Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

Chìa ra hai tấm vé sát trước mặt người đối diện, tôi cười hì hì.

"Cô giáo, đi xem phim với em được không?"

Không nói gì, chị nhẹ nhàng cầm lấy cái tay đang hơ vung vẩy loạn xạ của tôi để xem tấm vé cho rõ hơn.

Tôi còn tranh thủ hôn nhanh lên tay Ryujin.

"À, phim này mới ra này"

"Vâng, em nhờ bạn mua hộ, mãi mới có đủ cho hai chúng ta đấy."

Tôi vừa ngắm người vừa cong môi giọng đầy tự hào, một tay khoác lên cổ, chân còn khều khều đằng sau ý bảo chị ôm mình.

Nhận được tín hiệu như vậy là Ryujin ngẩng đầu lên nhìn người kia, tay đặt lên lưng ở đằng sau mà kéo gần vào, để cho hai cái chân dài ngoằng của tôi quắp quanh eo của chị.

"Sao con thỏ này bám người thế nhở?"

"Bây giờ chị mới biết à?"

"Yuna, đang ở trường." Ryujin bị tôi ôm chặt, nói thủ thỉ như muốn dọa.

"Kệ"

"À chị Ryujin"

"Ừ, chị nghe."

"Tí tan làm thì chị có rảnh không?"

"Em muốn đi đâu?" Ryujin nghiêng đầu hỏi, còn hơi rớn lại gần mà ngửi tóc tôi.

"Có chỗ này em muốn đưa chị đi cùng ấy mà."

Sau rồi tôi tinh nghịch tới tấp hôn lên khắp nơi trên khuôn mặt Ryujin, kéo người kia xuống như sắp ngã ra khỏi ghế đến nơi. Chị cố gắng giữ thăng bằng ôm chặt con thỏ nghịch ngợm này, còn nói to vờ dọa, cả căn phòng vắng hiu vì mọi người ra về hết, bỗng rộn lên tiếng cười nói vui đùa.

Nhìn Ryujin ở dưới khổ sở chế ngự cả người tôi đang cố đè người kia xuống, tôi muốn đùa chị thêm bằng cách rúc vào cổ mà thơm hít loạn xạ.

Chị đang nhắm một mắt lại, nghiêng mặt tránh để không bị va chạm vào đầu tôi, bỗng nhiên nhìn thấy có người đứng ở trước cửa, không biết là đã lâu chưa nhưng mà nhìn cái miệng không ngậm được thì rõ ràng là quá sốc. Còn cái người kia đang ôm Ryujin quay lưng lại nên không nhận ra, mặt vẫn đang cọ cọ di chuyển nơi cổ.

Ryujin trợn tròn mắt khẩn trương lấy tay đập, mà thấy tôi vẫn chưa bỏ ra thì lại càng nghiến răng dứt khoát đẩy ra.

"Chị xinh đẹp... đau em" Tự nhiên đang vui mà chị lại đánh vào mông tôi như thế thì cũng ngạc nhiên đấy, tôi còn thấy thích thích nữa, nhưng mà có hơi đau quá rồi không?

Nhìn thấy khuôn mặt khó coi của chị đang nhìn ra phía cửa, tôi ngoảnh mặt ra sau nhìn.

Xời ơi, Juhyun thôi mà.

Tôi lập tức ngồi xuống đùi chị, tươi cười gọi bạn, mà nhìn bây giờ như vừa trải qua một cú sốc kinh thiên động địa lắm.

"Juhyun, cậu còn không mau lại đây!"

Đứng ở đó phân vân một lúc rồi cuối cùng Juhyun cũng máy móc đi vào, biểu cảm khó mà tự nhiên và tràn đầy tự tin như bình thường. Ryujin thấy học trò của mình, nên đồng thời cũng cảm giác ngượng ngùng, bầu không khí vừa nãy nhanh chóng giảm xuống đến mức khó tin, sự thay đổi bầu không khí chóng mặt làm cho chị cảm thấy tay chân mềm oặt ra, lóng ngóng thừa thãi, còn không biết có nên dọn đống tờ giấy giáo án ở trên bàn không.

Thấy Juhyun lấy tay che miệng mình, lúc đến gần chỗ hai người vẫn đang sát vào nhau kia, còn cúi đầu chào làm Ryujin nhắm mắt giấu mặt mình sau lưng em.

Tôi cảm nhận được chị đang ngại, cầm lấy tay Ryujin vỗ vỗ vài cái, nói với Juhyun.

"Mình xin lỗi vì đã không nói với cậu trước chuyện này, Juhyun."

"Chị xinh đẹp, Juhyun là một người bạn tốt mà em rất tin tưởng, không sao đâu ạ."

"Yuna, là thật à?" Juhyun như muốn nói từ nãy, mà bây giờ mới dè dặt nói ra. "Mình không có ý, nhưng mà lại biết đường đột và trong tình huống như này..."

"Không sao, cậu không chạy đi mà vẫn ở đây nói chuyện với tớ là tớ vui lắm rồi."
Tôi chỉnh lại cái áo.

Người chị ở đằng sau kia tuyệt nhiên không động đậy và nói gì, nhưng có vẻ vẫn chăm chú lắng nghe.

"Thế là cô giáo Shin và cậu..."

"Ừa, cái chị đang ngại ơi là ngại này là người yêu của tớ."

Juhyun nghĩ thế nào cũng không thể hiểu cái tình huống giả thiết này lại có thể xảy ra, nhưng cũng thấy cô giáo trẻ Shin Ryujin kia đang ngại hết sức, nên cũng giữ ý không nói hay bày tỏ quá nhiều.

Gật gật đầu tỏ ý là đã hiểu, rồi nói.

"Tớ hiểu rồi, cậu yên tâm. Nhưng mà đừng có bắt nạt cô giáo của tớ đấy nhé" Juhyun cười, nháy mắt.

Tôi nháy mắt lại, nghiêng đầu nhún vai, ý nói là biết đâu được đấy.

Đợi người kia đi về hẳn, chị lập tức đẩy tôi ra. Này này gì đây?

"Shin Yuna, chị đã bảo em là mình đang ở trường rồi mà..."

Ryujin lấy tay che mặt, giọng lí nhí và nhăn nhó nói.

"Bây giờ chị đi dạy kiểu gì trước mặt bạn em bây giờ, aigoo..."

Tôi cười khổ nhìn con người trước mặt, tiến lại gần mà bỏ tay của chị ra, để người kia nhìn đối diện với mặt mình.

"Là bạn em, chị đừng lo. Với cả chị chỉ dạy bọn em tạm thời thôi mà..."

"Ừ, là tạm thời thôi, nhưng em còn ở đây đến mấy năm nữa, nếu như không phải là Juhyun mà là một người khác, em định như thế nào hả Yuna? Không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận chúng, rồi cuối cùng người trong cuộc sẽ là đau khổ nhất... Yuna, chị không bao giờ muốn."

Ryujin nhìn thẳng vào mắt tôi, lần đầu tiên tôi thấy được sự khẩn thiết và một cái gì đó, thật khó nói, nhưng nó như kéo toàn bộ tâm trí tôi vào trong đó vậy.

"Ryujin..."

"Chị xin lỗi em, vì chị là con gái, kể cả việc vừa nãy đối diện với người khác mà cũng phải nấp sau lưng em..."

"Chị không xứng, vì chẳng thể bảo vệ cho em. Dưới ánh mắt của mẹ em và cả mọi người nếu khi biết được, vẫn là chị không chịu được mà lựa chọn lầm lũi bỏ đi..."

"Nhiều lúc chị tự hỏi, sao em lại có thể yêu người lại chẳng thể mang lại hạnh phúc và bình yên cho em như chị, hả Shin Yuna?"

Tôi cố kéo người kia vào lòng, nghe từng lời nói nay đã nghẹn lại bởi tiếng nấc và đôi lúc run nhẹ lên. Tôi mím môi, nhìn lên trên để kiềm lại, khẽ vuốt lưng người đằng sau.

"Xin chị, đừng nghĩ như vậy mà"

"Đáng ghét quá, sao lại nghĩ thế hả chị?" Giọng run run, mắt tôi phủ đầy một tầng nước mắt, che mờ hết lại khung cảnh phía trước, nắm tay lại đập nhẹ vào lưng người kia.

Trong thân tâm em, cũng phân vân và chọn cách an toàn kín đáo cho mối quan hệ này, em không muốn chị bị tổn thương, vì những lời nói và ánh nhìn tàn nhẫn của người đời.

Chị ngốc lắm, chị lựa chọn rời đi vào năm đấy, cứ ngỡ là giúp em, nhưng lại để cho em một khoảng trời thương nhớ, day dứt cùng ân hận

Mãi mới tìm gặp lại, mà chị nói chị không xứng.

Tôi không hiểu sao lại khóc nhiều như vậy, nãy giờ phải quyệt nước mắt mấy lần, cố gắng ổn định lại. Nhìn người vẫn đang ở trong lòng mình mà run rẩy khóc, tôi gọi.

"Chị xinh đẹp."

Khẽ vuốt mái tóc đen của chị, tôi lại nhớ đến mái tóc màu đỏ rực của mình năm nào.

Tôi tự nhiên nói.

"Cảm ơn chị vì năm đó đã thích mái tóc đỏ của em."

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com