Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cuộc chơi bắt đầu

Cãi nhau , hạnh họe một lúc thì sức lực cũng bay hơi đi không ít , nên sáu thằng đồng loạt ngậm mồm mà cuốc bộ hướng con suối Văn Thanh suy đoán mà thẳng tiến .

Đi nửa ngày cũng chẳng biết đi được đến đâu , chỉ có cây với cây trùng lặp mà xuất hiện trước mặt bọn họ .

Ngọc Hải nhìn đồng hồ la bàn trên tay để xác định mình không đi sai hướng, sao đó dừng cuốc bộ .

- Nghỉ chân ở đây chút đi , anh mệt rồi .

Văn Thanh chống hông ngẩng đầu nhìn lên cao , chỉ thấp thoáng nhìn thấy được mấy tia nắng gay gắt xuyên qua lá cây . Sau đó dựa lưng vào một góc cây gần đó , cười với Duy Mạnh.

- Mạnh Lan ,phải chi có đồ chơi . Tao với mày đem mấy cái cây này hạ xuống , bán cho mấy tên làm gỗ , bộn tiền .

Duy Mạnh nhìn Văn Thanh sau đó nhìn quanh một cái , các gốc cây ở xung quanh đều là gỗ quý lại có thân to , chắc chắn sẽ bán được giá , nhưng muốn hạ được một cây vác ra ngoài đường lớn để vận chuyển đi , chắc cũng đủ thời gian để kiểm lâm còng đầu . Nên đối với vụ hợp tác làm ăn này chỉ có lỗ chứ không thấy lãi , Đỗ Duy Mạnh rút lui .

- Mày tự làm , tao còn yêu tự do lắm .

Văn Thanh đoán trước Duy Mạnh sẽ từ chối nên chỉ cười khẩy, sau đó quay sang nhìn Đức Chinh đang lùng sục đám lá khô .

- Mày làm gì thế Chinh ?

Đức Chinh đang dùng cành cây bới đám lá khô , nghe Văn Thanh hỏi vậy thì đáp lại.

- Em tìm rắn mối .

Văn Thanh nghe Đức Chinh nói thì không chần chừ đạp thẳng vào vai nó .

- Thằng hâm , mày vẫn muốn thiêu sống tụi tao à ???

Đức Chinh bị đánh thì xoa xoa vai , bĩu môi đứng dậy đi xa Văn Thanh ra.

- Em ăn sống , mặc kệ em đi .

Văn Thanh thấy Đức Chinh nhích ra xa thì trừng mắt dọa nó , sau đó quay sang hướng khác , nhưng sau đó lại thêm một thằng dở hơi lọt vào mắt hắn.

- Hậu ... Hậu ... Tao chỉ mày nè , leo lên ngọn cây ấy ... Trên ấy đầy sóng .

Văn Hậu đang loay hoay tìm sóng điện thoại nghe Văn Thanh nói vậy cũng chỉ cam chịu mà im lặng.

- Ông Hải, đưa chai nước.

Hết Đức Chinh quay sang Văn Hậu và hết Văn Hậu, Quế Ngọc Hải chính là đối tượng tiếp theo xuất hiện trong mắt Văn Thanh.

Ngọc Hải đưa cho Văn Thanh một chai nước, xé một gói mì tôm nhai rôm rốp.

- Đi từ sáng đến giờ được khoảng bảy cây số, còn bốn mươi ba cây và một ngọn núi bảy trăm mét.

- Ông nói cho nhiều vào , rồi ăn cho cố xác ... Biết đường còn dài mà dùng lương khô rồi , hết lấy gì tôi ăn .

Ngọc Hải bị Văn Thanh xiên xỏ cũng chẳng thèm quan tâm, tiếp tục nhai mì tôm và nói nhiệm vụ chính .

- Anh nghĩ tối nay chúng ta sẽ đến được hạ nguồn của con suối Văn Thanh suy đoán .

Duy Mạnh và Ngọc Hải trực tiếp phớt lờ Văn Thanh, cùng nhau bàn kế hoạch dựng chỗ ngủ và tính toán hành trình còn lại .

Văn Thanh cũng chẳng thèm nói nữa , uống hết chai nước trong tay sau đó ngã lưng lên lớp lá khô dùng nón che nắng chiếu vào mặt , bắt chéo chân ngủ .

Ngọc Hải nhìn Văn Thanh giận lẫy mà bật cười đá vào mũi giày của hắn .

- Thằng trẻ con này , anh ăn hết đồ của mày Đức Chinh nó bắt rắn nướng cho mày ăn .

Văn Thanh bị Ngọc Hải chê trẻ con chỉ cong môi một cái , đung đưa chân .

- Cứ ăn hết đi rồi đem em trai ông đền cho tôi .

Ngọc Hải nghe Văn nói vậy thì ngớ người, sau đó nhíu mày.

- Ý mày nói thằng Phượng.

Văn Thanh không đáp lại lời Ngọc Hải, chỉ đung đưa chân bày ra bộ dáng thư thả ngầm xác nhận .
Đức Chinh nghe hai người bọn họ nói chuyện thì lè lưỡi một cái , làm bộ kinh tởm, nói nhỏ .

- Thì ra anh Thanh cũng thích bị đè ... Eo khiếp.

Đụng đến Văn Thanh, Đức Chinh đâu dám oang oang cái mồm như với Văn Hậu. Nhưng bằng cách nào đó thằng nhóc Văn Hậu vẫn nhìn thấy sạch sẽ hành động của cậu mà mách lẻo với Văn Thanh.

- Anh Thanh... Anh Thanh ... Anh Chinh nói anh thích bị đè ... Eo khiếp .

Đức Chinh ở xa Văn Thanh hai ba sải chân , nghe Văn Hậu nói vậy thì xanh mặt xua tay .

- Anh Thanh , em không có nha ..  Em không có nói anh thế đâu .

- Có mà không, anh Chinh nói thế đấy anh Thanh .

Văn Hậu vẫn không buông tha Đức Chinh, nhưng thằng nhóc nào biết Văn Thanh chẳng nghe lọt một lời nào nữa . Tất cả hình ảnh Công Phượng tràn ngập trong tâm trí hắn rồi , Văn Thanh bây giờ đang bay tận trên mây . Mặc kệ hai thằng ôn con huyên náo.

Duy Mạnh lúng túng cả buổi , cầm lấy chai nước Ngọc Hải đưa mà cứ mở nắp ra, đậy nắp lại .
Đứng dựa lưng vào gốc cây mà như dẫm nhầm ổ kiến , thấp tha thấp thỏm nhìn Hồng Duy ngồi cạnh gốc cây ở gần đó xem Đức Chinh bới lá .

Lúng ta lúng túng mãi mà không dám đến gần , lâu lâu lại liếc sang Ngọc Hải như cầu cứu . Cuối cùng đứng trước ánh mắt tha thiết của Duy Mạnh, anh đành sắm cho mình vai phản diện mà làm ngơ , ngã lưng lên đống lá khô , đầu gác lên đầu gối của Văn Thanh, dùng nón che mặt .

- Mấy đứa , nghỉ nửa tiếng tại đây , nắng quá anh đi không nổi nữa .

Bọn họ được huấn luyện với độ khắc nghiệt thế nào , đi bộ mới có mấy cây mà đã than không đi nổi nữa , Ngọc Hải cũng cảm thấy trình độ nói dối của mình thật muốn cắn lưỡi cho xong . Nhưng Hà Đức Chinh nghe vào thì cảm thấy lời này vô cùng thật, mà
đáp lại.

- Vâng . Ba mươi phút nữa em gọi anh .

Sau đó tiếp tục bới lá tìm mấy con rắn mối , Ngọc Hải nằm trên đầu gối Văn Thanh cảm nhận được nó rung rung giống như hắn đang cười trộm thì vỗ vỗ vào bắp chân hắn, bắt Văn Thanh cùng mình hợp tác giả chết .

Đức Chinh bới lá , Văn Hậu tìm sóng điện thoại, Văn Thanh cùng Ngọc Hải giả chết . Chỉ có mình Hồng Duy ngồi thu lu nhìn Đức Chinh nghịch .

Duy Mạnh cắn môi một cái làm như trời không hay , đất không biết mà vô tình ngồi xuống bên cạnh cậu , đưa chai nước ra trước mặt Hồng Duy.

- Có vẻ hơi nóng .

Hồng Duy đang chuyên chú nhìn Đức Chinh nghịch , đột nhiên nghe giọng Duy Mạnh vang lên bên cạnh thì cứng đờ cả người mà quay sang nhìn , sau đó mất ba giây mới ý thức được mà nhận lấy chai nước trong tay anh , cúi đầu.

- Cảm ơn Mạnh .

Duy Mạnh cùng Hồng Duy bên cạnh nhau suốt sáu năm , nhưng những tình huống ngượng ngùng như mới quen biết này tại sao cứ quấn lấy họ , thậm chí sau khi xảy ra mâu thuẫn thì chỉ cần chạm mắt cũng thấy bối rối không thôi .

- Duy .

Anh cũng không biết tại sao mình gọi tên cậu , chỉ cảm thấy từ này ứ đọng nơi cổ họng của mình , cứ vô pháp khống chế mà thoát ra ngoài .

Hồng Duy đội mũ lưỡi trai che mất đi tầm mắt nên cậu muốn nhìn thấy Duy Mạnh liền phải ngẩng đầu cao hơn .

- Hở ?

Duy Mạnh nhìn cậu , cánh môi kia chỉ vừa mới khẽ mở ra thôi đã khiến anh không tài nào kiểm soát tầm mắt mà lưu luyến không muốn rời đi . Nhưng cứ tiếp tục nhìn chầm chằm môi người ta như vậy sẽ rất quỷ dị , nên anh lập tức ép buộc bản thân cúi đầu tránh đi .
Não hoạt động hết công suất mà tìm ra nên nói cái gì tiếp theo .

- Duy... Mạnh muốn hỏi ?

- Mạnh hỏi gì ?

Lúc trước không phải muốn nói liền nói , muốn dứt khoát liền dứt khoát sao .
Duy Mạnh cũng không hiểu gần đây mình làm sao cứ ấp úng khi ở bên cậu như thế , thật sự là điên mất thôi .

- Mạnh muốn hỏi , có phải suốt đời này chúng ta chỉ có thể làm bạn thôi không?

Hồng Duy nhìn Duy Mạnh, ánh mắt cậu luôn chăm chú dõi theo anh . Nhưng khi Duy Mạnh nhìn lại cậu, Hồng Duy lại bật cơ chế thu mình lại , cúi đầu giấu đi ánh mắt, sau đó giả vờ cười nhẹ.

- Chúng ta là đồng đội .

Hồng Duy trả lời , Duy Mạnh lại hụt hẫng . Thậm chí anh còn không biết bản thân mình đang hỏi gì , nhưng rốt cuộc anh và cậu chỉ có đến thế thôi sao ?

Nhất thời nghe được câu trả lời mà mình không muốn nghe , Duy Mạnh im lặng.

Hồng Duy nhìn anh , không biết mình đã nói sai chỗ nào , nên cũng im lặng. 

Đột nhiên Ngọc Hải gầm nhẹ .

- Mấy đứa ổn định tại chỗ , Chinh Hậu không đi lung tung nữa.

Đức Chinh đang bới lá , Văn Hậu thì chỉ ngồi một chỗ nhưng nghe Ngọc Hải nói vậy thì nhất thời bất động .

Cả khu rừng chỉ còn lại một mảng im lặng. Ngọc Hải giữ nguyên tư thế nằm trên chân Văn Thanh .
Im lặng một lúc lâu mới nói tiếp.

- Anh nghe được tiếng cành cây khô gãy xung quanh đây , ngoài Chinh ra nãy giờ ai hoạt động nữa .

Văn Thanh đang nằm im nên nghe Ngọc Hải hỏi thì chẳng buồn trả lời.

Duy Mạnh bật chế độ cảnh giác cao nhìn xung quanh sau đó vác ba lô hàng lên vai , nói với Ngọc Hải.

- Ngoài Chinh ra bọn em đều ngồi yên tại chỗ .

Ngọc Hải nghe Duy Mạnh nói rồi im lặng một lúc mới bật dậy đeo ba lô lên .

- Không ổn , đi tiếp .

Văn Hậu lớ nga lớ ngớ chẳng biết gì , nghe Ngọc Hải nói thì chỉ đứng dậy đi theo .
Đức Chinh quăng nhánh cây khô sang một bên chạy lại chỗ bọn họ .
Văn Thanh thì bình tĩnh ngồi dậy vác ba lô lên vai .
Hồng Duy và Duy Mạnh đang định đứng lên đi theo thì đột nhiên " vút " " phập "

Một viên đạn từ đâu phóng ra sượt qua vai Hồng Duy, cậu còn không kịp phản ứng mà phát ra âm thanh nào , chỉ ngã sang một bên mở to mắt nhìn viên đạn cắm vào thân cây , tạo nên một lỗ thủng hình tròn .

Vai áo cậu bị rách một đường, bả vai bị xước nhẹ, không có gì đáng ngại .
Nhưng đột nhiên bọn họ bị đánh lén , khiến cho tâm trạng ai nấy đều hoang mang tột độ .
Đức Chinh ở gần đó chạy đến đỡ Hồng Duy lên , nhìn qua vết thương rồi ra hiệu với Ngọc Hải .

" Không sao " .

Ngọc Hải nhìn Đức Chinh ra hiệu rồi gật đầu.

Duy Mạnh phản xạ nhanh chóng rút súng bên hông ngắm theo hướng viên đạn bắn ra , nhưng hoàn toàn không tìm được gì .

Vì súng ngắn khác hẳn súng bắn tỉa , nó không ống ngắm tầm xa , nên mục tục ẩn mình liền không thể nhìn thấy .

Cả bọn đang thông thả biết bao nhiêu, thì đột nhiên viên đạn ở đâu lao về phía bọn họ .

Tinh thần cảnh giác , cũng như căng thẳng liền bị kéo lên cao độ . Ngọc Hải quát khẽ Duy Mạnh.

- Không cần tìm nữa , chạy .

Duy Mạnh cất súng vào hông , kéo tay Hồng Duy chạy về phía trước , Văn Thanh, Văn Hậu, Đức Chinh khẩn  trương chạy theo. Ngọc Hải bọc ra sau lưng yểm trợ bọn họ .
Trong phút chốc cả đám lao đầu về phía trước như tên bắn , Duy Mạnh ban đầu kéo tay Hồng Duy, chạy một lúc thì đem cậu ra phía trước bảo hộ .
Mắt liên tục quan sát từng cử chỉ nhỏ xung quanh .

Đột nhiên anh rút súng , khụy gối .

" Vút "

Nhờ có ống giảm thanh nên tất cả âm thanh đập kíp nổ , âm thanh đầu đạn tách khỏi vỏ đều bị loại bỏ , chỉ còn lại âm thanh viên đạn vụt ra xé gió , nên mọi thứ đều rất khẽ .
Nhưng ngược lại có nhược điểm là viên đạn bắn ra sẽ bị giảm tốc độ và uy lực sát thương khi khai hỏa .

Viên đạn này của Duy Mạnh bắn ra chỉ giống như bắn vào không khí , không trúng một ai cũng như thứ gì . Vô âm vô tức biến mất .

Nhưng bọn họ đã nâng cao sự cảnh giác của mình lên , nên không ai dám lơi lỏng như trước nữa .

Duy Mạnh biết bản thân đã bắn trượt liền khẩn trương đứng dậy tiếp tục chạy, trong suốt một quá trình không hề có thời gian mà quan sát nơi anh vừa nghi vấn .

Phía bên kia , sau khi viên đạn của Duy Mạnh bắn tới ghim vào thân cây cách đó một mét thì một tên mặc áo đen nhăn mặt , ra vẻ khổ sở làm khẩu hình miệng với một tên đứng gần đó .

- ... xém ... chút ...nữa ... là ... con ... thài ... rồi .

Tên kia đọc xong khẩu hình miệng của hắn cũng chỉ nhếch mép một cái rồi quay mông bỏ đi .

______________________________________

" Duy dễ bị bắt nạt "
Không có đâu , chân trời đó còn xa lắm . Tin Phàm đi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com