Discover
Những ngày qua đi làm, Yuna trở nên rất cẩn trọng với mọi tiếp xúc với Ryujin.
Yeji đã gọi kể cho cô nghe về việc Ryujin đã gọi điện cho cô ấy. Vấn đề là Yuna không muốn cho Ryujin biết thứ tình cảm này.
Tại sao ấy nhỉ? Chỉ là bản thân cô sợ nó không được đáp trả thôi. Hằng ngày, Ryujin đều sang chở Yuna đi làm nhưng sau cuộc gọi đêm ấy, Yuna dường như là từ chối hẳn Ryujin.
Tất nhiên Ryujin để ý chứ nhưng cô không thể hỏi thẳng, như thế thật thô lỗ.
Yuna vẫn đang ngồi làm việc thì bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông.
- Ta bảo con có nghe ta không?
- Không, đừng có nói về chuyện đó nữa.
Là giọng của Ryujin.
Với bản tính tò mò của mình, Yuna đi đến bên cánh cửa nối kia mà áp tai vào nghe.
- Ryujin, con có giận ta hay ghét ta thù cũng phải tôn trọng ta.
Ông Shin nói.
Yuna vẫn không hiểu họ đang nói vấn đề gì.
- Tôi đã nghe lời ông, chịu quản lý Shin ent rồi!!! Tôi hận khi đó tôi không chết đi cho rồi.
Ryujin nói lại. Yuna nghe xong mặt mày liền trợn to hốt hoảng nhưng cô không thể xông sang bên đấy được.
- Tại sao lại không? Ta chỉ muốn con yên bề gia thất thôi. Dù gì con cũng nên có người chăm lo cho con đi.
Ryujin nghe appa mình nói mà không khỏi ngứa tai. Yên bề gia thất? Người chăm lo? Trong khi cô chỉ mới hai mươi lăm?
- Tôi không thích! Bây giờ hoặc về sau đừng chen vào cuộc sống của tôi!
Ryujin hét sau đó quay đi nhưng câu nói của ông Shin đã giữ cô lại.
- Mày không chịu cưới chồng là mày không thích hay do mày là thứ bệnh hoạn kia?
Ryujin để ý thấy rằng appa mình gọi tình yêu là " thứ bệnh hoạn" mà lòng không thể kìm nén tức giận.
- Gì chứ? Thứ bệnh hoạn? Từ khi nào một người có học thức như ông lại coi con người là thứ bệnh hoạn vậy!?
Ông Shin quan sát thái độ của con gái mình mà thầm đánh giá. Chắc là bắt thóp cô rồi.
- Đúng rồi chứ gì!? Mày ..Mày đúng là đồ bệnh hoạn. Tao không nghĩ tao nuôi thứ như mày!
Ryujin cười mỉa sau câu nói của ông shin. Cô không nghĩ tư tưởng của appa mình lại hạn hẹp như vậy.
- Đúng thì sao? Mà không thì sao? Cuộc đời tôi thì tôi quản!!
Ryujin khẳng định lại thêm một lần nữa. Cô thật sự muốn kết thúc cuộc cãi vã này.
Yuna ở bên cạnh cũng cảm nhạn được sự căng thẳng này.
- Được mày thì giỏi rồi!
Ông Shin tức giận nói với cô.
- Appa, tôi đã thực hiện điều appa muốn rồi thì appa để yên cho tôi sống đi!
Ryujin điềm đạm nói, cô đưa ánh mắt nghiêm nghị nhất nhìn ông Shin.
Vài phút sau, Yuna nhận thấy có sự im lặng hẳn nên cô đã nghĩ là ông Shin đã rời đi.
- Ashh, giật cả mình.
Yuna hét lên khi cái loa trong phòng cô vang lên.
- Thư kí shin, sang đây.
Ryujin gọi cô. Đứng dậy, phủi phủi cho thẳng thóm. Cô dồn hết sức bình sinh mà đưa ra bộ mặt tự nhiên nhất để gặp ryujin.
- vâng chủ tịch gọi?
Yuna mở cánh cửa ra thì đập vào mắt cô là hình ảnh vị chủ tịch băng lãnh ngày nào.
- Từ nay bất kể SH yêu cầu gì đều đưa cho tôi.
ryujin lạnh lùng nói.
- Vâng.
Ngay khi Yuna vừa định quay đi, giọng nói Ryujin vang lên khiến cô phải dừng lại.
- Này, tối nay cậu rảnh chứ?
Ryujin đưa mắt nhìn lên khi câu nói vừa kết thúc.
- Rảnh, có ..sao không?
Yuna không biết thế nào lại cảm thấy hơi nguy hiểm với câu hỏi này.
- ừm.. tối nay đi ăn với tớ đi.
Ra là Ryujin muốn mời Yuna đi ăn tối. Thế lại làm Yuna suy diễn lung tung.
- Được rồi nhóc.
Yuna mỉm cười rồi tinh nghịch đưa tay chào Ryujin. Ryujin trông thấy tim liền có cảm giác kì lạ thế nào.
Trên đường xuống phòng nhân sự để báo cáo, Yuna lại không biết bằng cách nào lại đụng phải Soobin.
- Tiền bối, em xin lỗi ạ.
Yuna luống cuốn nhặt tài liệu giúp Soobin.
- Ah không sao không sao.
Soobin cũng cúi xuống nhặt lên. Khung cảnh bây giờ tựa như phim hàn mà thường thấy vậy, nam chính nữ chính va phải nhau và vô tình cái chạm tay làm thay đổi tất cả.
Yuna và Soobin vô tình nắm phải tay nhau. Bỗng cảm giác tội lỗi ập đến, Yuna nhanh chóng rút tay ra và nhìn xung quanh xem có ai không. Sau khi kiểm tra mới quay lại với Soobin.
- Em...em xin lỗi.
Soobin cũng không để ý gì nhiều, anh chỉ biết càng ngày anh càng say đắm cô gái này hơn.
- em.. phải đi đây tiền bối. Chào anh.
Yuna liền trở nên sượng ra đề nghị rời đi trước.
- ừm bye em.
Soobin cầm tài liệu vừa đi vừa cười.
Anh lên tới phòng liền gõ cửa đi vào.
-Chủ tịch , tài liệu của cô ạ.
Soobin vào nhưng Ryujin không hề coa giấu hiệu sẽ nhìn lên anh ta.
Không biết dũng cảm từ đâu mà Soobin cả gan hỏi Ryujin.
- chủ tịch, tôi hỏi được không ạ?
- Anh muốn hỏi gì?
Ryujin cuối cùng cũng dành sự chú ý của mình sang Soobin.
Soobin thì biết mình không thể dừng lại ở đây nên anh quyết định liều.
- Ừm.. à thì cô Shin Yuna ấy, cô ấy đã có bạn trai chưa ạ?
Ryujin nhếch một bên lông mày, trưng ra bộ mặt khó hiểu với câu hỏi kia.
- Sao anh lại hỏi tôi?
Tuy giọng nói cô đều đều nhưng thừa nhận rằng Ryujin không thích việc có quá nhiều người theo đuổi Yuna.
- Ừm... cô là bạn của cô ấy..và tôi nghĩ hỏi cô sẽ-
- Tôi sẽ cho anh biết? Anh nên nhớ , tôi là sếp anh, chứ không phải bạn. Bây giờ đi đi!
Ryujin cắt ngang trước khi Soobin nói thêm gì đó. Anh biết mình hỏi thế là sai rồi nên anh cũng cúi đầu xin lỗi và rời đi.
Ryujin đột nhiên trở nên bực tức lạ thường sau khi Soobin rời đi.
" Mẹ kiếp, nó là cái gì vậy!?"
------------------------
end.
Nhiều lúc tui thấy mắc cười mình ghê. Bản thân là ami nha nhưng chưa bao giờ viết fic cho OTP của mình ( tự nhiên nói ra có lỗi với bangtan gke) nhưng mà nhờ bangtan tui mới để ý hai bé nhà cũng như là itzy nên cũng vui lắm. Đu bangtan gần 7 năm rồi nhưng mà chưa viết cho taekook một fic nào mà cảm thấy thiệt tội lỗi hmu hmuㅠㅠ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com