1
Âm thanh du dương từ chiếc máy phát nhạc đột nhiên bị ngắt quãng. Nó làm em giật mình tỉnh giấc. Em chửi rủa mấy câu trong đầu.
"Anh tắt nhạc của em à?"
Em không nghe thấy anh đáp lại, chắc là anh chưa về. Vậy nên không phải là anh tắt rồi. Em thầm cho rằng máy phát nhạc đã quá tuổi, cũng đến lúc nó hỏng rồi.
Yechan có thói quen cứ đúng 8 giờ sáng sẽ khởi động máy phát nhạc, luôn là "Lovers in the night" để bắt đầu một ngày mới. Lần nào em mở bản nhạc này anh cũng than phiền với em rằng, "Bài này để khởi động ngày mới khá là ồn ào đấy Yechan à."
Nhưng kể cả là than phiền như thế, Sanghyeok vẫn sẽ chiều theo ý em. Anh sẽ không bao giờ tắt nó đi, bất kể là em sẽ để nó hoạt động từ sáng đến tối với những bài nhạc đủ các thể loại mà anh không thích.
Em không để tâm đến điều đó nữa. Chỉ là thói quen bị ngắt đoạn làm em có chút khó chịu, nhưng chỉ một lúc thôi. Em biết anh sẽ sửa nó cho em mà. Dù sao thì em cũng chẳng có cách nào có thể sửa nó được.
Em lại tiếp tục ngồi chơi với Star.
Star là em samoyed mà Sanghyeok đã nhặt được khi trên đường đi làm về cách đây 4 năm trước. Sanghyeok nói rằng lúc đó anh thấy nó nằm bên đường co ro, chân thì nhuốm máu đỏ thẫm cả một mảng lông màu trắng, có lẽ nó đã bị xe của ai đó đâm phải.
Anh thấy nó đáng thương, vả lại anh cũng biết mình không thường xuyên ở nhà được với em nên anh đã quyết định đem nó về. Nếu có thể chữa được cho nó thì Yechan cũng có bạn ở nhà chơi cùng.
May mắn thay em samoyed đáng yêu này đã khoẻ mạnh trở lại và đã sống chung với em và Sanghyeok được 4 năm rồi. Những lúc Sanghyeok không ở nhà em cũng chỉ quanh quẩn nơi phòng khách để chơi với nó thôi. Có Star ở cùng, em không còn cảm thấy cô đơn khi ở nhà mà không anh nữa.
"Star à, đừng cào ghế nữa bé con ơi."
Trong lúc em đang nằm dài trên ghế thư giãn và chờ anhvề. Em nghe thấy tiếng móng của Star cào vào chiếc sofa một cách gấp gáp và càng lúc càng mạnh. Nó khiến tai em khó chịu vô cùng. Em nói mãi một lúc lâu mới thấy Star ngừng việc đó lại. Đứa nhỏ này không ngoan gì cả. Mọi hôm có như thế đâu.
"Yechan à, anh về rồi."
Thanh âm trầm ấm đều đều vang lên từ phía cửa nhà. Nó làm em cảm thấy an tâm. Anh của em về rồi. Lee Sanghyeok của em đây rồi.
"Hôm nay anh có mệt không? Công việc thế nào? Vẫn ổn chứ ạ?"
Em ngồi dậy,bước về phía thanh âm phát ra từ anh, nắm lấy tay anh mà xoa nhẹ. Nét mặt của em rạng rỡ hơn hẳn, ý cười cũng lộ rõ.
Một tay nắm lấy tay em, một tay dịu dàng vuốt ve mái tóc đen có chút bông xù của em. Nhẹ nhàng nói, "Vẫn tốt. Không mệt nhưng mà anh rất nhớ em."
"Thế là tốt rồi. Dì Park có nấu cơm tối rồi đấy ạ. Anh hâm lại ăn nhé. Em đi tắm đây ạ."
"Ừ anh biết rồi. Yechan đi tắm đi nhé. Anh yêu em."
Nói rồi, anh buông tay em ra. Đặt lên trán em một nụ hôn đầy dịu dàng. Em thích nó. Em cũng theo thói quen, sau một cái hôn lên trán từ anh em sẽ đáp lại bằng nụ hôn lên ngón áp út của anh. Nơi ngự trị cặp nhẫn đôi của cả hai.
Từ khi bắt đầu sống chung với nhau cả hai đã duy trì thói quen như thế. Em hay trêu anh rằng đây là nghi thức tình yêu của hai đứa mình, nếu anh không hôn em lên trán và em không đáp lại anh bằng một cái hôn lên nhẫn có nghĩa là em hoặc anh đều không còn yêu nhau nữa. Đã 4 năm rồi cả hai chưa từng quên nghi thức này.
Sau khi xong xuôi các thủ tục em vui vẻ rời khỏi phòng khách, chầm chậm bước về phòng mình đi tắm. Cảm giác rất vui vẻ, ngày nào cũng cảm thấy được anh yêu như thế rất hạnh phúc.
Tiếng nước bắt đầu róc rách vang lên từ phòng tắm. Anh ngồi trong phòng bếp, vừa kết thúc bữa ăn tối của mình. Anh bắt đầu dọn dẹp phòng bếp và phòng khách, sắp xếp mọi thứ về vị trí ban đầu như mọi ngày để tránh làm em bị thương. Anh còn phải cho Star ăn tối nữa.
Không mất quá nhiều thời gian để dọn dẹp và chơi đùa một lúc với Star. Anh về phòng của cả hai, thay đồ rồi ngồi ngay vào bàn làm việc. Bắt đầu lấy ra cuốn nhật ký được cất một góc sâu trong tủ sách. Yechan vẫn chưa tắm xong.
Anh thường dành thời gian trong lúc em tắm sẽ viết nhật ký, đôi khi sẽ đọc mà không viết gì thêm, đôi khi sẽ viết đến quên cả thời gian, đôi khi sẽ lấy nó ra và cầm trong tay thôi. Nhưng tuyệt đối anh sẽ chỉ làm thế trong khi em đi tắm.
Yechan tắm khá lâu. Em luôn dành thời gian cả tiếng đồng hồ để ngâm mình trong bồn tắm. Có lần em ngủ quên trong ấy khiến anh sợ đến điếng người. Nên anh luôn giới hạn thời gian và cài đặt cả báo thức trong điện thoại của em phòng trường hợp em ngủ quên luôn trong đấy. Và cả việc anh yêu cầu em chỉ được tắm khi anh đang ở nhà thôi.
Lúc anh dừng bút cũng là lúc anh nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng tắm. Anh cất vội cuốn nhật ký đi, nhanh chóng đi về chỗ em.
Lấy khăn tắm bao bọc lấy em, ôm em vào lòng, cẩn thận lau khô tóc cho em.
Anh không thể để em của anh tự thân vận động quá nhiều được.
"Anh ơi."
"Ơi anh đây."
"Anh sẽ ở bên cạnh em mãi mãi chứ?"
Giọng em lí nhí, còn có chút cảm giác nghẹt mũi vang lên khi đang ngồi gọn trong lòng anh.
"Ngốc này. Nghĩ linh tinh gì thế. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Lee Sanghyeok sẽ luôn ở bên cạnh Lee Yechan."
Vừa nói Sanghyeok vừa hôn em, hôn lên đỉnh đầu em, hôn lên mái tóc em, hôn lên má em, hôn lên cổ em, hôn lên đôi vai em, hôn lên tay em, hôn khắp mọi nơi. Những nụ hôn dịu dàng nhưng cũng mang theo ngọn lửa đang cháy rực tình yêu của anh dành cho em.
Yechan cười nhẹ. Thật ra cũng không giống cười lắm. Em chỉ thở nhẹ bằng mũi. Trông cũng giống như một điệu cười nhẹ tênh.
"Em yêu anh."
Những ngón tay thon dài, mỏng manh của em len lỏi tìm đến tay anh. Nhẹ nhàng đan tay em vào tay anh. Em thích khoảnh khắc này. Dù chỉ cảm nhận được thôi nhưng em vẫn thích khoảnh khắc này. Em thích mọi thứ liên quan đến anh. Anh là của em, em càng thích hơn.
"Rất yêu anh, Sanghyeok của em."
Em không phải là người giỏi bày tỏ nỗi lòng của mình. Đến cả việc muốn được là người yêu anh đều là anh dẫn dắt em, khiến em phải nói ra những gì nằm sâu trong đáy tim em. Trong mối quan hệ này Yechan chỉ chủ động bày tỏ lòng mình duy nhất một lần là tỏ tình với anh.
Khi ấy anh chỉ nói với em rằng, "Em chỉ cần chủ động nói yêu anh, muốn anh là của em thôi, chỉ duy nhất lần này thôi. Thì từ nay về sau Lee Yechan em chỉ cần ở yên đấy. Mọi thứ để anh làm."Kể từ lần đấy, Yechan đúng là chỉ cần ở yên đấy yêu anh và được anh yêu thôi. Luôn là anh chủ động và em đáp lại.
Yêu nhau 3 năm, sống chung 4 năm. 7 năm là người yêu là bạn đời của nhau. Lee Yechan chưa từng vơi đi cảm giác yêu Lee Sanghyeok lấy một chút. Mỗi ngày đều sẽ yêu anh hơn ngày hôm trước. Ở bên cạnh anh, em luôn cảm thấy an toàn, luôn cảm thấy được anh yêu thương và em cũng rất yêu anh. Em gọi đây là hạnh phúc.
Chỉ là dạo này, em thường hay nghĩ đến việc anh rồi sẽ có ngày chán ghét em, sẽ rời bỏ em. Em trước đây không hay nghĩ linh tinh như thế. Dạo này em mới xuất hiện những suy nghĩ như vậy và nó khiến em khó chịu.
May mắn thay. Từ lúc sống chung với anh, em biết anh không thích tính cách hay im lặng chịu đựng che giấu của em, em đã thay đổi thành sẽ luôn nói ra những gì khiến em cảm thấy khó chịu. Em muốn cả hai có thể cùng giải quyết vấn đề đó nên em mới vu vơ hỏi anh như thế.
Nhưng nghe anh trả lời chắc chắn như thế em cảm thấy rất vui và yên tâm nữa. Sanghyeok của em sẽ không rời bỏ em đâu.
Em chắc chắn như thế. Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà.
Em nằm trong vòng tay anh vu vơ nghĩ về quá khứ, về những gì đã trải qua cùng nhau.
Đột nhiên, anh ôm lấy em bằng cả hai tay. Cái ôm rất chặt. Hơi thở ấm nóng của anh len lỏi vào trong từng lớp da thịt của em.
"Ngày mai em cứ nghỉ ngơi sớm đi nhé. Anh có cuộc hẹn với đối tác lúc 7h tối mai. Có lẽ anh sẽ về hơi muộn đấy."
"Vâng ạ, không sao đâu. Anh đi cẩn thận nhé. Nếu cần gì em sẽ gửi tin nhắn cho anh."
"Yechan à, anh rất yêu em. Mong em đừng nghĩ linh tinh nhé. Anh sẽ luôn ở cạnh em."
"Em nhớ rồi, Sanghyeok của em."
"Giờ thì ngủ thôi nào."
Sau đó em thiếp đi trong vòng tay anh. Luôn là như thế, sự thoải mái đến từ anh luôn khiến em chìm vào giấc ngủ rất dễ dàng và nhanh chóng. Em thích ngủ cùng anh lắm. Chất lượng giấc ngủ khi bên cạnh anh luôn là điểm 10.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com