13 / 14
Sáng thứ hai Lộc Hàm có tiết, hai người hẹn xế chiều đi cục Dân Chính đăng ký.
Sau khi ăn sáng xong, Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm đến trường học, tới nơi liền dặn cậu, "Nhớ không được ăn đồ lạnh cùng đồ cay."
"Kỳ thực em cũng không có nghiêm trọng như vậy đâu." Lộc Hàm nói, ngày đó chỉ là ngoài ý muốn thôi.
"Vậy sao? Ai đau đến chật vật lăn lộn trên giường, nhất định phải là anh bồi ngủ mới ngưng lại?" Ngô Thế Huân nói.
"........." Ai muốn anh bồi ngủ a!
Lộc Hàm đỡ trán, nói, "Em biết rồi, anh đi làm đi."
"Được, buổi trưa chờ anh cùng ăn cơm." Ngô Thế Huân nói xong cũng lái xe ly khai.
Lộc Hàm thấy xe hắn đã đi xa, mới quay người tiến vào trường học.
Trên đường đến phòng học Lộc Hàm đụng phải anh em ngày đó cùng ăn cơm, nói chuyện mới biết Xá Trường cũng giống như cậu bị viêm dạ dày cấp tính, phỏng chừng là ăn thức ăn không sạch sẽ cùng ngày.
Lộc Hàm hỏi tình huống của Xá Trường một chút, biết tên đó đã không sao liền yên lòng, quyết định sau này vẫn là tự mình làm cơm thì tốt nhất.
Buổi sáng Lộc Hàm vốn là có bốn tiết, nhưng bởi vì trường học mời nhân viên cao tầng của một tập đoàn nổi danh đến diễn thuyết, kết thúc tiết thứ nhất, tất cả mọi người đều đến hội trường.
Lúc trước Lộc Hàm rất mong đợi với bài diễn thuyết lần này, cậu muốn nghe một chút kinh nghiệm cùng lời khuyên của người thành công, thế nhưng vừa nghĩ tới buổi chiều sẽ cùng Ngô Thế Huân đi đăng ký, tâm tư của cậu toàn bộ bay đi, do dự, căng thẳng, kích động, còn có chút ngạc nhiên.
Nghĩ tới đây, cậu không khỏi lại nhớ đến sáng sớm Ngô Thế Huân nói đúng buổi trưa chờ cậu ăn cơm, lẽ nào buổi trưa hắn muốn đến đây sao?
"Lộc Hàm, nghĩ gì thế?" Một xá hữu lên tiếng.
"Không có chuyện gì." Lộc Hàm lấy lại tinh thần, phát hiện mình thất thần, từ khi ở cùng với Ngô Thế Huân số lần thất thần của cậu tăng lên không ít.
"Dạo này hay thấy cậu như vậy lắm, yêu đương cũng không đến nỗi trầm mê như vậy đi?" Người nọ trêu ghẹo nói, "Nhớ lần sau mang em dâu đi ăn một bữa cơm a."
Lộc Hàm cười cười không nói gì, đem tầm mắt chuyển lên khán đài.
Buổi trưa Ngô Thế Huân tới đón Lộc Hàm ăn cơm, cân nhắc đến dạ dày của Lộc Hàm, hắn đặc biệt tìm một nhà hàng Quảng Đông.
Lúc ăn cơm Lộc Hàm nhớ tới diễn thuyết hôm nay, hỏi Ngô Thế Huân, "Công ty của các anh lại có thể nhận lời mời như thế này sao?"
"Ừ, phòng Quan hệ xã hội phụ trách." Ngô Thế Huân nói.
"Vậy công ty của anh sẽ nhận sinh viên tốt nghiệp khoá này đến thực tập sao?" Lộc Hàm hỏi.
"Em muốn làm thực tập sinh?" Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn cậu.
"Em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi." Lộc Hàm nói. Kỳ thực trước kia cậu cũng nghĩ như vậy, Ngô tập đoàn như vậy có rất nhiều người muốn chen vào, cậu cũng không ngoại lệ. Bất quá bây giờ lại có quan hệ này nọ với Ngô Thế Huân, cậu liền có chút do dự, Ngô Thế Huân miệng độc như vậy, chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu.
Quả nhiên, một giây sau cậu liền nghe Ngô Thế Huân nói, "Ngoài miệng nói không, trong lòng lại rất muốn đi?"
"........." Lộc Hàm câm nín nhìn hắn, những lời này là có thể dùng như vậy sao?
"Em nghe nói công ty của anh trong khoảng nhận người rất nghiêm khắc, bình thường sẽ không nhận sinh viên mới tốt nghiệp." Lộc Hàm nói.
"Cũng không phải không được." Ngô Thế Huân nhìn cậu, một bộ 'Em thì làm sao mà biết được'.
Lộc Hàm cùng hắn nhìn nhau vài giây, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ngô Thế Huân đợi không được cậu nói vài câu tốt, khó chịu mà gõ nhẹ trên mặt bàn, "Có muốn đến làm việc hay không?"
"Muốn." Lộc Hàm chân thành mà nói.
"Hm?" Ngô Thế Huân nhấc cằm.
"Bất quá Ngô tập đoàn quá xa vời, có lẽ em nên từ công ty nhỏ học lên thì tốt hơn." Lộc Hàm nói.
Loay hoay mãi không lừa được, Tình Cách Cách hừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Lộc Hàm cúi đầu hé miệng không tiếng động mà nở nụ cười, không thuận ý anh đâu.
"Ơ! Tình nhi!"
Phía sau Lộc Hàm truyền đến một tiếng gọi, hai chữ 'Tình nhi' kéo dài dằng dặc, Lộc Hàm sặc một cái, theo phản xạ mà ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân đang ngồi đối diện, liền thấy hắn đen mặt nhìn phía sau lưng cậu.
Ngoại trừ lần đầu đến Ngô gia, đây vẫn là lần đầu tiên nghe có người gọi Ngô Thế Huân là Tình nhi, hơn nữa còn là nơi công cộng, cậu phi thường hiếu kỳ ai mà gan to như vậy!!
Từ Lạc Chiêu từ phía sau đi tới, vỗ vỗ vai Ngô Thế Huân, "Hai ngày trước còn mượn rượu tiêu sầu, hôm nay sao có tâm tình đi ăn cơm vậy? Cũng không gọi tôi! Quá vô lương tâm đi!"
Ngô Thế Huân khẽ liếc cái móng heo đang đặt trên vai hắn, Từ Lạc Chiêu ngoan ngoãn thả ra, quay đầu lại nhìn thấy Lộc Hàm, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Hoá ra là mang vợ bé nhỏ nhà cậu đến ăn cơm à? Xin chào, tôi là Từ Lạc Chiêu."
Lộc Hàm khi nghe đến câu 'Mang vợ bé nhỏ nhà cậu đến ăn cơm' liền có chút bối rối, rồi nghe y chào hỏi mình, liền đứng lên gật đầu, "Xin chào, tôi là Lộc Hàm."
"Ồ ~ " Từ Lạc Chiêu gật gật đầu, "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"? " Lộc Hàm không rõ vì sao, cậu có đại danh đâu chứ?
"Ngồi xuống ăn cơm, không cần để ý đến y." Ngô Thế Huân nói với Lộc Hàm.
"Đúng đúng đúng, ngồi xuống trước, chúng ta cùng ăn." Từ Lạc Chiêu giống như quen biết mà kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lộc Hàm.
"Cậu ngồi chỗ nào?" Ngô Thế Huân nhẹ nhàng mà hỏi, ánh mắt bén nhọn nhìn tay y.
Bàn tay đang kéo ghế của Từ Lạc Chiêu dừng lại, giơ tay đầu hàng nói, "Được được được, tôi với cậu ngồi." Nói xong liêng chạy qua phía Ngô Thế Huân, chuẩn bị cùng hắn ngồi một chỗ, bất quá mới vừa đi tới Ngô Thế Huân liền đem cái ghế bên cạnh đẩy đi chỗ khác, biểu thị không hoan nghênh y.
"........." Từ Lạc Chiêu câm nín, "Tôi chỉ là muốn cùng ăn một bữa cơm thôi mà."
"Từ chối." Ngô Thế Huân mặt than.
Lộc Hàm thực sự không nhịn được, khẽ cười ra tiếng, thấy hai người đồng thời nhìn về phía cậu liền vội vã im tiếng.
"OK." Từ Lạc Chiêu nói, "Hôm nay tôi không quấy rầy các cậu nói chuyện yêu đương, miễn cho có người lại muốn tìm tôi mượn rượu tiêu sầu."
"Nói xong thì phắn." Ngô Thế Huân nói.
"Vậy tôi đi đây!" Từ Lạc Chiêu nhún nhún vai.
Từ Lạc Chiêu đi rồi, Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm nói, "Em mặt đỏ cái gì? Sao lúc này da mặt lại mỏng như vậy?"
Mới vừa mới nghe Từ Lạc Chiêu nói hai người nói chuyệ yêu đương, Lộc Hàm có chút không rõ, thế nhưng vừa nghe Ngô Thế Huân nói cậu như vậy liền kỳ quái, người này nói mình ngày thường da mặt rất dày.
Nhưng là Từ Lạc Chiêu nói đến xem, đối phương biết sự tồn tại của mình, còn biết quan hệ của mình với Ngô Thế Huân. Chẳng lẽ là không chỉ người nhà Ngô Thế Huân biết, mà ngay cả bạn bè của hắn cũng biết?
Nghĩ tới đây Lộc Hàm không khỏi nhìn Ngô Thế Huân, mang theo nghi hoặc.
"Nhìn cái gì?" Ngô Thế Huân hỏi.
"Bạn anh biết quan hệ của chúng ta sao?" Lộc Hàm hỏi.
"Chúng ta có quan hệ gì?" Ngô Thế Huân hỏi.
Lộc Hàm trầm mặc, đáy mắt Ngô Thế Huân đáy mắt chợt lóe một tia trào phúng nhàn nhạt, bưng canh lên uống, mới vừa nhấp một hớp liền nghe Lộc Hàm nói, "Quan hệ chồng chồng chưa cưới."
"Khụ!" Ngô Thế Huân bị câu nói này làm sặc, suýt chút nữa đem canh trong miệng phun ra ngoài, vội vàng che miệng ho khan.
Lộc Hàm thấy thế vội vàng đưa cho hắn khăn giấy, Ngô Thế Huân tức giận nhìn về phía cậu, "Em nói chuyện có thể hay không..." Lời của hắn khi nhìn thấy ý cười dưới đáy mắt Lộc Hàm bỗng nhiên dừng lại, có chút thất thần.
Khoảng thời gian hai người ở chung cho tới nay, đây là lần đầu tiên Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm lộ ra vẻ mặt này, đáy mắt hàm chứa ý cười rõ ràng, làm cho lòng hắn đều mềm nhũn.
Lộc Hàm lần đầu làm cho Ngô Thế Huân nghẹn đến sặc nước, trong lòng có chút vi diệu. Thấy hắn thẳng tắp nhìn mình, Lộc Hàm ma xui quỷ khiến mà kêu một tiếng, "Tình nhi."
"Em náo loạn cái gì?!" Ngô Thế Huân cả giận nói.
Lộc Hàm cười đem giấy ăn nhét vào trong tay hắn, "Anh lau miệng đi, dính cả nước canh lên kìa." Nói xong chỉ chỉ khóe môi.
Ngô Thế Huân hừ một tiếng, lấy giấy ăn lau lau, nghĩ thầm lần sau bắt em dùng thứ khác lau cho anh.
Buổi chiều các cặp tình nhân đến đăng kí ở cục Dân Chính chỉ có hai người bọn họ là nam, sau khi Lộc Hàm bước vào có chút không được tự nhiên, luôn cảm giác tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, Ngô Thế Huân vẫn là một bộ duy ngã độc tôn (ta là nhất), đối với người nào quăng ánh mắt tới đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Giao xong phí thủ tục, hai người qua một bên điền bảng.
Lúc Lộc Hàm viết xuống tên chính mình, đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt, Ngô Thế Huân lúc đó cùng với Ngô Thế Huân hiện tại mang đến cho cậu cảm giác hoàn toàn khác nhau, không biết vì sao, trong lòng cứ như là đang mơ.
Cậu giương mắt nhìn Ngô Thế Huân ở bên cạnh, phát hiện hắn đang cúi đầu điền thông tin, hắn viết rất nhanh, kiểu chữ phi thường đẹp đẽ.
Sau này mình sẽ cùng người này sống hết đời sao? Phải nói với ông nội như thế nào mới tốt đây, ông có phản đối hay không?
Lộc Hàm nghĩ như vậy, động tác ngừng lại.
Kỳ thực vừa nghĩ tới lúc trước Ngô Thế Huân ở bệnh viện với mình, cảm giác tốt vô cùng.
"Em bị chứng ngẩn người giai đoạn cuối à?"
Bên tai vang lên thanh âm Ngô Thế Huân, Lộc Hàm hoàn hồn liền thấy hắn một bộ 'Có bệnh sớm trị một chút' nhìn mình.
Mình thật sự muốn cùng cái tên miệng lưỡi độc ác này sống hết đời sao? Đột nhiên có chút mệt, một chút ôn nhu ở bệnh viện của Ngô Thế Huân căn bản không sánh được.
Lúc này nội tâm Lộc Hàm kinh bỉ.
Sau khi điền xong bảng nộp lên, nhân viên công tác mang hai người đến khu đại sảnh tuyên thệ, vừa vặn có người đang ở đó tuyên thệ.
"Thật ngu xuẩn." Ngô Thế Huân nói.
"Vậy thì không cần tuyên thệ?" Lộc Hàm hỏi.
Cuối cùng hai người cũng không có tuyên thệ, trực tiếp đi đến chỗ chụp ảnh. Theo lời của Ngô Thế Huân chính là: Có một số việc phải dùng hành động chứng minh, nói suông chỉ vô dụng.
Lộc Hàm cảm thấy rất chính xác, nếu tuyên thệ hữu dụng, xã hội cũng không có nhiều vợ chồng ly hôn như vậy.
"Tới gần một chút, gần thêm chút nữa." Thợ chụp ảnh cầm camera nói với hai người.
Ngô Thế Huân thờ ơ mà đứng, Lộc Hàm không có cách nào chỉ có thể dựa vào sát bên cạnh hắn, liền bị Ngô Thế Huân ôm eo. Cậu vừa ngẩng đầu liền thấy bốn chữ 'Yêu thương nhung nhớ' trên mặt Ngô Thế Huân.
Lộc Hàm, "........."
Lấy giấy hôn thú màu đỏ từ trong tay nhân viên công tác, trong lòng Lộc Hàm từ căng thẳng biến thành thở phào nhẹ nhõm.
Quả thật kết hôn rồi, cùng Ngô Thế Huân. Lộc Hàm nhìn tờ giấy.
"Đi, về nhà." Ngô Thế Huân đem tờ giấy nhét vào trong túi, kéo Lộc Hàm rời đi.
Lúc đi ra, Lộc Hàm nghe phía sau truyền đến tiếng thảo luận nho nhỏ.
"Trời ạ, đó có phải là tổng giám đốc Ngô tập đoàn Ngô Thế Huân không? Tôi đã từng thấy anh ấy ở trên tạp chí!"
"Đúng rồi! Tôi không nhìn lầm đi, anh ấy đến đăng ký kết hôn? Nam sinh bên cạnh anh ấy là ai vậy?"
"Nếu không phải đến kết hôn chẳng lẽ là đến ly hôn sao? Lại thêm một nam nhân độc thân rồi!"
"Ngô tổng giám đốc so với trên ảnh thoạt nhìn anh tuấn hơn hẳn, nam sinh bên cạnh anh ấy cũng thật đẹp trai! Có thể chụp ảnh không nhỉ? Đây là một tin hot a!"
"Tốt nhất là đừng dại, lần trước có phóng viên chụp bậy cuối cùng cả toà soạn đều phá sản!"
Nghe đến mấy câu này, Lộc Hàm không khỏi nhăn mặt, kéo tay áo Ngô Thế Huân, nhẹ giọng nói, "Tất cả mọi người đang nhìn chúng ta..."
Ngô Thế Huân nhìn tay cậu đang lôi kéo mình, mới nói, "Vậy thì sao chứ? Cùng anh kết hôn rất mất mặt?"
"Em không phải ý này, chỉ là..." Lộc Hàm ho nhẹ, "Chỉ là cảm thấy không quen."
"Muốn anh đi làm cho bọn họ câm miệng?" Ngô Thế Huân hỏi.
"Thôi, không cần đâu." Lộc Hàm nói, sợ lúc trở về phỏng chừng lại càng gây nổi bật hơn.
Sau khi lên xe Ngô Thế Huân khởi động xe rời đi, Lộc Hàm ngồi ở vị trí phó lái cầm giấy hôn thú màu đỏ ra nhìn.
Cậu nhìn chằm chằm bức ảnh của hai người ở trên giấy hôn thú cảm giác thật không chân thực. Cậu và Ngô Thế Huân thật sự kết hôn rồi, mà lúc này trong lòng cậu cũng không có chống cự.
Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa
GIẤY HÔN THÚ
Người chứng nhận: Lộc Hàm.
Thật thần kỳ a! Lộc Hàm nghĩ thầm.
Trong lúc cậu nhìn đến xuất thần, Ngô Thế Huân bên cạnh vươn tay lấy tờ giấy trong tay cậu, Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn hắn.
Ngô Thế Huân cau mày mà nhìn bức ảnh phía trên, rõ ràng không hài lòng lắm, "Thật xấu."
"Hả? Sao có thể a." Lộc Hàm nhìn kí một chút, cậu cảm thấy rất ổn, thợ chụp ảnh vừa nãy chọn trong mười mấy tấm mới trúng một tấm mặt Ngô Thế Huân coi như không có thúi.
Ngô Thế Huân xì một tiếng, "Thiếu mất dấu ấn."
Lộc Hàm nói, "Đâu có, này không..."
Lời của cậu bị Ngô Thế Huân chặn lại, Ngô Thế Huân một tay cố định gáy cậu, môi chạm môi.
CHƯƠNG 14
Đột nhiên bị hôn Lộc Hàm cả người đều ngây dại, trợn mắt lên nhìn Ngô Thế Huân gần trong gang tấc.
Đôi môi khô ráo ấm áp của Ngô Thế Huân kề sát ở trên môi cậu, không có động tác thâm nhập hơn, chỉ là dính sát, dù chỉ chạm vào như vậy, cũng làm cho cậu tim đập như sấm, đầu óc nóng lên.
Chưa bao giờ có hành động thân mật như vậy, cứ như là có một bàn tay, xé ra phòng ngự của cậu, chạm vào tận sâu trong tim.
Ngô Thế Huân vuốt nhẹ đôi môi Lộc Hàm rồi lui lại, ném tờ giấy hôn thú trong tay cho Lộc Hàm, thấy cậu còn đang sững sờ, nói, "Ý anh nói là dấu ấn của anh."
Oanh ——
Câu nói này giống như cái công tắc, đem Lộc Hàm từ trong mộng lôi ra, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng, thấy tầm mắt Ngô Thế Huân theo phản xạ mà quay mặt ra ngoài cửa sổ.
"Gan nhỏ như chuột." Ngô Thế Huân cười nhạo.
Trong nháy mắt Lộc Hàm không biết chuyện gì xảy ra, sự dũng cảm bắt đầu bành trướng, cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân, môi mím lại gắt gao.
Ngô Thế Huân thấy thế, hừ một tiếng, "Sao, nói em hai câu còn không được? Tính tình thật lớn..."
Chưa nói xong thì đôi môi mềm mại chạm lên, Ngô Thế Huân không kịp phản ứng lại thì Lộc Hàm đã ly khai, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc vừa nãy nhìn ngoài cửa sổ. Tư thế này làm Ngô Thế Huân không thấy rõ vẻ mặt của cậu, chỉ thấy cần cổ trắng nõn của cậu đỏ như tích huyết.
Lộc Hàm hôn hắn? Chủ động?!
Lúc Ngô Thế Huân ý thức được cái này, bên tai xẹt qua một luồng điện, tê dại, trên môi còn có chút đau, là bị Lộc Hàm đụng. Hắn nhìn chằm chằm vành tai đỏ ửng của Lộc Hàm, cơ hồ có thể tưởng tượng sự mềm mại của nó, không nhịn được muốn đưa tay sờ lên, vừa mới động tay liền bị một tiếng kèn đánh gãy.
Đèn xanh sáng.
"... Moẹ, hoá ra là gan báo." Cuối cùng Ngô Thế Huân chỉ có thể tàn nhẫn mà nói câu nói này.
Lộc Hàm vừa nãy chỉ là nhất thời bị Ngô Thế Huân làm ấm đầu mới hành động như vậy, sau khi làm xong chính cậu cũng choáng váng, tim đập mạnh như là một ngọn núi lửa nhỏ muốn muốn nổ tung, nham thạch nóng bỏng đem cậu bao phủ lại.
Cậu hôn Ngô Thế Huân.
Cậu chủ động hôn Ngô Thế Huân.
Oh My God!! Cậu thế mà lại chủ động hôn Ngô Thế Huân!!
Trong lòng Lộc Hàm bị hành động của chính mình doạ sợ một phen!! Không chỉ là không hề cảm thấy chán ghét khi hôn môi với Ngô Thế Huân. Chỉ cảm thấy môi của hắn rất nóng, chỉ là dán vào thôi đã muốn đem cậu thiêu cháy.
Sau đó hai người đều không nói gì, quay về nhà chính Ngô gia một chuyến.
Biết hai người ngày hôm nay đi đăng ký, Mạc Tố Á nói đầu bếp chuẩn bị không ít đồ ăn, nghe nói thân thể Lộc Hàm không thoải mái, bà còn đặc biệt căn dặn đầu bếp làm cho Lộc Hàm chút cháo.
"Tiểu Lộc ăn nhiều một chút, mới mấy ngày không gặp, người liền gầy đi trông thấy." Mạc Tố Á nói, "Cũng không biết A Tình chăm sóc con kiểu gì nữa."
"Chuyện không liên quan tới anh ấy, là con ăn nhầm thức ăn." Lộc Hàm nói.
"Vừa mới đăng ký mà đã bảo vệ nó như vậy a?" Mạc Tố Á cười nói.
"........." Lộc Hàm yên lặng im lặng.
Một bên Ngô Thế Huân tâm tình sung sướng mà cấp Lộc Hàm gắp căn cải xanh: "Thưởng cho em."
Lộc Hàm, "........." Ngô đại gia này ban thưởng cũng thật là đặc biệt.
Mạc Tố Á, "........."Sao bà lại sinh ra đứa con trai đần như vậy.
"Đúng rồi, đã đăng kí rồi, chọn ngày làm lễ cưới đi? Hai con nghĩ sao?" Mạc Tố Á nói.
"Kết hôn là đại sự, không thể qua loa." Lão gia tử nói.
"Hỏi em ấy." Ngô Thế Huân nói.
"A, không cần đâu..." Lộc Hàm nói, làm lễ cưới... Viễn cảnh kia quá đẹp, không thể tin được.
"Chủ yếu là ý muốn của các con, không làm cũng không có chuyện gì, chỉ có điều là gia trưởng hai bên vẫn muốn cùng nhau ăn bữa cơm, tụ họp một chút." Mạc Tố Á nói.
Gia trưởng Lộc Hàm chỉ có một mình ông nội, nhưng cậu vẫn chưa nói cho ông nội biết chuyện của cậu với Ngô Thế Huân, lo lắng sẽ kích thích đến ông.
"Chậm một chút đi." Ngô Thế Huân nói, "Chờ con an bài thời gian."
Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng khẽ động.
"Vậy được, chỉ cần Tiểu Lộc không ngại là tốt rồi." Mạc Tố Á nói.
"Không ngại ạ." Lộc Hàm vội vàng nói, đây là điều cậu hy vọng nhất, như vậy cậu mới có thời gian nghĩ kỹ làm sao cùng ông nội nói chuyện.
"Để cho chúng nó tự an bài đi." Ngô Thừa nói.
"Ăn cơm trước đã." Mạc Tố Á nói.
Bữa cơm này tuy rằng địa điểm cùng người đều như lần trước không hề khác nhau, thế nhưng tầm tình Lộc Hàm thay đổi. Cậu phát hiện Mạc Tố Á thật sự là một người mẹ rất ôn nhu, trong mắt luôn mang theo ý cười, nói chuyện cũng là dùng lời nhỏ nhẹ, khiến người khác cảm thấy phi thường thân thiết cùng thoải mái.
Ngô Thừa kiệm lời, thế nhưng đối với chuyện của cậu cùng Ngô Thế Huân dù không nói thêm gì, nhưng cũng nghiêm túc nói hai người phải bao dung lẫn nhau.
Mà lão gia tử lại càng không cần phải nói, đối với chuyện này vẫn luôn vui vẻ.
Trước khi rời đi, Mạc Tố Á kéo Lộc Hàm lại nói, "A Tình tuy rằng tính tình có chút không tốt, nhưng cũng không có ý gì xấu, nhiều năm như vậy cũng không thấy nó đi tìm ai, nếu nó kiên trì kết hôn với con, nhất định là có lý do. Hai người sống chung chính là rèn luyện lẫn nhau, tính nó ương ngạnh, phiền con bao dung nó nhiều hơn."
"Người đừng nói như vậy." Lộc Hàm vội nói, "Anh ấy kỳ thực đối với con tốt vô cùng, rất chăm sóc con."
"Vậy thì tốt." Mạc Tố đưa tay sờ đầu cậu, cười nói, "Con là đứa trẻ tốt, nhưng đừng ủy khuất chính mình, có chuyện gì nói với ta, ta giúp con làm chủ."
Nụ cười của Mạc Tố Á quá ôn nhu, trong mắt mang theo thương yêu đối với tiểu bối, làm cho Lộc Hàm chưa từng cảm thụ quan ái của cha mẹ lập tức bị bắt làm tù binh, mắt cậu bất giác đỏ lên, gật gật đầu.
Trên đường trở về Lộc Hàm đều nghĩ về những lời của Mạc Tố Á. Suy nghĩ của cậu và Mạc Tố Á giống nhau, vẫn cảm thấy Ngô Thế Huân cùng cậu ký kết không chỉ là bởi vì đơn giản là gán nợ như vậy, với điều kiện của Ngô Thế Huân, hắn muốn đối tượng két hôn nào mà không có, hà tất chịu thiệt mà đưa cho hắn một sinh viên nhỏ quê mùa đến bên cạnh.
Mặc dù Lộc Hàm biết chính mình so với học sinh bình thường thì ưu tú hơn một chút, nhưng cũng không ưu tú đến nỗi được một người như Ngô Thế Huân nhìn trúng.
Cho nên cậu đối với việc này vừa mơ hồ vừa hiếu kỳ.
"Em mau soi gương." Ngô Thế Huân đột nhiên lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Lộc Hàm.
"Sao?" Lộc Hàm hỏi.
"Lửa trong mắt em đốt cháy anh." Ngô Thế Huân nói.
"........." Lộc Hàm lúc này mới phản ứng mình vừa nãy nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, không khỏi ngượng ngùng nói, "Nói nhăng nói cuội gì đó."
"Mẹ anh nói với em cái gì về anh?" Ngô Thế Huân thay đổi đề tài.
"Sao anh biết?" Lộc Hàm kinh ngạc.
"Lúc nói chuyện em nhìn anh ba, bốn lần, em cho là anh mù sao?" Ngô Thế Huân nói.
"Sao anh biết là em nhìn anh?" Lộc Hàm đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, "Anh luôn nhìn em, có đúng không?"
Nói xong lời này hai người đều sửng sốt, Ngô Thế Huân liền nhanh chóng đáp lại: "Em tưởng bở cái gì?"
Lộc Hàm cũng chỉ là theo bản năng phản ứng, nói xong cũng cảm thấy không đúng, mà khi nhìn thấy Ngô Thế Huân vì bị mình chọc thủng nội tâm liền tức giận, liền cảm thấy buồn cười, kỳ thực nam nhân này thật sự không khó ở chung như cậu nghĩ.
"Bác gái nói chúng ta phải ở chung hoà bình." Lộc Hàm nói.
"Bận tâm vớ vẩn." Ngô Thế Huân nói.
"Bác gái cũng là vì muốn tốt cho chúng ta." Lộc Hàm nói.
"Cho nên em nên ngoan ngoãn một chút." Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn cậu.
"........."
Rõ ràng là anh luôn luôn độc miệng với em.
Trong lòng Lộc Hàm phun tào một câu, nghĩ đến lời Mạc Tố Á, liền nói, "Bác ấy rất quan tâm anh."
"Đã biết." Ngô Thế Huân hừ một tiếng.
Lộc Hàm cười cười, không nói gì thêm, trong lòng lại nhớ hai người tự xưng là cha mẹ dùng chính mình để trả nợ kia, e rằng ở trong lòng bọn họ chưa bao giờ vì chính mình mà cân nhắc nửa phần đi.
Ngô Thế Huân đột nhiên lái xe dừng lại ven đường, một tay nắm cằm Lộc Hàm, đem mặt cậu xoay lại, "Bộ dáng muốn khóc lên là có ý gì?"
"Em không có." Lộc Hàm phản bác.
"Xì." Ngô Thế Huân nở nụ cười, giọng mang theo ghét bỏ, "Thật nên để cho em nhìn một chút xem bộ dáng bây giờ của em là gì."
"Bộ dáng gì?" Lộc Hàm đưa tay muốn gỡ bỏ tay hắn, vừa mới động liền bị hắn đè lại một bên.
Ngô Thế Huân kề sát vào mặt Lộc Hàm, hai người cách nhau không quá 3 cm, hắn hừ một tiếng, nói, "Một bộ 'Chồng à, mau dỗ em đi', anh thực sự là không nhìn nổi!!!"
Mặt Lộc Hàm liền đỏ, "Anh nói bậy gì đó?! Mau buông ra..."
Ngô Thế Huân đến sát hơn, môi trực tiếp chạm vào môi Lộc Hàm, tay nắm cằm Lộc Hàm hơi dùng sức, Lộc Hàm liền bị đau mà mở răng, hắn nhân cơ hội đem đầu lưỡi đi vào, chạm được đầu lưỡi ấm áp nhuyễn trượt của Lộc Hàm.
Lộc Hàm ngay cả giãy dụa đều quên, ngơ ngác mà mặc hắn ở trong miệng mình trêu đùa, đầu lưỡi linh hoạt tựa như muốn ở trong miệng cậu dời sông lấp biển, đem phần thịt mềm trong cổ họng liếm qua một phen vẫn không vừa lòng, cứ quấy lấy đầu lưỡi cậu hấp duyệt.
Lộc Hàm cảm giác tim đều ngừng đập, cứng đơ một chỗ không dám động.
Sau khi rởi khỏi miệng Lộc Hàm, bàn tay Ngô Thế Huân thả lỏng ra, ngón tay cái vuốt nhẹ đôi môi ướt át của cậu, thấy cậu một bộ 'Hồn bay phách tán', không khỏi cau mày đẩy cậu một cái, "Tỉnh lại đi, đừng có làm như muốn thăng thiên."
Lộc Hàm đột nhiên hoàn hồn, một tay che miệng mình, trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân.
"Bộ dáng này của em làm như anh ăn luôn đầu lưỡi em không bằng." Ngô Thế Huân nói.
Lời này của hắn làm cho Lộc Hàm nhớ tới lúc nãy hắn ở trong miệng chính mình tùy ý thiêu lộng, đầu óc 'Oanh' một tiếng nổ tung.
"Anh, anh... Có thể đứng đắn một chút hay không hả?" Lộc Hàm đỏ mặt nói.
"Anh hôn vợ mình gọi là không đứng đắn?" Ngô Thế Huân nhíu mày.
"........." Lộc Hàm nhớ tới hai người buổi chiều vừa mới kết hôn, chỉ có thể tìm cớ, "Ở bên ngoài như vậy không tốt lắm."
"Ồ." Ngô Thế Huân nói, "Ý của em là về nhà tiếp tục đúng không?"
"Không phải!"
"Nghe lời em." Ngô Thế Huân nói xong thì khởi động xe.
Lộc Hàm bụm mặt, dựa lưng vào ghế không còn gì để nói.
"Được." Ngô Thế Huân đột nhiên lên tiếng.
Lộc Hàm để tay xuống nhìn về phía hắn, nghe thấy hắn nói, "Không nên nghĩ thì đừng nghĩ, không có tác dụng gì."
Lộc Hàm nhìn gò má Ngô Thế Huân, sắc mặt Ngô Thế Huân vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng cậu lại có cảm giác Ngô Thế Huân biết cậu đang suy nghĩ gì, dùng phương thức như thế an ủi cậu.
Trong nháy mắt, Lộc Hàm cảm giác bở vì câu nói này mà trong lòng xúc động không thôi, há miệng, "Ngô Thế Huân..."
"Có nhiều thời gian rảnh như vậy, không bằng nghĩ đến chồng em nhiều một chút." Ngô Thế Huân nói.
"........." Lộc Hàm lấy tay che mặt, quyết định không nói chuyện nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com