Tề thở dài: "Gần đây cậu ấy ở ngoài cả ngày lẫn đêm, đi làm muộn, tan sở về sớm, đi họp đã ngủ lại còn ngáy, cấp trên thì ngại địa vị nên không dám nói gì, và còn..."
"Còn gì nữa không?" Vương Chiêu Mưu vẫn ung dung.
"Cậu Chiêu Vân hôm qua làm ầm ĩ ở phòng quản lý, nói mấy việc mà quản lý yêu cầu cả chó cũng biết làm, hỏi có phải cậu và quản lý bàn bạc trước rồi cố tình đàn áp, ngăn cản cậu ấy phát huy tài năng hay không."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, cũng không có gì ngoài dự đoán.
"Thăng chức cho nó đi." Vương Chiêu Mưu cầm hạt dẻ, nét cười lóe lên trong đôi mắt dưới tròng kính: "Cho nó quyền quản lý nhà máy sản xuất sản phẩm nhựa còn đang hoạt động."
Nhà máy sản xuất sản phẩm nhựa là gia tài khởi nghiệp của Vương Thị, dù hiệu quả không còn như trước nhưng ông Vương vẫn rất coi trọng nó.
"Sếp, thế... không tốt đâu nhỉ?" Lão Tề tiến thoái lưỡng nan, nhà máy đang yên đang lành, lọt vào tay Vương Chiêu Vân không biết sẽ ra sao.
"Tôi phải vác gánh nặng lớn thế này, nó gánh giúp tôi một phần là đúng." Vương Chiêu Mưu cụp mắt xuống, tiếp tục bóc hạt dẻ, trong đầu hiện lên vết thương trên mặt thiếu niên.
"Ngoài ra, tôi còn có việc khác phải làm."
×××
Chiều hôm sau, điều Quý Đại Bảo lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra.
Quý Liên Hoắc vỗ nhẹ vào hũ nhựa màu xám, vét ra chút bột gạo cuối cùng, sau khi rửa bằng nước sôi, nó loãng và nhạt đến mức khó mà ngửi thấy mùi thơm của bột gạo nữa.
Quý Đại Bảo uống từng thìa bột gạo trong như nước lọc, lòng đắng nghét, nhưng không thể nói được.
Nhìn Quý Đại Bảo ngoan ngoãn uống hết nước, Quý Liên Hoắc thấy lòng khó chịu, cậu lấy số tiền kiếm được hai ngày qua ra, tính đi tính lại, nghiến răng gom góp ra 6 tệ.
Quý Đại Bảo tò mò vươn đầu ra, bây giờ một lon bột gạo hình như có giá chưa đến 6 tệ.
Lần trước đi khám, bác sĩ nói con bị suy dinh dưỡng, cần uống sữa bột." Quý Liên Hoắc lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bỏ qua những từ vựng tiếng Anh viết ở mặt trước, lật ra mặt sau, vừa cầm tiền vừa ghi chép.
"Một lát nữa dọn hàng, chú cùng con đi tiệm tạp hóa mua sữa bột."
Sữa bột?
Mắt Quý Đại Bảo dần dần sáng lên, được uống sữa bột?!
Nghĩ đến mùi sữa bột, Quý Đại Bảo luống cuống lau khóe miệng, dựa vào lưng Quý Liên Hoắc, không khỏi hưng phấn khua khoắng đôi bàn tay nhỏ bé.
Sữa bột!
Uống bột gạo lâu rồi, cuối cùng cũng nếm được mùi vị của sữa bột!
Cảm nhận được sự vui mừng của thằng nhóc, Quý Liên Hoắc cũng bất giác mỉm cười, nhét mẩu bút chì ngắn cũn vào túi, cất sổ rồi tiếp tục nhìn sạp hàng.
Mấy tay lực lưỡng đang tuần tra cách đó không xa biết sếp lớn quan tâm đến sạp hàng này, nên càng chú ý hơn, thỉnh thoảng lại nhìn sang xem thiếu niên và ông lão bán hạt dẻ có cần giúp đỡ không.
Đêm xuống, bình yên hiếm có. Quý Đại Bảo cứ nghĩ đến sữa bột mãi, nằm mơ cũng thấy mình đang uống sữa bột, khi tỉnh dậy thấy trời đã tối, nó càng vui hơn.
Trên đường càng ngày càng ít người, Quý Liên Hoắc hà hơi lên tay, chuẩn bị dọn hàng. Người tuần tra bên cạnh cũng tới giúp đỡ, hắn nhấc hộp trái cây lên đặt vững trên chiếc xe đẩy nhỏ.
Quý Liên Hoắc cảm ơn, đẩy xe chuẩn bị rời đi thì chợt nghe phía sau có tiếng kêu vội vã.
"Hàng trái cây đó, đừng đi!"
Quý Liên Hoắc quay lại thì thấy một bà thím đang xách túi quýt vội vã chạy về phía mình.
"Trả tiền đây, tao không ăn quýt của mày đâu!" Bà thím thở hổn hển, ném túi quýt trên tay xuống chiếc xe của Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc mở túi ra nhìn, quýt bên trong đều còn tươi, không có trái nào hư hỏng.
Nhìn cái túi là biết hàng của mình bán rồi, nếu là ngày xưa Quý Liên Hoắc sẽ cân và hoàn lại tiền mà không nói một lời, nhưng hôm nay nghĩ đến 6 tệ gom mãi mới đủ kia, cậu không nhịn được hỏi: "Cho hỏi là..."
"Mày còn dám hỏi!" Bà thím trợn mắt: "Cháu tao ăn quýt của mày, nổi mẩn đỏ khắp người! Lúc đầu còn không biết tại sao, đến khi có người hỏi mua ở đâu, tao mới biết mày là cái thứ tai họa của nhà họ Quý!"
Quý Liên Hoắc im lặng một lúc, lại lấy chiếc cân từ trong xe đẩy ra, cân quýt rồi trả lại cho bà ta 2 tệ.
Bà thím cầm tiền, đứng sang một bên phẩy phẩy hai lần như thể là cái gì không sạch sẽ rồi vừa chửi rủa vừa bỏ đi.
Người đàn ông đang giúp đỡ nhìn cảnh tượng trước mắt, vô thức lùi lại một bước.
Quý Liên Hoắc cài lại chiếc cân, không nói một lời, kéo xe quay về.
Dù Quý Liên Hoắc không nói ra nhưng Quý Đại Bảo cũng biết sữa bột coi như vô vọng rồi. Nỗi tủi thân dữ dội dâng lên trong lòng, Quý Đại Bảo mím môi cố gắng kìm lại. Mặc dù trước đây cũng có người trả lại trái cây nhưng không biết tại sao, nhưng lần này lại đặc biệt buồn bã.
Không có sữa bột, ban đầu Quý Liên Hoắc muốn mua một lon bột gạo cho Quý Đại Bảo, nhưng về quá trễ nên tiệm tạp hóa gần đó đóng cửa mất rồi. Sáng sớm hôm sau, Quý Liên Hoắc kéo xe ra giữa tiếng ngáy ầm ĩ của ông cậu, nhưng tiệm tạp hóa vẫn chưa mở cửa.
Quý Liên Hoắc mua trái cây như thường lệ, kéo xe đi bày sạp. Quý Đại Bảo rõ ràng cảm thấy tốc độ của chú út hôm nay chậm hơn một chút.
Trời dần sáng, Quý Liên Hoắc dừng xe đẩy trước cổng siêu thị nhỏ, cõng Quý Đại Bảo rồi bước vào siêu thị.
Trước kệ hàng, Quý Đại Bảo tựa vào vai Quý Liên Hoắc, nhìn giá sữa bột.
Siêu thị khác với những tiệm tạp hóa trong hẻm, ở đây, sữa bột đóng gói thích hợp cho nó rẻ nhất cũng có giá 12 tệ một túi.
Quý Liên Hoắc ngồi xổm xuống, nhìn thấy bột gạo đóng hộp ở dưới kệ.
Sáu tệ một hộp, mà còn ít đến mức tội nghiệp.
Một lớn một nhỏ tay không ra khỏi siêu thị, Quý Đại Bảo mím môi, cố gắng kìm nén sự tủi thân của mình.
"Tiểu Quý, đến rồi?" Ông Vu khoanh tay, chào hỏi như thường lệ, nhưng lại phát hiện Quý Liên Hoắc hôm nay rũ mắt xuống, hình như tâm trạng rất tệ.
"Sao thế Tiểu Quý?" Ông Vu quen tay lấy cái chén của Quý Đại Bảo từ xe đẩy ra, đổ nước nóng vào.
Quý Liên Hoắc nhận lấy rồi cảm ơn, liếc nhìn người tuần tra bên cạnh, cụp mắt xuống, không nói gì.
Hôm nay Quý Đại Bảo chỉ có nước nóng để uống, ăn hai miếng quýt nhưng không đỡ đói chút nào, chưa đến trưa bụng đã cồn cào, đói đến nỗi đờ đẫn.
Để tiết kiệm tiền sữa bột cho Quý Đại Bảo, Quý Liên Hoắc không mua bánh bao cho mình, sáng nay ở chợ đầu mối, cậu chỉ gặm nửa quả táo dở mà người khác không thèm, nhịn mãi cho đến giờ.
Mặt trời đang dần nhô lên, cả hai chú cháu đều hơi choáng váng. Chẳng hiểu sao, Quý Liên Hoắc có cảm giác như mình đang bị ảo giác, nhìn thấy người trong giấc mơ đêm qua đang đứng đối diện.
Vương Chiêu Mưu cũng hơi thắc mắc. Anh đứng trước sạp hàng đã hai ba phút, cậu thiếu niên vẫn không nói gì, Quý Đại Bảo cũng mất đi vẻ hoạt bát thường ngày, thậm chí không thò đầu ra khỏi vai Quý Liên Hoắc.
"Quý Liên Hoắc?" Vương Chiêu Mưu quơ tay trước mặt thiếu niên.
Quý Liên Hoắc như mới hoàn hồn, mím môi, cố lấy lại tinh thần.
"Anh... Chiêu Mưu."
Nghe thấy tiếng chú út, Quý Đại Bảo cố gắng bò lên, thò đầu ra nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, mọi nỗi oán hận trước đó đột nhiên tụ lại, bùng nổ. Nó khóc òa lên.
"Đại Bảo." Nghe tiếng khóc, Quý Liên Hoắc vội ôm lấy thằng nhóc, vỗ nhẹ dỗ dành. Quý Đại Bảo khóc dữ dội, nước mắt tuôn xuống như mưa, vươn bàn tay nhỏ bé về phía Vương Chiêu Mưu, ra sức mà túm lấy.
Vương Chiêu Mưu thấy thiếu niên lảo đảo không vững, bèn một tay đỡ lấy cơ thể cậu, suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận bế Quý Đại Bảo từ trong tay Quý Liên Hoắc lên.
Được bao quanh bởi hương thơm dễ chịu và sảng khoái, Quý Đại Bảo nức nở vài tiếng, nước mũi phồng lên thành bong bóng. Một tay nó tóm lấy quần áo của Vương Chiêu Mưu, dùng hết sức giữ chặt.
Nhìn hai chú cháu trước mặt, Vương Chiêu Mưu mơ hồ đoán được nguyên nhân, xoay người gọi Lão Tề.
"Cho xe đẩy và trái cây của cậu ấy vào cốp xe."
Lão Tề hành động nhanh gọn. Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo lên xe, ngồi vào trong, ngoắc tay với Quý Liên Hoắc đang đứng sững ra bên ngoài.
"Lên đây."
Quý Liên Hoắc như bị ma ám, tính cảnh giác bị vứt ra sau đầu, cậu ngoan ngoãn lên xe, ngồi cạnh Chiêu Mưu, hai tay đặt lên chân, nắm chặt lớp vải dưới tay.
"Đến trung tâm mua sắm." Vương Chiêu Mưu lấy khăn giấy ra, thấm nước, lau mặt cho Quý Đại Bảo thật tỉ mỉ.
Quý Đại Bảo vừa lên xe đã ngừng khóc, đôi mắt đen láy rưng rưng nước mắt, một bàn tay nhỏ bé nắm chặt quần áo Vương Chiêu Mưu không chịu buông ra.
---
Tác giả:
Vương Chiêu Mưu (mỉm cười tao nhã): Mỗi miếng sữa bột đều phải trả giá đấy, biết chưa?
Sếp tổng Lãnh: ...
(Chuẩn bị đánh đôi...)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com