Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Đó là một gay bar chất lượng cao gần khu đại sứ quán, không gian đẹp, rượu ngon.

Lương Văn Kiêu ngồi một mình ở góc quầy bar, thả lỏng đầu óc, uống rượu nghe nhạc, với mỗi người chủ động lại gần bắt chuyện anh đều lắc đầu từ chối.

Anh không có hứng tìm vui, mà cho dù có thì những người đó cũng chẳng lọt vào mắt anh.

Đa phần đều biết điều, bị chàng trai lạnh lùng này từ chối liền lập tức dừng lại, chỉ có một gã ngoại quốc tóc vàng vạm vỡ là dai dẳng không buông. Bị từ chối rồi mà vẫn bám chặt bên cạnh, ánh mắt dâm dê, dùng tiếng Anh hỏi mấy câu vừa bỉ ổi vừa lả lơi.

Lương Văn Kiêu lười đáp, chỉ nghiêng người đi không thèm cho gã thấy mặt, tiếp tục uống rượu.

Một bản nhạc kết thúc, gã vẫn không có ý định bỏ cuộc, Lương Văn Kiêu bắt đầu thấy phiền, định lịch sự mời đối phương cút đi.

Nhưng chưa kịp quay người, phía sau đã vang lên một giọng trong trẻo chuẩn Bắc Kinh.

“Tao ở trên lầu ngó mày nãy giờ rồi đấy, người ta không thèm để ý đến mày, không nhìn ra hả? Còn mẹ nó dí sát quấy rối, muốn ăn đòn à?!”

Anh quay đầu lại, thấy một cậu trai trẻ ngang nhiên ngồi xuống cạnh gã ngoại quốc, “bộp” một tiếng đặt chai bia trong tay lên quầy, xắn tay áo lắc lắc cánh tay, toát ra vẻ ngổ ngáo ngông nghênh, cứ như sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào.

Đây là… thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ sao?

Trong ánh đèn mờ ấm áp của quán, Lương Văn Kiêu chú ý đến gương mặt tươi sáng, đẹp trai của thiếu niên ấy, cậu ăn mặc hợp mốt, trông tuổi còn rất nhỏ.

Ánh mắt hai người giao nhau qua vai gã ngoại quốc, thiếu niên nhướn mày tươi cười, hất cằm về phía anh.

“Đừng sợ, có tôi ở đây, gã không dám làm gì anh đâu!”

Lương Văn Kiêu cười thầm, sao tự nhiên mình lại biến thành người cần người khác che chở thế này.

Anh còn chưa kịp mở miệng, gã ngoại quốc đã khó chịu, vung tay quát cậu nhóc bằng thứ tiếng Trung ngọng nghịu, bảo cậu cút.

Thiếu niên càng khó chịu, “rầm” một tiếng đập bàn đứng bật dậy, túm cổ áo sau của gã, chỉ tay thẳng ra cửa quán, ý đuổi đi.

Lần này cậu đổi sang tiếng Anh, còn chêm cả mấy câu chửi tục.

Cậu trai cũng cao ráo, nhưng gã ngoại quốc còn to hơn, vừa cao vừa vạm vỡ lại thiếu văn minh, giơ nắm đấm định táng thẳng vào gương mặt đẹp trai ấy.

Thấy sắp xảy ra chuyện, Lương Văn Kiêu nhanh như chớp ra tay, nắm vai gã kéo mạnh, sau đó đẩy ngược ra phía sau quầy bar, khiến gã ngã sõng soài, ngăn cú đấm kịp rơi xuống mặt cậu trai.

Khi đó Lương Văn Kiêu mới hai mươi, trông vẫn mang dáng dấp sinh viên đại học, người mảnh khảnh, gương mặt thanh tú, nhìn kiểu gì cũng không giống người biết đánh nhau. Nhưng thực tế anh có ông cậu từng là quán quân toàn quốc môn võ tự do, trong nhà còn mở võ quán, từ nhỏ anh đã theo học, dù không thích gây sự nhưng một khi phải ra tay thì chắc chắn không chịu phần thua.

Gã ngoại quốc ngã chỏng vó, tức tối bò dậy định xông đến đánh Lương Văn Kiêu. Ngay lúc ấy, cậu thiếu niên tiện tay xách thùng đá trên quầy hắt thẳng vào lưng gã, đá lạnh cùng nước ào ào dội xuống.

Hai người xa lạ phối hợp nhịp nhàng đến lạ, mà gã kia cũng chỉ được cái to xác, thật ra chẳng ra gì, vài hiệp đã bị ép phải chùn bước, lúc này quản lý quán cùng bảo an hớt hải chạy đến, nửa kéo nửa đuổi gã ra ngoài.

Cậu thiếu niên huýt sáo tiễn gã đi, sau đó quay lại nhe răng cười với Lương Văn Kiêu.

“Tôi mời anh một ly nhé?”

Lương Văn Kiêu khó hiểu nhìn cậu: “Cậu đủ tuổi chưa vậy?”

Cậu lôi từ túi quần ra một chùm chìa khóa Porsche, thả cái xoạch lên quầy: “Đi xe đến đấy, anh nói xem?”

Nếu vì công việc, Lương Văn Kiêu có thể trò chuyện rất khéo, nhưng anh vốn không phải người nói nhiều, trong môi trường xã giao không mục đích, sự lạnh nhạt tự nhiên nơi anh dễ khiến người khác thấy anh khó gần.

Thế nhưng cậu thiếu niên không hề lùi bước, không rõ là sức chịu đựng quá mạnh hay là thích chinh phục thử thách khó, cậu bắt đầu hỏi chuyện như làm khảo sát: tuổi bao nhiêu, cung hoàng đạo là gì, nghề nghiệp ra sao, thích mẫu người thế nào…

Anh chỉ trả lời một câu, mặt tỉnh bơ mà nói dối mình là thợ làm tóc Tony.

Cậu cười ha hả: “Vậy chắc anh không phải Tony giỏi nhất tiệm, vì tóc anh đẹp lắm, Tony của anh chắc còn giỏi hơn anh nhiều.”

Nụ cười của cậu thật rạng rỡ, mắt mày cong cong, ánh nhìn sáng long lanh, khóe môi nhếch lên để lộ hàm răng đều tăm tắp.

Lương Văn Kiêu nhìn cậu, vô thức nghĩ lại câu hỏi khi nãy.

Mình… thích mẫu người như thế nào?

Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện, Lương Văn Kiêu nhận ra cậu trai kia nói chuyện không còn mang chút giọng Bắc Kinh nào. Cậu kể mình sinh ở miền Nam, lớn lên ở Bắc Kinh, giờ đang du học ở Mỹ. Bình thường cậu nói chuyện không nặng giọng Bắc Kinh, chỉ là thấy chửi bậy bằng giọng Bắc Kinh đã miệng hơn nên mới ứng biến như vừa rồi.

Lương Văn Kiêu vốn là người Bắc Kinh, sinh ra lớn lên ở quận Hải Điến, nhưng giọng nói cũng không rõ rệt, khi cậu trai hỏi quê anh ở đâu, anh lại thuận miệng bịa mình là người Hải Nam.

Cậu trai ngạc nhiên: “Người Hải Nam mà cao vậy à? Uống nhiều nước dừa hả?”

Câu chuyện lại vòng về việc lúc nãy cậu dùng tiếng Anh mắng gã ngoại quốc, Lương Văn Kiêu khách sáo nói mình không hiểu cậu chửi gì, thế là cậu nhiệt tình dạy anh vài câu chửi tục, bảo sau này gặp bọn Tây lưu manh thì cứ mạnh tay, không cần khách sáo với họ.

Lương Văn Kiêu thấy nói chuyện nhăng cuội thế này cũng khá thú vị, nếu thời gian cho phép, anh bằng lòng vừa uống rượu vừa tán gẫu với cậu như vậy suốt cả đêm.

Thế nhưng cậu trai mới quen chưa đầy một tiếng lại nghĩ khác, sau khi nốc ba ly tequila shot cay đến lè lưỡi, cậu đặt cốc xuống rồi đề nghị: “Không uống nữa, mình đi thôi, gần đây có khách sạn mới khai trương, nghe nói rất ổn.”

“Khách sạn?” Lương Văn Kiêu ngờ ngợ, sợ mình hiểu nhầm.

Cậu nháy mắt với anh, cười ẩn ý: “Thật ra tôi không thích người cao hơn mình, nhưng thấy anh hợp quá, tôi có thể phá lệ. Có điều, tôi phải ở trên.”

Bình thường Lương Văn Kiêu không ưa kiểu người tự cao như thế, nhưng chàng công tử ngông nghênh này đã khơi dậy sự tò mò của anh, khiến anh cũng sẵn sàng “phá lệ” một lần.

Ngồi gần đến mức anh ngửi được mùi rượu trên người cậu, đoán rằng cậu đã uống kha khá nên ánh mắt mới mơ màng quyến rũ đến vậy.

Anh bèn đề nghị: “Uống thêm hai ly nữa rồi đi khách sạn, tôi trả.”

Đêm hôm ấy chính là trải nghiệm đầu tiên của anh, và cảm giác… tốt ngoài sức tưởng tượng.

Anh đưa cậu trai xa lạ nhưng ngạo mạn đó bắt taxi đến khách sạn, người này đã nửa say, gần như thiếp đi trên xe, xuống xe vẫn dựa vào anh vô cùng thân mật.

Vào phòng, họ hôn nhau, vuốt ve, vội vàng xé toạc quần áo đối phương, giành lấy quyền chủ động. Mọi chuyện đều xuất phát từ sự tự nguyện, tự nguyện gần gũi, không cưỡng ép, không lừa dối.

Còn chuyện ai ở trên, Lương Văn Kiêu thấy cái đó chủ yếu tùy vào sức khỏe và tửu lượng, vào thời khắc quan trọng xem ai có thể trụ vững và chiếm thế thượng phong.

Anh đoán đối phương phần lớn cũng là lần đầu, bởi cả quá trình đều rất dịu dàng.

Chỉ tiếc, dường như cậu không hề trân trọng.

Sáng sớm hôm sau, khi cậu còn ngủ say, điện thoại của Lương Văn Kiêu reo bên gối.

Ông chủ của anh gọi, dặn in ba bản tài liệu đã gửi vào mail tối qua, mang đến trường quay.

Anh mới sực nhớ hôm nay có buổi chụp bìa tạp chí quan trọng ở một phim trường thuộc quận Thuận Nghĩa, mà bây giờ anh đang ở quận Triều Dương, còn laptop hôm qua để lại nhà bố mẹ ở quận Hải Điến.

Đó là một hành trình vòng vèo, sẽ mất nhiều thời gian, anh buộc phải lập tức lên đường.

Nhìn người trên giường ngủ ngon lành, anh không nỡ gọi dậy, chỉ lấy giấy viết thư của khách sạn viết số điện thoại của mình, đặt ở đầu giường, mong cậu tỉnh lại sẽ liên lạc.

Viết xong dãy số, anh ngập ngừng rồi thôi không để lại tên, bởi chính anh cũng không biết tên của cậu.

Sau đêm ấy, anh chờ rất lâu nhưng chưa từng nhận được bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào.

Anh không rõ là do đối phương không hài lòng với trải nghiệm kia, hay vốn không có ý định tiến xa hơn. Tóm lại, mọi chuyện chỉ dừng lại trong đêm hôm đó, vừa thật vừa hư, như chưa từng tồn tại.

Trong lòng Lương Văn Kiêu dấy lên cảm giác mất mát mơ hồ, không đến mức giống thất tình, nhưng cũng giống như đã lỡ mất điều gì đó.

Tựa như mối tình đầu còn chưa kịp bắt đầu đã lặng lẽ kết thúc.

Sau này vì công việc, anh đổi số điện thoại, cuộc sống bận rộn như từng lớp sóng cuộn trào, dần dần cuốn đi những ký ức xa xưa. Lần gặp gỡ tình cờ đêm hôm đó, tất cả đều nhạt nhòa mơ hồ, ngay cả gương mặt từng cùng anh trải qua một đêm cũng không còn rõ ràng.

Chỉ nhớ cảm giác buổi đầu gặp gỡ, mà chẳng thể nhớ rõ hình dung ban đầu ấy thế nào.

Những năm qua anh từng yêu hai lần, đều không kéo dài, lúc bắt đầu không có cảm giác tim đập thình thịch, kết thúc cũng không thấy tiếc nuối khôn nguôi.

Đến lần chia tay thứ hai, anh mới thật sự chuẩn bị sẵn sàng để thẳng thắn nói với cha mẹ về xu hướng của mình.

Khi đó sự nghiệp của anh đã thành công, lại thường xuyên sống xa nhà, cha mẹ không còn coi anh là trẻ con. Tuy không thể hoàn toàn chấp nhận, họ cũng đành miễn cưỡng gật đầu, chỉ dặn anh chú ý an toàn, đừng bừa bãi, gặp được người mình thích thì phải nghiêm túc.

Chỉ là anh vẫn chưa gặp được người nào khiến mình thật sự rung động, từ đó đến nay anh vẫn một mình, sự nghiệp ngày một thăng hoa, còn lòng thì vẫn trống vắng.

Đầu năm ngoái anh tiếp xúc với một dự án của một tập đoàn thương hiệu thể thao lâu đời. Thương hiệu này có độ nhận diện rất cao, nhưng vì quản lý yếu kém cộng thêm cái chết đột ngột của nhà sáng lập mà rơi vào khủng hoảng tài chính. Người con trai thứ hai của nhà sáng lập đang tích cực tìm kiếm các quỹ đầu tư chiến lược.

Dự án này khá thú vị, nghe nói người con trai ấy tên Trần Tễ, bản thân còn thú vị hơn, là một chàng trai trẻ thông minh, bướng bỉnh và khó đối phó.

Sau khi thẩm định sơ bộ, Lương Văn Kiêu thấy dự án có tiềm năng và cũng nhiều thách thức, liền bảo quản lý dự án của mình nhanh chóng sắp xếp buổi gặp mặt đầu tiên với phía doanh nghiệp, trong giới quen gọi là buổi “xem mắt thương mại”.

Cuộc gặp được hẹn ở trụ sở chính của tập đoàn, khi Lương Văn Kiêu bước vào phòng họp, giữa đám đông, anh lập tức nhìn thấy một gương mặt nổi bật đến mức khiến người ta khó mà rời mắt, gần như hoàn toàn khớp với gu thẩm mỹ của anh, và lạ lùng thay, lại quen quen.

Giám đốc tài chính của Dược Dương đứng ra giới thiệu hai bên, hóa ra người ấy chính là phú nhị đại đang ở tâm bão dư luận - Trần Tễ.

Hai bên khách sáo trò chuyện, chưa vội bàn chuyện chính, vừa nói vừa thăm dò ý định và sự chân thành của nhau. Khi nghe nói tập đoàn Dược Dương vốn thành lập ở miền Nam, hơn hai mươi năm trước mới dời trụ sở lên Bắc Kinh, trong đầu Lương Văn Kiêu bỗng lóe lên một tia chớp.

Anh đã hiểu cảm giác quen thuộc ấy từ đâu mà có, Trần Tễ chính là người năm xưa anh từng đưa từ quán bar về khách sạn, tình một đêm của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com