Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25

Khoảnh khắc nhìn thấy Ngô Thế Huân, toàn bộ đầu óc Lộc Hàm đều trống rỗng. Rõ ràng người ở tận cuối chân trời đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, quả thực giống như là nằm mơ.

"Không tới ôm anh một chút sao?" Tai đang nghe điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp của Ngô Thế Huân, trong đêm đông giá rét mang theo ấm áp khó hiểu, xuyên qua tai chạy thẳng đến đáy lòng cậu.

Trước khi Lộc Hàm kịp lấy lại tinh thần, thân thể so với lý trí nhanh hơn một bước phản ứng lại. Cậu nhanh chân chạy tới, mở cổng ra thẳng tắp nhào vào lồng ngực dày rộng của Ngô Thế Huân.

Trên người Ngô Thế Huân tuy còn mang theo hàn khí, nhưng Lộc Hàm vẫn cảm thấy ấm áp, là nhiệt độ riêng biệt đến từ hắn.

Cậu ôm chặt eo Ngô Thế Huân, đem mặt chôn trong lồng ngực hắn, hít một hơi thật sâu, viền mắt nóng lên.

Bàn tay của Ngô Thế Huân đặt sau gáy cậu, từ tốn xoa xoa hai lần. Trong nháy mắt khi thanh niên nhào vào trong lồng ngực hắn, tưởng niệm mấy ngày qua rốt cuộc cũng tìm được nơi đặt chân.

"Tiểu Lộc." Trong phòng truyền đến thanh âm ông nội đánh gãy hai người, Lộc Hàm buông Ngô Thế Huân ra quay đầu đáp lại một tiếng, kéo hắn đi vào.

Ông nội vừa nãy xuống bếp lấy khoai lang, quay lên không thấy Lộc Hàm còn tưởng rằng cậu chạy đi đâu, không nghĩ tới cậu đột nhiên dẫn theo một người trở về, sửng sốt một chút, hỏi, "Đây là..."

"Ông, hắn là Ngô Thế Huân." Lộc Hàm nói, kéo kéo vạt áo của Ngô Thế Huân nói với hắn, "Đây là ông nội em."

"Chào ngài." Ngô Thế Huân hơi khom lưng cung kính mà kêu một tiếng.

Ông nội nghe được tên này mới vừa phản ứng đó là cháu dâu của mình, liền bị thái độ cung kính của hắn làm sợ hết hồn, vội vã xua tay, "Chào con chào con, không cần nghiêng mình, ngồi xuống trước đã." 

Lộc Hàm kéo Ngô Thế Huân ngồi xuống bên cạnh chậu than nói, "Rất nhanh liền ấm thôi, tay anh đông cứng rồi này."

Lộc Hàm đau lòng như vậy, nếu là như bình thường thì Ngô Thế Huân nhất định phải miệng tiện hả hê vài câu, thế nhưng bây giờ đang ở trước mặt ông của Lộc Hàm, hắn không thể quá làm càn, chỉ là gật gật đầu đưa tay đến gần chậu than sưởi ấm.

"Sao anh lại đột nhiên tới đây?" Lộc Hàm hỏi hắn, muốn lấy tay giúp hắn xoa xoa, nhưng sợ ông nội đang ở một bên chỉ có thể nhịn.

"Đi ngang qua liền tới xem một chút." Ngô Thế Huân nói, than hồng xua tan hàn khí trên người, làm cho hắn dễ chịu không ít.

"........." Lộc Hàm im lặng liếc mắt nhìn hắn, này là đi đâu mới có thể đi ngang qua cửa nhà bọn họ a.

Ngô Thế Huân làm như không thấy ánh mắt của cậu, nói với ông nội, "Mạo muội quấy rầy, mong ngài thứ lỗi."

"Không cần khách khí, đến chính là khách." Ông nói, "Ăn cơm chưa?"

"Rồi ạ." Ngô Thế Huân nói xong thì bụng liền vang lên một tiếng.

Gia gia:.......

Lộc Hàm:........

Lộc Hàm nhịn không được, nghiêng đầu qua một bên nở nụ cười, Ngô Thế Huân banh mặt không nói lời nào, âm thầm lúng túng.

"Vẫn chưa ăn cơm đi? Thức ăn hôm nay cũng không thiếu, để ta đi hâm nóng cho con một chút." Ông nội nói xong liền đứng lên, Ngô Thế Huân vội vàng đi theo, nói, "Không cần, ngài..."

"Con đi cho, ông cứ ngồi xem tivi đi, để con đi chuẩn bị thức ăn cho hắn." Lộc Hàm nói xong quay qua Ngô Thế Huân, "Anh tới giúp em."

"Cũng được, đi đi." Ông phất phất tay, ngồi trở lại đi xem tivi.

Lộc Hàm mang Ngô Thế Huân xuống nhà bếp, trước khi rời đi Ngô Thế Huân cảm giác tầm mắt của ông vẫn dõi theo chính mình, làm cho hắn không khỏi thẳng lưng.

Đến nhà bếp, Ngô Thế Huân lập tức đem Lộc Hàm kéo vào lồng ngực, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên.

Những ngày bị tách ra, Lộc Hàm cũng phi thường nhớ hắn, đưa tay ôm lấy lưng hắn đáp lại.

Tuy rằng hai người đều không nỡ tách ra, thế nhưng hoàn cảnh bây giờ không đúng, ông nội vẫn còn ở bên ngoài phòng khách, chỉ có thể đỡ khát một chút liền ngừng lại.

Lộc Hàm xoa xoa khuôn mặt đầy phong trần mệt mỏi của Ngô Thế Huân, có chút đau lòng.

Ngô Thế Huân nắm lấy tay cậu, nói, "Trước tiên phải chăm sóc cái dạ dày đang đánh trống của anh đã rồi hẵn đau lòng."

Lộc Hàm nhớ tới lúc nãy bụng hắn 'ục ục' vang lên, nở nụ cười, để hắn ngồi qua một bên, động thủ hâm nóng đồ ăn.

Lộc Hàm làm cho Ngô Thế Huân hai món ăn nóng, một bát canh trứng đơn giản, sau đó đem đồ ăn bưng ra bàn trong phòng khách cho hắn ăn.

Sau khi cơm nước xong Ngô Thế Huân tự nhiên mà ngủ lại ở nhà Lộc Hàm, ông nội quen ngủ sớm, hàn huyên với bọn họ một hồi liền đi ngủ, lưu lại hai người ở phòng khách sưởi ấm.

Lộc Hàm dựa vào vai Ngô Thế Huân, ngón tay dán vào bàn tay hắn, chậm rãi miêu tả từng đường vân trong lòng bàn tay, vừa miêu tả vừa hỏi, "Anh đến đây sao không nói với em? Công tác hết bận rồi sao?"

"Hết bận." Lòng bàn tay Ngô Thế Huân khép lại, túm lấy ngón tay của cậu, thấp giọng hỏi, "Nhìn thấy anh không cao hứng?"

"Cao hứng." Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đều là ý cười, "Cao hứng đến nỗi không biết nên làm thế nào cho phải."

"Cao hứng nhiều như vậy?" Ngô Thế Huân nghiêng má, có ý riêng mà ừ một tiếng.

Lộc Hàm hiểu rõ, đến gần hôn hắn một cái, nhỏ giọng nói, "Vui vẻ đi?"

Ngô Thế Huân miễn miễn cưỡng cưỡng gật đầu, đưa tay xoa xoa đầu cậu.

Ngô Thế Huân tuy rằng đến thật vội, nhưng là sớm chuẩn bị tốt hai bộ quần áo mang tới, bộ dáng rõ ràng là muốn qua đêm, Lộc Hàm dẫn hắn đi tắm rửa sạch sẽ hai người liền trở về phòng.

Có câu nói tiểu biệt thắng tân hôn, vừa nằm xuống tránh không được mà hôn hôn sờ sờ, nhưng lại sợ ông nội cách vách nên bọn họ cũng không có làm đến cuối cùng.

Lộc Hàm nằm nhoài trên ngực Ngô Thế Huân thở dốc, lỗ tai nghe thấy tiếng tim đập hữu lực từ ngực hắn truyền đến, trong lòng cảm thấy thỏa mãn cực kỳ.

Thân nhân cùng người yêu của chính mình đều ở bên cạnh, có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

"Ngô Thế Huân." Lộc Hàm kêu hắn một tiếng.

"Ừm?" Ngô Huân Cách áo ngủ sờ sờ lưng cậu.

"Em đã nói chuyện của chúng ta với ông." Lộc Hàm nói.

Tay Ngô Thế Huân dừng một chút, bất ngờ hỏi, "Khi nào?"

"Hôm đó lúc em trở về." Lộc Hàm đem chuyện cha mẹ nói một lần.

Ngô Thế Huân nghe rồi sắc mặt hơi lạnh lẽo, "Anh biết rồi."

Lộc Hàm nghe ra thanh âm hắn có chút khó chịu, nâng tay sờ sờ cằm hắn, nói, "Đã không sao, anh không cần để ý."

Ngô Thế Huân nắm lấy tay cậu, bất mãn mà nói, "Em đây là sờ mèo sao?"

"Không không không." Lộc Hàm lắc đầu một cái, "Anh là mèo em liền thảm."

Mèo ăn cá, cún ăn thịt.

Ngô Thế Huân hiểu được hàm ý, bàn tay lướt xuống, ở bên hông cậu nhẹ nhàng sờ sờ, nói, "Không phải mèo, nếu không làm sao thoả mãn em."

"............" Lộc Hàm lườm một cái, vươn mình nằm sang bên cạnh hỏi hắn, "Chuyện anh tới đây Tố di bọn họ có biết không? Sắp hết năm rồi mà thế này hình như không tốt cho lắm."

"Em không cao hứng?" Ngô Thế Huân hỏi.

"Cao hứng, cao hứng..."

"Vậy em còn dong dài làm cái gì?" Ngô Thế Huân cười nhạo, nghiêng đầu nhìn cậu, "Anh đến nhà mẹ vợ còn không tốt?"

Mẹ vợ cái gì... Thực sự là xấu hổ. Lộc Hàm trong lòng nghĩ, lại không kìm nén được ngọt ngào. Cậu ôm lấy eo Ngô Thế Huân, cọ cọ tai hắn, nói, "Nhanh ngủ đi, anh đi cả một ngày cũng mệt mỏi."

"Ừm." Ngô Thế Huân đáp một tiếng, kéo chăn lên đắp. Hắn quả hật mệt mỏi, liên tục tăng ca mấy ngày, chính là vì dư ra thời gian đến tìm Lộc Hàm. Xế chiều hôm nay họp xong hắn lập tức đến sân bay, vừa hạ cánh liền đổi qua ô tô một đường chạy tới, cả người đều mệt mỏi cực kỳ.

*

Đại khái là do thay đổi chỗ ngủ, Ngô Thế Huân ngủ không ngon lắm, hôm sau trời còn chưa sáng liền tỉnh rồi.

Hắn rón rén xuống giường, giúp Lộc Hàm chỉnh lại chăn, mặc quần áo vào khỏi phòng, mới đi ra ngoài liền thấy ông nội đang bưng chậu than hồng từ phòng bếp đi ra, hắn vội vã chạy qua muốn giúp đỡ.

Lão nhân gia ngủ ít, cho nên thức dậy sớm, ông trước tiên đem than đốt lên. Ông tránh khỏi tay Ngô Thế Huân, đem chậu than bưng đến phòng khách nơi thường sưởi ấm, nói, "Ta tự mình tới là tốt rồi, con đừng làm cả bẩn tay."

"Có việc gì cần con làm không?" Ngô Thế Huân đứng ở một bên hỏi, luôn cảm thấy phải làm gì đó thì trong lòng mới yên tâm.

"Không cần không cần, con ngồi sưởi ấm đi, ta ra ngoài vườn hái rau." Ông nói xong liền đi rửa sạch tay rồi xuống nhà bếp cầm cái giỏ rau chuẩn bị xuất môn, Ngô Thế Huân theo sau.

Ông thấy hắn muốn đi, dừng lại quan sát áo ba-đờ-xuy vừa nhìn đã biết là đồ cao cấp trên người hắn, nói, "Bên ngoài lạnh, con trở lại mặc thêm áo khoác đi, mặc lại áo khoác tối hôm qua kia, trên đất dễ dàng làm bẩn."

Ngô Thế Huân chỉ mặc một cái áo choàng dài, liền nói, "Không có chuyện gì, về rồi giặt cũng được."

"Vậy cũng không được, y phục kia của con bẩn cũng không dễ giặt." Ông suy nghĩ một chút, đem cái giỏ nhét trong tay hắn nói một câu 'Ta đi lấy cho con một cái' liền vào phòng.

Ngô Thế Huân còn chưa hiểu câu nói 'Lấy một cái' là có ý gì, ông liền từ trong nhà đi ra, trên tay cầm cái áo bông đầy hoa màu xanh biếc, đem nó đưa cho Ngô Thế Huân nói, "Mặc cái này đi, chịu bẩn được."

Ngô Thế Huân:........

Áo bông là khi ông ở nhà sưởi ấm thì mặc, vì có thể mặc thêm nhiều áo ở bên trong, size rất lớn, Ngô Thế Huân mặc vào tuy rằng ngắn một chút, to nhỏ cũng coi như vừa vặn. Thế nhưng một thân hoa hoè màu xanh lục làm cho hắn 'sinh vô khả luyến'. Ông còn muốn tìm cho hắn đôi giày giải phóng, bị hắn kiên định cự tuyệt.

(*)Sinh vô khả luyến: còn sống nhưng không có gì để luyến tiếc. Ở đây anh Tình có không muốn đến mấy cũng phải 'anh dũng hi sinh'.

Trên đường đến vườn rau đụng phải mấy hàng xóm, đối với 'gương mặt mới' Ngô Thế Huân có chút ngạc nhiên, kéo ông lại hỏi vài câu. Ông vui cười hớn hở nói là bạn của Lộc Hàm, tới nhà chơi.

Ngô Thế Huân mặc một thân áo hoa bông, cầm giỏ đựng rau mặt không thay đổi đứng ở một bên, trong lòng thì đem cái con Cá mắm đang còn nằm trên giường kia hung hăng đánh mấy trận.

Bình thường ông ở nhà không có chuyện gì làm, ngoại trừ chơi cờ thì chính là làm vườn, còn có tìm mấy đứa trẻ vui đùa một chút, vườn nhỏ trong nhà được ông chăm sóc rất tốt.

Ngô Thế Huân đạp lên bùn đất mềm mại, vén ống quần hỏi, "Ông muốn hái cái gì?"

Ông chỉ củ cải cùng bắp cải thảo, dẫn hắn tới. Ngô Thế Huân khom lưng lấy tay cầm lấy gốc củ cải dụng lực một rút, rút đứt mất gần một nửa đuôi.

Ngô Thế Huân:......

Ông nội:.......

"Tiểu tử, con như vậy không được a!" Ông đứng ở một bên nhìn lắc đầu, đi tới dạy hắn, "Đào đất xung quanh phần rễ của củ cải ra, lay lay mấy lần rồi mới rút."

Bị ông nội chê, Huân Cách Cách nhìn chằm chằm cây củ cải bị tàn phế trong tay mình, có kích động muốn vứt nó về lại trong đất.

"Đến, thử lại." Ông đem một cây củ cải hoàn hảo bỏ vào cái giỏ.

Ngô Thế Huân thử làm, thành công rút được vài củ hoàn chỉnh, sau đó hắn phát hiện mình sa đọa đến mức rút mấy cái này mà cũng có cảm giác thành công.

Hái xong rau củ, trên đường trở về, ông nói với Ngô Thế Huân chuyện Lộc Hàm khi còn bé.

Lộc Hàm từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, một chút cũng không cần ông bận tâm, lúc còn rất nhỏ lại giúp ông làm việc nhà, nhớ chuyện lúc học Tiểu học bởi vì không có cha mẹ mà đồng học xa lánh cũng chưa từng nói với ông, nếu như không phải mấy đứa nó xung đột đánh nhau, ông sẽ không biết Lộc Hàm ở trường học bị ủy khuất.

"Ai, lúc đó ta quá sơ ý, không có chú ý tới Tiểu Lộc." Ông nội thở dài, lúc nói tới những việc này thì giọng điệu tự trách.

"Không." Ngô Thế Huân nói, "Ngài đã làm rất tốt, Lộc Hàm có thể gặp được ngài là may mắn của em ấy."

"Sao có thể." Ông cười nói, lúc ông trung niên liền mất đi con gái, bởi vì có Lộc Hàm mà nửa đời sau mới không cô đơn đáng thương như vậy.

Ngô Thế Huân đột nhiên ngừng lại, ông quay đầu lại nhìn hắn, "Làm sao vậy?"

Sắc mặt Ngô Thế Huân nghiêm túc cúi đầu với ông một cái, thành khẩn nói, "Cảm ơn ngài đã giáo dục Lộc Hàm tốt như vậy, ngài cực khổ rồi."

Ông sửng sốt một chút, nhìn người nam nhân cao lớn này khom lưng với mình, mắt ươn ướt, nói, "Đừng nói như vậy, nó là cháu của ta, ta làm vậy cũng phải lẽ." Nói xong đi tới vỗ cánh tay Ngô Thế Huân, giọng điệu vui mừng, "Sau này Tiểu Lộc liền dựa vào con chiếu cố, a?"

Ngô Thế Huân kiên định gật đầu, "Ngài yên tâm, ngài và em ấy con đều chăm sóc."

Động tác của ông dừng một chút, đột nhiên minh bạch nguyên nhân vì sao Lộc Hàm lại thích người này.

Hai người mang theo làn rau về nhà, Lộc Hàm cũng đã thức dậy, đang ở sân vo gạo chuẩn bị nấu cơm. Nhìn thấy Ngô Thế Huân một thân áo hoa rực rỡ cầm giỏ rau đi vào liền ngây ngẩn cả người, tay run một cái suýt chút nữa đem gạo cùng nước trong nồi gạo đổ ra. Chờ cậu phản ứng lại, trực tiếp ôm bụng ngồi chồm hỗm trên mặt đất cười đến không đứng lên nổi.

Ngô Thế Huân đem rau củ để qua một bên, đi tới vòi nước bên cạnh cậu rửa sạch tay, sau đó cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống, thờ ơ hỏi, "Rất buồn cười sao?"

Nếu là khi bình thường mà nghe Ngô Thế Huân nói như vậy, Lộc Hàm nhất định phải mượn gió bẻ măng nịnh hót, thế nhưng Lộc Hàm hiện tại vừa nhìn thấy áo bông hoa hoè dày cộm trên người hắn liền không thể khống chế mà ôm bụng cười run lên, "Không... Không phải rất buồn cười, là quá buồn cười ahahaha... hahaha!"

Ngô Thế Huân mặt than nhìn cậu, để cậu cười cho đủ, đáy mắt nổi lên bão táp.

Cười nửa phút Lộc Hàm mới ngừng lại, bám vào ống quần Ngô Thế Huân, đứt quãng nói, "Cách Cách à, hình tượng này của anh quả thực chính là cần phải lưu lại, sau khi về nhà, haha... Không được, em phải chụp lại rồi cho dì Tố xem." Nói xong đứng dậy muốn đi lấy điện thoại di động, mới vừa đi hai bước liền bị Ngô Thế Huân từ phía sau ôm lấy.

Ngô Thế Huân nắm lấy tay cậu đem cậu ấn vào trong ngực, cúi đầu ở bên tai âm u nói, "Chụp lại? Mấy ngày không gặp, lá gan càng lúc càng lớn a?"

"Không không không, hahaha..." Lộc Hàm cười đến bụng đều đau, "Anh mau thả em ra, ai da, bụng đau quá."

"Đáng đời." Ngô Thế Huân nghe cậu nói đau bụng, buông cậu ra, xoa xoa bụng, nào ngờ càng xoa Lộc Hàm cười càng lợi hại.

"Anh đừng có nhúc nhích, xoa cái gì a! Em đây là cười đến đau!" Lộc Hàm vỗ vỗ tay hắn, chống một bên bàn đá hít sâu.

Ngô Thế Huân hừ lạnh một tiếng, quay người vào phòng, lưu lại một bóng lưng áo hoa bông cao lớn. Lộc Hàm thấy suýt chút nữa nhịn không được liền bật cười, nhanh chóng vo gạo đến nhà bếp nấu cơm.

Ngô Thế Huân trở lại trong phòng, soi gương nhìn áo bông lớn trên người mình, màu sắc rực rỡ suýt chút nữa đau mắt hột.

"........." Ngô Thế Huân đem gương trả về, miễn bản thân không chịu được lập tức đem nó cởi ra, phụ ý tốt của ông nội.

Những ngày này đều là Lộc Hàm làm cơm, ông nội nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì giúp một tay, hôm nay nhiều hơn một Ngô Thế Huân, chuyện nhóm lửa tự nhiên rơi vào người hắn. Giống như chuyện rút củ cải lúc sáng, lúc nhóm lửa Ngô Thế Huân liền gặp phải khó khăn, cầm cái ống thổi khói thổi a thổi, mặt đều cọ đen mới làm đỏ lửa.

Lộc Hàm khi thấy liền cười, đưa tay xoa xoa tro xám trên mặt hắn, cúi đầu liếc nhìn đống lửa đang cháy, giơ ngón tay cái lên nói, "Anh giỏi quá!"

Ngô Thế Huân:........

Moẹ, con cá này là đến địa bàn của chính mình là muốn tác oai tác quái đúng không?!

Sau khi ăn cơm xong, ông nội chủ động nhắc tới chuyện của hai người, nhìn bọn họ nói, "Ta già rồi, không chờ mong cái gì mà vinh hoa phú quý, chỉ muốn các con đều bình an sinh sống thì tốt rồi."

"Ông cứ yên tâm đi." Lộc Hàm nói, Ngô Thế Huân cũng cùng gật gật đầu.

"Hôm qua ta đã suy nghĩ một chút, nếu sự tình đã định rồi, hai người các con đã đăng kí thì chính là vợ chồng hợp pháp, không thể đùa giỡn lưu manh." Ông nói.

Tay Lộc Hàm vòng qua sau lưng nhéo eo Ngô Thế Huân, ánh mắt ám chỉ hắn: Có nghe hay không, không thể đùa giỡn lưu manh.

Ngô Thế Huân cũng dùng khóe mắt liếc lại cậu, biểu thị: Lúc trở về em liền biết cái gì gọi là đùa giỡn lưu manh.

Ông không chú ý tới hành động của bọn họ, nói tiếp, "Tìm một ngày hai nhà cùng ăn một bữa cơm, coi như là chứng kiến, còn lễ cưới này nọ, chuyện của người trẻ các con thế hệ như chúng ta cũng không hiểu, tự xem rồi làm đi."

Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân cùng nhau gật đầu.

Hôm sau Lộc Hàm dẫn Ngô Thế Huân lên trấn mua đồ tết.

Tết hàng năm ở Ngô gia đều là do lão quản gia cùng Chu thẩm phụ trách mua, Ngô Thế Huân chưa bao giờ đi mua đồ Tết trên đường phố giống như vậy. Người đi mua đồ ở trấn nhỏ đông như kiến, người chen chúc người, mũi chân sau chạm gót chân trước, Ngô Thế Huân cao một mét chín lại bị mấy bác gái chen lấn đến nỗi lùi lại mấy bước, làm cho hắn triệt để lĩnh hội một phen cái gì gọi là phiên chợ nông thôn.

Lộc Hàm đầu tiên dẫn hắn đi mua hoa quả khô cùng đồ ăn vặt, tính tiền xong liền xách theo hai túi đồ lớn đi mua bao lì xì, câu đối, pháo trúc các loại. Chờ đi dạo xong, trong tay hai người đều là túi lớn túi nhỏ.

Bởi vì có quá nhiều người, áo khoác của Ngô Thế Huân bị ép đến nhăn nheo, thoạt nhìn một chút xíu khí chất sang trọng cũng không có. Lộc Hàm thấy thế liền chọc hắn, "Biết vậy thì cho anh mặc áo bông lớn của ông nội đi cho rồi."

Mặt Ngô Thế Huân tối sầm, cười lạnh nói, "Em cứ hung hăng cho đã đi, không được mấy ngày đâu."

Lộc Hàm:.......

Quên mất khai giảng là phải đi về.

Lộc Hàm ho khan một tiếng, giả bộ cái gì cũng nghe không hiểu đi tìm xe về nhà.

Đồ Tết đã mua xong, trong nhà cũng quét dọn sạch sẽ chờ giao thừa. Trước đêm Giao thừa một ngày, Lộc Hàm không nhịn được hỏi Ngô Thế Huân, "Anh thật sự không định trở về ăn Tết sao?"

"Em muốn hỏi mấy lần? Cá mắm cùng cá vàng là anh chị em cùng cha khác mẹ sao?" Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn cậu, mang theo cười nhạo. (Ừ thì là não cá vàng đó, thường thì cá vàng chỉ nhớ được 3 giây rồi quên ngay những gì trước đó)

Đây là trào phúng cậu trí nhớ kém đây mà. Khoé miệng Lộc Hàm xụ xuống, nói, "Em chẳng qua là cảm thấy không quá tốt, dì Tố khẳng định muốn anh trở về ăn Tết, dù sao bọn họ là cha mẹ anh."

"Cũng là cha mẹ em". Ngô Thế Huân đánh gãy, sờ sờ rái tai cậu, "Lại nói bọn họ đang ở trên đường."

"Cái gì?" Lộc Hàm sửng sốt một chút.

"Trên đường." Ngô Thế Huân lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, "Buổi chiều có thể đến, nhớ thu thập một chút, chuẩn bị nghênh tiếp cha mẹ chồng của em đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #sl