Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19 + 20

Cuối tuần, Ngô Thế Huân theo ước định mang Lộc Hàm đến quán Đông y.

Khi ở trên xe, Lộc Hàm nhịn không được hỏi, "Ngô Thế Huân, tại sao anh lại đối tốt với em như vậy?"

"Bởi vì anh là một nam nhân tốt." Ngô Thế Huân nói một cách đàng hoàng trịnh trọng.

"Anh nghiêm túc một chút đi." Lộc Hàm câm nín.

"Bởi vì em rất phiền phức." Ngô Thế Huân ghét bỏ mà liếc mắt nhìn cậu, "Mỗi lần đau đều rên hừ hừ, ồn ào chết."

"Em không hừ có được hay không." Lộc Hàm phản bác, bây giờ còn chưa tới thời điểm lạnh nhất của mùa đông, trên đùi vẫn chưa cảm giác nhiều lắm,cho dù là đến lúc ấy, cậu cũng sẽ nhẫn.

Đương nhiên cậu sẽ không tin cái lí do này của Ngô Thế Huân, chỉ là cho dù có là lí do gì cũng tốt, cậu để ở trong lòng là được.

Đến quán Đông y, Ngô Thế Huân đậu xe xong, cùng Lộc Hàm đi vào.

Trước khi tới đã hẹn trước với Trần Thanh Thanh, hai người theo y tá đi vào phòng làm việc của Trần Thanh Thanh.

Trong phòng làm việc Trần Thanh Thanh đang viết gì đó, nhìn thấy hai người tiến vào, đặt bút đứng lên cười nói, "Các cậu đã tới."

Cô khoảng chừng ba mươi đến bốn mươi tuổi, tóc ngắn, đeo kính không gọng, nhìn phi thường thân thiết.

"Trần y sĩ." Ngô Thế Huân gật đầu với cô, Lộc Hàm cũng chào một tiếng.

"Xin chào, ngồi xuống trước đã." Trần Thanh Thanh vẫy vẫy tay, ra hiệu bọn họ đi qua.

Ngô Thế Huân vỗ vỗ Lộc Hàm, cùng cậu ngồi xuống.

"Trước tiên nói cho tôi một chút là tình huống thế nào." Trần Thanh Thanh hỏi.

Lộc Hàm đem tình huống của bản thân nói qua một lần, Trần Thanh Thanh vừa nghe vừa ghi lại, thỉnh thoảng hỏi thăm một ít vấn đề mấu chốt. Chờ ghi xong, cô gấp vở lại đứng lên, nói, "Đến phòng vật lí trị liệu sát vách tôi giúp cậu nhìn."

Lộc Hàm không biết bệnh của mình nghiêm trọng đến mức nào, cùng cô đến phòng vật lý trị liệu sát vách, Ngô Thế Huân đi cùng cậu.

Bởi vì phải châm cứu, cho nên mặc quần quá dày sẽ không tiện, Lộc Hàm đã sớm đổi lại quần cộc đã chuẩn bị tốt, Trần Thanh Thanh nói nằm trên giường.

Trần Thanh Thanh đi đến bên đầu gối Lộc Hàm đưa tay nặn nặn hỏi, "Lúc thường chỗ nào hay đau nhất?"

Lộc Hàm ngồi xuống chỉ mấy nơi cho cô xem, Trần Thanh Thanh gật gật đầu, đưa tay xoa bóp các huyệt vị trên đùi mấy lần, một bên ấn một bên hỏi Lộc Hàm có cảm giác gì. Lúc cô ấn tới một số huyệt vị thì lông mày Lộc Hàm hơi nhíu lại, Ngô Thế Huân động viên mà sờ sờ mu bàn tay cậu.

"Khi đau nhất thì có cảm giác gì?" Trần Thanh Thanh hỏi.

"Phát run, như là có cây đinh đâm vào." Lộc Hàm hình dung một chút, "Nghiêm trọng hơn là không thể cử động chân quá nhiều."

"Lúc ấy có biện pháp gì?" Trần Thanh Thanh hỏi.

"Thoa thuốc mỡ, hoặc là thoa rượu thuốc." Lộc Hàm nói. Đây là cách đơn giản nhất và tiết kiệm tiền nhất.

Trần Thanh Thanh đem trình huống của Lộc Hàm ghi nhớ lại, nói, "Thuốc mỡ loại này chỉ có thể trị ngọn không trị gốc. Hơn nữa tình huống của cậu có chút nghiêm trọng, bởi vì thời gian dài không chữa trị."

"Vậy tôi..."

"Cần phải làm sao để chữa?" Ngô Thế Huân lên tiếng hỏi, cau mày.

"Hôm nay trước tiên tôi châm cứu một chút, rồi mới an bài trị liệu." Trần Thanh Thanh nói, "Trước đây đã từng châm cứu sao?"

"Không có." Lộc Hàm lắc đầu.

"Có một vài huyệt vị có thể sẽ có chút đau, nhưng nếu quen rồi thì tốt." Trần Thanh Thanh kêu y tá tiến vào, phân phó một ít chuyện, liền nói với Lộc Hàm, "Trước tiên nằm xuống."

Lộc Hàm nằm xuống xong, Ngô Thế Huân ngồi ở một bên.

Trần Thanh Thanh đơn giản nói một chút ảnh hưởng của huyệt vị với Lộc Hàm, cùng cậu tán gẫu để cậu thả lỏng tâm tình, tránh lần thứ nhất châm kim thì khẩn trương.

Bất quá trong quá trình châm cứu cô phát hiện Ngô Thế Huân so với Lộc Hàm còn muốn căng thẳng hơn. Mỗi lần cô hạ châm, Lộc Hàm bởi vì đau đớn mà cau mày, Ngô Thế Huân sẽ ở một bên nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của cậu, thấp giọng để cậu thả lỏng, nhưng mà thanh âm của hắn nghe lại càng khẩn trương.

Sau khi hạ châm, trên trán Lộc Hàm xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Kỳ thực cũng không đau lắm, một số huyệt vị đau, nhưng đa số là tê trướng, so với lúc phát bệnh thì tốt hơn nhiều. Có lẽ là lần đầu tiên thử nghiệm có chút không quá thích ứng.

Ngô Thế Huân lấy khăn giấy giúp cậu lau mồ hôi, động tác dịu dàng. Điều này làm cho Lộc Hàm nhớ tới lần trước viêm dạ dày phải nằm viện Ngô Thế Huân gác đêm giúp cậu lau mồ hôi.

"Sao vậy?" Ngô Thế Huân phát hiện cậu bình tĩnh mà nhìn mình.

"Anh thật là đẹp mắt." Lộc Hàm cười nói, đưa tay sờ lên mi cốt (*) Ngô Thế Huân.

(*)Mi cốt: Phần xương ở đầu lông mày

Động tác của Ngô Thế Huân dừng một chút, nhìn cậu.

Lộc Hàm nở nụ cười, ngoắc ngoắc ngón tay của hắn, hỏi, "Anh có muốn châm mấy châm không?"

"Anh?" Ngô Thế Huân nhíu mày, "Châm chỗ nào?"

"Vai? Hay là xương cột sống đi?" Lộc Hàm suy nghĩ một chút nói, "Không phải thì eo cũng được, thường hay ngồi văn phòng, mấy nơi này hay đau nhức."

Ngô Thế Huân a một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn Trần Thanh Thanh đưa lưng về phía bọn họ chỉnh lý đồ vật, cúi đầu nhanh chóng tại môi Lộc Hàm hôn lên một cái, thấp giọng nói, "Thắt lưng của anh có được hay không, không phải em rõ ràng nhất sao? Hm?"

Lộc Hàm trong nháy mắt phản ứng lại, "Lưu manh!"

Cậu chỉ là quan tâm Ngô Thế Huân, không nghĩ tới Ngô Thế Huân vậy mà lại 'Huân Cách Cách' như vậy!

"Hừ." Tâm tình Ngô Thế Huân khoái trá mà hừ một tiếng, không có chút nào cảm thấy có gì không ổn.

Động tác của hai người vừa vặn rơi vào trong gương bên cạnh Trần Thanh Thanh, cô dừng tay lại, đáy mắt chợt lóe ‎lên ý cười. Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm là quan hệ phu phu hợp pháp cô đã biết từ em trai, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Ít nhất dưới cái nhìn của cô hai người phi thường xứng.

Đem đồ vật sửa sang xong, cô đi tới nhìn chân Lộc Hàm một chút, hỏi, "Cảm giác thế nào?"

"Có chút tê dại." Lộc Hàm nói.

"Phản ứng bình thường." Trần Thanh Thanh cười nói, "Chỉ dựa vào châm cứu cũng không được, lát nữa tôi dạy cho cậu phương pháp xoa bóp đơn giản một chút, xoa bóp nhiều, đối với chân của cậu mới có lợi."

"Dạy tôi đi." Ngô Thế Huân một bên nói, "Tôi giúp em ấy xoa bóp."

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, "Em tự mình làm là được rồi, anh còn..."

Ngô Thế Huân lấy tay che trên môi cậu, ngăn trở cậu nói chuyện, một bên nói với Trần Thanh Thanh, "Đã làm phiền cô, Trần y sĩ."

"Không sao, tôi ở văn phòng bên cạnh, có việcthì gọi tôi." Trần Thanh Thanh nói xong cũng ra khỏi phòng vật lý trị liệu.

Trong phòng chỉ còn dư lại hai người bọn họ, Lộc Hàm nháy mắt một cái, há miệng khẽ cắn lòng bàn tay Ngô Thế Huân.

Tay Ngô Thế Huân giật giật, lấy tay kẹp chặt cái miệng của cậu, cúi đầu nhìn xuống, "Lúc thường ăn là hoóc-môn tăng trưởng đúng không? Lá gan lớn bằng khí cầu rồi nhỉ."

Đây là nói cậu lớn gan đi. Lộc Hàm bị bịt miệng, nói không rõ mà nịnh nọt, "Chủ yếu là do thói quen của Ngô đại gia." (Vơn, ‎bạn Mắm là nói ngày nào anh Cách cũng hầm canh cho ẻm nên lá gan mới lớn)

Ngô Thế Huân khẽ hừ một tiếng, đối với cậu chân chó phi thường hài lòng. Buông lỏng tay ra, đi tới bên kia giường, cúi người nhìn kim châm trên chân Lộc Hàm, hỏi, "Có đau không?"

"Không đau a." Lộc Hàm nằm nghiêng đầu nhìn một chút, "Không phải mới nói sao?"

Ngô nhẹ nhàng sờ sờ chân cậu, nghiêng đầu nói, "Cái kia là nói với người khác, ở trước mặt anh em có thể đau."

Ánh mắt của hắn mang theo ôn nhu mê người, Lộc Hàm cảm giác cỗ nhu tình kia đem toàn bộ chính mình vây lại, ấm áp như ánh mặt trời đầu xuân.

Trước đây không có người nào nói với Lộc Hàm như vậy, phảng phất hết thảy đau đớn cũng có thể giao cho hắn. Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân nhìn nhau, lầm bầm hỏi một câu, "Nếu như em đau, làm sao bây giờ?"

Ngô Thế Huân thu tay về, quay trở lại bên cạnh, một tay chống bên tai cậu, cúi đầu.

Trước mắt bị bóng tối bao trùm, Lộc Hàm ngửa cằm lên, Ngô Thế Huân hôn vào trên môi cậu, nhẹ nhàng nhu nhu.

"Đều sẽ tốt thôi." (Eo —— Ngọt hơn mật)

Lộc Hàm nghe thấy thanh âm Ngô Thế Huân vang lên bên tai, mang theo thương tiếc không chút nào che giấu. Cậu khẽ a một tiếng đáp lại, đưa tay nhẹ nhàng ôm lưng Ngô Thế Huân.

Sau khi rút châm, Lộc Hàm cảm giác tê dại ở hai chân vẫn còn, còn có trướng đau.

"Đợt trị liệu kế tiếp đã xác định thời gian, nếu như muốn thay đổi thì sớm gọi điện thoại cho tôi là được." Trần Thanh Thanh nói, cô sờ sờ đầu gối Lộc Hàm, "Chú ý không nên bị nhiễm lạnh, lúc thường chú ý nhiều một chút."

"Được." Lộc Hàm gật gật đầu.

"Ngoài ra dạ dày của cậu chỉ dựa vào dược thiện thì không đủ, để tôi kê cho cậu mấy thang thuốc Đông y uống, cái này cũng cần điều trị một quãng thời gian, nhớ cần ăn kiêng." Trần Thanh Thanh căn dặn cậu, "Ngày mai các cậu lại đây tôi sẽ dạy cậu cách xoa bóp."

"Vâng, cảm ơn Trần y sĩ." Lộc Hàm nghiêm túc nói.

"Cảm ơn." Ngô Thế Huân cũng lên tiếng.

"Đừng khách khí." Trần Thanh Thanh nói.

Giờ đã tuần cuối cùng của tháng Mười một, L thị nhiệt độ thấp, hai người mới ra khỏi quán Đông y, một luồng hơi lạnh liền úp tới.

Ngô Thế Huân kéo Lộc Hàm, "Em ở bên trong chờ, anh đi lái xe tới đây." Nói muốn đi, Lộc Hàm vội vàng kéo hắn, nói, "Không cần nghiêm trọng hoá như vậy, em đi chung với anh là tốt rồi."

Ngô Thế Huân quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, "Đi vào."

Lộc Hàm không nghe, trái lại cầm lấy tay hắn, nói, "Em muốn cùng anh."

... Thật cmn dính người a.

Trong lòng Ngô Thế Huân thầm mắng một câu, trở tay đem bàn tay Lộc Hàm bao lại, lôi kéo cậu tới chỗ đậu xe.

Lộc Hàm theo ở phía sau, cười cong cả mắt.

Cùng giờ ngày hôm sau, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm liền đi quán Đông y. Lúc Lộc Hàm châm cứu, Ngô Thế Huân ở bên cạnh cùng Trần Thanh Thanh học phương pháp xoa bóp. Hắn học rất nghiêm túc, ngoại trừ vị trí huyệt đạo, cách xoa bóp cùng cường độ cùng Trần Thanh Thanh xác nhận nhiều lần.

Lộc Hàm nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân đang nghiêm túc học tập, cảm giác hắn soái đến kỳ cục.

Nghĩ đến đâylà nam nhân thuộc về mình, không biết vì sao có cảm giác muốn cười rộ lên.

"Giữ được một người đàn ông ưu tú như anh, em liền ôm gối cười trộm đi."

Nhớ tới câu nói không biết xấu hổ kia của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm thật sự đem mặt chôn ở trong gối bật cười. Nụ cười này của cậu, hai người bên cạnh đang dạy và học cùng nhau nhìn về phía cậu.

Lộc Hàm che miệng lại, khoát tay nói, "Không có chuyện gì, không cần để ý đến tôi."

Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn cậu, tiếp tục cúi đầu học tập. Lộc Hàm phát hiện mình dĩ nhiên hiểu được ‎ý tứ trong mắt hắn: Em châm cứu trên não sao?

Giữ lấy một nam nhân ngạo kiều miệng tiện như vậy, rốt cuộc nên cười hay là nên khóc a.

Lộc Hàm cuối cùng vẫn là đem gối áp ở trên mặt, nín cười.

Trước khi rời đi Trần Thanh Thanh nói với Ngô Thế Huân, "Xoa bóp phải luyện tập nhiều mới có hiệu quả, có cái gì không biết ngày mai hỏi lại tôi."

Ngô Thế Huân gật gật đầu, cảm ơn xong cùng Lộc Hàm ly khai.

Buổi tối hôm đó trở lại Ngô Thế Huân liền nghe theo lời dặn của bác sĩ, đem Lộc Hàm đè xuống giường ấn toàn bộ, hảo hảo thực tiễn câu nói 'Luyện tập nhiều mới có hiệu quả'. Bất quá hắn đè xuống không phải chân, mà là một số vị trí không tiện nói.

"... Ưm!" Trên eo truyền tới tê dại khiến Lộc Hàm rên khẽ một tiếng, hai tay cậu bị Ngô Thế Huân đặt trên đầu giường, không ngừng mà vặn vẹo, "Mau thả em ra! Anh cái tên khốn kiếp này!"

Ngô Thế Huân một tay đè lại cổ tay Lộc Hàm, một tay tại eo cậu nhẹ nhàng ấn ấn, thỉnh thoảng dùng ngón tay cái vuốt nhẹ mấy lần da thịt nơi đó. Nghe thấy Lộc Hàm mắng hắn, hừ một tiếng, "Có hai câu mà mắng lui mắng tới, khốn kiếp, lưu manh."

Ngón tay của hắn như là dẫn theo dòng điện, ở bên hông Lộc Hàm mang theo từng đốm lửa, Lộc Hàm bị hắn làm cho toàn thân nhũn ra, lại không thể làm gì, chỉ có thể hậm hực nói, "Trần y sĩ dạy anh xoa bóp là làm thế này sao? Anh có biết xấu hổ không a!"

"Ồ? Xấu hổ?" Ngô Thế Huân áp sát cậu, tay kia lưu luyến ở bên hông lủi vào bên trong quần pyjamas, đặt lên cái mông mềm mại, khẽ nhéo một cái, nói, "Xấu hổ là cái gì? Có thể bíp bíp? Hay là có thể ba ba ba?" (Tiếng khi làm chuyện *ấy ấy* đó ///o///)

Lộc Hàm khiếp sợ với sự không biết xấu hổ của Ngô Thế Huân, quay đầu nhìn hắn nói không nên lời! Người này rốt cuộc là từ nơi nào học được vậy!

Biểu tình trừng mắt của cậu trong mắt Ngô Thế Huân vô cùng khả ái, nhịn không được hướng về phía trước hôn cậu một cái, ngón tay có tiết tấu mà xoa nắn mông cậu, thấp giọng nói, "Trần y sĩ nói kĩ thuật xoa bóp phải luyện tập nhiều mới có hiệu quả, anh chính là vì em nên mới đi học, đương nhiên phải dùng ở trên thân thể em, em nói có đúng không?"

Anh thà không học còn hơn!! Trong lòng Lộc Hàm gần như sụp đổ.

"Thời gian vẫn còn nhiều, chúng ta thử phương pháp khác đi." Ngô Thế Huân kéo xuống quần pyjamas của cậu, tách ra hai chân, ngón tay từ bắp đùi một đường đi lên trên. Hắn khẽ cắn vành tai Lộc Hàm, nhẹ giọng dụ dỗ nói, "Ngoan, tách chân ra một chút."

"............" Lộc Hàm nằm lỳ ở trên giường, lườm một cái, hoàn toàn biến hoá thành một Tiểu Cá Mắm.

Vì vậy hôm nay Tiểu Cá Mắm vẫn không thoát khỏi số phận bị lăn qua lộn lại rán toàn bộ

CHƯƠNG 20

Sau đó mỗi ngày Lộc Hàm đều đến Y Quán của Trần Thanh Thanh châm cứu, Ngô Thế Huân trừ phi là bận đến nỗi không thể phân thân, nếu không thì mỗi ngày đều đi với cậu.

Ngô Thế Huân học xoa bóp rất nhanh, ngay cả Trần Thanh Thanh cũng khoe hắn rất có thiên phú, Ngô Thế Huân biểu hiện ra một mặt khiêm tốn hiếm thấy. Lộc Hàm ở một bên mặt không cảm xúc, trong lòng lại khinh bỉ tới tận trời. Ngô Thế Huân căn bản không phải có thiên phú, hoàn toàn là ở trên người cậu luyện ra được!!!

Hôm nay tan học Lộc Hàm cùng bọn người Xá Trường đi xuống lầu, Xá Trường đề nghị nói, "Nghe nói nhà hàng Đông Môn Tân mở tiệc buffet, chúng ta tìm thời gian đi ăn đi, trước khi thi phải ăn một bữa cho đã mới được!"

"Hay là ngày mai đi?" Lão nhị nói.

"Được đó! Đều là cún FA cả mà." Lão tứ nói.

"Lời này không đúng, Tiểu Lộc đâu có giống chúng ta." Lão nhị sửa cho hắn.

"Tiểu Lộc đem em dâu tới đi, cậu mỗi ngày đều về nhà làm cơm, sắp thành thê nô rồi!" Xá Trường nói.

"Đúng đó, tốt xấu gì cũng cho chúng ta gặp gỡ chứ!" Lão tứ ồn ào.

Chuyện Lộc Hàm có đối tượng anh em trong kí túc xá đều biết, dù sao cậu chuyển ra ngoài đã một thời gian rồi, mà tất cả mọi người đều chưa từng thấy Ngô Thế Huân, vẫn cứ cho là một cô nàng khả ái.

Thấy bọn họ hứng thú cao như vậy, Lộc Hàm không muốn làm mất hứng, suy nghĩ một chút nói, "Đêm nay tôi về hỏi hắn có rảnh rỗi hay không, công ty mấy ngày nay khá bận."

"Ồ?! Em dâu đã đi làm?" Xá Trường kinh ngạc.

"Hoá ra là ngự tỷ chứ không phải manh muội sao?" Lão tứ hỏi.

"Chẳng trách..." Lão nhị ám muội mà nhìn xuống hôn ngân trên cổ Lộc Hàm, "Người ngự tỷ này có chút mãnh a!"

Vết tích trên cổ là Ngô Thế Huân đêm qua lưu lại, từ khi hai người xác định quan hệ, hắn cứ như thuộc giống chó không bằng, lúc nào cũng lưu lại các loại kí hiệu trên người Lộc Hàm, còn kém việc không dùng hàm răng cắn xuống tên 'Ngô đại gia' thôi.

Bên tai Lộc Hàm ửng đỏ, ho nhẹ một chút che giấu lúng túng, kéo lại cổ áo khoác, mới nói, "Kỳ thực cũng không phải ngự tỷ."

"Không phải ngự tỷ?" Lão tứ hỏi, "Cho nên vẫn là manh muội tử?"

"Tôi đã nói rồi, Tiểu Lộc không giống như là yêu thích ngự..."

"Ừm, hắn là nam." Lộc Hàm lên tiếng đánh gãy bọn họ.

Tập thể trầm mặc một chút, mấy giây sau khiếp sợ hô to một tiếng, "WTF?!!"

Lộc Hàm hài lòng nhìn bọn họ khiếp sợ, tâm tình phá lệ tốt hơn, "Tôi về hỏi rồi cho các cậu câu trả lời, đi trước." Nói xong đi về một hướng khác, cổng trường học cùng ký túc xá không cùng một phương hướng.

Cậu đi rồi tập thể mới lấy lại tinh thần, trăm miệng một lời mà nói, "CMN đây là đi đầu thời đại sao!!"

Lộc Hàm ra đến cổng trường học liền thấy xe Ngô Thế Huân đã chờ ở nơi đó. Cậu nhanh chóng đi qua, mở cửa xe bước vào.

Trong xe mở hệ thống sưởi, Lộc Hàm lật lật cổ áo, "Chờ lâu không?"

"Vừa tới, khăn quàng cổ của em đâu?" Ngô Thế Huân hỏi, sáng sớm lúc ra khỏi cửa đã đưa khăn quàng cổ cho Lộc Hàm.

"Ở trong balo, phòng học không lạnh nên không có choàng." Lộc Hàm thấy hắn khẽ cau mày, nói sang chuyện khác, "Đêm nay anh muốn ăn cái gì?"

"Bị cảm thì đừng cọ cọ nước mũi lên người anh." Ngô Thế Huân đối với chuyện cậu đánh trống lảng sang chuyện khác cười lạnh một tiếng.

"... Chỉ một lần thôi mà, không cần tính toán như thế đi." Lộc Hàm sờ sờ mũi. Lần trước cảm mạo, lúc ngủ cậu không cẩn thận đem nước mũi cọ lên ngực Ngô Thế Huân, nhờ chuyện này mà Ngô Thế Huân cứ có cơ hội liền cười nhạo cậu.

Ngô Thế Huân không nói gì, lấy tay chỉnh nhiệt độ máy điều hòa không khí cao lên một chút.

Đến tối lúc ăn cơm, Lộc Hàm nhắc đến chuyện liên hoan cùng bọn Xá Trường, Ngô Thế Huân vừa nghe cả người liền mất hứng, mặt tối sầm lại nói, "Lần trước còn không đau đủ có đúng không?"

Chuyện lần trước vào bệnh viện cũng đã là thật lâu trước kia rồi, không ngờ Ngô Thế Huân còn nhớ rõ ràng như thế. Lộc Hàm đổ mồ hôi hột, nói, "Đó chỉ là sự cố bất ngờ, chúng em không phải đi cửa tiệm kia, hơn nữa..." Lộc Hàm dừng một chút, "Bọn họ nói muốn gặp anh một lần."

"Gặp anh? Anh tại sao phải gặp bọn họ?" Ngô Thế Huân nhíu mày, một bộ 'Anh là dễ gặp như vậy à'.

Muốn dỗ dành. Vừa thấy vẻ mặt hắn như thế Lộc Hàm liền hiểu.

"Bọn họ đều là đồng học em tương đối thân, lúc trước ở ký túc xá cũng rất quan tâm chăm sóc em. Nghe nói em có đối tượng, cho nên muốn gặp anh một lần." Lộc Hàm vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát biểu tình Ngô Thế Huân, thấy hắn không hề bị lay động liền bỏ thêm một câu, "Em nói với bọn họ anh là nam, lớn lên đặc biệt đẹp trai, đối với em cực kỳ tốt."

Lòng hư vinh của Ngô Thế Huân chiếm được thỏa mãn, rộng lượng mà nói, "Hừ, nếu em cầu anh như vậy, ngày mai anh nói người đặt vị trí."

Thật không biết xấu hổ. Lộc Hàm trong lòng nghĩ, lén lút ở dưới bàn đưa tay chữ V (biểu tượng của chiến thắng – victory), nói, "Được, anh an bài đi."

Buổi tối Lộc Hàm vừa mới cùng Xá Trường nói chuyện liên hoan ngày mai xong, điện thoại còn chưa kịp cúp đã bị Ngô Thế Huân áp đảo trên giường, điện thoại di động rơi ở một bên.

Ngô Thế Huân một tay đem tay cậu nhấn lên đỉnh đầu, từ trên cao nhìn xuống mà nói, "Ai cho em buổi tối gọi điện thoại cho nam nhân khác?"

Lộc Hàm giật giật cổ tay bị đè lên, phát hiện khí lực rất lớn, liền nói, "Em chỉ thông báo một chút thời gian ngày mai ăn cơm thôi mà."

Ngô Thế Huân không nghe giải thích, trực tiếp một tay đem y phục của cậu vén cao, cúi đầu chuẩn xác mà ngậm lấy đầu ngực nhô ra, bắt đầu mút hôn.

Lộc Hàm hít một hơi, muốn dùng chân đẩy hắn ra, mới vừa động liền bị hắn dùng chân ngăn chặn, vội vàng nói, "Anh đừng nháo! Điện thoại em còn chưa kịp tắt!!"

"Thật là phiền phức." Ngô Thế Huân trừng phạt mà cắn đầu nhũ tiêm cậu một cái, lúc này mới với tay lấy điện thoại di động tới, chấm dứt cuộc gọi rồi trực tiếp tắt máy.

"............" Xá Trường bên kia đầu dây nghe thấy lờ mờ nửa ngày liền bị cúp vẫn chưa kịp phản ứng lại.

"Thế nào? Tiểu Lộc nói thế nào?" Lão nhị hỏi.

"Lão đại đỏ mặt cái gì?" Lão tứ hỏi.

"Dục vọng chiếm hữu của em rể thật lớn, chuyện liên hoan ngày mai có chút không biết đi về đâu..." xá Trường nhìn trời.

"......."

**

Nghe nói đồng học của Lộc Hàm muốn ăn buffet, hôm sau Ngô Thế Huân đặc biệt thông báo Tiểu Trần tìm nhân khẩu chuẩn bị tiệc buffet thật chu đáo.

Buổi chiều sau khi tan học, Lộc Hàm cùng Xá Trường ba người bọn họ ở cổng trường chờ Ngô Thế Huân. Tất cả mọi người đối với đối tượng của Lộc Hàm chỉ nghe tên không thấy mặt ôm tâm tình phi thường mong đợi.

Lúc đang tán gẫu, Xá Trường nhìn thấy một chiếc xe đang đi về phía bọn họ, vỗ vỗ vai lão tứ nói, "Mau nhìn, cái xe thật ngầu!"

"Ồ ồ! Ngầu thật!" Lão tứ cũng nhìn thấy.

Bọn họ mới vừa nói vừa xong, chiếc xe 'thật ngầu' kia liền giảm tốc độ chậm rãi ở trước mặt bọn họ ngừng lại, sau đó cửa sổ xe bị người mở ra.

Ngô Thế Huân ngồi chỗ ghế lái nói với Lộc Hàm, "Lên xe."

Lộc Hàm cười nói, "Ừa."

Xá Trường, ".........."

Lão nhị, "......"

Lão tứ, "..."

Bên trong xe của Ngô Thế Huân phi thường rộng rãi, bọn Xá Trường ba đại nam nhân ngồi ở phía sau cũng không có vẻ chen chúc, chỉ là khi đối mặt với dục vọng chiếm hữu cực mạnh của 'Em rể' trong truyền thuyết có chút câu nệ cùng thấp thỏm.

Ngô Thế Huân.

Cái tên này chỉ cần là người hơi hơi để ý một chút tin tức trong giới kinh doanh đều biết đến đi? Dù sao làm người nắm quyền cao nhất tập đoàn Ngô, danh tiếng không lớn mới lạ.

Nhưng đó chính là đối tượng của Lộc Hàm! Đây quả thực làm cho người ta sợ ngây người được không? Vốn tưởng rằng Lộc Hàm làm Phò mã, bây giờ nhìn lại vốn là làm Hoàng hậu! (=]]]]]]])

Ba người Xá Trường vẫn luôn duy trì biểu tình 'Trợn mắt ngoác mồm', mãi đến khi xe dừng lại tại cửa nhà hàng vẫn chưa hoàn toàn hết sợ.

Lộc Hàm quay đầu lại nói với bọn họ, "Chúng ta xuống xe đi."

Sau đó ba người chột dạ đi vào.

Lúc ăn cơm ba người bọn họ lại bị vẻ mặt 'soái ca' của Ngô Thế Huân làm cho cứng còng. Lộc Hàm gắp hai con tôm, mới vừa gắp đến trên bát liền bị Ngô Thế Huân gắp bỏ trở lại.

"Tính hàn không thể ăn." Ngô Thế Huân nói.

"Em chỉ ăn có một chút thôi mà, em ăn kiêng đã lâu rồi." Lộc Hàm vừa nói vừa kéo kéo góc áo Ngô Thế Huân, "Chỉ ăn hai con thôi có được không?"

Ngô Thế Huân nhìn xuống hai ngón tay đang lôi kéo góc áo chính mình, gắp cho cậu hai con nhỏ nhất.

Lộc Hàm, "..........."

Xá Trường ở một bên quả thực không đành lòng nhìn thẳng, bưng cái đĩa đến một bên khác.

Trên bàn cơm Ngô Thế Huân không cho phép Lộc Hàm uống đồ uống lạnh, không cho phép ăn cay. Mấy người bạn đối với cái này thật khó hiểu, nghe Lộc Hàm giải thích nói cậu đang uống thuốc Đông y dưỡng dạ dày mới hiểu được.

Thấy động tác giúp Lộc Hàm lột tôm của Ngô Thế Huân càng làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt. Cái này tại trong mắt mọi người cao cao tại thượng người dĩ nhiên động tác thành thạo mà lột tôm, một bộ biến hoá một ngàn tám trăm phương pháp lột tôm làm cho bọn họ cả người hỗn độn trong gió.

Cơm nước xong đem bọn Xá Trường đuổi về trường học, Ngô Thế Huân quay cửa kính xe xuống nói với bọn họ, "Cám ơn các cậu trước đây thay tôi chăm sóc cho Lộc Hàm."

Hai chữ 'Thay tôi' thể hiện đầy đủ dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của Ngô Thế Huân, còn kém không nói một câu: Sau đó sẽ không còn là chuyện của các cậu.

Đối với cái này bọn họ phi thường thức thời biểu thị, "Không cần khách khí, sau này Tiểu Lộc liền dựa vào ngài chiếu cố."

Lộc Hàm, "..."

Ngô Thế Huân đối với phản ứng của bọn họ phi thường hài lòng, gật đầu một cái nói, "Tôi nghe Lộc Hàm nói các cậu muốn thực tập, đợt này bên công ty truyền thông trực thuộc tập đoàn Ngô vừa lúc chiêu mộ thực tập sinh."

Ba người sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại đây là trúng thưởng rồi! Công ty truyền thông trực thuộc tập đoàn Ngô!! Đó là nơi không phải muốn vào là có thể vào nha, có BOSS đỉnh cấp nói câu này, quả thực chính là mở đường cho xe chạy thẳng mà!

"Thành thực rất cảm ơn ngài!!" Ba người cùng nhau nói, "Chúc ngài và Tiểu Lộc trăm năm hảo hợp!! Sớm sinh quý tử!!"

"Không dám." Ngô Thế Huân đối với bọn họ lộ ra nụ cười duy nhất của ngày hôm nay, hiển nhiên đối với lời chúc phúc này thoả mãn cực kỳ.

Lộc Hàm, "........." Sớm sinh quý tử cái quần què! Bị thu mua cũng quá nhanh đi? Không hề có một chút tiết tháo nào!

Buổi tối, Ngô Thế Huân giúp Lộc Hàm xoa bóp chân xong liền xoay người cậu lại giúp cậu đấm lưng.

"Công ty các anh gần đây nhận người sao?" Lộc Hàm nằm nhoài trên gối cùng hắn tán gẫu.

"Anh nói nhận, hắn phải nhận." Ngô đại gia nói.

"Mời em nè, em cũng muốn đi thực tập." Lộc Hàm nói.

"Được thôi, vừa vặn có vị trí phi thường thích hợp cho em." Ngô Thế Huân phi thường sảng khoái đáp ứng.

"Thật sao? Vị trí nào?" Lộc Hàm đối với việc hắn đồng ý đến nhanh như vậy phi thường hoài nghi.

Tay Ngô Thế Huân sờ soạng tấm lưng Lộc Hàm, cúi đầu hôn lỗ tai cậu một cái, nói, "Thư kí bên người tổng giám đốc, miễn huấn luyện, trực tiếp tiếp nhận cương vị."

Lộc Hàm biết ngay hắn không nói ra được cái gì tốt, mặt không thay đổi quay đầu lại nhìn hắn, "Từ chối."

"Em trái lại là ghét bỏ." Ngô Thế Huân hừ một tiếng, lực đạo trên tay tăng thêm chút, "Em có biết có bao nhiêu người nhòm ngó vị trí này không hả?"

"Vậy anh tìm người khác đi ha." Lộc Hàm đề nghị, "Một mỹ nhân da trắng."

"Hừ, khẩu khí chua loét, để anh nếm thử coi nào." Ngô Thế Huân vươn tay nâng cằm cậu hôn lên.

Lộc Hàm một tay ôm lấy cổ của hắn. Hơi mở miệng nghênh tiếp hắn xâm lấn, đầu lưỡi hai người ôn nhu triền miên.

Rất nhanh Lộc Hàm liền cảm giác không đúng, bởi vì bàn tay Ngô Thế Huân nguyên bản đang đặt trên eo lại chui vào bên trong quần pyjamas của cậu, cách một tầng quần lót mà nắn bóp cái mông.

Lộc Hàm muốn lui lại nhưng bị hắn áp chế, chỉ có thể mơ hồ không rõ mà nói, "... Tối hôm qua vừa mới làm qua!!"

"Giờ vừa vặn...." Tay Ngô Thế Huân chui vào quần lót, chuẩn xác mà mò tới chỗ khe mông, một bên mò vừa nói, "... Ôn tập một chút."

... Anh cho rằng đây là thi sao! Cái gì mà ôn tập một chút!! Trong lòng Lộc Hàm sụp đổ, nhưng rất nhanh cậu liền không có tâm tư nghĩ nữa. Ngón tay Ngô Thế Huân vô tình mà lướt qua chỗ mẫn cảm của cậu, vòng quanh nơi đó, câu lên sự hăng hái của cậu.

Vì vậy thân thể tràn ngập lực lượng của Huân Cách Cách dẫn dắt Tiểu Cá Mắm học tập vận động quan trọng nhất một lần trong đời. Sau khi ôn tập xong Tiểu Cá Mắm giống như bị ngâm qua nước, ngay cả cọng tóc đều ướt.

"Hừ, ướt như vậy." Ngô Thế Huân sờ sờ mông Lộc Hàm, đưa ngón tay dính *ấy ấy* đưa cho cậu xem.

Lộc Hàm nhìn thấy chất lỏng trên tay hắn, vừa thẹn vừa giận, một tay đẩy hắn ra xuống giường muốn đi tắm, mới vừa đi được hai bước liền bị Ngô Thế Huân từ phía sau chặn ngang ôm lấy, ôm cậu đến phòng tắm.

"Thả em xuống!" Lộc Hàm đối với việc hắn làm bộ hảo tâm không cảm kích.

"Em đây là chứng minh cho anh thấy em vẫn rất sung sức đúng không?" Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn cậu, tựa hồ cậu nói thêm câu nữa là lại một lần làm chính mình khuất phục dưới sự vô liêm sỉ của hắn, ngoan ngoãn ngậm miệng mặc hắn ôm đi tắm rửa sạch sẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #sl