Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter III


Khi một kẻ bị lòng đố kị thao túng, thì không một thước đo nào có thể lường được những gì họ sẽ làm — Câu nói trong tiết học tâm lý hồi sáng cứ văng vẳng trong tâm trí Howson lúc này, tựa như dằm mắc nơi cuống họng, càng cố nuốt càng đâm sâu. Gã hậm hực đút tay vào túi quần, đứng dựa lưng cạnh cửa Phòng Điêu Khắc, mặt cúi gằm, tầm mắt chĩa xuống mũi giày thể thao bạc màu, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc sang cửa phòng như muốn xuyên thủng lớp gỗ được chạm khắc tỉ mỉ ấy.

Cảm giác khi chậm rãi móc con ngươi một người ra như thế nào nhỉ? Howson thoáng nghĩ, rồi nhanh chóng gạt phăng đi ý niệm ấy, thế nhưng hình ảnh tay đàn ông lạ mặt đứng sát cạnh Elias lại trỗi dậy, bầu không khí lúc đó mờ ám đến nỗi khiến gã suýt nữa đã cầm ghế mà phang thật mạnh vào đầu hắn ta, một phát nát bấy, may mắn là lý trí được tôi luyện từ thuở nhỏ thành công kéo Howson trở về quỹ đạo, gã tự nhủ mày không thể lố bịch như vậy, mày sẽ làm ảnh hưởng tới anh ấy, anh ấy sẽ kinh tởm mày, mày sẽ không bao giờ có cơ hội ở bên anh ấy...

Howson đếm không xuể đã bao lần khắc chế bản thân mỗi khi nghe hoặc nhìn thấy ai đó tiếp cận Elias, dẫu biết như thế là ích kỷ và vô lý đến cùng cực, nhưng Howson chẳng thể phớt lờ những ham muốn tăm tối lẩn khuất nơi bản ngã vốn chẳng mấy tốt đẹp của gã.

Thêm một vụ mất tích khác thì sao... Howson suy tư, rồi gần như mỉm cười, gã đứng thẳng dậy, chăm chú nhìn vào cánh cửa gỗ cho tới khi một đôi tay bất ngờ vươn ra từ bên trong.

"Để cậu chờ lâu, xin lỗi nhé!" Vincent khẽ đóng cửa Phòng Điêu Khắc lại, xoay qua đối diện Howson, cười nói: "Không làm tốn thời gian của cậu chứ?"

"Ngài thanh tra chọn không đúng lúc lắm, tôi bận rồi." Howson huých qua vai Vincent, bước tới trước cánh cửa gỗ tinh xảo, tức thì nét rạng rỡ thế chỗ vẻ hằn học ban đầu, gã mím môi, nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.

Thình thịch ... thình thịch — Howson lắng nghe tiếng trái tim mình đập rộn rã, mặc cho bước chân mỗi lúc một nhanh hơn, gã trộm nuốt nước bọt, ánh mắt sáng ngời dõi về phía chàng trai ở đối diện.

Trong những buổi học tự chọn rảnh rang thế này, anh sẽ dành hết thời gian vào việc chạm khắc tượng, có khi còn quên cả bữa trưa, tệ thật... Howson khẽ thở dài, rón rén ngồi xuống chiếc ghế cách đối phương chừng hai sải tay, đúng lúc này đèn trên trần nhấp nháy vài cái rồi tắt ngóm, cả căn phòng tức khắc chìm trong bóng tối.

"Lại nữa rồi đấy!" Howson uể oải thốt lên, sự việc này sẽ quá đỗi bình thường nếu nó không thường xuyên xảy ra vào đúng ngày tháp đồng hồ ngân vang, đây cũng là một trong những hiện tượng kì dị khiến ngôi trường quái gở này đặc biệt nổi tiếng.

"Elias, là em đây, anh ổn chứ?" Gã lo lắng hỏi.

Quạc — Chợt từ đâu vọng lại một tiếng réo sắc lạnh.

Howson rùng mình đứng phắt dậy, tiếng ghế va đập mạnh bỗng trở nên chói tai một cách dai dẳng, đèn trên trần lại đột ngột chớp nháy, trong ánh sáng lập loè ấy gã thấy Elias hơi ngước lên, dường như đang trợn nhìn gã, với làn da tái nhợt tựa xác chết, và tại nơi hốc mắt sâu chảy ra dòng chất lỏng đen ngòm, anh chợt nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng ởn loang lổ những vệt đỏ như máu.

Quạc — Có bóng đen thập thò từ sau gáy Elias, rồi lững thững ló mình, giang rộng đôi cánh vững vàng đậu trên bả vai anh, nó, một lần nữa cất lên tiếng kêu văng vẳng.

"Này, bị quạ cắp mất lưỡi rồi à?"

Howson hoàn hồn, dáo dác nhìn quanh, căn phòng chẳng biết đã sáng bừng từ bao giờ, gã bần thần một lúc, rồi cố ngoi mình dậy giữa những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, gã cứ vậy nhìn chằm chằm Elias. Anh vẫn với mái tóc đen nhánh như lông quạ, gương mặt nhợt nhạt nhưng thường hiện vẻ tươi tắn, cùng đôi mắt sâu luôn nhìn thẳng đối phương mỗi khi trò chuyện, anh đang nghiêng đầu, ngước nhìn gã tỏ ra khó hiểu.

Và chẳng có con quạ nào ở đó cả.

Hết thảy mọi thứ đều rất bình thường.

Elias trong dáng vẻ nào cũng thật quyến rũ, Howson kìm nén sự phấn khích, nhích lại gần Elias, tỏ vẻ thảng thốt: "Ôi, anh không biết em vừa thấy gì đâu, ngôi trường này bị ma ám chắc luôn, nơi đây điên mất rồi!"

Mà gã cũng chẳng còn tỉnh táo nữa, Howson lặng lẽ cảm thán.

Elias buông dụng cụ chạm khắc xuống, thong thả đứng dậy, ngay lập tức cảm nhận rõ hơi nóng và mùi hương nồng pheromone toả ra từ cơ thể vạm vỡ của đối phương, anh từ tốn cất giọng: "Ngôi trường này được một giáo dân xây cất sau chiến tranh và nạn đói, bà đã vượt qua khổ nạn, dốc lòng gây dựng nơi đây từ đống hoang tàn bằng tất cả đức tin cùng niềm yêu thương thuần khiết, với ước mong duy nhất là mang đến hy vọng vào các phước lành," Elias khẽ cười, bâng quơ nói tiếp: "Thật không may khi mọi thứ trở nên đủ đầy, ngôi trường này lại là nơi bắt đầu cho nỗi u sầu và sự lạnh lẽo."

"Hừ, nhưng bằng sức nóng của em muốn lạnh cũng khó đấy!" Howson thở gấp hơn bình thường, rồi vươn dài cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, vòng quanh eo Elias, gã rủ rỉ: "Còn u sầu ấy hả, đố anh đó..."

Elias đưa tay lên dùng ngón trỏ nâng cằm gã, thì thầm: "Bữa trưa hôm nay có gì thế?"

"Salad Hy Lạp, và em..." Howson áp sát mặt lại, nhắm nghiền mắt, tựa như u mê, giờ phút này gã chẳng thể nghe thấy bất cứ điều gì ngoài tiếng tim đập hối hả.

Trong khi đó, viên thanh tra tận tuỵ vẫn đang miệt mài lết thân già quanh ngôi trường 'nửa lạnh nửa nóng' ấy để thu thập thông tin, với một tâm thái hết sức cởi mở và nhẫn nại.

"Tôi nghe nói cứ cách vài chục năm sẽ xảy ra những chuyện khó lý giải, mà sắp sửa tròn một trăm năm rồi, anh biết đấy..." Cậu sinh viên gầy gò chỉnh lại cặp kính cận dày cộm, lấp la lấp lửng, "có lẽ 'sự sống khác' đã gây ra các vụ mất tích chăng?!"

Người bạn đứng cạnh cậu ta chen lời: "Chắc là người ngoài hành tinh rồi, và có thể ngôi trường này nằm trên điểm phát tín hiệu của họ, chứ anh giải thích thế nào việc ngoài kia chim đang bay đột ngột rơi xuống lòng đường, điện đóm trong trường chập chờn không rõ lý do dù được bảo chữa thường xuyên, hoặc những tiếng ồn lạ trên bầu trời vào giữa đêm được báo cáo bởi người dân sống ở gần đây..."

Vincent gật gù, tiếp tục chuyển sang một đối tượng ngẫu nhiên khác.

"Tôi chả tin vào mấy lời đồn nhảm nhí đó, ma quỷ, người ngoài hành tinh ấy à," cô nàng tóc vàng hoe tặc lưỡi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, "Lần cuối tôi gặp hiệu trưởng Eamon là để trao đổi về dự án cuối năm do hội trưởng hội học sinh đề xuất, khi đó ngài ấy rất lạ, không tập trung lắm, à, có ai đấy gọi cho ngài hiệu trưởng, nhưng ngài ấy đột nhiên ném điện thoại xuống đất, tôi thật sự sốc lắm, chưa bao giờ tôi thấy ngài ấy lại có vẻ hoảng loạn như vậy."

Viên thanh tra đặc biệt gạch đậm dòng chữ điện thoại hoảng loạn, sau đó nhanh chóng tìm tới đối tượng cuối cùng nằm trong danh sách điều tra sơ bộ.

Trong không khí tản mát mùi ẩm mốc chưa kịp tiêu tan, Vincent chửi thầm trong lòng, dồn hết sức bình sinh để không ngoác miệng mà hắt hơi, thế nhưng cơn đau đầu lại ập tới, khiến hắn bất giác nhăn nhíu mày, tuy nhiên mọi rào cản đều chẳng thể ngăn trở Vincent đạt được mục tiêu của mình.

Đứng nơi cuối dãy hành lang rợp nắng là một người đàn ông luống tuổi, ông ta rất cao, dáng đứng thẳng, mái tóc hoa râm được cẩn thận chải gọn ra sau, nếp áo quần thẳng thớm trông rất tinh tươm, từ đầu tới chân ngào ngạt lên vẻ lịch lãm sang trọng.

"Chào anh, tôi là Olsen." Ông ta có giọng nói chậm rãi cùng âm độ tương đối trầm, nghe qua liền có cảm giác khá ân cần.

Vincent bèn lịch sự giới thiệu lại bản thân, sau đó đặt ra vài câu hỏi, đồng thời lưu ý từng cử chỉ của đối phương.

"... Tôi hy vọng sẽ mau chóng tìm được ngài hiệu trưởng và phó hiệu trưởng, họ đều là những người bạn tốt của tôi..." Giáo sư Olsen trả lời rành mạch từng câu hỏi, nhưng tới lúc chia sẻ tâm tư thì ngập ngừng hồi lâu, vết chân chim ở mắt thoáng sâu thêm, có vẻ như ông đang cố nén xúc động.

Vincent lặng lẽ nhìn vị giáo sư khả kính từng là tiến sĩ ngành nhân chủng học này, chẳng biết xuất phát từ tính chuyên môn hay trực giác, hắn đột nhiên hỏi: "Giáo sư Olsen, gần đây ngài có nhận được cuộc gọi lạ nào không?"

Giáo sư Olsen đưa mắt nhìn Vincent, trong đôi mắt mỏi mệt loé lên vẻ sảng sốt khó lòng che giấu, bàn tay lốm đốm đồi mồi cũng bắt đầu run rẩy.

Ring Ring —

Vincent nhìn vào túi quần giáo sư Olsen, mặt thoáng vẻ trầm tư.

Giáo sư Olsen cố gắng hít thở đều, rút điện thoại ra, khi thấy cuộc gọi đến từ quản gia của mình ông mới lấy lại được chút điềm tĩnh, bèn ấn nút nghe, ngay lập tức một tiếng nói đứt đoạn, run rẩy lọt vào tai vị giáo sư đáng kính.

"Trong rương, có, có một cái đầu người..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com